Chương 136: Ngài Lâm

Rời khỏi nhà họ Tô, Lâm Dương cảm thấy hơi phiền não, khó chịu nên anh phóng 918 như điên trên đường quốc lộ để giải tỏa tâm trạng một chút.

Trời về khuya, các loại xe sang xịn đã được độ của đám con ông cháu cha cũng bắt đầu lao ra đường đua nhau.

Tiếng động cô gầm rú trong không gian tưởng chừng muốn xé rách bầu trời đêm. Nhiều người đang say giấc bị đống tiếng ồn này đánh thức, trỏ dậy mở cửa sổ chửi bới.

“Ý, 918 kìa, một trong ba con xe hàng đầu đấy. Này, anh bạn, chơi không?” Dừng trước đèn xanh đèn đỏ, cậu ấm Lam Mao hạ cửa sổ xe Ferrari xuống, quay sang Lâm Dương, huýt sáo, vừa cười vừa nói thế.

Còn cô gái trang điểm diêm dúa, ăn mặc hở hang ngồi ở ghế lái phụ thì ngó sang liếc mắt đưa tình với lại Lâm Dương.

“Tôi không có hứng.”

Lâm Dương trả lời ngắn gọn, chờ đèn xanh sáng lên là lập tức phóng xe đi thẳng.

Nhưng Lam Mao lại không chịu thôi. Cậu ta cười khẩy rồi đạp ga, phóng xe đuổi theo. Thoáng chốc, xe cậu ta đã vượt qua xe Lâm Dương, phanh gắp ngay trước xe anh.

Lâm Dương phản ứng cũng nhanh. Thấy thế, ngay lập tức, anh đạp phanh giảm tốc.

Anh cau mày lại. Rõ ràng là anh đã nhận ra là Lam Mao đang cố ý làm vậy.

Nhưng bây giờ Lâm Dương không có hứng dây dưa với Lam Mao. Anh tính tới bệnh viện xem xem con bé Sương Huyền nó thế nào nên là anh quyết định quay xe sang hướng khác, tiếp tục đi tới bệnh viện.

Có điều, Lam Mao vẫn cố bám riết không tha. Cậu ta lại phóng vượt lên, chặn trước xe của Lâm Dương thêm một lần nữa rồi giảm tốc độ lại.

Mặt Lâm Dương càng lúc càng lạnh, bàn tay đang đặt trên tay lái cũng siết chặt hơn.

Anh đang vô cùng khó chịu, xong lại bị Lam Mao liên tục chặn xe làm phiền nên tâm trạng càng khó ở hơn.

Xe lại dừng trước đèn xanh đèn đỏ.

Lâm Dương hạ cửa kính xe xuống, nhìn chằm chằm vào Lam Mao, bảo: “Cậu cố ý phải không?”

“Trước giờ không ai là dám từ chối lời đề nghị của tôi cả. Nếu như ông anh không muốn bị tôi tiếp tục chặn xe thì giờ đua với tôi, ngay và luôn.” Lam Mao cười mỉm chỉ.

“Phải rồi, anh đẹp trai, chơi đê. Nếu như anh từ chối cậu Liễu đây, làm cậu ấy không vui, vậy thì sắp tới anh sẽ ăn đủ đấy.”

Cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh cũng che miệng cười giễu.

“Cậu Liễu?” Lâm Dương nhướng mày: “Cậu có quan hệ gì với Liễu nhị gia hả?”

“Đó là chú hai của tôi. Sao hả, ông anh cũng nghe tiếng chú hai tôi rồi hả? Nếu đã biết chú hai tôi mà anh cũng dám đắc tội với tôi hả?” Cậu ta cười phá ra.

Lâm Dương không đáp lời. Chờ đèn xanh sáng, anh dẫm chân ga, phóng đi ngay lập tức.

“Được đấy. Giờ mới vui này!”

Lam Mao hú lên như điên, rồi cũng lập tức phóng xe đuôi theo.

Tuy nhiên, sau khi vượt qua xe của Lam Mao, Lâm Dương lập tức chặn trước xe cậu ta, rồi đạp mạnh phanh xe, phanh gấp.

Lam Mao bị giật mình, vội vội vàng vàng phanh gấp theo.

Đến lúc xe ổn định lại thì bọn họ thấy Lâm Dương đã bước xuống xe rồi.

“Thằng chó này, mày dám phá xe bố hả?”

Lam Mao tức điên. Cậu ta xuống xe, đi về phía xe Lâm Dương.

“Thằng chó. bố chặn xe của mày là vinh hạnh của mày đấy.

Mày lại dám chặn xe bố à, chán sống rồi hả?” Lam Mao gầm gừ.

Vừa nói xong, Lâm Dương đã tặng cho cậu ta một cái tát.

Bốp!

Lam Mao xoay vòng ngay tại chỗ rồi ngã bịch xuống đất. Lúc cậu ta đứng dậy, nửa bên mặt bị tát cho sưng vù cộng với bị gãy mắt cái răng.

“Mày… mày dám đánh tao hả?” Lam Mao hoảng sợ.

“Tao không được phép đánh mày chắc?” Lâm Dương cười khẩy, đoạn anh đá về phía cậu ta.

KẮI”

Lam Mao bị đè xuống đất đập cho một trận.

Cô gái đi cùng cũng bị hoảng. Cô nàng vội vàng rút điện thoại ra, bắm số gọi đi: “Mau tới đây nhanh lên, cậu Liễu bị người ta đánh.”

“Mau, mau gọi người tới đây… cho tao… Hôm nay, tao phải ném thằng chó này xuống biển cho cá rỉa xác nó.” Lam Mao ú ớ gào lên.

Lâm Dương vẫn không thay đổi sắc mặt. Anh rút một cây châm bạc ra khỏi áo khoác, xuyên qua lớp quần áo, anh châm nó vào đầu vai của chính mình. Xong xuôi, anh thong thả bước đến chỗ chiếc xe Ferrari rồi bắt đầu ra sức.

Kẹt kẹt…Cả nhà qua nguồn đọc khích lệ nhóm làm việc nhé!

Một cảnh tượng kinh khủng bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người!

Lâm Dương… một tay nhắc được cả chiếc xe Ferrari lên!

Cả Lam Mao lẫn cô gái đi cùng cậu ta đều đờ người ta…

Một tay nhắc cả chiếc xe Ferrari lên?

Mà con xe này đã được độ, còn nặng hơn những chiếc Ferrari khác nữa!

Thế mà Lâm Dương lại có thể nhắc nó lên một cách nhẹ nhàng như vậy!

Rằm!

Chiếc xe Ferrari bay trên không trung theo đường cong parabol, rồi rơi tõm xuống dòng sông lạnh lẽo.

“ATE Lam Mao sợ run người, hồn bay phách lạc. Cậu ta vội vàng lao đến chỗ rào chắn, nhìn chiếc xe thân yêu của mình chìm dần ⁄ TA N TH An 0À xung đáy sông, thât thân, vô lực.

May là xung quanh chẳng có mấy ai, nếu không e là sẽ có người ngất trước cảnh này mắt.

“Mày định làm gì tao hả? Để tao vứt xe mày trước cái đã nhé.”

Lâm Dương thản nhiên nói.

Cung Hi sững người, loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Cô ta lập tức trả lời: “Dạ, thưa ngài Lâm. Ngài chờ .

một chút, tôi gọi cho Liêu nhị gia ngay đây ạ.”

“Tôi còn có việc, chỉ có thể chờ ở đây 10 phút thôi. Nếu trong vòng 10 phút nữa, Liễu nhị gia không tới, vậy thì, sau này ông ta không cần phải xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.”

“Dạ, dạ. Ngài yên tâm. Tôi sẽ thông báo cho ông ta ngay lập tức.” Cung Hỉ nói mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bây giờ cô ta sợ Lâm Dương chết đi được.

Nhất là sau khi thấy cảnh đám Tiêu Nghị, Phương Thị Dân đều thua trong tay giám đốc Lâm, cô càng nhận ra là chút năng lực cỏn con của mình đúng là trò cười với ngài ấy mà.

Sau đó, việc đầu tiên cô làm là gọi một cuộc điện thoại.

“Nếu ông còn muốn sống thì trong vòng 10 phút đồng hồ, ông nhanh chóng tới chỗ đường quốc lộ cạnh sông gặp ngài Lâm ngay. Nếu không làm được thì tôi e là sau đêm này, nhà họ Liễu các ông không còn trên đời này nữa đâu.”

Nói xong thì Cung Hï ngắt máy luôn.

Liễu nhị gia nghe xong thì cứ như vừa mới bị sét đánh, hộc tốc tông cửa lao ra ngoài đường.

“Nhanh lên, đi tới quốc lộ cạnh sông!”

Lâm Dương lục lọi túi mình, xong quét mắt nhìn sang Lam Mao rồi anh từ từ bước qua chỗ cậu ta, tự mình lấy gói thuốc lá .

một chút, tôi gọi cho Liêu nhị gia ngay đây ạ.”

“Tôi còn có việc, chỉ có thể chờ ở đây 10 phút thôi. Nếu trong vòng 10 phút nữa, Liễu nhị gia không tới, vậy thì, sau này ông ta không cần phải xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.”

“Dạ, dạ. Ngài yên tâm. Tôi sẽ thông báo cho ông ta ngay lập tức.” Cung Hỉ nói mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bây giờ cô ta sợ Lâm Dương chết đi được.

Nhất là sau khi thấy cảnh đám Tiêu Nghị, Phương Thị Dân đều thua trong tay giám đốc Lâm, cô càng nhận ra là chút năng lực cỏn con của mình đúng là trò cười với ngài ấy mà.

Sau đó, việc đầu tiên cô làm là gọi một cuộc điện thoại.

“Nếu ông còn muốn sống thì trong vòng 10 phút đồng hồ, ông nhanh chóng tới chỗ đường quốc lộ cạnh sông gặp ngài Lâm ngay. Nếu không làm được thì tôi e là sau đêm này, nhà họ Liễu các ông không còn trên đời này nữa đâu.”

Nói xong thì Cung Hï ngắt máy luôn.

Liễu nhị gia nghe xong thì cứ như vừa mới bị sét đánh, hộc tốc tông cửa lao ra ngoài đường.

“Nhanh lên, đi tới quốc lộ cạnh sông!”

Lâm Dương lục lọi túi mình, xong quét mắt nhìn sang Lam Mao T TU 0n TC ung li CM KG 3 rôi anh từ từ bước qua chỗ cậu ta, tự mình lây gói thuốc lá Lâm Dương cảm thấy bắt ngờ.

Không ngờ trong đám này lại có Phó Vũ với cô gái tóc ngắn kia.

Tình cảm của bọn họ tốt hơn rồi sao?

“Ây dô, đúng là không phải oan gia không thấy mặt mà! Đây chẳng phải là tên lăng băm lừa đảo hay sao?”

Phó Vũ xùy một tiếng, cười khẩy, híp mắt nhìn Lâm Dương.

“Ha ha, anh Vũ này, sinh nhật lần trước bị thằng này phá, mọi người mắt cả hứng, chúng ta còn chưa kịp tìm nó tính sổ thì hôm nay đã gặp nó ở đây rồi. Không ngờ thật đấy!” Thằng nhóc mập mạp đứng bên vừa cười vừa nói, vẻ mặt nhìn Lâm Dương đầy vẻ toan tính và hiểm độc.

“Vũ này… ông… ông biết thằng chó này à?” Lam Mao được người khác đỡ dậy, nói không rõ tiếng.

“Biết chứ. Lam Mao này, ông sao đấy? Bị thằng nào đánh đây?” Phó Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Còn ai vào đây nữa chứ. Chính thằng chó này chứu ai.” Lam Mao chỉ vào Lâm Dương.

“Tên này hử? Ày, đúng là trùng hợp mà. Thằng này cũng vừa mới đắc tội với tôi. Thế thì hôm nay chúng ta tranh thủ tính sổ với nó chung luôn.” Phó Vũ híp mắt cười.

“Lam Vũ, mày được đấy. Không phải hôm trước mày mua Ferrari à, sao giờ đổi thành 918 rồi?” Đúng lúc ấy, cô gái tóc ngắn không kìm được mà lên tiếng thán phục.

Thực sự là trông xe 918 ngầu và chói mắt hơn nhiều so với chiếc Ferrari của Lam Mao.

“Đầy không phải là xe của tôi, mà là của thằng kia…” Lam Mao nói.

“Cái gì cơ? Xe của thằng kia á?” Phó Vũ ngạc nhiên.

Cô gái tóc ngắn cũng ngần người.

“Không ngờ thật đấy. Thằng này trông không giống người giàu có gì cả.” Thằng nhóc mập mạc cảm thán liên tục.

“Người giàu? Cơ mà tao chưa từng nghe tiếng là có ai trong cái xã hội thượng lưu ở Giang Thành này có con xe kia cả. Có khi là thằng đấy đi thuê áy.” Phó Vũ nói.

“Em bị tên này lừa rồi sao?” Cô gái tóc ngắn nói, giọng chua loét.

Nếu như cô ta biết là Lâm Dương có con xe này, vậy thì trước đây làm gì có chuyện cô ta buông tay dễ dàng như vậy. Cho dù có phải mặt dày sán đến thì cô ta cũng phải tóm được thằng ngu này. Dù sao thì Lâm Dương hơn Võ Soái nhiều.

“Quan tâm thằng này là ai làm cái gì! Đắc tội với tao, hôm nay nhất định tao sẽ không bỏ qua cho nó. Các anh em, lên, cắt chân nó cho tao.” Lam Mao hô hào.

“QK.”

s Phó Vũ gật đầu, mặt lạnh tanh, rồi dẫn người vây quanh Lâm Dương.

Từ Sương Huyền không ở đây, cậu ta không cần phải để ý nhiều.

Lâm Dương chẳng để ý đến bọn họ. Anh vẫn nhìn sông, hút thuốc, tựa như tất cả những kẻ sau lưng đều chỉ là không khí mà thôi.

Hành động này thực sự đã chọc giận đám con ông cháu cha đằng sau. Bọn họ kêu gào muốn đập cho Lâm Dương phải tàn phế.

Nhưng, đúng lúc ấy…

Két két!

Lại có thêm máy chiếc ô tô màu đen phi tới.

Tiếp đó, Liễu nhị gia mặt trắng xanh, đầu đầy mồ hôi lao ra khỏi xe, chạy về phía Lâm Dương.

“Chú hai?” Lâm Mao sửng sốt.

Đám người Phó Vũ cũng kinh ngạc.

Liễu nhị gia coi như không trông thấy đám bọn họ. Ông ta xông đến trước mặt Lâm Dương, vội vội vàng vàng cúi người khom mình, vẻ mặt cung kính.

“Ngài… ngài Lâm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện