Edit: Quả táo có sâu | Beta: SHMILY
-
Túc Tức vẫn chưa mở miệng dò hỏi Nhiếp Tĩnh Trạch có nhìn thấy bức thư kia chưa, cậu chỉ lắc đầu với Triệu Tiềm Thời: "Không phải vì lá thư kia."
Triệu Tiềm Thời nhất định sẽ không viết mấy chuyện vụ vặt cho cậu, hơn nữa trong lòng cậu cũng mơ hồ hiểu được nội dung bức thư đang nói tới cái gì.
Tuy nhiên mọi thứ cũng đúng như lời Triệu Tiềm Thời đã từng nói, không nên nhắc lại những chuyện cũ đã qua nữa.
Khi cậu liếc nhìn Triệu Tiềm Thời, vẻ mặt đối phương vô cùng bình tĩnh hào phóng như thể hắn ta đã trút bỏ được những suy nghĩ không thể giải thích được trong lòng.
Bây giờ Túc Tức cũng hiểu ra tại sao trong suốt những năm cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch ở bên nhau, Triệu Tiềm Thời lại luôn xuất hiện và giúp đỡ cậu vào đúng thời điểm, gãi đúng chỗ ngứa như thế thì không thể nào không có lý do được.
Câu hỏi ngắn gọn của Triệu Tiềm Thời không làm cho trong lòng Túc Tức dậy sóng.
Cậu và Triệu Tiềm Thời vẫn như hai người quen đã lâu không gặp, thỉnh thoảng tán gẫu dăm ba câu trong lúc duỗi tay gắp thức ăn.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở bên cạnh không biết tại sao cứ thường xuyên liếc nhìn về phía cậu và Triệu Tiềm Thời, mặt mày đầy vẻ không thoải mái và kiềm chế.
||||| Truyện đề cử: Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại |||||
Sau khi kính rượu với những người khác, Triệu Tiềm Thời đứng dậy nở nụ cười rồi nâng ly với Túc Tức.
Túc Tức do dự một giây xong cũng đứng dậy, đổ hết nước trong ly ra rồi với lấy chai rươi, cậu căn chỉnh miệng chai rượu với miệng ly, khi chuẩn bị rót rượu vào ly thì thân chai rượu đã bị ai đó giữ chặt.
Cậu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó.
Hai đầu lông mày Nhiếp Tĩnh Trạch hiện lên một chút sốt ruột: "Không biết uống thì đừng uống."
Túc Tức không lập tức mở miệng nhưng ngược lại là Triệu Tiềm Thời ngồi ở bên kia Túc Tức đột nhiên lên tiếng thay cậu: "Cũng đâu phải còn là thiếu niên mười mấy tuổi đâu, uống một chút không thành vấn đề."
"Thiếu niên mười mấy tuổi cũng có tửu lượng tốt hơn cậu ta." Nhiếp Tĩnh Trạch cong môi cười lạnh một cái, câu từ chỉ thẳng Túc Tức nhưng khi nói chuyện ánh mắt lại nhìn xuyên qua Túc Tức đang đứng ở giữa về phía Triệu Tiềm Thời: "Ít nhất thanh thiếu niên mười mấy tuổi uống hai ly rượu cũng không say đến mức không thể đứng dậy nổi."
Triệu Tiềm Thời lại cười cười, hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết cậu ấy đến thanh niên mười mấy tuổi cũng không uống lại?"
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày nhìn Túc Tức.
"Tôi đi vệ sinh một chút." Túc Tức không giải thích, chỉ để chiếc đũa trong tay xuống rồi đứng dậy dưới ánh mắt của đối phương, vòng qua người đang tìm Nhiếp Tĩnh Trạch uống rượu, mở cửa phòng riêng bước ra.
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng kéo ghế đứng dậy, cầm ly rượu trên bàn lên và cụng ly với người nọ rồi sau đó ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong ly.
Hắn cắt ngang tiếng cười vui trêu chọc của đối phương mà đặt chiếc ly rỗng trong tay xuống bàn, liếc nhìn Triệu Tiềm Thời vẫn ngồi tại chỗ xong đi ra ngoài theo cậu.
Túc Tức bước lên tấm thảm mềm mại ở hành lang đi vào toilet ở phía cuối.
Khi vừa đi ra ngoài cửa toilet, nghe thấy tiếng đế giày vang lên cộp cộp thì lập tức dừng lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhiếp Tĩnh Trạch đi theo cậu một đoạn không gần không xa.
Cậu khẽ thở dài trong lòng.
Người đàn ông như thể cảm nhận được ánh mắt của Túc Tức mà nâng mắt lên nhìn cậu.
Túc Tức quay đầu, nhấc chân bước vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt cậu luôn dừng ở cửa toilet, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn chưa theo kịp.
Túc Tức cúi xuống rửa tay trước bồn rửa tay, tự ngẫm Nhiếp Tĩnh Trạch chẳng phải đi theo để tìm cậu nói chuyện đâu mà chắc là do bản thân cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi,
Cậu ngừng nhìn chằm chằm vào cửa phòng toilet, nghiêng người đặt tay xuống đầu gió phía dưới nhẹ nhàng hơ tay vào máy sấy trên tường.
Sau những tiếng gió thổi ầm ầm thì máy sấy trở lại trạng thái dừng hoạt động, nhà vệ sinh tiếp tục yên tĩnh như cũ.
Khóe mắt Túc Tức hơi rũ xuống, liếc nhìn giọt nước trong suốt còn sót lại trên mu bàn tay, cậu đưa tay lên lắc nhẹ một cái để giọt nước từ mu bàn tay rơi xuống, lòng bàn tay nhanh chóng trở lại trạng thái ấm áp và khô ráo.
Cậu nhấc chân lùi lại định quay trở về.
Gót giày không giẫm lên nền gạch lát kiên cố rắn chắc như cậu nghĩa mà thay vào đó giày cậu giống như vừa giẫm lên một thứ gì khác.
Túc Tức hơi sững sờ, nhanh chóng rút chân lại rồi vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào gương.
Hình ảnh phản chiếu trong tấm gương kia chính là Nhiếp Tĩnh Trạch đang đứng sau lưng Túc Tức, ngực gần như chạm vào lưng cậu.
Một tay buông thõng bên hông, tay kia cầm điếu thuốc đã châm.
Mí mắt của người đàn ông hơi rũ xuống như thể đang nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu lại như như nhìn vào khoảng không vô định với vẻ mặt khó lường.
Hai người cách nhau gần như vậy nhìn qua có vẻ như cậu đang dựa vào trong lồng ngực đối phương.
Tầm mắt Túc Tức xuyên thấu qua gương dừng lại trên bàn tay còn lại của Nhiếp Tĩnh Trạch, bây giờ chỉ cần cậu hơi nhấc tay về phía sau là có thể nắm lấy bàn tay đang buông thõng của hắn.
Bàn tay đó không thuộc về cậu, Túc Tức biết rất rõ điều đó.
Trái tim cậu hơi trống rỗng, năm ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng lại từ từ đan chặt vào nhau.
Túc Tức xoay người muốn bước sang bên cạnh một bước để kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch nghĩ cậu muốn đi ra khỏi đây nên nhanh chóng đưa tay nắm lấy nắm lấy khuỷu tay hơi cong của Túc Tức, không cho cậu đi: "Sao cậu không hỏi về bức thư đó?"
Túc Tức ngạc nhiên giương mắt lên nhìn: "Thư gì?"
"Cậu hỏi thư gì sao?" Nhiếp Tĩnh Trạch chậm rãi nói: "Đương nhiên đó là bức thư mà Triệu Tiềm Thời viết cho cậu."
Túc Tức trả lời không chút do dự: "Tôi chưa xem bức thư đó."
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc cậu một cái, thản nhiên gật đầu rồi cất lời: "Cậu không xem nó nhưng tôi có."
Trên mặt Túc Tức không có chút ngạc nhiên nào.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cúi đầu và tiến lại gần cậu, đôi mắt hắn khóa chặt vào như muốn nhìn vào sâu trong con ngươi cậu, "Tôi đã vứt bức thư đó." Hắn nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ánh mắt lại sâu vô cùng: "Nó rơi từ trong cuốn sách của cậu, tôi nghĩ đó là thứ mà cậu không cần cho nên đã vứt nó đi"
Túc Tức bình tĩnh gật đầu: "Cho nên?"
"Nên..." Lông mày của Nhiếp Tĩnh Trạch vô thức nhíu lại, nhưng giọng điệu của hắn lại chứa đựng ý muốn thử mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra: "Cậu không cảm thấy tiếc khi không nhìn thấy nội dung của bức thư đó sao?"
Túc Tức không nói chuyện, cậu chậm rãi rút khuỷu tay ra khỏi tay Nhiếp Tĩnh Trạch rồi hỏi: "Anh thật sự muốn biết sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày: "Cái gì?"
Túc Tức suy nghĩ một chút: "Nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết." Khi nói lời này, vẻ mặt của cậu có vẻ hơi nghiêm túc, có vẻ thờ ơ với câu trả lời của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cau mày không trả lời cậu.
Một lúc sau dường như hắn đã hồi thần lại, vẻ mặt lạnh lùng lùi về sau một bước.
Vừa rồi có lẽ hắn đã uống quá nhiều nên mới đặt ra câu hỏi như vậy.
Hắn đặt điếu thuốc giữa hai ngón tay lên môi, làn khói trắng xóa mờ đi khuôn mặt của Túc Tức, mùi nicotin làm cho hắn từ từ tỉnh táo lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch thấp giọng tặc lưỡi vài tiếng như thể đang nói với Túc Tức lại như đang nói với chính mình, "Không, tôi không muốn biết.
Cậu có thấy tiếc hay không, điều đó không liên quan gì đến tôi cả."
Túc Tức gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Vậy phiền anh Nhiếp đường đường một chút."
Tuy nhiên Nhiếp Tĩnh Trạch lại không tránh sang mà hắn ném điếu thuốc đã cháy gần hết vào thùng rác cạnh tường, thay vì lùi lại lại thì hắn tiến lên phía trước.
Túc Tức không còn cách nào khác, đành phải lùi lại theo một bước, nhưng bả vai lại dán vào máy sấy sau lưng.
Cậu cau mày bước qua một bên dựa vào tường để né chiếc máy sấy ra.
Giọng điệu của Nhiếp Tĩnh Trạch bình tĩnh tự nhiên nhưng vẻ mặt vô cùng căng thẳng: "Cậu có biết rằng hắn ta thích cậu không?"
Túc Tức sửng sốt một chút nhưng không trả lời ngay.
Cậu nghĩ tới mấy năm đại học, lúc đó cậu và Triệu Tiềm Thời vẫn chưa có tiếp xúc nhiều gì với nhau.
Nếu cậu biết chuyện này thì đã không năm lần bảy lượt tìm đối phương để hỏi những tin tức liên quan đến Nhiếp Tĩnh Trạch.
Thấy cậu im lặng, ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch tối sầm lại, hắn gằn tiếng hỏi, cảm xúc nhanh chóng dâng trào: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Tâm trí Nhiếp Tĩnh Trạch cố gắng bình tĩnh lại nhưng giọng hắn vẫn có chút lạnh lùng không tự chủ được: "Cậu đang nghĩ tới mấy lần trò chuyện liên tục của cậu với hắn ta hay là lần thứ hai chúng ta lên giường, hắn ta muốn tự mình đưa cậu về trên núi à?"
Túc Tức mím môi.
Cậu chỉ đang nghĩ rằng những lần gặp mặt giữa cậu và Triệu Tiềm Thời không có lần nào không phải vì người trước mặt này cả.
Nhưng quá khứ đã trôi qua từ lâu, hắn cũng chưa từng quan tâm nên bây giờ dù cho có nói lại thì đã chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.
Cậu lắc đầu không muốn nói thêm.
Đôi mắt Nhiếp Tĩnh Trạch đen đặc nhìn cậu chằm chằm.
Túc Tức chậm rãi thở ra một hơi, vươn tay đẩy cánh tay mà Nhiếp Tĩnh Trạch đang chắn trước mặt mình ra.
Lồng ngực Nhiếp Tĩnh Trạch hơi phập phồng, sự tức giận hiện lên dưới đáy mắt, hắn trở tay ấn cậu lại về vách tường một cách dễ dàng.
Túc Tức cố gắng dùng sức vùng vẫy, trong lúc hỗn loạn ngắn ngủi, bàn tay hơi giơ lên của cậu đập mạnh vào máy sấy sau lưng khiến nó kêu ầm lên, lúc này cả hai người mới dừng lại một chút.
Lỗ thoát khí bên dưới nhanh chóng thôi ra một luồng gió ấm.
Túc Tức quay đầu tránh tiếng gió ầm ầm bên tai, quai hàm khẽ siết, cần cổ ngưỡng cao lên thành một vòng cung đẹp mắt.
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn duy trì tư thế nắm cánh tay cậu, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.
Nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay và cánh tay càng ngày càng nóng, nhiệt độ tăng dần lên.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Nhiếp Tĩnh Trạch cũng trở nên nóng bỏng.
Hầu kết của hắn khẽ lăn, có hơi muốn hôn cậu..
-
Túc Tức vẫn chưa mở miệng dò hỏi Nhiếp Tĩnh Trạch có nhìn thấy bức thư kia chưa, cậu chỉ lắc đầu với Triệu Tiềm Thời: "Không phải vì lá thư kia."
Triệu Tiềm Thời nhất định sẽ không viết mấy chuyện vụ vặt cho cậu, hơn nữa trong lòng cậu cũng mơ hồ hiểu được nội dung bức thư đang nói tới cái gì.
Tuy nhiên mọi thứ cũng đúng như lời Triệu Tiềm Thời đã từng nói, không nên nhắc lại những chuyện cũ đã qua nữa.
Khi cậu liếc nhìn Triệu Tiềm Thời, vẻ mặt đối phương vô cùng bình tĩnh hào phóng như thể hắn ta đã trút bỏ được những suy nghĩ không thể giải thích được trong lòng.
Bây giờ Túc Tức cũng hiểu ra tại sao trong suốt những năm cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch ở bên nhau, Triệu Tiềm Thời lại luôn xuất hiện và giúp đỡ cậu vào đúng thời điểm, gãi đúng chỗ ngứa như thế thì không thể nào không có lý do được.
Câu hỏi ngắn gọn của Triệu Tiềm Thời không làm cho trong lòng Túc Tức dậy sóng.
Cậu và Triệu Tiềm Thời vẫn như hai người quen đã lâu không gặp, thỉnh thoảng tán gẫu dăm ba câu trong lúc duỗi tay gắp thức ăn.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở bên cạnh không biết tại sao cứ thường xuyên liếc nhìn về phía cậu và Triệu Tiềm Thời, mặt mày đầy vẻ không thoải mái và kiềm chế.
||||| Truyện đề cử: Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại |||||
Sau khi kính rượu với những người khác, Triệu Tiềm Thời đứng dậy nở nụ cười rồi nâng ly với Túc Tức.
Túc Tức do dự một giây xong cũng đứng dậy, đổ hết nước trong ly ra rồi với lấy chai rươi, cậu căn chỉnh miệng chai rượu với miệng ly, khi chuẩn bị rót rượu vào ly thì thân chai rượu đã bị ai đó giữ chặt.
Cậu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó.
Hai đầu lông mày Nhiếp Tĩnh Trạch hiện lên một chút sốt ruột: "Không biết uống thì đừng uống."
Túc Tức không lập tức mở miệng nhưng ngược lại là Triệu Tiềm Thời ngồi ở bên kia Túc Tức đột nhiên lên tiếng thay cậu: "Cũng đâu phải còn là thiếu niên mười mấy tuổi đâu, uống một chút không thành vấn đề."
"Thiếu niên mười mấy tuổi cũng có tửu lượng tốt hơn cậu ta." Nhiếp Tĩnh Trạch cong môi cười lạnh một cái, câu từ chỉ thẳng Túc Tức nhưng khi nói chuyện ánh mắt lại nhìn xuyên qua Túc Tức đang đứng ở giữa về phía Triệu Tiềm Thời: "Ít nhất thanh thiếu niên mười mấy tuổi uống hai ly rượu cũng không say đến mức không thể đứng dậy nổi."
Triệu Tiềm Thời lại cười cười, hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết cậu ấy đến thanh niên mười mấy tuổi cũng không uống lại?"
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày nhìn Túc Tức.
"Tôi đi vệ sinh một chút." Túc Tức không giải thích, chỉ để chiếc đũa trong tay xuống rồi đứng dậy dưới ánh mắt của đối phương, vòng qua người đang tìm Nhiếp Tĩnh Trạch uống rượu, mở cửa phòng riêng bước ra.
Nhiếp Tĩnh Trạch cũng kéo ghế đứng dậy, cầm ly rượu trên bàn lên và cụng ly với người nọ rồi sau đó ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong ly.
Hắn cắt ngang tiếng cười vui trêu chọc của đối phương mà đặt chiếc ly rỗng trong tay xuống bàn, liếc nhìn Triệu Tiềm Thời vẫn ngồi tại chỗ xong đi ra ngoài theo cậu.
Túc Tức bước lên tấm thảm mềm mại ở hành lang đi vào toilet ở phía cuối.
Khi vừa đi ra ngoài cửa toilet, nghe thấy tiếng đế giày vang lên cộp cộp thì lập tức dừng lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhiếp Tĩnh Trạch đi theo cậu một đoạn không gần không xa.
Cậu khẽ thở dài trong lòng.
Người đàn ông như thể cảm nhận được ánh mắt của Túc Tức mà nâng mắt lên nhìn cậu.
Túc Tức quay đầu, nhấc chân bước vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt cậu luôn dừng ở cửa toilet, Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn chưa theo kịp.
Túc Tức cúi xuống rửa tay trước bồn rửa tay, tự ngẫm Nhiếp Tĩnh Trạch chẳng phải đi theo để tìm cậu nói chuyện đâu mà chắc là do bản thân cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi,
Cậu ngừng nhìn chằm chằm vào cửa phòng toilet, nghiêng người đặt tay xuống đầu gió phía dưới nhẹ nhàng hơ tay vào máy sấy trên tường.
Sau những tiếng gió thổi ầm ầm thì máy sấy trở lại trạng thái dừng hoạt động, nhà vệ sinh tiếp tục yên tĩnh như cũ.
Khóe mắt Túc Tức hơi rũ xuống, liếc nhìn giọt nước trong suốt còn sót lại trên mu bàn tay, cậu đưa tay lên lắc nhẹ một cái để giọt nước từ mu bàn tay rơi xuống, lòng bàn tay nhanh chóng trở lại trạng thái ấm áp và khô ráo.
Cậu nhấc chân lùi lại định quay trở về.
Gót giày không giẫm lên nền gạch lát kiên cố rắn chắc như cậu nghĩa mà thay vào đó giày cậu giống như vừa giẫm lên một thứ gì khác.
Túc Tức hơi sững sờ, nhanh chóng rút chân lại rồi vô thức ngẩng đầu lên nhìn vào gương.
Hình ảnh phản chiếu trong tấm gương kia chính là Nhiếp Tĩnh Trạch đang đứng sau lưng Túc Tức, ngực gần như chạm vào lưng cậu.
Một tay buông thõng bên hông, tay kia cầm điếu thuốc đã châm.
Mí mắt của người đàn ông hơi rũ xuống như thể đang nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu lại như như nhìn vào khoảng không vô định với vẻ mặt khó lường.
Hai người cách nhau gần như vậy nhìn qua có vẻ như cậu đang dựa vào trong lồng ngực đối phương.
Tầm mắt Túc Tức xuyên thấu qua gương dừng lại trên bàn tay còn lại của Nhiếp Tĩnh Trạch, bây giờ chỉ cần cậu hơi nhấc tay về phía sau là có thể nắm lấy bàn tay đang buông thõng của hắn.
Bàn tay đó không thuộc về cậu, Túc Tức biết rất rõ điều đó.
Trái tim cậu hơi trống rỗng, năm ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng lại từ từ đan chặt vào nhau.
Túc Tức xoay người muốn bước sang bên cạnh một bước để kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch nghĩ cậu muốn đi ra khỏi đây nên nhanh chóng đưa tay nắm lấy nắm lấy khuỷu tay hơi cong của Túc Tức, không cho cậu đi: "Sao cậu không hỏi về bức thư đó?"
Túc Tức ngạc nhiên giương mắt lên nhìn: "Thư gì?"
"Cậu hỏi thư gì sao?" Nhiếp Tĩnh Trạch chậm rãi nói: "Đương nhiên đó là bức thư mà Triệu Tiềm Thời viết cho cậu."
Túc Tức trả lời không chút do dự: "Tôi chưa xem bức thư đó."
Nhiếp Tĩnh Trạch liếc cậu một cái, thản nhiên gật đầu rồi cất lời: "Cậu không xem nó nhưng tôi có."
Trên mặt Túc Tức không có chút ngạc nhiên nào.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cúi đầu và tiến lại gần cậu, đôi mắt hắn khóa chặt vào như muốn nhìn vào sâu trong con ngươi cậu, "Tôi đã vứt bức thư đó." Hắn nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ánh mắt lại sâu vô cùng: "Nó rơi từ trong cuốn sách của cậu, tôi nghĩ đó là thứ mà cậu không cần cho nên đã vứt nó đi"
Túc Tức bình tĩnh gật đầu: "Cho nên?"
"Nên..." Lông mày của Nhiếp Tĩnh Trạch vô thức nhíu lại, nhưng giọng điệu của hắn lại chứa đựng ý muốn thử mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra: "Cậu không cảm thấy tiếc khi không nhìn thấy nội dung của bức thư đó sao?"
Túc Tức không nói chuyện, cậu chậm rãi rút khuỷu tay ra khỏi tay Nhiếp Tĩnh Trạch rồi hỏi: "Anh thật sự muốn biết sao?"
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày: "Cái gì?"
Túc Tức suy nghĩ một chút: "Nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết." Khi nói lời này, vẻ mặt của cậu có vẻ hơi nghiêm túc, có vẻ thờ ơ với câu trả lời của Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cau mày không trả lời cậu.
Một lúc sau dường như hắn đã hồi thần lại, vẻ mặt lạnh lùng lùi về sau một bước.
Vừa rồi có lẽ hắn đã uống quá nhiều nên mới đặt ra câu hỏi như vậy.
Hắn đặt điếu thuốc giữa hai ngón tay lên môi, làn khói trắng xóa mờ đi khuôn mặt của Túc Tức, mùi nicotin làm cho hắn từ từ tỉnh táo lại.
Nhiếp Tĩnh Trạch thấp giọng tặc lưỡi vài tiếng như thể đang nói với Túc Tức lại như đang nói với chính mình, "Không, tôi không muốn biết.
Cậu có thấy tiếc hay không, điều đó không liên quan gì đến tôi cả."
Túc Tức gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Vậy phiền anh Nhiếp đường đường một chút."
Tuy nhiên Nhiếp Tĩnh Trạch lại không tránh sang mà hắn ném điếu thuốc đã cháy gần hết vào thùng rác cạnh tường, thay vì lùi lại lại thì hắn tiến lên phía trước.
Túc Tức không còn cách nào khác, đành phải lùi lại theo một bước, nhưng bả vai lại dán vào máy sấy sau lưng.
Cậu cau mày bước qua một bên dựa vào tường để né chiếc máy sấy ra.
Giọng điệu của Nhiếp Tĩnh Trạch bình tĩnh tự nhiên nhưng vẻ mặt vô cùng căng thẳng: "Cậu có biết rằng hắn ta thích cậu không?"
Túc Tức sửng sốt một chút nhưng không trả lời ngay.
Cậu nghĩ tới mấy năm đại học, lúc đó cậu và Triệu Tiềm Thời vẫn chưa có tiếp xúc nhiều gì với nhau.
Nếu cậu biết chuyện này thì đã không năm lần bảy lượt tìm đối phương để hỏi những tin tức liên quan đến Nhiếp Tĩnh Trạch.
Thấy cậu im lặng, ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch tối sầm lại, hắn gằn tiếng hỏi, cảm xúc nhanh chóng dâng trào: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Tâm trí Nhiếp Tĩnh Trạch cố gắng bình tĩnh lại nhưng giọng hắn vẫn có chút lạnh lùng không tự chủ được: "Cậu đang nghĩ tới mấy lần trò chuyện liên tục của cậu với hắn ta hay là lần thứ hai chúng ta lên giường, hắn ta muốn tự mình đưa cậu về trên núi à?"
Túc Tức mím môi.
Cậu chỉ đang nghĩ rằng những lần gặp mặt giữa cậu và Triệu Tiềm Thời không có lần nào không phải vì người trước mặt này cả.
Nhưng quá khứ đã trôi qua từ lâu, hắn cũng chưa từng quan tâm nên bây giờ dù cho có nói lại thì đã chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.
Cậu lắc đầu không muốn nói thêm.
Đôi mắt Nhiếp Tĩnh Trạch đen đặc nhìn cậu chằm chằm.
Túc Tức chậm rãi thở ra một hơi, vươn tay đẩy cánh tay mà Nhiếp Tĩnh Trạch đang chắn trước mặt mình ra.
Lồng ngực Nhiếp Tĩnh Trạch hơi phập phồng, sự tức giận hiện lên dưới đáy mắt, hắn trở tay ấn cậu lại về vách tường một cách dễ dàng.
Túc Tức cố gắng dùng sức vùng vẫy, trong lúc hỗn loạn ngắn ngủi, bàn tay hơi giơ lên của cậu đập mạnh vào máy sấy sau lưng khiến nó kêu ầm lên, lúc này cả hai người mới dừng lại một chút.
Lỗ thoát khí bên dưới nhanh chóng thôi ra một luồng gió ấm.
Túc Tức quay đầu tránh tiếng gió ầm ầm bên tai, quai hàm khẽ siết, cần cổ ngưỡng cao lên thành một vòng cung đẹp mắt.
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn duy trì tư thế nắm cánh tay cậu, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm.
Nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay và cánh tay càng ngày càng nóng, nhiệt độ tăng dần lên.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Nhiếp Tĩnh Trạch cũng trở nên nóng bỏng.
Hầu kết của hắn khẽ lăn, có hơi muốn hôn cậu..
Danh sách chương