Ngân hàng Giang Đông, thẻ VIP đen, là người có lượng tiền tương đối lớn, mới xứng đáng được dùng loại thẻ cao cấp. Loại thẻ này, số lượng cực ít, ở thành phố nào cũng rất khó gặp.

Người bình thường rất xa lạ với loại thẻ VIP đen, bởi họ đâu có cơ hội để được nhìn thấy loại thẻ này.

Như Chu Phú Quý, hắn ta chưa bao giờ được nhìn thấy thẻ VIP đen, cho nên, Ngô Bách Tuế ném chiếc thẻ đen ra, Chu Phú Quý không nhịn được phì một tiếng rồi phá lên cười. Hắn ta tỏ rõ vẻ khinh thường, cười nhạo Ngô Bách Tuế: “Ngân hàng Giang Đông phát hành thẻ đen từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”

Nói rồi, hắn ta lại cười nói với những người khác: “Xin hỏi mọi người đã ai nhìn thấy chưa?”

Lúc này trong gian hàng Gucci, mấy nhân viên tập trung lại vây xem. Đối diện với câu hỏi của Chu Phú Quý, mọi người sôi nổi bàn tán, chưa từng nghe thấy ngân hàng Giang Đông có thẻ đen, càng chưa bao giờ nhìn thấy.

Chu Phú Quý lại nhìn về phía Ngô Bách Tuế, khinh miệt hết lời, nói: “Bây giờ thứ gì cũng có thể làm giả, không ngờ đến thẻ ngân hàng cũng có người làm giả được, đồ ngốc nhà anh, làm cái thẻ ngân hàng giả ra để lừa ai?”

Đừng nói người khác, đến cả Hạ Mạt Hàn cũng cho rằng chiếc thẻ này là giả, cô đã từng nhìn thấy chiếc thẻ đẳng cấp nhất của ngân hàng Giang Đông, là thẻ bạch kim. Còn thẻ đen, cô chưa từng nhìn thấy. Thế là, cô vội vàng nói với Ngô Bách Tuế: “Anh đừng gây chuyện nữa!”

Hạ Mạt Hàn không dễ gì mới xây đắp được lòng tin dành cho Ngô Bách Tuế, tin rằng Ngô Bách Tuế đã hoàn toàn khỏi bệnh, cô thực sự không nghĩ rằng, bệnh của Ngô Bách Tuế vẫn có thể tái phát, cô sợ sẽ lại phải mất mặt, sợ sẽ lại phải thất vọng, sợ Ngô Bách Tuế sẽ lại một lần nữa bị ép hiện nguyên hình, cô không thể nào chịu đựng thêm một sự đả kích như vậy nữa.

Ngô Bách Tuế ngoái đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn Hạ Mạt Hàn, cùng lúc đó, anh lạnh nhạt nói với Chu Phú Quý: “Đừng nhiều lời, thẻ là thật hay giả, anh quẹt thì biết.”

Chu Phú Quý thực sự phục tên ngốc này, đến vậy rồi, vẫn còn dám giả vờ, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Lập tức, Chu Phú Quý nhận lấy tấm thẻ đen từ trong tay Ngô Bách Tuế, gọi một câu: “Mang máy quẹt thẻ đến đây!”

Nghe thấy vậy, nhân viên thu ngân ở quầy lễ tân lập tức đem máy quét thẻ đến.

Chu Phú Quý cầm lấy máy quẹt thẻ, nhập số tiền thanh toán vào, tiếp tục cho thẻ đen vào khe cắm, ngay sau đó, đưa máy quẹt thẻ đến trước mặt Ngô Bách Tuế, rất không hài lòng nói: “Nào, nhập mật mã của anh vào, đừng nói với tôi là anh không nhớ mật mã nhé?”

Thẻ có quẹt thành công hay không, được quyết định bởi bước này.

Lúc này, tất cả nhân viên trong cửa hàng, đều chăm chú nhìn Ngô Bách Tuế.

Hạ Mạt Hàn vô cùng lo lắng nhìn Ngô Bách Tuế, đến chớp mắt cũng không dám.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Ngô Bách Tuế hờ hững giơ tay, nhập mật mã.

Ting ting, thanh toán thành công.

Trong chốc lát, tất cả mọi người mắt tròn mắt dẹt.

Mấy nhân viên cửa hàng, mắt nhìn trân trân, không thể tin được.

Sắc mặt Chu Phú Quý lại càng khó coi, như ăn phải phân, cảm giác như bị một tên ngốc tát vào mặt trước mặt mọi người. Hắn ta không còn mặt mũi nào, trong lòng cũng khó chịu đến cực độ. Bản thân lúc nào cũng giỏi giang phong độ, mà giờ tất cả lại bị hủy hoại trong tay một tên ngốc, điều này khiến hắn ta không tài nào chấp nhận được.

Mặt hắn ta đỏ phừng phừng, không phục nói với Ngô Bách Tuế: “Cho dù anh có tiền, chắc chắn cũng là do Hạ Mạt Hàn đưa, anh lấy tư cách gì để ra vẻ?” Mặc dù Chu Phú Quý không biết tại sao chiếc thẻ đen này lại có thể quẹt thành công, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn đây không phải là tiền của Ngô Bách Tuế. Hắn ta thà tin rằng, đây là tiền của Hạ Mạt Hàn, dẫu sao, dù Hạ Mạt Hàn đã bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng tốt xấu gì thì trước đây cô ta cũng là thiên kim của nhà họ Hạ, có chút tích lũy, cũng được coi là phù hợp.

Ngô Bách Tuế lấy thẻ trong tay Chu Phú Quý về, đồng thời lạnh nhạt nói với hắn ta: “Việc này không liên quan gì đến anh, bây giờ anh chỉ cần thực hiện lời anh đã hứa là được.”

Hiển nhiên, anh muốn Chu Phú Quý quỳ xuống.

“Ha ha, dựa vào anh mà cũng muốn tôi quỳ? Tên ngốc như anh cũng xứng sao?” Giọng điệu của Chu Phú Quý vẫn mang ý thách thức, không cần biết số tiền này Ngô Bách Tuế lấy đâu ra, tóm lại, ngốc chính là ngốc, sự thật này không thể thay đổi được, Chu Phú Quý coi thường tên ngốc này, càng căm hận vì anh lại có được nữ thần mà bản thân từng ngưỡng mộ. Muốn hắn ta quỳ xuống lạy kẻ ngu ngốc này ư, sao có thể?

Ngô Bách Tuế lạnh lùng hỏi: “Anh muốn nuốt lời sao?”

Khi nói lời này, ánh mắt Ngô Bách Tuế trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nhưng, điều này cũng không dọa được Chu Phú Quý, Chu Phú Quý sẽ không sợ một tên ngốc, huống hồ, nơi này là địa bàn của hắn ta, hắn ta là cửa hàng trưởng, mấy nhân viên nam trong cửa hàng này đều nghe lời hắn ta, hắn ta có đủ thế lực. Đối diện với uy hiếp âm thần của Ngô Bách Tuế, hắn ta vẫn mạnh mồm như cũ, nói: “Anh đừng tưởng anh mua được chiếc váy, thì anh thực sự coi mình là đại gia, tôi cứ không quỳ, anh làm gì được tôi?”

Nói một đằng làm một nẻo, hắn ta vẫn lý lẽ hùng hồn.

“Đúng vậy, có vài chục nghìn tệ, làm như không ai có, muốn cửa hàng trưởng của chúng tôi quỳ hả, anh là cái thá gì?”

“Đúng, anh có tư cách gì bắt cửa hàng trưởng quỳ, anh xứng không?”

“Một tên ngốc, còn dám mơ tưởng đòi cửa hàng trưởng quỳ xuống với hắn ta, thật nực cười.”

Mấy nhân viên nam của cửa hàng, cũng ủng hộ Chu Phú Quý một cách vô điều kiện, bọn họ vừa nói vừa đứng về phía sau Chu Phú Quý, giương oai cùng hắn ta.

Ngô Bách Tuế nhìn Chu Phú Quý, thong thả mở lời: “Đàn ông, đã nói phải giữ lời.” Lúc nói, Ngô Bách Tuế giơ tay, vỗ nhẹ hai cái lên vai Ngô Phúc Quý.

Hành động này, rất bình thường, nhưng Chu Phú Quý như bị cả ngọn núi Thái Sơn đè xuống đến khi tay Ngô Bách Tuế vừa dời đi, hai chân của hắn ta đã không nghe lời mà gập xuống.

Hắn ta đã quỳ xuống trước mặt Ngô Bách Tuế.

Cảnh tượng này, xảy đến thật bất ngờ, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ai có thể nghĩ rằng, một kẻ ngông nghênh như Chu Phú Quý, đột nhiên lại hạ mình, quỳ lạy Ngô Bách Tuế, đây là kiểu đảo ngược tình thế gì vậy?

Bỗng nhiên Hạ Mạt Hàn cũng trở nên ngẩn ngơ, trong chiếc thẻ như thẻ ngân hàng giả của Ngô Bách Tuế, lại có thể dễ dàng quẹt được sáu mươi tám nghìn. Một câu nói tùy tiện của Ngô Bách Tuế, lại thực sự có thể khiến cho tên Chu Phú Quý không biết trời cao đất dày kia quỳ xuống?

Điều này khiến Hạ Mạt Hàn khó lòng tin nổi.

Ngô Bách Tuế cúi xuống nhìn Chu Phú Quý, trầm giọng nói: “Lần sau đừng có ếch ngồi đáy giếng nữa.” Ngô Bách Tuế không quan tâm Chu Phú Quý nói gì mình, nhưng anh không cho phép Chu Phú Quý bôi nhọ Hạ Mạt Hàn, Hạ Mạt Hàn đã phải chịu đựng quá nhiều, anh sẽ không để cho người phụ nữ này phải chịu đựng thêm chút tổn thương nào nữa.

Chu Phú Quý nhìn Ngô Bách Tuế trừng trừng, cặp mắt đỏ au, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, rõ ràng bản thân vẫn đang bình thường, không biết tại sao lại đột nhiên quỳ xuống?

Cái quỳ này, lấy hết đi lòng tự trọng cao ngất của Chu Phú Quý, hôm nay hắn ta cố tình ngang ngạnh trước mặt Hạ Mạt Hàn, mục đích của hắn ta là khiến cho Hạ Mạt Hàn thấy rõ, Chu Phú Quý và Ngô Bách Tuế, khoảng cách một trời một vực, hắn ta muốn khiến Hạ Mạt Hàn hối hận vì năm đó đã không chọn hắn ta. Nhưng nào ngờ, cuối cùng bản thân lại quỳ xuống với một tên ngốc, điều này là nỗi nhục lớn đến mức nào chứ?

Chu Phú Quý khó kìm được phẫn nộ, một lát sau, hắn ta mới đứng dậy, phẫn nộ nhìn Ngô Bách Tuế, hổn hển nói: “Tối qua ông đây mất ngủ, hôm nay chân cẳng mới hơi run rẩy, nếu không sao tôi có thể quỳ với một tên ngốc như anh! Mẹ kiếp! Anh cho rằng anh là cái thá gì?”

“Anh muốn quỳ thêm lần nữa sao?” Ngô Bách Tuế lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh buốt bức người.

Một ánh mắt của Ngô Bách Tuế, dường như mang theo sát khí điên cuồng, khiến Chu Phú Quý không rét mà run, Chu Phú Quý nhớ lại lúc mình bỗng nhiên quỳ xuống, hình như thực sự do Ngô Bách Tuế giở trò, hắn ta không muốn mất mặt thêm nữa với mọi người, thế là hắn ta nói một câu cảnh cáo với Ngô Bách Tuế: “Tôi nhớ kỹ anh rồi, anh đợi đấy cho tôi.”

Nói xong câu này, Chu Phú Quý liền đi đến chỗ quầy bán hàng rồi ngồi xuống, nhưng, ánh mắt của hắn ta vẫn dán chặt vào Ngô Bách Tuế, ánh mắt đó, như chỉ hận không thể ăn thịt Ngô Bách Tuế.

Không lâu sau, nhân viên cho đồ vào túi xong, đưa đến trước mặt Hạ Mạt Hàn.

Hạ Mạt Hàn bừng tỉnh, lập tức giơ tay cầm lấy túi, nhìn chiếc váy bên trong, trong lòng không khỏi dậy sóng, cô thực sự rất thích chiếc váy này, trước đây không có tiền mua, cũng không nỡ mua, bây giờ lại mua rồi, đương nhiên cô rất thích. Cô lập tức nói với Ngô Bách Tuế: “Anh ở đây đợi em một chút, em đi thay đồ.” Hạ Mạt Hàn không muốn mặc đồ bẩn nữa, cũng háo hức muốn mặc chiếc váy mình thích.

Ngô Bách Tuế gật đầu.

Hạ Mạt Hàn lập tức chạy vào phòng thay đồ để thay quần áo.

Năm phút sau, Hạ Mạt Hàn bước ra từ phòng thay đồ.

Người ta nói người đẹp vì lụa, Hạ Mạt Hàn vừa thay đồ xong, giống như từ cô bé lọ lem biến thành công chúa Bạch Tuyết. Công chúa vừa xuất hiện, ánh sáng lập tức bao trùm, đám nhân viên trong cửa hàng đều nhìn đến ngẩn ngơ.

Mà Chu Phú Quý, vừa nhìn thấy Hạ Mạt Hàn như thế liền quên hết tất cả phiền muộn, trong mắt chỉ có mỗi Hạ Mạt Hàn rực rỡ rạng ngời.

“Hạ Mạt Hàn, khó khăn lắm bạn học cũ mới được gặp nhau một lần, hay là tôi mời cậu đi ăn cơm nhé?” Hạ Mạt Hàn lúc này như có ma lực, khiến tim Chu Phú Quý đập thình thịch, tìm lại được cảm giác rung động thời thanh xuân, cho nên hắn ta lập tức tiến đến bên cạnh Hạ Mạt Hàn, đưa ra một lời mời thành khẩn với cô.

Hạ Mạt Hàn nhìn hắn ta, lạnh nhạt đáp: “Cậu giữ thể diện chút đi, không nhìn thấy chồng tôi ở đây sao?”

Chu Phú Quý không quan tâm đáp: “Anh ta không phải là tên ngốc sao? Có liên quan gì chứ!”

Hạ Mạt Hàn không buồn phản ứng lại với loại người như Chu Phú Quý, cô không thèm nhìn Chu Phú Quý, bước về phía bên cạnh Ngô Bách Tuế, đứng đối diện với Ngô Bách Tuế rồi hỏi: “Có đẹp không?”

Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hàn, nghiêm túc đáp: “Đẹp lắm.”

Hành động này của hai người khiến Chu Phú Quý ghen tị đến đỏ cả mắt, hắn ta đang định mở mồm nói tiếp thì đột nhiên có mấy người cực kỳ ngang ngạnh bước vào cửa hàng.

Trong đó, người dẫn đầu mặt mũi lạnh lùng, trên gương mặt còn có một vết sẹo rất sâu.

Người đàn ông có sẹo trên mặt là Khương Vũ, đây là loại người hung ác đến nỗi nếu gã ta bị chém thì cũng có thể đuổi theo người ta đến vài con phố. Quanh khu này, danh tiếng của Khương Vũ nổi như cồn, hầu như không ai dám dây vào.

Chu Phú Quý trông thấy Khương Vũ, trong chốc lát đổi ngay thái độ, hắn ta dè dặt chạy đến trước mặt Khương Vũ, khom lưng uốn gối nói: “Hoan nghênh anh Vũ đến cửa hàng.” Đối với Chu Phú Quý mà nói, Khương Vũ chính là ông lớn.

Khương Vũ đẩy Chu Phú Quý ra, đi đến trước mặt Hạ Mạt Hàn, gã ta nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hàn một lát, rồi cầm điện thoại ra, cẩn thận so sánh bức ảnh trên đó với Hạ Mạt Hàn một hồi, sau đó lạnh lùng hỏi: “Mày là Hạ Mạt Hàn phải không?”

Hạ Mạt Hạt bị khí thế của Khương Vũ dọa đến nỗi sống lưng lạnh toát, vết sẹo trên mặt của người này, giống như một con rết hung tợn, thêm ánh mắt lạnh lẽo khiến cả người gã ta toát lên vẻ hung bạo, Hạ Mạt Hàn rất sợ loại người thế này, cô vô cùng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Khương Vũ lạnh lùng đáp: “Mày đánh tổng giám Trương, cho rằng có thể chạy thoát hả? Mau đi theo bố mày.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện