"Bịch!"
Vài tên côn đồ quay đầu lại thì nhìn thấy một vài vết nứt hình mạng nhện đột nhiên xuất hiện trên tường, trông rất khủng khiếp, thảm không thể tả!
"Đại ca!" Tên côn đồ đỡ tóc vàng xuống, toàn thân tên tóc vàng run cầm cập, phun ra một ngụm máu.

"Mẹ mày!" Tóc vàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Xuân Độ, đôi mắt lạnh như băng, tràn ngập tia máu!
"Giết chết nó cho tao!" Tóc vàng thét lên chói tay.

"Chuyện… Chuyện này sợ là không ổn?" Mấy tên côn đồ nhìn nhau, lúc này quán bar đông người như vậy mà tóc vàng lại bảo bọn họ làm loạn.

"Sợ cái gì, tao quen ông chủ ở đây, có chuyện gì tao gánh!" Tóc vàng nói.

"Chúng ta đi thôi." Vẻ mặt tươi cười của Đường Nhu liền biến hoá, cô không ngờ Trần Xuân Độ lại hành động dứt khoát như vậy.

"Không sao đâu." Một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy bàn tay thon thả mềm mại của Đường Nhu, Đường Nhu rung động trong lòng, quan sát sắc mặt bình tĩnh của Trần Xuân Độ.

Đôi mắt sắc như kiếm của Trần Xuân Độ như ẩn chứa một ma lực kỳ lạ làm cho Đường Nhu si mê một cách khó hiểu.

Tay của Đường Nhu bị Trần Xuân Độ siết chặt, bất tri bất giác, khuôn mặt cô đỏ bừng, tim đập nhanh.

"Hôm nay ông đây để ý đến người đẹp chứ không phải kiếm chuyện với mày, mày cút ngay cho tao nếu không, coi chừng bị đòn đấy!" Tóc vàng run rẩy đi về phía Trần Xuân Độ đi đến, trong tay còn cầm theo một con dao găm bén nhọn!!
Trần Xuân Độ lừ mắt: "Mày khôn hồn cút ngay khỏi đây thì tao sẽ không truy cứu chuyện này.."

"Cút? Mày bảo tui tao cút?" sửng sốt một chút rồi liếc mấy tên còn lại, sau đó cười ha ha: "Con mẹ mày kêu ai cút hả? Dựa vào mày mà cũng dám kêu tao cút sao?"
Mày có biết tao là ai không? Lần đầu tới cái bar này hả? Chủ ở đây còn không dám đuổi tao!” Tóc vàng lớn tiếng nói, đầy mặt là vẻ kênh kiệu và chế nhạo!
"Tôi đã cho các người cơ hội rồi, quấy rầy tôi uống rượu lại còn chọc ghẹo bạn tôi nữa." Trần Xuân Độ nhấp một ngụm Bloody Mary, trong đôi mắt bình tĩnh có ẩn ý sâu xa, chậm rãi nhấm nháp.

"Đại ca, nhiều lời với tên này làm gì!" Một tên côn đồ vung con dao găm trong tay lên, những người trong quán thấy vậy đều hoảng hốt nhau nhao lùi lại!
Bởi vì, hôm nay có tóc vàng ở đây! Ngoại trừ chủ quán bar ở đây, tóc vàng mà đã tự xưng mình là số hai thì không ai dám xưng số một!
Chỉ cần là người thường xuyên đến quán bar này thì sẽ biết… Môi trường nơi đây rất tốt, rượu cũng không tệ nhưng có một thứ khiến nơi này chưa hoàn mỹ chính là tên tóc vàng!
Có rất nhiều lời đồn rằng tóc vàng từng giết người, có thể thường xuyên bắt gặp tóc vàng “hốt xác” các cô nàng say xỉn trước cửa quán bar, không biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp bị tên này làm nhục rồi.

Không ai dám làm gì tóc vàng, nghe và có quan hệ rất tốt với chủ quán bar, mỗi khi tên này quậy phá, làm ầm ĩ ở đây, quán bar đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà hiện tại, có người thầm than, những cô gái bị tóc vàng địa trúng, chẳng có mấy ai thoát được việc bị vấy bẩn.

Những ánh mắt nhìn Đường Nhu đều mang theo sự cảm thông và thương hại, giống như việc Đường Nhu bị nhắm trúng chính là số trời đã định.

Tóc vàng cầm dao găm, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ!
Đột nhiên, tóc vàng bước đến một bước và lao về phía Trần Xuân Độ, sau đó, vài tên côn đồ bên cạnh tóc vàng cũng cầm dao găm cùng nhau xông lên!
Mỗi một con dao găm đều lóe lên thứ ánh sáng ghê người, đâm thẳng tới chỗ Trần Xuân Độ!
Đường Nhu nổi da gà toàn thân, ánh mắt lộ rõ sự hoảng hốt! Tóc vàng hiển nhiên là muốn ra tay thật!
Trần Xuân Độ ngồi trước quầy bar, anh không hề chớp mắt khi nhìn thấy tóc vàng cùng mấy tên côn đồ hung hãn tấn công.

Dao găm đâm mạnh về phía mặt Trần Xuân Độ nhanh như điện! Thế tấn công mạnh mẽ đột nhiên có kẻ hở!
Đúng lúc này, ánh mắt Trần Xuân Độ chợt ngưng, trên mặt, lộ ra một tia khinh thường, bất thình lình ra tay, nện một quyền thật mạnh vào cằm tóc vàng!
Cú đấm tuyệt đẹp ấy đã hất tung tóc vàng lên không trung, không những thế còn có thể nghe thấy tiếng xương nứt vỡ!
Mấy tên côn đồ khựng lại, trên mặt hiện lên sự kinh hãi cực hạn!
Trần Xuân Độ được chiến thần vô địch nhập thể, chỉ dựa vào nắm đấm bằng xương bằng thịt đã hạ gục tên tóc vàng đang cầm vũ khí bén ngót trên tay!
"Muốn đánh nữa không?"Trần Xuân Độ nhếch mép nở nụ cười! Đó là một nụ cười trào phúng!
Sắc mặt mấy tên côn đồ đều rất khó coi… Thế này, sao mà đánh?
Tên tóc vàng mạnh nhất đám đã dễ dàng bị hạ trong giây lát, người đàn ông trước mặt nhất định là một võ sĩ.

"Cút!" Trần Xuân Độ lạnh lùng quát một tiếng, trong mắt hiện lên một tia khát máu băng lãnh đáng sợ.

Mấy tên cô đồ nào dám chậm trễ, chúng vội vàng đỡ tóc vàng dậy, hốt hoảng bỏ đi về phía cửa ra vào của quán bar...!
"Giải quyết xong rồi." Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nhu đang chống tay lên cằm, mỉm cười, thích thú nhìn anh.

"Không ngờ anh cũng có chút võ vẽ trên người đấy?" Trong đôi mắt đẹp trong veo và đen láy của Đường Nhu tràn đầy vẻ dịu dàng.

"Cô có muốn học một số kỹ năng phòng thân trước bọn sói háo sắc không?" Trần Xuân Độ cười nói.

"Uhm, tôi cũng muốn học võ." Đường Nhu gật đầu, đôi môi hồng nhuận mỉm cười, trông mới đẹp làm sao.

"Tôi sẽ dạy cho cô cô muốn học chiêu thức gì trên giường hay dưới giường?" Trần Xuân Độ ghé sát vào gương mặt đẹp tuyệt trần ấy và thầm thì.


"Trên giường thì tôi biết rồi, anh có muốn xem không?" Đường Nhu nhẹ nhàng đáp và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Đường Nhu hồi lâu rồi đột nhiên vươn tay choàng qua vòng eo thon thả của Đường Nhu!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhu hơi đơ ra, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một tia hoảng hốt! Cô thật sự không ngờ Trần Xuân Độ dám làm vậy!
"Lấy tay ra!" Đường Nhu nhíu mày.

"Chẳng cô muốn cho tôi chiêm ngưỡng công phu của cô sao?" Trần Xuân Độ mỉm cười, giọng điệu cực kỳ vô lại.

"Anh..." Đường Nhu nghẹn lời, cô ta chỉ nói đùa nhưng không ngờ lại đùa quá hóa thật.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài quán bar, có một chiếc Mercedes màu đen phóng nhanh trên đường rồi chậm rãi đậu bên vệ đường.

"Chính là nơi này sao?" Lê Thần Vũ quay đầu nhìn về phía cửa quán bar, giọng điệu thờ ơ lãnh đạm.

"Đúng vậy, mỗi ngày cô ta đều sẽ đến đây uống rượu vào giờ, đôi khi một mình, đôi khi gọi điện cho một vài người bạn." Thủ hạ nhà họ Lê nói: "Đường Nhu thường xuyên bận chuyện quan trọng của triều đình, không có thời gian quan tâm tới cô ta, nên ngày nào cô ta cũng ra đường thác loạn tới tận khuya...!
Lê Thần Vũ nhếch mép, phụ nữ cô đơn là người dễ tin người khác nhất, đã có vô số phụ nữ qua tay anh ta.

Nên với cô ta mà nói, anh đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.

Cửa xe mở ra, Lê Thần Vũ bước vào quán bar ồn ào và hỗn loạn, hai tên thủ hạ nhà họ Lê một trái một phải theo sát anh, bảo vệ an toàn cho Lê Thần Vũ mọi lúc.

Ánh mắt của Lê Thần Vũ quét qua một lượt, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh quán bar.

Chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp và gợi cảm đang đứng trước cửa nhà vệ sinh của quán bar, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là Lê Thần Vũ nhận ra ngay.

Lê Thần Vũ sửa sang lại quần áo rồi đi về phía Đường Nhu.

"Cô Đường." Lê Thần Vũ phong độ, tiêu sái đi tới, cười nói.

"Anh là?" Đường Nhu quay lại nhìn Lê Thần Vũ.

"Tôi là Lê Thần Vũ của nhà họ Lê ở Yên Kinh, mấy ngày trước ông Đường có nhắc về cô với tôi trong một bữa tiệc thân mật, không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây." Lê Thần Vũ nở một nụ cười tuấn lãng: "Lúc trước khi còn ở Yên Kinh, tôi vẫn luôn muốn làm quen với cô Đường, nhưng mãi vẫn không có cơ hội, không nghĩ chúng ta lại có duyên như vậy.”
Nụ cười mang thương hiệu Lê Thần Vũ này đã từng mê hoặc vô số cô gái trẻ trung xinh đẹp, hơn nữa phong thái nho nhã, lịch thiệp của anh ta cho thấy anh ta là một quý ông của tầng lớp thượng lưu.

"Ồ." Đường Nhu gật đầu, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng liếc nhìn nhà WC nam.

Truyện Điền Văn
Lê Thần Vũ lấy làm lạ, hình như Đường Nhu không có hứng thú với anh ta thì phải.

"Cô Đường đang chờ ai sao?" Lê Thần Vũ cười hỏi.

"Uhm." Đường Nhu gật đầu, sau đó Lê Thần Vũ cùng Đường Nhu lại nói chuyện thêm vài câu, nhưng Đường Nhu vẫn luôn thờ ơ tỏ ra không quan tâm đến Lê Thần Vũ.


Khuôn mặt tuấn tú của Lê Thần Vũ có chút ảm đạm, anh ta hăm hở bắt chuyện nhưng đổi lại là sự thờ ơ lãnh đạm của đôi phương! Đường Nhu vậy mà lại không có hứng thú với anh ta.

Sao lại như vậy? Lê Thần Vũ không hiểu, chiêu thức mà anh ta dùng bấy lâu nay chưa một lần thất bại nhưng hôm nay lại ngoại lệ....!
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Lê Thần Vũ thầm nghĩ trong lòng, nhưng nghĩ mãi mà anh ta vẫn thấy cách làm của mình rất hoàn hão, không có chút sơ hở nào cả.

Lúc sau, một bóng người bước ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Nhu rốt cục cũng mỉm cười nhìn người đó.

"Sao giờ anh mới ra hả? Người ta vội muốn chết, phòng đặt xong rồi." Đường Nhu hờn dỗi.

"Từ trước đến nay, dù là lên giường hay xuống giường tôi đều chậm rãi." Trần Xuân Độ thản nhiên nói, đột nhiên, ánh mắt của Trần Xuân Độ và Lê Thần Vũ gặp nhau, vẻ mặt của Lê Thần Vũ chợt biến
"Sao anh lại ở đây?" Lê Thần Vũ cau mày, còn Trần Xuân Độ thì lại giở giọng lưu manh: "Cậu Lê, sao đi đâu cũng gặp anh vậy nhỉ, tới nhà vệ sinh của quán bar cũng gặp anh, đừng nói là anh suốt ngày bám đuôi tôi đấy nhé?"
Sắc mặt Lê Thần Vũ ảm đạm: "Tôi còn đang định hỏi sao chỗ nào cũng có anh."
"Cô ấy hẹn tôi đi uống rượu." Trần Xuân Độ mỉm cười, cánh tay đột nhiên vòng qua eo thon của Đường Nhu.

Ánh mắt Lê Thần Vũ đảo qua, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ cùng Đường Nhu, hai mắt đan vào nhau va chạm trên không trung, Lê Thần Vũ siết chặt tay, trong mắt hiện lên một tia sát ý quái dị!
Cái tên Trần Xuân Độ chết tiệt này lại nhanh chân tới trước rồi!
"Cậu Lê, chuyện chúng tôi uống rượu, thuê phòng, anh sẽ không quản chứ?" Trần Xuân Độ khẽ nhếch môi, trong nụ cười lạnh lùng còn thấp thoáng một tia chế nhạo.

"Đương nhiên sẽ không." Lê Thần Vũ áp chế lửa giận trong lòng, mỉm cười: "Hai người chơi vui nhé."
Lê Thần Vũ lập tức xoay người, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

"Cô quen anh ta?" Trần Xuân Độ nhìn theo bóng dang đi xa dần của Lê Thần Vũ, hỏi.

"Không biết, chỉ là một tên thiếu gia ăn trắng mặc trơn tiếp cận mà thôi." Đường Nhu liếc mắt xem thường, thực ra cô không hề để Lê Thần Vũ vào mắt.

Ở Yên Kinh này, cô ta đã gặp không ít anh chàng dùng cách thức của Lê Thần Vũ để tiếp cận mình nên sớm đã lờn rồi.

Bên ngoài quán bar, Lê Thần Vũ nắm chặt tay bước nhanh ra khỏi quán, sắc mặt xanh mét khó coi, anh ta hung hăng nện hai đấm lên nóc xe, sau đó là đá một cú vào lốp xe.

"Bum."
Lê Thần Vũ điên cuồng phát tiết, lốp xe phát ra tiếng động nặng nề nhưng ngay sau đó, khuôn mặt Lê Thần Vũ chợt vặn vẹo, vô cùng đau đớn!
" Trần - Xuân - Độ "
Lê Thần Vũ dữ tợn nổi giận, không gian bên trong xe vang vọng tiếng giận dữ điên cuồng của anh ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện