36.
Đi đâu
Trong phòng có một cửa sổ nhỏ không có chấn song, phong cảnh nơi đây rất đẹp, trời xanh lam cùng rừng cây rậm rạp nối liền một mảnh. Thời điểm ra ngoài ngắm nghía, liền cảm thấy tĩnh tâm không ít.
Sắc trời dần tối, cây cối cao ngất chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, lay động theo từng cơn gió thổi, cùng với nó là tiếng chim kêu bị ngăn bên ngoài khung cửa.
Thẩm Yểu khoanh chân ngồi dựa trên ván giường, TV trước mặt đang chiếu hình ảnh sặc sỡ. Tầm mắt cậu không đặt trên đó, ngược lại rũ mắt chăm chú nhìn ngón tay mình, cậu chỉ là thích suy ngẫm vấn đề, hoặc ngẩn người trong tiếng TV ồn ào.
Cậu lừa gạt Giản Nhiên, nói mình bị phát tình giả, cho nên đến hết ngày không ai đến quấy rầy, ngoại trừ thời điểm đưa cơm và trà chiều cho cậu.
Thẩm Yểu quả thật không thích không gian huyên náo, sự yên tĩnh không bị quấy rầy thế này rất hợp ý cậu. Cậu không có di động, chỉ một mình lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, đếm xem có bao nhiêu con chim bay qua, cũng có thể khiến cậu thoải mái trải qua một buổi chiều.
“Cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa mang theo nhịp điệu thu hút sự chú ý của cậu, Thẩm Yểu hơi hơi nâng mặt lên. Cậu tính thời gian, sau khi đợi người bên ngoài hoàn toàn rời khỏi, cậu mới mở cửa ra.
Ngoài cửa có đặt khay bữa tối, áo ngủ cùng quần áo để thay, còn có dép lê, tất cả đều vừa vặn theo số đo của cậu
Cậu tắm rửa xong thay áo ngủ, tìm một series điện ảnh. Thẩm Yểu không mang theo thuốc ngủ, trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này, cậu vốn dĩ chẳng thể ngủ được.
Mà đến thời điểm điện ảnh chiếu đến phần thứ ba, mí mắt cậu thế mà lại bắt đầu mệt mỏi díp lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Cậu rõ ràng đã tiến vào trạng thái ngủ sâu, nhưng Thẩm Yểu lại cảm thấy như bị bóng đè. Tứ chi không thể nhúc nhích, mắt cũng không thể mở ra, ý thức lúc tỉnh táo, khi lại đột nhiên mơ màng.
Thẩm Yểu vô thức nhíu đầu mày lại, trong mông lung, cậu như thể đã tiến vào một ảo giác, bên tai nghe được chút động tĩnh.
Cậu muốn trở mình xác nhận, lại như có tảng đá đè trên người, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi.
Giản Nhiên thấp thỏm thu hồi lại mũi kim cắm trên tuyến thể của Thẩm Yểu, anh thành công lấy được pheromone, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài cửa.
Khi ra đến bên ngoài trên lưng anh đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Giản Nhiên đi vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy Yến Tri Hành đang chờ mình bên trong.
Thời điểm lần đầu tiên anh lỡ miệng hỏi Omega kia rồi sẽ thế nào, Yến Tri Hành chỉ đầy mặt lãnh đạm, lại còn khăng khăng cố chấp, rõ ràng không hề quan tâm đến chết sống của Omega này.
Vì sao Yến Tri Hành thay đổi quyết định, tìm lại chút đỉnh lương tâm từ nơi nào đó, Giản Nhiên không biết, có điều anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bọn họ không dự định ở bên nhau, đây là phương thức giải quyết tốt nhất. pheromone của Thẩm Yểu biến thành thuốc của Yến Tri Hành, Yến Tri Hành ngược lại cũng làm tương tự.
Ảnh hưởng tạo thành của chứng lệ thuộc này sẽ giảm đi rất nhiều.
“Thật sự không cần tiêm thuốc tê sao?” Giản Nhiên thay chiếc găng dùng một lần mới, xác nhận lại lần nữa, “Đau lắm đấy.”
“Không cần.” Yến Tri Hành xoay người, để lộ tuyến thể trên cổ dưới tay Giản Nhiên, lời ít ý nhiều nói, “Cứ làm đi.”
Tuyến thể là vị trí yếu ớt nhất trên người Omega cùng Alpha, Giản Nhiên không hề gạt người, vào nháy mắt chiếc kim dài kia đâm vào, đau đớn liền chầm chậm kéo đến.
Yến Tri Hành căng cứng lưng, loại đau nhức này như muốn đâm thủng tuyến thể, y đau đến trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đau đớn kéo dài suốt mười phút, ban đầu chỉ tồn tại nơi tuyến thể, cuối cùng lại khuếch tán đến toàn thân. Bả vai, lưng đều giống như bị người đập nát.
Mồ hôi chảy xuống khỏi khuôn mặt, thời điểm kim tiêm rút ra, đau đớn lại biến mất trong chớp mắt, ngay cả lỗ kim cũng không lưu lại trên tuyến thể.
Thần trí lại chưa thoát khỏi cơn đau kia, Yến Tri Hành bình ổn hô hấp, nếm được vị mùi máu tươi ngập đầy trong khoang miệng.
Y nâng mắt, nhìn về phía Giản Nhiên hỏi: “Kết thúc rồi sao?”
“Đã xong rồi!”
Giản Nhiên đặt hai ống tiêm vào cùng một chỗ, hiện giờ anh đang đầy mặt hưng phấn. Ca bệnh hi hữu này đang diễn ra sống động trước mắt anh, anh chính là người đầu tiên làm ra thứ thuốc đặc trị cho nó.
Anh không chờ nổi vội mở máy tính, bắt đầu nhập đủ loại số liệu vào, lại nghiêm túc lựa chọn danh sách nghiên cứu viên.
Yến Tri Hành mở cửa phòng thí nghiệm, một mình đi ra ngoài. Hiện tại đã là rạng sáng, hành lang dài vắng lặng, tiếng bước chân vang vọng rất lớn.
Trước mắt xem ra, Thẩm Yểu đích xác cũng chịu ảnh hưởng từ pheromone của y, chẳng qua không nghiêm trọng giống như vậy.
Giả như sự thật giống lời Giản Nhiên nói, bởi vì ký hiệu làm tăng nặng tình trạng bệnh của Thẩm Yểu, dần trở nên giống y. Y chỉ có thể cố hết sức giảm bớt số lần ký hiệu, cũng giúp Giản Nhiên nhanh chóng nghiên cứu chế tạo được thuốc chữa.
Khi Yến Tri Hành đi qua phòng Thẩm Yểu, bước chân liền ngừng lại.
Suốt đời này y không dự định yêu đương hay kết hôn, nhưng nếu Thẩm Yểu giống như y, không ngửi được hương pheromone của Alpha khác, không có cách nào sản sinh sự rung động bản năng với Alpha khác nữa.
Omega như vậy chỉ có thể chung sống bình thường với Alpha, rất khó để tiến thêm một bước nữa.
Thẩm Yểu cũng chẳng thể yêu đương, kết hôn với Alpha khác suốt đời ư? *
Buổi sáng Thẩm Yểu vật lộn tỉnh dậy, tảng đá đè trên thân cậu dường như rốt cuộc cũng tiêu tan. Tim cậu đập thật sự nhanh, không phân nổi tối hôm qua rốt cuộc là mơ hay là sự thật.
Tối qua khi ngủ cậu không kéo rèm, ánh sáng bên ngoài tiến vào qua song cửa sổ, hiển hiện trước mặt Thẩm Yểu, tạo thành quầng sáng không nắm bắt được.
TV vẫn đang tự động chiếu, cậu ngủ hết một đêm, điện ảnh lại quay trở về phần đầu tiên.
Thẩm Yểu tắt TV đi, trong phòng tức thì tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng chim véo von sôi nổi náo nhiệt.
Cậu thay quần áo rửa mặt xong xuôi, đẩy cửa ra ngoài. Tối hôm qua có thể thiếp đi như vậy, Thẩm Yểu cảm thấy đây là một chuyện thật sự kỳ quặc.
Hết thảy sự việc ngày hôm qua đều rất gấp gáp, cậu còn chưa kịp quan sát cảnh vật quanh tòa nhà này.
Trung tâm tựa như một khoảng không bị bóp méo, Thẩm Yểu đi đến bên lan can thủy tinh. Hiện tại cậu đang đứng trên tầng thứ mười mấy, thời điểm nhìn xuống lại không cảm thấy choáng váng.
Ở nơi đây ngay cả một người Thẩm Yểu cũng không nhìn thấy, rất giống một căn cứ bí mật, làm những thí nghiệm không ai hay biết.
Khi cậu bình tĩnh bước xuống xem, Thẩm Yểu nghe được một tiếng mở cửa. Cậu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chứng kiến Yến Tri Hành mặc âu phục giầy da đi ra từ căn phòng cuối hành lang.
Ánh mắt tiếp xúc trong không khí, Yến Tri Hành đi về phía cậu.
Tay Thẩm Yểu đặt trên lan can, ánh mắt lơ đãng lướt qua gò má Yến Tri Hành, tiếc hận thở dài trong lòng.
Bởi cậu đánh không đủ nặng, dấu tay đã không còn thấy chút vết tích nữa rồi.
“Tối hôm qua không phải cố ý đánh ngài.” Thẩm Yểu đi thẳng vào vấn đề, mắt rũ xuống, thật sự giống như xin lỗi chân thành, “Ư ——”
Cậu như muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng mới vừa hé môi lại nhíu mi khẽ hít một hơi. Làn môi đường nét rõ ràng hơi hé mở, chỉ lộ một chút đầu lưỡi, bên trên có một vết thương bắt mắt.
Yến Tri Hành nhìn thấy rõ rành rành. Ngày hôm qua, là do chính y cắn vào.
“Nhưng hôm qua ngài hôn quá dùng sức, còn bóp chặt eo tôi, cắn không buông, tôi không thở nổi.” Thẩm Yểu nói hết chi tiết ngày hôm qua, vẻ mặt vô tội lại có chút tủi thân, “Tuy rằng lúc đó tôi cũng muốn hôn ngài...... Cơ mà ngài hôn đến đắm đuối như thế, tôi thật sự có chút sợ hãi, cho nên không nhịn được mới đánh ngài —— ngài không giận chứ?”
Thẩm Yểu chưa bao giờ tỏ vẻ điệu bộ kiểu cách như vậy trước mặt y, Yến Tri Hành biết cậu cố tình. Cậu cố tình nói những lời này, để nhắc y nhớ lại bộ dáng động dục ôm Omega không chịu buông ngày hôm qua.
Cậu đã thành công, phai nhạt ký ức vốn là chuyện không dễ dàng gì. Yến Tri Hành rũ mắt xuống, màu sắc làn môi Thẩm Yểu là trời sinh diễm lệ, sau khi hôn sẽ biến thành sắc đào hồng.
Ngay cả chút chi tiết đó Yến Tri Hành cũng nhớ đến rõ ràng, khi nâng mắt lên, y liền va phải cặp mắt khẽ cong kia của Thẩm Yểu.
Y không trả lời vấn đề của Thẩm Yểu, nhàn nhạt hỏi: “Cậu muốn về nước không? Tôi có thể đưa cậu về.”
“Tôi không về đâu.” Ngay cả phút suy tư ngắn ngủi cũng không có, Thẩm Yểu không do dự hạ quyết tâm, chậm rãi thành khẩn nói, “Ảnh hưởng của ký hiệu lần này dường như khá sâu...... Khi tôi rời khỏi ngài sẽ cảm thấy hoảng hốt.”
Cậu nhìn Yến Tri Hành, nhỏ nhẹ dịu dàng nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi muốn ở cạnh ngài.”
Ký hiệu càng lúc càng sâu, cũng có hiệu ứng tương đương trên người Yến Tri Hành, yết hầu của y lặng lẽ lăn xuống.
Lần đầu tiên ký hiệu không có chút ảnh hưởng, song sau vô số lần ký hiệu không đếm nổi, dưới sự liên kết chặt chẽ của ký hiệu, Thẩm Yểu liền có sự hấp dẫn cực kỳ lớn đối với y.
Thẩm Yểu nói bất cứ lúc nào cậu cũng muốn ở bên y, y cũng muốn trói chặt cậu bên mình.
Tia nắng lọt qua kẽ lá tiến vào, Thẩm Yểu khó chịu nâng tay che mắt lại. Công trình kiến trúc cũng phản quang dưới ánh mặt trời, Thẩm Yểu mở miệng hỏi: “Nơi đây rốt cuộc là gì vậy?”
“Phòng thí nghiệm.” Yến Tri Hành không quay đầu lại, thờ ơ nói, “Chỉ số pheromone của tôi không ổn định, Giản Nhiên không phải đã nói qua với cậu rồi sao?”
Thẩm Yểu nhẹ nhàng mà “Vâng” một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm.
Yến Tri Hành đưa Thẩm Yểu trở về Yến gia, đây là lần đầu tiên Thẩm Yểu tiến vào gia tộc thần bí này, đập vào mắt chính là một tòa thành kiểu Trung Quốc cực đại, vách tường trải qua dãi nắng dầm mưa vẫn hoàn hảo như xưa, hiển lộ cảm giác uy nghiêm nặng nề khó lòng miêu tả.
Áp lực, đây là cảm nhận đầu tiên của Thẩm Yểu khi bước vào.
Cậu lặng yên không nói gì theo sát phía sau Yến Tri Hành, mái tóc vàng mắt xanh của Yến Tri Hành có chút không ăn nhập với hoàn cảnh này. Ngược lại với chiếc nhẫn to bản đè nặng trên ngón tay, khí chất của y lại như hòa làm một với nơi đây.
Người hầu nơi đây không gọi Yến Tri Hành là “Ngài”, bọn họ xưng y là “Gia chủ”, là một xưng hô nồng nặc hương vị cổ điển lại phong kiến.
Yến Tri Hành bất chợt dừng bước chân, y không tiếp tục dẫn Thẩm Yểu đi nữa. Y gọi Trần Song vẫn đang cúi đầu đến, để Trần Song thoáng kinh ngạc đưa Thẩm Yểu về phòng.
*
Hôm nay là tròn một tuần kể từ khi Thẩm Yểu đi theo Trần Song, cũng là ngày thứ hai Quan Thù không liên lạc được với Thẩm Yểu.
Khi y kết thúc mọi công việc trong tay, đêm đã rất khuya rồi. Quan Thù đi xuống tầng, bực dọc ấn mí mắt, móc di động khỏi túi tiếp tục gọi điện thoại cho cậu.
Đầu kia điện thoại kia vẫn là tiếng điện tử quen thuộc, không được tiếp máy.
Quan Thù không nhịn được chửi một tiếng, hắn tựa vào lan can phía sau. Biết rõ điện thoại không thông, hắn vẫn cố chấp gọi hết lần này đến lần khác.
Lần này liên tiếp năm ngày hắn không tìm Thẩm Yểu, đến hôm qua mới bắt đầu gọi điện thoại, khi phát hiện không được nhấc máy, lại chẳng hề ngừng gọi tiếp. Nếu không phải sợ Thẩm Yểu đã bị Yến Tri Hành quăng xuống biển nuôi cá mập, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm Thẩm Yểu.
Quan Thù lạm dụng chức quyền, tra được nhật ký xuất cảnh của Thẩm Yểu. Cậu xuất ngoại để làm gì chứ, chẳng qua là để tìm Yến Tri Hành mà thôi.
Thẩm Yểu bỏ rơi hắn, chỉ là để đi tìm Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành chẳng là cái thá gì, vậy mà trong lòng Thẩm Yểu lại còn quan trọng hơn hắn.
Không phải nói chỉ là giao dịch thôi ư? Sao Yến Tri Hành chỉ nói một câu mà cậu đã xuất ngoại rồi? Hắn nhắn tin cho Thẩm Yểu, cũng chưa chắc Thẩm Yểu sẽ tới gặp hắn mà?
“Thẩm Yểu.” Quan Thù sa sầm mặt, lẩm bẩm độc thoại, “Cậu tốt nhất đừng lại lừa tôi......”
Nếu không phải do thân phận đặc thù, hắn không thể tùy tiện xuất nhập cảnh, hiện tại có lẽ hắn đã ngồi trên máy bay rồi. Nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể thông qua phương thức vô dụng này để liên hệ Thẩm Yểu, Quan Thù sốt ruột đến mức hận không thể trực tiếp đập nát di động.
Hắn cầm di động, bực bội ngắt máy. Thời điểm vừa định gọi lại, Quan Thù bỗng dưng ngẩng đầu, nghe thấy một hồi bước chân hỗn loạn.
“Quan Thù!”
Đèn dưới tầng đã bị hỏng lâu nay, Từ Ý Bạch cũng không biết chạy ra từ góc tối nào. Anh vươn tay muốn tóm áo Quan Thù, lại bị hắn lùi ra sau tránh thoát.
Tay bắt lấy khoảng không, Từ Ý Bạch cuộn lại thành nắm đấm. Anh hít thở dồn dập, hốc mắt đỏ bừng nhìn chòng chọc Quan Thù, áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm, chất vấn nói: “Yểu Yểu đâu? Cậu giấu Yểu Yểu giấu đi đâu rồi?!”
Quan Thù không gặp Từ Ý Bạch được mấy lần, nhưng bình thường khi gặp gỡ, đều là bộ dáng nhã nhặn, đây là lần đầu tiên thấy anh trong tình trạng này.
Thẩm Yểu hẳn là thích sự săn sóc dịu dàng của anh, vậy nếu cậu thấy anh thế này, liệu còn thích anh nữa không?
Hắn nhếch khóe miệng, mặt không chút thay đổi nói: “Anh hỏi tôi cậu ta đâu ư? Cậu ta không phải bạn trai của anh sao? Hay anh cảm thấy người làm bạn trai cũ như tôi đây còn thấu hiểu cậu ta hơn cả anh?”
Trước đó không lâu còn hững hờ như chính thất, trong ngoài tỏ ý mình với Thẩm Yểu là một đôi, châm chọc hắn, bảo hắn đừng phá hoại tình cảm của người khác.
Sao mới có nửa ngày, mà ngay cả Thẩm Yểu ở đâu cũng không biết thế?
“Phải, em ấy đương nhiên là bạn trai tôi.”
Từ Ý Bạch giơ di động mới tìm được khi vào nhà Thẩm Yểu hôm nay ra, nhập mật mã, mở máy ngay trước mặt Quan Thù.
“Em ấy là bạn trai tôi, vậy cậu điện thoại cho em ấy nhiều thế để làm gì?” Từ Ý Bạch tỉnh táo lại, chỉ đích danh hỏi ngược lại, “Chẳng phải chỉ là bạn trai cũ thôi ư?”
Đi đâu
Trong phòng có một cửa sổ nhỏ không có chấn song, phong cảnh nơi đây rất đẹp, trời xanh lam cùng rừng cây rậm rạp nối liền một mảnh. Thời điểm ra ngoài ngắm nghía, liền cảm thấy tĩnh tâm không ít.
Sắc trời dần tối, cây cối cao ngất chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, lay động theo từng cơn gió thổi, cùng với nó là tiếng chim kêu bị ngăn bên ngoài khung cửa.
Thẩm Yểu khoanh chân ngồi dựa trên ván giường, TV trước mặt đang chiếu hình ảnh sặc sỡ. Tầm mắt cậu không đặt trên đó, ngược lại rũ mắt chăm chú nhìn ngón tay mình, cậu chỉ là thích suy ngẫm vấn đề, hoặc ngẩn người trong tiếng TV ồn ào.
Cậu lừa gạt Giản Nhiên, nói mình bị phát tình giả, cho nên đến hết ngày không ai đến quấy rầy, ngoại trừ thời điểm đưa cơm và trà chiều cho cậu.
Thẩm Yểu quả thật không thích không gian huyên náo, sự yên tĩnh không bị quấy rầy thế này rất hợp ý cậu. Cậu không có di động, chỉ một mình lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, đếm xem có bao nhiêu con chim bay qua, cũng có thể khiến cậu thoải mái trải qua một buổi chiều.
“Cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa mang theo nhịp điệu thu hút sự chú ý của cậu, Thẩm Yểu hơi hơi nâng mặt lên. Cậu tính thời gian, sau khi đợi người bên ngoài hoàn toàn rời khỏi, cậu mới mở cửa ra.
Ngoài cửa có đặt khay bữa tối, áo ngủ cùng quần áo để thay, còn có dép lê, tất cả đều vừa vặn theo số đo của cậu
Cậu tắm rửa xong thay áo ngủ, tìm một series điện ảnh. Thẩm Yểu không mang theo thuốc ngủ, trong hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này, cậu vốn dĩ chẳng thể ngủ được.
Mà đến thời điểm điện ảnh chiếu đến phần thứ ba, mí mắt cậu thế mà lại bắt đầu mệt mỏi díp lại, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Cậu rõ ràng đã tiến vào trạng thái ngủ sâu, nhưng Thẩm Yểu lại cảm thấy như bị bóng đè. Tứ chi không thể nhúc nhích, mắt cũng không thể mở ra, ý thức lúc tỉnh táo, khi lại đột nhiên mơ màng.
Thẩm Yểu vô thức nhíu đầu mày lại, trong mông lung, cậu như thể đã tiến vào một ảo giác, bên tai nghe được chút động tĩnh.
Cậu muốn trở mình xác nhận, lại như có tảng đá đè trên người, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi.
Giản Nhiên thấp thỏm thu hồi lại mũi kim cắm trên tuyến thể của Thẩm Yểu, anh thành công lấy được pheromone, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài cửa.
Khi ra đến bên ngoài trên lưng anh đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Giản Nhiên đi vào phòng thí nghiệm, liền nhìn thấy Yến Tri Hành đang chờ mình bên trong.
Thời điểm lần đầu tiên anh lỡ miệng hỏi Omega kia rồi sẽ thế nào, Yến Tri Hành chỉ đầy mặt lãnh đạm, lại còn khăng khăng cố chấp, rõ ràng không hề quan tâm đến chết sống của Omega này.
Vì sao Yến Tri Hành thay đổi quyết định, tìm lại chút đỉnh lương tâm từ nơi nào đó, Giản Nhiên không biết, có điều anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bọn họ không dự định ở bên nhau, đây là phương thức giải quyết tốt nhất. pheromone của Thẩm Yểu biến thành thuốc của Yến Tri Hành, Yến Tri Hành ngược lại cũng làm tương tự.
Ảnh hưởng tạo thành của chứng lệ thuộc này sẽ giảm đi rất nhiều.
“Thật sự không cần tiêm thuốc tê sao?” Giản Nhiên thay chiếc găng dùng một lần mới, xác nhận lại lần nữa, “Đau lắm đấy.”
“Không cần.” Yến Tri Hành xoay người, để lộ tuyến thể trên cổ dưới tay Giản Nhiên, lời ít ý nhiều nói, “Cứ làm đi.”
Tuyến thể là vị trí yếu ớt nhất trên người Omega cùng Alpha, Giản Nhiên không hề gạt người, vào nháy mắt chiếc kim dài kia đâm vào, đau đớn liền chầm chậm kéo đến.
Yến Tri Hành căng cứng lưng, loại đau nhức này như muốn đâm thủng tuyến thể, y đau đến trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đau đớn kéo dài suốt mười phút, ban đầu chỉ tồn tại nơi tuyến thể, cuối cùng lại khuếch tán đến toàn thân. Bả vai, lưng đều giống như bị người đập nát.
Mồ hôi chảy xuống khỏi khuôn mặt, thời điểm kim tiêm rút ra, đau đớn lại biến mất trong chớp mắt, ngay cả lỗ kim cũng không lưu lại trên tuyến thể.
Thần trí lại chưa thoát khỏi cơn đau kia, Yến Tri Hành bình ổn hô hấp, nếm được vị mùi máu tươi ngập đầy trong khoang miệng.
Y nâng mắt, nhìn về phía Giản Nhiên hỏi: “Kết thúc rồi sao?”
“Đã xong rồi!”
Giản Nhiên đặt hai ống tiêm vào cùng một chỗ, hiện giờ anh đang đầy mặt hưng phấn. Ca bệnh hi hữu này đang diễn ra sống động trước mắt anh, anh chính là người đầu tiên làm ra thứ thuốc đặc trị cho nó.
Anh không chờ nổi vội mở máy tính, bắt đầu nhập đủ loại số liệu vào, lại nghiêm túc lựa chọn danh sách nghiên cứu viên.
Yến Tri Hành mở cửa phòng thí nghiệm, một mình đi ra ngoài. Hiện tại đã là rạng sáng, hành lang dài vắng lặng, tiếng bước chân vang vọng rất lớn.
Trước mắt xem ra, Thẩm Yểu đích xác cũng chịu ảnh hưởng từ pheromone của y, chẳng qua không nghiêm trọng giống như vậy.
Giả như sự thật giống lời Giản Nhiên nói, bởi vì ký hiệu làm tăng nặng tình trạng bệnh của Thẩm Yểu, dần trở nên giống y. Y chỉ có thể cố hết sức giảm bớt số lần ký hiệu, cũng giúp Giản Nhiên nhanh chóng nghiên cứu chế tạo được thuốc chữa.
Khi Yến Tri Hành đi qua phòng Thẩm Yểu, bước chân liền ngừng lại.
Suốt đời này y không dự định yêu đương hay kết hôn, nhưng nếu Thẩm Yểu giống như y, không ngửi được hương pheromone của Alpha khác, không có cách nào sản sinh sự rung động bản năng với Alpha khác nữa.
Omega như vậy chỉ có thể chung sống bình thường với Alpha, rất khó để tiến thêm một bước nữa.
Thẩm Yểu cũng chẳng thể yêu đương, kết hôn với Alpha khác suốt đời ư? *
Buổi sáng Thẩm Yểu vật lộn tỉnh dậy, tảng đá đè trên thân cậu dường như rốt cuộc cũng tiêu tan. Tim cậu đập thật sự nhanh, không phân nổi tối hôm qua rốt cuộc là mơ hay là sự thật.
Tối qua khi ngủ cậu không kéo rèm, ánh sáng bên ngoài tiến vào qua song cửa sổ, hiển hiện trước mặt Thẩm Yểu, tạo thành quầng sáng không nắm bắt được.
TV vẫn đang tự động chiếu, cậu ngủ hết một đêm, điện ảnh lại quay trở về phần đầu tiên.
Thẩm Yểu tắt TV đi, trong phòng tức thì tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng chim véo von sôi nổi náo nhiệt.
Cậu thay quần áo rửa mặt xong xuôi, đẩy cửa ra ngoài. Tối hôm qua có thể thiếp đi như vậy, Thẩm Yểu cảm thấy đây là một chuyện thật sự kỳ quặc.
Hết thảy sự việc ngày hôm qua đều rất gấp gáp, cậu còn chưa kịp quan sát cảnh vật quanh tòa nhà này.
Trung tâm tựa như một khoảng không bị bóp méo, Thẩm Yểu đi đến bên lan can thủy tinh. Hiện tại cậu đang đứng trên tầng thứ mười mấy, thời điểm nhìn xuống lại không cảm thấy choáng váng.
Ở nơi đây ngay cả một người Thẩm Yểu cũng không nhìn thấy, rất giống một căn cứ bí mật, làm những thí nghiệm không ai hay biết.
Khi cậu bình tĩnh bước xuống xem, Thẩm Yểu nghe được một tiếng mở cửa. Cậu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chứng kiến Yến Tri Hành mặc âu phục giầy da đi ra từ căn phòng cuối hành lang.
Ánh mắt tiếp xúc trong không khí, Yến Tri Hành đi về phía cậu.
Tay Thẩm Yểu đặt trên lan can, ánh mắt lơ đãng lướt qua gò má Yến Tri Hành, tiếc hận thở dài trong lòng.
Bởi cậu đánh không đủ nặng, dấu tay đã không còn thấy chút vết tích nữa rồi.
“Tối hôm qua không phải cố ý đánh ngài.” Thẩm Yểu đi thẳng vào vấn đề, mắt rũ xuống, thật sự giống như xin lỗi chân thành, “Ư ——”
Cậu như muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng mới vừa hé môi lại nhíu mi khẽ hít một hơi. Làn môi đường nét rõ ràng hơi hé mở, chỉ lộ một chút đầu lưỡi, bên trên có một vết thương bắt mắt.
Yến Tri Hành nhìn thấy rõ rành rành. Ngày hôm qua, là do chính y cắn vào.
“Nhưng hôm qua ngài hôn quá dùng sức, còn bóp chặt eo tôi, cắn không buông, tôi không thở nổi.” Thẩm Yểu nói hết chi tiết ngày hôm qua, vẻ mặt vô tội lại có chút tủi thân, “Tuy rằng lúc đó tôi cũng muốn hôn ngài...... Cơ mà ngài hôn đến đắm đuối như thế, tôi thật sự có chút sợ hãi, cho nên không nhịn được mới đánh ngài —— ngài không giận chứ?”
Thẩm Yểu chưa bao giờ tỏ vẻ điệu bộ kiểu cách như vậy trước mặt y, Yến Tri Hành biết cậu cố tình. Cậu cố tình nói những lời này, để nhắc y nhớ lại bộ dáng động dục ôm Omega không chịu buông ngày hôm qua.
Cậu đã thành công, phai nhạt ký ức vốn là chuyện không dễ dàng gì. Yến Tri Hành rũ mắt xuống, màu sắc làn môi Thẩm Yểu là trời sinh diễm lệ, sau khi hôn sẽ biến thành sắc đào hồng.
Ngay cả chút chi tiết đó Yến Tri Hành cũng nhớ đến rõ ràng, khi nâng mắt lên, y liền va phải cặp mắt khẽ cong kia của Thẩm Yểu.
Y không trả lời vấn đề của Thẩm Yểu, nhàn nhạt hỏi: “Cậu muốn về nước không? Tôi có thể đưa cậu về.”
“Tôi không về đâu.” Ngay cả phút suy tư ngắn ngủi cũng không có, Thẩm Yểu không do dự hạ quyết tâm, chậm rãi thành khẩn nói, “Ảnh hưởng của ký hiệu lần này dường như khá sâu...... Khi tôi rời khỏi ngài sẽ cảm thấy hoảng hốt.”
Cậu nhìn Yến Tri Hành, nhỏ nhẹ dịu dàng nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi muốn ở cạnh ngài.”
Ký hiệu càng lúc càng sâu, cũng có hiệu ứng tương đương trên người Yến Tri Hành, yết hầu của y lặng lẽ lăn xuống.
Lần đầu tiên ký hiệu không có chút ảnh hưởng, song sau vô số lần ký hiệu không đếm nổi, dưới sự liên kết chặt chẽ của ký hiệu, Thẩm Yểu liền có sự hấp dẫn cực kỳ lớn đối với y.
Thẩm Yểu nói bất cứ lúc nào cậu cũng muốn ở bên y, y cũng muốn trói chặt cậu bên mình.
Tia nắng lọt qua kẽ lá tiến vào, Thẩm Yểu khó chịu nâng tay che mắt lại. Công trình kiến trúc cũng phản quang dưới ánh mặt trời, Thẩm Yểu mở miệng hỏi: “Nơi đây rốt cuộc là gì vậy?”
“Phòng thí nghiệm.” Yến Tri Hành không quay đầu lại, thờ ơ nói, “Chỉ số pheromone của tôi không ổn định, Giản Nhiên không phải đã nói qua với cậu rồi sao?”
Thẩm Yểu nhẹ nhàng mà “Vâng” một tiếng, không tiếp tục hỏi thêm.
Yến Tri Hành đưa Thẩm Yểu trở về Yến gia, đây là lần đầu tiên Thẩm Yểu tiến vào gia tộc thần bí này, đập vào mắt chính là một tòa thành kiểu Trung Quốc cực đại, vách tường trải qua dãi nắng dầm mưa vẫn hoàn hảo như xưa, hiển lộ cảm giác uy nghiêm nặng nề khó lòng miêu tả.
Áp lực, đây là cảm nhận đầu tiên của Thẩm Yểu khi bước vào.
Cậu lặng yên không nói gì theo sát phía sau Yến Tri Hành, mái tóc vàng mắt xanh của Yến Tri Hành có chút không ăn nhập với hoàn cảnh này. Ngược lại với chiếc nhẫn to bản đè nặng trên ngón tay, khí chất của y lại như hòa làm một với nơi đây.
Người hầu nơi đây không gọi Yến Tri Hành là “Ngài”, bọn họ xưng y là “Gia chủ”, là một xưng hô nồng nặc hương vị cổ điển lại phong kiến.
Yến Tri Hành bất chợt dừng bước chân, y không tiếp tục dẫn Thẩm Yểu đi nữa. Y gọi Trần Song vẫn đang cúi đầu đến, để Trần Song thoáng kinh ngạc đưa Thẩm Yểu về phòng.
*
Hôm nay là tròn một tuần kể từ khi Thẩm Yểu đi theo Trần Song, cũng là ngày thứ hai Quan Thù không liên lạc được với Thẩm Yểu.
Khi y kết thúc mọi công việc trong tay, đêm đã rất khuya rồi. Quan Thù đi xuống tầng, bực dọc ấn mí mắt, móc di động khỏi túi tiếp tục gọi điện thoại cho cậu.
Đầu kia điện thoại kia vẫn là tiếng điện tử quen thuộc, không được tiếp máy.
Quan Thù không nhịn được chửi một tiếng, hắn tựa vào lan can phía sau. Biết rõ điện thoại không thông, hắn vẫn cố chấp gọi hết lần này đến lần khác.
Lần này liên tiếp năm ngày hắn không tìm Thẩm Yểu, đến hôm qua mới bắt đầu gọi điện thoại, khi phát hiện không được nhấc máy, lại chẳng hề ngừng gọi tiếp. Nếu không phải sợ Thẩm Yểu đã bị Yến Tri Hành quăng xuống biển nuôi cá mập, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm Thẩm Yểu.
Quan Thù lạm dụng chức quyền, tra được nhật ký xuất cảnh của Thẩm Yểu. Cậu xuất ngoại để làm gì chứ, chẳng qua là để tìm Yến Tri Hành mà thôi.
Thẩm Yểu bỏ rơi hắn, chỉ là để đi tìm Yến Tri Hành.
Yến Tri Hành chẳng là cái thá gì, vậy mà trong lòng Thẩm Yểu lại còn quan trọng hơn hắn.
Không phải nói chỉ là giao dịch thôi ư? Sao Yến Tri Hành chỉ nói một câu mà cậu đã xuất ngoại rồi? Hắn nhắn tin cho Thẩm Yểu, cũng chưa chắc Thẩm Yểu sẽ tới gặp hắn mà?
“Thẩm Yểu.” Quan Thù sa sầm mặt, lẩm bẩm độc thoại, “Cậu tốt nhất đừng lại lừa tôi......”
Nếu không phải do thân phận đặc thù, hắn không thể tùy tiện xuất nhập cảnh, hiện tại có lẽ hắn đã ngồi trên máy bay rồi. Nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể thông qua phương thức vô dụng này để liên hệ Thẩm Yểu, Quan Thù sốt ruột đến mức hận không thể trực tiếp đập nát di động.
Hắn cầm di động, bực bội ngắt máy. Thời điểm vừa định gọi lại, Quan Thù bỗng dưng ngẩng đầu, nghe thấy một hồi bước chân hỗn loạn.
“Quan Thù!”
Đèn dưới tầng đã bị hỏng lâu nay, Từ Ý Bạch cũng không biết chạy ra từ góc tối nào. Anh vươn tay muốn tóm áo Quan Thù, lại bị hắn lùi ra sau tránh thoát.
Tay bắt lấy khoảng không, Từ Ý Bạch cuộn lại thành nắm đấm. Anh hít thở dồn dập, hốc mắt đỏ bừng nhìn chòng chọc Quan Thù, áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm, chất vấn nói: “Yểu Yểu đâu? Cậu giấu Yểu Yểu giấu đi đâu rồi?!”
Quan Thù không gặp Từ Ý Bạch được mấy lần, nhưng bình thường khi gặp gỡ, đều là bộ dáng nhã nhặn, đây là lần đầu tiên thấy anh trong tình trạng này.
Thẩm Yểu hẳn là thích sự săn sóc dịu dàng của anh, vậy nếu cậu thấy anh thế này, liệu còn thích anh nữa không?
Hắn nhếch khóe miệng, mặt không chút thay đổi nói: “Anh hỏi tôi cậu ta đâu ư? Cậu ta không phải bạn trai của anh sao? Hay anh cảm thấy người làm bạn trai cũ như tôi đây còn thấu hiểu cậu ta hơn cả anh?”
Trước đó không lâu còn hững hờ như chính thất, trong ngoài tỏ ý mình với Thẩm Yểu là một đôi, châm chọc hắn, bảo hắn đừng phá hoại tình cảm của người khác.
Sao mới có nửa ngày, mà ngay cả Thẩm Yểu ở đâu cũng không biết thế?
“Phải, em ấy đương nhiên là bạn trai tôi.”
Từ Ý Bạch giơ di động mới tìm được khi vào nhà Thẩm Yểu hôm nay ra, nhập mật mã, mở máy ngay trước mặt Quan Thù.
“Em ấy là bạn trai tôi, vậy cậu điện thoại cho em ấy nhiều thế để làm gì?” Từ Ý Bạch tỉnh táo lại, chỉ đích danh hỏi ngược lại, “Chẳng phải chỉ là bạn trai cũ thôi ư?”
Danh sách chương