Chương 1680

Hầu Phẩm Ngôn nghiêm giọng nói: “Báo cáo Hồng lão!”

“Trước đây mỗi lần tu luyện xong, tôi đều sẽ có loại cảm giác muốn tìm người để giết. Hơn nữa tôi có thể cảm nhận được tính cách của mọi người ngay càng không kiểm soát được.”

“Bây giờ, tôi cảm thấy có thể nhìn một con kiến suốt bảy ngày bảy đêm”

“Báo cáo Hồng lão! Hầu Tử có thể nhìn kiến bảy ngày bảy đêm, tôi có thể nhìn một tháng! Không, có thể nhìn một năm!” Trương Học Nho với cái giọng lớn đã hô lên.

Ứng Đông Lai ho khẽ một tiếng, nhắc nhở những đội viên này đừng đắc ý quên hình.

Người đứng trước mặt bọn họ chính là Hồng lão. Người đứng đầu trong phủ tướng quân thuộc Á tộc.

Hồng Sơn Hà có thể nghe hiểu ý mà bọn họ muốn biểu đại, nhìn kiến bảy ngày bảy đêm, anh ta muốn nói rằng, bản thân trở nên trầm ổn, có thể nắm giữ tính cách của mình một cách hoàn mỹ.

Đổi câu nói, cũng tức là bọn họ trước đó bởi vì thuật rèn thể Thanh Long, sinh ra tác dụng phụ, tắt cả đều được viên đan dược đó của Trình Kiêu loại bỏ rồi.

Trong lòng Hồng Sơn Hà có hơi thất vọng, nhưng vui nhiều hơn.

Thất vọng là vì lần này Trình Kiêu lại thắng, ông ta không thể tóm được khuyết điểm của Trình Kiêu.

Nhưng Trình Kiêu thắng, vậy vấn đề trên người đội viên của Thanh Long cũng được giải quyết.

So với bước tóm khuyết điểm của Trình Kiêu, Hồng Sơn Hà chắc chắn càng hy vọng vấn đề trên người đội viên của Thanh Long được giải quyết sớm.

Hồng Sơn Hà nhìn sang Trình Kiêu, vẻ mặt nghiêm túc.

Trình Kiêu nhướn mày, cười nói: “Sao hả? Có cần kêu bọn họ thể hiện chút thực lực không?”

Hồng Sơn Hà nói: “Không cần. Nhóc con, cậu thẳng rồi!”

Nói xong, Hồng Sơn Hà giống như cảm thấy trên gương mặt già có hơi giữ được nữa, xoay người rời đi.

“Lão tướng quân Hồng, đừng đi mà! Ở lại xem một lát đi! Bây giờ bọn họ còn chưa phát huy công hiệu thật sự của Tố Thể Đan, đợi sau khi bọn họ tu luyện mới có thể nhìn thấy uy lực thật sự của Tố Thể Đan!”

Chân của Hồng Sơn Hà hơi loạng choạng, suýt nữa ngã, gương mặt già đỏ bừng, trong lòng thầm mắng chửi tên thối tha Trình Kiêu được nước làm tới.

Nhưng sau khi đi, Hồng Sơn Hà đột nhiên cười.

Cười rất vui vẻ.

Nếu thật sự đúng như Trình Kiêu nói, thực lực sau này của các đội viên của Thanh Long thì không để đo lường.

“Đại tộc trưởng, vẫn là ngài liệu sự như thần!”

Hồng Sơn Hà có chút cảm khái.

Thấy Hồng Sơn Hà rời đi, các đội viên của Thanh Long lập tức bùng nổ.

Bọn họ lập tức xông lên, muốn nâng Trình Kiêu lên, quăng lên cao.

Nhưng bọn họ căn bản không thể lại gần người Trình Kiêu trong một mét. Một vòng năng lượng vô hình chặn bọn họ lại, cho dù bọn họ dùng hết sức cũng không thể lại gần.”

“Giáo quan Trình, anh rốt cuộc có thực lực gì? Như này cũng quá mạnh rồi!” Lưu Tử Đào phát tiết hỏi.

Sau khi Hồng Sơn Hà đi, Trình Kiêu lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt.

“Cố gắng tu luyện đi!”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói, cảnh giới của ông ta thật sự không thể giải thích với những người này được.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện