Chương 86: Lập tức trả lại tiền

Chiếc Poison chạy như bay trên con đường ở trung tâm thành phó, vô số người qua đường nhao nhao lấy điện thoại ra chụp chiếc xe sang trọng điên cuồng.

Đây không biết là niềm mơ ước của bao người ở kiếp sau.

Đây không biết là hình nền trên điện thoại hoặc máy tính của bao người.

Mà bây giò, tôi lại ngồi trong đó?

Tô Nhan ngơ ngác nhìn qua, cái đầu nhỏ hạt dưa ngây ngắn một hồi.

Không biết mất bao lâu.

“Anh đã làm thế nào?” Cô khẽ thở hồn hễn hỏi.

“Những con ngựa đó?”

“Đúng vậy.” Đến bây giờ Tô Nhan vẫn không chấp nhận nỗi, Lâm Dương thắng bảy trận liên tiếp, trực tiếp thắng đến nỗi mấy tên phú nhị đại táng gia bại sản, kể cả Khai Mạc, đồ lót cũng không chừa, ngược lại còn nợ gần mười ức.

Tô Nhan tuyệt đối không tin Lâm Dương dựa vào vận may.

Phía sau cuộc đua ngựa thật sự quá không bình thường.

Một con ngựa bị đâm hơn chục nhát dao… lại không chết, trái lại còn chạy tới đích.

Chuyện này là quá tà môn!

Dưới tình huống bình thường, con ngựa dù không chết, cũng nên nổi khùng nổi điên thậm chí là ngã quy, chứ không phải giống như một gã dũng sĩ chạy băng băng thay hoàn thành rồi mới dừng lại?

Nhưng con ngựa không phải là người, cũng không có ý thức được sứ mệnh.

Tô Nhan sao lại nghĩ mãi không thông.

“Lý do rất đơn giản.”

Lâm Dương giơ tay lên, nhàn nhạt nói: “Chính là cái này.”

Tô Nhan nhìn kỹ, có chút không ngờ: “Kim châm?”

“Đúng vậy, lúc trước anh xem trong sách cổ thấy có mấy phương thuốc châm cứu cổ truyền thú vị. Anh đã dùng những phương thuốc cổ truyền này để thắng Khai Mạc!”

“Trận đầu tiên, anh cố tình chọn một con ngựa gầy để khiến đám Khai Mạc xem nhẹ, thực ra anh đã lặng lẽ châm kim châm lên lưng ngựa, hiệu quả của châm này giống như một lượng lớn adrenaline, trực tiếp làm con ngựa kia phấn khích đến cực điểm, cho nên nó mới vượt lên số một trong tích tắc.”

“Về trận thứ hai, thì càng đơn giản hơn, khi anh chọn ngựa, thấy đám người cưỡi mỗi người đều đeo một con dao găm bên hông, anh đoán Khai Mạc sẽ giết ngựa trên đường, liền dùng châm phong bế động mạch con ngựa số hai, cũng ngăn chặn lại cảm giác đau của nó, em đừng thấy con ngựa số hai đổ máu kinh người, thực ra nó không có cảm giác gì, mà con ngựa số hai vốn đã khỏe, không bị ảnh hưởng bởi các nhân tố bên ngoài thì nó chắc chắn sẽ thắng.”

Lâm Dương chậm rãi nói.

Tô Nhan chợt hiểu ra.

Nhưng những chuyện này không khiến cô kinh ngạc, chuyện khiến cô thật sự kinh ngạc chính là thuật châm cứu của Lâm Dương.

“Không ngờ anh chỉ đọc sách lại có thể có thuật châm cứu lợi hại như vậy?”

“Anh nói rồi, anh là thiên tài.”

“Đợi sau khi quay trở về Giang Thành, em sẽ báo danh cho anh, anh đi thi chứng chỉ xem, dựa vào y thuật của anh, thi được chứng chỉ chắc chắn rất dễ dàng, đến lúc đó chúng ta gom góp chút tiền mở một phòng khám, sẽ không ai nói này nói nọ về anh nữa.” Tô Nhan có chút hưng phần nói.

Lâm Dương nhất thời im lặng.

Hiện tại anh có giá trị hơn mười ức, còn muốn mở phòng khám kiếm tiền?

Xe dừng trước cổng chính nhà họ Trương thu hút không ít người chú ý.

Đã sắp đến giờ khai tiệc.

) Chỉ thấy A Bưu giữ cửa chạy nhanh đến, mở cửa xe cười lễ độ nói: “Cậu Khai, vất vả rồi, mời vào trong!”

Nhưng cửa vừa mở ra, bước xuống lại Lâm Dương.

A Bưu sửng sốt.

“Lâm… Lâm Dương?”

“Ò? Anh biết tôi sao? Thật kỳ lạ, cả Trương Tình Vũ anh cũng không biết, thế mà có thể biết tôi, có chút thú vị đấy.” Lâm Dương cười nói.

“Sao anh lại bước xuống từ xe của cậu Khai? Có phải anh tự tiện lái trộm xe của cậu Khai về không?” A Bưu tức giận mắng.

“Cậu Khai? Anh chắc chắn đây là xe của cậu Khai?”

“Không phải xe của cậu Khai chẳng lẽ là của tên nghèo kiết xác như anh sao? Hơn nữa, xe của cậu Khai rất dễ nhận ra, chiếc Poison phiên bản giới hạn, biển số xe của anh ấy tôi đều nhớ rõ! Tuyệt đối sẽ không nhìn nhằm, nói đi, có phải anh trộm xe của cậu Khai không?” Mau trả lại xe cho cậu Khai đi, nhanh lên! ”A Bưu tức giận nói, rồi lao tới giật chìa khóa của Lâm Dương.

“Dừng tay…”

Tô Nhan vô cùng lo lắng.

Lâm Dương không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Không lâu sau, một xe cảnh sát chạy tới.

“Ai cướp?”

“Đồng chí cảnh sát, anh ta, anh ta cướp xe của tôi, chìa khoá xe còn trên tay anh ta.” Lâm Dương chỉ vào A Bưu nói.

“Anh có thể chứng minh chiếc xe này là của anh không?” Viên cảnh sát quét mắt nhìn anh hỏi một câu.

“Đương nhiên, giấy tờ trên xe đầy đủ hết, vừa mới sang tên!”

Lâm Dương lấy làm giấy tờ ra.

Cảnh sát nhìn lướt qua, rồi lại nhìn A Bưu, phát tay lên: “Đưa về điều tra.”

“Rõ”

Nói xong, liền đưa A Bưu lên xe.

“Áy? Chuyện gì vậy? Đồng chí cảnh sát, tôi không phạm pháp, chuyện gì đây?”

A Bưu quá sợ hãi, liên tục la lên.

Nhưng vô ích, A Bưu nhanh chóng bị đưa đi.

Người xung quanh lại càng hoảng sợ.

Nếu cảnh sát không nói gì, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc xe này là của Lâm Dương.

Chỉ là đang yên đang lành… Tên vô dụng này sao lại lái xe của cậu Khai?

Mọi người trăm mối tơ vò vẫn không thể nào hiểu được.

Chuyện này nhanh chóng được truyền ra ngoài.

Trong phòng, Tô Quảng vẫn còn an ủi Trương Tình Vũ.

Cốc! Cốc! Cố!

c Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Trương Tình Vũ cau mày, Tô Quảng mở cửa, thấy em họ Trương Tiểu Yến đứng ngoài cửa, vẻ mặt vui mừng nói: “Chị!

Chị! Nhà của chị phát tài rồi!”

“Phát tài? Phát tài cái gì?” Trương Tình Vũ sững sờ hỏi.

“Nghe nói con gái nhà chị leo lên người cậu Khai, cậu Khai người ta trực tiếp tặng chiếc xe mình thích đến nhà chị, mấy ngàn vạn đấy, chậc chậc, nhà chị sắp bay lên cành cao rồi!!”

“Cái gì?”

Trương Tình Vũ sững sờ, sau đó mừng rỡ, vội vàng kéo Tô Quảng lao ra ngoài.

“Chị, chị đợi chút!” Trương Tiểu Yến vội vàng đuổi theo.

Cảm thấy chuyện này đã bị người khác xuyên tạc?

Nhưng nghĩ cũng đúng, đang yên đang lành, xe của cậu Khai sao lại trở thành của Lâm Dương?

Lâm Dương cướp? Trộm?

Chuyện này đều không có khả năng.

Có thể giải thích duy nhất cũng chỉ là cậu Khai tặng.

Dù sao ai cũng biết, cậu Khai thế mà lại thèm thuồng Tô Nhan đã lâu.

Tô Nhan nghe mấy người này lời ra tiếng vào mà suýt nữa tức điên người.

Nhưng Lâm Dương vẫn bình tĩnh uống trà.

“Lâm Dương, anh không giải thích với những người này một chút sao?” Tô Nhan tức giận nói.

“Anh giải thích? Bọn họ sẽ tin sao?”

“Nhưng mà…”

“Đừng nghe lời họ nói, tốt cho chúng ta là được rồi.” Lâm Dương uống trà nói.

Tô Nhan có chút buồn bực.

Trương Tình Vũ hấp tấp chạy tới.

“Xe đâu?”

“Đỗ ở ngoài cửa.” Tô Nhan ngây người nói.

Trương Tình Vũ vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau hét lên liên tiếp.

“Chị, những ngày an nhàn của chị đến rồi!” Trương Tiểu Vũ ở bên cạnh vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, sau này cậu Khai làm con rễ nhà bà, bà xem như là hãnh diện rồi!”

“Tôi nghe nói cậu Khai cực kỳ coi trọng chiếc xe này, xem như châu báu, cậu ta lại tặng chiếc xe đắt như vậy cho nhà bà, đây chẳng khác gì là đưa sính lễ tới?”

“Em thấy chuyện này ắt thành, chị, đến lúc đó đừng quên mọi em uống rượu mừng đấy…”

Người nhà họ Trương xung quanh nhao nhao đến nịnh nọt, cả một đám vẻ mặt tươi cười.

Mà ngay cả Trương Ái Khởi kia cũng đứng ở giữa đám người.

Lúc trước bọn họ còn trừng mắt lạnh lùng nhìn cả nhà Trương Tình Vũ, châm chọc khiêu khích, nhưng bây giờ thân đấu không lại, đành quay ngược lại, quả thật làm cho người ta cảm khái.

Trương Tình Vũ càng hưởng thụ, cười híp mắt, phây phẩy tay: “Không có gì, không có gì, đến lúc đó đều đến uống rượu mừng.”

Tô Nhan ở bên trong nghe được, cả người đều nhanh chóng tức điên.

“Để bọn họ nói đi.”

Lâm Dương vẫn không hề bận tâm như cũ.

Lúc này, Thành Bình đột nhiên đi tới.

“Hai người đi theo tôi, ông nội muốn gặp các người!”

“Sao vậy?”

Tô Nhan không hiểu sao.

“Đi theo tôi là được!”

Thành Bình híp mắt cười nói.

Trong lòng Tô Nhan thoáng hồi hộp, cảm thấy không tốt lắm.

Hai người đi theo Thành Bình ra ngoài sảnh, đi vào trong sân.

Đây là nơi ở của Trương lão gia tử, ngày thường ngoại trừ lão phu nhân, những người khác đều không thể tùy tiện đi vào.

Gia quy của nhà họ Trương nghiêm khắc, lão gia tử cũng rất cứng nhắc, một số quy tắc cổ đều bị ông ta liệt vào gia quy.

Vào phòng.

Lão gia tử một thân một mình đang ngồi trên ghế bành uống trà ở phòng khách.

Đây là lần thứ hai Lâm Dương gặp lão gia.

Trước đây, sau khi làm xong lễ thành hôn đã từng gặp một lần.

Lão nhân gia tuy tóc trắng râu bạc, nhưng mặt mày hồng hào, tinh thần rất không tệ.

Thấy hai người bước vào, lão nhân gia đặt chén trà xuống, nghiêm giọng quát: “Hai đứa cháu, quỳ xuống!”

Tô Nhan không chịu nổi uy thế này của lão nhân gia, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống sàn nhà.

“Ông…” Cô cúi đầu, rất bàng hoàng.

Nhưng Lâm Dương vẫn đứng thẳng, bình tĩnh.

“Lâm Dương, cậu không quỳ?” Lão Trương Trung Hoa nhíu mày.

Lâm Dương im lặng một lát, gật đầu, rồi hai đầu gối quỳ xuống lạy lão nhân gia nói: “Cháu rễ Lâm Dương, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”

Lão gia tử ngây người, nhưng liền tức giận không kiềm được mà quát, “Lâm Dương! Cậu bớt giả dối đi, ta không kêu cậu chúc thọ! Đến bây giờ anh còn không biết mình sai ở đâu sao?”

“Ông, cháu đã làm sai cái gì?” Lâm Dương không hiểu.

“Ta hỏi cậu, xe bên ngoài ở đâu ra?” Lão gia tử hừ lạnh.

Lâm Dương nhướng mày, âm thầm nhìn Thành Bình bên cạnh.

“Cả nhà họ Trương đều tưởng Khai Mạc tặng, nhưng thật ra không phải vậy, mà là cậu đánh cược đua ngựa thắng bọn Khai Mạc, đúng không?” Trương lão gia tử lạnh nhạt nói.

“Xem ra Thành Bình đã nói hết mọi chuyện cho ông rồi?”

“Cũng may Thành Bình đã nói cho ta biết mọi chuyện, không thì nhà họ Trương ta sẽ xảy ra chuyện lớn!” Trương lão gia tử không chút thay đổi nói: “Lâm Dương, nghe này, ta không quan tâm cậu dùng biện pháp gì, trả lại tất cả tiền, tất cả xe, nhà mà cậu kiếm được ngay cho tôi, và còn giấy nợ cũng phải xé đi, lập tức xử lí chúng, hiểu không? “

Lời này vừa nói ra, Tô Nhan trợn mắt há mồm.

Mắt Lâm Dương cô đặc lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện