Đám tang của cụ Lưu được tổ chức vô cùng hoành tráng khiến các ông bà trong xóm thấy mà ganh tỵ. Ai cũng bảo con cái nhà cụ Lưu sao mà hiếu thảo quá, giá mà lúc mình qua đời cũng được thế này thì đúng là chết không hối tiếc.

Sau đám tang, ba anh em họ Lưu không vội rời đi mà quyết định cùng ăn Tết ở quê, đợi cúng tuần 35 ngày cho cha xong rồi mới về lại thành phố. 

Tay bị thương nên Triệu Bắc Hành không làm việc nặng được, vựa trái cây phải tuyển thêm công nhân mới vì Tết đến nơi rồi, việc đăng đăng đê đê. Ngày nào tiệm cũng bận rộn từ sáng đến tối, có khi một ngày nhập hàng tới hai ba lần khiến đám nhóc mệt chết đi sống lại, không còn thừa hơi đâu mà giỡn hớt như trước nữa.

Guồng quay cuộc sống lại về như cũ, chỉ là Triệu Bắc Hành thi thoảng vẫn quên việc cụ Lưu đã qua đời, lắm khi mua đồ về nấu nướng toàn làm dư ra định đem qua cho ông cụ.

Công nhân bốc vác mới đến là người Triều Tiên ở Diên Biên(*), tên Phác Tân Long, tuổi tầm 20, vừa đen vừa gầy. Trước đây nó từng làm thợ hồ ở công trường, sau trời trở lạnh công trường ngưng hoạt động nên lên thành phố làm shipper giao đồ ăn rồi nhỡ làm mất xe người ta phải bồi thường hơn 2 ngàn tệ. Đang lúc trắng tay đói rã thì thấy thông báo tuyển dụng dán trên cột điện, thế là nó gọi điện xin vào làm luôn.

*Diên Biên là một châu tự trị của dân tộc Triều Tiên thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.

Ban đầu nhìn tướng tá đối phương Triệu Bắc Hành còn sợ nó bê hàng không nổi. Ai ngờ thằng nhóc được việc gớm, đã vậy còn chịu cực giỏi không hay than thở, lại chẳng đam mê rượu chè thuốc lá, dáng vẻ hiền lành khiến ai nhìn cũng thích.

Mấy nay Triệu Bắc Hành cứ hễ nói chuyện với Bạch Chỉ là lại nhắc tới cu cậu, nào là “Thằng Phác giỏi thật, sáng nay chất hàng nó bưng được nhiều lắm”, rồi thì “Thằng Phác ngoan ghê, mấy đứa rủ chơi bài nó không thèm đâu, chỉ lo tích tiền gửi về nhà thô”.

Giờ trong đầu Bạch Chỉ toàn ong ong hai tiếng “thằng Phác”, nghe mà chát hết cả lòng mề.

Buổi chiều Bạch Chỉ vào phòng thay gạc cho Triệu Bắc Hành, vết thương trên tay anh đã gần như lành hẳn, mai là có thể cắt chỉ rồi. Mấy ngày nay để tránh tay anh bị nước vào nên Bạch Chỉ giúp anh gội đầu.

“Còn đau không anh?’ Bạch Chỉ cẩn thận dán miếng urgo linh hoạt chống ẩm lên tay anh.

“Hết đau lâu rồi, anh có yếu dữ vậy đâu.” Triệu Bắc Hành ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn cậu mỉm cười.

“Không đau thì cũng không được làm việc nặng đâu đó. Vết thương của anh mới lành thôi, xung quanh toàn da non làm không khéo nó lại toác ra bây giờ.”

“Rồi rồi, coi Tiểu Bạch giống bà má anh chưa kìa.” Triệu Bắc Hành nựng mặt cậu.

Bạch Chỉ phẩy tay anh ra bảo: “Con trai cưng đừng có nghịch nào.”

“Á à được đằng chân lân đằng đầu luôn  hả?” Nói đoạn Triệu Bắc Hành kẹp cổ Bạch Chỉ, đè cậu ngã lăn ra giường: “Phục anh chưa?”

“Úi… Cẩn thận cái tay anh.” Bạch Chỉ sợ mình đè trúng tay phải Triệu Bắc Hành nên lo lắng dòm trước ngó sau.

“Phục anh chưa? Phục anh chưa hả?” Triệu Bắc Hành bắt đầu cù lét.

Bạch Chỉ sợ nhất là trò này, cậu vừa xin tha vừa cười đến độ chảy cả nước mắt: “Á… Phục anh Hành rồi mà hahaha đừng có làm thế… Em xin anh đó.”

Triệu Bắc Hành khàn khàn hỏi: “Ai phục?”

“Em… Em phục.”

“Phục ai?”

“Em phục anh Hành…”

Ể? Tình tiết này có hơi sai sai, hình như mình từng thấy trong bộ phim nào rồi? 

Mặt mũi Bạch Chỉ phực cái đã đỏ bừng, nơi nào đó lại âm thầm diễu võ dương oai, cậu vội đẩy Triệu Bắc Hành ra. Ai ngờ người nọ lại ngu ngơ tưởng rằng Bạch Chỉ đang tiếp tục giỡn với mình nên quyết chí nằm đè luôn lên người cậu, đoạn cù lét liên hồi: “Mau nói anh Hành ơi em sai rồi, sau này em không dám nữa.”

“Em… Em sai rồi!” Hai người cọ qua cọ lại một hồi khiến con chim non của Bạch Chỉ muốn sổ lồng, khó xử nhất là Triệu Bắc Hành cũng nhìn thấy. Bạch Chỉ xấu hổ đến mức đỏ cả cần cổ, cậu vừa sợ vừa lo, từ đầu đến chân chín rục như con tôm luộc.

Triệu Bắc Hành buông tay ra, Bạch Chỉ vội vội vàng vàng chạy về phòng. Giờ cậu chẳng còn hơi sức đâu mà lúng túng, lòng chỉ thấy tuyệt vọng đến vô hạn.

Thôi xong đời, anh Hành biết được bí mật của mình rồi.

Trong một thoáng đầu cậu hiện lên đủ loại tình huống, ví như anh Hành sẽ chỉ thẳng mặt rồi mắng cậu là đồ ghê tởm giống như bố cậu từng làm, hoặc giả anh sẽ đuổi thẳng cổ cậu đi mà không thèm nói câu nào…

Bạch Chỉ càng nghĩ càng sợ, mũi dần trở nên cay xè, lệ ậng lên trong khóe mắt.

Mãi một lúc sau Triệu Bắc Hành mới nhận ra vấn đề, anh chạy sang phòng cậu gõ cửa gọi: “Tiểu Bạch? Sao tự nhiên khóa cửa vậy?”

Bạch Chỉ lo lắng mở cửa ra nhìn, ai ngờ Triệu Bắc Hành bỗng dưng bật cười: “Gì mà dễ ngại dữ trời, cọ qua cọ lại thì cứng chứ có gì đâu mà?”

Bạch Chỉ:?!? “Cậu có bồ rồi chứ có phải còn zin đâu mà bày đặt xấu hổ?” Triệu Bắc Hành cười tà chộp lấy bé cúc cu của Bạch Chỉ: “Anh còn thấy cậu lộ mông nữa là, ngại gì hả cái thằng này?”

Bạch Chỉ hốt hoảng che hàng họ của mình lại, thánh ca xì trây bỗng réo rắt vang lên trong lòng. Quả nhiên anh Hành nhà cậu không – hề – có – khái – niệm về đồng tính luyến ái!

Triệu Bắc Hành ngồi bắt chéo chân trên giường dây hỏi: “Tết này cậu có về nhà không?”

Bạch Chỉ đứng hình một chốc mới đáp: “Dạ? Có… Có chứ anh.” 

Thật ra cậu không định về nhà đâu, nhưng nói ra mắc công anh Hành lại hỏi tới hỏi lui, thôi thì cứ ở tạm khách sạn vài hôm cũng được.

“Cuối năm khó mua vé xe lắm, muốn về thì nhớ đặt sớm chút, chứ hai bữa nữa là coi như tèo.”

“Em… Em mua qua điện thoại, lúc nào cần là cũng đặt được hết.” Bạch Chỉ gục đầu nói dối.

“Ừa cũng được, hai mươi tháng chạp tiệm nghỉ tới mùng tám mới mở lại. Nhưng mà nếu cậu thích ở nhà thêm thì mười lăm lên lại tiệm cũng được.”

“Không cần, không cần! Mùng tám em lên luôn.” Bạch Chỉ cũng không ham ở lại khách sạn lâu đâu.

Triệu Bắc Hành mỉm cười: “Được rồi, cuối năm anh cho cậu một bao lì xì siêu bự.”

Quay qua quay lại đã đến 20 tháng Chạp, Tiểu Phác và Tôn Châu đều đang bận thu dọn đồ đạc để mai về nhà luôn vì quê hai đứa ở xa. Mấy hôm rồi cả bọn mệt tưởng chết đi sống lại, Tôn Châu cũng không giở trò lười nhác như trước. 

Triệu Bắc Hành thưởng cho mỗi đứa một bao lì xì, bên trong có 1 ngàn tệ. Phác Tân Long đến đây làm còn chưa đầy một tháng nên nó xua tay không chịu nhận lì xì, Triệu Bắc Hành bèn vỗ vai nó bảo: “Qua Tết mày còn làm cho anh tiếp chứ lo gì.”

“Dạ!” Nghe thế Phác Tân Long mới chịu nhận lì xì rồi gật đầu cảm ơn.

Nhị Lương Tử và Nhị Bảo ở cùng xóm với Triệu Bắc Hành nên đến giáp Tết mới về cùng, Đại Hoa với Thịnh Tử cách nhà ba người cũng không xa mấy thành ra cũng làm tới 25 tháng Chạp mới về. Dĩ nhiên mấy hôm đó đi làm sẽ được gấp đôi tiền lương so với bình thường.

Bạch Chỉ xách hành lí đi xuống lầu, ban nãy Triệu Bắc Hành đã lái xe ra trước cửa đợi cậu. Đại Hoa giúp Bạch Chỉ xách hành lí đi ra ngoài, nó dặn dò: “Anh Bạch về bển có món gì ngon ngon thì mang về cho tụi em miếng nha.”

Thịnh Tử sút cho nó một phát: “Ăn ăn tối ngày, nhà anh Bạch xa vậy xách về cho mày ăn bằng niềm tin hay gì.”

Bạch Chỉ đã tính rồi, cậu định mua đồ ăn trên mạng rồi đến lúc quay lại gửi cho mọi người là được: “Ừa, qua Tết anh mang cho mấy đứa ít đặc sản ở quê.”

Lên xe ngồi với Triệu Bắc Hành, Bạch Chỉ bảo không đi máy bay mà về bằng vé xe đò. Bởi tầm này mua vé máy bay đúng là khó lắm, vé xe đò thì cậu chọn bừa chuyến nào cũng được.

Triệu Bắc Hành vừa lái xe vừa dặn dò: “Anh cắt cho cậu miếng gừng rồi, lát nhớ dán lên bụng cho bớt say xe. Đồ ăn thức uống anh mua cho cậu để hết trong túi đằng sau đó, nhớ lên xe uống ít nước thôi chứ không có chỗ đi tè đâu. Còn thứ gì đáng tiền thì cất kĩ vô không có đứa nó thó mất…”

“Dạ thưa bà Triệu cháu nhớ rồi.”

“Chê anh mày lắm lời thì anh cũng chịu nhưng giờ trộm cắp nhiều lắm, tết tư đến nơi tụi nó cũng muốn kiếm chút đỉnh để ăn chơi hiểu chưa?” Triệu Bắc Hành liên thiên cả buổi, lòng dạ cứ lo lắng không yên.

Bạch Chỉ cười cong cong khóe mắt, cậu gật đầu đáp: “Dạ, em hiểu rồi.”

Trước khi xuống xe Triệu Bắc Hành lấy trong túi áo ra một xấp tiền đưa cho Bạch Chỉ.

“Anh đưa em tiền lương rồi mà?”

“Cái này là tiền lì xì anh cho cậu đó.”

“Sao nhiều quá vậy ạ?” Bạch Chỉ đếm thử, tận 5 nghìn tệ.

Triệu Bắc Hành búng trán cậu một phát: “Tiền lời cuối năm chia ra thôi.”

Bạch Chỉ sắp tiền lại cho gọn rồi bảo: “Cảm ơn ông chủ ạ, ông chủ rộng lượng quá!”

Đến nhà xe, Triệu Bắc Hành xách đồ để cậu rảnh tay đi mua phiếu. Bạch Chỉ đến quầy vé tự động chọn bừa một tấm, đằng nào Triệu Bắc Hành cũng không biết chữ nên có mua vé đi đâu thì anh cũng tin là cậu về quê thôi.

“Mua rồi hả? Xe chạy mấy giờ?”

“Chín rưỡi ạ, còn nửa tiếng nữa.”

“Thế để anh đứng với cậu chút.” Sảnh chờ xe đông người qua lại, Triệu Bắc Hành đặt hành lí qua một bên, khoác tay bảo vệ Bạch Chỉ để cậu không bị những người xung quanh đẩy tới đẩy lui.

“Lát lên xe nhớ lấy đồ ăn ra nha chưa, giờ có mắc tè không?”

“Dạ không, nãy ra khỏi nhà em có đi rồi.”

“Tới nơi nhớ gọi báo anh một tiếng cho anh đỡ lo.”

Bạch Chỉ cúi đầu ậm ừ, giờ cậu mới thấm thía cảm giác chia xa. Cứ nghĩ đến việc nửa tháng không được gặp Triệu Bắc Hành, Bạch Chỉ lại thấy lòng như muốn nghẹn lại.

Nhoáng cái đã đến 9 giờ 30, cửa soát vé đã mở, Bạch Chỉ xách vali nói lời tạm biệt với Triệu Bắc Hành: “Anh về đi, chừng nào tới nhà em gọi điện cho anh.”

Triệu Bắc Hành vẫy tay chào cậu rồi vội rời đi, lòng bỗng trào dâng cảm giác mất mát khó tả khiến anh thấy lạ lẫm vô cùng.

Đợi Triệu Bắc Hành đi mất dạng, Bạch Chỉ mới kéo vali vội lỉnh ra khỏi hàng ngũ đợi soát vé. Cậu chờ thêm tầm mười phút nữa mới lén la lén lút trốn ra khỏi nhà xe như tên ăn trộm.

Triệu Bắc Hành vừa mới mua thuốc lá trong tiệm cạnh bến xe ra thì gặp người quen, thế là cả hai đứng tám chuyện đôi chút. Đương lúc chuẩn bị lái xe rời đi thì anh bỗng trông thấy phía xa xa có bóng ai đó bận áo lông màu trắng đang cầm chiếc vali to oạch tiến tới gần một chiếc taxi.

Triệu Bắc Hành ngây người, anh định móc điện thoại ra hỏi thẳng đối phương xem chuyện thế này là thế nào. Thế nhưng chần chờ một lúc anh quyết định cất điện thoại vào túi, tiếp đó lái xe đuổi theo chiếc taxi kia.

Thằng nhóc này không định về nhà mà đi đâu vậy trời?

Bạch Chỉ đã đặt phòng ở khách sạn từ trước, cậu định ăn Tết luôn ở đây. Lúc đặt phòng cậu còn cẩn thận lựa chỗ có phục vụ đồ ăn đầy đủ cho khách để đỡ tốn công gọi shipper giao tới.

Xuống xe taxi, Bạch Chỉ lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân rồi lên lầu. Trong phòng có điều hòa nên rất ấm áp, Bạch Chỉ cởi áo khoác ra, mở vali lấy máy tính kết nối wifi sẵn sàng. Tiếp đó cậu nằm trên giường đung đưa hai chân, vừa ăn đồ ăn vặt mà Triệu Bắc Hành mua cho vừa lựa phim để xem.

Ting. 

Điện thoại di động vang lên thông báo, Bạch Chỉ ngó qua, ra là Triệu Bắc Hành gửi tin nhắn Wechat cho cậu.

Triệu Bắc Hành: “Lên xe chưa?”

Bạch Chỉ nhấn nút tạm dừng chiếu phim, đoạn trả lời: “Lên rồi ạ. Anh không cần lo cho em đâu, mai về tới nhà em gọi anh nha.”

Cốc cốc.

Có người bên ngoài, Bạch Chỉ đi chân trần ra mở cửa thì thấy Triệu Bắc Hành đang nhìn cậu bằng vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Lên xe rồi hả? Xe gì mà sang chảnh dữ vậy ta?”

“Anh… Anh Hành, sao anh biết em ở đây?” Bạch Chỉ hốt ha hốt hoảng nhìn anh tiến vào phòng, lòng gióng chuông báo động: Xong đời xong đời, bị bắt quả tang bịa chuyện rồi! 

Faye: Tên bạn nhỏ mới vào tiệm nếu dịch qua tiếng Hàn là Park Sinyong đó các bạn, nghe tài tử ha =D À đợt này mình hơi bận công việc với chút chuyện nhà nên nếu tối nào không có chương thì mình sẽ bù lại vào hôm sau hoặc hôm sau nữa nha. Mai để mình siêng siêng làm 2-3 chương luôn ^x^

À, loại băng dán em bé Bạch dán cho anh Hành là loại băng linh hoạt này nè, nó đa zi năng hơn loại thường ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện