87.
“Nếu em không cho thì anh sẽ tự mình lấy.”
Không ai biết tình huống cụ thể của Thẩm Yểu, nhưng sự thật đang mở ra sáng choang trước mắt. Chí ít, ký hiệu vĩnh viễn của Alpha cũng chẳng thể thực sự trói buộc được Thẩm Yểu.
Ký hiệu có thể ghi đè, hoặc thậm chí có thể biến mất không còn một chút dấu vết, cho nên Thẩm Yểu mới dám cả gan cho Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn như vậy.
Từ Ý Bạch ngây người nhìn chằm chằm dấu răng chồng chất sau gáy Thẩm Yểu, đầu óc anh rơi vào một mảng trắng xóa trống rỗng, ý nghĩ đầu tiên đột ngột hiện lên rằng đây cũng là một loại may mắn.
Điều này có nghĩa Quan Thù căn bản không hề có được Thẩm Yểu, ký hiệu vĩnh viễn căn bản cũng vô dụng như một tờ giấy. Anh cũng không phải băn khoăn việc xóa bỏ ký hiệu sẽ tạo thành ảnh hưởng tới thân thể Thẩm Yểu, mà phải chịu đựng giữ lại pheromone của Alpha khác suốt cuộc đời này.
“Khụ......”
Thẩm Yểu khổ sở ngửa đầu, phát ra tiếng ho khan khàn khàn từ trong cuống họng bị Quan Thù bóp chặt, cậu không ngừng dựa vào ra sau, bàn tay lạnh giá nắm lấy tay Từ Ý Bạch cầu xin giúp đỡ.
Quan Thù buông lỏng một tay, dùng sức lôi tay cậu ra, khuôn mặt khủng bố khẽ gầm: “Cậu mẹ nó lại động dục với Alpha khác trước mặt tôi à?!”
Dưới sự động chạm của Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch trong phút chốc tỉnh táo lại. Anh vươn tay hung hăng bóp chặt cổ tay Quan Thù, giúp Thẩm Yểu thoát khỏi cảm giác ngạt thở mãnh liệt: “Quan Thù! Buông tay!”
“Cút!” Quan Thù hất tay Từ Ý Bạch ra, “Chuyện giữa tao và Thẩm Yểu cần mày quản à?!”
Vết thương trên đầu hắn chưa được điều trị triệt để, máu tươi vẫn chảy thành từng dòng, nóng bỏng nhỏ xuống người Thẩm Yểu. Sắc đỏ thẫm rơi trên làn da trần trụi trắng ngần của Thẩm Yểu, hình thành bức tranh thị giác mãnh liệt.
Hô hấp của Thẩm Yểu rốt cuộc thông thuận một chút, lồng ngực phập phồng: “Ha...... Khụ ——”
“Quan Thù!”
“Thẩm Yểu, hiện tại tôi điên thành như vậy, có một nửa công lao là của cậu! Cậu mẹ nó cả đời này phải chuộc tội cho tôi!”
Bàn tay bị Từ Ý Bạch cưỡng chế lôi ra của Quan Thù lại xông tới, trong lúc như nhấn chìm Thẩm Yểu vào cảm giác ngạt thở, hắn lại như ban ơn mà thả lỏng ngón tay. Hắn nhìn chằm chằm bộ dạng hít thở dồn dập của Thẩm Yểu, bàn tay đột ngột tóm lấy gáy cậu, nháy mắt cúi đầu cắn một cái lên môi Thẩm Yểu.
“Cậu còn phải theo tôi cả đời, sao tôi nỡ giết cậu bây giờ chứ?”
Quan Thù linh hoạt lùi ra sau né tránh nắm đấm của Từ Ý Bạch, đưa tay liếm máu dính trên môi Thẩm Yểu. Tầm mắt hắn lướt qua Thẩm Yểu, chậm rãi đứng dậy: “Nhưng tôi sẽ giết Từ Ý Bạch.”
Hai Alpha xông vào đánh nhau không biết là lần thứ bao nhiêu, thù mới lại thêm hận cũ, rồi lại thêm hồi tình ái khiến hai người sau khi tỉnh táo lại đều thấy ghê tởm, bọn họ ẩu đả hung hãn hơn hẳn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Quan Thù đã hoàn toàn chìm trong điên cuồng, dây thần kinh đau đớn hoàn toàn tê liệt, trên người còn mang vết thương nặng, mỗi cú đấm cú đánh đều dốc toàn lực.
Từ Ý Bạch cũng đánh hắn đến đỏ mắt, bị đấm chảy máu mũi cũng không hề hay biết, anh hít thở hỗn loạn phát ra tiếng cười nhạo: “Quan Thù...... Ký hiệu vĩnh viễn của mày chẳng đáng một xu, mày đang khoe khoang cái gì chứ?”
“So với mày đến cả cơ hội cũng không có, chẳng phải vẫn tốt hơn à?!” Quan Thù bị kích động đè vai anh lại, một đấm giáng xuống gò má phải của Từ Ý Bạch, “Cần tao miêu tả một chút cho mày biết mùi vị đó tuyệt vời đến thế nào không? Thời điểm tao ký hiệu vĩnh viễn toàn thân Thẩm Yểu run rẩy, cậu ấy không ngừng gọi tên tao, mày có biết cậu ấy gọi dâm đãng thế nào êm tai thế nào không......?”
Mỗi một chữ hắn nói ra, sắc mặt Từ Ý Bạch lại biến đổi một phần. Cuối cùng bọn họ không còn giao lưu ngôn từ gì nữa, chỉ muốn khiến đối phương chết tại nơi đây.
Bàn tay Thẩm Yểu lần tìm dưới giường, dưới tình huống không một ai rảnh rỗi chú ý đến cậu, cậu nhặt quần áo Quan Thù cởi ra, lấy súng gây mê từ bên trong ra.
Từ Ý Bạch bị áp đảo, đối diện với cậu chính là vai lưng rộng lớn của Quan Thù. Thẩm Yểu tay lên, nhắm vào phần cổ yếu ớt nhất của Quan Thù, bóp cò súng.
“Phập ——”
Kim gây mê cắm thẳng vào trong da thịt, dựa theo lẽ thường mà nói, một nửa người sẽ liền tê liệt chỉ trong nháy mắt.
Quan Thù hiện tại lại điên đến mức ngay cả tác dụng của thuốc mê đối với hắn cũng không quá lớn. Cơ thịt hắn phát sinh từng đợt co giật, nhưng hắn lại không ngã xuống, ánh mắt hắn khiến nhịp tim Thẩm Yểu như ngưng lại trong khoảnh khắc:
“Thẩm Yểu, tôi vẫn cứ quá mềm lòng với cậu.”
Hắn lại giáng một đấm lên mặt Từ Ý Bạch. Sau khi cảm thấy anh dường như đã mất ý thức, Quan Thù đứng dậy, mặt sa sầm từng chút tiến tới gần Thẩm Yểu.
“Ký hiệu vĩnh viễn cái chó má gì chứ?! Lẽ ra tôi phải bẻ gãy cả chân lẫn tay cậu, như vậy mỗi ngày cậu chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả ăn cơm cùng đi WC đều cần tôi hỗ trợ.”
“Cậu thế này mà còn có thể chạy nữa sao?!”
Vào giây phút bàn tay Quan Thù chạm vào bắp chân Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch vừa nhắm mắt đột ngột bật dậy, toàn thân bổ nhào vào Quan Thù, đè ngã hắn xuống.
“Thẩm Yểu! Nhanh lên!”
“Cút ngay!” Thuốc mê trong người cùng Từ Ý Bạch đồng thời đè chặt thân thể hắn, vẻ mặt Quan Thù dữ tợn, kết hợp cùng máu me trên thân, khiến hắn tựa như con thú bị vây hãm. Hắn bùng nổ sức mạnh trực tiếp hất ngã Từ Ý Bạch, “Tao mẹ nó lặp lại lần nữa, cút!!”
Quan Thù đè lên người Thẩm Yểu, như phát điên hất súng gây mê trong tay cậu xuống đất, sau đó cúi đầu bẻ vai Thẩm Yểu, muốn cắn thẳng vào tuyến thể của cậu.
Đương lúc nguy cấp Từ Ý Bạch lại dồn sức nhào đến, phá tan giới hạn sinh lý, khóa chặt cổ Quan Thù lại.
Răng nanh của Quan Thù cắn vào không khí, phát ra tiếng va chạm. Bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Thẩm Yểu chầm chậm mở ra, cậu đã sớm giữ lại một mũi kim gây mê trong tay, trực tiếp nâng tay dùng sức đâm về phía tuyến thể của Quan Thù.
“Thẩm Yểu......”
Thân thể hắn bị thuốc mê khống chế từng chút một, Quan Thù mang theo sự không cam tâm mãnh liệt vươn tay muốn tóm lấy Thẩm Yểu, cuối cùng lại ngã rầm xuống nặng nề tựa như tảng đá.
Cho đến một giây cuối cùng trước lúc hôn mê, mắt hắn vẫn luôn mở trừng trừng.
Giải quyết xong một Alpha, còn lại một người nữa.
Thẩm Yểu không để lại chút thời gian để bình ổn hô hấp, dựa theo tính toán ban đầu, cậu cấp tốc khom người nhặt súng gây mê lên, quyết đoán nhắm họng súng thẳng vào Từ Ý Bạch.
“Cách ——”
Âm thanh bóp cò súng lại vang lên, nhưng chẳng phát sinh bất cứ chuyện gì, bởi vì trong súng không còn thuốc mê nữa.
Ánh mắt Từ Ý Bạch xoay về phía cậu, bình tĩnh tự thuật nói: “Vừa rồi em muốn bắn anh.”
“Không đâu.” Thẩm Yểu quẳng súng gây mê cầm trong tay lên giường, “Chỉ là mới nãy em bị hai người dọa sợ rồi, nên có chút sợ hãi với Alpha.”
“Thế ư?”
Từ Ý Bạch nhẹ bẫng hỏi lại một câu, anh nhặt áo khoác từ dưới đất lên, chà lau máu trên người Thẩm Yểu.
Quan Thù có khả năng tỉnh lại bất cứ lúc nào, anh chẳng thể giúp Thẩm Yểu tắm rửa, điều duy nhất cần làm bây giờ là đưa Thẩm Yểu thoát khỏi nơi này.
Anh cởi áo hoodie của mình ra, mặc trùm lên người Thẩm Yểu thành một chiếc váy có phần hơi ngắn, còn bản thân chỉ mặc chiếc áo dài tay mỏng manh.
Từ Ý Bạch bế Thẩm Yểu dậy, Thẩm Yểu cũng rất phối hợp ôm vai anh.
Ở trong căn phòng tối tăm quá lâu, mắt Thẩm Yểu bị ánh mặt trời bên ngoài châm chích, cậu quay mặt trốn vào trong ngực Từ Ý Bạch.
Bước chân Từ Ý Bạch ngừng lại, sau lúc vui mừng, anh cũng đã ý thức được một vấn đề —— Thẩm Yểu không thể bị ký hiệu vĩnh viễn, cũng có nghĩa em ấy sẽ vĩnh viễn tự do, không thể giữ lại được.
Nếu hôn môi vô ích, ký hiệu vô ích, nếu như cả tình yêu cũng vậy, vậy chỉ có thể dùng xiềng xích để thay thế.
Anh một mình đến đây, chiếc xe đen đang đỗ ở dưới tầng. Anh nhét Thẩm Yểu vào trong xe, bản thân thì ngồi vào vị trí ghế lái, lấy khăn tay lau máu mũi đang chảy ra.
Sau khi lau khô, Từ Ý Bạch vẫn chưa khởi động xe, mặt không chút thay đổi quay sang nhìn về phía Thẩm Yểu.
“Thẩm Yểu, ký hiệu vĩnh viễn là cảm giác gì vậy? Sung sướng lắm sao? Vậy nên em mới để Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn mình ư? Chẳng phải là ai đối xử tốt với em thì em sẽ ở bên người đó sao? Vậy sao em lại cứ luôn bất công như vậy chứ?”
Từ Ý Bạch vươn tay vuốt mặt cậu, cuối cùng tóm lấy tóc Thẩm Yểu: “Nếu em đã không cho thì anh sẽ tự mình đến lấy.”
Không cho thì cướp =))))
“Nếu em không cho thì anh sẽ tự mình lấy.”
Không ai biết tình huống cụ thể của Thẩm Yểu, nhưng sự thật đang mở ra sáng choang trước mắt. Chí ít, ký hiệu vĩnh viễn của Alpha cũng chẳng thể thực sự trói buộc được Thẩm Yểu.
Ký hiệu có thể ghi đè, hoặc thậm chí có thể biến mất không còn một chút dấu vết, cho nên Thẩm Yểu mới dám cả gan cho Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn như vậy.
Từ Ý Bạch ngây người nhìn chằm chằm dấu răng chồng chất sau gáy Thẩm Yểu, đầu óc anh rơi vào một mảng trắng xóa trống rỗng, ý nghĩ đầu tiên đột ngột hiện lên rằng đây cũng là một loại may mắn.
Điều này có nghĩa Quan Thù căn bản không hề có được Thẩm Yểu, ký hiệu vĩnh viễn căn bản cũng vô dụng như một tờ giấy. Anh cũng không phải băn khoăn việc xóa bỏ ký hiệu sẽ tạo thành ảnh hưởng tới thân thể Thẩm Yểu, mà phải chịu đựng giữ lại pheromone của Alpha khác suốt cuộc đời này.
“Khụ......”
Thẩm Yểu khổ sở ngửa đầu, phát ra tiếng ho khan khàn khàn từ trong cuống họng bị Quan Thù bóp chặt, cậu không ngừng dựa vào ra sau, bàn tay lạnh giá nắm lấy tay Từ Ý Bạch cầu xin giúp đỡ.
Quan Thù buông lỏng một tay, dùng sức lôi tay cậu ra, khuôn mặt khủng bố khẽ gầm: “Cậu mẹ nó lại động dục với Alpha khác trước mặt tôi à?!”
Dưới sự động chạm của Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch trong phút chốc tỉnh táo lại. Anh vươn tay hung hăng bóp chặt cổ tay Quan Thù, giúp Thẩm Yểu thoát khỏi cảm giác ngạt thở mãnh liệt: “Quan Thù! Buông tay!”
“Cút!” Quan Thù hất tay Từ Ý Bạch ra, “Chuyện giữa tao và Thẩm Yểu cần mày quản à?!”
Vết thương trên đầu hắn chưa được điều trị triệt để, máu tươi vẫn chảy thành từng dòng, nóng bỏng nhỏ xuống người Thẩm Yểu. Sắc đỏ thẫm rơi trên làn da trần trụi trắng ngần của Thẩm Yểu, hình thành bức tranh thị giác mãnh liệt.
Hô hấp của Thẩm Yểu rốt cuộc thông thuận một chút, lồng ngực phập phồng: “Ha...... Khụ ——”
“Quan Thù!”
“Thẩm Yểu, hiện tại tôi điên thành như vậy, có một nửa công lao là của cậu! Cậu mẹ nó cả đời này phải chuộc tội cho tôi!”
Bàn tay bị Từ Ý Bạch cưỡng chế lôi ra của Quan Thù lại xông tới, trong lúc như nhấn chìm Thẩm Yểu vào cảm giác ngạt thở, hắn lại như ban ơn mà thả lỏng ngón tay. Hắn nhìn chằm chằm bộ dạng hít thở dồn dập của Thẩm Yểu, bàn tay đột ngột tóm lấy gáy cậu, nháy mắt cúi đầu cắn một cái lên môi Thẩm Yểu.
“Cậu còn phải theo tôi cả đời, sao tôi nỡ giết cậu bây giờ chứ?”
Quan Thù linh hoạt lùi ra sau né tránh nắm đấm của Từ Ý Bạch, đưa tay liếm máu dính trên môi Thẩm Yểu. Tầm mắt hắn lướt qua Thẩm Yểu, chậm rãi đứng dậy: “Nhưng tôi sẽ giết Từ Ý Bạch.”
Hai Alpha xông vào đánh nhau không biết là lần thứ bao nhiêu, thù mới lại thêm hận cũ, rồi lại thêm hồi tình ái khiến hai người sau khi tỉnh táo lại đều thấy ghê tởm, bọn họ ẩu đả hung hãn hơn hẳn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Quan Thù đã hoàn toàn chìm trong điên cuồng, dây thần kinh đau đớn hoàn toàn tê liệt, trên người còn mang vết thương nặng, mỗi cú đấm cú đánh đều dốc toàn lực.
Từ Ý Bạch cũng đánh hắn đến đỏ mắt, bị đấm chảy máu mũi cũng không hề hay biết, anh hít thở hỗn loạn phát ra tiếng cười nhạo: “Quan Thù...... Ký hiệu vĩnh viễn của mày chẳng đáng một xu, mày đang khoe khoang cái gì chứ?”
“So với mày đến cả cơ hội cũng không có, chẳng phải vẫn tốt hơn à?!” Quan Thù bị kích động đè vai anh lại, một đấm giáng xuống gò má phải của Từ Ý Bạch, “Cần tao miêu tả một chút cho mày biết mùi vị đó tuyệt vời đến thế nào không? Thời điểm tao ký hiệu vĩnh viễn toàn thân Thẩm Yểu run rẩy, cậu ấy không ngừng gọi tên tao, mày có biết cậu ấy gọi dâm đãng thế nào êm tai thế nào không......?”
Mỗi một chữ hắn nói ra, sắc mặt Từ Ý Bạch lại biến đổi một phần. Cuối cùng bọn họ không còn giao lưu ngôn từ gì nữa, chỉ muốn khiến đối phương chết tại nơi đây.
Bàn tay Thẩm Yểu lần tìm dưới giường, dưới tình huống không một ai rảnh rỗi chú ý đến cậu, cậu nhặt quần áo Quan Thù cởi ra, lấy súng gây mê từ bên trong ra.
Từ Ý Bạch bị áp đảo, đối diện với cậu chính là vai lưng rộng lớn của Quan Thù. Thẩm Yểu tay lên, nhắm vào phần cổ yếu ớt nhất của Quan Thù, bóp cò súng.
“Phập ——”
Kim gây mê cắm thẳng vào trong da thịt, dựa theo lẽ thường mà nói, một nửa người sẽ liền tê liệt chỉ trong nháy mắt.
Quan Thù hiện tại lại điên đến mức ngay cả tác dụng của thuốc mê đối với hắn cũng không quá lớn. Cơ thịt hắn phát sinh từng đợt co giật, nhưng hắn lại không ngã xuống, ánh mắt hắn khiến nhịp tim Thẩm Yểu như ngưng lại trong khoảnh khắc:
“Thẩm Yểu, tôi vẫn cứ quá mềm lòng với cậu.”
Hắn lại giáng một đấm lên mặt Từ Ý Bạch. Sau khi cảm thấy anh dường như đã mất ý thức, Quan Thù đứng dậy, mặt sa sầm từng chút tiến tới gần Thẩm Yểu.
“Ký hiệu vĩnh viễn cái chó má gì chứ?! Lẽ ra tôi phải bẻ gãy cả chân lẫn tay cậu, như vậy mỗi ngày cậu chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả ăn cơm cùng đi WC đều cần tôi hỗ trợ.”
“Cậu thế này mà còn có thể chạy nữa sao?!”
Vào giây phút bàn tay Quan Thù chạm vào bắp chân Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch vừa nhắm mắt đột ngột bật dậy, toàn thân bổ nhào vào Quan Thù, đè ngã hắn xuống.
“Thẩm Yểu! Nhanh lên!”
“Cút ngay!” Thuốc mê trong người cùng Từ Ý Bạch đồng thời đè chặt thân thể hắn, vẻ mặt Quan Thù dữ tợn, kết hợp cùng máu me trên thân, khiến hắn tựa như con thú bị vây hãm. Hắn bùng nổ sức mạnh trực tiếp hất ngã Từ Ý Bạch, “Tao mẹ nó lặp lại lần nữa, cút!!”
Quan Thù đè lên người Thẩm Yểu, như phát điên hất súng gây mê trong tay cậu xuống đất, sau đó cúi đầu bẻ vai Thẩm Yểu, muốn cắn thẳng vào tuyến thể của cậu.
Đương lúc nguy cấp Từ Ý Bạch lại dồn sức nhào đến, phá tan giới hạn sinh lý, khóa chặt cổ Quan Thù lại.
Răng nanh của Quan Thù cắn vào không khí, phát ra tiếng va chạm. Bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Thẩm Yểu chầm chậm mở ra, cậu đã sớm giữ lại một mũi kim gây mê trong tay, trực tiếp nâng tay dùng sức đâm về phía tuyến thể của Quan Thù.
“Thẩm Yểu......”
Thân thể hắn bị thuốc mê khống chế từng chút một, Quan Thù mang theo sự không cam tâm mãnh liệt vươn tay muốn tóm lấy Thẩm Yểu, cuối cùng lại ngã rầm xuống nặng nề tựa như tảng đá.
Cho đến một giây cuối cùng trước lúc hôn mê, mắt hắn vẫn luôn mở trừng trừng.
Giải quyết xong một Alpha, còn lại một người nữa.
Thẩm Yểu không để lại chút thời gian để bình ổn hô hấp, dựa theo tính toán ban đầu, cậu cấp tốc khom người nhặt súng gây mê lên, quyết đoán nhắm họng súng thẳng vào Từ Ý Bạch.
“Cách ——”
Âm thanh bóp cò súng lại vang lên, nhưng chẳng phát sinh bất cứ chuyện gì, bởi vì trong súng không còn thuốc mê nữa.
Ánh mắt Từ Ý Bạch xoay về phía cậu, bình tĩnh tự thuật nói: “Vừa rồi em muốn bắn anh.”
“Không đâu.” Thẩm Yểu quẳng súng gây mê cầm trong tay lên giường, “Chỉ là mới nãy em bị hai người dọa sợ rồi, nên có chút sợ hãi với Alpha.”
“Thế ư?”
Từ Ý Bạch nhẹ bẫng hỏi lại một câu, anh nhặt áo khoác từ dưới đất lên, chà lau máu trên người Thẩm Yểu.
Quan Thù có khả năng tỉnh lại bất cứ lúc nào, anh chẳng thể giúp Thẩm Yểu tắm rửa, điều duy nhất cần làm bây giờ là đưa Thẩm Yểu thoát khỏi nơi này.
Anh cởi áo hoodie của mình ra, mặc trùm lên người Thẩm Yểu thành một chiếc váy có phần hơi ngắn, còn bản thân chỉ mặc chiếc áo dài tay mỏng manh.
Từ Ý Bạch bế Thẩm Yểu dậy, Thẩm Yểu cũng rất phối hợp ôm vai anh.
Ở trong căn phòng tối tăm quá lâu, mắt Thẩm Yểu bị ánh mặt trời bên ngoài châm chích, cậu quay mặt trốn vào trong ngực Từ Ý Bạch.
Bước chân Từ Ý Bạch ngừng lại, sau lúc vui mừng, anh cũng đã ý thức được một vấn đề —— Thẩm Yểu không thể bị ký hiệu vĩnh viễn, cũng có nghĩa em ấy sẽ vĩnh viễn tự do, không thể giữ lại được.
Nếu hôn môi vô ích, ký hiệu vô ích, nếu như cả tình yêu cũng vậy, vậy chỉ có thể dùng xiềng xích để thay thế.
Anh một mình đến đây, chiếc xe đen đang đỗ ở dưới tầng. Anh nhét Thẩm Yểu vào trong xe, bản thân thì ngồi vào vị trí ghế lái, lấy khăn tay lau máu mũi đang chảy ra.
Sau khi lau khô, Từ Ý Bạch vẫn chưa khởi động xe, mặt không chút thay đổi quay sang nhìn về phía Thẩm Yểu.
“Thẩm Yểu, ký hiệu vĩnh viễn là cảm giác gì vậy? Sung sướng lắm sao? Vậy nên em mới để Quan Thù ký hiệu vĩnh viễn mình ư? Chẳng phải là ai đối xử tốt với em thì em sẽ ở bên người đó sao? Vậy sao em lại cứ luôn bất công như vậy chứ?”
Từ Ý Bạch vươn tay vuốt mặt cậu, cuối cùng tóm lấy tóc Thẩm Yểu: “Nếu em đã không cho thì anh sẽ tự mình đến lấy.”
Không cho thì cướp =))))
Danh sách chương