Chương 3513

Nếu như Nhị Tôn Trưởng không nghe theo mệnh lệnh của Mạc Tâm thì sao?” “Không thể nào! Nhị Tôn Trưởng nổi tiếng với lòng trung thành đối với Thiên Cung! Dù nhận nhiều oan ức thì ông ta đều sẽ chỉ nhịn, tuyệt đối không có khả năng ông ta vì Lâm Dương mà chống lại mệnh lệnh của cưng chủ!” Nghiêm.

Phong lắc đầu cười.

“Ồ? Như vậy thì chẳng phải là Lâm Dương đâm lao phải theo lao sao? Thú vị! Thú vị! Ha ha…”

Người bên cạnh nghe vậy thì vỗ tay cười to.

“Cứ xem thế nào đã, để xem Nhị Tôn Trưởng xử lý như thế nào”

Mọi người tiếp tục theo dõi tình hình.

Nhị Tôn Trưởng không nhúc nhích, cúi đầu không nói gì, hiển nhiên là đang rất xoắn xuýt không biết Tiên làm sao. Than Lâm nhìn chăm chăm phía bên này, cũng đang suy nghỉ cách xử lí.

Nhưng lúc này, phó chưởng môn Thiên Diệp đột nhiên đứng dậy, thẳng thắn lên tiếng: “Cung chủ Mạc Tâm, bà đang làm gì vậy? Thân là trưởng bối, sao lại muốn làm khó đễ hậu bối? Bà như vậy có phải là thật hết chỗ nói rôi không?” “Phó chưởng môn Thiên Diệp, đây là chuyện riêng của Trường Sinh Thiên Cung tôi, không liên quan đến Tử Huyền Thiên các ông”

“Lâm Dương sắp gia nhập Tử Huyền Thiên rồi, sao lại không liên quan gì đến chúng tôi?” Thiên Diệp hừ một tiếng, nói với Lâm Dương: “Nhóc Lâm, cậu đừng sợt Chỉ cân cậu mở miệng đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên của bọn ta, bọn ta nhất định sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ cậu!” “Làm càn!” “Lớn mật!”

“Phó chưởng môn Thiên Diệp! Ông tưởng Trường Sinh Thiên Cung của chúng tôi là nơi nào đấy?

Một đám tôn trưởng, điện chủ giận tím mặt, lập tức quát lớn.

“Hừ, một đám gà đất chó sành, còn chưa tới lượt mấy người chõ mồm vào!” Khuôn mặt phó chưởng môn Thiên Diệp ngập tràn khinh thường, hừ lạnh nói.

“Ông…

Mọi người tức ná thở nhưng không dám ra tay.

Mặc dù Thiên Diệp chỉ là phó chưởng môn nhưng thực lực của ông ta sâu không lường được, ở đây ngoại trừ cung chủ Mạc Tâm, sợ rằng không người nào có thể đối phó với ông †a.

Có điều, những lời này của Thiên Diệp hiển nhiên cũng đã chọc giận Mạc Tâm. Bà ta nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt lại lộ vẻ lạnh buốt đến tột cùng.

Tất nhiên, bà ta đã có ý muốn ra tay.

“Cung chủ! Kính xin bớt giận, có thể để tôi hỏi một câu trưng cầu ý kiến của Lâm Dương không?”

Lúc này, Nhị Tôn Trưởng vẫn chưa lên tiếng rốt cuộc cũng mở miệng nói.

“Ông muốn hỏi cậu †a cái gì?’ Mạc Tâm nghiêng đầu nặng nề hỏi.

“Tuy Lâm Dương là đồ đệ của tôi, nhưng cái chức sư phụ này của tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, sao tôi lại có thể quyết định được ai có quyền sở hữu Lạc Linh Huyết?”

Nhị Tôn Trưởng khàn khàn nói xong liền quay người nhìn về phía Lâm Dương: “Lâm Dương! Nếu con không giao ra Lạc Linh Huyết thì sợ là sẽ khó mà thoát thân, nhưng sư phụ tôn trọng con, sư phụ chỉ muốn hỏi con một câu, con có đồng ý giao Lạc Linh Huyết ra hay không?”

Lâm Dương yên lặng nhìn ông ấy rồi khe khẽ lắc đầu: “Đương nhiên không đồng ý”

“Vậy được!” Nhị Tôn Trưởng gật đầu, trầm giọng nói: “Con đi đi, rời khỏi Thiên Cung đi, nơi này không có chỗ dung thân cho conl”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện