Nhoáng cái đã đến tháng 4, tuyết dần tan đi, những cây liễu ven đường bắt đầu đâm chồi.

Mấy hôm trước Bạch Chỉ dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng giúp vựa trái cây của Triệu Bắc Hành đăng ký công ty thành công, đặt tên là Công ty TNHH buôn bán nông sản Bắc Hành. Cậu cũng đăng ký bảo hiểm cho nhóm công nhân, đóng trước 15 năm theo quy định, sau 60 tuổi đứa nào đứa nấy cũng sẽ được nhận lương hưu.

Đám Nhị Lương Tử hào hứng cầm thẻ bảo hiểm hỏi: “Ba cái đồ quỷ này coi vầy mà mốt già đem đi lãnh tiền được hả anh?”

Bạch Chỉ cười gật đầu: “Bình thường mấy công ty sẽ để nhân viên trả 350 tệ mỗi tháng, họ trả 350 tệ còn lại. Nhưng anh Hành bảo toàn bộ số tiền này cho mấy đứa hết đó, cứ làm chăm chỉ là có tiền dài dài luôn.”

“Anh Hành đỉnh dữ!” Phác Tân Long sung sướng nhảy cẫng lên. Thằng nhóc này cứ thấy tiền là tít hết cả mắt lại, mỗi tháng nhận 3500 tiền lương là nó gửi hết về nhà, chỉ chừa lại đúng 100 tệ cho mình tiêu vặt.

Triệu Bắc Hành phì phèo điếu thuốc, cười bảo nó: “Mày để dành tiền cưới vợ à Tiểu Phác?”

“Dạ đâu có, tích tiền đóng học phí cho em của em đó, thằng nhỏ đang học đại học.” Phác Tân Long tự hào khoe.

“Trường nào mà mắc thế?”

“Học viện Mỹ thuật Trung ương đó anh. Nó học vẽ tranh, vẽ siêu đẹp luôn. Trong xóm em có gì là nó vẽ được hết á.”

Bạch Chỉ không khỏi khen ngợi: “Học viện Mỹ thuật Trung ương thì đúng là tốn tiền thật.”

Trường dạy nghệ thuật luôn có học phí cao hơn các trường đại học bình thường, đụng tí là tốn tiền mua vải vẽ, thuốc màu. Nghe đâu một hộp màu thôi cũng đã mấy nghìn tệ rồi, nhà bình dân mà cho con đi học mấy ngành này thì xác định luôn.

“Thằng nhỏ đang học năm hai rồi, em nuôi thêm 2 năm nữa là khỏe re.”

Đại Hoa cảm thán: “Hai anh em mày thương nhau ghê, ai như ông anh hai của Nhị Bảo, đã xài ké tiền mà còn bắt nạt nó nữa.” 

Chuyện hôm tết Nhị Lương Tử có kể lại cho cả bọn cùng hay, đứa nào đứa nấy nghe xong cũng muốn lên tăng xông. May có Triệu Bắc Hành ra mặt đưa người về, không là Nhị Bảo cứ hèn hèn chịu đòn chết tươi tại chỗ mất thôi.

Dĩ nhiên Triệu Bắc Hành cũng đăng kí bảo hiểm cho Nhị Bảo. Tiền lương mỗi tháng vẫn thế, nhưng tiền không đến tay nó mà đều chuyển vào thẻ ngân hàng được anh Hành dẫn đi làm cho. Tiền này để dành mai sau Nhị Bảo có cái dưỡng già, nếu may mắn cưới được một cô vợ hiền lành, biết chăm sóc nữa thì coi như đời thằng nhỏ lên hương. Nhị Bảo ngờ nghệch nào quan tâm tiền nhiều ít ra sao, mỗi tháng nó chỉ cần 100 tệ tiêu vặt là đủ rồi.

“Dọn dẹp đi, anh qua bên kho lớn coi sao đã.” Triệu Bắc Hành đứng dậy, phủi bụi trên đáy quần. Bạch Chỉ cất hợp đồng vào hồ sơ để tối đến xách qua cất bên nhà cụ Lưu.

Hai người vừa chuyển phòng cách đây không lâu, giờ Bạch Chỉ và Triệu Bắc Hành ở nhà cụ Lưu chứ không còn ở trên lầu nữa. Nhà mới cần phải có hơi người, không thì lâu ngày tường cũng bị bong tróc. Hai người không ở phòng của cụ Lưu mà dọn sạch sẽ một căn phòng ở phía Đông rồi ở lại.

Ban ngày Tiểu Bạch và anh Hành vẫn như bình thường, nhưng cứ đêm đến lại có người cứ chui rúc dính lẹo trên giường của ai kia. Triệu Bắc Hành đang tuổi sung sức, bị trêu ghẹo như thế sao mà chịu cho được. Anh hay quấn lấy Bạch Chỉ làm một hiệp, sung sướng rồi mới ôm cậu vào lòng, cùng nhau ngủ một giấc tới sáng.

Tất nhiên hai người vẫn chỉ dừng ở giai đoạn bắt sóc bỏ lọ, không ai mạnh dạn tiến tới, cứ dùng cái mác “giúp đỡ lẫn nhau” để duy trì sự việc.

Bạch Chỉ dọn dẹp xong, vừa định đi về thì thấy có một cô gái gầy gò nhỏ thó đang đứng ngoài cửa. Đầu óc cô rối bù, mặt bầm tím, khoác trên người chiếc áo bông quân đội màu xanh, sau lưng là chiếc bao vải đựng đồ.

Bạch Chỉ cứ ngỡ là ăn xin nên móc từ trong túi ra hai xu đưa cho cô nàng: “Đây bé ơi, anh không có tiền lẻ, em đi chỗ khác nha.”

Cô gái rụt tay để sau lưng, nhìn Bạch Chỉ với vẻ cảnh giác: “Tui không cần tiền, tui muốn tìm người à.”

“Cô tìm ai?”

“Vương Nhị Bảo làm ở đây đúng không?’ Cô gái nhón người nhìn vào bên trong tiệm.

Bạch Chỉ nhìn tới nhìn lui, chợt thấy cô nàng này sao mà quen quá: “Ơ cô… cô là chị dâu Nhị Bảo hả?”

“Đúng rồi, anh nhận ra tui hả?”

Hôm Tết lúc Nhị Bảo bị đánh, cô nàng này núp sau cánh cửa, vành mắt đỏ hoe. Dáng vẻ nửa muốn tiến lên ngăn cản nửa sợ sệt lùi lại của cô khiến Bạch Chỉ nhớ tới tận bây giờ.

“Nhị Bảo ơi, có ai tìm em nè.” Bạch Chỉ gọi, “Cô vào đi, sao tìm được đường tới đây hay thế?”

Tần Linh Linh rụt rè không dám đi vào, Bạch Chỉ là người lạ nên cô sợ bị lừa, cứ đứng đó đợi Nhị Bảo ra. Thoắt cái Nhị Bảo đã từ nhà sau đi lên, vừa chạm mặt nhau nó đã bật thốt: “Chị dâu! Sao chị tới đây vậy?”

Tần Linh Linh vốn đang cố nén nước mắt, nghe thế bèn òa khóc: “Huhuhu Nhị Bảo ơi.”

Nhị Bảo vội kéo Tần Linh Linh vào trong, lấy ghế cho cô nàng ngồi xuống: “Xa vậy mà sao chị dâu tới được dạ?”

Nhị Bảo không giấu vẻ mừng rỡ trên gương mặt. Dù nó và chị dâu ở cùng nhà chẳng được bao lâu nhưng Nhị Bảo thích chị lắm, vì đây là người đầu tiên thật sự xem nó như người nhà, còn đan áo len cho nó nữa. Chỉ buồn một nỗi là chiếc áo ấy đã bị Vương Đại Bảo cắt nát bét rồi.

Tần Linh Linh lau nước mắt đáp: “Tôi trộm của anh hai cậu 200 tệ rồi bắt xe đò lên đây.”

Trước khi đi, cô có nghe ngóng được Nhị Bảo đang làm ở một vựa trái cây tại Bạch Thành nhưng lại không biết địa chỉ chính xác là ở đâu, chỉ biết chủ tiệm họ Triệu, tên thường gọi là anh Hành. Tính ra Tần Linh Linh cũng nhanh nhạy ra phết, tới đây hỏi thăm một hồi đã tìm được đường đến luôn.

“Chị đi vầy, nhà… ông Vương Lão Nhị biết không?”

Nhị Bảo không gọi vợ chồng lão Vương là cha mẹ nữa, bởi trong thâm tâm nó, hai người họ đã trở thành kẻ xa lạ. Anh Hành bỏ ra 80 nghìn tệ giúp nó báo đáp công sinh là đủ rồi, từ giờ nó không gọi hai người đó là cha mẹ nữa.

Tần Linh Linh lắc đầu: “Anh hai cậu đánh tôi suốt mà hai ông bả cứ kệ thôi. Tôi chịu không nổi nên mới bỏ trống, nhưng không biết đi đâu cả. Rồi tôi nhớ ra cậu đang làm ở đây nên…” Nói đoạn cô ngẩng đầu lên nhìn Nhị Bảo.

Chuyện phải kể bắt đầu từ 3 ngày trước khi Vương Đại Bảo đi đánh bài. Không chỉ thua sạch sành sanh mớ tiền mà Nhị Bảo đem về hồi Tết, gã còn ôm về nhà thêm một đống nợ. Vừa về nhà nói cho cha mẹ hay, Vương Lão Nhị đã quất cho gã một gậy, Lý Xuân Mai thì vừa can chồng vừa mắng nhiếc đứa con mắc dịch: “Mày tính bức tử tao với thằng cha mày luôn đúng không, tiền đâu ra mà trả nữa hả?”

Vương Đại Bảo dễ gì mà tin: “Đợt trước Nhị Bảo nó về cho 20 ngàn tệ còn gì?”

“Lo cho đám cưới mày hết rồi chứ sao. Quên tiền sính lễ 40 ngàn tệ của con sao chổi kia hả?”

Nhìn thằng con phá gia chi tử nhà mình, Vương Lão Nhị tức đến run cả người. Vợ chồng ông ta bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả năm cũng kiếm không nổi 20 nghìn tệ, thế mà thằng ranh này lại đem cục nợ hơn trăm nghìn tệ về nhà.

“Chứ giờ sao? Tôi vay nặng lãi đó, không trả lẹ lãi mẹ nó đẻ lãi con mốt nghỉ trả được luôn.” Vương Đại Bảo hơi hoảng, “Thế tiền bán thằng Nhị Bảo đâu, đưa đây tôi xài đỡ đã, mốt rồi tính tiếp.”

“Ai… ai cho mày lấy hả, đó là tiền tao với mẹ mày dưỡng già!” Vương Lão Nhị cả giận mắng.

“Thì để tôi lấy đi trả nợ cái đã, mấy bữa nữa tôi đi làm kiếm tiền cho hai ông bà dưỡng già sau.”

Thấy con trai cứ nhì nhằng mãi không thôi, Lý Xuân Mai đành phải đưa sổ tiết kiệm cho gã đi cầm. Ai ngờ thằng ranh này quyết được ăn cả ngã về không, ôm mớ tiền vừa lấy về đi đánh bài thâu đêm suốt sáng tiếp, cuối cùng cháy sạch cả túi.

Thua trắng tay rồi Vương Đại Bảo về cũng không dám kể cho ba mẹ nghe nữa. Đang lúc nghĩ ngợi không biết kiếm đâu ra tiền, trông thấy vợ mình gã bỗng nảy ra một âm mưu. Nghe đâu ở vùng núi hẻo lánh phía Nam có thu mua vợ, bán một cô gái có thể kiếm hơn 100 nghìn tệ.

Tần Linh Linh nào hay biết mình đã trở thành mục tiêu của Vương Đại Bảo, vừa nhác thấy bóng gã, cô đã không dám ở trong nhà, lo sợ chạy ù vào bếp nhóm lửa. Vương Đại Bảo cười giả lả tiến tới bắt chuyện, hỏi Tần Linh Linh mấy hôm nay đi làm có mệt không rồi đá luôn qua chuyện muốn bán cô đi: “Mày đi theo tao cũng khổ chứ được gì đâu, tao đưa mày qua bên đó sống cho sướng cái thân hơn.”

Tất nhiên Tần Linh Linh không tin, nghe dăm ba câu cô đã biết gã đang toan tính gì nên vội lắc đầu sợ hãi, mặt mày tái nhợt: “Anh đừng có làm bậy nha, tôi báo công an bây giờ. Buôn người trái phép là công an tới còng đầu anh đó.”

Vương Đại Bảo tức khí đá cô lăn kềnh ra đất. Một cú đạp này trúng ngay ngực khiến Tần Linh Linh đau đớn không thở ra hơi, Vương Lão Nhị nghe tiếng kêu cứu mới chạy tới kéo cô ra.

Ngay đêm hôm đó Tần Linh Linh vội thu dọn hành lý, lòng thầm nghĩ giờ mà không đi thì chỉ có chết rục ở đây mà thôi. Nhưng một đứa con gái thất học như cô có thể đi đâu được cơ chứ? 

Cô bỗng nhớ tới Nhị Bảo.

Nhà Tần Linh Linh có ba đứa con gái, cô là con cả. Do ba bị tật một chân, sức khỏe không được tốt nên mất khả năng làm việc nặng nuôi sống gia đình. Hồi bé lũ trẻ trong xóm vẫn hay chòng ghẹo cô có ông cha bị thọt, khi ấy Tần Linh Linh không dám cãi lại, vì cô nào có anh trai em trai gì bảo vệ cho đâu. Cứ thế cô nhẫn nhịn thành quen, đến lúc làm dâu nhà họ Vương, gặp gã chồng ngang ngược đụng tí là lôi vợ ra trút giận cô vẫn cứ ngỡ mình có thể chịu đựng cả đời, cho đến khi gặp được Nhị Bảo… Cậu em chồng ngốc nghếch ấy đã dùng thân mình bảo vệ cô khỏi những đòn roi.

Tần Linh Linh lau nước mắt, nhân lúc đêm tối trốn đi mất biệt. Suốt hai ngày trời lo trước ngó sau, cuối cùng cô cũng tìm được đến đây.

Bạch Chỉ nghe cô kể mà đau thắt cả lồ ng ngực, sao trên đời này còn có loại người đốn mạt đến vậy, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà! 

Đúng lúc này Triệu Bắc Hành trở về từ nhà cụ Lưu, thấy Tần Linh Linh anh có hơi ngạc nhiên: “Ủa đây là… chị dâu của Nhị Bảo mà?”

Tần Linh Linh đỏ mặt đáp: “Anh là anh Triệu đúng không ạ?”

Triệu Bắc Hành gật gù nghe Bạch Chỉ thuật lại mọi chuyện, anh hỏi: “Cô không định về dưới đó nữa chứ gì?”

“Ừ.” Tần Linh Linh gật đầu đáp: “Tôi định kiếm gì làm rồi trả hết tiền sính lễ cho họ, sau này tôi không còn quan hệ gì với nhà họ Vương nữa.”

“Cho em góp phụ tiền nữa.” Nhị Bảo vội vàng lên tiếng.

Tần Linh Linh e thẹn nhìn cậu, đáp: “Cảm… Cảm ơn chú út nha.” 

Nhị Bảo nghe thế bèn gãi đầu cười ngây ngô.

“Chỗ tôi đang cần người nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh, bao ăn bao ở, lương 2000 tệ một tháng. Cô thấy sao?” Anh và Bạch Chỉ dọn đi rồi, trên lầu vừa hay trống chỗ cho Tần Linh Linh vào ở.

“Thế tốt quá ạ.”

Tần Linh Linh cúi đầu cảm ơn Triệu Bắc Hành.

“Thôi không cần khách sao, cũng do Nhị Bảo kể là cô đối xử tốt với nó lắm. Tôi nể mặt Nhị Bảo nên nhận cô vào làm thôi.” Triệu Bắc Hành rút điếu thuốc ra.

Nhìn cô nhóc trước mặt, anh chợt nghĩ: Nếu ghép đôi Tần Linh Linh với Nhị Bảo được thì..

Dù có hơi kì cục nhưng vẫn hợp ra phết đó chứ. Giờ Nhị Bảo cũng lớn rồi, trừ việc đầu óc không được thông minh cho lắm ra thì cái gì nó cũng không thua kém người khác, còn biết đi làm kiếm tiền nuôi gia đình nữa là.

Tần Linh Linh xách túi đồ lên lầu, Nhị Bảo bẽn lẽn theo đuôi Triệu Bắc Hành.

“Cần tiền đúng không?”

“Dạ…” Nhị Bảo níu quần áo mình, mặt đỏ như đít vịt.

Triệu Bắc Hành phì cười, móc ra 500 tệ đưa cho nó: “Chăm sóc chị dâu cho đàng hoàng nghe chưa.”

“Em cảm ơn anh hai!” Nhị Bảo cầm tiền, chạy đi mua đồ dùng hàng ngày cho Tần Linh Linh.

Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Thằng nhỏ cũng khôn mà anh, biết xin tiền mua đồ nịnh người ta kìa?”

Triệu Bắc Hành vỗ mông cậu một phát: “Kệ nó đi, về nhà ăn cơm nào. Anh đói rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện