Tang Vô Yên chỉ nhớ rõ một việc khi cô bị đưa đi cấp cứu, Tô Niệm Khâm gắt gao cầm tay cô, y tá nói: “Thưa ngài, mời ngài buông tay, chúng tôi muốn đưa bệnh nhân vào phòng phẩu thuật.”
Tiểu Tần nói: “Ông Tô,ông buông tay.”
Một y tá lớn tuổi nói: “Ngài không muốn bác sĩ chữa trị cho cô ấy àh? Cô ấy là sinh non, kéo dài thời gian chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Một giọng khác nói: “Chạy qua kéo anh ta ra đi!”
Sau đó, cô cái gì cũng không có nghe thấy.
Giữa mông lung, có người kêu: “Vô Yên, Vô Yên……”
Cô mở to mắt, nhìn thấy một ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt, đứng trước mặt là Trình Nhân. Cô ấy thắt hai bím tóc, mặc một chiếc váy liền màu xanh, y như lúc hai cô bị kẹt ở thang máy.
“Vô Yên.” Trình Nhân nói, “Tớ phải đi rồi.”
“Vì sao?”
“Cậu đã có chồng, bây giờ còn có đứa nhỏ, không cần tớ nữa.”
“Vậy……” Tang Vô Yên hỏi,“Cậu không còn trở về thăm tớ nữa sao?”
Trình Nhân cười: “Không trở lại.”
Tang Vô Yên gục đầu xuống: “Tớ luyến tiếc cậu.”
“Nếu luyến tiếc tớ, liền theo tớ đi?” Trình Nhân nghịch ngợm hỏi.
Tang Vô Yên nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Tớ cũng luyến tiếc bọn họ.”
“Vậy đúng rồi, cậu có cuộc sống của mình. Mà tớ cũng sẽ có một bắt đầu mới. Cho nên chúng ta không thể không nói gặp lại nhau.”
Trình Nhân đến gần, nhẹ nhàng ôm cô: “Tạm biệt, Vô Yên.”
Một lát sau Trình Nhân biến thành trong suốt, cuối cùng biến mất trước mặt cô, Tang Vô Yên nhịn không được đưa tay bắt lấy, muốn lưu lại ảo ảnh này.
Không nghĩ tới bàn tay quơ giữa không trung lại có người bắt lấy, sau đó tên cô Vô Yên- là giọng của Tô Niệm Khâm.
Cô mở mắt ra, thấy Tô Niệm Khâm ngồi ở bên giường, ánh mắt có chút sưng lên, cằm có rất nhiều ria mép.
“Baby của chúng ta, khỏe không?” Cô hỏi.
“Rất tốt.” Anh cười.
—Hết trọn bộ—
Tiểu Tần nói: “Ông Tô,ông buông tay.”
Một y tá lớn tuổi nói: “Ngài không muốn bác sĩ chữa trị cho cô ấy àh? Cô ấy là sinh non, kéo dài thời gian chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Một giọng khác nói: “Chạy qua kéo anh ta ra đi!”
Sau đó, cô cái gì cũng không có nghe thấy.
Giữa mông lung, có người kêu: “Vô Yên, Vô Yên……”
Cô mở to mắt, nhìn thấy một ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt, đứng trước mặt là Trình Nhân. Cô ấy thắt hai bím tóc, mặc một chiếc váy liền màu xanh, y như lúc hai cô bị kẹt ở thang máy.
“Vô Yên.” Trình Nhân nói, “Tớ phải đi rồi.”
“Vì sao?”
“Cậu đã có chồng, bây giờ còn có đứa nhỏ, không cần tớ nữa.”
“Vậy……” Tang Vô Yên hỏi,“Cậu không còn trở về thăm tớ nữa sao?”
Trình Nhân cười: “Không trở lại.”
Tang Vô Yên gục đầu xuống: “Tớ luyến tiếc cậu.”
“Nếu luyến tiếc tớ, liền theo tớ đi?” Trình Nhân nghịch ngợm hỏi.
Tang Vô Yên nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Tớ cũng luyến tiếc bọn họ.”
“Vậy đúng rồi, cậu có cuộc sống của mình. Mà tớ cũng sẽ có một bắt đầu mới. Cho nên chúng ta không thể không nói gặp lại nhau.”
Trình Nhân đến gần, nhẹ nhàng ôm cô: “Tạm biệt, Vô Yên.”
Một lát sau Trình Nhân biến thành trong suốt, cuối cùng biến mất trước mặt cô, Tang Vô Yên nhịn không được đưa tay bắt lấy, muốn lưu lại ảo ảnh này.
Không nghĩ tới bàn tay quơ giữa không trung lại có người bắt lấy, sau đó tên cô Vô Yên- là giọng của Tô Niệm Khâm.
Cô mở mắt ra, thấy Tô Niệm Khâm ngồi ở bên giường, ánh mắt có chút sưng lên, cằm có rất nhiều ria mép.
“Baby của chúng ta, khỏe không?” Cô hỏi.
“Rất tốt.” Anh cười.
—Hết trọn bộ—
Danh sách chương