Hành lý trên người Trần Vũ chả có gì ngoài một tay nãi, bên trong có hai bộ quần áo không còn vừa. Lưng nó mang theo một bình nước đã vơi đi một nữa, vắt cạnh đó còn có vài ba miếng lương khô được đựng trong một chiếc túi nhỏ bằng rơm. Và tất nhiên không thể thiếu Phá Phong, thanh đao lúc nào cũng được Trần Vũ ôm khư khư bên người.

Mùa hè, tiếng ve kêu làm người ta nhức nhói cả đầu óc. Trần Vũ đi đằng sau mà lúc nào khuôn mặt cũng nhăn nhó, lắm lúc chỉ muốn lấy hai tay bịt lỗ tai lại nhưng dù có làm gì đi nữa thì âm thanh của ve kêu vẫn cứ chui thẳng vào lỗ tai Trần Vũ. Vương Chột thì làm như rất thưởng thức tiếng ve kêu, những bước chân của gã nhịp nhàng hơn bình thường nhiều.

“Chú Vương, coi nè” Trần Vũ không biết đã nhặt được cái gì mà trông có vẻ rất hớn hở, nó chạy nhanh về phía Vương Chột và xòe bàn tay nhỏ nhắn của mình ra. Bên trong có một cái vỏ ve sầu, không hiểu thằng nhóc có gì làm thú vị với một con thứ kỳ lạ như thế. Nhưng Vương Chột cũng nhận nó từ tay Trần Vũ mà ngắm nghía.

Đúng là chẳng có gì cả.

“Vừa có một con côn trùng chui ra từ đó” Sợ Vương Chột không hiểu ý mình nên Trần Vũ cố ý giải thích thêm. Nó chỉ vừa thấy tức thì đây thôi, có một con côn trùng bay đi và để lại lớp vỏ đó. Nó không biết điều đó là gì nhưng Trần Vũ thấy nó thật thú vị, đơn thuần chỉ là sự hứng thú của một đứa trẻ con.

“Đây là ve sầu, nói đúng hơn thì đây chính là vỏ của ve sầu. Con ve sầu có vòng đời riêng của nó, hầu hết đều sống trong dạng ấu trùng nhưng vào một lúc nào đó thì nó lột xác, bỏ lại lớp vỏ này ở nơi nó đậu”

Vương Chột nhìn con ve sầu thật lâu rồi chậm rãi nói. Nhưng dường như hắn không nghe thấy âm thanh của mình, vẫn là câu nói đó không sai một chữ nào, nhưng đó là giọng một người con gái. Một giọng nói giống như tiếng cánh hoa va chạm nhau trên không trung.

Phải là kẻ tinh tế lắm mới để ý thấy âm thanh đó. Nó không có gì đặc biệt cả, mà sau lại đung đưa trong lòng cả ngần ấy năm rồi. Vương Chột không phải là một người tinh tế, chỉ là âm thanh đó đã quá đỗi thân thuộc với hắn mà thôi.

Ngần ấy năm rồi, nàng vẫn chưa chịu tha thứ cho ta sao? Hạ Nhi.

Không, là ta vẫn chưa chịu tha thứ cho ta.

“Chú Vương, chú đang nghĩa cái gì vậy?”

Trần Vũ thấy Vương Chột ngây người ra thì thắc mắc, trong phút chốc nó thấy khóe mắt của Vương Chột có dính một ít nước. Nam nhân không rơi lệ, đó chẳng phải là điều mà Vương Chột vẫn hay dạy sao.

“Chú khóc sao?”

“Mưa, mưa rồi kìa” Vương Chột bỗng bật cười rồi cõng Trần Vũ trên vai, gã dùng một lớp vải mỏng che đầu của Trần Vũ lại, đứa bé cũng không nói gì cả, nó chỉ gục đầu trên vai gã giang hồ đã có quá nhiều sẹo, trên da và cả trong tim.

Năm đó, Trần Vũ đã thấy một cơn mưa rất lạ. Một cơn mưa khi trời nắng chói chang và không có tí ướt nào cả.

.......

Xóm Hoa, được dựng lên bởi gia đình một phú hộ, tuy mang tên là xóm Hoa nhưng thật ra ở đây ngay từ lâu đã không thể trồng hoa nữa rồi, không biết đất đai ở đây bị vấn đề gì mà không tài nào trồng được bất cứ một loại hoa gì, việc không có sản phẩm để buôn bán, dẫn tới việc cái xóm nhỏ dần vắng người hơn.

Từ trên trăm hộ nhân khẩu, chỉ mấy mươi năm thôi chỉ còn lại lác đác vài chục hộ. Xóm này, cũng không có quá nhiều nam nhân, những nam nhân khỏe mạnh đều đã băng rừng lên một thị trấn cách đó năm ngày đi đường để làm việc. Họa may năm năm, bảy năm mới ghé về nhà một lần.

Nhưng nam nhân của xóm này rất ghét chính cái xóm nhỏ hoang sơ này. Nơi này không có rượu, đất đai khô cằn chẳng có cỏ cây, con gái xóm này lớn lên ai cũng đen đúa xấu xí chả có gì giống con gái ở thị trấn cả. Nơi này nghèo, lại không có gì thu hút nên con trai xóm Hoa lớn lên có tiền liền mang gia đình mình đi ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Tính đến giờ, chỉ còn có vài nhà là còn con trai nhưng toàn là lũ con nít cả năm gặp cha đượckhoảng vài lần. Duy chỉ có một người con trai duy nhất còn trẻ là ở trong xóm này, hắn là một gã tài tử văn thơ rất khá, nghe đồn là từng đạt chức cao trong triều đình. Đáng tiếc tên này, sức khỏe không tốt đã đành, lại còn điên điên khùng khùng, ngâm ra những vần thơ làm người ta sợ hãi.

Hắn có một người vợ rất xinh, cùng một đứa con gái tầm bảy tuổi. Cả hai đều là những người phụ nữ mang dáng dấp thành thị, chả có gì phù hợp với cái xóm nhỏ điêu tàn này. Người mẹ không rõ tên, thường được dân trong xóm gọi là Hoa, vì sắc đẹp mê người của mình, đứa con gái tên Nhu, khuôn mặt xinh xắn, bụ bẫm dễ thương nên trong xóm ai cũng quý nó cả.

Xóm Hoa này từ ngày có hai mẹ con chuyển tới, cũng vui vẻ hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên, cũng có vài người phụ nữ sanh lòng ganh tỵ, chả yêu thích gia đình của hai mẹ con gì cho cam. Nhưng nhìn chung thì hai mẹ con vẫn được lòng, thi thoảng cả hai đi giúp người trong xóm vài việc lặt vặt để đổi lấy lương thực, cũng có bữa đói bữa no, may là vẫn không có chết được.

Tối khuya, Vương Chột và Trần Vũ mừng như bắt được vàng khi tìm thấy trong khu vực vắng vẻ này một xóm nhỏ. Cả mấy ngày trời chưa được gặp người Trần Vũ cảm thấy rất hứng khởi, nó chạy đằng trước tìm coi nhà còn sáng để gõ cửa xin ngủ nhờ. Nhưng vốn xóm toàn đàn bà nên chẳng ai dám ra mở cửa cho người lạ cả.

Chỉ có con bé Nhu là mở cửa cho nó. Mẹ của con Nhu, Hoa lúc này đang ngồi may lại chiếc quần rách đầu gối của nó. Thấy khách vào, bà liền đứng dậy cung kính chào, phong thái hoàn toàn giống với một tiểu thư đài các ở chốn xa hoa.

“Xin lỗi, nhà vốn nhỏ cũng không có gì ăn. Nếu hai vị đói bụng, thật xin lỗi chúng tôi không có gì để tiếp đãi. Còn nếu hai vị chỉ tìm chỗ ngủ qua đêm thì bần nữ sẽ nhanh chóng soạn ra một ổ rơm thật êm cho hai vị, xin thứ lỗi cái giường duy nhất đã có người ngủ mất rồi”

Tới Vương Chột còn bất ngờ trước thái độ cung kính như thế của Hoa. Thật khó tin ở nơi hẻo lánh như thế gã vẫn gặp một người có phong thái điềm đạm, sang trọng như vậy.

“Thật sự áy náy quá. Chúng tôi chỉ định tìm một chỗ ngủ, nếu nhà mình không tiện. Chúng tôi sẽ rời khỏi ngay” Trần Vũ nghe Vương Chột thấy thế thì đôi mắt có chút buồn nhưng nó vẫn không nói ra. Nó hiểu, đây không phải là nhà của nó không phải nó muốn gì thì sẽ được đó.

“Không sao, nếu hai vị không chê thì bần nữ sẽ nhanh chóng dọn ổ rơm ra ngay đây” Nói rồi, Hoa dừng việc may vá mà đứng dậy sửa soạn một góc nhà. Căn nhà chật chội, ở ba người đã thấy khó chịu, nay lại lòi ra thêm vị khách không mời. Vậy mà gia chủ, với một sự lịch thiệp bất ngờ vẫn sắp xếp một chỗ để cho hai khách đường xa dựa lưng.

“Cô không sợ chúng tôi là kẻ xấu sao?” Vương Chột áy náy hỏi, nhiều năm lưu lạc trên đời, hiếm khi hắn được đối xử một cách tử tế thế này. Hoa chỉ lắc đầu, dọn xong một ổ rơm đủ cho hai người ngủ, cô lấy chiếc chăn đã rách tơi của mình ra đưa cho Trần Vũ rồi xoa đầu nó.

Trần Vũ nhẹ nhàng gật đầu cảm kích, bàn tay của người phụ nữ này vậy mà lại mềm mại quá.

“Trên tóc con có mùi trà đó. Lâu lắm rồi, ta mới nghe lại mùi trà thơm như vậy” Trần Vũ theo bản năng xoa tóc của mình, rồi nó cũng gật đầu. Nó nhớ tới khi xưa mẹ cũng hay nói như thế, tóc của nó từ nhỏ đã được mẹ dưỡng bằng trà tươi gia truyền nên dù đã lâu không tắm gội vẫn nghe thấy được mùi trà thoang thoảng.

Hoa không nhắc thì có lẽ nó cũng đã không để ý. Nhu chạy lại, ôm lấy đầu của Trần Vũ mà ngửi. Con bé mềm quá, cơ thể nó ấm ấm khiến cho Trần Vũ giật bấn người, mặt Trần Vũ đã nhanh chóng đỏ gay. Nhu vẫn cứ ngửi, càng ngửi đôi mắt con bé càng sáng lên.

“Thơm thật, y như mùi trà của ông nội”

Nhu vừa nói xong câu đó, khuôn mặt của mẹ nó đã nhanh chóng biến sắc. Cả không khí trong phòng bỗng nhưng lạnh hơn rất nhiều, Vương Chột bất giác giật mình, lúc này hắn mới để ý tới cái giường sụp sệ ở trong góc nhà. Một người đàn ông gầy như que củi đang nằm ở đó, tiếng thở của hắn ta đều đều.

Vương Chột có chút sợ hãi, vậy mà mình tới bây giờ mới cảm thấy được sự tồn tại của hắn. Làm sao có chuyện đó được, lúc bình thường khi Vương Chột đi tới đâu đều quan sát từng góc không bỏ sót góc nào, vậy mà lần này mình lại bỏ qua hẳn sự tồn tại của một người đàn ông.

Gã vươn vai ngồi dậy, mái tóc đen dài xõa che đi đôi mắt đen tuyền của gã kia. Gã mặc một bộ y phục màu xanh lá, hai tay gã lúc nào cũng giấu sau lớp tay áo của mình.

“Cương Nhu Chân Khí của Hồng Đăng Tự, thú vị. Chân khí của ngươi chưa đủ sâu, mắt cũng đã bị mù hết một con. Bên phổi trái có một vết thương chưa khép, mỗi khi vận khí trở nên đau đớn vô cùng, phải chăng vì vậy võ công không thể tăng tiến”

Vương Chột giật béng mình, hắn rút đao ra chĩa về phía gã đàn ông gầy guộc kia. Một tay của Vương Chột kéo Trần Vũ ra che phía sau, con mắt còn lại chăm chú nhìn vào gã đàn ông nhìn như lúc nào cũng có thể chết kia. Hoa thì quỳ ở một bên thở hổn hển, cô liên tục thở mạnh cứ như thể mình sắp không thở được nó, con bé Nhu thì đứng cạnh mẹ nó khuôn mặt tỏ vẻ lo sợ.

“Ta không biết vì sau ngươi nhận ra. Nhưng Hồng Đăng Tự không phải là nơi một kẻ bình thường biết, nói. Ngươi là ai” Vương Chột vừa nói đã vận chân khí, không khí phút chốc trở nên cực kỳ bức bách. Trần Vũ cảm thấy lồng ngực mình đau đớn như bị một khối sắt đè vào.

“Hả, ta nói mơ ấy mà. Ngủ ngon” Gã kia bất giác cười nhẹ rồi lại nằm xuống giường. Lúc này không khí bức bách mới biến mất, mà gã lại trở thành một gã vô hại. Vương Chột cẩn trọng kéo Trần Vũ vào trong góc phòng. Nằm lên ổ rơm của Hoa trải sẵn. Vương Chột nhận ra cái khí thế ban nãy, chỉ trong một tiếng nói toàn bộ chân khí Vương Chột phát ra đều bị bẻ gãy.

“Ngủ đi, rảnh rỗi thì nghỉ vài ngày rồi hãy đi. Từ đây tới Tây Định còn xa, Hồng Đăng Tự cũng sẽ ở đó không bay đi đâu được, ngủ đi. Nhân tiện, ta rất thích cây đao đó”

Cứ thế Vương Chột cũng không từ chối mà nhắm mắt, nhưng hắn không tài nào ngủ được.

Mọi người ai cũng vậy nhưng kỳ lạ là không ai phát ra tiếng động nào cả.

Chỉ có tiếng thở đều đều, mệt mỏi của gã quái dị kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện