93.

“Đúng không, chồng yêu?”

Thẩm Yểu bị người phía sau giam chặt vào trong ngực, cậu vẫn không ngừng phản kháng. Mỗi lần muốn chạy về phía trước, lại bị cánh tay như kìm sắt bên hông lôi về. Ngón tay Từ Ý Bạch khẽ đặt lên cổ họng cậu, hô hấp của Thẩm Yểu thoát khỏi khống chế khựng lại, sau đó yết hầu cuộn xuống rõ ràng.

Ngón tay trượt xuống thân trước của cậu từng chút một, dẫu rằng cách lớp vải dệt, cũng làm cho thân thể Thẩm Yểu khẽ run rẩy.

Từ Ý Bạch không lựa chọn cởi áo cậu ra, mà chậm rãi vén vạt áo Thẩm Yểu lên, bức ép Thẩm Yểu giơ tay, nhét vạt áo vào trong tay cậu.

Từ đầu tới đuôi, chỉ nói hai chữ:

“Giữ lấy.”

Thẩm Yểu bị ép nâng tay giơ vạt áo của mình lên, làn da trắng ngần không khuyết điểm hoàn toàn lộ ra trong không khí, trên dưới tuyền một màu, duy chỉ có đóa anh đào rơi trên nền tuyết trắng.

Có lẽ bởi vì hiện tại cảm xúc căng thẳng, cũng có lẽ bởi vì bị người gắt gao nhìn chằm chằm.

Thẩm Yểu không dám động đậy, cậu dựa vào người Alpha phía sau, vai lưng dán vào anh, thân hình cứng đờ. Trên ngực cảm nhận được sự lạnh giá trơn trượt.

Ánh mắt Từ Ý Bạch tập trung, anh không dùng thuốc tê, mà trực tiếp lấy tay bôi thuốc sát trùng gay mũi, sức lực trên ngón tay càng lúc càng lớn.

“...... Đau.”

Cơn đau đớn râm ran bắt đầu lan ra, đau cuối cùng biến thành tê dại, tất cả cảm xúc dường như tê liệt, lại khiến Thẩm Yểu càng run rẩy dữ dội.

Đầu mũi Thẩm Yểu toát mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy xuống theo đường cằm. Thời điểm cậu tự đâm dao vào mình không chút sợ hãi, nổ súng bắn người khác cũng không kích động, hiện tại lại vô cùng hoảng sợ.

Cậu ghét cảm giác thân thể bị người khống chế này, lại càng ghét cảm giác bị người lưu lại dấu vết trên thân thể.

Hình ảnh xỏ kim in ngược nơi đáy mắt, con ngươi của Thẩm Yểu phóng lớn, cậu kinh hoàng như con dê đang chờ bị làm thịt:

“Không muốn...... Đừng......”

Rõ ràng còn chưa chính thức bắt đầu, giữa sự yên tĩnh không tiếng động, đôi mắt ướt át như thể ngay giây tiếp theo sẽ rơi lệ.

Thẩm Yểu phát ra âm thanh nhỏ xíu từ cuống họng, tựa như yếu thế cầu xin: “...... Từ Ý Bạch.”

“Sợ gì chứ?” Từ Ý Bạch cụp mắt, thấp giọng như dỗ dành nói, “Không làm em đau quá đâu, nếu đau thì em có thể cắn anh, đau bao nhiêu cắn anh bấy nhiêu.”

Từ Ý Bạch không có ý mềm lòng, anh dường như quyết tâm cho Thẩm Yểu một bài học, lưu lại dấu ấn khó lòng xóa bỏ trên da thịt.

Nhìn mũi kim càng ngày càng gần, vẻ mặt vốn dĩ đáng thương của Thẩm Yểu nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Ccậu bùng nổ sức mạnh hất tay Từ Ý Bạch ra, vặn vòng eo nhỏ gầy, suýt nữa thoát khỏi trói buộc của Alpha, nhưng lại bị một sức mạnh lôi trở về.

“Bịch!”

Một tiếng nặng trịch, toàn thân Thẩm Yểu bị ném xuống đệm giường mềm mại, cậu phát ra tiếng rên đau đớn từ trong khoang mũi.

“Trốn gì thế? Sao không giả vờ nữa đi?” Phản ứng của Từ Ý Bạch còn nhanh hơn cậu, anh trực tiếp chặn Thẩm Yểu lại, đè cổ tay cậu hỏi,”Phát hiện vờ vĩnh ngoan ngoãn không có tác dụng nên không thèm giả vờ nữa đúng không?”

“Chỉ có chút kiên nhẫn đó thôi sao?”

Hô hấp của Thẩm Yểu dồn dập, không nhịn được muốn nhấc chân đá Từ Ý Bạch, nhưng hai chân lại bị Alpha kẹp chặt lại, không thể động đậy nổi.

Mồ hôi trên mặt cậu càng lúc càng chảy nhiều, không kiềm được hít thở hỗn loạn gào lên:

“Cút!”

“Đừng khiến em ghét anh.”

Động tác của Từ Ý Bạch hơi dừng lại, song vẫn cố chấp cầm kim xỏ, nói: “Vậy cứ ghét đi, nếu em muốn hận anh thì cứ việc.”

Anh không thể có được trái tim Thẩm Yểu, không có cách nào khiến Thẩm Yểu ở lại bên mình, chỉ có thể dùng phương pháp cố chấp, lưu lại dấu ấn trên người Thẩm Yểu, làm cho cậu vĩnh viễn khắc ghi trong tâm khảm.

Yêu cũng được, hận cũng tốt.

Chỉ cần có thể áp đảo được sự quên lãng.

“Điều này không giống như chuyện anh sẽ làm đúng không? Sao anh nỡ làm em đau được? Sao anh có thể làm ra chuyện không tôn trọng em vậy chứ?”

“Em có thể coi như anh đã điên rồi.”

Tay Từ Ý Bạch vững vàng, anh đưa kim tới gần, như độc thoại thấp giọng nói:

“Thẩm Yểu, thi thoảng anh lại nghĩ về bản thân trong quá khứ là người thế nào vậy?”

“Tình yêu không thể thay đổi một người, nhưng ái tình cực đoan bất công thì có. Em thẳng thắn ngoan ngoãn một chút, yêu anh một chút, thì anh đã không biến thành bộ dạng hiện tại.”

“Em không thể chỉ đùa giỡn anh, mà không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác...... Em chịu trách nhiêm một chút, chỉ ở bên anh yêu anh không được sao?”

Ngoài miệng Từ Ý Bạch nói những lời thấp hèn, bàn tay cầm kim lại chẳng hề ngừng lại.

Vành mắt Thẩm Yểu trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, đau đớn như dòng điện xen lẫn với tê dại. Cậu đau đến mức há miệng theo bản năng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Thẩm Yểu liều chết muốn nhấc chân đá người, hai tay vùng khỏi sự trói buộc khua loạn trong không khí: “Đừng, không muốn.....!”

Từ Ý Bạch đưa ngang tay còn lại đến, để bên môi Thẩm Yểu, tuân thủ lời hứa vừa nãy của mình.

Thẩm Yểu vô thức cắn xuống, chuyển tất cả tiếng kêu gào đau đớn thành lực cắn, lưu lại dấu răng thật sâu, nháy mắt liền nếm được mùi máu tươi nồng nặc.

Từ Ý Bạch chẳng hề nhíu mày, tiếp tục đâm chiếc kim vào, kéo theo ra một giọt máu nhỏ, bị anh lấy ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

Đợi đến thời điểm kết thúc.

Mảng da trắng ngần trước ngực Thẩm Yểu trở nên đỏ hồng.

Ngón tay bấu chặt trên chăn được buông lỏng, cậu nâng bàn tay không chút sức lực, dồn sức tát Từ Ý Bạch một cái, âm thanh vẫn giòn giã vang vọng như trước kia.

Thẩm Yểu mất khống chế mắng chửi:

“Cút đi!”

Từ Ý Bạch vẫn là dáng vẻ quý công tử lạnh lùng kia, chỉ là dấu tay đỏ lựng bắt mắt trên gương mặt có chút bất ngờ.

Anh lại như không cảm nhận được cơn đau bỏng rát trên gương mặt, cũng chẳng chạm vào, ngược lại lấy ra một chiếc khuyên, tinh xảo đẹp đẽ, vừa nhìn là biết là hàng thủ công.

Anh cúi đầu quan sát kỹ lưỡng, sau đó chẳng nói chẳng rằng kiên trì đeo vào cho Thẩm Yểu.

Đó là một chiếc khuyên vòng, xuyên qua chiếc lỗ mới vừa được bấm, trong cơn lạnh buốt mang theo sự đau đớn âm ỉ.

Thẩm Yểu không dám vùng vẫy, bụng cậu kéo căng. Từ Ý Bạch không kiềm nén hơi thở, hô hấp ấm nóng theo đó phả lên ngực cậu, giữa cơn đau khó lòng chịu đựng lại mang theo sự ngứa ngáy khó lòng nói ra.

Tay cậu quơ loạn giữa không trung, cuối cùng tóm được vào tóc Từ Ý Bạch, giống như để trút giận, dùng sức lôi kéo không hề có chừng mực.

“Rất đẹp.”

Từ Ý Bạch quan sát kỹ càng đưa tay khẽ kéo một chút, vết thương mới còn chưa kịp lành bị lôi ra, Thẩm Yểu theo bản năng ngửa nửa thân mình, hướng về phía ngọn nguồn lực kéo.

Tay Từ Ý Bạch đặt bên trên tựa như uy hiếp, đôi mắt tối đen xoay chuyển, nhìn khóa vào Thẩm Yểu hỏi:

“Thẩm Yểu, còn ngoại tình nữa hay không?”

“Có.....”

“Vì sao lại không ngoại tình cơ chứ?”

Thân thể Thẩm Yểu khẽ run rẩy, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm ngực mình, miệng lưỡi ngỗ ngược đáp trả rất nhanh.

Thời điểm vừa dứt lời, chiếc khuyên lại bị ngươi dùng sức kéo, cơn đau kéo dài không ngơi, lần này Thẩm Yểu trực tiếp mềm oặt ngã vào trong lòng Từ Ý Bạch.

Cậu đau đến nước mắt tuôn lã chã, xen lẫn giữa thở dốc cùng tiếng hô hấp dồn dập, Thẩm Yểu cười nói:

“Thứ này rất tốt, lúc em lên giường với Alpha khác, sẽ mang theo thứ chồng em tặng cho. Khi cởi quần áo bọn họ nhìn thấy chiếc khuyên này, trước tiên em sẽ lừa bọn họ đây là tự em xỏ lấy, hỏi bọn họ có thích hay không.”

“Bọn họ sẽ nói em thế nào đây? Có lẽ sẽ mắng em lẳng lơ, cho rằng em xỏ thứ đồ này cũng chỉ là để lấy lòng quyến rũ Alpha.”

“Nhưng thân thể của Alpha đều rất thành thật, bọn họ nhất định sẽ thích nghe tiếng lanh lảnh nó phát ra, đến lúc đó nhất định cũng sẽ kéo nó.”

“Đủ rồi!” Gân xanh trên cánh tay Từ Ý Bạch càng lúc càng gồ lên, đôi câu ba lời giả định không có thật của Thẩm Yểu khiến anh có chút không khống chế được. Anh dùng lực kéo khuyên, lại vì lo lắng vết thương nhiễm trùng, mà không dám quá đáng, cuối cùng vẫn như thể gãi ngứa, “Câm miệng lại!”

Diện mạo bình tĩnh của anh trở nên có chút dữ tợn, vươn tay muốn bịt miệng Thẩm Yểu, làm cho cậu ngay cả hít thở cũng khó khăn.

“Ưm......”

Thẩm Yểu lại phát ra tiếng rên, cậu né tránh bàn tay Từ Ý Bạch, sau khi nhổ mấy cái, tiếp tục không chút dao động tiếp lời:

“Khi bị kéo thì em sẽ có chút đau, nhưng hẳn là cũng rất kích thích. Lúc này em liền nói với bọn họ, đây là thứ chồng em tặng cho.”

“Bọn họ sẽ cực kỳ tức giận. Giả như thực lòng thích em, cũng có thể sẽ ghen tỵ đến phát điên, sau đó chắc sẽ càng dữ dội nhỉ? Vậy em hẳn là ngay cả khóc cũng không nổi nữa, sau đó sẽ gọi bọn họ là chồng ở trên giường.”

“Vậy chẳng phải càng thêm cảm giác kích thích yêu đương vụng trộm trái đạo đức hay sao?”

Trên trán Thẩm Yểu toát mồ hôi, lại khẽ gọi Từ Ý Bạch, cười hỏi:

“Đúng không, chồng yêu?”

Cậu gọi thân mật như vậy, khóe miệng lại mang nụ cười ác ý.

——————————Thẩm Yểu không bao giờ chịu thiệt một mình =))))Phản damg ác liệt =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện