42.

Vậy không hôn nữa.

Mất máu quá độ làm cho hai mắt Hồ Bân tối sầm lại, thời điểm sắp ngất đi, cơn đau trên đầu gối lại kích thích thần kinh dữ dội.

Hồ Bân nhếch nhác không chịu nổi quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi cùng nước mắt thi nhau chảy xuống. Gã biết họng súng đang chĩa thẳng vào đầu mình, đôi môi trắng bệch gắng sức run rẩy: “Xin ngài...... Không phải tôi...... Không phải tôi làm!”

Alpha trước mặt không giống cảnh sát, cặp mắt đen tối kia của hắn tựa sói hoang, mang theo sự hung ác tôi luyện từ chốn rừng sâu hoang dã.

Trên người hắn mặc đồng phục thẳng thớm, trên vai mang huy hiệu quân đội. Với tình huống bình thường, nếu gã không có sức phản kháng, quân nhân này hẳn sẽ tống gã vào đồn cảnh sát.

Họng súng lại một mực đứng yên trong không trung, đũng quần Hồ Bân ấm nóng, gã sợ đến mức không chảy nổi nước mắt ra nữa, toàn thân run lẩy bẩy.

Alpha từ trên cao hạ mắt nhìn xuống gã, như thể đã bị người nhổ mất chiếc vảy ngược mình xem trọng nhất, trong ánh mắt là sát ý chẳng chút che giấu.

“Cạch ——”

Tiếng đạn lên nòng vang lách cách, mặt mũi Quan Thù u ám, đã không còn kiên nhẫn cùng lý trí, hỏi một lần cuối cùng: “Là tay nào?”

Hắn không muốn dùng một phát trực tiếp bắn tung đầu Hồ Bân, như thế quá hời cho gã. Thời điểm Quan Thù ở trường quân đội từng học qua khóa thẩm vấn, thống khổ mới có thể làm cho người ta hận không thể đi tìm chết.

Alpha này muốn giết gã! Alpha này thật sự muốn giết gã! Bên tai Hồ Bân chỉ còn lại có tiếng tim đập hoảng loạn của bản thân, gã thất kinh bò lùi ra sau.

“Mày không thể giết tao! Mày biết tao là ai không?!” Hồ Bân cắn vào lưỡi bắt đầu nói quàng nói xiên, hoàn toàn sụp đổ, gã trực tiếp đưa tay tay chỉ về phía đám côn đồ chân mềm nhũn không còn chạy nổi nữa, “Là bọn nó gọi tao tới...... Là bọn nó!”

“Mày mẹ nó nói bậy!” Tên du côn gào thét lạc giọng, đầy mặt hoảng loạn trốn tránh trách nhiệm nói, “Rõ ràng là mày cho bọn tao tiền! Còn nói có Omega xinh đẹp để chúng tao chơi...... A!”

Đầu gối gã cũng bị trúng phát đạn, rầm một cái gục ngã xuống đất, liên mồm rên rỉ lăn lộn.

Đám côn đồ còn lại không ai dám dìu gã dậy, bọn chúng chưa từng gặp súng thật đạn thật, đến ngón tay cũng run rẩy, lại không dám chạy trốn.

Đây không phải lần đầu tiên chúng làm loại chuyện này, vốn tưởng rằng là món ngon trên trời rơi xuống, không chỉ có tiền tiêu, mà còn có cơ hội chơi Omega xinh đẹp như vậy, kết quả không ngờ lại đụng phải Diêm Vương sống.

Mãi đến khi họng súng lạnh ngắt dời đi, đám côn đồ mới hoàn hồn lại từ trong cửu tử nhất sinh, gian nan nuốt ngụm nước bọt.

Alpha này đã không còn lý trí, hắn chỉ còn lại thú tính bảo hộ Omega theo bản năng. Bất kể là ai, chỉ cần nói lời khó nghe với Omega trong lòng hắn, hắn sẽ liền cắn đứt cổ họng kẻ nọ.

Từng tiếng kêu thảm thiết xen lẫn trong mùi máu tươi nồng nặc, Thẩm Yểu lại chẳng hề thoáng cau mày. Khuôn mặt dựa trên vai Quan Thù khẽ nâng lên, tầm mắt chuyển sang, rơi trên gương mặt tái xám của Hồ Bân.

Thẩm Yểu biết, hiện tại chỉ cần cậu kêu đau một tiếng với Quan Thù, nói với Quan Thù rằng mình muốn Hồ Bân chết, Quan Thù sẽ bóp cò chẳng chút do dự, giết người vì cậu.

Cậu quay mặt, lần này nâng mắt nhìn về phía Quan Thù đang ôm chặt mình.

Để Quan Thù phải gánh một mạng người vì cậu, thậm chí không chỉ có một người. Nếu như vậy, tên cậu sẽ khắc ghi thật sâu vào trong tim Quan Thù.

Sau khi cậu rời đi, Quan Thù sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, vĩnh viễn không thể quên được cậu.

“Á!”

Tiếng kêu thê lương lại xuyên vào trong tai Thẩm Yểu, đôi mắt cậu đẹp đẽ lạnh băng, như viên đá quý giá trị nhất.

Cuối cùng cậu nâng tay lên, ngón tay Omega trắng gầy thon thả, rõ ràng nhỏ nhắn hơn Quan Thù rất nhiều.

Súng trên tay Quan Thù làm cho mọi người e sợ, Thẩm Yểu lại chẳng chút sợ hãi. Tay cậu nhẹ nhàng phủ lên tay Quan Thù, ngón tay đặt lên nóng súng đen ngòm.

“Quan Thù, đừng giết gã.” Cậu điềm đạm nói, “Báo cảnh sát là được rồi.”

Lần này Hồ Bân đích xác là tội phạm cưỡng bức, hết thảy chứng cứ đều đầy đủ, nửa đời của gã sẽ phải sống trong lao tù.

Nếu có thể ra khỏi chốn tường đồng vách sắt đó, thì cũng đã là sáu mươi tuổi. Gã cho rẳng bản thân rốt cuộc có thể hít thở được không khí tự do, rồi vào đêm hôm trước ngập tràn khát khao đó, gã sẽ bất ngờ lìa đời.

So với cơn đau ngắn ngủi hiện tại, Thẩm Yểu lại càng hài lòng với sự sắp xếp thế kia hơn.

Quan Thù theo bản năng che mắt Thẩm Yểu lại, hắn thế mà lại để Thẩm Yểu nhìn thấy hình ảnh máu me này.

Tiếng kêu thảm thiết bên tai vẫn còn vang lên, Quan Thù ấn đầu Thẩm Yểu vào trong ngực. Hắn bối rối thu súng lại, như vậy mới có thể dùng hai tay che tai cho Thẩm Yểu.

“Yểu Yểu......”

Dưới cơn thịnh nộ mất kiểm soát, ký ức của Quan Thù phát sinh sự hỗn loạn ngắn ngủi, khiến hắn hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Hắn cho rằng mình với Thẩm Yểu vẫn còn bên nhau thắm thiết, hắn thậm chí còn quy tội cho bản thân, cho rằng mình không bảo vệ tốt Thẩm Yểu.

Quan Thù khom eo, động tác cẩn thận bế Thẩm Yểu lên. Hắn đi về phía xe việt dã đỗ ven đường, nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu vào ghế lái phụ.

Hắn vươn tay vừa lau bụi bặm trên mặt Thẩm Yểu, vừa lôi di động ra gọi số điện thoại nội bộ liên hệ cảnh sát.

Đồn cảnh sát gần nhất cách đó không xa, đến đây hẳn chỉ cần thời gian mười phút. Quan Thù vuốt mặt Thẩm Yểu thấp giọng hỏi han: “Yểu Yểu, gã dùng tay nào nắm tóc cậu vậy?”

Thẩm Yểu liếc mắt một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, đám côn đồ đã nhân cơ hội chuồn mất, chỉ để lại Hồ Bân lăn lộn trên đất không thể động đậy. Có điều cậu không lo lắng, bởi vì Quan Thù nhất định sẽ tóm lại được không sót kẻ nào.

Cậu kiều diễm như món đồ quý bất kể lúc nào cũng cần cẩn thận chở che, Thẩm Yểu nhẹ nhàng êm dịu nói: “Tay phải.”

Thời điểm Hồ Bân sắp ngất đi, giày quân đội lại giẫm lên tay phải gã, cơn đau do xương cốt gãy nát làm cho gã tức thì tỉnh táo lại.

Gã theo bản năng muốn phát ra tiếng kêu gào, lại bị bàn tay đeo găng bịt lại, tất cả âm thanh bị chặn lại trong miệng.

Quan Thù chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn rút thanh mã tấu tên đai lưng tác chiến đeo bên hông ra. Mặt hắn không đổi sắc nâng tay lên, trực tiếp chém thẳng vào tuyến thể của Alpha.

Trước mắt Hồ Bân tối sầm lại, ngay cả tiếng gào cũng không phát ra nổi, so với cơn đau từ những vết thương khác lại còn càng kinh khủng hơn.

Dựa theo luật hình sự, tuyến thể của Hồ Bân vốn cũng sẽ bị phá hỏng. Chỉ là phương pháp trong ngục cũng rất mềm mỏng, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà còn dùng thuốc tê.

Quan Thù dùng thủ đoạn đau đớn nhất cắt đi tuyến thể của gã.

Thời điểm kết thúc, Hồ Bân đã hoàn toàn mất đi ý thức. Quan Thù tháo găng tay ra, dùng nó lau vết máu trên dao, sau đó vứt bỏ nó xuống đất.

Hắn xác nhận trên người mình không còn mùi máu tươi nữa, mới lại lên xe.

Trên đường đi di động của hắn vang lên không ngừng, cảnh sát đã tới nơi, hành vi của Quan Thù thậm chí đã vượt qua phạm vi chấp pháp bạo lực, hắn nhất định cũng phải qua đó một chuyến.

Quan Thù chẳng tiếp lấy một lần, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng về nhà, bôi thuốc cho Thẩm Yểu.

Hắn đỗ xe xong xuôi, lại nhẹ nhàng bế Thẩm Yểu một mạch lên tầng.

Quan Thù đặt Thẩm Yểu xuống sofa, vuốt tóc Thẩm Yểu, vất vả kiềm nén không để bộc lộ cơn thịnh nộ.

Hắn đã sớm để ý Thẩm Yểu vẫn luôn ôm bụng, Quan Thù lôi thùng thuốc ra, nửa quỳ trước mặt Thẩm Yểu, giọng điệu như đang dỗ trẻ con: “Đau chỗ nào? Có phải gã đánh vào bụng cậu không? Để tớ xem.”

Không đợi Thẩm Yểu trả lời, Quan Thù liền không nhịn được vén vạt áo Thẩm Yểu lên. Thẩm Yểu cũng không chống cự, vào nháy mắt thấy rõ thương tích, ngón tay Quan Thù dùng lực siết chặt thành nắm đấm, mạch máu gồ lên ngoằn ngoèo.

Làn da Thẩm Yểu rất trắng, trên phần bụng phẳng tím đỏ một mảng lớn. Dựa theo kinh nghiệm của Quan Thù, những vết bầm bị lan rộng nhanh thế này phải mất thời gian rất dài mới tiêu tan được.

Vết thương này đâm vào mắt Quan Thù. Bản thân hắn từng chịu nhiều vết thương, trên người còn lưu rất nhiều vết sẹo của những năm xưa, mỗi một cái đều nghiêm trọng hơn, còn đau đớn hơn vết trên người Thẩm Yểu.

Khi phải móc đầu đạn khỏi da thịt mà không có thuốc tê, Quan Thù đều cắn vải chịu đựng, chưa từng kêu đau, cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt.

Quan Thù lấy thuốc mỡ hoạt huyết tan máu bầm, dùng lực nhẹ nhất bôi cho Thẩm Yểu. Nhìn vết thương của Thẩm Yểu, hốc mắt hắn không kiềm nổi nóng lên, thậm chí còn trở nên có chút ướt át.

Thẩm Yểu mong manh như vậy, đã có khi nào bị người đánh, phải chịu vết thương nghiêm trọng như vậy đâu

Mới nãy Quan Thù đằng đằng sát khí nâng súng chĩa vào kẻ thương tổn Thẩm Yểu, khi bóp cò ngón tay chẳng có chút chần chừ, hạ thủ cũng độc ác đến cùng cực.

Hiện tại, ngũ quan sắc bén lạnh lẽo của hắn lại không hề tìm thấy một chút hung hãn, chỉ còn nhìn thấy đau lòng cùng tự trách.

“Quan Thù.”

Thẩm Yểu biết Quan Thù nhất định sẽ đau lòng, song không ngờ Quan Thù lại biểu hiện thành dạng này, cậu thiếu chút nữa tưởng rằng mình đã nhìn lầm rồi.

Kỳ thật hiện tại chỉ cần ngồi yên sẽ không đau nữa, Thẩm Yểu nâng tay, khẽ chạm vào khóe mắt Quan Thù, nói thẳng: “Cậu như muốn khóc vậy.”

Ngón tay Thẩm Yểu lạnh kẽo, khi chạm vào khóe mắt Quan Thù làm cho hắn minh mẫn lại trong chớp mắt. Bàn tay hắn bất giác nắm lấy ngón tay Thẩm Yểu, muốn làm ấm cho cậu, nhưng đầu óc sau phút trì trệ ngắn ngủi trong một đêm hỗn loạn, đột ngột lại được khởi động lại.

Kí ức lộn xộn quay trở về, sắc mặt Quan Thù trở nên cực kỳ khó coi, khóe mắt ướt át cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hắn còn nhớ rõ bộ dáng mất khống chế của mình vì Thẩm Yểu bị thương, hắn nhớ rõ mình đã che chở Thẩm Yểu thế nào, báo thù thay Thẩm Yểu độc ác tàn nhẫn đến mức nào.

Đám Alpha đó đáng kiếp, hành vi cùng ý đồ của chúng ghê tởm đến cùng cực, cho dù thế nào hắn cũng sẽ ra tay xử lý. Nhưng giữa bọn họ chỉ là quan hệ thể xác, hắn lại vì Thẩm Yểu mà làm đến mức đó, lại còn để Thẩm Yểu tận mắt chứng kiến nữa?!

Thẩm Yểu sẽ hiểu lầm hắn còn thích cậu, vẫn còn tình xưa chưa dứt. Sau đó lại giống trước kia, xem hắn như con chó gọi là đến đuổi là đi, ngoắc ngón tay thì gọi hắn đến, khi không còn cần lại đá hắn đi.

“Cậu gặp phải nguy hiểm sao không gọi điện thoại cho cảnh sát chứ? Tôi tới cứu cậu chẳng qua vì tôi là quân nhân, đây là trách nhiệm của tôi, tôi dạy dỗ đám Alpha đó cũng chỉ là vì ghê tởm bọn chúng, cậu chớ có mà tự ảo tưởng.” Ngón tay bôi thuốc của Quan Thù lập tức không khống chế được lực, hắn nghe thấy tiếng Thẩm Yểu khẽ hít khí, động tác thoáng dừng rồi lại dịu xuống, nghiêm mặt nói, “Từ Ý Bạch đâu? Yến Tri Hành đâu? Tôi chỉ là bạn trai cũ mà thôi, lẽ ra cậu phải thân với bọn họ hơn chút chứ, không nhắn cho họ mà gửi cho tôi làm cái gì?”

Thẩm Yểu nhấc chân lên, trực tiếp đạp lên đầu gối Quan Thù. Cậu khom eo, một tay kéo tay Quan Thù, tay kia đặt lên vai hắn, sau đó cúi đầu khẽ hôn lướt lên môi hắn:

“Bởi vì cậu nhất định sẽ đến cứu tớ mà.”

“Đúng không, anh trai?”

Cậu đã chia tay Từ Ý Bạch, không có khả năng đi tìm anh. Còn như Yến Tri Hành, bệnh đa nghi của y quá nặng, Thẩm Yểu cảm thấy sau này y sẽ tra ra được chuyện giữa cậu và Từ Ý Bạch.

Quan Thù là dễ dùng nhất, cũng là lựa chọn tiện lợi nhất.

Nắp thuốc mỡ trên tay Quan Thù rơi xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch. Chờ đến khi phản ứng lại, hắn mới nhíu mày: “Tôi đồng ý cho cậu hôn đấy à?”

“Ồ.” Thẩm Yểu dựa vào sofa, áy náy cười, không có ý kiến gì nói, “Vậy không hôn nữa.”

Thuốc mỡ hoạt huyết tan bầm cần có phương pháp sử dụng, Quan Thù chẳng nói chẳng rằng tiếp tục mát xa cho cậu. Sau khi kết thúc, hắn mới đứng dậy, khuôn mặt vẫn lầm lì như trước, tựa như người khác thiếu nợ hắn tám trăm vạn.

Hắn không nói chuyện với Thẩm Yểu, đi thẳng vào phòng ngủ, khi đến cửa lại dừng bước chân quay đầu, rất vô lý nói: “Chỉ có lúc tôi cho phép thì cậu mới hôn tôi à?”

“Không sao đâu.” Biểu hiện của Thẩm Yểu vừa thân thiết lại dịu dàng, cười nói, “Cậu ghét thì tớ sẽ không hôn nữa.”

Quan Thù lặng im đứng chờ Thẩm Yểu đổi ý, đợi mãi chẳng thấy gì, hắn mới quay mặt tiến vào phòng, vẻ mặt còn khó coi hơn cả lúc nãy.

Không bao lâu sau Quan Thù cầm áo sơmi ra, là chiếc lúc trước Thẩm Yểu từng mặc, sau đó vẫn luôn bị hắn treo trong tủ quần áo.

Thẩm Yểu nhận ra, cong môi cười cười nói: “Lần trước chẳng phải không cho tớ mặc ư?”

“Đương nhiên là bởi vì đã bị cậu mặc qua, cho nên hiện giờ tôi không cần cái áo này nữa.” Mặt Quan Thù lạnh tanh quăng áo lên người cậu, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, như thể đang nói chuyện cùng cấp dưới, “Hiện tại tôi không rảnh đưa cậu trở về, cậu ngủ lại chỗ tôi đi.”

Nếu hắn không trở lại quân khu, một lát nữa sẽ có người trực tiếp tìm đến tận cửa. Quan Thù cúi đầu nhìn đồng hồ, rốt cuộc để ý đến ký hiệu cảnh báo ở phía trên.

Bởi vì tính đặc thù của thân phận, đồng hồ cũng trang bị tính năng đặc biệt. Hắn cúi đầu nhìn, đầu mày chợt nhíu lại.

“Thẩm Yểu, trong di động cậu có cài chương trình định vị, cậu có biết không?” Quan Thù rũ mí mắt, nhếch khóe miệng nói, “Nói cho cậu một tin này, mấy ngày hôm trước Từ Ý Bạch đã lấy di động của cậu đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện