69.

“Tôi đã kết hôn với Từ Ý Bạch rồi.”

Lời nói tương tự, Yến Tri Hành đã từng dùng vẻ mặt lãnh đạm để hỏi Thẩm Yểu, lúc đó tầm mắt y hơi đưa xuống, như đang đánh giá giá trị của một vật phẩm.

Hiện tại, bất kể là địa vị hay vị trí, đã hoàn toàn tương phản với tình huống khi đó.

Mãi không nhận được câu trả lời, Thẩm Yểu tựa như hạ mình nhún nhường, hơi khom lưng xuống. Tay phải cậu kéo chiếc cà vạt quấn trên cổ tay Yến Tri Hành, lôi người lại gần.

Thẩm Yểu tăng thêm chút sức lực trên chân, động tác của cậu là cố ý nhục nhã, lực độ lại không nặng không nhẹ, giữ vững ở một mức độ hoàn mỹ.

Cậu thờ ơ cười, đưa tay khẽ vỗ về hai má Yến Tri Hành, hỏi:

“Làm thế này ngài cũng thích sao?”

Hô hấp của Yến Tri Hành bỗng dưng khựng lại, đường nét trên lưng càng thêm siết căng, mạch máu dưới da giần giật điên cuồng.

Y cúi đầu liền có thể chứng kiến bàn chân Thẩm Yểu đang nghiền trên đũng quần tây, được chiếc tất bao lại, mơ hồ lộ ra mắt cá chân dưới ống quần. Mắt cá chân nhô lên, tạo thành một vùng hõm rõ ràng phía bên dưới.

Mỗi một bộ phận trên thân Omega đều xinh đẹp tựa như đồ sứ tinh xảo nhất.

Một bàn tay có thể dễ dàng nắm giữ.

Ánh mắt Yến Tri Hành vừa mới tập trung ở bên trên, cổ họng lại phát ra tiếng rên nhẫn nại. Thẩm Yểu không thu lực, hoàn toàn tùy tiện ứng biến, tuyệt đối không để tâm đến cảm nhận của Alpha.

Thậm chí còn cố ý thô bạo.

Song tần suất yết hầu của Yến Tri Hành lăn xuống lại càng lúc càng nhiều, làn môi vẫn luôn cắn chặt đột ngột buông lỏng, môi mỏng khẽ hé phát ra tiếng hít thở nặng nề, toàn bộ nhẫn nại kiềm chế tạo thành sự ẩm ướt trên mái tóc vàng.

Cơn căng tức trên huyệt thái dương không còn tồn tại nữa, thay vào đó là cảm giác nhục nhã khi bị Omega mình từng coi thường trước kia dẫm đạp, hòa quyện đan xen với cảm giác kích thích cuồn cuộn kéo tới như sóng triều.

Khóe mắt Yến Tri Hành càng ngày càng đỏ, đến thời điểm cận kề cực hạn, đôi chân không ngừng chuyển động kia lại ngừng lại.

Giống như bị người bóp nghẹn cổ họng, bên tai Yến Tri Hành vang lên một trận nổ đùng hoàng, cơ thịt dưới áo sơmi càng thêm siết chặt.

Thẩm Yểu hờ hững quan sát biểu cảm trên mặt y, chứng kiến gương mặt lạnh giá như băng kia bị tình dục bao trùm.

Cậu bức ép Alpha đối diện với dục vọng của bản thân, không chút tô vẽ nói trắng ra:

“Nhịn được sao?”

Yết hầu Yến Tri Hành lăn lộn điên cuồng, toàn thân như bị thiêu đốt. Y không thích bị khống chế, cũng không thích trắng trợn nói chuyện dâm dục, cho dù là hiện tại.

Bàn tay nắm chặt cằm y lại đột ngột rời đi, ngay cả bàn chân đang đặt trên người y cũng bỗng nhiên rút ra, hoàn toàn không chạm vào y nữa.

Rõ ràng đã cởi bỏ dây trói trên người, con ngươi của Yến Tri Hành nháy mắt lại phóng đại.

Y theo bản năng muốn giữ lấy Thẩm Yểu, lại vì trên tay bị trói chặt, chỉ có thể chạm vào khoảng không. Vì động tác vội vã, nửa người trên mất trọng tâm, ngã chúi về phía trước.

Thẩm Yểu một lần nữa ngồi dựa vào sofa, cánh tay đan xen ôm trước ngực. Cậu dùng đầu gối chống vào ngực Yến Tri Hành, không để y chạm vào chút xíu nào trên thân mình, cho dù là một góc quần áo.

“Ngài phải nói mình muốn gì, thì tôi mới có thể cho ngài thứ đó được.” Cậu chậm rãi nói, hỏi ngược lại, “Không phải sao?”

Alpha đắm chìm trong dục vọng như con sói muốn phá tung xiềng xích, thái độ của Thẩm Yểu lại như đang dạy chó, tát một cái rồi lại cho một viên kẹo.

Hô hấp của Yến Tri Hành càng ngày càng gấp, hương hoa hạnh tựa đôi tay khẽ vỗ về khuôn mặt y. Y khó khăn mở miệng, nói ra sự thật:

“Không......”

“Vậy trả lời câu hỏi lúc trước của tôi đi.”

Câu hỏi lúc trước.

Đầu óc Yến Tri Hành như máy móc tạm ngừng thoáng chuyển động lại, y hồi tưởng lại, thấp giọng nói: “Không có...... Tôi chưa từng bị Omega nào khác chạm vào.”

“Tốt.”

Thẩm Yểu gật đầu, cũng chưa nói vừa lòng hay không. Chân cậu lắc lư trước mặt Yến Tri Hành, vươn tay đè môi y, mặt mày thư giãn nói:

“Cởi tất giúp tôi đi.”

Cậu không giúp Yến Tri Hành cởi bỏ cà vạt, nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến sự suông sẻ của hành động kế tiếp.

Một bên tay bị trói của Yến Tri Hành tóm lấy cổ chân Thẩm Yểu, sau đó hai tay cùng chầm chậm trượt xuống, thành công cởi được tất cậu.

Tay y nắm chân Thẩm Yểu, như cầm lấy một khối ngọc trắng trẻo.

Trên người Thẩm Yểu chẳng có nơi đâu khiếm khuyết, ngay cả đôi chân cũng vậy, nhỏ nhắn trắng trẻo, có thể nhìn được mạch máu tỏa khắp lên phía trên.

Thoạt nhìn không có bất cứ sức lực gì, nhưng có lẽ bởi vì nguyên do nhiều năm luyện múa, trong mềm lại mang chút cứng cáp.

Thời điểm Thẩm Yểu đạp lên một lần nữa, không còn lớp vải kia, Yến Tri Hành lại càng cảm nhận được sự mềm mại nơi lòng bàn chân của cậu.

Hô hấp của y bất chợt nặng nề. Alpha luôn thích hoàn toàn kiểm soát, tay y không thể khống chế bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát khỏi dây trói trực tiếp lôi Omega đang ngồi trên sofa ngã xuống.

Lúc Thẩm Yểu buộc có dùng chút kỹ xảo, chỉ cậy mạnh không thể dễ dàng thoát khỏi, khiến cổ tay ma sát đỏ ửng như sắp bật máu.

“Thẩm Yểu......”

Mồ hôi trên người Yến Tri Hành càng lúc càng túa như tắm, y bất giác gọi tên Thẩm Yểu. Sau một tiếng thầm thì cuối cùng, đầu óc Yến Tri Hành trống rỗng, ngay cả xương cốt cũng như bị nuốt trọn.

Bả vai y rung động theo nhịp thở, Yến Tri Hành quỳ rạp trên đất, đầu óc trong cơn hỗn loạn cũng nhận thức rõ được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Yểu rốt cuộc chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, gan bàn chân trắng trẻo của cậu có chút sưng đỏ, thời điểm giẫm chân trần trên đất còn có thể cảm giác một chút đau rát như bị bỏng, cậu cũng không quá để ý.

Thời tiết bên ngoài lạnh, trên người cậu cũng choàng chiếc áo khoác dày màu nâu nhạt. Áo khoác khẽ trượt xuống khỏi vai cậu, hững hờ trên khuỷu tay, che phủ đôi tay bên dưới.

Trên người Thẩm Yểu chỉ còn lại chiếc áo lông, cậu chủ động ngồi xổm xuống ôm lấy Yến Tri Hành. Cái ôm chặt chẽ nóng bỏng, Thẩm Yểu rũ mắt, ánh mắt cũng muôn phần dịu dàng, như đang nhìn người yêu của mình.

Lông mi cậu từng chút hạ xuống, mặt đối mặt tiến gần đến Yến Tri Hành. Hô hấp càng gần càng gấp, triền miên nóng bỏng quấn quýt lấy nhau.

Trống ngực Yến Tri Hành đột nhiên dồn dập từng hồi, y quên đi cảm giác ẩm ướt khó chịu dưới thân, chỉ chờ Thẩm Yểu trao cho mình một nụ hôn.

Bàn tay giấu dưới áo khoác của Thẩm Yểu lại trượt xuống, lần vào trong túi, một chiếc bút máy xuất hiện trong tay cậu.

Ngón cái lưu loát gẩy lên trên, dễ dàng mở được nắp ra, để lộ ngòi bút sắc nhọn.

Làn môi đã sắp chạm vào nhau, Thẩm Yểu lại chẳng hề trao nụ hôn cho y, ngược lại nắm chặt thân bút, dùng sức đâm ngòi bút sắc nhọn kia vào đùi phải của Yến Tri Hành! Động tác của cậu không chút do dự, hoàn toàn dứt khoát.

Máu tươi nháy mắt tuôn ồ ạt, cảm giác đau đớn mãnh liệt trên đùi làm cho Yến Tri Hành chợt tỉnh táo lại. Sắc môi y có chút trắng bệch, y không để tâm đến vết thương trên đùi, nhìn chằm chằm khuôn mặt thản nhiên của Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu vẫn chưa buông tay, dùng lực tiếp tục đâm sâu bút xuống. Cậu quay mặt, đối diện với Yến Tri Hành, chậm rãi nói:

“Ngài biết không, tôi đã kết hôn với Từ Ý Bạch rồi.”

“Đã đăng ký kết hôn, là kiểu hoàn toàn hợp pháp.”

Đáy mắt Yến Tri Hành đỏ ngầu, gắt gao nhìn khóa vào cậu, như muốn nuốt vào trong bụng.

Thẩm Yểu buông tay ra, đồng thời quăng chiếc áo khoác vẫn luôn treo trên tay vào trong ngực Yến Tri Hành, vạt áo dài nháy mắt lây dính máu đỏ rực.

Chiếc áo khoác vẫn luôn mặc trên người cậu, còn vương hương pheromone của cậu.

Thẩm Yểu khom lưng, nhặt đôi giày trên mặt đất lên. Cậu bỏ lại Yến Tri Hành hiện giờ không thể đứng dậy, không nhanh không chậm tiến về phía cửa.

Thời điểm sắp đi tới cửa, Thẩm Yểu bất chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau. Cậu phản ứng nhanh chóng quay đầu lại, chứng kiến Yến Tri Hành hoàn toàn bất chấp những vết thương trên người, như con dã thú xổ chuồng, điên cuồng lao về phía cậu.

“Rầm ——”

Thân thể Yến Tri Hành chỉ chậm có một nhịp, đâm sầm vào ván cửa. Thẩm Yểu đóng chặt cửa lại, khóa từ bên ngoài. Cậu tựa vào ván cửa, tiếng đập cửa bên trong chấn động cả thân thể cậu, như thể Yến Tri Hành bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa xông ra.

Thẩm Yểu nhốt Yến Tri Hành đang vô cùng thèm muốn cậu ở bên trong, chỉ cố tình lưu lại chiếc áo khoác vương đầy pheromone, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng cậu để lại cho Yến Tri Hành.

Cậu chỉ cần nghĩ, cũng biết Yến Tri Hành đang ở trong phòng ôm chặt lấy áo khoác của mình không còn đếm xỉa đến tôn nghiêm gì nữa.
Foot job kèm bondage:))))

Ơ mà dù Yến Tri Hành là tự làm tự chịu thật, nhưng trong ba người cũng là kẻ thiệt thòi nhất ấy chứ. Thẩm Yểu còn chả thèm ngọt nhạt j luôn:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện