Chương 42: Diễn Kịch

"Xong luôn, Diệp Tiễu không bị chỉnh dung chứ"

-

Lúc Bùi Tô quay về phòng giam, Từ Dĩ Niên đang ngẩn người làm ổ trên giường.

Vị bạn tù tính tình nóng nảy này của hắn không biết trúng tà gì, thái độ yên tĩnh đến bất thường. Gương mặt nam sinh diễm lệ như hoa đào ngày xuân, lông mi dài rậm hơi rũ xuống, biểu cảm hồn vía lên mây.

"Nghe nói cậu đi theo Ngân?"

Từ Dĩ Niên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đồn khắp nơi rồi, lúc chiều hóng gió anh ta hôn cậu một cái." Bùi Tô thấy má Từ Dĩ Niên đột nhiên ửng đỏ, kinh ngạc không thôi, sau đó không nhịn được cười xấu xa nhớ lại, "Ngân không tồi, không có đam mê gì kì quái, hàng cũng rất lớn. Có điều kế hoạch của cậu là vầy hả? Dựa vào vẻ đẹp hoàng kim thu phục tù nhân đặc biệt, xáo trộn nội bộ Tháp Đen...."

Thấy Bùi Tô càng nói càng đi xa, Từ Dĩ Niên duỗi tay ra hiệu hắn dừng, Bùi Tô còn chưa nói hết: "Hình như cũng khả thi lắm."

Từ Dĩ Niên: "....Anh đọc tiểu thuyết ít thôi."

Bùi Tô thấy được rồi là dừng, chỉnh lại vẻ mặt: "Ngân rất mạnh, có lẽ sẽ bảo vệ được cậu."

Từ Dĩ Niên đến đây hứng thú: "Anh ta mạnh lắm hả?"

Úc Hoè có thể không một tiếng động xử đẹp Ngân, đóng giả thành đối phương cũng không ai nghi ngờ, thế rốt cuộc thực lực bây giờ của Úc Hoè đã tới mức nào rồi? "Tôi thấy những tù nhân khác đều rất lễ phép với anh ta. Cũng giống Giang Kiêu, bình thường sẽ không có ai dám gây chuyện xung đột."

Nghe thấy Giang Kiêu bị đưa ra làm vật tham chiếu, vẻ mặt Từ Dĩ Niên ghét bỏ: "Loại vô dụng như anh Kiêu đó, tôi dùng một tay cũng có thể chọi ba."

Bùi Tô ha ha cười rộ lên.

Tháp Đen trên hẹp dưới rộng, càng lên trên cao, không gian cả tầng càng nhỏ, điều kiện sống cũng càng thoải mái hơn. Trong phòng giam tầng 181, tù nhân tóc bạc mắt xanh đi ra từ phòng tắm, anh để trần thân trên lau mái tóc đang nhỏ nước, thuận miệng gọi bạn tù của mình lại: "Cho tôi mượn dùng vòng tay."

"Sao thế?"

"Mới tìm được một bạn nhỏ, dẫn cậu ta xuống chơi một vòng."

Bạn tù tháo vòng tay xuống đưa cho anh, Ngân tiếp được vững vàng. Bạn tù ngạc nhiên nói: "Trước đây không thấy cậu có kiên nhẫn với ai như vậy, cái tên Tô gì đó....Không phải cậu ngủ xong cũng bảo người ta cút luôn à?"

"Này không giống, tính tình bướng bỉnh." Ngân chậm rãi đeo vòng tay lên, "Nếu kéo mặt mũi cậu ta xuống, chờ đến khi cậu ta khóc sướt mướt cầu xin tôi cứu cậu ta, lúc đó sẽ rất thú vị."

Bạn tù nghe thấy cái chủ ý độc ác này của anh, vừa cười vừa nhắc nhở: "Kiếm chế chút, đừng chơi chết người ta."

Sắc trời dần tối sầm xuống, dòng người nhốn nháo xô đẩy trong nhà ăn tầng 100. Giờ cơm tối, Giang Kiêu với mấy tên tù nhân từ cầu thanh đi tới, phía bên kia hành lang cũng truyền đến tiếng bước chân. Nam sinh đi đầu cao cao gầy gầy, nước da trắng nõn, đi theo phía sau có hai người cũng trạc tuổi cậu. Thấy Giang Kiêu, khoé môi Từ Dĩ Niên cong lên: "Anh Kiêu à, sao khéo thế?"

Nét mặt cậu cười như không cười, toát ra đầy vẻ rảnh rỗi đi gây sự. Nghĩ đến điệu bộ vô cùng thân thiết của Ngân với cậu hồi chiều, Giang Kiêu nhịn rồi nhịn, không định phản ứng lại cậu.

Giang Kiêu buồn bực đi lên phía trước, lúc hai người sắp thoáng qua, Từ Dĩ Niên duỗi chân, chắn ngang đường đi của Giang Kiêu.

"Không phải mấy ngày trước còn tìm tôi ăn cơm chung hả," Thái độ Từ Dĩ Niên khiêu khích, "Bây giờ biết ra vẻ đáng thương rồi?"

Phía sau cậu, Thần Nhiên khó mà phát hiện cong cong khoé môi. Hạ Tử Hành nhìn chăm chú bóng lưng cà lơ phất phơ của Từ Dĩ Niên, thầm nghĩ không hổ là cậu nha tiểu Từ ca, cũng ác bá lắm đấy.

Giang Kiêu đè xuống lửa giận, ánh mắt căm tức liếc nhìn cậu. Từ Dĩ Niên được một tấc lại tiến thêm một thước: "Làm sao, phát bệnh đến nói không nên lời? Nhanh đến chỗ nào đó khám xem, thuận tiện trị lại bệnh bại não nữa, bệnh nặng bệnh nhẹ kéo dài cũng lâu lắm rồi nhỉ."

"Tao nhổ vào." Giang Kiêu không thể nhịn được nữa, "Đừng tưởng ôm đùi Ngân rồi là có chỗ dựa, mày là cái loại nằm xuống cho người ta đè____"

Từ Dĩ Niên đấm một cú vào mặt hắn.

Giang Kiêu ngây người một hồi, không thể tin được tên điên này thế mà dám động thủ. Mãi đến khi máu mũi chảy xuống, Giang Kiêu lau mặt, hai mắt đỏ bừng: "....Thằng nhóc thối! Mẹ nó tao làm thịt mày! !"

Hai tay Từ Dĩ Niên nổi lên ánh điện, tấn công thẳng vào mặt Giang Kiêu. Ở phía sau cậu, Thần Nhiên và Hạ Tử Hành đối đầu với mấy tù nhân khác, trong chốc lát đủ các màu năng lực bay tứ tung, cả hành lang loạn thành một mớ bòng bong.

"Dừng tay! Ngừng lại____!" Tiếng của quản giáo từ phía cuối hành lang truyền đến, người này vừa chạy vừa cao giọng cảnh cáo. Đám tù nhân không ít thì nhiều thoáng lộ ra vẻ chần chờ, Từ Dĩ Niên lại không thèm kiêng nể, trong phút chốc ánh điện xanh tím bùng nổ, giật ngã hết cả một đám lớn tù nhân.

"4988, lập tức dừng tay!"

Từ Dĩ Niên hết sức kiêu ngạo: "Bớt cản trở, nếu không đánh luôn cả anh."

Tuy từ trước đến nay tù nhân đặc biệt luôn hống hách ngang ngược, nhưng chưa từng có ai động thủ với cả quản giáo. Không ít người dùng ánh mắt nhìn kẻ tâm thần để nhìn Từ Dĩ Niên, quản giáo kia cũng thoáng chần chờ. Từ Dĩ Niên đang nghĩ có nên đánh ngất tên này luôn không, quản giáo đã cầm theo gậy baton xông tới, Từ Dĩ Niên theo bản năng duỗi tay chắn trước mặt. Gậy baton dùng khí thế quyết liệt đập vào mu bàn tay cậu, lại không có chút lực nào.

Ầm!

Bên cạnh máu bắn tung toé, có mấy giọt còn văng lên mặt Từ Dĩ Niên. Cậu quay đầu qua, cả người Giang Kiêu bị đập mạnh vào tường, cả sọ lẫn não vỡ nát toàn bộ, tiếng nổ mạnh cũng từ đó mà ra. Tứ chi không đầu dựa vào tường giật giật mấy cái, cuối cùng hoàn toàn bất động.

Tình cảnh này xảy ra quá đột ngột, trong cái thoáng liếc mắt Từ Dĩ Niên nhìn thấy khoé môi quản giáo hơi cong lên, vẻ mặt quỷ dị.

___Nếu muốn tránh đi cậu gϊếŧ chết Giang Kiêu, người động thủ chỉ có thể là tên quản giáo này! Góc độ gϊếŧ người xảo quyệt như vầy, người có thể làm được trong Tháp Đen chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Giữa nháy mắt đó, Từ Dĩ Niên nhớ tới mình từng thuận miệng nói trong phòng biệt giam: "Nếu anh thật sự muốn báo đáp tôi, có cơ hội thì giúp tôi đánh Giang Kiêu một trận đi."

Ngay trước mặt cậu, yêu tộc diện mạo tuấn mỹ nhẹ giọng đáp lại: "Cứ chờ xem."

Từ Dĩ Niên đột nhiên ý thức được cái gì đó, chăm chú nhìn lại sang hướng quản giáo, người này biến sắc, la lên: "Lý nào lại vậy! Cậu thế mà dám động thủ gϊếŧ người ở Tháp Đen!"

Từ Dĩ Niên: "?"

Con mẹ anh? ? Rõ ràng là anh gϊếŧ! Rốt cuộc là anh có bao nhiêu tấm da thế Úc Hoè? ? ? ?

Không đợi Từ Dĩ Niên phản ứng, miệng quản giáo chợt phun máu tươi, ngã ầm xuống trước mặt cậu. Người ngoài nhìn vào không chỉ thấy Từ Dĩ Niên gϊếŧ chết Giang Kiêu, còn tung đòn thứ hai tập kích quản giáo, đám tù nhân đã quen sóng to gió lớn nhất thời cũng bị cậu hung tàn doạ cho khiếp sợ, tất cả cùng lùi về sau một bước, Từ Dĩ Niên thật sự muốn hô một tiếng oan uổng.

Quản giáo ngã xuống vẫn không quên chức trách của mình, ngón tay run rẩy nắm lấy mắt cá chân Từ Dĩ Niên: "Đừng....Đừng hòng chạy."

Từ Dĩ Niên: "Anh....."

Mu bàn tay quản giáo nổi đầy gân xanh, như là đã dùng hết sạch sức lực, thật ra lại đang âm thầm đẩy cậu một cái: "Không được đi."

"Đi thôi!" Từ Dĩ Niên hiểu được, quay sang nói với Thần Nhiên và Hạ Tử Hành, "Đi mau! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Thần Nhiên vỗ một chưởng lên mặt tường, ngọn lửa nóng cháy bùng lên ép lui đám tù nhân. Từ Dĩ Niên cất bước bỏ chạy, Hạ Tử Hành theo cậu xông ra ngoài. Quản giáo run rẩy ngã tại chỗ lúc này mới lấy ra dụng cụ truyền tin, như đã mất hết sức lực, thật ra lại khoan thai chậm rãi: "Tầng 100 xảy ra chuyện bất ngờ, có tù nhân sau khi gϊếŧ người chạy về hướng tây! Xem ra rất có khả năng định vượt ngục....Tình huống khẩn cấp, mau cử người đến chi viện!"

Hạ Tử Hành vừa chạy vừa nói: "Tôi phắc, cậu với Thần Nhiên thương lượng trước rồi hả! Quyết định gϊếŧ Giang Kiêu lúc nào thế? Giờ mà bị bắt được là chắc chắn tiến vào phòng thí nghiệm thật luôn!"

"Không phải tôi," Từ Dĩ Niên chạy qua góc ngoặt lao xuống cầu thang, "Quản giáo là Úc Hoè, là anh ấy động thủ."

"....Cái gì?!" Hạ Tử Hành trợn mắt ngoác mồm, "Anh ta cũng xuất quỷ nhập thần thật đó!"

Từ nhà ăn tầng 100 đến tầng chót, mỗi một lầu đều có quản giáo canh gác. Theo tiếng cảnh báo đột ngột vang lên, ba người trốn đông trốn tây khắp Tháp Đen, tiếng gió ngoài song sắt nhỏ hẹp nổi dậy, cùng với tia chớp sáng chói xé ngang đất trời, báo hiệu một trận giông bão sắp đến.

Sau khi rẽ qua một góc chật chội, Thần Nhiên đột ngột dừng lại.

Khắp ngoài cửa cầu thang là quản giáo tập trung khẩn cấp, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy lít nha lít nhít. Đám quản giáo nghe thấy động tĩnh đồng loạt quay đầu lại, bầu không khí hết sức căng thẳng.

"Tới nhanh thật." Từ Dĩ Niên dùng âm lượng cực nhỏ nói.

"Bắt lấy bọn chúng!" Quản giáo dẫn đầu ra lệnh một tiếng, vô số cây dây leo từ dưới mặt đất đâm lên, tất cả quấn thành hình dạng lồng giam bao vây ba người. Từ Dĩ Niên phóng ra lôi điện nhảy lên một cái, Thần Nhiên thấy khí thế hung hăng của cậu còn tưởng là cậu chuẩn bị đánh một trận dài, không ngờ sau một tiếng nổ lớn, Từ Dĩ Niên trực tiếp bị dây leo quấn ngã xuống đất.

Thần Nhiên: "...."

Hạ Tử Hành nhìn không nổi: "Có phải cậu ấy....Hơi giả quá không?"

Từ Dĩ Niên lăn một vòng trên mặt đất: "Các cậu đi nhanh đi, tôi cản phía sau!"

Hạ Tử Hành lập tức sáng tỏ Từ Dĩ Niên suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ cái đệch dối trá thật đó, tôi cũng đâu có muốn tiếp tục chạy nữa! So với Từ Dĩ Niên khuyết thiếu biểu cảm, Hạ Tử Hành diễn có thể xưng là anh em sống chết có nhau: "Không được! Chúng ta phải cùng nhau đi!"

Thần Nhiên thầm nghĩ hai người các cậu bị điên phải không? Nhưng tình thế ép buộc, hắn chỉ có thể phối hợp: "Không phải đã nói trước rồi hả? Chúng ta phải cùng nhau rời khỏi Tháp Đen!"

Quản giáo nghe vậy nhếch mép cười: "Một đám quỷ nhỏ không biết trời cao đất rộng! Tên nào cũng đừng hòng đi!"

Từ Dĩ Niên không ngờ mọi người đều muốn hơ khô thẻ tre tại chỗ, cậu trợn mắt nhìn Hạ Tử Hành vừa phá hư chuyện, phóng ra lôi điện lao thẳng vào trong đám quản giáo.

*Hơ khô thẻ tre: đóng máy, quay xong phim :))

Sau một hồi mưa to gió lớn chiến đấu, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng thoả nguyện được ngã xuống đất, vài tên quản giáo xông lên đè lại cậu. Để tránh nhỡ ra có việc gì, đám quản giáo không chỉ còng lại tay cậu, còn trói chặt Từ Dĩ Niên vào, hùng hùng hổ hổ đẩy cậu xuống tầng chót Tháp Đen.

Trước lạ sau quen, lần nữa được gặp lại cửa phòng biệt giam, Từ Dĩ Niên thế mà sinh ra một chút thân thiết. Quản giáo áp giải đẩy mạnh cậu vào trong phòng, Từ Dĩ Niên lảo đảo một cái, cửa sắt nặng nề sau lưng đóng sập lại.

Vài ngày kế tiếp, ngoài phòng biệt giam vẫn không có động tĩnh gì, ngoại trừ đưa tới ít đồ ăn và nước uống miễn cưỡng duy trì năng lượng, Tháp Đen cứ như hoàn toàn quên mất bọn họ.

Phòng biệt giam lần này khó lắm cũng chỉ chứa đủ một người, không gian quá mức chật hẹp đối với tâm lý mà nói là một hình thức tra tấn cực độ. Trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, Từ Dĩ Niên chỉ có thể yên lặng tính thời gian, cậu nhịn không được bắt đầu nghi ngờ có phải lần trừng phạt này cũng lại ngang ngửa với lần trước hay không, hoặc là hành động đã thất bại, Tháp Đen không định 'xử lý' bọn họ....

Đói bụng và rét lạnh không ngừng tàn phá lý trí sức lực cậu, Từ Dĩ Niên nhắm mắt lại, tận lực không hoạt động, bảo tồn càng nhiều thể lực càng tốt, mà dù vậy, cảm xúc lo lắng vẫn không thể ngăn được. Ngay lúc cậu sắp không chịu nổi nữa, ngoài cửa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.

Từ Dĩ Niên gần như lập tức tỉnh táo lại, chỉ hơi do dự, sau đó bất động giả vờ ngủ say, có người dừng lại kế bên cậu. Cậu như là giật mình tỉnh dậy mở mắt ra, lớp vải mềm mại ẩm ướt che kín miệng mũi cậu, Từ Dĩ Niên vùng vẫy vài cái, đồng thời tận lực ngừng thở

Cậu khép mí mắt lại, như vừa bị thuốc tác dụng lâm vào hôn mê, quản giáo đang che miệng cậu nói: "Được rồi."

Đây là....Giọng của Úc Hoè.

Giống như được động viên, Từ Dĩ Niên đang căng chặt cả người bất tri bất giác thả lỏng. Cậu cảm giác mình bị đặt lên một cái băng ca cứu thương. Hai gian phòng bên cạnh cũng phát ra tiếng động giống vậy. Cậu không dám mở mắt, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, thái độ đám quản giảo phụ trách vận chuyển trầm mặc đến bất thường.

Kiểu này xem ra, hẳn là muốn đến phòng thí nghiệm.

Thang máy đi thẳng một đường xuống, tiến vào phạm vi kết giới trong phòng thí nghiệm, ngay lập tức Từ Dĩ Niên cảm thấy dị năng toàn thân đều bị áp chế. Bản năng khiến đầu ngón tay cậu khẽ động, may mắn ánh sáng mờ ảo, không có ai chú ý đến động tác nhỏ của cậu.

Trong bóng tối truyền ra tiếng cót két của khoá cửa, sau khi cửa phòng mở ra, có quản giáo than thở vài câu, như là cảm thấy không thoải mái với cảnh tượng xung quanh. Từ Dĩ Niên bị đẩy lên phía trước, mãi đến khi dừng lại ở một khoảng trống, có người ôm cậu ra khỏi băng ca, lúc đặt cậu xuống bên giường khẽ cúi người thì thầm: "Làm việc cẩn thận."

Cùng với tiếng dặn dò khó mà nghe thấy, hơi thở của Úc Hoè rơi vào vành tai cậu. Từ Dĩ Niên bùng nổ cả người, suýt nữa thì không chống đỡ được, đúng lúc đó, có thứ gì nhanh chóng siết chặt cổ tay cậu. Dị năng bị áp chế lại lần nữa quay trở về cơ thể, Từ Dĩ Niên hé mắt ra nhìn lén bóng dáng Úc Hoè rời đi.

Chờ đến khi tiếng bước chân của đám quản giáo xa dần, Hạ Tử Hành nhỏ giọng nói thầm: "Nơi này là cái chỗ quỷ gì đây?"

Từ Dĩ Niên ở trong lòng nói cậu cũng chuyên nghiệp quá, mọi người đi cả rồi mà vẫn còn diễn cơ đấy, tùy theo đó quang minh chính đại mở mắt.

Trong phòng không có nguồn sáng, Từ Dĩ Niên thích ứng một lát mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, mức độ kinh ngạc cũng ngang tài ngang sức với Hạ Tử Hành: "Nơi này là cái chỗ quỷ gì đây?"

Giọng nói bình tĩnh của Thần Nhiên vang lên: "Ngạc nhiên....Cái đệch."

Gian phòng bọn họ đang ngồi vô cùng rộng lớn, đủ để so với sân thể dục ở tầng 20, không biết bao nhiêu là tù nhân nằm bất động trên mấy trăm tấm giường màu trắng, trông không khác gì một cái nhà xác khổng lồ.

Từ Dĩ Niên quay đầu, thấy rõ mặt tù nhân ngủ bên cạnh mình.

Chính xác mà nói, tù nhân này chỉ còn nửa khuôn mặt, nửa bên kia bao phủ một lớp như vảy cá, theo tiếng ngáy của tù nhân, vô số cái vảy động đậy lên xuống, như thể một vật sống có sinh mệnh.

"Xong luôn," Nhìn thấy tù nhân hình dáng kì quái bốn xung quanh, trước mắt Từ Dĩ Niên tối sầm, nghẹn ra một tiếng từ trong cổ họng, "....Diệp Tiễu sẽ không bị chỉnh dung chứ?"

"Không sao," Hạ Tử Hành gian nan nói, "Cho dù bị chỉnh dung, cùng lắm thì....Dẫn cậu ấy đến bệnh viện sửa lại."

"Có được không?" Từ Dĩ Niên vô cùng nghi ngờ.

Thần Nhiên tách một tiếng phá hỏng còng tay còng chân, nhẹ giọng đánh gãy bọn họ: "Tìm được người trước rồi nói."

Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hành cũng nhẹ chân nhẹ tay mở khoá còng. Tù nhân xung quanh đều ngủ rất sâu, Từ Dĩ Niên khẽ bước xuống giường. Cửa phòng bị khoá ngoài, Thần Nhiên vẽ một cái bùa phá nổ, loay hoay nửa ngày mới nhét chính xác được vào trong trụ khoá, theo tiếng nổ rất nhỏ vang lên, khoá cửa cũng từ đó được mở ra, Hạ Tử Hành không ngờ bùa phá nổ còn có thể dùng thế này: "Nếu cậu đổi nghề, có thể suy xét đến nghề mở khóa xem sao."

Ba người giống như ăn trộm ra khỏi cửa. Ánh đèn hành lang sáng chói, bên ngoài cửa chia thành hai con đường phải trái, dù cho có đi về phía nào cũng quanh co đến mức không thấy điểm cuối cùng.

"Cái chỗ này khiến cho người ta không dễ chịu chút nào." Hạ Tử Hành nói thầm.

"Tách ra hành động đi." Thần Nhiên quyết định rất nhanh, "Tôi đi bên trái, hai cậu đi bên phải. Tìm được Diệp Tiễu thì liên hệ."

"Tôi hiểu mà tôi hiểu mà, cân bằng thực lực." Hạ Tử Hành rất tự mình hiểu lấy mình, ôm lấy Từ Dĩ Niên một phen, "Tiểu Từ ca, bên chúng ta dựa hết vào cậu đó."

Từ Dĩ Niên không chút để ý đồng ý: "Cứ nằm yên là được."

Thần Nhiên nhìn hai kẻ không chút đứng đắn này, nhắc nhở: "Lát nữa tôi sẽ gửi thông tin phòng thí nghiệm và Tháp Đen cho cục trừ yêu, tình huống bây giờ hẳn là đã đủ cho cục trừ yêu tiến vào điều tra rồi. Các cậu chú ý an toàn, không bao lâu nữa cục trừ yêu sẽ đến."

Từ Dĩ Niên nhìn hắn một cái: "Đã biết."

Chờ Thần Nhiên đi rồi, Hạ Tử Hành cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Từ ca, cậu bắt đầu nghe lời Thần Nhiên từ khi nào thế."

Nếu đặt ở trước đây, nếu Thần Nhiên ra lệnh với cậu, nói không chừng Từ Dĩ Niên có thể xông vào đánh nhau với hắn luôn.

"Cậu ta nói có lý, vì sao lại không nghe?" Từ Dĩ Niên khó hiểu nói.

Nụ cười trên mặt Hạ Tử Hành càng lúc càng tươi, Từ Dĩ Niên có hơi chịu không nổi: "Cười cái đếch, không phải cậu cũng nghe lời lắm hả?"

Lúc còn chưa thân quen, có một dạo Hạ Tử Hành không có ấn tượng gì tốt với Thần Nhiên, cảm thấy tên này mắt mọc trên đỉnh đầu. Hạ Tử Hành khoác vai Từ Dĩ Niên, nửa đùa nửa thật nói: "Chỉ cần là bạn bè nói, tôi đều rất nghe lời."

Từ Dĩ Niên à một tiếng: "Vậy tôi bảo cậu gọi tôi là ba, cậu cũng gọi luôn hả?"

"...."

Cái hội bạn thân này thiệt sự là ai cũng dễ thương hết:

Dù không tả rõ nhưng mà nếu để ý kỹ sẽ thấy Thần Nhiên suy nghĩ vô cùng thấu đáo, hành động cẩn trọng, bộ não của nhóm, đạt chuẩn chứng nhận lít đờ. Tính cách như thế mà vẫn chịu xông pha đến tận đây cứu Diệp Tiễu là người ta thật sự coi nhau là bạn bè đấy.

Hạ Tử Hành có vẻ được yêu thương cưng chiều từ nhỏ nên lúc nào cũng vô tâm vô tư, ngoại giao tốt, tính tình phóng khoáng vui vẻ, một khi đã xem ai là bạn thì sẽ chơi hết mình.

Từ Dĩ Niên sống rất được, thấy chuyện bất bình sẽ không bao giờ im lặng, nhìn qua giống như động thủ không động não, thật ra lần nào cũng xuất phát từ giúp đỡ người khác trong vô thức. Chuyện của mình thì ngơ ngơ ngáo ngáo, mà đối xử với bạn bè xung quanh lại tâm lý cực kì.

Diệp Tiễu thật sự thật sự rất tốt, do trưởng thành trong môi trường không bình thường nên tính cách hơi ít nói trầm mặc, thôi đến đây đã, nếu nói quá nhiều sẽ bị spoil đoạn sau mất😢

Chap này buồn cười lắm phải không các chị, nếu thấy hề thì cười đã đi, 3 chap tiếp theo không được cười nữa đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện