Chương 3503

Lâm Dương lại chắp tay, sau đó quay người.

Nhưng khi anh chuẩn bị đithì đột nhiên có một người ngăn lại trước mắt anh!

Đó là Trác Toàn Khôn!

Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, mặt không có tý cảm xúc nào, khàn khàn nói: “Ai cho cậu đi?”

“Sư huynh Toàn Khôn? Có chuyện gì vậy?”

Than Lâm lạnh lùng nhìn anh ta.

“Lâm Dương, Trường Sinh Thiên Cưng là một nơi vô cùng thiêng liêng, sao cậu có thể nói đến là đến, nói đi là đi được? Muốn đi cũng không đơn giản đâu!”

‘Trác Toàn Khôn hừ lạnh.

“Anh có ý gì?” “Lúc nãy mấy người của Tử Huyền Thiên nói tôi không bằng cậu! Nói cậu là một khối ngọc quý, nói cậu có thực lực và thiên phú mạnh hơn tôi rất nhiều! Ha ha, đã như vậy thì cậu hãy đấu với tôi một trận đi! Đánh xong rồi cậu mới được cút!”

Trác Toàn Khôn ngạo nghề nói.

Anh ta vừa đứt lời thì ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây đều tập trung lên người Trác Toàn Khôn.

Ai cũng biết ý đồ của Trác Toàn Khôn! Anh ta muốn vả lên mặt người của Tử Huyền Thiên thật mạnh, làm cưng chủ vừa lòng về đồ đệ mới của mình là anh ta! Đồng thời, anh ta cũng muốn chứng minh cho cung chủ và tất cả mọi người thấy rằng, Trường Sinh Thiên Cung chọn anh ta là quyết định chính xác đến mức nào! Anh ta, mới là đồ đệ ưu tú nhất! Bất cứ kẻ nào cũng không bằng anh ta được! Anh ta muốn giãm đạp Lâm Dương đưới chân, dùng người này lót niên cho mình nêu cao tên tuổi! Lâm Dương nhướng mày: “Tại sao tôi phải đánh với anh? Đánh thắng anh tôi cũng không được lợi lộc gì”

“Ha ha, cái đồ vô đựng, nhát như chuột! Nếu cậu không đám thì cứ nói thẳng ra là được rồi!” Trác Toàn Khôn mủa mai cười nói.

Than Lâm vẫn cóc thèm quan tâm.

Nhưng lúc này, Trác Toàn Khôn lại nói với Nhị Tôn Trưởng: “Nhị Tôn Trưởng à, người mà ông đặt niềm tin vào nhất lại là một tên rác rưởi như vậy đấy à?

Thì ra ông cũng có lúc nhìn nhầm người! Nhị Tôn Trưởng, ông cũng lớn tuổi rồi, nếu già rồi, hồ thì nên từ chức về ở ẩn mới phải chứ?” Lời nói của anh ta sao mà ngang ngược đến vậy! “Vô liêm sỉ!

Anh nói cái gì thế hả?” “Trác Toàn Khôn! Anh đừng quá kiêu ngạo!” “Dám giỏ cái giọng điệu đây mà nói chuyện với tôn trưởng của chúng tôi à! Anh làm càn.

quá rồi!” Các đồ đệ của Thượng Thanh Cung tức giân đến tím cả mặt, đứng ra quát mắng anh ta.

Nét mặt của Nhị Tôn Trưởng cũng âm trâm xuống.

Thế nhưng Trác Toàn Khôn hoàn toàn không quan tâm đến. Bây giờ anh ta chính là đô đệ của cung chủ, địa vị cũng cao hơn, đù có là Nhị Tôn Trưởng thì đã làm sao? Anh ta không quan tâm! “Mẹ nó! Trác Toàn Khôn! Mày đừng có mà điên quát Lâm Dương không đánh với mày thì tao đánh với mày!” Một đồ đệ của Thượng Thanh Cung không nhịn nổi nữa, lập tức hét lớn rồi thả người nhảy lên, đánh về phía Trác Toàn Khôn! “Trân Nhất Tường! Trở lại mau!” Nhị Tôn Trưởng gấp gáp la lên.

Nhưng…

Đã không kịp nữa rồi! “Chán sống rồi!”

Một tia sát khí lóe lên trong mắt Trác Toàn Khôn, sát ý bắn ra, anh ta trở tay đánh úp về phía Trần Nhất Tường với tốc độ cực nhanh.

Trần Nhất Tường bị bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, ngực lập tức bị nắm ngón tay cứng ngắc như sắt thép bấu vào, sau đó kéo ra.

“Soạt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện