Chương 3525

Các đệ từ ở xung quanh đau đớn hét lên.

Mà đúng lúc này, Nhị Tôn Trường, Trịnh Xuân Viễn cùng với một đám trường lão và điện chủ đi ra. Khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, tất cả đểu lộ ra sắc mặt kinh hoàng.

“Tam Tôn Trường và Tử Tôn Trường… Sao lại để cho đối phương đánh bại đơn giản như thế chứ?”

“Kè này… Thật là đáng sợ…”

Lòng mọi người tràn ngập sợ hãi, vô cùng hoàng loan. Người đàn ông tóc trắng lại phùi bụi trên người, quay người đi đến Nhật Nguyệt Tinh Cung. Tay của anh ta vẫn còn đang nắm Tam Tôn Trường như một Con chó chết.

Tam Tôn Trường thì đã mất ý thức hoàn toàn, mặc kệ cho. người đàn ông này lê mình đi.

Hoc mắt của các đệ tử Trường Sinh Thiên Cung sắp rạn nứt, oán hận ngút troi. Họ nhao nhao lao tới cửa Tinh Cung, quỳ xuống đất nói: “Xin cung chù ra tay đi! Giết tên khốn nạn này, báo thù cho Tam Tôn Trường và Tử Tôn Trưong” “Xin cung chủ ra tay!”

“Xin cung chủ ra tay!”

Tiếng gọi vang ầm ï bốn phía.

Nhưng âm vang vọng còn chưa tiêu tan thì đã có một đám người đứng ở cửa Nhật Nguyệt Tinh Cung, mà dẫn đầu chính là cung chủ Mạc Tâm.

“Anh là ai! Sao dám càn quẩy ở đây?” Bà ta lạnh lùng nói, kiêu ngạo nhìn người đàn ông tóc trắng kia.

Người đàn ông tóc trắng không trả lời mà đưa tay ra, bình tĩnh nói: “Mạc Tâm, giao Lạc Linh Huyết ra đây! Tôi sẽ tha chết cho bài”

Nghe anh ta nói thế, tất cả mọi người đều nối giận.

“Quá xấc xược! Cung chủ Mạc Tâm, thì ra ngay cả con chó con mèo cũng dám khiêu khích ngài! Nếu không dạy dỗ kẻ này, có lẽ uy nghiêm của Thiên Cung bà sẽ thành mây khói mất!” Bên này, Nghiêm Phong híp mắt nói.

“Phó minh chủ Nghiêm Phong nói rất đúng, tất cả đồ đệ đều nhìn thấy, vậy nên không thể để mất uy nghiêm đưoc! Tôi mượn người này xem thử tác dụng của mười giọt Lạc Linh Huyết vậy!”

Cung chủ Mạc Tâm bước lên phía trước, quan sát người đàn ông tóc trắng.

Mọi người cũng đưa mắt nhìn sang.

“Hừm?”

Nhị Tôn Trường lộ vẻ hoang mang.

Chẳng biết vì sao, ông càm thấy người đàn ông tóc trắng này có chút quen thuộc.

Anh mắt sau löp mặt na kia gặp ở đâu rồi thì phải?… hinh như ông đã “Đeo mặt nạ làm gì cho giấu đấu lộ đuôi, đúng là bọn chuột nhắt mà! Nhưng mà dám đến Thiên Cung giương oai thì cũng dũng cảm đấy, khá khen cho anh!” Cung chù Mạc tâm gật đầu, trên mặt không vui không buồn, nhưng trên nét mặt hờ hững lại mang theo sự lạnh lùng rõ ràng “Giấu đầu lộ đuôi thì sao? Tôi che mặt mình, bà thì giấu lòng của mình, tôi giấu đầu lộ đuôi cũng tốt hơn cái lúc thích làm ra vẻ đạo đức giả mấy người.” Người đàn ông tóc trắng nói.

“Láo xược!”

“To gan!”

“Đồ chó thối tha! Dám sĩ nhục cung chủ của chúng tao à! Hôm nay sẽ cho mày không ra khỏi Thiên Cung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện