“Sếp Bân sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cho thằng em này vậy?” Triệu Bắc Hành kích động đến mức ngón tay cũng khẽ run, anh có dự cảm Kim Cường chắc chắn đã bị lật kèo rồi!
“Ầy Hành à, anh đây cũng không vòng vo tam quốc với chú mày làm gì. Thế bên chỗ cậu có cung cấp trái cây cho bên anh được tiếp hay không? Giá vẫn y như hồi đầu nhá.”
“Có chứ anh, sao lại không được?” Triệu Bắc Hành đằng hắng một tiếng, cố nén ý cười bên môi, “Mà em nhớ hôm nọ sếp Bân nhập hàng của Kim Cường mà nhỉ? Sao nay lại đổi qua chỗ em rồi?”
“Thôi chú mày đừng có nhắc! Chỗ thằng Kim Cường làm ăn mất uy tín thật sự, nó bày trái ngon đẹp lên trên, giấu mấy trái xấu dở ở dưới.” Đúng là cái đồ mắc dịch. Câu chửi cuối cùng Trần Bân không nói ra nhưng trong lòng cũng đã âm thầm tụng cho Kim Cường một bài.
Mấy hôm đầu hàng giao tới cũng tươi tốt ra trò lắm, ai ngờ mới chỉ vài bữa sau đã có quả hư. Ban đầu nhân viên còn tưởng là do quá trình vận chuyển gây ra, ai ngờ càng lúc số trái cây hư xuất hiện càng nhiều. Đỉnh điểm là sáng nay tài xế lái xe chở hàng về đến nơi mới nhận ra, cả một thùng dâu tây chỉ có lớp trên cùng là tươi mới, còn lại đều thối rữa hết.
Quản lý kinh doanh biết tin vội chạy tới báo cáo với Trần Bân. Ông ta lập tức gọi điện cho Kim Cường để mắng vốn, ai ngờ cái tên này đổi trắng thay đen quyết không nhận tội khiến Trần Bân tức tối dập máy và quyết định từ này không làm ăn gì với hắn nữa.
“Đúng là nhập trái cây thì cứ phải lấy của em Hành mình mới an tâm, chứ mấy người kia làm ăn chán quá.”
“Vâng anh, giá y như cũ nhưng mình phải ký hợp đồng đã.” Triệu Bắc Hành chợt nhớ tới bản hợp đồng mà cậu đã soạn giúp anh. Để giảm tổn nhất xuống mức tối thiểu và đề phòng Trần Bân lại giở chứng lật lọng, anh nhất định phải bắt ông ta ký vào hợp đồng này.
“Hợp đồng á? Rồi rồi được luôn, chiều chú mày cứ xách qua cho anh.” Cúp máy xong Triệu Bắc Hành nắm tay lại làm một động tác ăn mừng.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch ơi?”
“Dạ sao đó anh Hành?” Bạch Chỉ mới thay quần áo xong đang đi từ trên lầu xuống.
Triệu Bắc Hành vội chạy tới bế bổng cậu lên xoay một vòng.
“Á! Cho em xuống… Em chóng mặt!” Bạch Chỉ ôm vai Triệu Bắc Hành, tim cậu đập thình thịch như điên.
“Gì mà vui dữ vậy anh?” Thịnh Tử ngồi tỉnh bơ gọt quả lê bị hư một nửa, vừa ăn vừa hỏi. Chẳng hiểu sao trông hai người họ như thế mà nó lại thấy rất chi là bình thường.
Triệu Bắc Hành thả Bạch Chỉ xuống, hắng giọng đáp: “Ông chủ siêu thị Huệ Hữu vừa gọi điện tới bảo từ này sẽ nhập hàng bên mình.”
“Thật à?” Bạch Chỉ trợn mắt ngạc nhiên, còn chưa đầy nửa tháng mà Kim Cường đã bị đá đít rồi ư? “Lần này anh mày khôn rồi, phải bắt cha già Trần Bân ký hợp đồng đã, sau này lật lọng thì biết tay anh.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Không chỉ ký hợp đồng mà còn phải lập sổ sách kiểm tra hàng nhập vào và xuất đi nữa.” Cậu nhận ra Triệu Bắc Hành làm ăn hoàn toàn dựa vào tâm huyết hừng hực và tinh thần không sợ trời không sợ đất. Một người mù chữ như anh có thể dẫn dắt theo bốn đứa cũng học hành chẳng đâu ra đâu tới giờ này đúng là không mấy dễ dàng.
“Chờ em chút.” Bạch Chỉ lon ton chạy lên lầu lấy máy tính xách tay rồi đặt nó lên thùng đựng táo bên cạnh, “Đây là báo cáo tài vụ tháng này mà em lập cho anh nè. Có thông tin nhập xuất hàng mỗi ngày, bao gồm chủng loại và trọng lượng hàng. Ngoài ra còn có đơn giá nhập hàng lẫn giao hàng, tiền hao hụt trong quá trình vận chuyển và các loại chi phí khác… Mọi người làm gì nhìn em dữ vậy?”
Cả Triệu Bắc Hành, Nhị Lương Tử, Đại Hoa, Thịnh Tử và bé ngốc Đại Bảo đều đang nhìn cậu với vẻ ngô nghê, trong đôi mắt nho nhỏ là dấu chấm hỏi thiệt to to.
Triệu Bắc Hành nghe được cái hiểu cái không nhưng anh biết chắc đây là thứ có lợi cho quá trình phát triển tiệm sau này nên vỗ tay bụp một phát: “Đù má anh mày nhặt được báu vật thật rồi! Cứ làm thế này cho anh đi, năm sau biết đâu tiệm mình lại mở rộng thêm.”
Thịnh Tử gặm lê tiếp lời: “Nhìn vầy em dễ hiểu hơn nè, ngó cái là biết một năm mình kiếm được bao nhiêu xèng rồi xài bấy nhiêu!”
“Bởi mới nói cứ phải ăn học cho đàng hoàng, mù chữ chỉ có thiệt thôi. Sau này anh mà có con thì anh nhất định bắt nó phải đi học Đại học. Thử mà ngu học đọc chữ không rành giống anh coi, anh dố cho một cái chết tươi.” Triệu Bắc Hành hăng hái bảo.
Lửa tình vừa mới được hun đúc của Bạch Chỉ bị dập tắt ngay tắp lự. Sao anh Hành nhà cậu tối ngày chỉ nghĩ đến chuyện vợ con vậy, nghe mà bực chết đi được ấy!
Điện thoại rung lên hai tiếng, Bạch Chỉ lấy ra xem, ra là Tống Nhiên gọi điện tới.
“Em đi nghe máy đã nha.” Bạch Chỉ cầm điện thoại đi lên lầu.
Triệu Bắc Hành ngồi vào vị trí ban nãy của cậu rồi nhoài người nhìn bảng số liệu trên màn hình.
“Lão đại, anh nhìn có hiểu gì không á?”
“Không mày, mà cái này nhìn hay há.”
Nhị Bảo cười ngây ngô, nó vừa chạm tay vào màn hình vừa bảo: “Tivi nhỏ nè anh.”
Nhị Lương Tử đập tay nó mắng: “Đi qua bên kia chơi. Cái này mắc lắm đó, tao nghe bảo mấy nghìn một cái lận.”
Màn hình báo hiệu đến giờ tự động mở chế độ tiết kiệm pin, víu một tiếng máy tính trở nên đen thui.
“Chết mày chưa con, mày đụng vô làm hư nó rồi kìa!” Đại Hoa chỉ qua Nhị Bảo.
“Ể?” Nhị Bảo vẫn còn đang trong tư thế vươn tay ra, nó sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch cả lại. Tận mấy nghìn á, còn hơn một tháng lương của nó nữa… Lỡ Tết về không có tiền đưa mẹ thì thế nào mẹ cũng mắng cho xem. Nhị Bảo càng nghĩ càng thấy sợ, nó òa khóc ngay tại chỗ.
Triệu Bắc Hành sút cho Đại Hoa một phát: “Đừng có dọa em nó.” Đoạn anh nhấn thử một nút trên bàn phím, quả nhiên màn hình lại sáng lên.
“Máy móc không có hư gì hết, giải tán hết đi.”
Đám công nhân nối đuôi nhau trở về phòng.
Bạch Chỉ đang đứng nghe điện thoại trong phòng ngủ, Tống Nhiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Bạch ơi, cậu có chắc là anh Hạo ở phòng 303 không?”
“Chắc chứ, tớ thuê phòng cho anh ta mà.”
“Nhưng đâu có ai ở bên trong đâu ta…” Tống Nhiên gõ cửa hai phát, một người đàn ông bực bội bước ra mở cửa: “Gõ cái gì mà gõ, sao đó?”
Nghe thấy giọng nói xa lạ ấy, Bạch Chỉ vội hỏi lại: “A lô? Cậu đang nói chuyện với ai đó Tống Nhiên?”
“Tớ cúp máy đã, tối gọi lại cho cậu sau nha.” Tống Nhiên cất điện thoại vào túi áo, y tựa vào cửa, vừa vẫy tay vừa nhướng mày ẽo ọt bảo, “Hi~”
Cửa đóng sập lại ngay tắp lự, Tống Nhiên thoáng nghe thấy người bên trong phòng đang chửi: “Thằng điên!”
Nét cười trên mặt y trở nên sượng sùng hẳn. Tiên sư cái thằng khốn này vừa phải thôi chứ? Đêm hôm trước rõ là hắn chơi mình đến toác cả mông mà hôm nay đã giở bài không quen không biết à???
“Cạch cạch cạch!” Tống Nhiên gõ cửa lần nữa, Kim Cường cáu bẳn bước ra hỏi, “Rốt cuộc là mày muốn cái gì?”
“Éc… Anh không nhận ra tôi hả?”
Kim Cường cau mày ngó một lượt từ trên xuống dưới: “Không, đi lộn phòng hay gì vậy?”
Tống Nhiên bật cười, không biết hôm nọ ai mới là người đi nhầm phòng nhỉ?
“Cho tôi hỏi thăm chút, phòng này có mỗi anh ở thôi hả?”
“Xàm gì vậy, bố mày thuê một tháng không tao ở trong đây thì là đứa nào nữa?”
Tống Nhiên hoang mang ngó thử vào bên trong, trên nền nhà chỉ có mớ quần áo vứt lung tung, giường trống trơn không còn ai khác… Đúng là Trần Hạo không ở đây rồi, quái lạ thế nhỉ?
“Còn chuyện gì nữa không?”
“À không, không còn.” Tống Nhiên xua tay, lấy điện thoại ra xem.
Kim Cường hít một hơi thật sâu: “Tao cảnh cáo rồi đấy, còn gõ lần nữa là tao đá cho dính vách đừng nói sao xui nha chưa?”
Kim Cường đang nóng nảy dữ dội vì mới nãy Trần Bân gọi điện bảo chất lượng trái cây không ổn, ông ta muốn đổi sang nhập hàng chỗ khác.
Sao lại xảy ra chuyện này được chứ? Hắn đã dặn cấp dưới hàng đưa cho Huệ Hữu phải được kiểm tra kĩ lưỡng, tuyệt đối không được bỏ trái cây thối vào. Mà giả có bỏ vào thì cũng không được cho quá nhiều, sao đối phương lại đột nhiên đòi hủy nhập hàng chỗ hắn nữa vậy?
Tay quản lý dưới trướng Kim Cường vì muốn ăn lời đã trộn trái cây tươi và hư thối theo tỷ lệ 1:1. Đúng là một đám đồng đội heo, rõ là cố ý trộn hàng gửi cho khách mà.
Tống Nhiên sợ đến mực thụt lùi một bước: “Làm gì mà hung dữ vậy…”
“Biến!” Kim Cường sập cửa lần nữa.
Tống Nhiên trợn mắt, y chụp ảnh cửa phòng gửi qua cho Bạch Chỉ: “Cậu chắc là Trần Hạo ở đây chứ?”
Một củ Bạch Chỉ: Hình như đâu phải cửa màu này…
Tống Nhiên vội chạy xuống quầy lễ tân dưới lầu nghe ngóng. Ra là ở đây có hai khách sạn cùng tên “7 Ngày”, tài xế taxi muốn kiếm chác thêm nên cố tình chở Tống Nhiên đi khách sạn “7 Ngày” ở vị trí xa hơn.
“Má!” Tống Nhiên vội vàng bắt xe đi tới khách sạn bên kia, ai ngờ Trần Hạo sáng nay đã trả phòng đi mất biệt…
Thôi được rồi, người đã không còn thì mình cứ ở đây chơi thêm hai hôm nữa vậy.
***
Đến chiều Triệu Bắc Hành lái xe đến siêu thị Huệ Hữu. Lần này gặp mặt Trần Bân không mải uống trà nữa mà tay bắt mặt mừng vui vẻ: “Đúng là chỉ có thể làm ăn với chú mày thôi, mấy đứa khác anh tin không được mà!”
Triệu Bắc Hành mỉm cười giả lả, trong lòng thầm mắng: Mẹ bà nhà ông, giờ bày đặt xưng anh gọi em, ban đầu rõ là ông tham rẻ của thằng Kim Cường trước chứ ai.
“Đây thưa sếp Trần, giờ mình cần ký hợp đồng trước đã ạ. Nói sao thì anh cũng mở công ty đàng hoàng cứ bọn em có cái vựa trái cây nhỏ thôi, lỡ gặp biến cố gì sao mà gồng gánh được.” Bạch Chỉ lấy từ trong túi ra hai xấp giấy tờ đưa cho Trần Bân.
“Ờm… Hành à chú mày không tin anh hả?”
“Tin chứ! Tin nên anh em mình mới phải tiền bạc rạch ròi ra đó anh.”
Trần Bân xem sơ bản hợp đồng, nội dung ổn áp từ đầu đến chân, ông ta muốn bắt bẻ soi lỗi cũng chẳng được nên đành ký hợp đồng rồi đóng dấu. Ban nãy trên xe Bạch Chỉ luôn miệng dặn dò, nhất định phải bắt Trần Bân đóng dấu vào bởi chỉ có chữ ký thôi thì cũng chẳng có hiệu lực pháp lý. Có con dấu rồi, nếu làm trái hợp đồng Trần Bân buộc phải bồi thường cho họ.
Đương nhiên trong đó cũng có những điều khoảng ràng buộc cho bên Triệu Bắc Hành, ví như phải luôn đảm bảo độ tươi mới của trái cây, lượng trái hỏng không vượt quá 5% trên tổng số, bằng không bên A có quyền trả lại hàng.
Ký hợp đồng xong vẻ mặt Trần Bân hiển nhiên không mấy dễ chịu, nhưng ông ta cũng chỉ biết làm thinh. Lúc dẫn Bạch Chỉ ra khỏi siêu thị Huệ Hữu, cả người Triệu Bắc Hành khoan khoái, dường như mọi bức bối mấy ngày qua đã tan biến sạch.
“Hai anh em mình đi in thêm mấy tờ tuyển dụng nữa đi. Có đơn của Huệ Hữu rồi thì nhân công hiện giờ không đủ đâu.” Trước đây Tôn Châu đúng là lười nhác hay dùng mánh lới để nhẹ việc nhưng ít ra vẫn giúp ích được đôi chút, giờ thiếu một người cũng khiến cả đám còn lại hơi bận bịu thêm.
Bạch Chỉ huơ tay bảo: “Em có thể phụ mà.”
“Phụt… Hahahahahaha.” Triệu Bắc Hành bật cười.
Bạch Chỉ phùng mang trợn má: “Anh cười cái gì? Em khỏe lắm à nha!”
“Khỏe khỏe khỏe, cậu khỏe vô cùng luôn hahahahaha.”
“Tướng tá Nhị Lương Tử cũng tầm tầm như em mà, người ta bưng bê được chẳng lẽ em không làm được?”
Triệu Bắc Hành bóp cổ tay Bạch Chỉ khiến nhịp thở cậu trở nên dồn dập: “Làm như anh sợ cậu bưng bê không nổi á, anh không đành lòng thôi. Sinh viên học hành bấy nhiêu năm mà chìa tay ra lao động vất vả thế này thì uổng quá.”
Bạch Chỉ đỏ mặt đáp: “Không… Không sao mà anh.”
Triệu Bắc Hành nắn nắn mấy ngón tay cậu đoạn nói tiếp: “Bàn tay này là cái bàn tay cầm bút viết chữ chứ không phải để làm lụng vất vả. Nào rảnh thì dạy anh học sao cho đọc được trên hợp đồng nó viết gì đi.”
“Dạ!”
Lúc hai người quay trở lại vựa trái cây đã thấy đám Nhị Lương Tử bâu lại trước cửa, ở giữa là một thanh niên rúm ró sợ sệt vác theo đồ đạc sau lưng.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại về rồi?”
“Ầy Hành à, anh đây cũng không vòng vo tam quốc với chú mày làm gì. Thế bên chỗ cậu có cung cấp trái cây cho bên anh được tiếp hay không? Giá vẫn y như hồi đầu nhá.”
“Có chứ anh, sao lại không được?” Triệu Bắc Hành đằng hắng một tiếng, cố nén ý cười bên môi, “Mà em nhớ hôm nọ sếp Bân nhập hàng của Kim Cường mà nhỉ? Sao nay lại đổi qua chỗ em rồi?”
“Thôi chú mày đừng có nhắc! Chỗ thằng Kim Cường làm ăn mất uy tín thật sự, nó bày trái ngon đẹp lên trên, giấu mấy trái xấu dở ở dưới.” Đúng là cái đồ mắc dịch. Câu chửi cuối cùng Trần Bân không nói ra nhưng trong lòng cũng đã âm thầm tụng cho Kim Cường một bài.
Mấy hôm đầu hàng giao tới cũng tươi tốt ra trò lắm, ai ngờ mới chỉ vài bữa sau đã có quả hư. Ban đầu nhân viên còn tưởng là do quá trình vận chuyển gây ra, ai ngờ càng lúc số trái cây hư xuất hiện càng nhiều. Đỉnh điểm là sáng nay tài xế lái xe chở hàng về đến nơi mới nhận ra, cả một thùng dâu tây chỉ có lớp trên cùng là tươi mới, còn lại đều thối rữa hết.
Quản lý kinh doanh biết tin vội chạy tới báo cáo với Trần Bân. Ông ta lập tức gọi điện cho Kim Cường để mắng vốn, ai ngờ cái tên này đổi trắng thay đen quyết không nhận tội khiến Trần Bân tức tối dập máy và quyết định từ này không làm ăn gì với hắn nữa.
“Đúng là nhập trái cây thì cứ phải lấy của em Hành mình mới an tâm, chứ mấy người kia làm ăn chán quá.”
“Vâng anh, giá y như cũ nhưng mình phải ký hợp đồng đã.” Triệu Bắc Hành chợt nhớ tới bản hợp đồng mà cậu đã soạn giúp anh. Để giảm tổn nhất xuống mức tối thiểu và đề phòng Trần Bân lại giở chứng lật lọng, anh nhất định phải bắt ông ta ký vào hợp đồng này.
“Hợp đồng á? Rồi rồi được luôn, chiều chú mày cứ xách qua cho anh.” Cúp máy xong Triệu Bắc Hành nắm tay lại làm một động tác ăn mừng.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch ơi?”
“Dạ sao đó anh Hành?” Bạch Chỉ mới thay quần áo xong đang đi từ trên lầu xuống.
Triệu Bắc Hành vội chạy tới bế bổng cậu lên xoay một vòng.
“Á! Cho em xuống… Em chóng mặt!” Bạch Chỉ ôm vai Triệu Bắc Hành, tim cậu đập thình thịch như điên.
“Gì mà vui dữ vậy anh?” Thịnh Tử ngồi tỉnh bơ gọt quả lê bị hư một nửa, vừa ăn vừa hỏi. Chẳng hiểu sao trông hai người họ như thế mà nó lại thấy rất chi là bình thường.
Triệu Bắc Hành thả Bạch Chỉ xuống, hắng giọng đáp: “Ông chủ siêu thị Huệ Hữu vừa gọi điện tới bảo từ này sẽ nhập hàng bên mình.”
“Thật à?” Bạch Chỉ trợn mắt ngạc nhiên, còn chưa đầy nửa tháng mà Kim Cường đã bị đá đít rồi ư? “Lần này anh mày khôn rồi, phải bắt cha già Trần Bân ký hợp đồng đã, sau này lật lọng thì biết tay anh.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Không chỉ ký hợp đồng mà còn phải lập sổ sách kiểm tra hàng nhập vào và xuất đi nữa.” Cậu nhận ra Triệu Bắc Hành làm ăn hoàn toàn dựa vào tâm huyết hừng hực và tinh thần không sợ trời không sợ đất. Một người mù chữ như anh có thể dẫn dắt theo bốn đứa cũng học hành chẳng đâu ra đâu tới giờ này đúng là không mấy dễ dàng.
“Chờ em chút.” Bạch Chỉ lon ton chạy lên lầu lấy máy tính xách tay rồi đặt nó lên thùng đựng táo bên cạnh, “Đây là báo cáo tài vụ tháng này mà em lập cho anh nè. Có thông tin nhập xuất hàng mỗi ngày, bao gồm chủng loại và trọng lượng hàng. Ngoài ra còn có đơn giá nhập hàng lẫn giao hàng, tiền hao hụt trong quá trình vận chuyển và các loại chi phí khác… Mọi người làm gì nhìn em dữ vậy?”
Cả Triệu Bắc Hành, Nhị Lương Tử, Đại Hoa, Thịnh Tử và bé ngốc Đại Bảo đều đang nhìn cậu với vẻ ngô nghê, trong đôi mắt nho nhỏ là dấu chấm hỏi thiệt to to.
Triệu Bắc Hành nghe được cái hiểu cái không nhưng anh biết chắc đây là thứ có lợi cho quá trình phát triển tiệm sau này nên vỗ tay bụp một phát: “Đù má anh mày nhặt được báu vật thật rồi! Cứ làm thế này cho anh đi, năm sau biết đâu tiệm mình lại mở rộng thêm.”
Thịnh Tử gặm lê tiếp lời: “Nhìn vầy em dễ hiểu hơn nè, ngó cái là biết một năm mình kiếm được bao nhiêu xèng rồi xài bấy nhiêu!”
“Bởi mới nói cứ phải ăn học cho đàng hoàng, mù chữ chỉ có thiệt thôi. Sau này anh mà có con thì anh nhất định bắt nó phải đi học Đại học. Thử mà ngu học đọc chữ không rành giống anh coi, anh dố cho một cái chết tươi.” Triệu Bắc Hành hăng hái bảo.
Lửa tình vừa mới được hun đúc của Bạch Chỉ bị dập tắt ngay tắp lự. Sao anh Hành nhà cậu tối ngày chỉ nghĩ đến chuyện vợ con vậy, nghe mà bực chết đi được ấy!
Điện thoại rung lên hai tiếng, Bạch Chỉ lấy ra xem, ra là Tống Nhiên gọi điện tới.
“Em đi nghe máy đã nha.” Bạch Chỉ cầm điện thoại đi lên lầu.
Triệu Bắc Hành ngồi vào vị trí ban nãy của cậu rồi nhoài người nhìn bảng số liệu trên màn hình.
“Lão đại, anh nhìn có hiểu gì không á?”
“Không mày, mà cái này nhìn hay há.”
Nhị Bảo cười ngây ngô, nó vừa chạm tay vào màn hình vừa bảo: “Tivi nhỏ nè anh.”
Nhị Lương Tử đập tay nó mắng: “Đi qua bên kia chơi. Cái này mắc lắm đó, tao nghe bảo mấy nghìn một cái lận.”
Màn hình báo hiệu đến giờ tự động mở chế độ tiết kiệm pin, víu một tiếng máy tính trở nên đen thui.
“Chết mày chưa con, mày đụng vô làm hư nó rồi kìa!” Đại Hoa chỉ qua Nhị Bảo.
“Ể?” Nhị Bảo vẫn còn đang trong tư thế vươn tay ra, nó sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch cả lại. Tận mấy nghìn á, còn hơn một tháng lương của nó nữa… Lỡ Tết về không có tiền đưa mẹ thì thế nào mẹ cũng mắng cho xem. Nhị Bảo càng nghĩ càng thấy sợ, nó òa khóc ngay tại chỗ.
Triệu Bắc Hành sút cho Đại Hoa một phát: “Đừng có dọa em nó.” Đoạn anh nhấn thử một nút trên bàn phím, quả nhiên màn hình lại sáng lên.
“Máy móc không có hư gì hết, giải tán hết đi.”
Đám công nhân nối đuôi nhau trở về phòng.
Bạch Chỉ đang đứng nghe điện thoại trong phòng ngủ, Tống Nhiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Bạch ơi, cậu có chắc là anh Hạo ở phòng 303 không?”
“Chắc chứ, tớ thuê phòng cho anh ta mà.”
“Nhưng đâu có ai ở bên trong đâu ta…” Tống Nhiên gõ cửa hai phát, một người đàn ông bực bội bước ra mở cửa: “Gõ cái gì mà gõ, sao đó?”
Nghe thấy giọng nói xa lạ ấy, Bạch Chỉ vội hỏi lại: “A lô? Cậu đang nói chuyện với ai đó Tống Nhiên?”
“Tớ cúp máy đã, tối gọi lại cho cậu sau nha.” Tống Nhiên cất điện thoại vào túi áo, y tựa vào cửa, vừa vẫy tay vừa nhướng mày ẽo ọt bảo, “Hi~”
Cửa đóng sập lại ngay tắp lự, Tống Nhiên thoáng nghe thấy người bên trong phòng đang chửi: “Thằng điên!”
Nét cười trên mặt y trở nên sượng sùng hẳn. Tiên sư cái thằng khốn này vừa phải thôi chứ? Đêm hôm trước rõ là hắn chơi mình đến toác cả mông mà hôm nay đã giở bài không quen không biết à???
“Cạch cạch cạch!” Tống Nhiên gõ cửa lần nữa, Kim Cường cáu bẳn bước ra hỏi, “Rốt cuộc là mày muốn cái gì?”
“Éc… Anh không nhận ra tôi hả?”
Kim Cường cau mày ngó một lượt từ trên xuống dưới: “Không, đi lộn phòng hay gì vậy?”
Tống Nhiên bật cười, không biết hôm nọ ai mới là người đi nhầm phòng nhỉ?
“Cho tôi hỏi thăm chút, phòng này có mỗi anh ở thôi hả?”
“Xàm gì vậy, bố mày thuê một tháng không tao ở trong đây thì là đứa nào nữa?”
Tống Nhiên hoang mang ngó thử vào bên trong, trên nền nhà chỉ có mớ quần áo vứt lung tung, giường trống trơn không còn ai khác… Đúng là Trần Hạo không ở đây rồi, quái lạ thế nhỉ?
“Còn chuyện gì nữa không?”
“À không, không còn.” Tống Nhiên xua tay, lấy điện thoại ra xem.
Kim Cường hít một hơi thật sâu: “Tao cảnh cáo rồi đấy, còn gõ lần nữa là tao đá cho dính vách đừng nói sao xui nha chưa?”
Kim Cường đang nóng nảy dữ dội vì mới nãy Trần Bân gọi điện bảo chất lượng trái cây không ổn, ông ta muốn đổi sang nhập hàng chỗ khác.
Sao lại xảy ra chuyện này được chứ? Hắn đã dặn cấp dưới hàng đưa cho Huệ Hữu phải được kiểm tra kĩ lưỡng, tuyệt đối không được bỏ trái cây thối vào. Mà giả có bỏ vào thì cũng không được cho quá nhiều, sao đối phương lại đột nhiên đòi hủy nhập hàng chỗ hắn nữa vậy?
Tay quản lý dưới trướng Kim Cường vì muốn ăn lời đã trộn trái cây tươi và hư thối theo tỷ lệ 1:1. Đúng là một đám đồng đội heo, rõ là cố ý trộn hàng gửi cho khách mà.
Tống Nhiên sợ đến mực thụt lùi một bước: “Làm gì mà hung dữ vậy…”
“Biến!” Kim Cường sập cửa lần nữa.
Tống Nhiên trợn mắt, y chụp ảnh cửa phòng gửi qua cho Bạch Chỉ: “Cậu chắc là Trần Hạo ở đây chứ?”
Một củ Bạch Chỉ: Hình như đâu phải cửa màu này…
Tống Nhiên vội chạy xuống quầy lễ tân dưới lầu nghe ngóng. Ra là ở đây có hai khách sạn cùng tên “7 Ngày”, tài xế taxi muốn kiếm chác thêm nên cố tình chở Tống Nhiên đi khách sạn “7 Ngày” ở vị trí xa hơn.
“Má!” Tống Nhiên vội vàng bắt xe đi tới khách sạn bên kia, ai ngờ Trần Hạo sáng nay đã trả phòng đi mất biệt…
Thôi được rồi, người đã không còn thì mình cứ ở đây chơi thêm hai hôm nữa vậy.
***
Đến chiều Triệu Bắc Hành lái xe đến siêu thị Huệ Hữu. Lần này gặp mặt Trần Bân không mải uống trà nữa mà tay bắt mặt mừng vui vẻ: “Đúng là chỉ có thể làm ăn với chú mày thôi, mấy đứa khác anh tin không được mà!”
Triệu Bắc Hành mỉm cười giả lả, trong lòng thầm mắng: Mẹ bà nhà ông, giờ bày đặt xưng anh gọi em, ban đầu rõ là ông tham rẻ của thằng Kim Cường trước chứ ai.
“Đây thưa sếp Trần, giờ mình cần ký hợp đồng trước đã ạ. Nói sao thì anh cũng mở công ty đàng hoàng cứ bọn em có cái vựa trái cây nhỏ thôi, lỡ gặp biến cố gì sao mà gồng gánh được.” Bạch Chỉ lấy từ trong túi ra hai xấp giấy tờ đưa cho Trần Bân.
“Ờm… Hành à chú mày không tin anh hả?”
“Tin chứ! Tin nên anh em mình mới phải tiền bạc rạch ròi ra đó anh.”
Trần Bân xem sơ bản hợp đồng, nội dung ổn áp từ đầu đến chân, ông ta muốn bắt bẻ soi lỗi cũng chẳng được nên đành ký hợp đồng rồi đóng dấu. Ban nãy trên xe Bạch Chỉ luôn miệng dặn dò, nhất định phải bắt Trần Bân đóng dấu vào bởi chỉ có chữ ký thôi thì cũng chẳng có hiệu lực pháp lý. Có con dấu rồi, nếu làm trái hợp đồng Trần Bân buộc phải bồi thường cho họ.
Đương nhiên trong đó cũng có những điều khoảng ràng buộc cho bên Triệu Bắc Hành, ví như phải luôn đảm bảo độ tươi mới của trái cây, lượng trái hỏng không vượt quá 5% trên tổng số, bằng không bên A có quyền trả lại hàng.
Ký hợp đồng xong vẻ mặt Trần Bân hiển nhiên không mấy dễ chịu, nhưng ông ta cũng chỉ biết làm thinh. Lúc dẫn Bạch Chỉ ra khỏi siêu thị Huệ Hữu, cả người Triệu Bắc Hành khoan khoái, dường như mọi bức bối mấy ngày qua đã tan biến sạch.
“Hai anh em mình đi in thêm mấy tờ tuyển dụng nữa đi. Có đơn của Huệ Hữu rồi thì nhân công hiện giờ không đủ đâu.” Trước đây Tôn Châu đúng là lười nhác hay dùng mánh lới để nhẹ việc nhưng ít ra vẫn giúp ích được đôi chút, giờ thiếu một người cũng khiến cả đám còn lại hơi bận bịu thêm.
Bạch Chỉ huơ tay bảo: “Em có thể phụ mà.”
“Phụt… Hahahahahaha.” Triệu Bắc Hành bật cười.
Bạch Chỉ phùng mang trợn má: “Anh cười cái gì? Em khỏe lắm à nha!”
“Khỏe khỏe khỏe, cậu khỏe vô cùng luôn hahahahaha.”
“Tướng tá Nhị Lương Tử cũng tầm tầm như em mà, người ta bưng bê được chẳng lẽ em không làm được?”
Triệu Bắc Hành bóp cổ tay Bạch Chỉ khiến nhịp thở cậu trở nên dồn dập: “Làm như anh sợ cậu bưng bê không nổi á, anh không đành lòng thôi. Sinh viên học hành bấy nhiêu năm mà chìa tay ra lao động vất vả thế này thì uổng quá.”
Bạch Chỉ đỏ mặt đáp: “Không… Không sao mà anh.”
Triệu Bắc Hành nắn nắn mấy ngón tay cậu đoạn nói tiếp: “Bàn tay này là cái bàn tay cầm bút viết chữ chứ không phải để làm lụng vất vả. Nào rảnh thì dạy anh học sao cho đọc được trên hợp đồng nó viết gì đi.”
“Dạ!”
Lúc hai người quay trở lại vựa trái cây đã thấy đám Nhị Lương Tử bâu lại trước cửa, ở giữa là một thanh niên rúm ró sợ sệt vác theo đồ đạc sau lưng.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại về rồi?”
Danh sách chương