QUYỂN III: CHÀNG NHẬP BẠCH TRÚ

Chương 56: Hôn

"Em ấy có tôi, sao còn có thể đi tìm người khác"

-

Sau khi tạm biệt Úc Hoè, cảm giác nặng trĩu trong lòng Từ Dĩ Niên vơi đi không ít. Liên tiếp có trừ yêu sư bước ra từ phòng xét xử, lúc bọn họ đi ngang qua cậu, đang thấp giọng thảo luận chuyện ngoài ý muốn vừa rồi.

"Hạ Nghiễn đúng là điên rồi, để leo được lên cao, việc gì cũng dám làm! Cả em trai ruột mà cũng nhẫn tâm lợi dụng."

"Tôi nghĩ cậu ta là không muốn liên lụy đến em trai mình, vị kia luôn nhìn hai anh em bọn họ."

"Mặc kệ thế nào, cậu ta vẫn tội đáng muôn chết, phòng thí nghiệm làm hại bao nhiêu người?"

Bóng ma chiếm cứ nhiều năm trong mắt Diệp Tiễu hiện tại dùng cách giống hệt diễn ra trên người hung thủ, tiếng nổ vang đó lệnh cho hết thảy mọi thứ lắng xuống, như một lời châm chọc trớ trêu buồn cười. Nghĩ đến Hạ Tử Hành, tâm trạng Từ Dĩ Niên lại lần nữa chùng lại, vội vàng chạy về phòng xét xử.

Trong phòng xét xử đã giải tán đi hết, Hạ Tử Hành vẫn còn ngã ngồi tại chỗ, Thần Nhiên yên lặng đứng trông bên cạnh. Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng ăn ý mỗi người một bên, đỡ Hạ Tử Hành ngồi lên chỗ gần đó.

"Cậu còn ổn không?" Từ Dĩ Niên nhỏ giọng hỏi.

Hạ Tử Hành mất hồn đáp một tiếng.

Cậu ta vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt, Thần Nhiên không đành lòng: "Cậu không cần gắng gượng, thật sự khó chịu thì cứ khóc ra."

Những lời này như chạm tới thần kinh căng chặt của Hạ Tử Hành, cậu ta chậm rãi cúi đầu, cả người như mất hết sức lực, cuối cùng không chống đỡ được nữa.

Trong mắt cậu ta, Hạ Nghiễn gần như là một người anh hoàn mỹ. Hạ Nghiễn lớn hơn cậu ta mười tuổi, từ ngày nhỏ Hạ Tử Hành vẫn luôn được hắn bảo vệ phía trước. Mặc dù khi đó Hạ Tử Hành không rành thế sự, cũng biết nhà họ Hạ ngày một xuống dốc, xếp cuối cùng trong bốn gia tộc lớn, là chính bản thân Hạ Nghiễn dùng sức xoay chuyển cục diện.

Cậu ta thích yên ổn sống qua ngày, không muốn cả đời phải làm trừ yêu sư, ngoài miệng Hạ Nghiễn ghét bỏ cậu ta không có chí tiến thủ, nhưng cũng ngầm đồng ý cho mọi hành vi của Hạ Tử Hành.

Môi Hạ Tử Hành mấp máy, tiếng áp lực đau đớn nghẹn ngào ra từ cổ họng: "Tôi không biết, tại sao anh tôi có thể làm ra loại chuyện này, rốt cuộc anh ấy vì cái gì? Tôi....Hình như tôi không quen biết anh ấy."

Cậu ta câu đầu không khớp câu cuối, hiển nhiên đang vô cùng hỗn loạn, Từ Dĩ Niên thấp giọng nói: "Có rất nhiều lúc, mọi chuyện không như chúng ta nhìn thấy."

Trong lòng Thần Nhiên như cảm nhận được gì đó, nhìn thoáng qua Từ Dĩ Niên.

"....Lúc chôn cất Diệp Tiễu tôi có đến nhìn, cậu ấy bị giải phẫu đi trái tim với đôi mắt, bởi vì trong người cậu ấy có bom, nếu không lấy ra, mấy năm nữa nó sẽ phát nổ." Hạ Tử Hành vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói, "Cả đời này tôi cũng không quên được hình ảnh đó."

"Mãi cho đến khi mắt của anh tôi bị nổ, tôi vẫn cảm thấy Úc Hoè đã hiểu lầm rồi, nhưng mà anh ấy, anh ấy thế mà thật sự....!" Cuối cùng Hạ Tử Hành không thể nói được nữa, hai vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc sụp đổ vang vọng khắp phòng xét xử vắng lặng.

Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể không nói một lời ngồi bên cạnh Hạ Tử Hành. Mặt đất cách đó không xa để lại vết máu đã khô, nắng chiều chạng vạng hắt lên từng chỗ ngồi trống rỗng, bóng tối từng bước kéo dài.

Hạ Tử Hành chợt thả tay xuống, khoé mắt đỏ bừng, khàn giọng nói: "Tôi muốn về nhà."

"Cùng nhau về." Thần Nhiên lập tức nói, "Bọn tôi đưa cậu đi."

Từ Dĩ Niên cũng gật đầu theo, Hạ Tử Hành không nói gì, Từ Dĩ Niên tiến lên khoác lấy vai cậu ta: "Đi thôi."

Biệt thự nhà họ Hạ thấp thoáng trong rừng trúc xanh ngắt, khoảng sân trước đây yên tĩnh trang nhã bây giờ người đến người đi, trên con đường nhỏ để lại vô số dấu chân giẫm lên. Biến cố ở viện thẩm phán vừa mới đến, tổng cục lập tức phái người đến nhà họ Hạ điều tra. Khắp dọc đường có thể trông thấy trừ yêu sư đang chấp hành nhiệm vụ, bọn họ cố ý hay vô tình đưa tầm mắt đến bên này, hoặc là ngầm có ý thương hại, hoặc là có thâm ý khác.

Từ Dĩ Niên theo bản năng nghiêng đầu qua, ngoài dự đoán, Hạ Tử Hành chẳng hề tỏ ra có gì khó chịu, chỉ làm như không thấy những ánh nhìn dò xét xung quanh, vẻ mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Trong phòng khách, ba Hạ mờ mịt ngồi trên sô pha, mẹ Hạ bên cạnh che mặt khóc. Nhìn thấy ba mẹ như già đi mất mười tuổi, Hạ Tử Hành kiên cường giữ vững bình tĩnh, cậu ta chạy đến bên cạnh sô pha, khẽ gọi một tiếng.

Mẹ Hạ trông thấy Hạ Tử Hành như gặp được cứu tinh, nắm chặt lấy tay cậu ta: "Tiểu Hành! Anh con không thể làm ra loại chuyện này đâu, con đến viện thẩm phán, có phải có hiểu lầm gì không?"

Đón lấy ánh mắt ngập tràn hi vọng của mẹ Hạ, Hạ Tử Hành lặng lẽ lắc đầu. Mẹ Hạ lòng như tro tàn, lã chã chảy nước mắt. Ba Hạ thấy Hạ Tử Hành ngẩn ngơ đứng tại chỗ, khàn giọng mở miệng nói: "Em bình tĩnh một chút, đừng doạ con."

"Tiểu Nghiễn xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao mà em bình tĩnh được?!" Bà thật sự nghĩ mãi không ra, lẩm bẩm, "Tại sao chỉ đến viện thẩm phán một chuyến đã thành thế này? Rõ ràng sáng hôm nay còn rất tốt...."

Ba Hạ khó nén đau thương nhắm mắt lại. Hạ Tử Hành đột nhiên ôm lấy bà: "Không sao, còn con mà."

Cậu ta vừa nói, vừa nắm lấy tay ba mình, như đang an ủi bọn họ, lại như đang thêm dũng khí cho chính mình: "Không có việc gì, còn có con, nhất định sẽ qua thôi."

....

....

Lúc cục trừ yêu kết thúc tra soát, cảm xúc của ba Hạ mẹ Hạ cũng dần ổn định lại. Sắc trời đã tối, thấy Hạ Tử Hành đi đến đây, Từ Dĩ Niên lo lắng tối nay một mình cậu ta không nghỉ ngơi tốt: "Nhà cậu có phòng cho khách phải không? Tôi với Thần Nhiên ở cùng một phòng là được."

"Không cần," Hạ Tử Hành lắc đầu , "Ở với tôi cả chiều rồi, hai cậu về đi."

Thần Nhiên còn muốn nói gì đó, Hạ Tử Hành đẩy bọn họ ra ngoài: "Tâm trạng của ba mẹ tôi không tốt, không giữ các cậu ở lại ăn cơm tối đâu."

"Nhưng mà...." Từ Dĩ Niên quay đầu lại, cậu nhìn chăm chú mặt Hạ Tử Hành. Sau khi rời khỏi phòng xét xử về đến nhà, dù ba Hạ có không nén nổi buồn bã rơi nước mắt, Hạ Tử Hành cũng không khóc thêm lần nào nữa.

Từ Dĩ Niên chợt nhớ đến, từ thuở nhỏ quen biết đến bây giờ, hôm nay là lần đầu tiên cậu thấy Hạ Tử Hành khóc. Ngày thường Hạ Tử Hành lười nhác thành quen, thế nhưng tính cách còn kiên cường hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

"Thật sự không cần đâu, tiểu Từ ca, cậu với Thần Nhiên về nghỉ ngơi đi."

Thần Nhiên thấy thế, vỗ vỗ lưng Hạ Tử Hành: "Vậy bọn tôi đi đây, có việc gì cứ liên hệ."

"Ngủ không được thì gọi điện thoại cho tôi," Từ Dĩ Niên bổ sung, "Dù sao nhà tôi cũng gần mà."

Trên đường rời đi, Từ Dĩ Niên không yên tâm quay đầu lại, Hạ Tử Hành còn đứng ngoài sân, mặt trăng dần sáng tỏ trên đỉnh đầu nam sinh, nét mặt mờ nhạt không rõ.

Chờ Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên đi xa, Hạ Tử Hành đang định xoay người trở vào nhà, một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phía sau, Hạ Tử Hành quay phắt đầu lại, trong tay ngưng tụ cạnh băng sắc bén, đâm thẳng vào mặt đối phương. Người vừa tới phản ứng vô cùng nhanh, linh hoạt nghiêng qua bên cạnh, đồng thời giữ chặt lấy cổ tay Hạ Tử Hành.

"Tiểu thiếu gia, là tôi."

Hạ Tử Hành nhận ra đây là trợ thủ bên cạnh Hạ Nghiễn, từng làm bạn vào sống ra chết rất nhiều lần với Hạ Nghiễn.

Không đợi Hạ Tử Hành mở miệng, người nọ nhanh chóng nói: "Thời gian không nhiều, cậu ấy bảo tôi gửi lời đến cậu."

"'Hồi đó hành động không chút trở ngại, mấy năm gần đây mới phát hiện thuận lợi đến quá đáng, trong cục trừ yêu có người chức quyền cao hơn anh vẫn luôn thêm dầu vào lửa, anh lại biến thành quân cờ trong tay người đó. Vì an toàn của ba mẹ với mày, cứ để cho chuyện này kết thúc ở anh, đừng tiếp tục đào xới thêm gì nữa.'"

Nghĩ đến hôm nay Hạ Nghiễn không hề biện bạch một câu nào trước mặt Úc Hoè, như đang kiêng dè cái gì đó, vẻ mặt Hạ Tử Hành lập tức thay đổi: "Có ý gì, người anh của em nói đến là ai?!....Anh ấy tra được cái gì phải không?!"

Người tới không nói lời nào, để lại một câu khuyên bảo cuối cùng: "Nghe lời anh cậu, đừng truy đến cùng."

Nói xong quay người rời đi, hoà vào bóng đêm.

-

Bên kia, Thần Nhiên với Từ Dĩ Niên không hề biết vừa xảy ra cái gì, hai người ra khỏi cửa lớn nhà họ Hạ, Thần Nhiên gọi cậu lại: "Lúc chiều cậu chạy ra khỏi cửa là đi tìm Úc Hoè hả?"

Từ Dĩ Niên không ngờ tình huống hỗn loạn như vậy mà Thần Nhiên còn có thể chú ý đến động tĩnh xung quanh, gật gật đầu: "Tôi muốn đến Mai Cốt Tràng với anh ấy."

Nói đến sau, Từ Dĩ Niên bất giác nhíu mày, đáy mắt toát ra vẻ rối rắm. Lúc đó lực chú ý của cậu đều đặt trên người Úc Hoè, bây giờ Hạ Tử Hành lại thế này....

"Yên tâm đi, tôi sẽ để ý đến cậu ấy." Thần Nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra cậu đang lo lắng cái gì, "Cậu cũng đừng lo quá, Hạ Tử Hành không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu."

Hai đầu mày Từ Dĩ Niên thoáng giãn ra, cuối cùng mới lộ ra được vẻ mặt có thể gọi là nhẹ nhõm đầu tiên trong ngày hôm nay.

"Được."

-

Mai Cốt Tràng nằm ở ngay trung tâm rừng rậm Bắc Dạ, rừng mưa nhiệt đới lớn nhất thế giới này cổ thụ che trời, đầm lầy trải khắp mặt đất, quanh năm nóng ẩm mưa nhiều, môi trường sống vô cùng khắc nghiệt.

Kết giới khổng lồ không thấy giới hạn hoàn toàn ngăn cách với rừng rậm Bắc Dạ, bắt đầu từ ngàn năm trước, nơi đây như là trở thành vùng xám mà yêu tộc tập trung. Mai Cốt Tràng vào dễ ra khó, một khi tiến vào kết giới gần như cả đời không thể ra ngoài. Nếu có ai phạm đến điều lệ lại trốn đến Mai Cốt Tràng, đến cả cục trừ yêu cũng sẽ tự động bỏ cuộc truy bắt.

Vừa tiến vào kết giới, mùi máu gay mũi ập thẳng vào mặt. Mới qua một trận mưa lớn, bùn lầy đỏ nhạt tích đầy mặt đường toả ra mùi tanh như máu, nhà cửa hai bên cũ nát, cửa sổ cót két vang dội theo gió mạnh. Nếu bỏ qua những xác chết còn sót lại trên mặt đất, cảnh tượng trước mắt thật sự rất giống mấy khu ổ chuột ở một số quốc gia nhỏ.

Khắp xung quanh mấy căn nhà rách nát này mọc lên loài hoa màu xanh tươi tắn, bông hoa như hình cánh bướm, trông vô cùng đẹp. Từ Dĩ Niên chưa từng nhìn thấy loài cây nào có màu sắc kỳ lạ như vậy, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, Tạ Kì Hàn tốt bụng nhắc nhở: "Tốt nhất cậu nên thả chậm hô hấp thôi. Cái cỏ Bà La xuất hiện khắp nơi ở Mai Cốt Tràng này có độc, người hít vào nhiều sẽ khiến đau đầu chóng mặt, ý thức mơ hồ."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên cứng đờ, nhìn về phía mấy yêu quái bên cạnh: "Mọi người chưa từng cảm thấy hả?"

"Từ nhỏ tôi lớn lên ở đây, cỏ Bà La không ảnh hưởng đến tôi. Nam Chi là vì thể chất bách độc bất xâm, lão đại hả...." Tạ Kì Hàn nhìn sang Úc Hoè,"Từ lúc tôi quen cậu ấy, cậu ấy cũng đã thích ứng rồi."

Mấy hôm trước Úc Hoè bảo hắn với Nam Chi chuẩn bị một chút, nói là muốn vào Mai Cốt Tràng tìm thầy tướng số. Ba năm rồi chưa được về lại quê nhà, Tạ Kì Hàn tràn đầy phấn khởi, mà Úc Hoè nói còn có cả Từ Dĩ Niên cũng đến, cằm Tạ Kì Hàn suýt nữa thì rơi xuống đất.

Từ miệng Nam Chi, hắn biết được Từ Dĩ Niên chính là thiếu niên nhân loại ở đấu trường Tượng Sơn, hắn không chỉ xưng anh gọi em uống rượu với cậu, còn tận mắt chứng kiến cậu tự mắng chửi bản thân mình....Nghĩ đến đây, tâm trạng Tạ Kì Hàn không ít thì nhiều cảm thấy phức tạp, chỉ có thể làm bộ không gì xảy ra tránh khỏi xấu hổ.

Vốn tưởng là Úc Hoè với Từ Dĩ Niên đã quay lại ổn rồi, thế nhưng bầu không khí giữa hai người lúc đi trên đường có hơi vi diệu. Tạ Kì Hàn càng cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn.

"Tới rồi." Úc Hoè dừng bước chân.

Một toà biệt thự nằm ở bên trái cao khoảng ba tầng, vô cùng nổi bật giữa một đám nhà cửa thấp bé, là toà kiến trúc cao nhất dọc đường tới đây. Cái khu vực này tương đối sạch sẽ, xung quanh có vài cửa tiệm mờ mờ, Từ Dĩ Niên đoán có lẽ chỗ này được coi là phố buôn bán ở Mai Cốt Tràng.

Tạ Kì Hàn dạt dào hứng thú: "Thay đổi nhiều thật đó."

Hắn vừa dứt lời, cửa hông biệt thự kéo mở ra từ bên trong, một cánh tay rắn chắc nắm theo cái đầu đầm đìa máu, quẳng bịch ra mặt đường như ném bóng vào rổ. Yêu quái đó còn vừa ném vừa mắng: "Chỉ có tí trình độ này mà còn mẹ nó dám ăn cơm chùa, ông đây tiễn đằng ấy đến suối vàng uống nước vong xuyên luôn đấy!"

Từ Dĩ Niên: "...."

Bất ngờ không kịp đề phòng bị phong tục địa phương đập thẳng vào mặt, Từ Dĩ Niên còn chưa lấy lại tinh thần, yêu quái đang hết sức hùng hổ kia vô tình liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai mắt lập tức trợn to, mừng điên lên nói: "Lão đại!"

Hắn quay đầu gào vào trong nhà: "Ê! Lão đại về rồi nè! Còn dẫn theo tiểu Tạ nữa!"

Nghe thấy lời này, quản lý trong biệt thự cười xoà với khách khứa: "Hôm nay không bán, ông chủ của bọn tôi về rồi, các vị ngày mai rồi đến nhé."

"Làm gì thế?" Yêu quái đang xếp hàng chờ mua tin tức không hiểu ra sao. Toà biệt thự này là chỗ ăn chơi nổi tiếng khắp bốn khu, trọn gói ăn uống vui chơi cờ bạc, đồng thời cũng là điểm tình báo lớn nhất Mai Cốt Tràng, chỉ cần đủ tiền, có thể mua được tất cả tin tức trong Mai Cốt Tràng. Bốn khu đều xem nơi này thành cái đinh trong mắt, mà không biết làm sao cái nhóm yêu quái ở điểm tình báo đều thực lực mạnh mẽ, bốn khu có lòng mà không có sức, đành phải miễn cưỡng coi như thôi.

Mấy yêu quái đang tập trung trên bàn đánh bạc chẳng muốn rời đi chút nào, quản lý lại mời thêm lần nữa. Thấy bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ, trông cửa đứng một bên kéo người đứng lên khỏi chỗ như xách gà con: "Mời ra ngoài không muốn, thích cút ra?"

Đám yêu quái bị ném mạnh ra ngoài biệt thự, sững sờ một lúc lại chửi ầm lên, quản lý rất có phong độ nói: "Tiễn những vị khách về."

Khoáng thạch sáng long lanh rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, đồng tiền mài từ đá tủy xanh là tiền tệ thông dụng trong Mai Cốt Tràng. Đá tủy xanh chỉ sản xuất ở Mai Cốt Tràng, vân đá xanh lam như dải ruy lam khảm trong khoáng thạch sáng rực tựa sao, như là gân lá đan chéo, đặt ra bên ngoài là thiên kim khó cầu, được bao nhiêu người săn đón.

Yêu quái vừa nhặt tiền vừa luôn mồm mắng chửi, nữ yêu trông ngoài cổng chính biệt thự thiếu kiên nhẫn vỗ vỗ cửa, cằm nhọn hất hất, ý bảo bọn họ nhìn sang bên cạnh.

Máu loãng chảy xuôi dòng nước năm này tháng nọ nhuộm khắp mặt đất xung quanh thành màu gỉ sét đỏ, xác chết thiếu tay gãy chân chồng chất thành núi. Tất cả những người này đều từng là những tên khách gây chuyện ở biệt thự.

Đám yêu quái bực dọc trong lòng cũng không dám mắng thêm nữa, quay đầu hậm hực rời đi.

Vừa bước vào biệt thự, Tạ Kì Hàn quan sát xung quanh. Đại sảnh lầu một trang trí thành quán bar và sòng bạc, bán tình báo và những giao dịch bí mật hơn đều ở tầng hai. Sàn nhảy phía xa phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thậm chí trên trần nhà treo đèn trang trí chứ không phải mấy thứ linh tinh như đầu lâu....Tạ Kì Hàn bỗng cảm thấy vui mừng: "Thẩm mĩ không tồi nha."

"Đó là đương nhiên, dù sao cũng là ý của ông chủ mà." Quản lý thay đổi thái độ nói chuyện với người ngoài vừa nãy, liên mồm cằn nhằn, "Lúc hai cậu đi rồi, những nơi khác cũng lục tục mở mấy khu vực tương tự như vầy, mơ tưởng muốn giành mối làm ăn với chúng ta."

Úc Hoè thuận miệng hỏi: "Giải quyết thế nào?"

Quản lý cắt cổ một cái: "Làm ăn mà, đương nhiên phải tôi sống anh chết, gϊếŧ hết."

Khoé môi Từ Dĩ Niên cong lên, thầm nói mẹ nó đúng là thiên tài kinh doanh.

Liên tục có người từ trên lầu chạy xuống, trông thấy Úc Hoè, cả đám yêu ma quỷ quái vui mừng phấn khởi: "Sao lão đại về rồi? Có phải cảm thấy bên ngoài không thú vị, nơi này của chúng ta vẫn tốt hơn không, nhìn không vừa mắt ai thì gϊếŧ kẻ đó! Ngẫm lại mấy quy định cứng nhắc bên ngoài chán quá rồi!"

"Cậu biết cái đếch gì, ông chủ là người làm việc lớn, sao có thể cùng trình độ với cậu được chứ?"

Bọn họ ồn ào cãi nhau, Úc Hoè nhẹ giọng nói với người bên cạnh: "Tra giúp tôi một người. Đại khái tiến vào Mai Cốt Tràng khoảng mười ngày trước, tên là thầy tướng số Lam."

Quản lý liên tục đồng ý.

Buổi tối biệt thự tổ chức tiệc rượu đón gió tẩy trần cho bọn họ. Trên bàn gỗ thô kệch bày đầy đồ ăn, mấy vò rượu cay toả mùi thơm nức mũi. Trong tiếng cười đùa nhao nhao ồn ào, đám yêu quái uống từng ngụm rượu như là uống nước.

Điểm tình báo phái ra toàn bộ thám tử, bằng tốc độ nhanh nhất thăm dò tin tức Úc Hoè muốn. Qua ba lần rượu, quản lý đi đến bên cạnh Úc Hoè, hạ giọng nói: "Nghe ngóng được rồi! Lần cuối Lam xuất hiện là ở khu Đông, nghe nói là tính mệnh cho con trai của thủ lĩnh khu Đông, lão thủ lĩnh bên đó ra giá trên trời mới mời được hắn ta."

Úc Hoè hơi trầm ngâm, nhìn về Từ Dĩ Niên bên bàn đối diện. Nam sinh có vẻ không thoải mái lắm, đang cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Không khí trong Mai Cốt Tràng mang theo mùi cỏ Bà La khó mà phát hiện. Từ Dĩ Niên choáng váng đầu óc, sau khi Tạ Kì Hàn nhắc nhở cậu đã tận lực thả nhẹ hô hấp, mà trôi qua một ngày vẫn khó tránh khỏi hít vào không ít khí độc. Cảm giác được tầm mắt phía đối diện, Từ Dĩ Niên gắng sức ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau. Đồng tử mang màu đặc biệt của yêu tộc tựa như lốc xoáy, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy mình càng lúc càng rơi vào mơ hồ. Khoé mắt lướt qua quản lý bên cạnh Úc Hoè, Từ Dĩ Niên lập tức lấy lại tinh thần, giữa hai đầu mày không nhịn được toát ra vẻ thắc mắc.

Xảy ra chuyện gì rồi? Đúng lúc này, vai Từ Dĩ Niên bỗng nhiên nặng xuống, hơi thở thơm ngát của nữ yêu rơi vào bên má, cánh tay trắng nõn lạnh buốt nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu: "Nhóc đẹp trai, có phải cậu trúng độc rồi không?"

Từ Dĩ Niên nhất thời không kịp phản ứng, mãi đến khi nữ yêu mỉm cười dán lên người cậu: "Dáng vẻ cậu như vậy, chắc ý thức cũng mơ hồ rồi phải không? Độc của cỏ Bà La chỉ có một cách giải thôi."

Khác với Nam Chi khí chất tao nhã, diện mạo nữ yêu quyến rũ, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình. Đôi môi đỏ mọng đóng mở, ghé thẳng vào tai cậu nói: "Lên giường với một yêu quái không bị ảnh hưởng, kết chú song sinh."

"....Không cần." Từ Dĩ Niên chưa từng nghe thấy điều kiện thi chú đặc biệt như vậy bao giờ, không nhịn được đỏ bừng tai, theo bản năng muốn tránh khỏi cô. Nữ yêu lại cười ha hả, như cực kì thích phản ứng của cậu: "Đừng thẹn thùng mà, tôi sẽ làm cho cậu thật thoải mái."

Yêu quái xung quanh đều nhìn sang bọn họ. Trong Mai Cốt Tràng vốn hiếm thấy nhân loại, gương mặt Từ Dĩ Niên lại còn diễm lệ hơn cả nữ yêu, bàn rượu thô kệch cũng vì có cậu mà trở nên vui tai vui mắt. Nhóm yêu quái trêu ghẹo:

"Cơm còn chưa ăn xong, tốc độ nhanh thật đó."

"Lại chẳng phải thế, từ lúc người ta vừa bước vào cổ đã nhìn chăm chú rồi, như là hận không thể ăn cả người ta!"

Từ Dĩ Niên còn chưa kịp từ chối, bỗng nhiên bị ai đó kéo lại từ phía sau, nữ yêu theo bản năng buông cậu ra. Cánh tay thon dài rắn chắc ôm chặt vòng eo gầy của nam sinh, kéo cậu vào trong lòng, là một tư thế mang ý muốn chiếm hữu rất mạnh.

Không biết từ khi nào Úc Hoè đi đến phía sau cậu, anh cúi người sát tới, khẽ cắn vành tai nóng bừng của Từ Dĩ Niên. Giống như trước nơi đông người đánh dấu lấy cậu, lại như đang phạt cậu bởi vì nữa yêu đến gần mà mặt đỏ tai hồng.

Giọng điệu Úc Hoè mập mờ, làm đủ dáng vẻ trêu chọc: "Em ấy có tôi, sao còn có thể tìm người khác."

Bên tai để lại cảm giác đau nhẹ, cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ, trong đầu không ngừng lặp lại câu em ấy có tôi em ấy có tôi....Sau vài giây, cả người cậu dùng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường đỏ thành quả cà chua, hơi giãy ra định đứng dậy, lại bị ôm chặt hơn.

"Ngoan," Úc Hoè đè lại không cho Từ Dĩ Niên giãy, cười ghé vào bên tai cậu nói, "Anh sẽ tức giận."

Cảnh tượng này hoàn toàn đốt nóng bầu không khí, sau khi giật mình qua đi, yêu quái ngồi đầy bàn quỷ khóc sói gào: "Cái đệch, tôi đã bảo sao lại dẫn theo nhân loại vào mà! Thì ra đây là người của ông chủ."

"Ha ha ha ha ha cô còn dám chòng ghẹo lẳng lơ nữa hả? Nghê Âm cô không muốn sống nữa phải không?"

"Đã bảo rồi, Nghê Âm sửa tật xấu đi! Vừa nhìn thấy người đẹp đã không nhịn được, sớm muộn gì cũng gây chuyện đó ha ha ha ha ha ha!"

Lúc Úc Hoè ôm lấy Từ Dĩ Niên sắc mặt nữ yêu cứng đờ, nghe thấy tiếng cười vang khắp phòng mới chậm chạp phản ứng lại. Nhìn tư thế vô cùng thân thiết của hai người, Nghê Âm tiếc nuối trong lòng, mà vẫn không giấu được tò mò hết sức: "Lão đại, cậu tìm bạn đồng hành từ khi nào thế?"

Mặc dù Úc Hoè diện mạo xuất chúng, ở chỗ của cô cũng không khác gì sát thần chuyển thế, căn bản cô chẳng nổi lên được chút tâm tư gì khác. Yêu tộc trời sinh thẳng thắn với du͙ƈ vọиɠ của mình, bầu không khí trong Mai Cốt Tràng lại cởi mở, đi một vòng trên đường thôi cũng có thể trông thấy mấy cảnh làm loạn tại chỗ. Mà trong ấn tượng của cô, cho tới bây giờ Úc Hoè chưa từng gần gũi với ai, như là ngoại trừ sức mạnh và chết chóc thì chẳng có thêm ham muốn gì.

Úc Hoè cười cười với cô, không có trả lời, chỉ kéo Từ Dĩ Niên đứng dậy khỏi chỗ, dẫn cậu tới vị trí bên cạnh mình. Ban đầu Từ Dĩ Niên giãy giụa xong bây giờ lại tỏ ra rất phối hợp, dù Úc Hoè đã buông tay ra, cậu vẫn thành thật ngồi yên không nhúc nhích.

Tạ Kì Hàn hơi nhướng mày, hạ giọng nói với Nam Chi: "Hình như cũng không tồi?"

Nam Chi chống hai má, cười nhẹ nói: "Từ thiếu chủ rất không tồi."

Từ Dĩ Niên ngồi bên cạnh Úc Hoè, nghe anh nói chuyện phiếm với đám yêu quái, chuyện ở Mai Cốt Tràng đều mang vẻ kì bí máu tanh, Từ Dĩ Niên vốn cực kì hứng thú, cậu muốn nghe nhiều hơn, mà bất đắc dĩ đầu càng lúc càng nặng, đến sau hai mắt cũng nổ cả đom đóm. Nhớ tới chú song sinh nữ yêu nói, không khỏi sinh lòng bi thương.

Cái điều kiện thi chú chó má gì đây, không thể đổi cái khác được hả?

......

Xung quanh vang lên âm thanh cười nói vui vẻ, tiếng vò rượu gỗ va chạm vào nhau, ngay lúc Từ Dĩ Niên nghi ngờ bọn họ muốn uống đến sáng, nhóm yêu quái bắt đầu lần lượt tan cuộc.

Mẹ nó, cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Từ Dĩ Niên buồn ngủ đến chóng cả mặt, cố gắng đứng lên. Cậu nhớ mang mang quản lý từng nói trên lầu có phòng để nghỉ, Từ Dĩ Niên dùng chút sức lực cuối cùng đi lên lầu hai, đang định thuận tay đẩy một cửa phòng ra ngã xuống, có người kéo lấy áo cậu từ phía sau.

"Chạy loạn cái gì, đi bừa trong này là không muốn sống nữa?"

Từ Dĩ Niên quay đầu lại.

Độc tính của cỏ Bà La khiến cậu choáng váng đầu óc, ánh mắt nam sinh mơ màng, kinh ngạc nhìn ma tộc nắm lấy cậu, dáng vẻ gần như có thể gọi là ngây thơ quyến rũ không sao tả được.

Chẳng trách Nghê Âm nảy sinh hứng thú với cậu.

Nhớ tới hình ảnh nữ yêu khoác lên vai Từ Dĩ Niên, ánh mắt Úc Hoè dần tối lại. Anh cố ý kéo cậu đến bên cạnh mình, lại không nhắc tới chuyện chú song sinh. Mà cái tên nhóc này đến cả lúc ý thức không thanh tỉnh cũng không chủ động xin anh giúp đỡ. Mặc dù biết trong chốc lát Từ Dĩ Niên không thể bỏ xuống được mệnh số của mình, Úc Hoè vẫn hơi bất mãn.

Anh thả nhẹ giọng nói, mang theo ẩn ý như là dụ dỗ: "Cô ấy lừa em, điều kiện thi chú của chú song sinh là trao đổi dịch thể*."

*Nước, trong, cơ, thể

Từ Dĩ Niên nặng đầu, không phân tích ra ý trong lời nói của anh, như lọt vào sương mù mà rơi vào bẫy: "À, vậy thì làm sao?"

Úc Hoè trực tiếp nâng mặt cậu lên, giây tiếp theo, anh cúi đầu hôn thật mạnh xuống.

Từ Dĩ Niên ngây người, cảm giác mê man cũng bay đi gần hết. Giữa lúc hơi trở quấn lấy nhau cậu bị đè lại gáy, không thể tránh thoát. Úc Hoè thoáng lui về sau, Từ Dĩ Niên nghe thấy giọng nói hơi khàn của anh: "Chỉ chạm miệng không có tác dụng."

Hơi thở nóng rực gần trong gang tấc, dưới cơn hoảng hốt, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy như có dòng điện chạy qua sống lưng, cậu mới là người bị điện giật đến không còn sức chống đỡ.

"Há miệng."

Từ Dĩ Niên bất giác nghe theo lệnh anh, hơi hé mở môi.

Không phải tui ngang ngược tự dưng đăng giờ này đâu, tại hôm nay bận quá giờ mới làm xong được á 😢

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện