Chương 7: Phạm Quy

Beta: Hana

"Ông đây mắng người có thể nói là tuyệt đối chưa bao giờ biết khách khí đâu"

-

Nam Chi theo tầm mắt của Úc Hòe nhìn xuống dưới lầu. Nam sinh trên sân khấu ngẩng đầu nhìn về đây, đôi mắt đào hoa lấp lánh tràn ngập ánh sáng, đèn khắp phòng cũng phải làm nền cho cậu.

Nam Chi lập tức hiểu rõ, trêu: "Ông chủ, không phải ngài bảo chỉ xem kịch thôi hả?"

"Loanh qua loanh quanh, nhìn không nổi." Vẻ mặt Úc Hòe không đổi.

"____Từ Dĩ Niên!" Tô Đường thấy cậu chậm chạp không di chuyển, chỉ có thể thúc giục lần nữa. Cậu đột nhiên lắc lắc đầu, như muốn đuổi hết mấy suy nghĩ linh tinh đi. Giọng Tô Đường đột ngột cất cao: "Cẩn thận đằng sau!"

Một tên trong đội tuần tra không biết đi tới bậc sân khấu từ bao giờ, trên tay nắm chặt đao dài quanh quẩn luồng gió, khi chém xuống mang theo tiếng gió gào thét điên cuồng! Lòng bàn tay Từ Dĩ Niên phát ra lôi điện chói mắt, tiếng sấm và tiếng gió va chạm vào nhau dữ dội, ánh điện chợt mạnh lên, quăng tên tuần tra kia ra xa tận mấy chục mét.

"Bọn chúng muốn chạy trốn! Ngăn chúng lại!" Người chủ trì la to. Mấy tên tuần tra gần đó liên tiếp đánh về phía sân khấu, Từ Dĩ Niên chậc một tiếng, duỗi tay vẽ lên không trung một ký hiệu___Ầm! Màn sân khấu đỏ tươi trên cao không chịu nổi sức nặng rầm rầm rơi xuống. Người chủ trì và đội tuần tra đang xông lên cùng bị màn nặng đè lên, trong nhất thời rối loạn không phân biệt được vị trí. Từ Dĩ Niên nhân cơ hội dùng dị năng phá gãy dây xích đang khóa lại tay chân Tô Đường: "Chúng ta đi thôi!"

"Ừm!"

Hai người lần lượt nhảy xuống sân khấu. Toàn thân Từ Dĩ Niên quanh quẩn ánh điện màu xanh tím, những nơi bị đám tuần tra viên đi qua đều bị chém sụp xuống như thái rau, Tô Đường đuổi theo sát phía sau, thỉnh thoảng giúp đỡ phản kích một phen. Bạo lực mở đường ra như vậy hiệu suất cực cao, đám yêu quái đang phá hoại kính trọng nể phục: "Anh em! Đêm nay ai dám vào cộng đồng liên kết mắng cậu, kẻ đó chính là kẻ địch của cộng đồng bọn tôi! Tôi hoàn toàn thông suốt rồi, giữa cậu và Úc Hòe không có đúng hay sai, chỉ có không hợp___Hai người ba tài năng làm sao có thể ở bên nhau được? Cậu nói có đúng không?"

Miệng yêu quái kia còn đang nói không ngừng, Từ Dĩ Niên nhìn bốn cửa ra vào chính: "Đừng lảm nhảm nữa, rút lui!"

Yêu quái cực kì sợ hãi: "Cái gì? ! Giờ rút lui á? Ông mới tìm được tiết tấu thôi mà!"

Từ Dĩ Niên không thèm đếm xỉa đến tên này, hô lên với bóng dáng cách đó mấy mét: "Thần Nhiên! Đi thôi!"

Lửa cháy ngút trời đột ngột từ mặt đất bùng lên, mấy tên tuần tra viên đang ẩn núp bị ép lộ diện. Thần Nhiên dùng dị năng ép lui vài kẻ quay đầu lại hỏi: "Xông lên sân khấu trước nơi đông người, đây là có chừng mực của cậu đấy à?"

"Tôi không trâu bò hả?" Từ Dĩ Niên không xấu hổ mà còn tự hào.

"Nhóm trưởng, thật xin lỗi!" Vẻ mặt Tô Đường xấu hổ.

Hai người bọn họ cùng đồng thanh, Thần Nhiên nhất thời đau đầu, thở dài: "Bỏ đi, cứu được người là tốt rồi. Vừa rồi người chủ trì bảo gọi cho trưởng lão, có thể người sau lưng hội đấu giá ngầm là trưởng lão tộc Huyễn yêu. Chúng ta không đủ nhân thủ, chờ viện binh tới nơi sẽ rất thiệt thòi....Tô Đường, Cố Hiểu Đông đâu?"

Tô Đường đỏ mắt lắc đầu.

Thần Nhiên hơi trầm mặc, kìm nén cảm xúc: "Đi, ra ngoài trước rồi nói sau!"

Thấy bọn họ định rời đi, có yêu quái vội vàng hô to: "Rút lui, các anh em lui thôi! Từ Dĩ Niên cũng lui rồi, bây giờ rút lui không mất mặt đâu!"

Từ Dĩ Niên: "...."

Một tiếng này cho ra hiệu quả ngoài dự đoán, có lẽ là hình ảnh Từ Dĩ Niên một mình xông lên đài quá mức động lòng người, vừa nghe thấy lời này, đám yêu quái đang quấn lấy tuần tra viên chiến đấu dồn dập hưởng ứng:

"Đậu má, chạy mau!"

"Lui lui!"

"Cửa ở đâu thế? Thằng ngu kia quay lại! Cậu chạy sai hướng rồi! Bên đó là hậu đài!"

Ầm_____!

"Không ổn." Thần Nhiên dừng chân lại, "Không kịp rồi."

Ầm, ầm!

Bốn cửa lớn lần lượt đóng lại ba cửa, một đội Huyễn yêu từ cửa còn lại tràn vào đại sảnh. Bọn họ mặc đồng phục đen đồng nhất của tộc, từ xa nhìn vào như một loạt bóng dáng kì dị. So ra, đội tuần tra chỉ có thể xem như trẻ con thôi.

Đi phía sau đám bóng đen này, mấy thân ảnh trắng tinh càng nổi bật hơn. Thần Nhiên sửng sốt, suýt nữa thì tưởng mình nhìn lầm.

Đây là...Đồng phục của cục trừ yêu!

"Sao lại thế này? ?" Từ Dĩ Niên cũng cảm thấy bất ngờ.

Cục trừ yêu thành phố Kỳ Hải cấu kết với tộc Huyễn yêu, hội đấu giá ngầm lần này cũng có phần bọn họ, "Thế mà dám quang minh chính đại xuất hiện....Mấy người này tới là để dọn sạch hiện trường."

Một mảnh khói độc tạo ảo cảnh nhanh chóng khuếch tán ra, mấy yêu quái gần cửa phát ra tiếng gào thảm thiết tê tâm phế liệt, hai mắt bọn họ tán loạn, nét mặt chết cứng, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời.

Yêu quái bị dính ảo cảnh không thể đánh trả lại, chỉ có thể tùy ý để bị xâu xé. Dưới chân Thần Nhiên dấy lên ngọn lửa, hồ quang điện* cũng từ đầu ngón tay Từ Dĩ Niên tràn ra. Hai người tựa lưng vào nhau, Thần Nhiên hỏi: "Thấy không? Cái người đứng đầu đó."

*Kéo xuống dưới để củng cố kiến thức Vật Lý 11 part 1.

"Hơn nửa ảo cảnh đều do tên đó tạo ra." Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm vào đội Huyễn yêu, trong đó có một Huyễn yêu thân hình cao lớn, tròng mắt màu đỏ như đọng lại máu. Dù cách hơn nửa đại sảnh, Từ Dĩ Niên cũng loáng thoáng cảm nhận được yêu lực dồi dào của đối phương.

"Có hắn ta ở đây, chúng ta không đi được."

Ánh điện trong tay Từ Dĩ Niên đột nhiên bắn ra, Thần Nhiên cảnh giác quay đầu lại: "Cậu muốn làm gì?"

"Bắt giặc bắt vua trước*, gϊếŧ hắn ta!"

*Cầm tặc cầm vương - chiêu thức thứ 18 trong 36 kế.

Thần Nhiên thậm chí không kịp nói chuyện, tiếng sấm đã vang vọng cả đại sảnh, thấy Từ Dĩ Niên trực tiếp xông thẳng về phía Huyễn yêu mắt đỏ, Thần Nhiên thê lương nói: "....Tôi xem như đã biết, đời cậu căn bản chẳng có đúng mực."

Tô Đường lộ vẻ lo lắng: "Nhóm trưởng!"

Hành vi của Từ Dĩ Niên nhìn như bốc đồng, thật ra lại là cách phá cục diện nhanh nhất. Thần Nhiên quyết định rất nhanh: "Giúp ngăn lại những người khác! Đừng để bọn họ cản trở Từ Dĩ Niên!"

Đám yêu quái không thể rút lui đều bị khơi dậy nhiệt tình, khàn giọng gào thét lao vào chiến đấu với kẻ địch. Từ Dĩ Niên mang theo tia điện tóe lửa* đi thẳng đến trước mặt Huyễn yêu mắt đỏ, đồng tử màu máu của hắn ta co lại, ánh điện như thác thế mà xé rách cả một góc ảo cảnh, lấy sức mạnh sấm vang chớp giật đánh về phía hắn!

*Củng cố Vật Lý 11 part 2.

Huyễn yêu mắt đỏ miễn cưỡng đỡ lại, không đợi hắn phản ứng, Từ Dĩ Niên tàn nhẫn đá một cước vào bụng hắn. Trong miệng Huyễn yêu phun ra một ngụm máu to, rầm! Một tiếng nặng nề đập vào mặt tường. Thân thể hắn hơi run rẩy, đầu theo đó rũ xuống, mắt, mũi, miệng, tai không ngừng có máu tươi trào ra.

Từ Dĩ Niên bước lên.

"Ha ha ha....Ha ha ha ha ha ha.....!" Huyễn yêu bỗng nhiên cười ha ha, vừa cười vừa thong thả ngẩng mặt lên. Bước chân Từ Dĩ Niên ngừng lại, sắc mặt hơi thay đổi.

Máu tươi trên mặt Huyễn yêu biến mất toàn bộ! Không chỉ có vết máu, ngay cả dấu vết bị cháy điện cũng không còn thấy đâu. Chính cậu hiểu rất rõ sức lực của mình, theo lý mà nói, một cước vừa rồi của cậu đủ để tên Huyễn yêu này ít nhất phải gãy mấy cái xương, thế mà hắn vẫn bình yên vô sự đứng lên.

"Một mình đi lên đối phó tôi, dũng cảm thế, quỷ nhỏ?" Huyễn yêu mắt đỏ cười vặn vẹo, ánh mắt nhìn Từ Dĩ Niên như nhìn người sắp chết, "Đến thử lại xem, cậu còn năng lực gϊếŧ tôi lần thứ hai không?"

....Là ảo cảnh.

Từ Dĩ Niên dần cau mày lại. Không biết cậu đã lâm vào ảo cảnh đối phương tạo ra từ khi nào, nếu không phải Huyễn yêu chủ động để lộ, thì cậu cũng hoàn toàn không phát hiện ra....Thật phiền!

Thấy cậu lại tụ lôi điện thêm lần nữa, định cưỡng chế phá tan ảo cảnh, Huyễn yêu mắt đỏ hừ lạnh một tiếng: "Không thấy quan tài không đổ lệ!"

"Nhóm trưởng, tình huống Từ Dĩ Niên hình như không đúng lắm!" Tô Đường thấy Từ Dĩ Niên mãi không nhúc nhích, hai tay phóng ra lôi điện lớn lại không đánh trúng mục tiêu, "Cậu ấy bị vây nhốt vào trong ảo cảnh rồi!"

Thần Nhiên cúi người tránh khỏi công kích, quay người đi đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, đám Huyễn yêu như là được lệnh đến ngăn cản. Trong chốc lát Thần Nhiên không thể phân thân, ánh mắt nhanh chóng lướt qua bốn phía.

Càng lúc càng nhiều.

Liên tục có Huyễn yêu xông vào đại sảnh tham gia chiến đấu, các khách mời từ lúc bắt đầu giao chiến đã trốn đi, phóng tầm mắt ra, hơn nửa phòng đấu giá đều bị đồng phục đen thẫm chiếm giữ.

Thần Nhiên ở trong lòng tính thời gian, cứ theo tình thế này....

Hắn cắn răng: "Có thể giúp đỡ phải vào giúp đỡ! Chi viện của học viện đang trên đường tới đây! Kiên trì thêm một chút nữa!"

Tô Đường gật đầu, đám yêu quái chồng chất vết thương mạnh mẽ xốc lại tinh thần ứng chiến. Thần Nhiên nhìn về phía góc đại sảnh, Từ Dĩ Niên vẫn đang hãm sâu trong ảo cảnh.

___Cứ theo tình thế này, bọn họ không thể kéo dài tới khi các giáo sư học viện đến được.

Bên cửa sổ lầu hai, một bàn tay gạt trên không trung.

Dây rối như tơ nhện từ lầu hai rơi xuống, đám Huyễn yêu còn chưa phát hiện ra cái gì, chỉ cảm thấy trên cổ có thứ gì đó, sợi dây nhỏ từ sau cổ chui vào xương sống. Năm ngón tay kia kéo chặt, nắm một cái kéo về phía trước____

Toàn bộ đám Huyễn yêu dừng lại động tác, trong nháy mắt tiếp theo, bọn họ đồng loạt quay người lại, bắt đầu điên cuồng công kích đồng loại của mình.

Cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa vớ vẩn này khiến mọi người bất ngờ, đám yêu quái bị ép tới đường cùng trợn mắt ngoác mồm nhìn kẻ địch tự gϊếŧ lẫn nhau, có người phản ứng nhanh ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Một bóng dáng nắm theo hàng trăm dây rối, từ lầu hai nhảy xuống.

"....Úc Hòe." Thần Nhiên gian nan nói.

Tô Đường ngẩn ra, đám yêu quái vốn tưởng đã được cứu trợ trong nháy mắt mặt xám như tro, thậm chí có tên rầm một tiếng thoát lực quỳ xuống đất. Thấy Úc Hòe đi về phía Từ Dĩ Niên, có yêu quái bi thương đầy mặt: "Xong rồi, người này thật sự xong rồi, nợ đào hoa hại chết người."

Bên cạnh Úc Hòe có hai linh thể trắng như tuyết bay lơ lửng, một con trong đó bay thẳng về phía Từ Dĩ Niên, nhanh nhẹn bay quanh cậu một vòng, cuối cùng vững vàng dừng lại trên đỉnh đầu nam sinh.

Mọi người ở đây không ai dám thở mạnh tiếng nào, chỉ sợ giây tiếp theo Từ Dĩ Niên sẽ máu tươi tung tóe đầu rơi xuống đất tại chỗ.

Úc Hòe duỗi tay nắm chặt, như thể đang bắt lấy gì đó, động tác giống như xé rách một tờ giấy mỏng.

Bên trong ảo cảnh, Từ Dĩ Niên nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển lau đi vệt máu bên má.

Miệng vết thương ở trán không ngừng chảy máu, hình ảnh trước mắt cũng nhiễm lấy màu đỏ. Mặc kệ dùng cách gì để công kích, ảo cảnh vẫn như tường đồng vách sắt sừng sững không sụp đổ, Huyễn yêu mắt đỏ dù cho bị chặt đứt cổ cũng có thể khôi phục lại trong chớp mắt. Còn cậu trái lại vẫn liên tục thử, miệng vết thương lớn bé trên người nhiều vô sô kể, thể lực cũng gần như kiệt quệ.

"Nữa xem, nữa xem!" Huyễn yêu nhìn thấy xương bắp chân vỡ nát của cậu, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, "Mùi vị bị phế một chân khó chịu lắm phải không? Nếu cậu không còn sức động thủ, vậy thì đến lượt tôi!"

Vừa dứt lời, vẻ mặt Huyễn yêu mắt đỏ vốn đang chiếm thế thượng phong đột nhiên thay đổi.

Cả không gian như bị một bàn tay khổng lồ thô lỗ xé rách ra từ chính giữa, thân thể tên Huyễn yêu mắt đỏ trong ảo cảnh hệt như một con búp bê giấy yếu ớt, bị bàn tay không thể nhìn thấy kia hung hăng xé ra làm đôi!

Cảnh tượng xung quanh nhanh chóng sụp đổ lại nhanh chóng xây lại. Cho dù hiểu biết về ảo thuật rất ít, Từ Dĩ Niên vẫn có thể nhìn ra ảo cảnh hiện tại đã đổi chủ, cậu và Huyễn yêu mắt đỏ kia bị kéo vào trong một ảo cảnh mới.

Nhưng cái ảo cảnh này....

Thấy rõ cảnh tượng bốn phía, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh.

Ở nơi Huyễn yêu mắt đỏ kia rơi xuống, hơn trăm hơn ngàn người chậm rãi tụ tập về phía hắn, tựa như bầy cá ngửi được mùi biển cả. Có người bụng cắm đao dài, ruột chảy xuống đất vẫn lê chân bước lên đằng trước; có người da tróc thịt bong, máu thịt lẫn lộn, như từng phải nhận hình phạt lăng trì. Nhưng bất kể là người nào, đều có khuôn mặt giống hệt Huyễn yêu mắt đỏ.

"Anh hùng cứu mỹ nhân thú vị không?"

Từ Dĩ Niên quay mạnh đầu qua, thấy Úc Hòe đang đứng bên cạnh mình.

Hơn cả ánh mắt tràn đầy ác ý của Huyễn yêu, người bên cạnh nhìn chăm chú cậu còn khiến cậu không biết phải làm sao hơn. Từ Dĩ Niên há miệng, vốn định nói chuyện, lại bị bọt máu trong cổ họng sặc lên làm ho khan không ngừng.

"....Úc Hòe?! Sao lại là mày! Tại sao mày lại muốn xen vào việc của người khác.....?!"

Tiếng hét thảm thiết từ bên trong đám người truyền ra. Đám "Huyễn yêu mắt đỏ" liên tục đánh về phía người thật, trong đó có một kẻ rút đao dài từ bụng mình ra, đâm ngược vào người Huyễn yêu mắt đỏ.

Còn có kẻ bị lăng trì, kẻ bị rút lưỡi và cổ họng....

Bọn họ vây quanh xông lên, hệt như cảnh tượng ác quỷ ăn thịt người trong địa ngục.

Từ Dĩ Niên bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là ảo cảnh Úc Hòe tạo ra....

Úc Hòe không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của tên Huyễn yêu, quay đầu nhìn Từ Dĩ Niên, cười nhạo một tiếng: "Biến mình thành dáng vẻ này, cậu đúng là mẫu mực quên mình vì người."

Lúc này Từ Dĩ Niên mới phản ứng lại là anh đang nói đến chuyện cậu xông lên sân khấu cứu Tô Đường, không đợi cậu mở miệng, Úc Hòe tiếp tục nói: "Lỗ mãng bốc đồng, tùy tâm sở dục*, nếu gặp phải đối thủ lợi hại, mộ của cậu cũng mọc cỏ cao hơn người thật luôn rồi."

*Tùy tâm sở dục: Muốn gì là làm, làm mà không suy nghĩ kỹ lợi và hại.

"...." Từ Dĩ Niên bị mắng đến đau chân, giờ khắc này chỉ có thể tạm gác chấn động của ảo cảnh sang một bên, không ngừng tự khuyên nhủ mình: Lúc trước là mày có lỗi với anh ấy, anh ấy khó chịu hơi khắt khe với mày cũng là bình thường....Nhịn, sao cũng phải nhịn.

"Bao nhiêu năm rồi, sao cậu vẫn không tiến bộ thế hả?"

Không thể nhịn được nữa.

Từ Dĩ Niên bùng nổ: "Úc Hòe, tôi nói cho anh biết, tôi cũng có tính nóng nảy đó! Anh còn như vậy tôi sẽ cãi lại, ông đây mắng người có thể nói là tuyệt đối chưa bao giờ biết khách khí đâu....!"

Từ Dĩ Niên nói xong, đôi mắt bỗng nhiên trợn to, tất cả kháng nghị còn lại đều nghẹn ở trong cổ họng.

Úc Hòe nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của cậu, ấy vậy mà chậm rãi nở nụ cười.

Không phải chế nhạo, cũng không mang ý trào phúng, ý cười ngập trong đôi mắt đặc biệt của anh, ngay cả đường nét gương mặt sắc bén cũng trở nên nhu hòa.

Từ Dĩ Niên cố gắng nửa ngày, thật sự không có cách nào tiếp tục không khách khí nữa.

Mẹ nó, Úc Hòe phạm quy rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Đây là nhan cẩu

_Góc editor quá nhiều chuyện_

Tia lửa điện và Hồ quang điện trông khá giống nhau, cơ mà quá trình tạo ra chúng lại khác nhau hoàn toàn. Tia sét mà chúng ta thường thấy đó là tia lửa điện. Còn trong quá trình hàn cắt sắt thép kim loại, người ta dùng hồ quang điện, tia hồ quang có hại cho niêm mạc mắt, đó cũng là lý do tại sao mỗi lần hàng xóm hàn cổng là bố mẹ lại nắm đầu không cho chúng ta nhìn vào cái ánh sáng tóe ra đó đó, à và người ta hàn cũng phải đeo mặt nạ bảo hộ nữa.

Hình ảnh hồ quang điện 👇Chàng Nhập Bạch Trú - Chap 7: Phạm Quy

Củng cố chơi vậy thôi chứ mọi người đọc truyện đừng bắt nạt não học Vật Lý nữa nhé 😢

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện