Chương 39: Giam Cầm
"Nếu có tôi, ít nhất cậu có thể ngủ thoải mái hơn"
-
Các tù nhân xung quanh sửng sốt một hồi, đủ loại giọng nói liên tiếp vang lên.
"Tên này điên rồi?"
"Chán sống rồi! Thật sự là chán sống rồi!"
Vị trí của Thần Nhiên và Hạ Tử Hành cách từ Dĩ Niên khoảng nửa gian phòng, nhìn thấy bên đó có ánh điện, cả hai cùng đứng lên. Quản giáo lúc này nghiêm nghị quát lớn: "Ngồi xuống!"
"Bên kia đánh nhau rồi kìa!" Hạ Tử Hành trợn mắt nhìn quản giáo đang thờ ơ, "Tại sao mấy người không ngăn cản?"
"Tôi bảo cậu ngồi xuống!" Quản giáo cao giọng quát.
Từ Dĩ Niên lạnh lùng quét mắt nhìn quản giáo đang tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, lại nhìn về phía Giang Kiêu không ngừng ho khù khụ cách đó mấy mét. Một đấm vừa nãy cậu dùng toàn bộ sức lực, vậy mà hắn vẫn có thể vững vàng đứng tại chỗ.
Giang Kiêu lau vệt máu tràn ra khoé miệng, lúc nhìn sang Từ Dĩ Niên lần nữa, trong con ngươi xám lạnh nhuốm lên ý muốn chinh phục đầy hung tàn: "Được nhỉ, không chỉ dáng vẻ xinh đẹp, tính tình cũng rất hợp khẩu vị của tôi."
"Này Giang Kiêu, có muốn giúp một tay không? Thằng nhóc này khó đối phó đấy." Một tên tù nhân bên cạnh cười xấu xa duỗi tay làm ra vài động tác: "Giúp cậu đối phó cậu ta, xong chuyện cũng cho tôi đè cậu ta một lần."
"Đừng nhúng tay vào." Giang Kiêu hoạt động ngón tay, nửa cơ thể tan biến trong không khí như hơi nước, "Người của tôi, tự tôi dạy dỗ."
Từ Dĩ Niên cười giễu một tiếng: "Cút mẹ anh đi, chỉ bằng anh?"
Trong nháy mắt ánh điện lan rộng, thậm chí còn chói hơn nguồn sáng của cả một tầng lầu. Từ Dĩ Niên đã nghẹn đến bén lửa trong lòng, toàn bộ lôi điện ùn ùn kéo đến xông thẳng về màn hơi nước còn sót lại.
Ngay sau đó, hơi nước lần nữa ngưng tụ thành hình người, Giang Kiêu đứng sau lưng cậu nói: "Đánh đi đâu thế?"
Cảm nhận được luồng khí bên tai bỗng nhiên rối loạn, Từ Dĩ Niên khom người xuống, khó khăn tránh khỏi công kích của Giang Kiêu. Từ Dĩ Niên nhân cơ hội trở tay đấm sang một cú, cơ thể Giang Kiêu lại lần nữa tan biến trong không trung, tựa như mèo vờn chuột quanh quẩn tới lui bên cạnh cậu.
Cứ như thế một lúc, Từ Dĩ Niên hoàn toàn không còn kiên nhẫn, cậu đan chéo mười ngón tay, vỗ lòng bàn tay một cái, trận pháp dâng lên từ mặt đất cùng lúc cố định cậu và Giang Kiêu dừng ngay tại chỗ.
Trận trói buộc! "Đồ ăn hại bay tới bay lui, anh là tính trốn cả đời đấy à?" Từ Dĩ Niên cười lạnh.
Hạ Tử Hành nghe cậu nói không chút lưu tình, hơi lo lắng Từ Dĩ Niên sẽ hoàn toàn chọc giận đối phương: 'Tiểu Từ ca ra tay ác thật đó, gần đây tính tình cậu ấy tốt hơn không ít, suýt nữa thì quên cậu ấy còn có mặt này..."
Thần Nhiên nhìn chăm chú tình hình chiến đấu, không có nói tiếp.
Lôi điện rực rỡ như sao băng xé rách màn đêm, không chờ cho Giang Kiêu phản ứng, dòng điện mạnh mẽ theo trận pháp rót vào khắp cơ thể hắn. Từ Dĩ Niên lập tức giải trừ trận trói buộc, thừa dịp Giang Kiêu đã bị điện giật tê rần phản ứng chậm chạp, cậu túm áo tù của hắn qua, gập đầu gối hung hăng đập vào bụng hắn: "Không phải anh nói nhảm nhiều lắm hả? Nói thêm vài câu nghe chút xem? Chỉ bằng anh đã muốn đè ông, ông đây cho anh xuống mộ cũng không quá đáng."
Cứ thúc vài cú như vậy, Giang Kiêu oẹ một tiếng phun ra bọt trắng, cả người mất sức quỳ rạp xuống trước mặt Từ Dĩ Niên.
Cậu thật sự phát giận, không thèm quan tâm đây là Tháp Đen, bóp lấy cổ Giang Kiêu nhấc hắn lên. Thấy cậu toả ra sát khí khắp nơi, ngón tay không ngừng siết chặt____
"4988! Lập tức dừng lại!" Quản giáo cao giọng quát lớn.
Từ Dĩ Niên không hề nhận ra quản giáo đang gọi mình, vài tên quản giáo hét lớn về phía cậu: "Lập tức dừng tay!"
Một lúc lâu sau, Từ Dĩ Niên mới buông tay ra.
Cả người Giang Kiêu ngã ầm xuống đất, ngay sau đó có người xông lên vặn cánh tay Từ Dĩ Niên, còng tay cạch một tiếng còng lại cậu. Sắc mặt quản ngục dẫn đầu âm u: "Ngày đầu tiên vào đây đã gây chuyện rắc rối! Cậu xem Tháp Đen thành nơi nào?___Cút vào phòng biệt giam tự mình hối lỗi đi!"
Từ Dĩ Niên không nhúc nhích, cậu nhìn thẳng quản giáo: "Anh ta gây sự trước."
Quản giáo không chút lay động: "Không có lỗ tai à? Tôi bảo cậu tự mình hối lỗi!"
"Vậy anh ta cũng phải đi cùng." Lúc này Thần Nhiên đẩy mạnh mấy quản giáo đang cản đường ra, chỉ vào Giang Kiêu nửa tỉnh nửa mê, "Anh ta cũng động thủ."
"Nếu không phải anh ta gây chuyện tiểu Từ ca cũng sẽ không đánh lại." Hạ Tử Hành mặc kệ cản trở chen vào đây, "Cho dù phải phạt, anh ta mới là người nên bị phạt nặng."
Quản giáo dẫn đầu thấy bọn họ căm phẫn chuyện bất bình, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Cảm thấy không công bằng? Vậy các cậu đến phòng biệt giam cùng nhau luôn đi."
Hạ Tử Hành ngây ra mất mấy giây mới dám chắc mình không nghe lầm.
"...Mẹ nó anh?" Cậu ta nhịn không được mắng một câu thô tục, mấy tên quản giáo xông lên bao vây bọn họ, Thần Nhiên vội vàng ngăn cản: "Đừng xung đột."
"Nhưng mà bọn họ____" Hạ Tử Hành bị đè mạnh xuống bàn, Thần Nhiên thấp giọng nói: "Nghĩ đến Diệp Tiễu."
Hạ Tử Hành không cử động nữa.
Ngón tay Từ Dĩ Niên giật giật, lại buông xuống.
Cậu yên lặng nhớ kỹ mặt mấy tên quản giáo này, tính cả Giang Kiêu và vài tên tù nhân khác ghi hết vào sổ. Quản giáo đang giữ cậu dùng sức đẩy cậu một cái: "Đi lên phía trước, thành thật chút!"
Phòng biệt giam của Tháp Đen nằm ở tầng dưới cùng, Từ Dĩ Niên bị đẩy đi thẳng xuống, có thể là sợ cậu lại làm thêm chuyện gì bất ngờ, quản giáo được phái đi áp giải cậu có tận bốn người. Tuy rằng Thần Nhiên với Hạ Tử Hành cũng bị đưa đến phòng tạm giam, nhưng cả hai chỉ có một áp giải một, Hạ Tử Hành nhìn đội ngũ hùng hậu phía trước: "Mặt mũi tiểu Từ ca cũng lớn thật đó."
Thần Nhiên nghe vậy buồn cười, lắc đầu: "Ngày đầu vào đây đã ồn ào ra động tĩnh lớn như vậy, không phải chuyện tốt. Có điều...."
"Có điều cái gì?"
Thần Nhiên liếc mấy quản giáo đang nhìn chằm chằm bọn họ, cho Hạ Tử Hành một ánh mắt "Lần sau rồi nói".
"Vào đi." Quản giáo dừng lại trước một gian phòng, lớn giọng ra lệnh Từ Dĩ Niên.
Trong phòng biệt giam duỗi tay không thấy năm ngón, trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen. Từ Dĩ Niên cúi đầu đi vào trong, phía sau lập tức truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề. Cậu chớp chớp mắt, đứng thích ứng một lát, mới xác định được mình ở trong tình trạng này vẫn không thể nhìn thấy thứ gì.
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng dứt khoát ngồi bệt xuống đất. Từ Dĩ Niên xoa xoa cái bụng trống rỗng, có hơi hối hận trước lúc đánh nhau không kịp ăn mấy miếng.
Mẹ nó, một lũ khốn nạn.
Trong phòng biệt giam không có ánh sáng, cũng không có một tiếng động nào, Từ Dĩ Niên không biết mình sẽ bị giam bao lâu, cậu thật sự đói đến không còn cách nào, chỉ có thể ép buộc mình nhắm mắt ngủ.
Ngủ đi ngủ đi, có lẽ lúc tỉnh dậy sẽ có người đưa đồ ăn đến. Không thể nào để cậu đói chết trong phòng giam được.
Nếu đám quản giáo này tính làm vậy thật, cậu sẽ phá luôn cái phòng giam rách này....
Từ Dĩ Niên mơ mơ màng màng nghĩ, hai mắt dần nhắm lại. Không biết qua bao lâu, trong cơn nửa tỉnh nửa mê cậu nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, âm thanh đó càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng cửa phòng biệt giam bị bên ngoài kéo mở ra. Ánh sáng trắng bạc từ hành lang hắt vào, một bóng dáng thon dài đứng bên ngoài cửa, nhìn quần áo và cách ăn mặc có vẻ là quản giáo, không đợi Từ Dĩ Niên kịp thích ứng, người nọ trở tay khóa cửa lại.
Cơn buồn ngủ của Từ Dĩ Niên hoàn toàn biến mất, cậu bất động ẩn mình trong bóng tối.
Quản giáo đi thẳng tới, giống như có thể nhìn ra chính xác vị trí của cậu. Từ Dĩ Niên hơi do dự, mở miệng hỏi: "Muốn làm gì?"
"Thăm tù." Giọng nói xa lạ trả lời.
Từ Dĩ Niên thoáng mờ mịt, trong phòng biệt giam đột ngột sáng lên. Ngọn lửa màu tím trên tay quản giáo im hơi lặng tiếng bốc cháy, chiếu ra một gương mặt xa lạ trông rất bình thường, người nọ đặt hộp thức ăn xuống đất, giống như trêu mèo nói với Từ Dĩ Niên: "Lại đây ăn cơm."
Từ Dĩ Niên không nhúc nhích, cảnh giác nhìn chằm chằm người lạ chỗ nào cũng thấy khả nghi này. Người nọ cười cười: "Sợ tôi hạ độc hả?"
Không đợi Từ Dĩ Niên trả lời, ảo thuật trên người người nọ tản đi, thân hình quản giáo trở nên cao lớn thẳng tắp, sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, gương mặt vốn bình thường không có gì đặc biệt về lại dáng vẻ khiến người ta liếc mắt khó quên, đôi đồng tử tím sẫm toả sáng rực rỡ.
Từ Dĩ Niên đối diện với Úc Hoè một lát, ôm hộp đồ ăn lại.
Cậu không chờ nổi nữa mở nắp ra, thấy bên trong phong phú đồ ăn hai mắt càng thêm toả sáng. Úc Hoè thấy cậu ngồi luôn dưới đất ăn, cũng ngồi xuống đối diện, ung dung chống cằm nhìn cậu.
Thấy cậu vui vẻ ăn từng miếng một, Úc Hoè chợt hỏi: "Sao bây giờ không sợ nữa, cậu tin tưởng tôi như vậy?"
Từ Dĩ Niên suýt nữa thì nghẹn, cậu liên tục ho khan, vất vả thuận khí: "...Anh còn chưa đến mức dùng ba cái thủ đoạn thấp kém này đâu."
Vừa nói xong, cậu lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhanh như gió bổ sung thêm: "Với lại tôi đói bụng."
Úc Hoè chậm rì rì à một tiếng, không tiếp tục nói nữa. Bây giờ người không tự nhiên đảo ngược lại thành Từ Dĩ Niên, cậu chủ động hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Đại trưởng lão tộc Huyễn yêu từng nói với tôi, trong trận biến cố năm năm trước, tính cả tổ chức làm giả thân phận, có tổng cộng bốn nhà tham gia tàn sát, một nhà trong đó còn mang đi vài ma tộc còn sống." Trên mặt Từ Dĩ Niên toát ra vẻ không thể tin. Úc Hoè không ngừng lại, tiếp tục nói, "Mạo hiểm bị phát hiện cũng phải mang người sống đi, chuyện này khiến cho đại trưởng lão rất hứng thú, ông ta từng âm thầm điều tra tình huống của một nhà, khẳng định bọn họ có liên quan đến phòng thí nghiệm."
"Vậy ma tộc bị mang đi....?"
"Có lẽ trở thành thể thí nghiệm." Úc Hoè nhẹ nhàng bâng quơ, "Nếu muốn làm ra ma tộc, không có tư liệu sống nào tốt hơn chính bản thân ma tộc."
Từ Dĩ Niên nói không nên lời.
Cậu cuối cùng đã biết vì sao Úc Hoè xuất hiện ở dinh thự Bạch Lộc. Thì ra ngay từ ban đầu, Úc Hoè vẫn luôn tìm kiếm kẻ thù gϊếŧ hại cả tộc. Môi Từ Dĩ Niên mấp máy, muốn an ủi gì đó lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Nói không chừng...Nói không chừng vẫn còn ma tộc sống sót trong phòng thí nghiệm."
"Có thể." Úc Hoè không tỏ rõ ý kiến. Từ Dĩ Niên im lặng một lúc lâu, chợt mở miệng: "Bọn tôi cũng đang tìm phòng thí nghiệm."
Úc Hoè nhìn cậu.
"Rất có thể Diệp Tiễu đang ở trong phòng thí nghiệm, bọn tôi trà trộn vào Tháp Đen là để tìm cậu ấy. Nếu có tin tức của phòng thí nghiệm, tôi sẽ nói cho anh đầu tiên." Từ Dĩ Niên nghiêm túc hứa hẹn.
Trong mắt Úc Hoè hiện lên ý cười: "Tôi lấy cái gì để trao đổi?"
Từ Dĩ Niên ngẩn ra: "Cái gì?"
"Cậu cho tôi tin tức, xem như tôi nợ cậu một lần, cậu có thể ra một yêu cầu." Úc Hoè sát lại gần cậu, nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ thoả mãn cậu."
Trong phòng biệt giam u ám yên tĩnh, nguồn sáng duy nhất là ngọn lửa trên tay Úc Hoè. Yêu tộc mỉm cười nhìn cậu chăm chú, như một cách dụ dỗ không chút biến sắc.
Hô hấp Từ Dĩ Niên ngưng lại, vội vàng trả lời: "Không cần."
"Như vậy sao được, tôi không thích nợ nhân tình." Úc Hoè như nghĩ đến gì đó, cảm xúc trong mắt loé ra, "Cậu một mình ở trong phòng biệt giam không sợ hả? Tôi ở lại cùng cậu nhé."
Từ Dĩ Niên quay đầu sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đóng cửa giam giữ thôi, sợ cái gì."
Úc Hoè im lặng một lát, nhìn quanh bốn phía, có vẻ nghiêm túc hẳn lên: "Chỗ rách này vừa tối vừa lạnh, nếu tôi ở đây, ít nhất cậu có thể ngủ thoải mái hơn."
Thoải mái....Ngủ làm sao mới tính là thoải mái? Gối đùi gối cánh tay hả? Hay là trực tiếp ôm nhau....
Ý thức được Úc Hoè mới nói có một câu mà mình đã dâng trào khí huyết, miên man bất định, Từ Dĩ Niên chỉ hận mình không biết phấn đấu.
"Nói cứ như Tháp Đen là nhà của anh vậy, anh định biến giường biến chăn ra hả?" Từ Dĩ Niên tận lực ổn định nét mặt, giọng điệu phi nhanh chuyển chủ đề, "Nếu thật anh muốn báo đáp tôi, có cơ hội thì giúp tôi đánh Giang Kiêu một trận đi, hôm nay tôi đánh còn chưa đã."
Ánh mắt Úc Hoè khẽ lay động, bỗng nhiên vươn tay, búng trán cậu một cái.
"Cứ chờ xem."
Tác giả có lời muốn nói: Cho mèo ăn