Thanh cổ kiếm này không giống những loại vũ khí bình thường, khi lưỡi kiếm từ từ rút ra khỏi vỏ, không khí theo đó mà sục sôi, mây mù cũng chao đảo điên cuồng, cả bầu trời như đang dậy sóng.
Cùng lúc đó, khí thế trên người Đường Hạn Tùng tăng vọt. Kiếm rời khỏi vỏ, kinh động đất trời.
Đây là một thanh cổ kiếm tuyệt diệu, thân kiếm trắng như tuyết, lạnh như băng, tựa một đóa bạch liên khắc bằng ngọc lưu ly. Hai bên lưỡi kiếm sắc bén, trên chuôi kiếm có một chiếc vòng vàng tinh xảo sáng rực như được nhuộm bằng ánh mặt trời.
Thanh cổ kiếm được rút ra, chĩa thẳng lên trời cao, bầu trời dội vang tiếng sấm dậy, mây đen nặng nề từ muôn nơi kéo tới.
Đường Hạn Tùng như đã hóa ma, tay cầm cổ kiếm, uy thế của lão rung chuyển đất trời, khí thế ngùn ngụt như một vị Ma Vương thống lĩnh thiên hạ.
Người xem dưới mặt đất cảm nhận rõ những chuyển biến của bầu trời, mây đen ùn ùn hội tụ thành từng lớp dày đặc không ngừng, tựa như thiên quân vạn mã nghe theo hiệu lệnh của cổ kiếm mà tề tựu tại đây. Tiếng sấm rền vang bên tai, cả bầu trời như muốn sụp đổ, khiến ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Ngay cả Ngô Bách Tuế cũng không khỏi cảm thấy áp lực khi phải đối mặt với Đường Hạn Tùng có cổ kiếm trong tay. Trong lòng anh thậm chí đã thoáng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, lẩm bẩm: “Đây chính là Tử Vong Thần Kiếm?”
Tử Vong Thần Kiếm là thanh kiếm thần đã hình thành từ thời xa xưa, nghe đồn thanh kiếm này không phải do con người rèn đúc nên, mà do tinh hoa đất trời và linh khí vạn vật hội tụ thành một cây kiếm, do đó ngay khi vừa ra đời nó đã được tôn là kiếm thần.
Từ xưa đến nay, vô số người đã hao tâm tốn sức để đoạt được thanh kiếm này, nó là báu vật được săn tìm khắp nơi, nhưng thanh kiếm này dường như có ý thức và linh hồn, chủ nhân của nó là ai phải do nó tự lựa chọn, người nào không được nó chọn, cho dù có cầm thanh kiếm trong tay cũng không thể rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, thậm chí có người còn không nhấc nổi kiếm lên.
Rất lâu về trước, cao thủ muôn nơi từng tề tựu lại trong một cuộc tranh đấu, mà người thắng cuộc cuối cùng sẽ lấy được Tử Vong Thần Kiếm.
Lúc ấy không một ai có thể rút được Tử Vong Thần Kiếm ra khỏi vỏ, mà mọi người đều mong mỏi được tận mắt chiêm ngưỡng uy thế của kiếm thần. Do vậy, mọi người mới tổ chức một cuộc so tài để tìm ra cao thủ xuất chúng nhất. Họ tin rằng nhân vật tuyệt thế này sẽ là người rút được Tử Vong Thần Kiếm ra cho tất cả cùng ngắm nhìn.
Nhưng vô số cao thủ trong cuộc tranh đấu ấy, bao gồm cả người chiến thắng, cũng không ai rút được kiếm thần. Cuối cùng, cuộc tranh đấu phải khép lại trong bế tắc.
Các phe phái võ thuật đều cho rằng nếu không ai có thể sở hữu nó, tốt nhất là nên tiêu hủy để nó vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.
Nhưng muốn tiêu hủy thanh kiếm đâu phải là chuyện dễ dàng. Muôn ngàn người cùng hợp lực thành một nguồn sức mạnh ngút trời hòng phá hủy kiếm thần, nhưng tất cả đều thất bại. Cho dù họ có dùng cách nào, thanh kiếm vẫn nguyên vẹn không mảy may xây xước.
Thậm chí, kiếm thần còn vì hành động đó mà nổi giận, tự bật ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm vừa rút ra đã khiến trời đất đổi màu, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong gào thét. Uy lực ghê gớm của nó lập tức giết chết toàn bộ mọi người ngay tại chỗ, hơn nữa còn không để bọn họ chết toàn thây mà khiến họ tan xương nát thịt.
Một thanh kiếm vô chủ đã giết sạch hàng ngàn cao thủ trong tích tắc, câu chuyện này khiến Tử Vong Thần Kiếm càng nổi danh khắp nơi. Người ta đồn rằng chỉ cần Tử Vong Thần Kiếm xuất hiện, thế giới ắt sẽ loạn lạc.
Nhưng từ đó về sau, Tử Vong Thần Kiếm đã biệt tăm biệt tích.
Những người săn tìm Tử Vong Thần Kiếm càng ngày càng ít, nhưng những ai từng nghe nói đến Tử Vong Thần Kiếm đều biết rõ trên chuôi kiếm có một chiếc vòng vàng cực kỳ tinh xảo, đó chính là kết tạo của ánh sáng mặt trăng và mặt trời, cũng là đặc điểm nhận dạng rõ ràng nhất của kiếm thần.
Ngô Bách Tuế từng nghe qua về Tử Vong Thần Kiếm, anh nhận ra chuôi kiếm trong tay Đường Hạn Tùng rất giống với Tử Vong Thần Kiếm trong truyền thuyết, nhưng anh lại không dám tin vào sự thật này.
Nghe câu hỏi của Ngô Bách Tuế, Đường Hạn Tùng quét mắt qua thanh kiếm, đắc ý đáp: “Đúng vậy, đây chính là Tử Vong Thần Kiếm “.
Lòng dạ Ngô Bách Tuế không khỏi run lên, nét sợ hãi đã dâng cao thành nỗi kinh hoàng, anh nhìn Đường Hạn Tùng chằm chằm, nghiêm túc hỏi: “Ông có thể rút Tử Vong Thần Kiếm ra sao?”
Dù Ngô Bách Tuế không tin hoàn toàn vào những lời đồn thổi về Tử Vong Thần Kiếm, nhưng trong lòng anh không tránh khỏi có phần kiêng dè, hơn nữa, khi Đường Hạn Tùng rút kiếm ra, quả thực uy nghiêm của thanh kiếm đã chấn động đất trời, Ngô Bách Tuế còn cảm nhận được sát khí nặng nề trên lưỡi kiếm. Anh biết rõ thanh kiếm này không hề đơn giản.
Đường Hạn Tùng lạnh lùng nói: “Như cậu nói, đây chính là ý trời. Thanh kiếm này đã được định trước là sẽ thuộc về tôi. Ngô Bách Tuế, có thể chết dưới Tử Vong Thần Kiếm cũng là hạnh phúc ba đời nhà cậu rồi”.
Dứt lời, khí thế của Đường Hạn Tùng đột nhiên phun trào, lão không phí lời mà trực tiếp giáng thẳng thanh kiếm thần xuống người Ngô Bách Tuế.
Một nhát kiếm giáng xuống, lưỡi kiếm lạnh thấu xương, kiếm khí lóe lên chém ngang chân trời, vạch nên một đường vòng cung trắng lóa trong không trung. Nhát kiếm như chứa đựng một dòng điện, phát âm thanh lạch tạch, cọ sát với không khí tạo ra tia lửa.
Không gian chìm trong băng khí lạnh lẽo.
Ngô Bách Tuế như bị đẩy xuống một hầm băng nghìn năm, cơn lạnh cắt da cắt thịt len lỏi xuống từng chân tơ kẽ tóc, cơ thể anh rát buốt, run cầm cập.
Thấy thanh kiếm đang bổ nhào xuống, Ngô Bách Tuế không kịp nghĩ ngợi mà lập tức hội tụ toàn lực đánh ra một chiêu.
Chân nguyên vô tận biến thành một con rồng thần khổng lồ trong không trung. Rồng thần gầm thét chấn động không gian, uy lực hủy thiên diệt địa lao về nhát kiếm băng giá ác liệt.
“Sức mạnh ghê gớm quá!”
Người xem dưới mặt đất kinh hãi không thôi, cảm tưởng như tận thế đã ập đến rồi, chỉ trong vài giây nữa Trái đất sẽ bị phá hủy, loài người sẽ bị diệt vong.
Đường Dĩnh và Ngô Thanh Đế có thể cảm nhận được uy lực xé trời của thanh kiếm thần, lo lắng sốt vó cho Ngô Bách Tuế.
Trong nháy mắt, rồng thần của Ngô Bách Tuế hung hăng vồ lấy nhát kiếm lạnh lẽo, hai luồng sức mạnh dữ dội cùng lúc bùng nổ, khí thế dư âm cuồn cuộn tỏa ra càn quét bầu trời.
Bầu không khí chao đảo, nhưng Ngô Bách Tuế và Đường Hạn Tùng đều không nhúc nhích. Hai người đứng sừng sững trong tư thế tấn công, bất động tại chỗ. Chỉ có những luồng không khí là không ngừng va đập vào nhau.
Một lát sau, Ngô Bách Tuế nhíu chặt mày, trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Ngay sau đó, một âm thanh rầm trời vang vọng.
Tử Vong Thần Kiếm đã chém tan rồng thần của Ngô Bách Tuế, rồi tiếp tục giáng xuống cơ thể anh.
Ngô Bách Tuế biến sắc, lập tức sử dụng bí thuật Bá Thể, hình thành một lớp chân nguyên bảo vệ vững chắc.
Nhưng trước đòn tấn công của Tử Vong Thần Kiếm, mọi lớp bảo vệ đều vô dụng.
Rầm! Lưỡi kiếm sắc bén nháy mắt đã đập tan chân nguyên bảo vệ của Ngô Bách Tuế, chém mạnh vào người anh.
Phập!
Ngô Bách Tuế bị chém trúng, miệng phun ra máu tươi, nhuộm đỏ bầu trời. Cơ thể anh bị đánh bay ra ngoài, từ từ rơi xuống…
Cùng lúc đó, khí thế trên người Đường Hạn Tùng tăng vọt. Kiếm rời khỏi vỏ, kinh động đất trời.
Đây là một thanh cổ kiếm tuyệt diệu, thân kiếm trắng như tuyết, lạnh như băng, tựa một đóa bạch liên khắc bằng ngọc lưu ly. Hai bên lưỡi kiếm sắc bén, trên chuôi kiếm có một chiếc vòng vàng tinh xảo sáng rực như được nhuộm bằng ánh mặt trời.
Thanh cổ kiếm được rút ra, chĩa thẳng lên trời cao, bầu trời dội vang tiếng sấm dậy, mây đen nặng nề từ muôn nơi kéo tới.
Đường Hạn Tùng như đã hóa ma, tay cầm cổ kiếm, uy thế của lão rung chuyển đất trời, khí thế ngùn ngụt như một vị Ma Vương thống lĩnh thiên hạ.
Người xem dưới mặt đất cảm nhận rõ những chuyển biến của bầu trời, mây đen ùn ùn hội tụ thành từng lớp dày đặc không ngừng, tựa như thiên quân vạn mã nghe theo hiệu lệnh của cổ kiếm mà tề tựu tại đây. Tiếng sấm rền vang bên tai, cả bầu trời như muốn sụp đổ, khiến ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Ngay cả Ngô Bách Tuế cũng không khỏi cảm thấy áp lực khi phải đối mặt với Đường Hạn Tùng có cổ kiếm trong tay. Trong lòng anh thậm chí đã thoáng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, lẩm bẩm: “Đây chính là Tử Vong Thần Kiếm?”
Tử Vong Thần Kiếm là thanh kiếm thần đã hình thành từ thời xa xưa, nghe đồn thanh kiếm này không phải do con người rèn đúc nên, mà do tinh hoa đất trời và linh khí vạn vật hội tụ thành một cây kiếm, do đó ngay khi vừa ra đời nó đã được tôn là kiếm thần.
Từ xưa đến nay, vô số người đã hao tâm tốn sức để đoạt được thanh kiếm này, nó là báu vật được săn tìm khắp nơi, nhưng thanh kiếm này dường như có ý thức và linh hồn, chủ nhân của nó là ai phải do nó tự lựa chọn, người nào không được nó chọn, cho dù có cầm thanh kiếm trong tay cũng không thể rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, thậm chí có người còn không nhấc nổi kiếm lên.
Rất lâu về trước, cao thủ muôn nơi từng tề tựu lại trong một cuộc tranh đấu, mà người thắng cuộc cuối cùng sẽ lấy được Tử Vong Thần Kiếm.
Lúc ấy không một ai có thể rút được Tử Vong Thần Kiếm ra khỏi vỏ, mà mọi người đều mong mỏi được tận mắt chiêm ngưỡng uy thế của kiếm thần. Do vậy, mọi người mới tổ chức một cuộc so tài để tìm ra cao thủ xuất chúng nhất. Họ tin rằng nhân vật tuyệt thế này sẽ là người rút được Tử Vong Thần Kiếm ra cho tất cả cùng ngắm nhìn.
Nhưng vô số cao thủ trong cuộc tranh đấu ấy, bao gồm cả người chiến thắng, cũng không ai rút được kiếm thần. Cuối cùng, cuộc tranh đấu phải khép lại trong bế tắc.
Các phe phái võ thuật đều cho rằng nếu không ai có thể sở hữu nó, tốt nhất là nên tiêu hủy để nó vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.
Nhưng muốn tiêu hủy thanh kiếm đâu phải là chuyện dễ dàng. Muôn ngàn người cùng hợp lực thành một nguồn sức mạnh ngút trời hòng phá hủy kiếm thần, nhưng tất cả đều thất bại. Cho dù họ có dùng cách nào, thanh kiếm vẫn nguyên vẹn không mảy may xây xước.
Thậm chí, kiếm thần còn vì hành động đó mà nổi giận, tự bật ra khỏi vỏ.
Thanh kiếm vừa rút ra đã khiến trời đất đổi màu, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong gào thét. Uy lực ghê gớm của nó lập tức giết chết toàn bộ mọi người ngay tại chỗ, hơn nữa còn không để bọn họ chết toàn thây mà khiến họ tan xương nát thịt.
Một thanh kiếm vô chủ đã giết sạch hàng ngàn cao thủ trong tích tắc, câu chuyện này khiến Tử Vong Thần Kiếm càng nổi danh khắp nơi. Người ta đồn rằng chỉ cần Tử Vong Thần Kiếm xuất hiện, thế giới ắt sẽ loạn lạc.
Nhưng từ đó về sau, Tử Vong Thần Kiếm đã biệt tăm biệt tích.
Những người săn tìm Tử Vong Thần Kiếm càng ngày càng ít, nhưng những ai từng nghe nói đến Tử Vong Thần Kiếm đều biết rõ trên chuôi kiếm có một chiếc vòng vàng cực kỳ tinh xảo, đó chính là kết tạo của ánh sáng mặt trăng và mặt trời, cũng là đặc điểm nhận dạng rõ ràng nhất của kiếm thần.
Ngô Bách Tuế từng nghe qua về Tử Vong Thần Kiếm, anh nhận ra chuôi kiếm trong tay Đường Hạn Tùng rất giống với Tử Vong Thần Kiếm trong truyền thuyết, nhưng anh lại không dám tin vào sự thật này.
Nghe câu hỏi của Ngô Bách Tuế, Đường Hạn Tùng quét mắt qua thanh kiếm, đắc ý đáp: “Đúng vậy, đây chính là Tử Vong Thần Kiếm “.
Lòng dạ Ngô Bách Tuế không khỏi run lên, nét sợ hãi đã dâng cao thành nỗi kinh hoàng, anh nhìn Đường Hạn Tùng chằm chằm, nghiêm túc hỏi: “Ông có thể rút Tử Vong Thần Kiếm ra sao?”
Dù Ngô Bách Tuế không tin hoàn toàn vào những lời đồn thổi về Tử Vong Thần Kiếm, nhưng trong lòng anh không tránh khỏi có phần kiêng dè, hơn nữa, khi Đường Hạn Tùng rút kiếm ra, quả thực uy nghiêm của thanh kiếm đã chấn động đất trời, Ngô Bách Tuế còn cảm nhận được sát khí nặng nề trên lưỡi kiếm. Anh biết rõ thanh kiếm này không hề đơn giản.
Đường Hạn Tùng lạnh lùng nói: “Như cậu nói, đây chính là ý trời. Thanh kiếm này đã được định trước là sẽ thuộc về tôi. Ngô Bách Tuế, có thể chết dưới Tử Vong Thần Kiếm cũng là hạnh phúc ba đời nhà cậu rồi”.
Dứt lời, khí thế của Đường Hạn Tùng đột nhiên phun trào, lão không phí lời mà trực tiếp giáng thẳng thanh kiếm thần xuống người Ngô Bách Tuế.
Một nhát kiếm giáng xuống, lưỡi kiếm lạnh thấu xương, kiếm khí lóe lên chém ngang chân trời, vạch nên một đường vòng cung trắng lóa trong không trung. Nhát kiếm như chứa đựng một dòng điện, phát âm thanh lạch tạch, cọ sát với không khí tạo ra tia lửa.
Không gian chìm trong băng khí lạnh lẽo.
Ngô Bách Tuế như bị đẩy xuống một hầm băng nghìn năm, cơn lạnh cắt da cắt thịt len lỏi xuống từng chân tơ kẽ tóc, cơ thể anh rát buốt, run cầm cập.
Thấy thanh kiếm đang bổ nhào xuống, Ngô Bách Tuế không kịp nghĩ ngợi mà lập tức hội tụ toàn lực đánh ra một chiêu.
Chân nguyên vô tận biến thành một con rồng thần khổng lồ trong không trung. Rồng thần gầm thét chấn động không gian, uy lực hủy thiên diệt địa lao về nhát kiếm băng giá ác liệt.
“Sức mạnh ghê gớm quá!”
Người xem dưới mặt đất kinh hãi không thôi, cảm tưởng như tận thế đã ập đến rồi, chỉ trong vài giây nữa Trái đất sẽ bị phá hủy, loài người sẽ bị diệt vong.
Đường Dĩnh và Ngô Thanh Đế có thể cảm nhận được uy lực xé trời của thanh kiếm thần, lo lắng sốt vó cho Ngô Bách Tuế.
Trong nháy mắt, rồng thần của Ngô Bách Tuế hung hăng vồ lấy nhát kiếm lạnh lẽo, hai luồng sức mạnh dữ dội cùng lúc bùng nổ, khí thế dư âm cuồn cuộn tỏa ra càn quét bầu trời.
Bầu không khí chao đảo, nhưng Ngô Bách Tuế và Đường Hạn Tùng đều không nhúc nhích. Hai người đứng sừng sững trong tư thế tấn công, bất động tại chỗ. Chỉ có những luồng không khí là không ngừng va đập vào nhau.
Một lát sau, Ngô Bách Tuế nhíu chặt mày, trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
Ngay sau đó, một âm thanh rầm trời vang vọng.
Tử Vong Thần Kiếm đã chém tan rồng thần của Ngô Bách Tuế, rồi tiếp tục giáng xuống cơ thể anh.
Ngô Bách Tuế biến sắc, lập tức sử dụng bí thuật Bá Thể, hình thành một lớp chân nguyên bảo vệ vững chắc.
Nhưng trước đòn tấn công của Tử Vong Thần Kiếm, mọi lớp bảo vệ đều vô dụng.
Rầm! Lưỡi kiếm sắc bén nháy mắt đã đập tan chân nguyên bảo vệ của Ngô Bách Tuế, chém mạnh vào người anh.
Phập!
Ngô Bách Tuế bị chém trúng, miệng phun ra máu tươi, nhuộm đỏ bầu trời. Cơ thể anh bị đánh bay ra ngoài, từ từ rơi xuống…
Danh sách chương