“Tôi bất quá chỉ trầy da, còn ở chỗ này chờ cái gì.” Tang Vô Yên ngồi trên băng ghế phòng cấp cứu.

Bành Duệ Hành thần bí tắt di động của Tang Vô Yên, cười cười, “ Tôi vừa rồi cứu cô một mạng, thuận tiện giúp tôi làm thí nghiệm.”

“Thí nghiệm cái gì?”

“Nghiệm chứng tốc độ Tô Niệm Khâm đối với tình yêu là bao nhiêu.” Bành Duệ Hành nói xong liền giải thích cuộc gọi vừa rồi.

“Anh sao lại lấy chuyện đó ra giỡn được” Tang Vô Yên bắt đầu thấy đau đầu.

“Nhìn bộ dạng thống khổ của cô, nên tôi mới giúp thôi. Cũng là giúp chị gái tôi, cho chị ấy sớm hết hy vọng.” Bành Duệ Hành nhìn nhìn đồng hồ, “ Qua 10 phút. Một lát cô hãy bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh ta, có thể biết được anh ta có thật sự quan tâm cô không.”

Nghe xong lời của anh ta, Tang Vô Yên cảm thấy mình dường như cũng rất mong chờ.

10 phút,

20 phút……

Thời gian từng giây từng giây trôi qua.

Người đến kiểm tra sức khỏe cũng đi hết, Tô Niệm Khâm vẫn không xuất hiện. Tang Vô Yên bình tĩnh lại.

“Đi thôi,” Tang Vô Yên rốt cục tuyệt vọng đứng lên nói, “Bất quá, vẫn là cám ơn anh.” Cô chưa bao giờ nghĩ tới Bành Duệ Hành là người đáng yêu như vậy.

Bành Duệ Hành nói: “Chờ một chút đi, đoạn đường này kẹt xe rất nghiêm trọng.”

Tang Vô Yên lắc đầu, ở chỗ này chờ tuyên án không bằng đi trước, không cần đối mặt với kết quả tàn nhẫn kia. Cô vẫn thích trốn tránh.

Lúc này, Bành Duệ Hành nhận được điện thoại.

“Alo–”

“Bành tiên sinh.” Tô Niệm Khâm cố hết sức ức chế giọng run run nói: “Anh ít ra nên nói cho tôi biết là bệnh viện nào.”

Bành Duệ Hành vỗ đầu, anh lại quên chuyện này.

“Vô Yên.” Anh ta quay người lại gọi Tang Vô Yên, lại phát hiện không thấy bóng người.

Mới vừa rồi Tô Niệm Khâm muốn nhận điện thoại thì cúp máy. Bành Duệ Hành cũng không nói rõ ràng, lại gọi tới tới tổng đài. Tô Niệm Khâm vừa kêu Tiểu Tần kiểm tra nạn nhân của các tai nạn vừa xảy ra đã đưa tới bệnh viện nào, vừa tìm Bành Đan Kì hỏi thăm số điện thoại Bành Duệ Hành. Vì vậy mà chậm nửa giờ.

Sau khi biết tin, Tô Niệm Khâm liền phóng tới, trên hành lang làm ngã rất nhiều xe thuốc.

Bành Duệ Hành cúi đầu, giải thích với anh ta, trong lòng cân nhắc Tô Niệm Khâm có thể hay không cho anh một quyền vào đầu. Không nghĩ tới Tô Niệm Khâm lại thở ra một hơi dài, xoa thái dương nói, “ Không có việc gì là tốt rồi.” Thần sắc kinh hoảng còn chưa hoàn toàn rút đi, trên mặt cực kỳ tiều tụy.

Ra đến ra khỏi bệnh viên, Tô Niệm Khâm bị dọa tới tái mặt còn chưa khôi phục.

Tiểu Tần nhìn đến lối đi bộ, nói: “Là cô Tang.”

Tô Niệm Khâm lập tức ngồi dậy, “Dừng xe!” Không đợi xe ngừng ổn, anh liền trực tiếp mở cửa đi xuống.

“Ông Tô, đang giữa đường, nguy hiểm!” Tiểu Tần vội vàng hô to, cũng không kịp ngăn lại.

Tô Niệm Khâm làm như không nghe thấy, bước tiếp.

“Vô Yên–” anh kêu.

Xe đang chạy trên đường lập tức phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Lái xe đỏ mắt, đưa đầu ra cửa xe mắng: “Đi đường không có mắt àh!”

Tang Vô Yên nghe thấy động tĩnh vừa quay mặt liền nhìn thấy giữa dòng xe có một người đàn ông sắc mặt tái nhợt.

“Tô Niệm Khâm!” Cô hét lên: “Anh không nên cử động!”

Tô Niệm Khâm nghe được giọng cô, xác định phương hướng, tiếp tục đi tới.

“Kêu anh không nên cử động!” Tang Vô Yên lo lắng, lập tức bay qua, tránh thoát một chiếc taxi mới giữ chặt anh, gắt gao túm lấy, sau đó thật cẩn thận mang anh trở lại ven đường.

“Anh!!!!” Tang Vô Yên gấp vô cùng, không biết nên nói như thế nào anh.

“Anh có biết sẽ chết người hay không đó!” Cô tức giận.

Tô Niệm Khâm lần đầu tiên không nổi giận với cô, lại nở nụ cười ôn nhu, tay đụng đến hai má cô đã đỏ lên vì giận, “ Có thể nghe được tiếng em vui vẻ mắng người, cũng là một chuyện rất tuyệt vời.”

Tang Vô Yên ngẩn ra.

Trên mặt anh vẫn mỉm cười, nhưng môi lại trắng bệch vì hồi hộp, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa người còn hơi hơi run. Anh không phải vì lo sợ sinh tử của mình, mà vì trò đùa dai của Bành Duệ Hành.

Bọn họ trêu cợt anh, anh chẳng những không có một chút tức giận, ngược lại cảm thấy may mắn, may mắn Tang Vô Yên hoàn hảo không bị tổn thương gì.

Tang Vô Yên hơi áy náy đem mặt chôn bàn tay anh.

“Thực xin lỗi.” Cô nhịn không được xin lỗi, sau đó không muốn xa rời lại cọ cọ tay anh.

“Trán của em……” Tô Niệm Khâm cảm giác được trên mặt cô có một miếng băng.

“Vừa rồi bị ngã. Vết thương rất nhỏ cực kỳ nhỏ” Tang Vô Yên lấy tay anh sờ sờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện