55.
Có muốn kết hôn với tôi không
Khi còn cách một cánh cửa, Yến Tri Hành bên trong như thể nổi điên lật tìm khắp căn phòng, cố gắng kiếm tìm tung tích của Omega. Y không còn nhớ tất cả những điều khác, chỉ còn nhớ Omega của mình tên là Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu lại hờ hững tựa vào cánh cửa mỏng manh kia, trong lòng mang đầy mưu tính tự tiêm thuốc kích dục cho bản thân, dựa vào phương thức này để tạo thành ảo giác cho Yến Tri Hành, lừa gạt y, khiến y tưởng rằng độ tương thích giữa bọn họ thật sự rất cao.
Hiện tại cậu lại bị ấn vai đè trên cánh cửa, chưa kịp bộc lộ bất cứ phản ứng gì. Trong con ngươi trấn tĩnh đen nhánh, cậu chứng kiến khuôn mặt Yến Tri Hành phóng đại tiến sát đến, đôi mắt xanh lạnh giá khép lại.
Ngay sau đó, nụ hôn cuồng nhiệt gấp gáp khó lòng kiềm chế liền kéo đến.
Thẩm Yểu phát ra một tiếng kêu rên khe khẽ, nụ hôn tràn ngập dục vọng này lại chẳng hề dấy lên nổi một chút nhiệt tình của cậu. Thẩm Yểu theo bản năng nhíu mày, cánh tay quấn bên hông cậu càng lúc càng siết chặt, mang theo dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ vô cùng, như muốn khóa chặt cậu vào trong thân thể.
Thuốc còn chưa có tác dụng, ngửi mùi đàn hương nồng nặc trong không khí, Thẩm Yểu từ đầu tới đuôi chẳng hề chìm đắm vào trong nụ hôn này.
Mãi cho đến khi cảm thấy thân thể dần dần nóng bức, cậu mới khẽ nâng cằm, chỉ có thể xem như phối hợp, căn bản không thể tính là đáp lại.
Trong lúc chưa nhìn thấy cậu, Yến Tri Hành còn có thể giữ vững lý trí. Y biết rõ bản thân phải ra khỏi căn phòng này, nơi đây chỉ là lưu lại pheromone của Omega.
Y không cần thứ này, thứ y cần chính là Omega của mình.
Yến Tri Hành hôn môi Thẩm Yểu, thân thể lại chẳng hề bình tĩnh lại. Y siết chặt eo Thẩm Yểu, nhất cử nhất động kế tiếp hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng.
Y không còn ý thức, song vẫn nhớ rõ mình đang ôm ai. Vầng trán tựa vào nhau, âm thanh của Yến Tri Hành vang lên ở khoảng cách cực kỳ gần:
“...... Thẩm Yểu.”
Omega trong lòng ôm thật vừa vặn, Yến Tri Hành nguyên bản chỉ là muốn ôm một lúc, nhưng dần dần, bàn tay lại bất giác vén vạt áo Thẩm Yểu, kề sát làn da nhẵn nhụi.
Chỉ là một đụng chạm đơn giản, hô hấp của Yến Tri Hành lại càng nặng thêm, ánh mắt y khóa chặt trên tuyến thể, răng nanh lộ ra.
Lực cánh tay của Yến Tri Hành cũng rèn luyện rất khá, bế xốc Thẩm Yểu lên khỏi mặt đất.
Lưng Thẩm Yểu dán lên cửa, hai chân lơ lửng. Cậu chỉ có thể ôm lấy cổ Yến Tri Hành để tìm kiếm cảm giác an toàn, từ cái ôm đơn phương của y biến thành tư thế yêu thương nhung nhớ.
Cậu cảm giác được động tác nóng vội của Alpha, dứt khoát chủ động dựa vào, dùng chân quấn quanh hông Yến Tri Hành. Má Thẩm Yểu kề sát cổ Yến Tri Hành, như con mèo làm nũng cọ cọ, âm thanh âm mát rượi mang theo chút âm gió, mơ mơ màng màng nói:
“Không muốn ở đây đâu, Yến Tri Hành...... Vào trong phòng đi.”
Sợi tóc như lông chim cọ qua yết hầu y, yết hầu Yến Tri Hành cuộn lên xuống dữ dội, thế mà chống lại được bản năng, bế thẳng Thẩm Yểu vào trong phòng ngủ.
Nệm rất mềm mại, Thẩm Yểu bị quăng xuống chẳng hề đau. Cậu theo bản năng nâng tay lên, chắn trên phần trán nóng rần.
Cậu phát hiện các ngăn tủ trong phòng ngủ đều bị mở ra, ngay cả giường cũng bị lệch khỏi vị trí ban đầu, bị người lục soát hết tất cả một lượt, ngay cả gầm giường có thể giấu một người cũng không buông tha.
Thẩm Yểu không có thời gian tiếp tục nhìn kỹ, tầm mắt đã bị Yến Tri Hành nhào tới hoàn toàn ngăn chặn.
“Ưm......”
Lần này âm thanh của cậu không mang theo chút giả dối bề ngoài, tuyến thể của cậu bị người cắn thẳng vào chẳng chút báo trước. Rồi lại không chỉ là trên tuyến thể, khiến ngón tay Thẩm Yểu không kiềm chế nổi dùng sức nắm chặt vào ga giường.
Alpha trong kỳ nhạy cảm chỉ còn sót lại chút lý trí, răng nanh dùng sức cắn vào tuyến thể. Cánh tay chặt chẽ quấn trên eo Thẩm Yểu, nửa bức bách ép người quỳ xuống, để có thể ôm càng chặt hơn.
Ngón tay Thẩm Yểu càng thêm siết chặt, như muốn xé nát ga giường, cậu không thể cảm giác được chút động tình về mặt sinh lý.
Thật may mắn, tác dụng của thuốc kích dục như trận mưa đến kịp, sóng tình chợt nhào đến, ngay cả xương cốt cũng trở nên mềm yếu. Toàn thân cậu từ đầu đến mũi chân đều biến thành màu hồng phấn sắc tình.
“Thẩm Yểu, vừa nãy có kẻ ngửi được pheromone của em.” Yến Tri Hành nằm đè phía sau cậu, lồng ngực dán sát vào lưng, y thấp giọng nói, “Tôi thật muốn giết chết cậu ta.”
Kể cả là Omega, cũng bị y phân vào quan hệ đối địch.
Bên tai Thẩm Yểu vang lên ù ù, đầu óc mê mệt, lại theo thói quen muốn vùi mặt vào gối đầu. Cậu muốn giấu đi khuôn mặt đỏ bừng, cũng muốn giấu âm thanh từ trong cuống họng.
Nhưng ký hiệu vừa mới kết thúc, Yến Tri Hành liền lật cậu lại, ép buộc cậu lộ ra khuôn mặt yêu kiều.
Thẩm Yểu nghiêng mặt đi, đường hàm cùng cổ kéo thành độ cong đẹp đẽ, rất dễ dàng kích thích dục vọng ngược đãi. Yến Tri Hành lại cố chấp nắm lấy cằm cậu, như thể nhất định phải được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này.
“Tôi muốn nhìn em.” Yến Tri Hành rũ mắt ngắm cậu, hỏi, “Vì sao lại muốn quay đi vậy?”
Thẩm Yểu bị ép bức phải nhìn mặt Yến Tri Hành, ngoài ra, cậu còn nhìn thấy ánh đèn sáng lóa. Đâm thẳng vào tầm mắt cậu, lặp đi lặp lại liên tục đến mức trống rỗng.
Đối với nụ hôn, ôm ấp thậm chí là đụng chạm của Yến Tri Hành, cậu đều không hề có cảm giác. Hết thảy say mê của Thẩm Yểu, đều dựa vào một mũi thuốc kích dục lạnh như băng kia.
Yến Tri Hành không cần thuốc kích thích, một chút pheromone nhỏ nhặt không đáng kể, cũng có thể khơi gợi hết thảy dục vọng của y dễ như bỡn.
Y dốc hết sức lực toàn thân ngăn chặn dục vọng này, Thẩm Yểu cũng dốc toàn lực nhưng lại là để ngăn chặn kích thích muốn đẩy y ra.
Giả như Yến Tri Hành biết, cậu lên giường với y, chỉ có thể dùng thuốc để kích phát dục vọng, thì y sẽ có cảm giác gì. Sớm hay muộn có một ngày, Thẩm Yểu sẽ để cho y biết.
Sự đề phòng của Yến Tri Hành quá nặng, quá khó lừa gạt, Thẩm Yểu không ngại dùng chính thân xác mình. Cậu không cần quá trình, cậu chỉ cần làm người thắng chung cuộc là được rồi.
Khóe mắt cậu trào lệ, tại khoảng khắc thanh tỉnh ngắn ngủi, Thẩm Yểu đã xác nhận được một việc ——
Yến Tri Hành quả nhiên không có phản ứng đối với pheromone của Omega, chỉ có thể phụ thuộc vào cậu.
Đổi bằng lời khác, Yến Tri Hành trong mắt cậu chính là nô lệ của pheromone. Rất không nghe lời, nhưng là có biện pháp để khống chế.
*
Sáng sớm, Yến Tri Hành chưa ngủ được mấy tiếng đã tỉnh lại theo đồng hồ sinh học của mình.
Dựa theo tình hình cố định thường ngày, thứ đầu tiên y nhìn thấy phải là căn phòng trắng đen rõ ràng của mình, trên tủ đầu giường bên tay phải, là đồng hồ cùng di động đặt ngay ngắn, còn có cả chiếc nhẫn của y nữa.
Song hôm nay không phải —— căn phòng xa lạ, giường chiếu cực kỳ lộn xộn, chỉ còn lại một nửa giường có thể dùng. Cũng bởi một nửa khoảng không còn lại, là y cùng Thẩm Yểu đang chen chúc cùng nhau.
Chuẩn xác hơn mà nói, thì là hiện tại bọn họ đang ôm nhau.
Y nhận ra cánh tay mình vẫn đang quấn trên eo Thẩm Yểu, ôm cực kỳ chặt, hoàn toàn là một tư thế bảo vệ. Với tư thế say ngủ như thế, bọn họ giờ đây không giống như quan hệ giao dịch, mà càng giống một cặp tình nhân bình thường.
Tất cả đều chứng thực một việc, y ngủ với Thẩm Yểu, điều này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Làn môi Yến Tri Hành mím chặt, quên cả việc rút tay lại. Cặp mắt xanh thẳm thoáng chần chừ, Yến Tri Hành rũ mắt nhìn xuống, lần đầu tiên chứng kiến dáng ngủ của Thẩm Yểu.
Bộ dáng khi ngủ của Thẩm Yểu không quá giống với khi thức, đã thu lại hết thảy sự công kích, hàng mi dài khẽ buông rủ, mí mắt mỏng manh, có thể nhìn thấy mạch máu rất nhỏ.
Nếu không phải hô hấp của cậu khẽ thoảng qua, Thẩm Yểu sẽ càng giống thiên sứ không thể cất lời trong bích họa nơi giáo đường.
Cậu tựa vào ngực Yến Tri Hành, hơi thở ấm áp cũng tự nhiên phả lên người y, tiến thẳng đến vị trí trái tim.
Huyệt Thái Dương của Yến Tri Hành đau nhức một trận, kí ức thiếu hụt trong khoảnh khắc tuôn trào, hỗn loạn như cả nghìn miếng tranh ghép hình, bắt đầu từ lúc y đặt chân vào căn phòng này ngày hôm qua, chớp mắt ghép lại với nhau.
Cuối cùng, điều y nhớ rõ nhất, cũng là thứ xuất hiện nhiều nhất trong đầu y chính là gương mặt thấm đẫm nước mắt kia của Thẩm Yểu, chỉ nhìn một mình y. Làn môi mỏng hồng hào, khẽ khép mở ——
“...... Yến Tri Hành.”
Âm thanh này dường như thoảng ngay bên tai y, Yến Tri Hành thình lình rút cánh tay về. Cũng chính vì động tác bất chợt này, đã quấy nhiễu Thẩm Yểu đang ngủ yên ổn.
Cậu chầm chậm mở mắt, ý thức còn chưa tỉnh táo. Thấy rõ người trước mặt, Thẩm Yểu cũng mơ hồ không rõ hỏi: “Yến Tri Hành......?”
Hai âm thanh như trùng khít lại, tâm trạng quanh năm không chút gợn sóng của Yến Tri Hành liền xuất hiện dao động tại một khắc này, ngón tay buông bên chân thoáng siết chặt, rất nhanh lại thả lỏng.
Hết thảy của ngày hôm qua quá mức kỳ lạ. Y nhíu mày, có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thẩm Yểu:
“Thẩm Yểu, cậu ——”
Còn chưa nói hết câu, Thẩm Yểu mới vừa mở mắt đột nhiên nhào vào lồng ngực y, hơn nữa còn ôm chặt lấy hông y. Má Thẩm Yểu dán lên người y, dường như đang tìm kiếm chỗ dựa.
Yến Tri Hành bị cái ôm hiếm thấy này làm cho đầu óc trống rỗng, y vốn không thích kiểu tiếp xúc thân thể thân mật với người khác. Đây là lần đầu tiên dưới tình huống tỉnh táo, y và Thẩm Yểu ôm nhau.
Hoặc phải nói là, ôm nhau với một người.
Thời gian thất thần chưa được đến nửa giây, y đã phục hồi tinh thần lại. Yến Tri Hành tóm lấy cánh tay Thẩm Yểu, ý đồ rất rõ ràng, y muốn đẩy người ra.
“Tôi biết ngài muốn hỏi điều gì, ngày hôm qua quả thật là tôi cố ý. Tôi cố tình lưu lại pheromone trong phòng, cố tình nhờ người ta lừa ngài lại đây, sau đó lại cố ý rời khỏi.” Thẩm Yểu vẫn ôm chặt y như cũ, thừa nhận hết thảy hành vi phạm tội của bản thân. Cậu ngẩng mặt nhìn Yến Tri Hành, “Tôi giở thủ đoạn đó chỉ để xác nhận một việc.”
Tay của Yến Tri Hành thoáng dừng lại, hỏi: “Là cái gì?”
Thẩm Yểu nâng đôi mắt, đen nhánh sâu thẳm tận đáy: “Tôi chỉ muốn biết có phải ngài cũng giống tôi không, Yến Tri Hành, ngài cũng chỉ có phản ứng với pheromone của tôi đúng không?”
“Giả như không phải, có lẽ là đã quá bất công với tôi rồi chăng?” Thẩm Yểu ôm Yến Tri Hành chặt đến mức như thể đang tóm lấy khúc gỗ cứu mạng, yết hầu cậu lăn lộn, dường như đang hạ một quyết định quan trọng đến cùng cực, cậu nhẹ giọng nói, “Bởi vì tôi chỉ có thể phản ứng đối với pheromone của ngài thôi.”
Yến Tri Hành không tiếp tục đẩy Thẩm Yểu ra nữa, cánh tay y buông thõng, tầm mắt đưa đến dấu hôn thật sâu trên cổ Thẩm Yểu, rồi lại rời đi.
Lần đầu tiên Yến Viện nhìn thấy Thẩm Yểu, đã nói Thẩm Yểu rất giống một người. Mãi đến hôm đó, Yến Tri Hành chứng kiến Thẩm Yểu trong làn mưa trước nghĩa trang, y mới biết được Thẩm Yểu giống ai.
Có lẽ, Thẩm Yểu giống y trước kia.
Ánh mắt nhìn mọi người đều hờ hững như nhìn bụi bặm, che giấu ở nơi sâu nhất, lại là căm hận khắc cốt ghi tâm.
Lần đầu thấy đã ghét Thẩm Yểu, là bởi thấy được bóng dáng quá khứ của bản thân, sự bất lực tạm thời, lặng lẽ ngủ đông chỉ chờ để cắn một miếng sâu nhất nặng nhất.
Có lẽ do nguyên nhân ký hiệu tạm thời, được Thẩm Yểu ôm như vậy, nhịp tim của Yến Tri Hành rất nhanh, ánh mắt cũng không dời xa khỏi người Thẩm Yểu nổi.
Y lặng thinh nhích ra sau, không muốn để Thẩm Yểu nghe được tiếng tim đập của mình.
Giản Nhiên nói không sai, Thẩm Yểu cùng y, đều đã bị chứng phụ thuộc pheromone này ảnh hưởng. Bọn họ là cùng một loại người máu lạnh vô tình, Thẩm Yểu và y bên nhau, cũng sẽ không thích đối phương.
Do sự tồn tại của chứng phụ thuộc, bọn họ không có khả năng lựa chọn người khác, trở thành một cặp AO xứng đôi duy nhất. Bọn họ bị pheromone trói chặt lại với nhau, sẽ không tồn tại phản bội, là định mệnh trời ban hoàn mỹ nhất trên thế giới.
Yến Tri Hành chưa từng hối hận về bất cứ quyết định nào, hiện tại lại thay đổi chủ ý. Y hạ mắt, giọng điệu so với sự lãnh đạm ngày thường, xem như mang theo chút cảm xúc, hỏi:
“Thẩm Yểu, có muốn kết hôn với tôi không?”
Thẩm Yểu buông đôi tay đang ôm quanh hông Yến Tri Hành, nhìn y một hồi rất lâu, tựa như đang xác nhận tính chân thật trong lời nói. Không tìm được chút ý đùa giỡn nào từ ánh mắt y, cậu mới mở miệng nói:
“Sao lại không muốn chứ? Chẳng qua tôi muốn một hôn lễ long trọng thu hút sự chú ý của cả nghìn người, tôi muốn mọi người đều hâm mộ tôi, ngài hẳn có thể cho tôi chứ?”
“Nhưng nếu như vậy, có lẽ phải chuẩn bị một thời gian rất dài, tôi không thích quá gấp gáp, cũng không muốn xảy ra sai sót.”
Cậu cười rồi chốt hạ: “Cơ mà có thể đính hôn trước.”
Yến Tri Hành gật đầu nói: “Được.”
“Thế nên hiện giờ ngài là đang cầu hôn tôi sao?” Thẩm Yểu nửa đùa cợt nửa nghiêm túc nói, “Ngài cầu hôn mà không quỳ xuống ư?”
Yến Tri Hành không nói gì, nhưng Thẩm Yểu có thể đọc ra một hàng chữ từ vẻ mặt của y —— “Cậu đang nằm mơ đấy à?”
Thẩm Yểu không quá để tâm quay đầu đi. Cậu nâng tay phải lên, bên trên còn có chiếc nhẫn Quan Thù tặng cậu. Cậu đã hết lòng tuân thủ lời hứa, sau khi đeo lên quả thật không tháo xuống nữa.
Cậu hỏi: “Tại tiệc đính hôn, ngài cũng sẽ trao nhẫn cho tôi nhỉ?” Thẩm Yểu lại bổ sung một câu, “Bởi tôi cũng sẽ làm vậy. Có cần tôi báo số đo không thế? Chiếc nhẫn này tôi đeo thực sự rất hợp.”
Edit H dở, nhưng H kiểu ẩn ý buông rèm đóng cửa này edit còn dở hơn =))))
Có muốn kết hôn với tôi không
Khi còn cách một cánh cửa, Yến Tri Hành bên trong như thể nổi điên lật tìm khắp căn phòng, cố gắng kiếm tìm tung tích của Omega. Y không còn nhớ tất cả những điều khác, chỉ còn nhớ Omega của mình tên là Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu lại hờ hững tựa vào cánh cửa mỏng manh kia, trong lòng mang đầy mưu tính tự tiêm thuốc kích dục cho bản thân, dựa vào phương thức này để tạo thành ảo giác cho Yến Tri Hành, lừa gạt y, khiến y tưởng rằng độ tương thích giữa bọn họ thật sự rất cao.
Hiện tại cậu lại bị ấn vai đè trên cánh cửa, chưa kịp bộc lộ bất cứ phản ứng gì. Trong con ngươi trấn tĩnh đen nhánh, cậu chứng kiến khuôn mặt Yến Tri Hành phóng đại tiến sát đến, đôi mắt xanh lạnh giá khép lại.
Ngay sau đó, nụ hôn cuồng nhiệt gấp gáp khó lòng kiềm chế liền kéo đến.
Thẩm Yểu phát ra một tiếng kêu rên khe khẽ, nụ hôn tràn ngập dục vọng này lại chẳng hề dấy lên nổi một chút nhiệt tình của cậu. Thẩm Yểu theo bản năng nhíu mày, cánh tay quấn bên hông cậu càng lúc càng siết chặt, mang theo dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ vô cùng, như muốn khóa chặt cậu vào trong thân thể.
Thuốc còn chưa có tác dụng, ngửi mùi đàn hương nồng nặc trong không khí, Thẩm Yểu từ đầu tới đuôi chẳng hề chìm đắm vào trong nụ hôn này.
Mãi cho đến khi cảm thấy thân thể dần dần nóng bức, cậu mới khẽ nâng cằm, chỉ có thể xem như phối hợp, căn bản không thể tính là đáp lại.
Trong lúc chưa nhìn thấy cậu, Yến Tri Hành còn có thể giữ vững lý trí. Y biết rõ bản thân phải ra khỏi căn phòng này, nơi đây chỉ là lưu lại pheromone của Omega.
Y không cần thứ này, thứ y cần chính là Omega của mình.
Yến Tri Hành hôn môi Thẩm Yểu, thân thể lại chẳng hề bình tĩnh lại. Y siết chặt eo Thẩm Yểu, nhất cử nhất động kế tiếp hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng.
Y không còn ý thức, song vẫn nhớ rõ mình đang ôm ai. Vầng trán tựa vào nhau, âm thanh của Yến Tri Hành vang lên ở khoảng cách cực kỳ gần:
“...... Thẩm Yểu.”
Omega trong lòng ôm thật vừa vặn, Yến Tri Hành nguyên bản chỉ là muốn ôm một lúc, nhưng dần dần, bàn tay lại bất giác vén vạt áo Thẩm Yểu, kề sát làn da nhẵn nhụi.
Chỉ là một đụng chạm đơn giản, hô hấp của Yến Tri Hành lại càng nặng thêm, ánh mắt y khóa chặt trên tuyến thể, răng nanh lộ ra.
Lực cánh tay của Yến Tri Hành cũng rèn luyện rất khá, bế xốc Thẩm Yểu lên khỏi mặt đất.
Lưng Thẩm Yểu dán lên cửa, hai chân lơ lửng. Cậu chỉ có thể ôm lấy cổ Yến Tri Hành để tìm kiếm cảm giác an toàn, từ cái ôm đơn phương của y biến thành tư thế yêu thương nhung nhớ.
Cậu cảm giác được động tác nóng vội của Alpha, dứt khoát chủ động dựa vào, dùng chân quấn quanh hông Yến Tri Hành. Má Thẩm Yểu kề sát cổ Yến Tri Hành, như con mèo làm nũng cọ cọ, âm thanh âm mát rượi mang theo chút âm gió, mơ mơ màng màng nói:
“Không muốn ở đây đâu, Yến Tri Hành...... Vào trong phòng đi.”
Sợi tóc như lông chim cọ qua yết hầu y, yết hầu Yến Tri Hành cuộn lên xuống dữ dội, thế mà chống lại được bản năng, bế thẳng Thẩm Yểu vào trong phòng ngủ.
Nệm rất mềm mại, Thẩm Yểu bị quăng xuống chẳng hề đau. Cậu theo bản năng nâng tay lên, chắn trên phần trán nóng rần.
Cậu phát hiện các ngăn tủ trong phòng ngủ đều bị mở ra, ngay cả giường cũng bị lệch khỏi vị trí ban đầu, bị người lục soát hết tất cả một lượt, ngay cả gầm giường có thể giấu một người cũng không buông tha.
Thẩm Yểu không có thời gian tiếp tục nhìn kỹ, tầm mắt đã bị Yến Tri Hành nhào tới hoàn toàn ngăn chặn.
“Ưm......”
Lần này âm thanh của cậu không mang theo chút giả dối bề ngoài, tuyến thể của cậu bị người cắn thẳng vào chẳng chút báo trước. Rồi lại không chỉ là trên tuyến thể, khiến ngón tay Thẩm Yểu không kiềm chế nổi dùng sức nắm chặt vào ga giường.
Alpha trong kỳ nhạy cảm chỉ còn sót lại chút lý trí, răng nanh dùng sức cắn vào tuyến thể. Cánh tay chặt chẽ quấn trên eo Thẩm Yểu, nửa bức bách ép người quỳ xuống, để có thể ôm càng chặt hơn.
Ngón tay Thẩm Yểu càng thêm siết chặt, như muốn xé nát ga giường, cậu không thể cảm giác được chút động tình về mặt sinh lý.
Thật may mắn, tác dụng của thuốc kích dục như trận mưa đến kịp, sóng tình chợt nhào đến, ngay cả xương cốt cũng trở nên mềm yếu. Toàn thân cậu từ đầu đến mũi chân đều biến thành màu hồng phấn sắc tình.
“Thẩm Yểu, vừa nãy có kẻ ngửi được pheromone của em.” Yến Tri Hành nằm đè phía sau cậu, lồng ngực dán sát vào lưng, y thấp giọng nói, “Tôi thật muốn giết chết cậu ta.”
Kể cả là Omega, cũng bị y phân vào quan hệ đối địch.
Bên tai Thẩm Yểu vang lên ù ù, đầu óc mê mệt, lại theo thói quen muốn vùi mặt vào gối đầu. Cậu muốn giấu đi khuôn mặt đỏ bừng, cũng muốn giấu âm thanh từ trong cuống họng.
Nhưng ký hiệu vừa mới kết thúc, Yến Tri Hành liền lật cậu lại, ép buộc cậu lộ ra khuôn mặt yêu kiều.
Thẩm Yểu nghiêng mặt đi, đường hàm cùng cổ kéo thành độ cong đẹp đẽ, rất dễ dàng kích thích dục vọng ngược đãi. Yến Tri Hành lại cố chấp nắm lấy cằm cậu, như thể nhất định phải được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này.
“Tôi muốn nhìn em.” Yến Tri Hành rũ mắt ngắm cậu, hỏi, “Vì sao lại muốn quay đi vậy?”
Thẩm Yểu bị ép bức phải nhìn mặt Yến Tri Hành, ngoài ra, cậu còn nhìn thấy ánh đèn sáng lóa. Đâm thẳng vào tầm mắt cậu, lặp đi lặp lại liên tục đến mức trống rỗng.
Đối với nụ hôn, ôm ấp thậm chí là đụng chạm của Yến Tri Hành, cậu đều không hề có cảm giác. Hết thảy say mê của Thẩm Yểu, đều dựa vào một mũi thuốc kích dục lạnh như băng kia.
Yến Tri Hành không cần thuốc kích thích, một chút pheromone nhỏ nhặt không đáng kể, cũng có thể khơi gợi hết thảy dục vọng của y dễ như bỡn.
Y dốc hết sức lực toàn thân ngăn chặn dục vọng này, Thẩm Yểu cũng dốc toàn lực nhưng lại là để ngăn chặn kích thích muốn đẩy y ra.
Giả như Yến Tri Hành biết, cậu lên giường với y, chỉ có thể dùng thuốc để kích phát dục vọng, thì y sẽ có cảm giác gì. Sớm hay muộn có một ngày, Thẩm Yểu sẽ để cho y biết.
Sự đề phòng của Yến Tri Hành quá nặng, quá khó lừa gạt, Thẩm Yểu không ngại dùng chính thân xác mình. Cậu không cần quá trình, cậu chỉ cần làm người thắng chung cuộc là được rồi.
Khóe mắt cậu trào lệ, tại khoảng khắc thanh tỉnh ngắn ngủi, Thẩm Yểu đã xác nhận được một việc ——
Yến Tri Hành quả nhiên không có phản ứng đối với pheromone của Omega, chỉ có thể phụ thuộc vào cậu.
Đổi bằng lời khác, Yến Tri Hành trong mắt cậu chính là nô lệ của pheromone. Rất không nghe lời, nhưng là có biện pháp để khống chế.
*
Sáng sớm, Yến Tri Hành chưa ngủ được mấy tiếng đã tỉnh lại theo đồng hồ sinh học của mình.
Dựa theo tình hình cố định thường ngày, thứ đầu tiên y nhìn thấy phải là căn phòng trắng đen rõ ràng của mình, trên tủ đầu giường bên tay phải, là đồng hồ cùng di động đặt ngay ngắn, còn có cả chiếc nhẫn của y nữa.
Song hôm nay không phải —— căn phòng xa lạ, giường chiếu cực kỳ lộn xộn, chỉ còn lại một nửa giường có thể dùng. Cũng bởi một nửa khoảng không còn lại, là y cùng Thẩm Yểu đang chen chúc cùng nhau.
Chuẩn xác hơn mà nói, thì là hiện tại bọn họ đang ôm nhau.
Y nhận ra cánh tay mình vẫn đang quấn trên eo Thẩm Yểu, ôm cực kỳ chặt, hoàn toàn là một tư thế bảo vệ. Với tư thế say ngủ như thế, bọn họ giờ đây không giống như quan hệ giao dịch, mà càng giống một cặp tình nhân bình thường.
Tất cả đều chứng thực một việc, y ngủ với Thẩm Yểu, điều này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Làn môi Yến Tri Hành mím chặt, quên cả việc rút tay lại. Cặp mắt xanh thẳm thoáng chần chừ, Yến Tri Hành rũ mắt nhìn xuống, lần đầu tiên chứng kiến dáng ngủ của Thẩm Yểu.
Bộ dáng khi ngủ của Thẩm Yểu không quá giống với khi thức, đã thu lại hết thảy sự công kích, hàng mi dài khẽ buông rủ, mí mắt mỏng manh, có thể nhìn thấy mạch máu rất nhỏ.
Nếu không phải hô hấp của cậu khẽ thoảng qua, Thẩm Yểu sẽ càng giống thiên sứ không thể cất lời trong bích họa nơi giáo đường.
Cậu tựa vào ngực Yến Tri Hành, hơi thở ấm áp cũng tự nhiên phả lên người y, tiến thẳng đến vị trí trái tim.
Huyệt Thái Dương của Yến Tri Hành đau nhức một trận, kí ức thiếu hụt trong khoảnh khắc tuôn trào, hỗn loạn như cả nghìn miếng tranh ghép hình, bắt đầu từ lúc y đặt chân vào căn phòng này ngày hôm qua, chớp mắt ghép lại với nhau.
Cuối cùng, điều y nhớ rõ nhất, cũng là thứ xuất hiện nhiều nhất trong đầu y chính là gương mặt thấm đẫm nước mắt kia của Thẩm Yểu, chỉ nhìn một mình y. Làn môi mỏng hồng hào, khẽ khép mở ——
“...... Yến Tri Hành.”
Âm thanh này dường như thoảng ngay bên tai y, Yến Tri Hành thình lình rút cánh tay về. Cũng chính vì động tác bất chợt này, đã quấy nhiễu Thẩm Yểu đang ngủ yên ổn.
Cậu chầm chậm mở mắt, ý thức còn chưa tỉnh táo. Thấy rõ người trước mặt, Thẩm Yểu cũng mơ hồ không rõ hỏi: “Yến Tri Hành......?”
Hai âm thanh như trùng khít lại, tâm trạng quanh năm không chút gợn sóng của Yến Tri Hành liền xuất hiện dao động tại một khắc này, ngón tay buông bên chân thoáng siết chặt, rất nhanh lại thả lỏng.
Hết thảy của ngày hôm qua quá mức kỳ lạ. Y nhíu mày, có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thẩm Yểu:
“Thẩm Yểu, cậu ——”
Còn chưa nói hết câu, Thẩm Yểu mới vừa mở mắt đột nhiên nhào vào lồng ngực y, hơn nữa còn ôm chặt lấy hông y. Má Thẩm Yểu dán lên người y, dường như đang tìm kiếm chỗ dựa.
Yến Tri Hành bị cái ôm hiếm thấy này làm cho đầu óc trống rỗng, y vốn không thích kiểu tiếp xúc thân thể thân mật với người khác. Đây là lần đầu tiên dưới tình huống tỉnh táo, y và Thẩm Yểu ôm nhau.
Hoặc phải nói là, ôm nhau với một người.
Thời gian thất thần chưa được đến nửa giây, y đã phục hồi tinh thần lại. Yến Tri Hành tóm lấy cánh tay Thẩm Yểu, ý đồ rất rõ ràng, y muốn đẩy người ra.
“Tôi biết ngài muốn hỏi điều gì, ngày hôm qua quả thật là tôi cố ý. Tôi cố tình lưu lại pheromone trong phòng, cố tình nhờ người ta lừa ngài lại đây, sau đó lại cố ý rời khỏi.” Thẩm Yểu vẫn ôm chặt y như cũ, thừa nhận hết thảy hành vi phạm tội của bản thân. Cậu ngẩng mặt nhìn Yến Tri Hành, “Tôi giở thủ đoạn đó chỉ để xác nhận một việc.”
Tay của Yến Tri Hành thoáng dừng lại, hỏi: “Là cái gì?”
Thẩm Yểu nâng đôi mắt, đen nhánh sâu thẳm tận đáy: “Tôi chỉ muốn biết có phải ngài cũng giống tôi không, Yến Tri Hành, ngài cũng chỉ có phản ứng với pheromone của tôi đúng không?”
“Giả như không phải, có lẽ là đã quá bất công với tôi rồi chăng?” Thẩm Yểu ôm Yến Tri Hành chặt đến mức như thể đang tóm lấy khúc gỗ cứu mạng, yết hầu cậu lăn lộn, dường như đang hạ một quyết định quan trọng đến cùng cực, cậu nhẹ giọng nói, “Bởi vì tôi chỉ có thể phản ứng đối với pheromone của ngài thôi.”
Yến Tri Hành không tiếp tục đẩy Thẩm Yểu ra nữa, cánh tay y buông thõng, tầm mắt đưa đến dấu hôn thật sâu trên cổ Thẩm Yểu, rồi lại rời đi.
Lần đầu tiên Yến Viện nhìn thấy Thẩm Yểu, đã nói Thẩm Yểu rất giống một người. Mãi đến hôm đó, Yến Tri Hành chứng kiến Thẩm Yểu trong làn mưa trước nghĩa trang, y mới biết được Thẩm Yểu giống ai.
Có lẽ, Thẩm Yểu giống y trước kia.
Ánh mắt nhìn mọi người đều hờ hững như nhìn bụi bặm, che giấu ở nơi sâu nhất, lại là căm hận khắc cốt ghi tâm.
Lần đầu thấy đã ghét Thẩm Yểu, là bởi thấy được bóng dáng quá khứ của bản thân, sự bất lực tạm thời, lặng lẽ ngủ đông chỉ chờ để cắn một miếng sâu nhất nặng nhất.
Có lẽ do nguyên nhân ký hiệu tạm thời, được Thẩm Yểu ôm như vậy, nhịp tim của Yến Tri Hành rất nhanh, ánh mắt cũng không dời xa khỏi người Thẩm Yểu nổi.
Y lặng thinh nhích ra sau, không muốn để Thẩm Yểu nghe được tiếng tim đập của mình.
Giản Nhiên nói không sai, Thẩm Yểu cùng y, đều đã bị chứng phụ thuộc pheromone này ảnh hưởng. Bọn họ là cùng một loại người máu lạnh vô tình, Thẩm Yểu và y bên nhau, cũng sẽ không thích đối phương.
Do sự tồn tại của chứng phụ thuộc, bọn họ không có khả năng lựa chọn người khác, trở thành một cặp AO xứng đôi duy nhất. Bọn họ bị pheromone trói chặt lại với nhau, sẽ không tồn tại phản bội, là định mệnh trời ban hoàn mỹ nhất trên thế giới.
Yến Tri Hành chưa từng hối hận về bất cứ quyết định nào, hiện tại lại thay đổi chủ ý. Y hạ mắt, giọng điệu so với sự lãnh đạm ngày thường, xem như mang theo chút cảm xúc, hỏi:
“Thẩm Yểu, có muốn kết hôn với tôi không?”
Thẩm Yểu buông đôi tay đang ôm quanh hông Yến Tri Hành, nhìn y một hồi rất lâu, tựa như đang xác nhận tính chân thật trong lời nói. Không tìm được chút ý đùa giỡn nào từ ánh mắt y, cậu mới mở miệng nói:
“Sao lại không muốn chứ? Chẳng qua tôi muốn một hôn lễ long trọng thu hút sự chú ý của cả nghìn người, tôi muốn mọi người đều hâm mộ tôi, ngài hẳn có thể cho tôi chứ?”
“Nhưng nếu như vậy, có lẽ phải chuẩn bị một thời gian rất dài, tôi không thích quá gấp gáp, cũng không muốn xảy ra sai sót.”
Cậu cười rồi chốt hạ: “Cơ mà có thể đính hôn trước.”
Yến Tri Hành gật đầu nói: “Được.”
“Thế nên hiện giờ ngài là đang cầu hôn tôi sao?” Thẩm Yểu nửa đùa cợt nửa nghiêm túc nói, “Ngài cầu hôn mà không quỳ xuống ư?”
Yến Tri Hành không nói gì, nhưng Thẩm Yểu có thể đọc ra một hàng chữ từ vẻ mặt của y —— “Cậu đang nằm mơ đấy à?”
Thẩm Yểu không quá để tâm quay đầu đi. Cậu nâng tay phải lên, bên trên còn có chiếc nhẫn Quan Thù tặng cậu. Cậu đã hết lòng tuân thủ lời hứa, sau khi đeo lên quả thật không tháo xuống nữa.
Cậu hỏi: “Tại tiệc đính hôn, ngài cũng sẽ trao nhẫn cho tôi nhỉ?” Thẩm Yểu lại bổ sung một câu, “Bởi tôi cũng sẽ làm vậy. Có cần tôi báo số đo không thế? Chiếc nhẫn này tôi đeo thực sự rất hợp.”
Edit H dở, nhưng H kiểu ẩn ý buông rèm đóng cửa này edit còn dở hơn =))))
Danh sách chương