Vừa nghe thấy Ngô Bách Tuế bị kẻ khác đặt bẫy ở nhà máy bỏ hoang, Đường Dĩnh lập tức tỏ vẻ kinh hãi, cô ngẩng đầu lên nhìn Ngô Bách Tuế và khó hiểu hỏi: “Sao lại có mai phục trước? Chẳng lẽ đã có người nghe trộm chúng ta nói chuyện?”

Rõ ràng là cô Đường Dĩnh không biết gì về vấn đề này, biểu cảm của cô toàn là khó hiểu và ngỡ ngàng.

Ngô Bách Tuế thu hết những biểu cảm nhỏ nhất của Đường Dĩnh vào trong đáy mắt, anh không nhìn ra sơ hở nào, Đường Dĩnh vẫn còn là một sinh viên đang học tại trường, chưa va chạm xã hội nhiều. Ngô Bách Tuế không tin một cô gái trẻ như thế này lại có diễn xuất tốt đến mức thoát khỏi con mắt của anh, anh nghĩ thế nào cũng thấy Đường Dĩnh là người vô tội.

Sau khi im lặng một lúc, Ngô Bách Tuế liền tùy tiện đáp lại: “Có khi là thế.”

Đường Dĩnh thở dài: “Haiz, cháu đã bảo chú đừng đến đó rồi, chú xem đi, suýt nữa là xảy ra chuyện.”

Nói xong, Đường Dĩnh bắt đầu bôi thuốc cho Ngô Bách Tuế.

Đường Dĩnh không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn hiểu sơ qua về xử lý vết thương, cô bôi thuốc cho Ngô Bách Tuế rất cẩn thận, cô vừa bôi vừa cau mày, giống như đây là vết thương trên người cô vậy.

Sau khi nhẹ nhàng bôi thuốc xong, Đường Dĩnh lại lập tức dùng gạc băng bó vết thương cho Ngô Bách Tuế.

Trong quá trình băng bó, khoảng cách giữa hai người rất gần, khó tránh khỏi một vài tiếp xúc da thịt, Ngô Bách Tuế không hề cảm thấy không tự nhiên, tâm tư của anh không ở đây. Nhưng trái tim Đường Dĩnh lại đập rộn ràng, cô hơi hồi hộp và ngại ngùng. Băng bó vết thương xong, cô lập tức đứng thẳng người, sau khi cảm giác hồi hộp qua đi, cô lên tiếng dặn dò Ngô Bách Tuế: “Vết thương này của chú hơi sâu, cháu thấy chú vẫn nên đến bệnh viện khâu lại thì tốt hơn.”

Ngô Bách Tuế thờ ơ nói: “Không cần đâu.”

Đường Dĩnh mím môi sau đó quan tâm nói với Ngô Bách Tuế: “Được thôi, chú phải cẩn thận đấy, chú không được cử động mạnh, nếu không vết thương của chú sẽ lại chảy máu.”

Ngô Bách Tuế đứng lên nhìn Đường Dĩnh, anh rất nghiêm túc hỏi: “Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Thông qua lần điều tra trước, Ngô Bách Tuế biết Đường Dĩnh là một cô gái chân thành lương thiện, thích giúp đỡ người đáng thương. Nhưng Ngô Bách Tuế vẫn thấy sự giúp đỡ của Đường Dĩnh với anh hơi vượt qua sự nhiệt tình và bao dung, cho dù anh nhìn thấy hết cơ thể của cô, cô vẫn hề không nghi ngờ và oán trách, mà vẫn tích cực chủ động giúp đỡ anh, Ngô Bách Tuế không thể không nghĩ nhiều được.

Nghe thấy Ngô Bách Tuế đột nhiên hỏi câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Dĩnh đỏ bừng lên, cô hơi ngại ngùng trả lời: “Con người chú hơi đặc biệt.”

Trên thực tế, bản thân Đường Dĩnh cũng không nói rõ được cảm giác của cô với Ngô Bách Tuế, cô luôn cảm thấy Ngô Bách Tuế có thứ gì đó rất hấp dẫn, khiến cô bất giác muốn lại gần Ngô Bách Tuế, muốn giúp đỡ anh, đây là hành vi xuất phát từ trái tim của cô.

“Anh ở trong phòng em gái tôi làm gì? Ra ngoài cho tôi.” Đường Duệ rửa xong bát, nhìn thấy Ngô Bách Tuế và Đường Dĩnh đang thân mật nói chuyện với nhau ở trong phòng Đường Dĩnh, anh ta liền lập tức nổi giận quát.

Đường Dĩnh vội vàng giải thích: “Em đang bôi thuốc cho chú ấy.”

Đường Duệ nói với vẻ không vui: “Em có biết nam nữ khác biệt không? Sao lại còn đưa đàn ông vào trong phòng mình?”

Đường Dĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em đã nói là em chỉ bôi thuốc cho chú ấy thôi mà.”

Trông Đường Dĩnh có vẻ hơi chột dạ, Ngô Bách Tuế lại thấy bình thường, anh không làm chuyện gì xấu nên không để ý đến lời của Đường Duệ, anh đi ngang qua Đường Duệ đang đứng ở cửa, lặng lẽ ra khỏi phòng của Đường Dĩnh.

“Em gái tôi còn bé, con người nó cũng đơn thuần, anh không được có suy nghĩ xấu xa gì với nó đâu đấy!” Sau khi Ngô Bách Tuế ra ngoài, Đường Duệ vẫn nói một câu cảnh cáo anh.

Ngô Bách Tuế tùy ý đáp: “Ừm.”

“Em gái tôi chỉ tội nghiệp anh, anh đừng tưởng nó sẽ thích anh.” Đường Duệ thấy dáng vẻ không quan tâm của Ngô Bách Tuế, anh ta lại tiếp tục nói.

Đường Dĩnh lập tức chạy ra và nói với Đường Duệ: “Anh, anh cứ nói mấy lời như vậy làm gì, em không có ý đó với chú ấy đâu.”

Đường Duệ nghiêm nghị nói với Đường Dĩnh: “Anh không phản đối việc em tìm bạn trai, nhưng em phải tìm người bình thường, người này không thể mang lại cảm giác an toàn cho em, em không hợp với anh ta đâu.”

Đường Dĩnh bĩu môi giải thích với Đường Duệ: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, em với chú ấy không thành đôi được đâu.”

Đường Duệ nghiêm túc đáp: “Đã biết là không thể thì sau này em qua lại với anh ta ít thôi.”

Ngô Bách Tuế lặng lẽ nghe hết cuộc đối thoại của hai anh em, sau đó anh nói với Đường Dĩnh: “Cảm ơn cô đã tiếp đãi, tôi đi đây.”

Nói xong, Ngô Bách Tuế đi về phía cửa nhà.

Đường Dĩnh đuổi theo và giải thích với Ngô Bách Tuế: “Chú đừng như vậy, anh cháu quá quan tâm đến cháu, con người anh ấy không xấu, anh ấy không có ác ý gì đâu, chú có thể yên tâm ở nhà bọn cháu.”

Ngô Bách Tuế nói thẳng: “Tôi còn có việc phải làm, không ở đây nữa.”

Đường Dĩnh còn muốn nói gì nữa, nhưng Đường Duệ lại đột nhiên lên tiếng: “Người ta đã nói là có việc rồi, em đừng làm phiền người ta nữa.”

Xảy ra chuyện xấu hổ này, đúng là Đường Dĩnh cũng ngại giữ Ngô Bách Tuế lại, cô nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ hơi áy náy sau đó khẽ nói: “Tạm biệt chú.”

Ngô Bách Tuế gật đầu và lập tức rời khỏi nhà họ Đường.

Sau khi ra khỏi nhà họ Đường, Ngô Bách Tuế không thật sự rời đi, anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng và tìm một chỗ kín đáo, lén lút ẩn nấp. Tuy biểu hiện của hai anh em nhà họ Đường tối nay không có gì bất thường, Ngô Bách Tuế cũng không phát hiện ra sơ hở gì, nhưng chuyện này vẫn không thể khiến anh hoàn toàn hết nghi ngờ.

Dù sao thì ngày mai Ám Ảnh mới xuất hiện, Ngô Bách Tuế cũng không muốn chờ đợi cả đêm, vậy nên anh quyết định âm thầm quan sát nhà họ Đường xem có thể phát hiện ra manh mối có ích gì không, anh không muốn quá bị động, luôn bị Ngục Huyết dắt mũi, anh muốn chủ động tấn công.

Đêm nay mặt trăng bước ra từ trong tầng mây, treo trên trời đêm mênh mông, ánh trăng màu bạc chiếu xuống cả Bạch Vân Cổ Trấn.

Bạch Vân Cổ Trấn lúc này rất rộng lớn, rất yên tĩnh, con phố nào cũng chìm trong im lặng, không có một bóng người nào. Chỉ có hơi thở âm u là bao trùm cả thị trấn, giống như nó thật sự trở thành một thị trấn ma.

Ngô Bách Tuế không nói lời nào, anh lặng lẽ quan sát nhà họ Đường trong đêm đen yên tĩnh.

Điện thoại của Ngô Bách Tuế đột nhiên rung lên.

Ngô Bách Tuế lấy điện thoại ra, nhìn thấy có một tin nhắn mới, anh mở ra xem, Ngô Bách Tuế phát hiện ra có kết quả điều tra về việc Lý Xương Thịnh mất tích rồi. Khi xem nội dung tin nhắn này, biểu cảm của Ngô Bách Tuế hơi thay đổi.

Một lát sau, Ngô Bách Tuế lặng lẽ cất điện thoại đi, bỏ vào trong túi. Sau đó anh tiếp tục tập trung tinh thần giám sát nhà họ Đường.

8 giờ tối, Đường Duệ khập khễnh đi ra ngoài từ trong sân.

Nhìn thấy Đường Duệ ra ngoài, trong lòng Ngô Bách Tuế lập tức căng thẳng, quả nhiên Đường Duệ có vấn đề.

Vì chuyện của Ám Ảnh, hôm nay nhà nào ở Bạch Vân Cổ Trấn cũng đóng cửa, nguy hiểm đang cận kề, không ai dám ra ngoài một bước.

Lúc trước Đường Dĩnh dám chạy ra ngoài, có thể nói là cô bất chấp nỗi sợ hãi để cưu mang anh. Nhưng bây giờ trời đã tối rồi, trên đường không có một ai, cửa hàng ở thị trấn cũng đã đóng cửa, vậy thì Đường Duệ cố ý chạy ra ngoài là vì cái gì? Tại sao Đường Duệ chạy ra ngoài? Tại sao Đường Duệ không toàn không sợ Ám Ảnh?

Ngô Bách Tuế càng ngày càng nghi ngờ Đường Duệ, anh dứt khoát lập tức đi theo Đường Duệ.

Đường Duệ rời khỏi nhà đến trước một con hẻm nhỏ ở trước cổng nhà, sau đó tập tễnh đi trên con phố vắng người.

Con phố thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân đi trên đường của Đường Duệ.

Bước chân của Đường Duệ rất chậm, anh ta lết từng bước một, trong buổi tối yên tĩnh này tiếng bước chân của anh ta rất rõ ràng, giống như là mỗi một bước đều có thể khiến trái tim của người ta chấn động, khiến người ta sợ hãi.

Ngô Bách Tuế lại kín đáo thận trọng, anh hoàn toàn ẩn mình, bước chân của anh cũng rất nhẹ, không phát ra tiếng động nào. Anh theo sát Đường Duệ với điều kiện không bị Đường Duệ phát hiện ra, duy trì khoảng cách hợp lý.

Mấy chục phút sau, Đường Duệ đến bên ngoài một căn nhà cũ.

Đây là một căn nhà cũ cực kỳ lớn và có khí thế nhưng vẫn mang đậm nét cổ xưa. Tường vây của căn nhà cũ rất cao, cổng nhà làm bằng gỗ cũng rất cao to và chắc chắn, tràn đầy cảm giác thời đại.

Sở dĩ thị trấn này có tên gọi là Bạch Vân Cổ Trấn, là vì trong thị trấn vẫn còn giữ lại rất nhiều căn nhà cổ xưa, ở trong thị trấn này, chỗ nào cũng có căn nhà cô, tràn đầy cảm giác thời đại, nhưng căn nhà cũ này tuyệt đối là căn nhà cổ xưa nhất.

Đây là căn nhà cũ kinh điển, ở hai bên cổng nhà là hai pho tượng đá kỳ lân đứng sừng sững.

Kỳ lân giữ nhà, có thể thấy chủ nhân của căn nhà cũ này phi phàm như thế nào.

Đây chính căn nhà cũ của nhà họ Âu Dương, gia tộc lớn mạnh nhất trong thị trấn, thậm chí còn là gia tộc nằm trong top 3 của Giang Đông.

Đường Duệ đến bên cạnh căn nhà cũ, bước chân anh ta chậm lại, anh ta chầm chậm đi về phía cổng sau của căn nhà.

Khi đến cổng sau, Đường Duệ dừng bước, khe khẽ gõ cửa, cổng sau lập tức được mở ra.

Đường Duệ lập tức đi vào, cổng sau lại một nữa đóng lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Ngô Bách Tuế bất giác thay đổi, Đường Duệ và nhà họ Âu Dương có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại phải bí mật đi vào từ cổng sau?

Lúc trước sau khi Ám Ảnh ném phi tiêu khắc lời tuyên chiến ở trên phố, quản gia nhà họ Âu Dương đột nhiên xuất hiện mời tất cả mọi người có mặt tại đó đến nhà Âu Dương, Ngô Bách Tuế liền biết là gia tộc này rất không tầm thường, nhưng anh không ngờ Đường Duệ lại có liên quan đến nhà họ Âu Dương.

Cả một đống nghi ngờ quanh quẩn trong đầu Ngô Bách Tuế, nhìn thấy Đường Duệ đi vào, Ngô Bách Tuế lập tức lách mình, nhanh chóng đột nhập vào trong nhà cũ của nhà họ Âu Dương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện