Bạch Chỉ cũng xuống xe theo: “Sao đó anh ơi?”

Triệu Bắc Hành kiểm tra một chút rồi nhíu mày đáp: “Hư động cơ, để anh gọi sửa xe lưu động coi họ có tới đây sửa được không.” 

Chuông reo một lúc mới có người chịu bắt máy, Triệu Bắc Hành bảo: “Xe đang trên tỉnh lộ nối Bạch Thành đến Thông Du, tới sửa được không?”

Đầu dây bên kia ậm ờ biện hộ lý do tỏ vẻ không đến được. Triệu Bắc Hành cúp máy, vẻ mặt sa sầm hẳn: “Chắc thấy thời tiết xấu nên không muốn ra ngoài đây mà.”

“Thế giờ mình phải làm sao ạ?” Bạch Chỉ lạnh đến mức phải đứng dậm chân. Sao đang yên đang lành xe lại hư ngay lúc này nhỉ? “Lên xe ngồi đã.”

Hai người trở lại xe, Triệu Bắc Hành thử đề máy mấy lần vẫn không ăn thua, xem ra hôm nay phải chết dí ở đây rồi.

Xe cũ hầu như đều bị lỗi thế này, không ít thì nhiều. Như chiếc xe cà tàng anh mua đã được chủ chạy 7, 8 năm muốn nát bét ra rồi, lúc mua lại Triệu Bắc Hành chỉ tốn có 15 ngàn tệ là có luôn cả biển số lẫn bảo hiểm xe. Quả nhiên là tiền nào của nấy, năm sau anh nhất định thi lấy cái bằng lái xe rồi mua luôn một con xế mới!

Triệu Bắc Hành mở điện thoại ra, định bụng gọi thử xem có người bạn nào tới giúp được không. Nếu có mình anh thì xe có hư cũng chẳng sao, nhưng hôm nay còn có Bạch Chỉ đi theo. Anh không nỡ để thằng nhóc da dẻ non mịn này phải chịu rét lạnh.

“Để anh xuống đẩy một đoạn cho xe dừng bên lề đã.”

Trời đã tối hù, đường lại trơn trượt, nếu mấy phương tiện khác đi qua không phanh kịp thì rất dễ xảy ra va chạm với xe của hai người.

Sau khi đẩy xe dừng sát bên đường, Triệu Bắc Hành mới lên xe ngồi.Thời tiết xấu quá, đường xá lại xa, anh sợ gây phiền hà cho người khác nên không muốn gọi ai cả. Ai ngờ đúng lúc này có một tài xế chở hàng bỗng gọi điện tới.

“A lô, anh Tư gọi em chi vậy?”

“Hành hả, hôm nay sinh nhật chị dâu mày này. Qua chỗ anh uống tí không?”

“Hôm khác đi anh, em còn đang ngoài đường chưa về đâu. Cho em gửi lời hỏi thăm chị dâu.” Cúp máy xong Triệu Bắc Hành cười gượng bảo, “Tiểu Bạch này, coi bộ tối nay hai anh em mình phải ngủ trên xe rồi.”

Nhiệt độ trong xe dần hạ xuống, sương giá phủ mờ cửa xe. Bạch Chỉ thò tay ra ngoài chụp bông tuyết đang rơi xuống.

“Thôi không quậy, một hồi nữa tay cứng còng bây giờ.”

“Dạ.” Bạch Chỉ thu tay lại, ngồi dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Bốn bề yên tĩnh, trong không gian chỉ còn lại tiếng bông tuyết nhẹ đáp xuống mặt đất nghe lách tách. Giờ cậu mới biết hóa ra tuyết rơi cũng tạo ra âm thanh đó ~

“Có lạnh không?” Triệu Bắc Hành dụi tắt thuốc hỏi.

Bạch Chỉ run như cầy sấy đáp: “Không lạnh lắm ạ.”

Lúc này nhiệt độ trong xe tầm hơn âm 10 độ, nhưng bên ngoài đã giảm xuống còn có âm 27, 28 độ. Triệu Bắc Hành sợ cửa xe bị đóng băng nên anh mở hờ cửa ra, gió lạnh mang theo bông tuyết bay ngược vào trong.

“Ắt xì!” Bạch Chỉ xoa mũi hắt hơi một phát.

“Xuống xe ra ghế sau ngồi đi.” Vừa nói Triệu Bắc Hành vừa mở cửa bước xuống đi ra ghế sau ngồi, Bạch Chỉ cũng lót tót đi theo.

“Qua đây anh ôm là hết lạnh ngay.” Triệu Bắc Hành cởi cúc áo khoác ra để Bạch Chỉ có chỗ vào ngồi.

“Dạ?” Bạch Chỉ đang ngái ngủ nghe thế chợt tỉnh cả người. Đâu ra chuyện tốt quá vậy nè trời? Đầu óc đen tối của cậu lập tức ngập tràn những thước phim tình tứ trong xe hơi ahihi~

“Không… Không ổn đâu ạ…”

Triệu Bắc Hành thấy thế bèn kéo cậu qua luôn: “Dùng dằng cái gì, đàn ông với nhau mà ổn với không ổn gì hả? Hồi xưa lúc Hồng Quân ‘Vạn lý trường chinh’(*), lúc rét lạnh quá cũng toàn mấy ôm nhau sưởi ấm nghỉ ngơi chứ có sao đâu.”

*Hồng Quân mà Triệu Bắc Hành đang nói tới là Hồng quân công nông Trung Quốc thực hiện công cuộc “Vạn lý trường chinh” vào năm 1934-1935.

Bạch Chỉ dựa vào một bên người Triệu Bắc Hành, áo khoác anh không che kín người cậu được. Thế là Triệu Bắc Hành bế cậu ngồi luôn lên đùi mình, choàng áo khoác phủ hết cơ thể cậu rồi cài hết cúc lại.

Bạch Chỉ lúc này chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài trông y như bé chuột túi con. Hơi lạnh trên người cậu đã tan biến, giờ cậu bỗng thấy người có hơi khô nóng… Triệu Bắc Hành đang tựa đầu vào vai cậu, đưa mũi hít hà trên phần gáy Bạch Chỉ khiến cậu suýt thì rên lên.

“Cậu dùng dầu gội gì mà thơm quá?” Triệu Bắc Hành rung đùi hỏi.

“Áu… Là dầu gội chống… rụng tóc bình thường thôi anh.” Eo lưng Bạch Chỉ mềm nhũn, cậu thiếu điều muốn quỵ luôn trên đùi anh.

Triệu Bắc Hành hóa thân thành một chú chó cỡ bự cứ ra sức ngửi ngửi mùi hương trên người Bạch Chỉ. 

Thằng nhóc này không giống đám đàn ông bê tha lếch thếch bọn anh tí nào, người vừa mềm vừa thơm cứ như… Cứ như là con gái vậy đó.

Triệu Bắc Hành vội lắc đầu, mình đúng là vô liêm sỉ mà, sao lại nghĩ như thế được? Bạch Chỉ rõ là đàn ông, còn là anh em của mình nữa.

Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, cố sức làm dịu cơn sóng tình: “Anh Hành kể chuyện em nghe đi.”

“Ừa, cậu thích nghe chuyện gì.”

“Chuyện hồi xửa hồi xưa của nhà anh á.” Bạch Chỉ rất chi là có hứng thú với những câu chuyện về người xưa.

“Hồi ông nội còn sống cũng hay kể chuyện nhà cửa ngày xưa cho anh nghe lắm, tiếc là hồi đó anh nhỏ quá nên cái nhớ cái không. Thôi nói về ông tổ nhà anh đi, thời ông đồng hành cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi chinh phục thiên hạ, nghe bảo dáng ông cao to, tay cầm hai cái búa to đến mức đập núi còn vỡ. Mỗi lần đánh trận xong, đầu người trên lưng ngựa của ông đều nhiều đến mức không thể đếm được.

“Úi, ông tổ nhà anh là Trình Giảo Kim(*) hả?” Bạch Chỉ bật cười khúc khích.

“Trình Giảo Kim là ai đó?”

*Trong giai thoại dân gian Trình Giảo Kim thường được mô tả là có thân hình to béo, vũ khí ông hay sử dụng là búa siêu to nên Bạch Chỉ mới liên tưởng ông tổ của Triệu Bắc Hành với nhân vật này.

Chậc, quên mất anh Hành nhà mình thất học nên không hiểu mấy trò đùa kiểu này. Cơ mà đúng là gen di truyền của gia tộc tốt thật, bảo sao anh Hành đều ưu tú hơn người cả về dáng vóc lẫn thể chất.

“Anh kể tiếp đi, sau đó thì sao ạ?””

Triệu Bắc Hành búng trán cậu một cái: “Lập được nhiều chiến công quá nên sau ông được phong làm Tổng kỳ, dưới trướng có hơn 3 ngàn binh mã.” Khi đó tộc Mãn Châu có mấy người đâu, được làm lãnh đạo 3 nghìn người đúng là nhiều phết.

“Có được giang sơn rồi, hoàng thượng muốn luận công ban thưởng, thế mà ông tổ anh lại không muốn quay về kinh thành, cứ mãi nhớ nhung quê hương Đông Bắc thôi. Hoàng thượng thấy thế cũng cho phép ông tổ về đóng quân ở Bạch Thành.

“Ồ. Anh kể tiếp về ông cố đi, cái người mà anh bảo là nghiện thuốc phiện ấy.”

“Ông cố á hả, nói sao ta? Ông cố anh ăn chơi trác táng thật đấy, rất là biết hưởng thụ, sơn hào hải vị trên đời ông đều thử qua hết rồi. Ông cố có hai bà vợ, ông nội anh là con của vợ cả, trên ông nội còn có hai người anh trai nữa. Vợ hai của ông cố thì đẻ được hai đứa nhưng chưa đầy 20 tuổi là chết hết rồi.” 

“Lúc ông nội anh còn bé là nhà anh đã tụt dốc rồi, nhưng tính ra vẫn còn khấm khá hơn nhiều người. Ông hai đi du học tới giờ mất biệt tin tức luôn rồi. Còn ông nội anh đi học trường tư thục đàng hoàng đó nha. Khoảng thời gian Nhật Bản chiếm ba tỉnh Đông Bắc ông từng bị bắt học tiếng Nhật vài bữa, cũng vì vụ này mà sau Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản ông bị gán tội là nịnh Nhật.”

Dĩ nhiên Triệu Bắc Hành không hề đích thân trải qua những gian khổ thời đó, tất cả những chuyện trên đều là do người lớn trong nhà kể lại cho anh nghe.

“Cách đây mấy năm lúc nhà ông cả chuyển mộ cho ông anh thì thấy bên trong phần mộ tổ tiên có nhiều vàng bạc trang sức lắm. Cũng không biết là đồ bồi táng của cụ bà nào nữa.”

“Í da, vậy là toàn đồ cổ không đó anh.” Bạch Chỉ hào hứng tiếp lời.

“Cổ hay không anh không biết chứ có vàng bạc là biết có giá trị rồi. Có ba bốn cái khóa bạc cho con nít đeo nè, rồi thêm mấy cặp vòng tay vàng bạc, một cái vòng phỉ thúy màu xanh với một hộp tiền xu nữa. Con cháu nhiều quá nên không biết chia sao cho đều, thế là con của ông cả quyết định cho bốc thăm. Con trưởng và cháu đích tôn mỗi nhà đều được bốc một lá, còn đồ đạc dư lại để đó cho nhà ông hai lấy sau.”

“Anh bốc được cái gì rồi ạ?” Bạch Chỉ quay đầu chớp mắt nhìn anh.

Triệu Bắc Hành cười khà: “Số anh cậu hên đấy, bốc trúng ngay cái vòng tay phỉ thúy. Mẹ anh đem cất rồi, bảo là để dành sau này cho vợ anh đeo.”

Bạch Chỉ cụt hứng ngay tắp lực, ngực nhói đau như vừa bị ăn một cú đấm.

“Ò…”

Thấy Bạch Chỉ đột nhiên sa sút tinh thần, Triệu Bắc Hành tưởng là cậu buồn ngủ nên nắm hai tay cậu bảo: “Buồn ngủ thì cứ nằm dựa lên người anh ngủ đi.”

“Em không buồn ngủ.” Chỉ là lòng cậu buồn bực mà không có chỗ xả ra thôi, lồ ng ngực cứ nhức nhối, “Anh Hành có bạn gái bao giờ chưa?”

“Chưa.” Triệu Bắc Hành không đi học nên cũng không gặp được mấy nữ sinh cùng tuổi. Năm 12, 13 tuổi đã vào thành phố làm việc, tất cả những người phụ nữ anh từng gặp đều lớn tuổi hơn anh rất nhiều thì làm sao mà yêu với đương được. Đến năm Triệu Bắc Hành tầm 17, 18 tuổi cũng có một nữ đại gia muốn anh làm trai bao riêng cho bà ta, anh tức điên người mắng cho đối phương một trận. Bà ta quê độ rồi từ đó về sau không dám liên lạc với anh nữa.

“Sao nào, nhớ bạn gái cũ hả?”

Bạch Chỉ tự chuyển đổi bạn gái thành bạn trai rồi lắc đầu đáp: “Không nhớ, em hết thương người ta rồi.”

“Kể anh nghe về người yêu của cậu đi, sao hai đứa quen nhau được vậy?” Chẳng hiểu sao Triệu Bắc Hành bỗng tò mò về chuyện này.

“Học đại học chung, người ta theo đuổi em rồi em đồng ý thôi.”

“Quen mấy năm.”

“Dạ thì… Hơn bảy năm.”

“Lâu dữ ta, hai đứa mà kết hôn chắc giờ con cũng đi hóng chuyện được rồi.”

Bạch Chỉ tức tối trong lòng: Thì ít ra em phải sinh được mới tính đến chuyện đó chứ!

“Ầy, hai đứa có làm cái kia chưa?”

“Cái gì ạ?” Bạch Chỉ ngơ ngác hỏi lại.

Triệu Bắc Hành khều chân cậu một cái, đoạn hẩy eo lên hai phát: “Cái này này!”

“Ặc…” Bạch Chỉ th ở dốc, anh Hành thật sự muốn thảo luận chuyện này với một đứa gay như cậu đó hả?

“Tất nhiên là làm rồi ạ. Không lẽ anh Hành là trai tân ạ?” Bạch Chỉ quay đầu lại hỏi.

“Ờ…” Triệu Bắc Hành ngượng ngùng gật đầu.

“Thật ạ?” Tâm trạng vốn đang xuống dốc nãy giờ của Bạch Chỉ bỗng vui vẻ hẳn lên, bé tí hon màu hồng trong lòng cậu nhảy nhót như điên: Áu áu áu, anh Hành còn zin kìa!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện