Mấy ngày nay, Bạch Chỉ được dịp lại trổ ngón nghề cũ, tất bật làm báo cáo năng lực doanh nghiệp và hồ sơ đấu thầu cho tiệm.
Kể cũng may, anh Hành mà không nhớ ra vụ bảo hiểm cho đám công nhân thì đã chẳng có vụ đăng kí thành lập công ty hôm nọ. Giờ đấu thấu vừa tiện dùng luôn, không là đăng kí cũng chẳng kịp nữa.
Cơm tối xong xuôi, Bạch Chỉ đặt chiếc bàn vuông nhỏ lên giường lò rồi ngồi ôm laptop sắp xếp tài liệu.
Có lẽ do biết bản thân là đứa thất học, Triệu Bắc Hành rất ngưỡng mộ những người thuộc tầng lớp tri thức. Trông thấy Bạch Chỉ như thế anh không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đun nước pha trà cho đối phương rồi khom lưng nhìn cậu bận rộn.
Lúc làm việc mặt mũi Bạch Chỉ nghiêm lắm, mày cay miệng thì mím, ngón tay mảnh dẻ lướt như bay trên bàn phím nghe cành cạch liên tục. Dáng vẻ ấy hăng say vì công việc ấy trông ít dịu dàng và hòa nhã ơn bình thường, nhưng lại thêm phần đẹp trai và lạnh lùng. Triệu Bắc Hành càng nhìn càng ưng, dáng vẻ nào của Bạch Chỉ cũng khiến con tim anh xốn xang.
Mất hai tiếng đồng hồ vật lộn với mớ tài liệu, cuối cùng Bạch Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay cần cổ đã cứng đơ. Cậu đã viết xong phần mục tiêu phát triển cơ bản của công ty. Cứ nhìn cái đà phát triển hiện tại của vựa trái cây là có thể hình dung ra được, trong ba năm tới anh Hành sẽ khiến khu chợ đầu mối ăn nên làm ra đến mức nào.
Xét tình hình buôn bán của vựa trái cây trong một hai năm trở lại đây thì tương lai triển vọng ấy hoàn toàn có thể diễn ra. Nghe có hơi phóng đại một tí, nhưng Bạch Chỉ chắc mẩm Triệu Bắc Hành có thể đảm đương nổi việc kinh doanh khu chợ đầu mối này.
Giờ khó khăn nhất là phần chứng minh năng lực doanh nghiệp. Nói sao thì tiệm cũng mới mở được có hai năm, tổng số nhân viên còn không quá mười đầu ngón tay, lên sàn đấu đúng là lép vế thật sự.
Bỗng có đôi bàn tay to đè lên vai Bạch Chỉ. Cậu quay đầu lại thì thấy Triệu Bắc Hành đang mát xa vai cho mình.
“Mệt rồi đúng không? Thôi nghỉ xíu đi vụ này cũng không gấp, cán bộ Cao bảo còn hơn tháng để chuẩn bị mà.”
Bạch Chỉ thở dài: “Gấp chứ anh. Cơ hội tốt thế này mà bỏ lỡ, em sợ tiệm mình ngày sau sẽ càng khó khăn hơn.”
Triệu Bắc Hành chớp mắt nhìn cậu, chẳng hiểu mô tê gì.
“Anh phải hiểu việc xây chợ đầu mối lớn như thế vừa có lợi mà cũng vừa có hại cho thị trường ở Bạch Thành. Xét một cách rộng ra thì nó giúp tăng thu nhập trung bình của toàn thành phố lên, tăng lợi ích kinh tế cho toàn dân. Nhưng cũng vì thế mà nó sẽ gây sức ép, khiến các vựa trái cây nhỏ lẻ khó mà tồn tại tiếp.”
“Chợ đầu mối đâu chỉ có rau củ quả thôi đâu anh, người ta còn bán các sản phẩm làm từ nông sản nữa, tức là hàng hóa trở nên đa dạng, độ cạnh tranh cũng cao. Do vậy nên chất lượng sản phẩm phải thật tốt, nhưng giá thành lại không cao. Như vậy sau này người ta sẽ toàn đến chợ đầu mối mua thôi, mấy vựa trái cây nhỏ lẻ như chúng ta sẽ ngày càng ế ẩm…”
Rồi sập tiệm luôn…
Bạch Chỉ không nói ra câu này, nhưng cậu tin Triệu Bắc Hành sẽ hiểu.
Triệu Bắc Hành đúng là không rõ mấy từ chuyên ngành mà Bạch Chỉ dùng, nhưng anh biết cái gì gọi là cạnh tranh trong nghề. Vựa trái cây tư nhân chắc chắn không có cửa so với chợ đầu mối.
“Vậy tính sao đây?” Triệu Bắc Hành khờ người ra thật. Ban đầu anh còn nghĩ, không giành được hạng mục này thì thôi, ta đây vẫn làm chủ vựa trái cây nhà mình. Năm nay anh vừa xây thêm kho hàng mới, sau này cứ thế mà phát triển tiếp thôi. Giờ nghe Bạch Chỉ phân tích anh đột nhiên thấy hụt hẫng quá.
“Nên em mới bảo chúng ta nhất định phải giành được hạng mục lần này, bằng không về sau mình buộc phải chịu dưới trướng nghe họ quản lí, chứ không chỉ có nước sập tiệm luôn. Anh thử nghĩ đi, Kim Cường mà lỡ đấu thầu thành công thì chúng ta phải luồn cúi kiếm ăn dưới tay gã đó.”
Bạch Chỉ đã phân tích dữ liệu rồi, tiệm của Kim Cường mở từ năm 2005, tới nay đã tồn tại hơn mười năm rồi. Chủ tiệm cũ là cậu ruột của Kim Cường, ông này không có con trai nên sau khi con gái kết hôn đã nhượng thẳng tay tiệm lại cho Kim Cường với giá cực hời. Hồi xưa tiệm cũng chỉ là quy mô nhỏ như tiệm của Triệu Bắc Hành bây giờ thôi, nhưng từ khi Kim Cường tiếp quản tiệm từ năm 2014 tới nay đã lớn mạnh như hiện tại. Cái nết gã chó gặm thật đấy, nhưng khi kinh doanh vẫn có đầu óc ra phết.
Trong khi đó tiệm của anh Hành chỉ mới mở vào năm ngoái, đến tháng 3 năm nay mới đăng ký lập công ty. Doanh thu một năm của tiệm còn chẳng bằng một mùa của nhà người ta, đem lên bàn cân còn không có cửa so nữa là.
“Má nó chứ.” Triệu Bắc Hành lầm bầm chửi bậy, chỉ mới nghĩ đến chuyện phải dưới trướng Kim Cường thôi anh đã thấy bực bội trong người, “Cùng lắm thì không làm nghề này nữa, có chết anh cũng không làm lính cho nó đâu!”
Bạch Chỉ xoa đầu an ủi anh: “Đâu có nói vậy được. Kim Cường bẩn tính là thật, nhưng gã hay bày trò hại anh cũng vì cạnh tranh với nhau thôi. Nhỡ sau này gã giành được hạng mục kia thật thì hai người có còn kình nhau nữa đâu, khả năng gã tiếp tục làm khó dễ anh là không cao mấy.”
Triệu Bắc Hành bĩu môi: “Kệ nó, nói chung là anh cóc làm lính cho nó đâu, sao mà nuốt trôi cục tức này được!”
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ thấy anh Hành sưng sỉa ra mặt như thế, hai má phồng lên như con cá nóc. Cậu hí hửng chọt tay trêu ghẹo, ai ngờ lại bị đối phương túm bàn tay nghịch ngợm lại: “Đấu thầu không được thì anh đổi nghề, nghỉ bán trái cây.”
“Thế sau đó thì sao?”
Triệu Bắc Hành rối não, đành châm một điếu thuốc rồi bảo: “Anh cũng không biết. Trời sinh anh khỏe mạnh làm gì cũng kiếm cơm ăn được thôi.”
Bạch Chỉ rút tay lại, nghiêm mặt hỏi: “Anh Hành, anh có nghĩ đến đám nhóc theo anh làm việc chưa? Anh định để mấy đứa nó đi làm shipper hay về quê làm ruộng tiếp sao?”
“Anh…” Triệu Bắc Hành đỏ bừng cả mặt, đúng là anh chưa nghĩ tới chuyện này.
“Còn Nhị Bảo, cả Hoan Hoan nữa anh có nghĩ đến chưa? Nhị Bảo khỏe như vâm nhưng đầu óc như trẻ con, anh có chắc là người ta dám tuyển nó vào làm không? Hay anh định nuôi Nhị Bảo cả đời?”
Triệu Bắc Hành á khẩu, anh chưa từng nghĩ đến những chuyện này thật.
“Hoan Hoan giờ đã là con trai của anh rồi, anh phải suy nghĩ cho thằng bé chứ. Ít nhiều gì lúc lớn lên cũng phải để nó vào thành phố đi học, đúng chưa? Anh mà không làm nên trò trống gì thì sao mà bồi dưỡng thằng bé được? Hay anh định cho Hoan Hoan đi bán trái cây giống mình luôn?”
Bạch Chỉ không có ý bảo bán trái cây là xấu, nhưng ai mà chẳng hi vọng con mình lớn lên được ngồi chỉ tay năm ngón? Ngày xưa Triệu Bắc Hành đã quyết cái gì thì ra cái đó, đến ca ba Triệu mẹ Triệu có đánh có mắng còn chẳng can được nữa là. Thế mà giờ Bạch Chỉ chỉ buông nhẹ có mấy câu đã khiến anh dịu đi nhanh chóng.
Triệu Bắc Hành tặc lưỡi, đành bảo: “Ờ thế cùng lắm anh coi Kim Cường như không khí. Nó làm gì kệ cha nó, anh kiếm tiền anh là được.”
“Vậy mới đúng nè.” Bạch Chỉ cười, nhéo tai anh.
Thấy Bạch Chỉ tươi cười, lòng Triệu Bắc Hành như tan chảy. Ngày nào mà Tiểu Bạch cũng cười với anh thế này thì đừng có nói là phải làm lính cho Kim Cường, bảo anh chung sống hòa bình với thằng chả anh cũng chịu nốt.
“Rửa chân rồi tranh thủ ngủ đi, không làm nữa.” Nói rồi anh vào phòng bếp bưng nửa chậu nước ấm ra.
Bạch Chỉ xắn quần lên, thò chân kiểm tra nhiệt độ. Nhìn bắp chân nõn nà của cậu, máu nóng Triệu Bắc Hành lại dâng lên, anh vội quay sang chỗ khác nghịch điện thoại. Mấy hôm trước Bạch Chỉ mới tải cho anh hai ứng dụng để xem video ngắn, giờ cứ rảnh rỗi anh lại mở lên xem.
Ngó thấy vành tai đối phương đỏ hoe, Bạch Chỉ ráng nhịn cười, dùng chân khều khều rồi nhân lúc Triệu Bắc Hành không để ý, cậu đưa cả bàn chân ướt sũng vào trong áo anh.
“Ầy!” Triệu Bắc Hành giật mình, quay sang thì thấy Tiểu Bạch đang dựa vào gối cười ngặt nghẽo.
Nhịp thở anh như khựng lại, Triệu Bắc Hành nắm mắt cá chân Bạch Chỉ, một phát lôi cậu lại gần mình.
“Anh Hành.” Bạch Chỉ hoảng.
Triệu Bắc Hành đè cậu, thì thầm hỏi: “Cậu ngứa đòn rồi chứ gì?”
Bạch Chỉ: Hứm~
Kể cũng may, anh Hành mà không nhớ ra vụ bảo hiểm cho đám công nhân thì đã chẳng có vụ đăng kí thành lập công ty hôm nọ. Giờ đấu thấu vừa tiện dùng luôn, không là đăng kí cũng chẳng kịp nữa.
Cơm tối xong xuôi, Bạch Chỉ đặt chiếc bàn vuông nhỏ lên giường lò rồi ngồi ôm laptop sắp xếp tài liệu.
Có lẽ do biết bản thân là đứa thất học, Triệu Bắc Hành rất ngưỡng mộ những người thuộc tầng lớp tri thức. Trông thấy Bạch Chỉ như thế anh không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đun nước pha trà cho đối phương rồi khom lưng nhìn cậu bận rộn.
Lúc làm việc mặt mũi Bạch Chỉ nghiêm lắm, mày cay miệng thì mím, ngón tay mảnh dẻ lướt như bay trên bàn phím nghe cành cạch liên tục. Dáng vẻ ấy hăng say vì công việc ấy trông ít dịu dàng và hòa nhã ơn bình thường, nhưng lại thêm phần đẹp trai và lạnh lùng. Triệu Bắc Hành càng nhìn càng ưng, dáng vẻ nào của Bạch Chỉ cũng khiến con tim anh xốn xang.
Mất hai tiếng đồng hồ vật lộn với mớ tài liệu, cuối cùng Bạch Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay cần cổ đã cứng đơ. Cậu đã viết xong phần mục tiêu phát triển cơ bản của công ty. Cứ nhìn cái đà phát triển hiện tại của vựa trái cây là có thể hình dung ra được, trong ba năm tới anh Hành sẽ khiến khu chợ đầu mối ăn nên làm ra đến mức nào.
Xét tình hình buôn bán của vựa trái cây trong một hai năm trở lại đây thì tương lai triển vọng ấy hoàn toàn có thể diễn ra. Nghe có hơi phóng đại một tí, nhưng Bạch Chỉ chắc mẩm Triệu Bắc Hành có thể đảm đương nổi việc kinh doanh khu chợ đầu mối này.
Giờ khó khăn nhất là phần chứng minh năng lực doanh nghiệp. Nói sao thì tiệm cũng mới mở được có hai năm, tổng số nhân viên còn không quá mười đầu ngón tay, lên sàn đấu đúng là lép vế thật sự.
Bỗng có đôi bàn tay to đè lên vai Bạch Chỉ. Cậu quay đầu lại thì thấy Triệu Bắc Hành đang mát xa vai cho mình.
“Mệt rồi đúng không? Thôi nghỉ xíu đi vụ này cũng không gấp, cán bộ Cao bảo còn hơn tháng để chuẩn bị mà.”
Bạch Chỉ thở dài: “Gấp chứ anh. Cơ hội tốt thế này mà bỏ lỡ, em sợ tiệm mình ngày sau sẽ càng khó khăn hơn.”
Triệu Bắc Hành chớp mắt nhìn cậu, chẳng hiểu mô tê gì.
“Anh phải hiểu việc xây chợ đầu mối lớn như thế vừa có lợi mà cũng vừa có hại cho thị trường ở Bạch Thành. Xét một cách rộng ra thì nó giúp tăng thu nhập trung bình của toàn thành phố lên, tăng lợi ích kinh tế cho toàn dân. Nhưng cũng vì thế mà nó sẽ gây sức ép, khiến các vựa trái cây nhỏ lẻ khó mà tồn tại tiếp.”
“Chợ đầu mối đâu chỉ có rau củ quả thôi đâu anh, người ta còn bán các sản phẩm làm từ nông sản nữa, tức là hàng hóa trở nên đa dạng, độ cạnh tranh cũng cao. Do vậy nên chất lượng sản phẩm phải thật tốt, nhưng giá thành lại không cao. Như vậy sau này người ta sẽ toàn đến chợ đầu mối mua thôi, mấy vựa trái cây nhỏ lẻ như chúng ta sẽ ngày càng ế ẩm…”
Rồi sập tiệm luôn…
Bạch Chỉ không nói ra câu này, nhưng cậu tin Triệu Bắc Hành sẽ hiểu.
Triệu Bắc Hành đúng là không rõ mấy từ chuyên ngành mà Bạch Chỉ dùng, nhưng anh biết cái gì gọi là cạnh tranh trong nghề. Vựa trái cây tư nhân chắc chắn không có cửa so với chợ đầu mối.
“Vậy tính sao đây?” Triệu Bắc Hành khờ người ra thật. Ban đầu anh còn nghĩ, không giành được hạng mục này thì thôi, ta đây vẫn làm chủ vựa trái cây nhà mình. Năm nay anh vừa xây thêm kho hàng mới, sau này cứ thế mà phát triển tiếp thôi. Giờ nghe Bạch Chỉ phân tích anh đột nhiên thấy hụt hẫng quá.
“Nên em mới bảo chúng ta nhất định phải giành được hạng mục lần này, bằng không về sau mình buộc phải chịu dưới trướng nghe họ quản lí, chứ không chỉ có nước sập tiệm luôn. Anh thử nghĩ đi, Kim Cường mà lỡ đấu thầu thành công thì chúng ta phải luồn cúi kiếm ăn dưới tay gã đó.”
Bạch Chỉ đã phân tích dữ liệu rồi, tiệm của Kim Cường mở từ năm 2005, tới nay đã tồn tại hơn mười năm rồi. Chủ tiệm cũ là cậu ruột của Kim Cường, ông này không có con trai nên sau khi con gái kết hôn đã nhượng thẳng tay tiệm lại cho Kim Cường với giá cực hời. Hồi xưa tiệm cũng chỉ là quy mô nhỏ như tiệm của Triệu Bắc Hành bây giờ thôi, nhưng từ khi Kim Cường tiếp quản tiệm từ năm 2014 tới nay đã lớn mạnh như hiện tại. Cái nết gã chó gặm thật đấy, nhưng khi kinh doanh vẫn có đầu óc ra phết.
Trong khi đó tiệm của anh Hành chỉ mới mở vào năm ngoái, đến tháng 3 năm nay mới đăng ký lập công ty. Doanh thu một năm của tiệm còn chẳng bằng một mùa của nhà người ta, đem lên bàn cân còn không có cửa so nữa là.
“Má nó chứ.” Triệu Bắc Hành lầm bầm chửi bậy, chỉ mới nghĩ đến chuyện phải dưới trướng Kim Cường thôi anh đã thấy bực bội trong người, “Cùng lắm thì không làm nghề này nữa, có chết anh cũng không làm lính cho nó đâu!”
Bạch Chỉ xoa đầu an ủi anh: “Đâu có nói vậy được. Kim Cường bẩn tính là thật, nhưng gã hay bày trò hại anh cũng vì cạnh tranh với nhau thôi. Nhỡ sau này gã giành được hạng mục kia thật thì hai người có còn kình nhau nữa đâu, khả năng gã tiếp tục làm khó dễ anh là không cao mấy.”
Triệu Bắc Hành bĩu môi: “Kệ nó, nói chung là anh cóc làm lính cho nó đâu, sao mà nuốt trôi cục tức này được!”
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ thấy anh Hành sưng sỉa ra mặt như thế, hai má phồng lên như con cá nóc. Cậu hí hửng chọt tay trêu ghẹo, ai ngờ lại bị đối phương túm bàn tay nghịch ngợm lại: “Đấu thầu không được thì anh đổi nghề, nghỉ bán trái cây.”
“Thế sau đó thì sao?”
Triệu Bắc Hành rối não, đành châm một điếu thuốc rồi bảo: “Anh cũng không biết. Trời sinh anh khỏe mạnh làm gì cũng kiếm cơm ăn được thôi.”
Bạch Chỉ rút tay lại, nghiêm mặt hỏi: “Anh Hành, anh có nghĩ đến đám nhóc theo anh làm việc chưa? Anh định để mấy đứa nó đi làm shipper hay về quê làm ruộng tiếp sao?”
“Anh…” Triệu Bắc Hành đỏ bừng cả mặt, đúng là anh chưa nghĩ tới chuyện này.
“Còn Nhị Bảo, cả Hoan Hoan nữa anh có nghĩ đến chưa? Nhị Bảo khỏe như vâm nhưng đầu óc như trẻ con, anh có chắc là người ta dám tuyển nó vào làm không? Hay anh định nuôi Nhị Bảo cả đời?”
Triệu Bắc Hành á khẩu, anh chưa từng nghĩ đến những chuyện này thật.
“Hoan Hoan giờ đã là con trai của anh rồi, anh phải suy nghĩ cho thằng bé chứ. Ít nhiều gì lúc lớn lên cũng phải để nó vào thành phố đi học, đúng chưa? Anh mà không làm nên trò trống gì thì sao mà bồi dưỡng thằng bé được? Hay anh định cho Hoan Hoan đi bán trái cây giống mình luôn?”
Bạch Chỉ không có ý bảo bán trái cây là xấu, nhưng ai mà chẳng hi vọng con mình lớn lên được ngồi chỉ tay năm ngón? Ngày xưa Triệu Bắc Hành đã quyết cái gì thì ra cái đó, đến ca ba Triệu mẹ Triệu có đánh có mắng còn chẳng can được nữa là. Thế mà giờ Bạch Chỉ chỉ buông nhẹ có mấy câu đã khiến anh dịu đi nhanh chóng.
Triệu Bắc Hành tặc lưỡi, đành bảo: “Ờ thế cùng lắm anh coi Kim Cường như không khí. Nó làm gì kệ cha nó, anh kiếm tiền anh là được.”
“Vậy mới đúng nè.” Bạch Chỉ cười, nhéo tai anh.
Thấy Bạch Chỉ tươi cười, lòng Triệu Bắc Hành như tan chảy. Ngày nào mà Tiểu Bạch cũng cười với anh thế này thì đừng có nói là phải làm lính cho Kim Cường, bảo anh chung sống hòa bình với thằng chả anh cũng chịu nốt.
“Rửa chân rồi tranh thủ ngủ đi, không làm nữa.” Nói rồi anh vào phòng bếp bưng nửa chậu nước ấm ra.
Bạch Chỉ xắn quần lên, thò chân kiểm tra nhiệt độ. Nhìn bắp chân nõn nà của cậu, máu nóng Triệu Bắc Hành lại dâng lên, anh vội quay sang chỗ khác nghịch điện thoại. Mấy hôm trước Bạch Chỉ mới tải cho anh hai ứng dụng để xem video ngắn, giờ cứ rảnh rỗi anh lại mở lên xem.
Ngó thấy vành tai đối phương đỏ hoe, Bạch Chỉ ráng nhịn cười, dùng chân khều khều rồi nhân lúc Triệu Bắc Hành không để ý, cậu đưa cả bàn chân ướt sũng vào trong áo anh.
“Ầy!” Triệu Bắc Hành giật mình, quay sang thì thấy Tiểu Bạch đang dựa vào gối cười ngặt nghẽo.
Nhịp thở anh như khựng lại, Triệu Bắc Hành nắm mắt cá chân Bạch Chỉ, một phát lôi cậu lại gần mình.
“Anh Hành.” Bạch Chỉ hoảng.
Triệu Bắc Hành đè cậu, thì thầm hỏi: “Cậu ngứa đòn rồi chứ gì?”
Bạch Chỉ: Hứm~
Danh sách chương