Ngô Bách Tuế lại mở miệng, anh không lên tiếng thì thôi, vừa nói đã khiến người ta thảng thốt!

Căn phòng khách yên tĩnh lập tức sôi trào lên.

"Hôm nay tên ngu ngốc kia bị làm sao thế, sao cứ cảm giác như càng ngày anh ta bệnh càng nặng thế nhỉ."

"Hay là đầu óc bị đụng hỏng rồi, khiến anh ta ăn nói càng không biết nghĩ hơn?"

"Đúng vậy, bà nội đang nổi nóng, cái tên ngu kia lại cứ chống đối bà nội như thế, phải nói là ngu dốt không chịu nổi."

"Vừa ra viện đã phát bệnh, nên nhốt cái tên ngu này cả đời ở trong bệnh viện tâm thần!"

Những tiếng nói châm chọc không ngừng vang lên.

Hạ Mạt Hàn cũng hoảng hốt, hôm nay Ngô Bách Tuế quả thật rất khác thường, trước kia anh có làm ra mấy việc đần độn khi phát bệnh, những lúc không phát bệnh, anh vẫn giống như người bình thường. Nhưng lần này đầu bị đụng phải, cách anh nói chuyện càng ngày càng khiến người ta đau đầu, Hạ Mạt Hàn không thể mặc kệ Ngô Bách Tuế làm khùng làm điên nữa, vì thế, cô vội vàng vỗ vai Ngô Bách Tuế, lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh đừng nói chuyện cơ mà? Anh ngồi xuống cho tôi!"

Bất cứ người nào ở đây, cũng không thể lọt được vào mắt Ngô Bách Tuế, chỉ có Hạ Mạt Hàn, là anh không muốn ngỗ nghịch. Nếu Hạ Mạt Hàn không muốn anh can thiệp, thì Ngô Bách Tuế đành lặng ngồi xuống.

Mặt bà cụ bây giờ đã lạnh lẽo như băng, bà cụ chỉ vào Ngô Bách Tuế, trầm giọng nói với Hạ Mạt Hàn: "Mạt Hàn, cháu xem lại cái đồ ngốc không biết lớn bé này đi, cháu không ly hôn đi còn giữ nó lại làm gì?"

Hạ Mạt Hàn cũng biết, tình hình hiện tại của Ngô Bách Tuế càng ngày càng không ổn định, không chừng sau này còn sẽ xảy ra chuyện gì đó, cứ giữ anh ở bên người quả thật chỉ gây phiền toái mà thôi.

Chẳng qua, muốn cô lập tức đưa ra quyết định ly hôn, cô vẫn không nhẫn tâm nổi. Huống chi, cô thật không muốn gả cho Vương Thế Hào.

Im lặng một lúc, Hạ Mạt Hàn mới mở miệng, xót xa nói: "Để cháu suy nghĩ thêm chút ạ."

Thấy Hạ Mạt Hàn hơi chịu nhả ra, sắc mặt bà cụ cuối cùng dễ nhìn hơn chút, bà ta biết rõ không thể ép Hạ Mạt Hàn. Suy cho cùng, nếu thật sự bỏ lỡ mối nhân duyên này với nhà họ Vương, nhà họ Hạ sẽ tổn thất rất lớn. Thế nên, bà cụ cũng lùi một bước, trả lời: "Được, bà cho cháu ba ngày suy nghĩ kỹ."

Dứt lời, giọng điệu bà cụ đột nhiên thay đổi, sẵng giọng nói: "Ba ngày sau cháu phải ly hôn và đáp ứng lời cầu hôn của nhà họ Vương, nếu không nhà họ Hạ sẽ không chứa chấp cháu nữa!"

Nói xong, bà cụ liền xoay người trở về phòng.

"Rốt cuộc Hạ Mạt Hàn nghĩ gì thế không biết, mối nhân duyên tốt như thế cô ta còn muốn cân nhắc hả?"

"Đúng đấy, một tên đần độn với một thiếu gia nhà giàu, còn phải so sánh à? Cô ta do dự cái gì nữa?"

"Giả vờ đấy mà, chắc chắn đến lúc đó cô ta sẽ ly hôn, bây giờ giả vờ giả vịt cho chúng ta xem thôi, để người ta biết cô ta không phải người bội bạc."

Giữa những tiếng xì xào bàn tán xôn xao, buổi tiệc gia đình này dần đi đến hồi kết.

Cuối cùng, mọi người trở nhà của mình.

Hạ Mạt Hàn lái xe, chở Ngô Bách Tuế và Hoàng Quý Lan về khu dân cư nhà mình.

Trên đường, Hoàng Quý Lan cạnh ghế lái, giận đến sôi máu, bà ta nhìn Hạ Mạt Hàn chằm chằm, tức giận quát: "Tiểu Mạt, con có bị thần kinh không đấy, sao con không chịu ly hôn? Cái đồ ngu kia trừ gây chuyện ra biết làm cái gì?"

Tâm trạng Hạ Mạt Hàn buồn phiền tột độ, cô không muốn giải thích nhiều, nói thẳng: "Mẹ, con đang lái xe, không muốn nói chuyện, mẹ để cho con yên lặng một chút được không?"

Hoàng Quý Lan nén cơn giận xuống, ngậm miệng lại.

Nửa giờ sau, ba người trở lại nhà.

Vừa đến nhà, Hoàng Quý Lan đã không nhịn được cất giọng nói: "Tiểu Mạt, con tuyệt đối không được làm chuyện dại dột, con phải nghe theo lời bà. Con biết rõ mà, kể từ khi Ngô Bách Tuế vào cửa ở rể, cuộc sống của gia đình chúng ta liền trở nên túng thiếu. Cái nếu như bị bà cụ đuổi ra khỏi nhà họ Hạ, sau này chúng ta biết sống thế nào?"

Hạ Mạt Hàn buồn bực không lên tiếng, tâm trạng của cô đang cực kỳ tồi tệ.

Thấy Hạ Mạt Hàn không nói lời nào, Hoàng Quý Lan tiếp tục lên tiếng: "Con cũng biết một người chồng tốt quan trọng thế nào mà, Hạ Sơ Tuyết cũng nhờ được gả cho một người chồng tốt, địa vị của nó ở nhà họ Hạ mới bay lên cao vút. Bây giờ bố mẹ của nó cũng đã vào ở biệt thự lớn. Con xem lại nhà chúng ta đi, ở trong căn nhà rách nát thế này, mỗi ngày mẹ còn phải hầu hạ cái đồ đần độn kia, cuộc sống của mẹ bây giờ còn chẳng bằng một người ô sin nữa! Bố con mất sớm, mẹ con bây giờ phải trông cậy vào con, con có thể để ý đến cảm xúc của mẹ con hơn chút không?"

Vừa nói, đôi mắt Hoàng Quý Lan vừa rươm rướm nước mắt.

Bà ta thật sự đầy một bụng tủi thân. Nhớ năm đó, ông Hạ còn sống, cuộc sống của bà rất dễ chịu, lúc ấy Hạ Mạt Hàn rất được ông nội thương yêu, chỗ mẹ con bà ta ở là biệt thự lớn nhà họ Hạ, Hoàng Quý Lan trải qua một cuộc sống cực kỳ thoải mái. Nhưng ai biết, trời giáng tai họa bất ngờ, ông cụ đột nhiên bắt Hạ Mạt Hàn kết hôn với một tên đần độn, không bao lâu sau ông cụ từ giã cuộc đời. Kể từ khi ấy về sau, Hạ Mạt Hàn liền bị nhà họ Hạ chèn ép, mẹ con bà ta cũng bị đẩy đến sống ở một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ một phòng khách. Cuộc sống của Hoàng Quý Lan trực tiếp xuống dốc không phanh.

Đã ba năm rồi, Hoàng Quý Lan đã nhẫn nhịn suốt ba năm. Lần này, rốt cuộc có được cơ hội thoát khỏi cảnh khốn khổ, con gái bà ta có thể bỏ rơi tên đần Ngô Bách Tuế này, leo lên cái cây to là nhà họ Vương. Đây thật sự là một cơ hội cực kỳ hiếm có, làm sao Hoàng Quý Lan có thể bỏ qua được chứ.

Nghe xong lời Hoàng Quý Lan nói, trong lòng Hạ Mạt Hàn càng khó chịu hơn, cô trầm giọng đáp: "Con sẽ suy nghĩ thật kỹ." Nói xong, cô liền trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Hạ Mạt Hàn vừa đi, Hoàng Quý Lan liền quay sang quát Ngô Bách Tuế: "Nhà chúng tôi nuôi cậu ba năm, không còn nợ cậu cái gì. Con gái của tôi sắp phải gả vào nhà giàu, tôi hi vọng cậu đừng lại phát điên, ngoan ngoãn hoàn thành thủ tục ly hôn với con gái của tôi!"

Nghĩ tới chuyện Ngô Bách Tuế nói khùng nói điên tại bữa tiệc gia đình hôm nay, Hoàng Quý Lan liền tức điên lên.

Ngô Bách Tuế không để ý đến Hoàng Quý Lan, nhưng miệng Hoàng Quý Lan cứ như súng máy, liên tục lải nhải, khiển trách Ngô Bách Tuế hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa dừng lại.

Cuối cùng Ngô Bách Tuế thật sự không chịu được nữa, vội vàng rời đi phòng khách, trở về phòng ngủ.

Khi anh đi vào, Hạ Mạt Hàn đã nằm ở trên giường, nhìn thấy Ngô Bách Tuế, cô lập tức cất giọng nói: "Anh mới đi viện về, nhanh đi tắm đi, tôi đặt đồ ngủ sẵn trong nhà tắm cho anh rồi đấy."

Hạ Mạt Hàn có tính ưa sạch sẽ, cô vẫn luôn yêu cầu Ngô Bách Tuế phải giữ gìn sạch sẽ tối thiểu.

Ngô Bách Tuế khẽ ừ một tiếng, liền đi vào nhà tắm nhỏ trong phòng ngủ.

Tắm rửa xong đi ra ngoài, Ngô Bách Tuế tự giác đi về phía đống chăn gối trải dưới đất rồi nằm đó ngủ.

Tuy hai người là vợ chồng, nhưng có tiếng mà chẳng có miếng. Ba năm qua, Ngô Bách Tuế vẫn luôn ngủ ở trên sàn nhà.

Hạ Mạt Hàn cũng rất ghét bỏ Ngô Bách Tuế, bởi vì lúc Ngô Bách Tuế phát bệnh, anh thường xuyên làm ra mấy chuyện điên dồ mà người thường sẽ không thể tưởng tượng ra nổi. Cô chẳng những cần phải giải quyết mối phiền phức Ngô Bách Tuế gây ra, mà còn trở thành trò cười của người khác vì anh. Những tháng ngày ấy thật sự rất khó chịu.

Mới đầu, Hạ Mạt Hàn còn ôm sự mong đợi với Ngô Bách Tuế, dù sao anh cũng là người ông nội chọn để kết hôn với cô. Hạ Mạt Hàn cho rằng người như thế chắc hẳn phải có điểm đặc biệt gì đó, nhưng sự thật thì anh hoàn toàn là một tên đần, trừ những khi phát bệnh làm trò cười cho người khác ra, anh ta chả được cái tích sự gì cả.

Hạ Mạt Hàn sắp bị anh làm cho phát rồ lên rồi. Cuối cùng thì hôm nay cũng có cơ hội giải thoát, cô có thể ly hôn rồi, nhưng không thể hiểu nổi tại sao cô lại sinh ra cảm giác không nỡ. Chính bản thân Hạ Mạt Hàn cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, muốn vứt bỏ một kẻ ngu, khó khăn lắm ư?

Kìm lòng không đậu, Hạ Mạt Hàn thì thào lên tiếng: "Bách Tuế, nếu anh rời khỏi tôi, một mình anh có thể sống được không?"

Yên lặng chờ vài giây, không thấy anh có chút phản ứng nào.

Hạ Mạt Hàn bèn bật dậy nhìn xuống dưới giường, thì mới phát hiện, Ngô Bách Tuế đã ngủ say rồi.

Hạ Mạt Hàn hâm mộ nói: "Làm kẻ ngốc đúng là sướng nhất. Hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng phải suy nghĩ gì hết."

Kết hôn ba năm, Hạ Mạt Hàn chưa từng nhìn kỹ Ngô Bách Tuế, bây giờ nghiêng người cẩn thận quan sát Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn đột nhiên phát hiện, cái tên đần này cũng bảnh trai đấy.

"Hầy, nếu đầu óc anh không có vấn đề gì thì anh cũng được lắm đó!" Hạ Mạt Hàn không kìm lòng được mà cảm thán.

Nếu như Ngô Bách Tuế không ngốc, hẳn là Hạ Mạt Hàn sẽ có thể chấp nhận anh. Ít nhất so với cái loại con nhà giàu chơi bời như tên Vương Thế Hào kia, Hạ Mạt Hàn càng muốn ở bên Ngô Bách Tuế hơn. Suy cho cùng Ngô Bách Tuế chưa bao giờ có hành động quá đà nào với cô, cũng coi như là biết nghe lời cô. Chỉ tiếc, thỉnh thoảng Ngô Bách Tuế sẽ đột ngột phát bệnh, khiến người ta không thể sống yên nổi.

Không riêng Hạ Mạt Hàn, cả nhà họ Hạ đều thấy xấu hổ vì Ngô Bách Tuế, thế nên gia tộc ép cô ly hôn, Hạ Mạt Hàn có thể hiểu được. Nhưng bắt cô tái giá lấy Vương Thế Hào, lòng cô thật sự không chấp nhận nổi.

Song, bà nội nghiêm khắc ra lệnh, rồi tương lai hạnh phúc của mẹ, khiến cô không thể không đắn đo suy nghĩ.

Hạ Mạt Hàn thật sự rối rắm, cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, cho đến sau nửa đêm, cô mới dần chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ rưỡi sáng, xác định Hạ Mạt Hàn đã ngủ say, Ngô Bách Tuế lập tức bò dậy.

Đầu tiên anh đắp chăn cho Hạ Mạt Hàn, sau đó liền lặng lẽ chạy ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng sách.

Trên bàn ở phòng sách, đặt một chiếc máy tính, đây là máy tính Hạ Mạt Hàn dùng để làm việc ở nhà.

Ngô Bách Tuế ngồi ở trên ghế, mở máy tính ra.

Máy tính của Hạ Mạt Hàn cài đặt mật mã, chẳng qua cái này không làm khó được Ngô Bách Tuế. Anh là nhân tài ở nhiều phương diện, anh cũng rất thông thạo máy tính. Anh nhanh chóng phá mật mã, tiếp theo, anh mở trang web Baidu ra.

Tại khung tìm kiếm của Baidu, anh chậm rãi gõ ra mấy chữ:

Yến Kinh, nhà họ Ngô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện