Chương 1671

Nếu lần nay tha cho nó, vậy thì sau này rất khó bắt được nó nữa.

Tam Muội Chân Hỏa dính vào lông của chồn vàng Tử Mộc, ngay lập tức bị đốt cháy, mặc cho chồn vàng Tử Mộc giấy dụa như nào, nó căn bản không thể dập tắt.

Nhưng lực lượng của chồn vàng Tử Mộc cũng quả thật mạnh, Tam Muội Chân Hỏa đốt mười mấy phút vẫn không đốt hết bộ lông của nó.

“Thực lực của con súc sinh này thật mạnh!”

Nhưng cho dù thực lực của nó có mạnh như nào, ở trước mặt Tam Muội Chân Hỏa, cái chết của nó là chuyện sớm muộn.

Lại qua năm phút, chồn vàng Tử Mộc cuối cùng không kiên trì được nữa.

Nó bắt đầu lớn tiếng kêu đầy bi thảm, cầu xin Trình Kiêu.

Vô dụng thôi, Trình Kiêu nhìn cơ thể của nó từ từ hóa thành tro dưới Tam Muội Chân Hỏa, một tia thần hồn rời khỏi cơ thể, lập tức điên cuồng chạy trốn về phía đông.

“Ngươi không đi được đâu.” Trình Kiêu hờ hững nói.

Tia thần hồn đó ở trong Ngũ Hành Cẩm Chú, tông trái đập phải, căn bản không thể chạy thoát, Trình Kiêu phi thân tới, đưa tay tóm lấy, tia thần hồn đó trực tiếp bị Trình Kiêu ném vào trong nhãn trữ vật.

Tiểu Cúc mặt mày kích động, hai tay siết chặt lấy nhau, cảm ơn lời cầu nguyên của oô ta có tác dụng gì Mà lão tổ của nhà họ Mạc thấy chồn vàng Tử Mộc thân chết hồn diệt, vẻ mặt sốc nặng, giống như bị ngu.

“Sao có thể?! Sao có thể chứ?! Đây là yêu thú thượng cổ, cần Thần trận sư dẫn dắt võ giả của cả giới tu hành, tử thương nghiêm trọng mới phong ấn được.”

“Một thằng nhãi ranh như cậu ta, sao có thể dễ dàng tiêu diệt hậu duệ của yêu thú thượng cổ chứ?”

Trình Kiêu liếc nhìn lão tổ của nhà họ Mạc đang ngây ngốc, vẻ mặt anh lạnh nhạt, giống như không mang một chút tình cảm của con người.

“Ông bị tâm thần, vậy mà muốn vọng tưởng dùng cả thế giới bồi táng theo ông, đáng chết!”

Nhưng không đợi Trình Kiêu ra tay, cơ thể của lão tổ nhà họ Mạc đột nhiên giống như thực vật bắt đầu khô héo, hình dạng quỷ dị.

“Sao có thể… sao có thể chứ…”

Cơ thể của lão tổ nhà họ Mạc vậy mà biến thành cái xác khô, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, tới chết ông ta vẫn cái biểu cảm không thể tin được.

Nếu người tu hành của thế giới này, đương nhiên không thể giết được chồn vàng Tử Mộc, nhưng ông ta mãi mãi cũng không ngờ Trình Kiêu là Đại Đế Thương Sinh trọng sinh.

“Ông ta vốn tuổi thọ đã hết, bây giờ tâm tâm tình thần tổn thương, lại dùng hết lực lượng phá hỏng Vạn Mộc Phong Linh Trận, lúc này sinh cơ đứt đoạn.”

“Như vậy cũng tốt, cũng bớt để mình ra tay”

Nhìn hiện trưởng tan hoang, Trình Kiêu từ từ hạ xuống, đứng ở trước mặt Tiểu Cúc.

Tiểu Cúc cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Trình Kiêu, nhưng lần này trong ánh mắt của Tiểu Cúc tràn ngập sự kính nể.

Tuy cô ta không thể mở miệng nói chuyện, nhưng mắt của cô ta chính là một bức màn có thể biểu đạt thông tin, lời cô ta muốn nói chỉ một ánh mắt thì có thể khiến người khác cảm nhận được.

“Sợ không?” Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi Tiểu Cúc gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Trình Kiêu hiểu ý của cô, cô ta sợ người xấu có thực lực như này, nhưng lại không sợ người tốt có thực lực mạnh. Giống như Trình Kiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện