12.

Hội chứng lệ thuộc.

Mặt trời lặn xuống phía tây, một tia nắng lọt qua khe hở tấm rèm tựa như kim loại nóng chảy, chiếu lên sàn nhà gỗ.

Thẩm Yểu nằm ngủ trên sofa, đầu tựa lên đùi Từ Ý Bạch. Trong phòng khách bật  điều hòa, trên người cậu còn phủ một chiếc chăn lông nhỏ.

Ánh nắng tiến vào lướt qua mí mắt nhắm chặt của cậu, lưu lại một vệt sáng thần thánh trên gương mặt, lông mi như cánh thiên sứ, tựa bức họa xuất hiện trong đám mây.

Thẩm Yểu đương mộng mị lại nhíu mày, cậu nâng tay che mắt, trở mình đưa lưng về phía cửa sổ.

Cậu mơ màng gọi: “Từ Ý Bạch......”

Từ Ý Bạch “Ừ” một tiếng, nâng nhạc phổ trong tay lên chắn ánh nắng cho Thẩm Yểu, thuận tay kéo chiếc chăn nhỏ trên người Thẩm Yểu lên một chút.

Thẩm Yểu dịu lại, sau khi ngủ hết một chiều, cậu rốt cuộc mở mắt.

Cậu nâng cằm nhìn Từ Ý Bạch, góc độ quái gở như thế, nhưng dẫu vậy Từ Ý Bạch cũng vẫn rất ưa nhìn. Tay Thẩm Yểu lại bắt đầu hư hỏng, nâng lên sờ môi Từ Ý Bạch: “Mấy giờ rồi?”

Từ Ý Bạch không né tránh, anh nhìn đồng hồ, hồi đáp: “Hơn bốn giờ.”

Thẩm Yểu chậm chạp dậy khỏi sofa, câu quỳ gối trên chiếc đệm mềm mại, tiến lại gần hôn nốt ruồi trên chóp mũi Từ Ý Bạch, phần tóc trên cổ bị gió thổi khẽ lay động.

Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi cậu nói chia tay, là ngày thứ ba cậu ở cùng với Từ Ý Bạch tại căn phòng trọ này.

Ký hiệu tạm thời trên người cậu chỉ còn tồn tại được nửa buổi nữa, chỉ riêng vết cắn sau khi ký hiệu cũng bắt đầu mơ hồ tan biến, một lần nữa trở nên trơn nhẵn, cậu lại tựa như một Omega không có Alpha.

Mấy ngày nay Thẩm Yểu rất ngoan ngoãn nghe lời, bất kể giây phút nào cũng muốn dính chặt với Từ Ý Bạch. Anh chỉ rời khỏi một hồi là dường như cậu liền cảm thấy bất an.

Cậu như thật sự là vì không có cảm giác an toàn mới đề cập chia tay với Từ Ý Bạch, lo sợ hành vi tùy hứng của mình sẽ khiến anh giận dữ, cho nên hiện tại liền hận không thể bám luôn lên người Từ Ý Bạch.

Thẩm Yểu ôm sát Từ Ý Bạch, làn môi chỉ cách trong gang tấc, đôi mắt nhìn khóa thẳng, lặng lẽ cầu xin hôn môi.

Sau vài giây đối diện, Từ Ý Bạch hơi cúi đầu xuống.

Bàn tay Thẩm Yểu ôm lấy má anh, khi ngửa đầu hôn liền ngồi xoạc lên người Từ Ý Bạch. Tư thế này rất thích hợp dùng để hôn môi, hai làn môi kề cận dán sát, Thẩm Yểu ngửa cổ hôn đến chủ động, bả vai khi thì kéo căng lúc lại thả lỏng, hô hấp hỗn loạn song chẳng nỡ ngừng, bàn tay vô thức cào loạn trên lưng Từ Ý Bạch.

Tay Từ Ý Bạch ban đầu là đỡ trên vai Thẩm Yểu, cuối cùng chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên hông.

Nụ hôn đến cuối cùng bắt đầu biến chất, Từ Ý Bạch một phen bế Thẩm Yểu lên, đóng cửa phòng ngủ lại.

*

Thẩm Yểu xin đoàn múa nghỉ một tuần, đây vốn là thời gian cậu chuẩn bị để cho Từ Ý Bạch bình tĩnh lại, kết quả bởi vì trận hỗn loạn kia, cậu lại phải kéo dài kỳ nghỉ thêm vài ngày.

Hết thảy dường như lại hồi phục như ban đầu, Từ Ý Bạch lái xe đưa cậu đến dưới tầng đoàn múa. Thời điểm chia ly, Thẩm Yểu hôn lên má Từ Ý Bạch.

Cậu ngựa quen đường cũ đi vào phòng tập, tới quá sớm nên chỉ có giáo viên hướng dẫn ở đó.

Trác Nhiễm nghe được động tĩnh, quay người niềm nở hỏi han: “Yểu Yểu, đến rồi à? Dì mới vừa quay về, mới biết rằng con phát sốt. Dì chưng một nồi canh dưỡng sinh cho con đấy, buổi trưa nhớ uống hết nha.”

Bà với mẹ Thẩm Yểu là bạn tốt từ thời đại học, cuối cùng cùng nhau vào đoàn múa, mà hiện tại, bà trở thành giáo viên của đoàn.

“Dì Trác.” Thẩm Yểu bỏ túi xách xuống, đáp lời, “Không sao đâu, cháu đã khỏe hơn rồi.”

Cậu ngại ngùng cười nói: “Cháu không uống canh đâu, dì mang về cho chú đi.”

Sự khước từ của Thẩm Yểu cũng nằm trong dự liệu của Trác Nhiễm, bà bất đắc dĩ thở dài theo thói quen.

Sau khi mẹ Thẩm Yểu qua đời, bà vẫn một mực muốn giúp đỡ chăm sóc Thẩm Yểu, song chỉ có thể gặp mặt cậu một lần cuối cùng tại lễ tang.

Thời điểm gặp lại, Thẩm Yểu đã lên đại học, cậu bé xinh đẹp năm đó ngày càng trở nên xuất chúng.

Nước mắt của Trác Nhiễm thoáng chốc chảy xuống, bà muốn ôm Thẩm Yểu, nhưng bị Thẩm Yểu khéo léo né tránh.

Thẩm Yểu đưa khăn tay cho bà, cậu vẫn còn nhớ, vẫn còn biết gọi một tiếng “Dì Trác”.

Song vẫn một mực duy trì một khoảng cách rất hờ hững với bà.

Khi kết thúc huấn luyện sắc trời đã tối muộn, Thẩm Yểu tìm được xe của Từ Ý Bạch trong bãi. Cậu quăng túi xách vào, ngồi vào xe liền nói: “Đi ăn cơm nhé, em đã đặt chỗ rồi.”

Bàn tay nắm bánh lái của Từ Ý Bạch khựng lại, hỏi: “Chỗ nào vậy?”

Thẩm Yểu bỗng dưng cười rộ lên, khóe miệng phơi phới, nụ cười trên mặt hồn nhiên xinh đẹp. Cậu đọc địa chỉ, là nhà hàng cao tầng năm đó Từ Ý Bạch đã đặt để tỏ tình với cậu.

Cậu nhìn Từ Ý Bạch, không bỏ lỡ vẻ mặt dần dần trở nên xúc động của anh. Thẩm Yểu lặp lại: “Đi chứ?”

Thẩm Yểu biết, Từ Ý Bạch là người trọng tình hoài cổ, anh sẽ luôn bị rung động bởi những điểm dịu dàng ở sâu trong kí ức.

Phòng tuyến tâm lý siết chặt của Từ Ý Bạch bắt đầu chầm chậm sụp đổ, anh trượt tay nắm bánh lái xuống. Mấy ngày nay anh vẫn chăm sóc Thẩm Yểu, đối tốt với Thẩm Yểu như trước kia.

Anh không khước từ nụ hôn của Thẩm Yểu, cũng không cự tuyệt sự tiếp xúc thân mật của cậu. Anh lựa chọn tin tưởng lời của Thẩm Yểu, tin rằng cậu là bởi vì quá yêu anh cho nên mới đề nghị chia tay, song trong lòng Từ Ý Bạch lại vẫn còn nguyên một vực sâu không dám bước qua.

Anh quay sang, khóe môi kéo căng rốt cuộc buông lỏng một chút: “Được.”

Thẩm Yểu thậm chí là đặt cùng một gian phòng, bình hoa bên trong cũng cắm hoa hồng giống như trước. Cảnh đêm bên ngoài tựa ngân hà, in sâu vào đáy mắt Thẩm Yểu.

“Lúc đó khi vừa tiến vào đây, em đã biết anh muốn tỏ tình với em.” Thẩm Yểu chống cằm cười nói, “Bởi vì anh rất thẳng thắn, muốn nói cái gì thì đều ghi rõ ở đáy mắt.”

Từ Ý Bạch nhìn khóa vào cậu, chậm chạp lấy lại tinh thần nói: “Vậy ư?”

“Đúng vậy.” Thẩm Yểu vừa cười, vừa dùng chân chạm vào Từ Ý Bạch ở dưới bàn, “Vậy nên đừng tức giận nữa được không?”

“Em biết mình quá kích động...... Sau này sẽ không thế nữa.” Thẩm Yểu thành khẩn nhìn anh, “Anh trai à, có thể hiểu cho em được không, tha thứ cho em đi nhé?”

Tiếng violin ngoài cửa du dương, giai điệu trữ tình. Bàn tay Từ Ý Bạch buông trên đùi, anh cuối cùng vẫn mềm lòng, giống như rất nhiều lần trước kia.

“Được.” Giọng nói anh khô cằn, gật đầu nói: “Nhưng sau này không được nói chia tay nữa.”

Thẩm Yểu vui vẻ nhào khỏi ghế ôm lấy anh, Từ Ý Bạch nâng tay ôm lại cậu.

Anh lại bất chợt nghĩ đến Thẩm Yểu trước khi nói chia tay cũng là như vậy, bới lên hồi ức ngọt ngào giữa cả hai, rồi biến nó thành một sự bất ngờ khiến anh run sợ.

Hô hấp của Từ Ý Bạch vững vàng, song lại suy nghĩ, vậy hiện tại thật sự có phải là niềm vui cùng sự xin lỗi không, anh tiếp nhận nó rồi, liệu Thẩm Yểu có lại muốn chia tay với anh nữa hay không? Thời điểm anh miên man suy nghĩ, Thẩm Yểu lại kéo tay anh, đan xen mười ngón nói: “Anh có biết vì sao lúc trước em lại muốn chuẩn bị bài độc diễn đó không?”

Không đợi Từ Ý Bạch trả lời, Thẩm Yểu liền tự hỏi tự đáp.

“Giả như chúng ta thực sự chia tay.” Giọng nói của Thẩm Yểu vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, nhưng lại vô cớ nghe được sự chắc chắn cùng kiên quyết của cậu: “Em muốn anh vĩnh viễn nhớ về em.”

Những lời này Thẩm Yểu không nói dối, cậu muốn lưu lại dáng vẻ diễm lệ nhất, vĩnh viễn khắc trong kí ức của Từ Ý Bạch.

Như vậy mới hoàn mỹ.

Vẻ mặt Từ Ý Bạch thoáng sững sờ, anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nâng tay sờ lên má Thẩm Yểu, thỏa hiệp nói: “Anh vốn dĩ vẫn luôn nhớ về em.”

Đồ ăn trong khách sạn vẫn là hương vị quen thuộc như trước, ăn được một nửa, di động Thẩm Yểu đặt trên mặt bàn kêu vang.

Ánh mắt Thẩm Yểu cứng lại, nháy mắt không còn khẩu vị gì.

Thẩm Phục Lâm rất hiếm khi gọi điện thoại cho cậu, cũng rất ít khi vô duyên vô cớ liên lạc, lần nào cũng đều chẳng phải chuyện tốt gì.

Cậu buông dao nĩa, dưới tầm mắt của Từ Ý Bạch, sắc mặt tự nhiên nhận điện thoại: “Chú à, có chuyện gì vậy?”

Âm thanh trong điện thoại chỉ có cậu có thể nghe thấy, thời điểm chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Phục Lâm chưa bao giờ phải ngụy trang, song âm thanh trong điện thoại hiện tại lại rất ôn hòa, giống như chiếc mặt nạ lão vẫn thường mang ở bên ngoài.

“Yểu Yểu, cháu hiện giờ đang ở đâu vậy?”

“Cháu đang dùng bữa ở ngoài.” Thẩm Yểu thoáng ngừng, lại hỏi, “Là có chuyện gì sao ạ?”

“Về nhà một chuyến đi.” Giọng điệu của Thẩm Phục Lâm liền trở nên cứng rắn, “Báo địa chỉ cho ta, ta sẽ cho xe tới đón cháu.”

Ngón tay Thẩm Yểu vuốt nhẹ mặt sau di động, cậu im lặng vài giây, cuối cùng vẫn cụp mắt báo vị trí cho lão.

Cậu ngắt điện thoại, lắc di động trong tay mấy cái với Từ Ý Bạch, nhíu mày nói: “Trong nhà em hình như có chuyện gấp gì đó.”

Lời vừa buông xuống, khóe môi mới vừa thả lỏng của Từ Ý Bạch lại mím chặt, anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, con ngươi đen sâu thăm thẳm.

Thẩm Yểu lúc này mới bất giác nhớ lại, lúc trước cậu cũng vừa vặn mượn cái cớ này, chẳng ngờ lại có chuyện vừa khéo như thế.

Từ Ý Bạch không tin cậu cũng rất bình thường.

“Lần trước là lừa anh, nhưng lần này là thật đó.”

Thời điểm Thẩm Yểu nói những lời này mặt không đỏ tim chẳng đập dồn, cậu vỗ vỗ tay Từ Ý Bạch, xem như trấn an: “Lần này em thật sự là về nhà, chẳng phải anh cũng nghe thấy điện thoại rồi sao?”

Ánh mắt Từ Ý Bạch vẫn cố chấp như trước.

Thẩm Yểu có thể nhìn ra hiện tại Từ Ý Bạch thực sự đã được cậu trấn an, cậu tiếp tục nắm tay anh lắc lư: “Chú em bảo em về, không thể không nghe theo, em đảm bảo buổi tối sẽ trở lại.”

Từ Ý Bạch lẳng lặng nhìn cậu, anh tự nhủ với bản thân, mình đã lựa chọn tin tưởng Thẩm Yểu, vậy chớ nên ngờ vực vô căn cứ nữa, nghi ngờ là thứ có ảnh hưởng nhất tới tình cảm.

“Em về đi.” Từ Ý Bạch nói, “Thẩm Yểu, đừng lừa anh nữa.”

Chẳng bao lâu sau, di động của Thẩm Yểu lại vang lên, là Thẩm Phục Lâm gọi điện thoại, bảo cậu xuống lầu.

Thức ăn trên bàn còn lại rất nhiều, Thẩm Yểu để Từ Ý Bạch tiếp tục ăn, bản thân thì vội vàng đi xuống.

Từ Ý Bạch dõi theo bóng dáng cậu, anh siết chặt chuôi dao, khẽ khàng độc thoại: “Đừng lừa anh nữa.”

Thẩm Yểu vào thang máy, khi đi xuống thẳng một mạch có thể khiến người ta cảm thấy hơi mất trọng lực. Cậu đoán Thẩm Phục Lâm hẳn phải có chuyện gì đó, nên mới phải cấp bách về nhà như vậy.

Cậu lấy di động ra, yên lặng nhập một dãy số vào. Dãy số của Yến Tri Hành rất dễ nhớ, trí nhớ của Thẩm Yểu lại không tồi.

Cho dù Từ Ý Bạch không phát hiện, cậu cũng sẽ vứt bỏ tấm danh thiếp này, nhưng Thẩm Yểu vẫn quen thói lưu đường lui cho mình, lúc ở trên xe cậu đã học thuộc dãy số của Yến Tri Hành.

Chiếc xe đen đỗ ở dưới tầng, bước chân Thẩm Yểu thoáng dừng trong giây lát, đặc biệt khi cậu chứng kiến Trần Song bước xuống khỏi ghế lái.

Hắn mở cửa xe giúp Thẩm Yểu, làm một tư thế mời vào.

Thẩm Yểu có thể nhìn thấy ở một bên kia, đôi chân dài được bao lấy bởi Âu phục của Yến Tri Hành, còn có đôi giày da vĩnh viễn không dính một hạt bụi kia.

Cậu đứng yên tại chỗ, chậm chạp không chịu lên xe.

“Thẩm Yểu.”

Lần đầu tiên cậu nghe thấy Yến Tri Hành gọi tên mình, giọng nói lãnh đạm, như đang ra lệnh: “Vào đi.”

Thẩm Yểu vẫn không nhúc nhích.

Yến Tri Hành đã phát giác ra sự kháng cự mơ hồ của Thẩm Yểu, không mặn không nhạt tiếp tục nói: “Tôi đã điều tra tư liệu về cậu, cũng đã đi gặp chú cậu rồi.”

Dẫu cho Thẩm Yểu đã đoán được, nghe đến đây vẻ mặt vẫn khẽ biến chuyển, cậu rốt cuộc cũng ngồi lên xe.

Trong xe Yến Tri Hành không xông hương, chỉ còn sót lại chút mùi da thuộc.

Thẩm Yểu ngồi vào chỗ, cậu dò hỏi: “Ngài Yến tìm tôi có chuyện gì không?”

“Tôi đã đưa danh thiếp cho cậu.” Tầm mắt Yến Tri Hành chuyển lại đây, mắt lam thâm sâu, “Sao cậu không liên hệ lại?”

Thẩm Yểu lễ độ hỏi: “Chẳng phải là nên trả lời vấn đề của tôi trước ư?”

Toàn thân Yến Tri Hành được bao phủ trong bóng tối, khuôn mặt ưu việt thoạt nhìn lại rất không hợp lẽ thường. Y hẳn chưa từng bị người hỏi vặn lại như vậy, tầm mắt dường như trở nên hữu hình ghim lên thân Thẩm Yểu.

Y rốt cuộc mở miệng nói: “Cậu muốn thứ gì?”

“Thứ tôi muốn có rất nhiều.” Tay Thẩm Yểu khoát trên đùi, cong mắt cười nói, “Thứ đầu tiên tôi muốn, chính là bất kể ngài đồng ý cho Thẩm Phục Lâm thứ gì, thì ngài cũng phải thất hứa.”

Yến Tri Hành lạnh tanh gật đầu.

Việc đã đến nước này, Thẩm Yểu hoàn toàn buông lỏng, cậu quay mặt nhìn Yến Tri Hành hỏi: “Vậy ngài muốn điều gì?”

Trên mặt Yến Tri Hành không có gợn sóng, song lại xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay. Y tìm kiếm Thẩm Yểu nhiều năm như vậy, không phải chỉ vì một đêm xuân đắm đuối đó, mà vì một nguyên nhân còn quan trọng hơn.

Sau khi ký hiệu Thẩm Yểu, y không còn ngửi được pheromone của Omega khác nữa. Hơn nữa, y còn sản sinh triệu chứng nghiện cùng sự lệ thuộc mãnh liệt với  pheromone của Thẩm Yểu.

Y chỉ cần ngửi được pheromone Thẩm Yểu sẽ rất khó khống chế được bản thân, nhưng y cần pheromone của cậu, tựa như người bệnh cần thuốc.

Hơn nữa sau một đêm kia, chỉ số pheromone ổn định của y vẫn một mực nằm ở mức cực đoan, y thường xuyên cảm thấy sự ức chế khiến người điên cuồng.

Uống thuốc cùng thuốc ức chế đã chẳng còn kiềm chế được y, y cực kỳ cần pheromone của Omega để trấn an.

Kiếp này y cũng chỉ có thể sở hữu một Omega là Thẩm Yểu.

Đây là một nhược điểm trí mạng, Yến Tri Hành là một kẻ thận trọng đến cực điểm. Trước khi y xác nhận bản thân có thể khống chế Thẩm Yểu, y sẽ không nói chân tướng với cậu, thậm chí ngay cả chuyện mấy năm trước y cũng không nói với Thẩm Yểu.

Vậy nên, Yến Tri Hành chỉ nói: “Tôi muốn pheromone của cậu.”

Bác sỹ đã nói với y căn bệnh này thường là song phương, y tìm được Omega này, không chỉ là cứu bản thân, mà còn là cứu Omega đó nữa.

Bằng không nhiều năm tới, sớm hay muộn có một ngày, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, bởi vì không có pheromone trấn an mà hoàn toàn phát điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện