103.

“Chúng ta cần thỏa thuận hòa bình tạm thời.”

Nghe xong lời Quan Thù nói, Thẩm Yểu đưa tay giữ cằm Từ Ý Bạch. Cậu cúi đầu rũ mắt, tỉ mỉ quan sát ánh mắt Từ Ý Bạch.

Vành mắt Từ Ý Bạch đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại không ngơ ngẩn như kẻ điên, mà là sự ngang bướng gần như cố chấp, đặc biệt là khi anh tập trung tiêu cự ngắm nhìn Thẩm Yểu.

Tầm mắt va chạm một giây ngắn ngủi, Thẩm Yểu liền nhìn ra rằng Từ Ý Bạch cũng không phải là kẻ điên theo lẽ thông tường. Mà là kí ức của anh hỗn loạn vỡ tan nát thành từng mảnh nhỏ, rơi vào trong mê cung chẳng thể thoát thân.

Trong nháy mắt thất thần, bàn tay Từ Ý Bạch khóa trên cánh tay cậu chợt dùng sức, kéo giãn khoảng cách giữ cậu và Quan Thù thật xa.

Từ Ý Bạch đứng ôm Thẩm Yểu từ phía sau, đầy mặt cảnh giác cùng thù địch nhìn chằm chằm Quan Thù:

“Anh biết...... Em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lúc trước là bởi vì cậu ta không biết liêm sỉ dụ dỗ, nên em mới ngoại tình sau khi kết hôn. Em chẳng có chút tình cảm gì với cậu ta, chính là nhất thời bị mê hoặc che mờ hai mắt, lên giường với cậu ta mà thôi.”

“Chỉ có anh...... Chỉ có anh là người đã kết hôn với em, mới là người em yêu.”

Anh nói ra những lời chủ quan, tựa như đang nói người khác đều là khách sạn, chỉ có anh mới là mái ấm.

Quan Thù nghe thấy ấn đường điên cuồng giật nảy, hắn xắn tay áo lên, bước chân cũng tiến đến từng bước. Hắn không phải quân tử, cho tới bây giờ đều là động cả tay lẫn miệng.

“Đợi đã.”

Thẩm Yểu bị anh lôi ra sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Sau khi ổn định bước chân, cậu đưa tay ngăn cản động tác của Quan Thù, xa lạ gọi: “Từ Ý Bạch.”

“Ừ......”

Từ Ý Bạch gầy hơn rất nhiều so với trước kia, lông mi anh thoáng rung, cúi mặt xuống, tới gần Thẩm Yểu.

“Em với anh không phải thanh mai trúc mã, chúng ta chỉ gặp nhau một lần hồi nhỏ, khiến em ghi nhớ anh, cũng là lý do em tiếp cận vào lần thứ hai gặp được anh.”

“Chúng ta kết hôn cũng không phải vì tình cảm chín muồi.”

Thẩm Yểu dùng lời thẳng thắn nhất nói ra sự thật, cưỡng ép muốn lôi Từ Ý Bạch ra khỏi ảo tưởng không chân thật kia. Những lời cậu nói như búa tạ giáng xuống, làn môi Từ Ý Bạch đầu tiên khẽ mấp máy, giây tiếp theo lại vì sự đau đớn như máy khoan trên huyệt Thái Dương phút chốc làm cho sắc môi trở nên tái nhợt.

Cơn đau đớn khó nén làm cho anh không kiềm nổi muốn nâng tay, day huyệt Thái Dương của mình. nhưng một khi ôm chặt Thẩm Yểu anh sẽ không chịu buông tay, liền cố chịu đựng cơn nhức nhối.

“Anh với Quan Thù ở trong mắt em không có gì khác nhau.”

Trước mắt Từ Ý Bạch xuất hiện một mảng tối tăm, giống như trời giông lấp lóe vô số tia chớp, nhoang nhoáng trước mắt anh.

Đầu tiên anh thấy một mảnh đất hoang tàn, có vết tích bị lửa dữ thiêu đốt, trong mũi ngửi được mùi cỏ cây cháy khét lẹt, nghẹn lại nơi đường hô hấp, là một mùi hương của chết chóc

“Không......”

Giây tiếp theo.

Anh như đang nương nhờ thân thể người khác, mượn thể xác cùng ánh mắt, quay về quá khứ, nhưng hết thảy đều chân thật như thế.

Bên tai Từ Ý Bạch là tiếng bước chân hỗn loạn cấp bách, trong tầm mắt là ánh đèn trắng lóa như đâm thẳng vào linh hồn của hành lang bệnh viện, vô số luồng lực đè lên người, lôi kéo đẩy anh về phía phòng phẫu thuật.

Đèn đỏ bên trên sáng rực, tựa chuông cảnh báo.

Anh kiệt quệ sức lực toàn thân, lại như bị rong rêu cuốn lấy tứ chi, nhấn chìm trong làn nước. Âm thanh của người khác đều biến thành sương khói, anh chỉ nghe được tiếng mình gào thét đứt hơi khản tiếng, tất cả âm thanh lại chìm nghỉm trong biển ——

“Tôi không muốn!! Tôi không muốn quên Thẩm Yểu!!”

“—— Thẩm Yểu.”

Bỗng nhiên xuất hiện âm thanh khiến Từ Ý Bạch đột ngột tỉnh táo lại, toàn thân đổ mồ hôi, tóc ướt dính trên trán, trên lưng cũng chảy đầy mồ hôi, giống như vừa vớt ra từ biển.

Cơn đau nơi huyệt Thái Dương dần lắng xuống, đầu óc Từ Ý Bạch lại rơi vào sự trống rỗng như tờ giấy trắng. Anh ngẩng mặt, trên lông mi còn vương giọt lệ.

Ở đối diện, Quan Thù một bên, Yến Tri Hành đứng một bên.

Yến Tri Hành dường như đến rất vội vã, mái tóc vàng trước nay chải vuốt sau đầu giờ buông xõa trước mắt, cà vạt lịch lãm lại không thắt chặt, đôi mắt xanh thẳm nhìn Thẩm Yểu, cuộn lên sóng gió, tựa như có rất nhiều lời muốn nói.

Hai tay y đút trong túi, thoạt nhìn như không có biến hóa gì, vô cùng lãnh đạm.

Chỉ có y biết, bàn tay giấu trong túi đã nắm thật chặt siết vào lòng bàn tay.

Bọn họ ba vừa chạm mặt, từ trường vô hình đối chọi gay gắt bắt đầu xuất hiện. Trong hang động chật hẹp, ngay cả không khí cũng bắt đầu đông cứng lại.

“Ư......”

Đổng Đông vẫn nằm sóng xoài trên đất phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng rên của nó phá vỡ không khí căng thẳng, bàn tay vô lực buông cạnh người động đậy vài cái, là dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Nó trầy trật bò dậy khỏi mặt đất, đầu nặng chân nhẹ loạng choạng dựa vào vách đá. Hình ảnh choáng váng trùng điệp dần dần trở nên rõ ràng, Đổng Đông rốt cục thấy rõ tình cảnh trước mắt.

Đổng Đông bất chấp vết thương trên đầu vẫn còn chảy máu, ngay giây đầu tiên thấy rõ Thẩm Yểu, nó gấp gáp chạy về phía Thẩm Yểu: “Anh Thẩm Mân!”

Quan Thù lại sải chân dài, hắn lạnh lùng hơi hơi nghiêng mặt, chắn đường đi của nó: “Cút.”

“Phải là mấy người cút mới đúng chứ? Đám ngoại lai.” Đổng Đông chẳng chút sợ hãi, nó đối mắt với Quan Thù, vươn tay muốn kéo tay Thẩm Yểu, “Tôi muốn đưa anh Thẩm Mân đi.”

Không ai biết giữa nó và Thẩm Yểu đã phát sinh những chuyện gì trong hai năm này, tâm trạng Quan Thù đã bực bội đến cùng cực lại càng thêm gắt gỏng:

“Thẩm Yểu cũng là người ngoài đấy, cậu ấy không thể làm anh của mày được, thích gọi anh thế thì bảo mẹ mày tìm biện pháp sinh anh trai cho đi, đừng có quấn lấy cậu ấy nữa.”

Đổng Đông chưa từng trải qua chuyện thế này, nghẹn họng một lúc mở miệng nói:

“Chỉ cần anh ấy không nói là muốn đi với mấy người, tôi sẽ không thể mấy người dẫn anh ấy đi.”

Sự tồn tại của nó khiến ba Alpha ý thức được một việc.

Thế giới này không chỉ có bọn họ thèm muốn Thẩm Yểu, khi giám sát cậu thì chẳng thể lơi lỏng một giây. Thời điểm cậu xuất hiện lại sau hai năm biến mất, bên người đã liền xuất hiện một Alpha bị cậu mê hoặc điên đảo, quấn quýt quanh cậu.

Thể chất không thể bị ký hiệu vĩnh viễn của Thẩm Yểu lại càng khiến cậu tự do tự tại.

Chỉ cần muốn, cậu có thể tùy thích lợi dụng bất cứ Alpha nào, thời điểm muốn vứt bỏ cũng có thể quăng đi không chút do dự.

Điều này đối với Thẩm Yểu mà nói là rất đơn giản.

Bất thình lình, hiếm khi bọn họ có được một lần ăn ý, cùng chuyển ánh mắt lên người Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu cũng đã nhận ra, chuông cảnh báo nhạy bén như của động vật nhỏ sáng lên, bước chân không ngừng lùi ra sau, lại va vào lồng ngực Từ Ý Bạch.

Cậu vẫn luôn am hiểu châm ngòi ly gián, đầu óc linh hoạt nháy mắt xoay chuyển.

Trực giác nói với Yến Tri Hành, y là kẻ dễ dàng bị vứt bỏ nhất.

Thần sắc Yến Tri Hành thoáng cứng lại, bất chợt dời ánh mắt, nhìn về phía  Quan Thù cùng Từ Ý Bạch:

“Mỗi lần chúng ta tranh giành đều là tự tạo thành cơ hội để Thẩm Yểu chạy trốn.”

“Vậy nên trong lúc đưa Thẩm Yểu về, chúng ta cần thỏa thuận hòa bình tạm thời.”
Anh Yến biết thừa chơi công bằng thì anh thua đứt đuôi:)))

Còn như này ít nhất vẫn chiếm được 1 suất =))) Khôn thật sự:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện