Đây là một lần hiếm hoi lão cáo già Kim Vinh thành thật, ông ta tháo bỏ lớp ngụy trang, không còn ra vẻ nữa mà thành tâm thật ý xin lỗi Ngô Bách Tuế. Vì trong đầu ông ta biết rất rõ, Ngô Bách Tuế này không phải là người mà mình có thể chọc vào được.
Tối hôm qua, Kim Vinh tận mắt trông thấy Ngô Bách Tuế ở vào căn phòng chữ Thiên. Sự thật này khiến ông ta thấy rất phi thực tế, không thể ngồi yên được nữa, ông ta lập tức đi tìm giám đốc của resort Ngọa Long là Hạ Như Tùng.
Hạ Như Tùng có địa vị rất lớn ở Giang Châu, ông ấy quản lý chi nhánh resort Ngọa Long ở Giang Châu, chính điều này đã khiến cho ông ấy có địa vị vững vàng ở Giang Châu. Bất kể là nhân vật tai to mặt lớn thế nào, khi đến resort Ngọa Long đều phải cư xử đúng phận. Không một ai dám gây chuyện ở đây, đương nhiên cũng không có thái độ ngỗ ngược với Hạ Như Tùng.
Dù Kim Vinh cũng là một nhân vật lớn ở Giang Châu nhưng ông ta vẫn cực kỳ kính nể Hạ Như Tùng. Cùng với đó, vì Kim Vinh là khách VIP của resort Ngọa Long nên Hạ Như Tùng cũng khá khách sáo với đối phương, bình thường hai người họ có quan hệ khá tốt. Lần này, Kim Vinh hỏi Hạ Như Tùng về chuyện liên quan đến Ngô Bách Tuế, Hạ Như Tùng không tiết lộ nhiều, vì chính ông ấy cũng không biết nhiều về Ngô Bách Tuế. Ông ấy chỉ nhắc nhở Kim Vinh một chuyện: Tuyệt đối không được đắc tội với Ngô Bách Tuế.
Lão cáo già Kim Vinh đương nhiên hiểu ý của Hạ Như Tùng, biết Ngô Bách Tuế không phải là người mà mình có thể đụng chạm.
Cả đêm hôm qua, Kim Vinh không ngủ ngon giấc. Sáng sớm nay, ông ta đã chờ Ngô Bách Tuế, để gửi lời xin lỗi đến anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Du Chí Viễn đã ngạc nhiên đến mức đờ đẫn. Họ còn tưởng, Kim Vinh đến tìm Ngô Bách Tuế gây phiền phức, ai dè ông ta lại đến xin lỗi anh.
Tìm mỏi mắt ở cả cái thành phố Giang Châu này, có mấy người có thể khiến Kim Vinh phải khom lưng cúi đầu chứ?
Nhưng Ngô Bách Tuế này lại làm được.
Đám Du Chí Viễn chỉ cảm thấy như trời đang đổ mưa đá, rơi xuống đầu khiến họ hoa mắt chóng mặt. Bước xoay chuyển kinh ngạc này rốt cuộc là sao?
Hạ Mạt Hàn ở bên cạnh Ngô Bách Tuế cũng hoàn toàn ngây ngốc, ban nãy cô còn lo Kim Vinh trả thù, đặc biệt là khi nhìn thấy ông ta đến đây. Cô sợ đến mức không dám cử động, nhưng cô không thể ngờ được rằng Kim Vinh lại chủ động hạ mình xin lỗi?
Ở đây chỉ có mình Ngô Bách Tuế là bình thường như không, mặt anh không hề biến sắc, anh thản nhiên nhìn Kim Vinh, nói: “Ông không cần xin lỗi tôi, vì tôi vốn không để mắt tới ông.”
Nói rồi, anh chỉ vào đám Du Chí Viễn, lạnh lùng nói: “Ông nên xin lỗi bọn họ, hình như hôm qua họ đã bị ông dọa sợ, nên cứ trách tôi đắc tội với ông.”
Bị Ngô Bách Tuế chỉ như vậy, lại thấy ánh mắt của Kim Vinh liếc qua, đám Du Chí Viễn lập tức sợ tái mặt, đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cậu Ngô không làm gì sai cả, tại sao các người lại trách cậu ấy?” Kim Vinh hờ hững hỏi đám Du Chí Viễn.
“Vâng, không sai không sai, là chúng tôi lo nghĩ nhiều quá thôi.” Đám Du Chí Viễn đều sợ mất mật, vội vàng đáp.
Trong đầu họ đang chấn động cực lớn hệt như xảy ra động đất.
Ngô Bách Tuế chẳng buồn để ý đến đám người đó, anh dẫn Hạ Mạt Hàn đã ngơ ngốc lẳng lặng rời đi.
Thấy Ngô Bách Tuế bỏ đi, Kim Vinh ảo não thở dài một hơi, sau đó cũng đi luôn.
Đám Du Chí Viễn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tim đập thình thịch. Phải biết rằng, Kim Vinh chưa đắc tội gì mấy với Ngô Bách Tuế, còn bọn họ thì đã kiếm đủ thứ chuyện với anh rồi. Từ bữa tối hôm qua cho đến sáng nay, bọn họ vẫn luôn châm chọc anh!
Nhưng Ngô Bách Tuế lại là người khiến Kim Vinh phải hạ mình xin lỗi.
Du Chí Viễn nhìn bóng lưng của Ngô Bách Tuế, lẩm bẩm: “Mọi người có nhớ hôm qua Ngô Bách Tuế nói vợ cậu ta dùng bữa với chúng ta là niềm vinh hạnh của chúng ta không?”
Mọi người đều gật đầu.
Có người phụ họa thêm một câu: “Không lẽ cậu ta thật sự là một nhân vật lớn sống ẩn dật sao?”
Du Chí Viễn đã không còn quan tâm nhiều đến thế, ông ta vội vàng nói với Trần Vũ Hàm: “Em nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với cô bạn thân này, mau đi theo anh.”
Nói rồi, đám Du Chí Viễn lập tức đuổi theo Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế vừa đi đến cửa nhà hàng, đám Du Chí Viễn đã chạy tới, Trần Vũ Hàm còn khoác lấy tay của Hạ Mạt Hàn, thân thiết nói: “Mạt Hàn, vừa hay bọn tớ cũng chưa ăn sáng, cùng ăn nhé?” Thật ra đám Trần Vũ Hàm đã ăn sáng rồi, nhưng vì nghe lời căn dặn của Du Chí Viễn, phải tạo dựng mối quan hệ, nên cô ta mới cố ý nói vậy.
Đương nhiên Hạ Mạt Hàn không tiện từ chối lời đề xuất của Trần Vũ Hàm, vì vậy bọn họ cũng đến nhà hàng, bao một phòng.
Trong phòng bao, Du Chí Viễn rất vui vẻ nói: “Bữa này tôi mời, mọi người đừng khách sáo, cứ gọi tự nhiên.”
Ngô Bách Tuế liếc nhìn ông ta, hỏi: “Mọi người không thấy ăn cơm với một tên ngốc như tôi rất mất mặt nữa à? Sao còn mời hai vợ chồng tôi dùng bữa?”
Bạt, câu nói này giống hệt như một cái bạt tai đau điếng, tát mạnh lên mặt của đám Du Chí Viễn. Mấy gương mặt đó lập tức nóng ran.
Sao Du Chí Viễn không biết Ngô Bách Tuế đang châm chọc ngược lại họ, chắc chắn anh đã để bụng những lời châm biếm của bọn họ về hai vợ chồng anh, Du Chí Viễn bắt đầu thấy hoảng hốt!
Du Chí Viễn lập tức chột dạ, cất tiếng xin lỗi: “Cậu Ngô cứ đùa, lúc trước là do chúng tôi có mắt như mù. Cậu Ngô là nhân tài kiệt xuất, dồi dào sức trẻ, sao có thể là một tên ngốc được. Chúng tôi mới là lũ ngốc, được dùng bữa với cậu Ngô chính là niềm vinh dự của chúng tôi.”
“Đúng đúng, được dùng bữa với vợ chồng cậu Ngô là niềm vinh dự của chúng tôi.” Mấy người khác đều hùa theo nịnh nọt.
Ngô Bách Tuế không có ấn tượng tốt với hạng người như Du Chí Viễn, nhưng anh cũng biết Hạ Mạt Hàn và Trần Vũ Hàm có mối quan hệ khá thân thiết. Dựa vào điểm này, anh không quá làm khó đối phương. Anh chỉ cầm thực đơn lên, rất khách khí gọi cả đống đồ ăn.
Trên bàn ăn, đám Du Chí Viễn tặng cho Ngô Bách Tuế đủ mọi lời khen ngợi, bọn họ nịnh nọt rất nhiệt tình, cung phụng anh hệt như thần tiên.
Nhưng Ngô Bách Tuế không để ý tới họ, anh chỉ thản nhiên ăn uống.
Còn Trần Vũ Hàm thì luôn trò chuyện với Hạ Mạt Hàn, có thể nói rằng người thấy chấn động với sự thật chuyển biến thân phận của Ngô Bách Tuế nhất chính là Trần Vũ Hàm. Từ trước tới giờ, cô ta luôn rất ghét Ngô Bách Tuế, nghĩ tên ngốc này làm liên lụy đến Hạ Mạt Hàn. Nhưng không ngờ, thân phận thật sự của Ngô Bách Tuế có vẻ không hề đơn giản, điều này khiến Trần Vũ Hàm chấn động tới tận linh hồn.
Sau khi trò chuyện vài câu, Trần Vũ Hàm nhỏ giọng hỏi Hạ Mạt Hàn: “Mạt Hàn, rốt cuộc chồng cậu là người như thế nào vậy? Sao anh ấy có thể bắt Kim Vinh xin lỗi mình?”
Hạ Mạt Hàn cũng thấy mơ hồ với câu hỏi này, nói đúng ra thì cô còn thấy ngạc nhiên hơn cả Trần Vũ Hàm. Đến bây giờ, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, hoàn toàn không biết chuyện này là sao. Cô lắc đầu, mù mờ đáp: “Tớ cũng không rõ.”
Trần Vũ Hàm khó hiểu hỏi: “Không thể nào, anh ấy là chồng cậu cơ mà, sao cậu lại không biết gì được?”
Hạ Mạt Hàn thành thật đáp: “Không biết, tớ cũng thấy rất quái lạ khi ngài Kim lại đột nhiên xin lỗi.”
Trần Vũ Hàm hỏi câu này là ý của Du Chí Viễn, Du Chí Viễn luôn dựng thẳng tai lên nghe lén. Nhưng câu trả lời của Hạ Mạt Hàn lại khiến lòng ông ta hơi nguội lạnh. Theo lý mà nói, chồng có bản lĩnh gì thì người vợ chắc chắn sẽ biết, nhưng Hạ Mạt Hàn lại hoàn toàn không biết gì, điểm này rõ ràng có vấn đề.
Ngập ngừng một lát, Du Chí Viễn không nhịn được nữa, hỏi Ngô Bách Tuế: “Cậu Ngô, cậu có thể nói cho tôi biết sao ngài Kim lại xin lỗi cậu không?”
Vừa nghe thấy vậy, mọi người trên bàn ăn đều dựng thẳng tai lên, chờ câu trả lời của Ngô Bách Tuế.
Vừa hay Ngô Bách Tuế cũng đã ăn no, anh bỏ đũa xuống, giải thích một cách tùy hứng: “Bệnh nhân tâm thần giết người sẽ không bị coi là phạm pháp, chắc ông ta sợ tôi lấy mạng ông ta đấy!” Đương nhiên Ngô Bách Tuế sẽ không nói thật với đám nịnh hót này, anh cũng chẳng buồn giải thích quá nhiều, chỉ thuận miệng trả lời cho có lệ.
Nghe thấy vậy, mặt Du Chí Viễn lập tức méo mó, ông ta cau mày, không dám tin nói: “Không phải ông ta đã biết chuyện này từ hôm qua rồi sao?”
Ngô Bách Tuế bịa nói: “Chắc bây giờ mới nghĩ thông suốt.”
Lúc này, mặt Du Chí Viễn hoàn toàn đen xì. Sáng nay, ông ta mời Ngô Bách Tuế dùng bữa, chính là muốn làm rõ thân phận của anh. Ban nãy, khi Ngô Bách Tuế ăn cơm, ông ta luôn quan sát anh tỉ mỉ. Nhưng nhìn qua ngó lại, ông ta vẫn không nhìn ra trên người Ngô Bách Tuế có điểm gì đặc biệt xuất sắc. Thêm nữa, đến Hạ Mạt Hàn cũng không biết chồng mình có bản lĩnh gì. Bây giờ, nghe thấy câu trả lời của Ngô Bách Tuế, Du Chí Viễn như được thông não. Đúng thật, Kim Vinh là ai cơ chứ, nếu ông ta muốn giết Ngô Bách Tuế thì chắc cũng không giữ nổi mạng. Nhưng nếu ông ta bị Ngô Bách Tuế giết, thì một kẻ tâm thần như Ngô Bách Tuế không hề phạm tội, việc này đúng là lợi bất cập hại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này là hợp lý nhất.
“Mẹ, lại bị thằng điên này lừa rồi.” Du Chí Viễn đập bàn, tức giận quát.
“Haizz, lại bị nó lừa mất một bữa ăn rồi, điên thật đấy.” Những người khác cũng tức tối bất bình.
Bữa sáng này lại tan rã trong sự bực tức như vậy.
Đi ra khỏi phòng bao, Du Chí Viễn vẫn chỉ vào Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế, nghiêm giọng nói với Trần Vũ Hàm: “Hai đứa này chủ định lừa ăn lừa uống, sau này em không được qua lại với chúng nó nữa, nghe rõ chưa?”
“Ơ, sếp Du, một người thông minh như ông mà vẫn bị hai đưa nhà quê ấy lừa à?” Trần Vũ Hàm còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Phi đột nhiên đi đến, cười nói với Du Chí Viễn.
Nghe thấy câu nói của Hàn Phi, Du Chí Viễn lập tức hỏi: “Hàn thiếu gia quen cậu ta à?”
Hàn Phi gật đầu, đáp: “Từng gặp mấy lần, bọn họ ngồi taxi đến resort Ngọa Long, nên để lại ấn tượng rất sâu cho tôi!”
Hàn Phi vừa dứt câu, Đổng Tiểu Ngọc bên cạnh hắn ta đã phụ họa theo: “Hai đứa nhà quê này dến thẻ VIP cũng không có, chẳng hiểu sao lại trà trộn vào đây được nữa?”
Vừa nghe thấy vậy, Hạ Mạt Hàn chỉ ước có cái lỗ lẻ để chui xuống. Đến cuối bữa này, họ vốn đã ăn uống rất ngượng ngập. Bây giờ, Hàn Phi và Đổng Tiểu Ngọc lại chạy tới tiết lộ chuyện cô không có thẻ VIP. Điều này càng khiến Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm nghĩ cô lừa ăn lừa uống hơn, Hạ Mạt Hàn thật sự thấy xấu hổ vô cùng.
Nghe thấy Hàn Phi và Đổng Tiểu Ngọc nói vậy mặt mày, đám Du Chí Viễn đều trở nên rất khó coi, ai nấy đều có vẻ đè nén như nuốt phải con ruồi.
Nhất là Du Chí Viễn, gân xanh của ông ta nổi hết lên, ông ta thật sự đã gặp phải hai tên lừa đảo và bị lừa một vố. Nhớ lại ban nãy mình còn nịnh nọt lấy lòng Ngô Bách Tuế, ông ta không nhịn được thấy rùng mình. Du Chí Viễn cắn chặt hàm răng, trừng mắt nghiến răng nói với Ngô Bách Tuế: “Thằng điên kia, đồ mày ăn của tao, sớm muộn gì tao cũng bắt mày phải nôn ra.”
Du Chí Viễn vừa nói dứt câu, đột nhiên có một đám người đi từ trong sảnh nhà hàng ra.
Người đi đầu chính là Hạ Như Tùng giám đốc của resort Ngọa Long.
Resort Ngọa Long là một khu đất đắc địa, người có thể trở thành giám đốc một chi nhánh chắc chắn là bá chủ một phương, vì vậy có thể thấy thực lực của Hạ Như Tùng mạnh tới mức nào.
Hạ Như Tùng luôn là một nhân vật lớn vừa khiêm tốn vừa thần bí ở Giang Châu. Bình thường, rất ít khi mọi người gặp được ông ấy. Kiểu giám đốc công ty như Du Chí Viễn, hay thiếu gia gia tộc như Hàn Phi cũng không có tư cách trò chuyện trực tiếp với Hạ Như Tùng.
Trông thấy Hạ Như Tùng dẫn người đang bừng bừng khí thế đi tới, đám Du Chí Viễn và Hàn Phi vội vàng tránh ra nhường đường.
Cuối cùng, đám Hạ Như Tùng đi đến trước mặt Ngô Bách Tuế dưới sự chú ý của tất cả mọi người ở sảnh.
Ngay sau đó, Hạ Như Tùng hơi khom người, nói với Ngô Bách Tuế bằng vẻ vô cùng cung kính: “Xin chào cậu Ngô, sếp chúng tôi có lời mời!”
Tối hôm qua, Kim Vinh tận mắt trông thấy Ngô Bách Tuế ở vào căn phòng chữ Thiên. Sự thật này khiến ông ta thấy rất phi thực tế, không thể ngồi yên được nữa, ông ta lập tức đi tìm giám đốc của resort Ngọa Long là Hạ Như Tùng.
Hạ Như Tùng có địa vị rất lớn ở Giang Châu, ông ấy quản lý chi nhánh resort Ngọa Long ở Giang Châu, chính điều này đã khiến cho ông ấy có địa vị vững vàng ở Giang Châu. Bất kể là nhân vật tai to mặt lớn thế nào, khi đến resort Ngọa Long đều phải cư xử đúng phận. Không một ai dám gây chuyện ở đây, đương nhiên cũng không có thái độ ngỗ ngược với Hạ Như Tùng.
Dù Kim Vinh cũng là một nhân vật lớn ở Giang Châu nhưng ông ta vẫn cực kỳ kính nể Hạ Như Tùng. Cùng với đó, vì Kim Vinh là khách VIP của resort Ngọa Long nên Hạ Như Tùng cũng khá khách sáo với đối phương, bình thường hai người họ có quan hệ khá tốt. Lần này, Kim Vinh hỏi Hạ Như Tùng về chuyện liên quan đến Ngô Bách Tuế, Hạ Như Tùng không tiết lộ nhiều, vì chính ông ấy cũng không biết nhiều về Ngô Bách Tuế. Ông ấy chỉ nhắc nhở Kim Vinh một chuyện: Tuyệt đối không được đắc tội với Ngô Bách Tuế.
Lão cáo già Kim Vinh đương nhiên hiểu ý của Hạ Như Tùng, biết Ngô Bách Tuế không phải là người mà mình có thể đụng chạm.
Cả đêm hôm qua, Kim Vinh không ngủ ngon giấc. Sáng sớm nay, ông ta đã chờ Ngô Bách Tuế, để gửi lời xin lỗi đến anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Du Chí Viễn đã ngạc nhiên đến mức đờ đẫn. Họ còn tưởng, Kim Vinh đến tìm Ngô Bách Tuế gây phiền phức, ai dè ông ta lại đến xin lỗi anh.
Tìm mỏi mắt ở cả cái thành phố Giang Châu này, có mấy người có thể khiến Kim Vinh phải khom lưng cúi đầu chứ?
Nhưng Ngô Bách Tuế này lại làm được.
Đám Du Chí Viễn chỉ cảm thấy như trời đang đổ mưa đá, rơi xuống đầu khiến họ hoa mắt chóng mặt. Bước xoay chuyển kinh ngạc này rốt cuộc là sao?
Hạ Mạt Hàn ở bên cạnh Ngô Bách Tuế cũng hoàn toàn ngây ngốc, ban nãy cô còn lo Kim Vinh trả thù, đặc biệt là khi nhìn thấy ông ta đến đây. Cô sợ đến mức không dám cử động, nhưng cô không thể ngờ được rằng Kim Vinh lại chủ động hạ mình xin lỗi?
Ở đây chỉ có mình Ngô Bách Tuế là bình thường như không, mặt anh không hề biến sắc, anh thản nhiên nhìn Kim Vinh, nói: “Ông không cần xin lỗi tôi, vì tôi vốn không để mắt tới ông.”
Nói rồi, anh chỉ vào đám Du Chí Viễn, lạnh lùng nói: “Ông nên xin lỗi bọn họ, hình như hôm qua họ đã bị ông dọa sợ, nên cứ trách tôi đắc tội với ông.”
Bị Ngô Bách Tuế chỉ như vậy, lại thấy ánh mắt của Kim Vinh liếc qua, đám Du Chí Viễn lập tức sợ tái mặt, đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cậu Ngô không làm gì sai cả, tại sao các người lại trách cậu ấy?” Kim Vinh hờ hững hỏi đám Du Chí Viễn.
“Vâng, không sai không sai, là chúng tôi lo nghĩ nhiều quá thôi.” Đám Du Chí Viễn đều sợ mất mật, vội vàng đáp.
Trong đầu họ đang chấn động cực lớn hệt như xảy ra động đất.
Ngô Bách Tuế chẳng buồn để ý đến đám người đó, anh dẫn Hạ Mạt Hàn đã ngơ ngốc lẳng lặng rời đi.
Thấy Ngô Bách Tuế bỏ đi, Kim Vinh ảo não thở dài một hơi, sau đó cũng đi luôn.
Đám Du Chí Viễn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tim đập thình thịch. Phải biết rằng, Kim Vinh chưa đắc tội gì mấy với Ngô Bách Tuế, còn bọn họ thì đã kiếm đủ thứ chuyện với anh rồi. Từ bữa tối hôm qua cho đến sáng nay, bọn họ vẫn luôn châm chọc anh!
Nhưng Ngô Bách Tuế lại là người khiến Kim Vinh phải hạ mình xin lỗi.
Du Chí Viễn nhìn bóng lưng của Ngô Bách Tuế, lẩm bẩm: “Mọi người có nhớ hôm qua Ngô Bách Tuế nói vợ cậu ta dùng bữa với chúng ta là niềm vinh hạnh của chúng ta không?”
Mọi người đều gật đầu.
Có người phụ họa thêm một câu: “Không lẽ cậu ta thật sự là một nhân vật lớn sống ẩn dật sao?”
Du Chí Viễn đã không còn quan tâm nhiều đến thế, ông ta vội vàng nói với Trần Vũ Hàm: “Em nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với cô bạn thân này, mau đi theo anh.”
Nói rồi, đám Du Chí Viễn lập tức đuổi theo Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế vừa đi đến cửa nhà hàng, đám Du Chí Viễn đã chạy tới, Trần Vũ Hàm còn khoác lấy tay của Hạ Mạt Hàn, thân thiết nói: “Mạt Hàn, vừa hay bọn tớ cũng chưa ăn sáng, cùng ăn nhé?” Thật ra đám Trần Vũ Hàm đã ăn sáng rồi, nhưng vì nghe lời căn dặn của Du Chí Viễn, phải tạo dựng mối quan hệ, nên cô ta mới cố ý nói vậy.
Đương nhiên Hạ Mạt Hàn không tiện từ chối lời đề xuất của Trần Vũ Hàm, vì vậy bọn họ cũng đến nhà hàng, bao một phòng.
Trong phòng bao, Du Chí Viễn rất vui vẻ nói: “Bữa này tôi mời, mọi người đừng khách sáo, cứ gọi tự nhiên.”
Ngô Bách Tuế liếc nhìn ông ta, hỏi: “Mọi người không thấy ăn cơm với một tên ngốc như tôi rất mất mặt nữa à? Sao còn mời hai vợ chồng tôi dùng bữa?”
Bạt, câu nói này giống hệt như một cái bạt tai đau điếng, tát mạnh lên mặt của đám Du Chí Viễn. Mấy gương mặt đó lập tức nóng ran.
Sao Du Chí Viễn không biết Ngô Bách Tuế đang châm chọc ngược lại họ, chắc chắn anh đã để bụng những lời châm biếm của bọn họ về hai vợ chồng anh, Du Chí Viễn bắt đầu thấy hoảng hốt!
Du Chí Viễn lập tức chột dạ, cất tiếng xin lỗi: “Cậu Ngô cứ đùa, lúc trước là do chúng tôi có mắt như mù. Cậu Ngô là nhân tài kiệt xuất, dồi dào sức trẻ, sao có thể là một tên ngốc được. Chúng tôi mới là lũ ngốc, được dùng bữa với cậu Ngô chính là niềm vinh dự của chúng tôi.”
“Đúng đúng, được dùng bữa với vợ chồng cậu Ngô là niềm vinh dự của chúng tôi.” Mấy người khác đều hùa theo nịnh nọt.
Ngô Bách Tuế không có ấn tượng tốt với hạng người như Du Chí Viễn, nhưng anh cũng biết Hạ Mạt Hàn và Trần Vũ Hàm có mối quan hệ khá thân thiết. Dựa vào điểm này, anh không quá làm khó đối phương. Anh chỉ cầm thực đơn lên, rất khách khí gọi cả đống đồ ăn.
Trên bàn ăn, đám Du Chí Viễn tặng cho Ngô Bách Tuế đủ mọi lời khen ngợi, bọn họ nịnh nọt rất nhiệt tình, cung phụng anh hệt như thần tiên.
Nhưng Ngô Bách Tuế không để ý tới họ, anh chỉ thản nhiên ăn uống.
Còn Trần Vũ Hàm thì luôn trò chuyện với Hạ Mạt Hàn, có thể nói rằng người thấy chấn động với sự thật chuyển biến thân phận của Ngô Bách Tuế nhất chính là Trần Vũ Hàm. Từ trước tới giờ, cô ta luôn rất ghét Ngô Bách Tuế, nghĩ tên ngốc này làm liên lụy đến Hạ Mạt Hàn. Nhưng không ngờ, thân phận thật sự của Ngô Bách Tuế có vẻ không hề đơn giản, điều này khiến Trần Vũ Hàm chấn động tới tận linh hồn.
Sau khi trò chuyện vài câu, Trần Vũ Hàm nhỏ giọng hỏi Hạ Mạt Hàn: “Mạt Hàn, rốt cuộc chồng cậu là người như thế nào vậy? Sao anh ấy có thể bắt Kim Vinh xin lỗi mình?”
Hạ Mạt Hàn cũng thấy mơ hồ với câu hỏi này, nói đúng ra thì cô còn thấy ngạc nhiên hơn cả Trần Vũ Hàm. Đến bây giờ, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, hoàn toàn không biết chuyện này là sao. Cô lắc đầu, mù mờ đáp: “Tớ cũng không rõ.”
Trần Vũ Hàm khó hiểu hỏi: “Không thể nào, anh ấy là chồng cậu cơ mà, sao cậu lại không biết gì được?”
Hạ Mạt Hàn thành thật đáp: “Không biết, tớ cũng thấy rất quái lạ khi ngài Kim lại đột nhiên xin lỗi.”
Trần Vũ Hàm hỏi câu này là ý của Du Chí Viễn, Du Chí Viễn luôn dựng thẳng tai lên nghe lén. Nhưng câu trả lời của Hạ Mạt Hàn lại khiến lòng ông ta hơi nguội lạnh. Theo lý mà nói, chồng có bản lĩnh gì thì người vợ chắc chắn sẽ biết, nhưng Hạ Mạt Hàn lại hoàn toàn không biết gì, điểm này rõ ràng có vấn đề.
Ngập ngừng một lát, Du Chí Viễn không nhịn được nữa, hỏi Ngô Bách Tuế: “Cậu Ngô, cậu có thể nói cho tôi biết sao ngài Kim lại xin lỗi cậu không?”
Vừa nghe thấy vậy, mọi người trên bàn ăn đều dựng thẳng tai lên, chờ câu trả lời của Ngô Bách Tuế.
Vừa hay Ngô Bách Tuế cũng đã ăn no, anh bỏ đũa xuống, giải thích một cách tùy hứng: “Bệnh nhân tâm thần giết người sẽ không bị coi là phạm pháp, chắc ông ta sợ tôi lấy mạng ông ta đấy!” Đương nhiên Ngô Bách Tuế sẽ không nói thật với đám nịnh hót này, anh cũng chẳng buồn giải thích quá nhiều, chỉ thuận miệng trả lời cho có lệ.
Nghe thấy vậy, mặt Du Chí Viễn lập tức méo mó, ông ta cau mày, không dám tin nói: “Không phải ông ta đã biết chuyện này từ hôm qua rồi sao?”
Ngô Bách Tuế bịa nói: “Chắc bây giờ mới nghĩ thông suốt.”
Lúc này, mặt Du Chí Viễn hoàn toàn đen xì. Sáng nay, ông ta mời Ngô Bách Tuế dùng bữa, chính là muốn làm rõ thân phận của anh. Ban nãy, khi Ngô Bách Tuế ăn cơm, ông ta luôn quan sát anh tỉ mỉ. Nhưng nhìn qua ngó lại, ông ta vẫn không nhìn ra trên người Ngô Bách Tuế có điểm gì đặc biệt xuất sắc. Thêm nữa, đến Hạ Mạt Hàn cũng không biết chồng mình có bản lĩnh gì. Bây giờ, nghe thấy câu trả lời của Ngô Bách Tuế, Du Chí Viễn như được thông não. Đúng thật, Kim Vinh là ai cơ chứ, nếu ông ta muốn giết Ngô Bách Tuế thì chắc cũng không giữ nổi mạng. Nhưng nếu ông ta bị Ngô Bách Tuế giết, thì một kẻ tâm thần như Ngô Bách Tuế không hề phạm tội, việc này đúng là lợi bất cập hại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này là hợp lý nhất.
“Mẹ, lại bị thằng điên này lừa rồi.” Du Chí Viễn đập bàn, tức giận quát.
“Haizz, lại bị nó lừa mất một bữa ăn rồi, điên thật đấy.” Những người khác cũng tức tối bất bình.
Bữa sáng này lại tan rã trong sự bực tức như vậy.
Đi ra khỏi phòng bao, Du Chí Viễn vẫn chỉ vào Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế, nghiêm giọng nói với Trần Vũ Hàm: “Hai đứa này chủ định lừa ăn lừa uống, sau này em không được qua lại với chúng nó nữa, nghe rõ chưa?”
“Ơ, sếp Du, một người thông minh như ông mà vẫn bị hai đưa nhà quê ấy lừa à?” Trần Vũ Hàm còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Phi đột nhiên đi đến, cười nói với Du Chí Viễn.
Nghe thấy câu nói của Hàn Phi, Du Chí Viễn lập tức hỏi: “Hàn thiếu gia quen cậu ta à?”
Hàn Phi gật đầu, đáp: “Từng gặp mấy lần, bọn họ ngồi taxi đến resort Ngọa Long, nên để lại ấn tượng rất sâu cho tôi!”
Hàn Phi vừa dứt câu, Đổng Tiểu Ngọc bên cạnh hắn ta đã phụ họa theo: “Hai đứa nhà quê này dến thẻ VIP cũng không có, chẳng hiểu sao lại trà trộn vào đây được nữa?”
Vừa nghe thấy vậy, Hạ Mạt Hàn chỉ ước có cái lỗ lẻ để chui xuống. Đến cuối bữa này, họ vốn đã ăn uống rất ngượng ngập. Bây giờ, Hàn Phi và Đổng Tiểu Ngọc lại chạy tới tiết lộ chuyện cô không có thẻ VIP. Điều này càng khiến Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm nghĩ cô lừa ăn lừa uống hơn, Hạ Mạt Hàn thật sự thấy xấu hổ vô cùng.
Nghe thấy Hàn Phi và Đổng Tiểu Ngọc nói vậy mặt mày, đám Du Chí Viễn đều trở nên rất khó coi, ai nấy đều có vẻ đè nén như nuốt phải con ruồi.
Nhất là Du Chí Viễn, gân xanh của ông ta nổi hết lên, ông ta thật sự đã gặp phải hai tên lừa đảo và bị lừa một vố. Nhớ lại ban nãy mình còn nịnh nọt lấy lòng Ngô Bách Tuế, ông ta không nhịn được thấy rùng mình. Du Chí Viễn cắn chặt hàm răng, trừng mắt nghiến răng nói với Ngô Bách Tuế: “Thằng điên kia, đồ mày ăn của tao, sớm muộn gì tao cũng bắt mày phải nôn ra.”
Du Chí Viễn vừa nói dứt câu, đột nhiên có một đám người đi từ trong sảnh nhà hàng ra.
Người đi đầu chính là Hạ Như Tùng giám đốc của resort Ngọa Long.
Resort Ngọa Long là một khu đất đắc địa, người có thể trở thành giám đốc một chi nhánh chắc chắn là bá chủ một phương, vì vậy có thể thấy thực lực của Hạ Như Tùng mạnh tới mức nào.
Hạ Như Tùng luôn là một nhân vật lớn vừa khiêm tốn vừa thần bí ở Giang Châu. Bình thường, rất ít khi mọi người gặp được ông ấy. Kiểu giám đốc công ty như Du Chí Viễn, hay thiếu gia gia tộc như Hàn Phi cũng không có tư cách trò chuyện trực tiếp với Hạ Như Tùng.
Trông thấy Hạ Như Tùng dẫn người đang bừng bừng khí thế đi tới, đám Du Chí Viễn và Hàn Phi vội vàng tránh ra nhường đường.
Cuối cùng, đám Hạ Như Tùng đi đến trước mặt Ngô Bách Tuế dưới sự chú ý của tất cả mọi người ở sảnh.
Ngay sau đó, Hạ Như Tùng hơi khom người, nói với Ngô Bách Tuế bằng vẻ vô cùng cung kính: “Xin chào cậu Ngô, sếp chúng tôi có lời mời!”
Danh sách chương