Lưỡi hái sắc bén giống như độc xà lao đến Trần Duệ, tốc độ còn nhanh hơn tưởng tượng, Trần Duệ cả kinh nghiêng người né qua, nhưng mà rõ ràng hắn đã né qua được, nhưng áo choàng vẫn bị vạch một đường, trên tay xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, nơi vết thương ẩn ẩn truyền đến cảm giác nóng rực.

Còn không đợi Trần Duệ kịp phản ứng, lưỡi liềm lại đến, nhuệ khí đáng sợ làm Trần Duệ không dám ngạnh tiếp, tiếp tục né tránh, quả nhiên y hệt lần trước, lại một vết thương nữa xuất hiện.

Mễ Tạp Tư xoay tròn lưỡi hái, cười lạnh nói: "Đã quên nói cho ngươi biết, tác dụng chân chính của hỏa diễm lực là phụ ma, dù chỉ là khẽ lướt qua, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, ngươi đã trúng kịch độc trên lưỡi hái, lực lượng sẽ dần suy yếu, sau cùng độc phát thân vong , chẳng qua trước lúc đó, ngươi sẽ bị ta chém thành mấy trăm đoạn!".

Cái khác thì còn tính, chứ độc tố đối với Trần Duệ mà nói chỉ là đại bổ mà thôi, hắn một điểm cũng không lo lắng. Chỉ bất quá lưỡi liềm phụ ma kia quá sắc bén, còn mang theo lực lượng đặc thù, ngoại trừ hiệu quả độc tố ra, lực sát thương cũng tương đương kinh người, mà thiên phú đại ác ma tinh thông dùng lưỡi liềm càng làm uy lực tăng cao, thêm vào là vũ khí dài nên Trần Duệ nhất thời không thể tiếp cận.

Hiện tại cực quang đạn đã không thể sử dụng, nhất thời không tìm được biện pháp, hắn chỉ đánh tránh né. Không biết do tài liệu làm lưỡi liềm, hay do phụ mu mà lưỡi liềm có thể kéo dài vô hạn, vết thương trên người Trần Duệ càng lúc càng nhiều, may mà đặc tính dẫn linh cường đại phát huy tác dụng, làm lực chiến đấu của hắn không chịu ảnh hưởng quá nhiều.

Mễ Tạp Tư dồn dập tấn công, mà đối phương vẫn đứng vững không ngã, không khỏi khẽ nhíu mày: vốn là còn muốn kéo dài thời gian, làm kịch đột phát tác, nhưng thời gian lâu như vậy, mà Guile vẫn sống tốt, không chịu ảnh hưởng của độc tố, xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia.

Kinh nghiệm chiến đấu của Mễ Tạp Tư phong phú, hiện đã dần thăm dò ra được quy luật di động của Trần Duệ, tâm niệm vừa động, lại một lần nữa thuấn di, hiện ra trước người Trần Duệ, ma hỏa bị áp chế nhanh chóng bùng phát, lực lượng của Mễ Tạp Tư cũng theo đó tăng đến cực điểm, quát to: "Diễm xà sát!".

Ưu thế của lưỡi liềm là tấn công tầm xa, hiện tại Mễ Tạp Tư vứt bỏ ưu thế chạy lại gần, tất nhiên có chiêu thức lợi hại. Trần Duệ cẩn thận đề phòng, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác nguy hiểm, cảnh tượng trước mắt biến đổi, lưỡi liềm biến thành vô số độc xà hỏa diễm, nhe răng nhếch miệng lao đến hắn, đây là ảo giác? Hay là ma pháp? Lưỡi liềm không phải là vật sống, dù có phân tích chi nhãn cũng không thể nào phân biệt thật giả được. Vô số độc xà nháy mắt bao kín lấy Trần Duệ, thân ảnh trong áo choàng kia chỉ kịp kêu lên một tiếng liền bị hỏa diễm thiêu thành bãi tro tàn.

Một kích này tiêu hao lực lượng rất lớn của Mễ Tạp Tư, nhưng vị đại ác ma vừa tiêu diệt được địch nhân cũng không vội cao hứng, chỉ nhíu mày quan sát, bỗng vội vàng ngước đầu lên, chỉ thấy một bóng người từ trên cao nhảy xuống, chính là Trần Duệ vừa thoát khỏi hỏa xà, vừa rồi bị thiêu đốt chỉ là áo choàng của hắn mà thôi.

Lúc này, trên người Trần Duệ đã có thêm mấy vết thương kinh tâm, mới rồi tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, hắn may mắn dựa vào kẽ hở giữa những lưỡi đao mà thoát thân, tuy thoát hiểm nhưng cũng không tránh được kinh hãi một phen. Một kích này của Mễ Tạp Tư cũng không phải là ảo giác, lưỡi liềm kia trong nháy mắt biến thành vài trăm đường, tinh thể cùng dẫn linh tuy cường đại, nhưng hắn không phải thân bất tử, nếu như bị đánh trúng, tuyệt đối tính mạng khó bảo toàn. Không trách được Mễ Tạp Tư từng nói sẽ chém hắn thành mấy trăm mảnh, hóa ra còn có sát chiêu như này.

Phản ứng của Mễ Tạp Tư cực nhanh, ma hỏa rực cháy, nhanh chóng tụ lại lực lược, quát lớn một tiếng, "diễm xà sát", toàn lực bạo phát lao về phía thân ảnh trên không.

Trần Duệ không có nháy mắt di động cùng kỹ năng phi hành, trên không lại không có chỗ mượn lực, đối mặt với trăm con hỏa xà nguy hiểm, đầu óc của hắn trở nên vô cùng tỉnh táo, thủ chưởng toát ra lực lượng kỳ dị, lóe lên quang mang nhàn nhạt, phảng phất như kim loại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi thân ảnh Trần Duệ giao nhau cùng đám hỏa xà, oanh một tiếng, một cỗ sóng khí khuếch ra xung quanh, khuếch tán cả mấy chục thướng mới thôi.

Trong bụi khói, lờ mò có thể nhìn thấy động tác của vài trăm con hỏa xà đột nhiên ngừng trệ, đồng thời tự đứt đôi. Đợi đến khi khói bụi tan đi, đám hỏa xà đã tan biến không thấy. Dưới nguyệt quang tử sắc, hai bóng người giao nhau, một nửa quỳ trên mặt đất, một đứng yên bất động.

Kẻ nửa quỳ là Trần Duệ, sau lưng bị một lưỡi hái sắc bén xuyên qua ngực, mũi đao không ngừng nhỏ xuống máu tươi, trên thân thể lõa lổ của hắn là vô số vết thương, sâu cạn bất nhất, phảng phất trải qua thiên đao vạn quả vậy. Chuôi của lưỡi liềm cầm trong tay Mễ Tạp Tư đang đứng thẳng.

Vị đại ác ma này nhìn lưỡi liềm trong tay, lộ ra vẻ không thể tin nổi, tựa hồ muốn nói gì đó mà lại không thể nào nói được. Chỉ giây lát sau, tách một tiếng, dây xích ngăm đen bị cắt thành hai đoạn, vết cắt phẳng trơn như bị dao bén chặt đứt, cùng lúc này, lấy mi tâm Mễ Tạp Tư làm trục, từ đỉnh tới chân, một đường thẳng xuất hiện, vô số máu tươi trào ra, cả người bị chia làm hai.

Trần Duệ vươn tay trái ra bắt lấy lưỡi liềm sau lưng hắn, ngay khi vừa nắm đến, thân thể đau đến phát run, hắn cắn răng chịu đựng, tay trái rút mạnh ra, máu tươi theo đó bắn tung tóe, miệng thở hổn hển.

Trận chiến này cùng Mễ Tạp Tư, là trận chiến hung hiểm nhất từ trước đến giờ của Trần Duệ. Vừa rồi hắn xông vào đám diễm xà, tuy dựa vào cảm giác nhạy bén tránh nặng tìm nhẹ, nhưng vẫn phải chịu vô số đao, nếu như không phải dựa vào bản năng phản ứng, tránh được một kích trí mạng của Mễ Tạp Tư thì hiện tại người nằm dưới đất là hắn rồi.

Phá nguyên đao, Mễ Tạp Tư chết dưới kỹ năng mới này. Uy lực của phá nguyên đao còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn, chém đôi Mễ Tạp Tư cùng lưỡi liềm thành hai đoạn, phá nguyên đao tuy chỉ cần 20 điểm linh khí là có thể phát ra, nhưng ngoài ngạch tiêu hao là tinh lực, chẳng qua nhu cầu ít hơn cực quang đạn, chí ít không có cảm giác nháy mắt thoát lực.

Trần Duệ lần này thương thế rất nặng, đặc biệt là nơi ngực phải, bị lưỡi liềm đâm xuyên phổi, huyết chảy không ngừng, đều nhờ tinh thể cùng dẫn linh hai thuộc tính bị động nếu không hắn đã sớm chết rồi. Hắn hoán đổi lấy một bình chữa thương dược thủy, uống xuống, máu tươi ngừng chảy, lại lấy ra một áo choàng mới khoác lên người.

Thi thể Mễ Tạp Tư còn có một không gian vòng hay, hẳn nên có chút đồ tốt đi. Trần Duệ đang muốn đi nhặt chiến lợi phẩm, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe, trên tay nhiều hơn một cái mặt nạ, nhanh chóng đeo lên mặt, nhàn nhạt nói: "Đi ra đi, tộc đại ác ma đều ưa thích trốn tránh sao?".

"A? Không ngờ lại có thể phát hiện ra ta" Một tiếng vỗ tay truyền đến từ phía sau cây đại thụ, "Không thể không tán dương một câu, ngươi vừa rồi chiến đấu quá xuất sắc a, không ngờ có thể chính diện cường hành phá giải diễm xà sát của Mễ Tạp Tư. Ngươi có thể giết chết Mễ Tạp Tư, cũng có thể lấy đến bài danh ở Ám Nguyệt thành…".

Trần Duệ sau khi tiến vào sát cảnh, ẩn ẩn có cảm giác bị người theo dõi, hắn sở dĩ phát hiện người này, là bởi vì vừa rồi người này vừa đúng tiến vào phạm vi của phân tích chi nhãn.

Phân tích chi nhãn của sát cảnh, phạm vi lại tăng thêm gấp đôi, mà có thể hiện thị ra chủng tộc của đối thủ, vừa rồi hiển thị là đại ác ma, thực lực bình định là D, trị số còn lại không rõ.

Người đó chầm chậm đi ra, quả nhiên là một nam tính đại ác ma, Trần Duệ nhìn rõ dung mạo của đối phương thì không khỏi khẩn trương, không ngờ lại là Royce, một trong ba cao giai ác ma thủ hạ của Joseph!

Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, không ngờ còn còn một con hoàng tước ở bên cạnh!

"Royce đại nhân còn thật kiên nhẫn, không ngờ bất động thanh sắc quan sát lâu như vậy" Trần Duệ vội vàng tính toán trong lòng, Royce hiện ra ở đây, rất có thể là đã bám đuôi theo từ cạnh kỹ trường, vừa rồi mình liều mình đánh cùng Mễ Tạp Tư, không xem xét phương diện khác, liệu có thể bị Royce nhìn thấy diện mạo thật không?

Từ tư liệu biết được, Royce thuộc về loại hình trí dũng song toàn, rất có tâm trí, thực lực cũng rất cao, không có nửa điểm giả dối, hiện tại Trần Duệ thể lực tiêu hao gần sạch, mà thương thế lại phi thường nghiêm trọng, đã không thể nào tiếp tục đánh nữa.

Câu tiếp theo của Royce làm hắn suýt chút lông măng dựng đứng: "Kỳ thực kẻ nhẫn nhịn giỏi là ngươi mới đúng, điểm này ta phi thường bội phục, ta hẳn nên xưng hô ngươi là tiểu học đồ? Hay là ký sự quan đây?".

Chuyện hắn lo nhất cuối cùng đã phát sinh, Royce quả nhiên biết được bí mật lớn nhất của hắn!

"Ta không hiểu ngươi nói gì?" Trần Duệ nghĩ đến kỹ năng mới giành được, ánh mắt sáng lên, lập tức có chủ ý.

"Ta cũng không biết ngươi dùng phương pháp gì cải biến khí tức, không chỉ thực lực bạo tăng mà khí tức nhân loại cũng biến mất" Royce đầy thú vị đánh giá Trần Duệ: "Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy ngươi giết chết Mễ Tạp Tư, làm sao ta cũng không thể tin được nhân loại bề ngoài hèn yếu vô năng lại ẩn tàng thực lực như vậy".

Vừa nói, vị đại ác ma vừa lộ ra vẻ tự hỏi: "Xem ra, lần trước không trung so đấu, Alan thua cũng không phải ngoài ý, hẳn ngươi có năng lực thao túng ma thú đi…".

Trần Duệ ngấm ngầm tâm kinh, trí tuệ của Royce tuyệt đối hơn xa loại phần tử hiếu chiến như Araujo Alex, lúc này hắn đành nói: "Ta không cần phải giải thích gì, ngươi muốn nhìn diện mạo thật của ta cũng có thể, chỉ bất quá, ngươi phải tiếp nhận khiêu chiến của ta, giống như Araujo Alex vậy".

"Là sao? Như vậy mời ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta đi" Royce nhìn vào tròng mắt sau mặt nạ, cười nói: "Mà, hình như ngươi cũng không còn lựa chọn nào khác a".

Trần Duệ dùng kỹ năng "ngụy trang" mới giành được, tháo xuống mặt nạ, hất bỏ mũ chùm áo choàng, Royce cẩn thận nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày, khuôn mặt này vô cùng xa lạ, tướng mạo bình thường, chỉ có tròng mắt lấp lãnh hữu thần.

Royce trầm ngâm nói: "Ngươi là vương tộc sao? Tuyệt chiêu vừa giết Mễ Tạp Tư là thiên phú dị năng sao?".

Trần Duệ mong không được Royce nghĩ về phương hướng này, gật gật đầu, chợt nghe thấy Royce cười ha ha: "Ngươi cho rằng Royce ta dễ bị lừa như vậy sao? Ngươi mỗi lần xuất hiện đều đeo mặt nạ, hẳn muốn ẩn tàng diện mạo thật, hiện tại lại dễ dàng tháo ra như vậy, ta chắc chắn có thể khẳng định đây không phải diện mạo thật của ngươi, càng huống hồ, vừa rồi khi ngươi chiến đấu, ta đã nhìn thấy diện mạo thật của ngươi! Ta khác với Araujo Alex, ta không có chút hứng thú nào với cái gọi là khiêu chiến".

Trần Duệ tâm khẽ trầm xuống, xem ra Royce tuyệt không phải nhân vật đơn giản.

Quả nhiên, chỉ nghe vị đại ác ma cười âm trầm: "Còn có, ban đầu ngươi uống là hắc sắc dược thủy, ta không phải đồ ngu, điều này có phải đại biểu cho A Nhĩ Đạt Tư đại sư đột phá tông sư cấp không? Trên người ngươi có rất nhiều bí mật a, muốn giải đáp rất đơn giản, bắt ngươi lại chầm chậm khảo vấn là được rồi".

Tiếng cười vừa dứt, người đã hiện ra trước mặt Trần Duệ, đây không phải là nháy mắt di động mà là tốc độ bản thân, tốc độ này còn nhanh gấp ba lần Mễ Tạp Tư sử dụng ma hỏa tăng phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện