Chương 52: Hôn Khế Ma Tộc

"Em là của anh, vĩnh viễn là của anh"

-

Rừng phong học viện vẫn sẽ sáng suốt đêm, mãi cho đến khi bình minh lên phù phép mới có thể tan biến.

Đèn Phong mất đi lá cây đứng lặng ở hai bên sườn sân khấu, cành cây đan chen lung linh rực rỡ, vân cây tựa như dòng sông phát sáng. Nguyên Mộ bước lên sân khấu, cũng mang theo vòng tay lá phong, theo yêu lực hắn rót vào vòng tay, ngọn cây liên tục mọc lên lá cây nền đỏ vân vàng, kích thước của tất cả những lá phong này bằng với đĩa ngọc, trong sáng như thạch anh, bên trên khắc một hàng chữ.

Đây là bằng tốt nghiệp của học viện Phong Kiều.

Giấy chứng nhận hình lá phong bay từ đầu cành vào tay từng học sinh, Từ Dĩ Niên nhận chứng nhận tốt nghiệp của mình, tay cậu vuốt ve dòng chữ toả sáng trên mặt lá.

Từ Dĩ Niên, nhập học khoá 480, đã hoàn thành xong toàn bộ chương trình học được quy định trong kế hoạch giảng dạy, thành tích đạt tiêu chuẩn, được tốt nghiệp.

Hơn một trăm tấm bằng tốt nghiệp lần lượt rơi xuống, cuối cùng chỉ còn vài tấm lá phong lẻ loi đính trên ngọn cây. Nhìn những gương mặt trẻ tuổi bên dưới, Nguyên Mộ nói: "Cứ mỗi năm, các giáo viên sẽ lại nhìn thấy các em rời đi sân trường, hướng tới đất trời càng rộng lớn hơn. Từ ngày tiến vào học viện đến nay, tôi đã chứng kiến hơn một trăm nghi thức Đèn Phong, qua đi một thế kỷ, đây vẫn là nghi thức mà tôi thích nhất."

Vẻ mặt Nguyên Mộ mang theo ý cười: "Thật sự vô cùng đẹp, phải không?"

"Phải!"

Dưới đài đồng loạt đáp lại.

Từ Dĩ Niên nói thầm: "Lại còn tương tác nữa chứ."

"Có một học sinh vốn sẽ ở đây tốt nghiệp cùng các em, nhưng em ấy hi sinh trong nhiệm vụ ở Tháp Đen." Nguyên Mộ thu lại vẻ thoải mái, giọng nói trầm thấp, "Em ấy tên là Diệp Tiễu."

Từ Dĩ Niên trầm mặc không nói gì.

Thần Nhiên vỗ vai cậu, ở phía xa, Hạ Tử Hành nhìn về hướng bọn họ.

"Và cả Khương Thu Nguyệt, Cố Hiểu Đông..." Nguyên Mộ nói liên tiếp vài cái tên, "Các em ấy đều vì đồng đội và điều lệ chung sống hoà bình mà dâng hiến tính mạng. Những tấm bằng tốt nghiệp này sẽ được đặt trong phòng trưng bày vinh dự của học viện, học viện Phong Kiều luôn nhớ mãi tên các em ấy."

Không biết là ai đi đầu vỗ tay trước, sau đó là người thứ hai, thứ ba...Trong tiếng vỗ tay như tiếng sấm, phó hiệu trưởng trên sân khấu lần nữa nở nụ cười: "Mười một năm trước, điều lệ chung sống hoà bình được ký kết tại phố Chữ Thập, nó ra đời trong sự cố gắng không ngừng của cộng đồng hai giới, nhưng con đường hoà bình không chỉ như thế, tin rằng mỗi vị bạn học sẽ tạo nên thành tựu trên con đường này."

"Chúc mọi người thẳng tiến không lùi, lòng dạ can đảm, dùng chính năng lực của mình thay đổi thế giới này."

Tiếng dương cầm chậm rãi du dương mượt mà như nước chảy, dàn nhạc tấu vang nhạc khúc kết thúc nghi thức. Hơn một nửa bàn ghế trong hội trường được dọn ra ngoài, từng đôi người yêu tiến lên sàn nhảy. Nhà đầu tư được mời và giáo viên học viện cũng tập trung lại cùng một chỗ, ăn uống linh đình, chuyện trò qua lại.

Từ Dĩ Niên nhớ rõ lời Đường Phỉ nói, ăn vài thứ lót dạ xong, cậu lập tức tìm được vị trí Đường Phỉ bên cạnh cửa sổ: "Sư phụ."

Đường Phỉ vốn đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, thấy Từ Dĩ Niên chạy đến, hắn gật đầu với đối phương, sau đó nhìn cậu: "Đi thôi."

Đường Phỉ dẫn theo Từ Dĩ Niên đi qua dòng người. Nhìn thấy bóng dáng nam sinh phía xa rời đi, ngón tay Úc Hoè gõ gõ miệng ly champagne, Nguyên Mộ nhìn thấy động tác mất tập trung của anh, ra hiệu anh nhìn ra chỗ cách đó không xa: "Nhìn Hoa tiên sinh kìa, người ta còn chuyên nghiệp hơn em. Tộc Huyễn yêu gia nghiệp lớn, các trưởng lão trong nhà ngã xuống mà một mình cậu ấy vẫn có thể quản lý đến ngăn nắp gọn gàng."

Hoa Hành Cảnh đang nói chuyện với mấy nhà đầu tư đến là hào hứng, nhất là một vị nữ đầu tư trong đó, đôi mắt gần như mọc hẳn lên người hắn. Úc Hoè chỉ liếc nhìn một cái, chẳng mấy hứng thú: "Em rất giàu. Việc buôn bán ở Cảng Tự Do đã sắp xếp tới tận thế kỷ sau, không cần phải bán sắc xã giao."

Nguyên Mộ: "...."

Từ Dĩ Niên đi theo Đường Phỉ ra sau hội trường. Buổi đêm mùa hạ, trong bụi cỏ phát ra tiếng côn trùng kêu vang, ven hồ Phong sáng như ban ngày, phong vàng phản chiếu bóng ngược thấp thoáng trên mặt hồ.

"Ta nghe nói, con ở Tháp Đen bị hạ huyết khế." Đường Phỉ chợt nói.

Từ Dĩ Niên vâng một tiếng.

"Thân thể có khó chịu không? Lúc huyết khế phát tác vô cùng khổ sở, có để lại di chứng gì không?"

Từ Dĩ Niên đón lấy ánh mắt Đường Phỉ, không biết vì sao, cậu không nói ngay ra chuyện hôn khế với Úc Hoè, chỉ hàm hồ bảo: "Không có gì đáng ngại."

"Trước mắt tạm thời không tìm được chủ khế, lần sau huyết khế phát tác có thể con sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng." Đường Phỉ nói tới đây, hơi nhíu mày, "Huyết khế của ta có lẽ sẽ bao trùm được huyết khế của chủ khế ban đầu."

Huyết khế thường có hai cách giải, một là gϊếŧ chết chủ khế, hai là kết thành một huyết khế mới với một chủ khế mạnh mẽ hơn chủ khế ban đầu, huyết khế mới sẽ bao trùm lên huyết khế cũ, nhưng phía chịu khế vẫn cần đến máu của phía chủ khế mới để kéo dài mạng sống.

Từ Dĩ Niên sửng sốt: "Sao ạ?"

"Cũng không còn cách nào khác." Đường Phỉ thấy cậu như không thể chấp nhận được, thả chậm giọng điệu, "Đính huyết khế với ta, mới có thể giữ được tính mạng của con."

Mặt Từ Dĩ Niên lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Đường Phỉ sẽ bằng lòng cứu cậu, nếu không có hôn khế của ma tộc thì đây chính là cách duy nhất. Cậu do dự một lát: "Sư phụ, thật ra con....Con đính hôn khế ma tộc với Úc Hoè, huyết khế trên người con đã giải trừ rồi."

Câu nói này như chạm vào cái chốt nào đó, sắc mặt Đường Phỉ bỗng nhiên tối sầm lại: "Con với Úc Hoè....Đính hôn khế?"

Âm cuối của Đường Phỉ nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, không khí xung quanh như đọng lại. Từ Dĩ Niên há miệng, thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Đường Phỉ, cuối cùng không dám nói thêm lời nào.

"Từ Dĩ Niên, con đây là muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa?" Đường Phỉ nhìn chằm chằm cậu, hiếm thấy nổi giận trước mặt cậu, "Con có còn nhớ số mệnh của mình hay không, con đang hại cậu ta, cũng là hại chính mình!"

Từ Dĩ Niên nhỏ giọng nói: "Không sao đâu sư phụ, hôn khế này có thể giải, con với Úc Hoè sẽ không giống như trước đây____"

"Cậu ta nói với con là có thể giải?" Đường Phỉ đánh gãy cậu, trên gương mặt lạnh lùng kiềm nén đầy lửa giận. Từ Dĩ Niên nhận ra hình như tình huống không giống như trong tưởng tượng của mình, chần chờ gật đầu. Trong mắt Đường Phỉ chợt bùng lên vẻ hung tàn lạnh băng:

"Con bị lừa rồi, chỉ khi một bên chết đi, hôn khế ma tộc mới có thể giải trừ."

Từ Dĩ Niên trợn to mắt: "Người nói cái gì....?!"

"Đây không phải hôn khế bình thường." Biểu cảm Đường Phỉ ngầm có ý mỉa mai, "Cho dù trong ma tộc, cũng hiếm có đôi vợ chồng nào chọn kết loại hôn khế này. Sau khi đính khế ước, đôi bên có thể dùng chung linh thể của nhau, nhưng tương ứng với đó, nếu có một bên thay lòng đổi dạ, ma tộc thay lòng sẽ dần mất đi tất cả linh thể của mình, cuối cùng biến thành một kẻ rác rưởi không có sức mạnh."

Hôn khế ma tộc đè lên tất cả mọi loại khế ước, nhưng điều kiện ràng buộc cũng hà khắc đến khác thường. Nếu hai bên ký khế ước ân ái hạnh phúc, hôn khế có thể loại bỏ hết mọi khế ước tiêu cực, chỉ khi tình cảm nảy sinh rạn nứt, ma tộc sẽ phải vì thế mà trả một cái giá thật lớn, từ đó trở mặt thành thù, không ít đôi vợ chồng tàn sát lẫn nhau.

Từ Dĩ Niên đột nhiên đứng sững tại chỗ, không thể tin được khế ước này vậy mà có lực ràng buộc mạnh mẽ như vậy. Cậu căn bản không phải ma tộc, cũng không có linh thể, Úc Hoè ký khế ước này với cậu chỉ có hại mà không lợi gì.

Sắc mặt Từ Dĩ Niên trắng bệch, vội vàng nói với Đường Phỉ: "Sư phụ, con có việc đi trước."

Cậu vừa quay người Đường Phỉ lại nắm lấy tay cậu, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Con còn muốn đi đâu?"

Đầy đầu Từ Dĩ Niên chỉ còn lại ảnh hưởng hôn khế có thể gây ra, lúc này không quan tâm được đến cái khác, trực tiếp gạt tay Đường Phỉ: "Con muốn đi tìm Úc Hoè!"

Ngón tay Đường Phỉ cứng đờ giữa không trung. Sau một lát, hắn chậm rãi thu tay lại, đứng tại chỗ nhìn chăm chú bóng dáng Từ Dĩ Niên chạy đi.

Phong vàng hai bên đường trải dài vô tận, Từ Dĩ Niên chạy rất nhanh, đang muốn đi thẳng vào hội trường, bên cạnh có người giữ cậu lại: "Hoảng hốt chạy cái gì đấy."

Màu giọng quen thuộc khiến Từ Dĩ Niên quay đầu qua, cậu nhìn vẻ mặt trêu đùa của Úc Hoè, trong lòng gấp chết đi được: "Anh có biết____!"

Cậu nói một nửa thì ngừng lại, dù thế nào đi nữa, Úc Hoè không thể nào không hiểu rõ ràng buộc của hôn khế ma tộc được: "....Anh nghĩ gì thế! Hôn khế ma tộc rõ ràng không thể giải trừ!"

Vừa nghĩ tới Úc Hoè có thể sẽ mất đi linh thể, lại lần nữa trở nên bất hạnh vì cậu....

Chỉ nghĩ chút thôi, Từ Dĩ Niên cũng sắp điên lên mất.

Giọng cậu không nhỏ, không ít người nhìn sang bên này. Ý cười trên mặt Úc Hoè dần nhạt đi, anh kéo Từ Dĩ Niên đi đến một góc, sau khi kết giới mở rộng, không còn ai có thể thấy bóng dáng họ đâu nữa.

Úc Hoè thấy cậu bởi vì kích động mà hai mắt phát sáng, lông mày nam sinh nhíu chặt, dáng vẻ như đang chất vấn. Trong lòng Úc Hoè nhói một cái, giọng điệu bất giác ác liệt lên:

"Đúng vậy, không thể giải. Cả đời em phải trói vào cùng anh, vậy thì làm sao?"

Thấy anh thẳng thắn thừa nhận, sắc mặt Từ Dĩ Niên càng tái nhợt hơn. Dáng vẻ của cậu khiến cơn tức trong lòng Úc Hoè càng tăng mạnh: "Năm năm trước lúc đính hôn, là chính miệng em đồng ý với anh."

Bất ngờ nghe anh nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Từ Dĩ Niên vô cùng khổ sở, cậu ép mình không được nhìn Úc Hoè.

"...Tôi sẽ nghĩ cách giải trừ hôn khế."

Cậu nói xong, ngón tay run rẩy gỡ xuống trâm cài áo trước ngực. Cậu xoè lòng bàn tay ra, đưa tới trước mặt Úc Hoè: "Cái này trả cho anh. Rất quý giá, tôi không thể nhận."

Ánh mắt ma tộc trước mặt đột nhiên tối sầm lại, như là mây đen dồn vào. Cảm giác áp bách khủng bố như vậy khiến thần kinh cả người Từ Dĩ Niên theo bản năng căng chặt, thế mà Úc Hoè chỉ nhìn thẳng cậu, vẻ mặt lại như có chút khổ sở.

"Em nhất định phải như vậy à."

Từ Dĩ Niên cắn răng quyết tâm, trực tiếp nhét trâm cài áo vào tay anh, một khắc cuối cùng Úc Hoè tránh tay đi mất. Chìa khoá Cảng Tự Do mà vô số người đổ xô chạy theo rơi trên mặt đất, Từ Dĩ Niên ép mình thu lại tầm mắt. Cậu cúi đầu đi lên phía trước, ngay lúc bước ngang qua người Úc Hoè, cậu bị đẩy mạnh một cái, sau lưng đập vào cây phong cành lá rậm rạp.

Lá cây lay động vang lên xào xạc. Lúc Úc Hoè đè lên Từ Dĩ Niên không ngừng đẩy anh ra. Mà đầu gối anh đặt lên chân cậu, thân hình rắn chắc hữu lực dán chặt vào. Một tay yêu tộc giữ chặt hai cổ tay cậu, nhấc tay cậu lên đè chặt trên cây.

Úc Hoè tức giận dùng sức lớn đến đáng sợ, Từ Dĩ Niên giãy giụa không ngừng, cổ tay trắng nõn rất nhanh ửng lên một vòng vết đỏ. Từ Dĩ Niên cuống lên, lớn tiếng nói: "Buông ra!"

Cậu phản kháng hoàn toàn chọc giận Úc Hoè, đôi đồng tử tím sẫm ánh lên sáng rực, loáng thoáng toát ra cảm giác dã thú hung tàn. Úc Hoè tức giận cực độ, cuối cùng lại chậm rãi nở nụ cười.

Sau lưng Từ Dĩ Niên thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Cánh tay còn lại của Úc Hoè nhẹ nhàng nắm lấy cổ cậu, ép cậu ngẩng đầu lên: "Em cho là em có thể trốn được?"

Trước sức mạnh tuyệt đối, cậu căn bản không đủ sức lực.

"Không....Ưm!"

Từ Dĩ Niên muốn quay đầu đi, ngón tay vốn đang giữ cổ cậu hung hăng nắm chặt cằm cậu, cưỡng ép cậu đón nhận nụ hôn.

Cơn đau bén nhọn rơi vào cánh môi, hô hấp Từ Dĩ Niên hỗn loạn. Hơi thở thuộc về yêu tộc mang theo tính xâm lược vô cùng mãnh liệt, không chút kiêng dè công thành chiếm đất. Có vài lần Từ Dĩ Niên muốn cắn anh, lý trí lại liên tục bị nhiễu loạn.

Cuối cùng, Từ Dĩ Niên sụp đổ nhắm mắt lại.

Úc Hoè thấy cậu không còn quyết liệt phản kháng nữa, dần buông lỏng cậu ra, thay vào đó lại ôm cả người Từ Dĩ Niên vào lòng.

"Em là của anh." Anh hơi say mê nhìn chăm chú gương mặt diễm lệ trong lồng ngực, "Vĩnh viễn là của anh."

Cả người Từ Dĩ Niên run rẩy, nước mắt tràn mi. Úc Hoè hơi khựng lại, đầu ngón tay dùng sức lau đi nước mắt của cậu, khoé mắt Từ Dĩ Niên lập tức nổi lên một vết ửng đỏ, dáng vẻ vừa chật vật lại vừa đáng thương.

Úc Hoè làm như không thấy, giữ lấy cằm cậu muốn hôn lên lần nữa, lúc này Từ Dĩ Niên dùng hết sức cả người, trong chốc lát đẩy mạnh anh ra.

Từ Dĩ Niên nản lòng thoái chí, nước mắt không ngừng rơi xuống: "....Đủ rồi, đừng như vậy nữa, em không thể tới gần anh."

Không đợi Úc Hoè nói chuyện, cảm xúc của cậu đã đi đến tột cùng. Lồng ngực Từ Dĩ Niên phập phồng kịch liệt, nói năng lộn xộn: "Em sẽ hại chết anh....Giống như lần trước, mẹ của anh chết đi, anh bị đuổi gϊếŧ đến Mai Cốt Tràng đều là vì em....! !"

Cậu càng nói càng vô lý, Úc Hoè nắm chặt lấy cánh tay cậu: "Cái gì giống như lần trước? Rốt cuộc là em sợ cái gì?!"

Thấy cậu như người mất hồn, vẻ mặt tái nhợt dị thường, Úc Hoè tức giận quát: "Nói cho rõ ràng, Từ Dĩ Niên!"

Tác giả có lời muốn nói: Lần này nói đến nguyên nhân nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện