Khi Trần Vũ mở được mắt, thì cũng đã nửa năm trôi qua. Nửa năm trôi qua nhẹ nhàng giống như một cách một chiếc lá chạm đất, hè đã qua từ lúc nào. Đã không còn những tiếng ve sầu kêu phiền não, chẳng còn cái nắng chói chang làm người ta như phát bực, cái duy nhất còn lại ở đây là một khung cảnh có phần xơ xác, nhiều cây cao cũng đã trơ trọi lá, chim chóc cũng chả buồn tìm niềm vui trên cành. Thấp thoáng, Trần Vũ chỉ có nghe thấy được tiếng gió hiu hiu buồn chán.

Cảm giác đầu tiên Trần Vũ có sau khi tỉnh dậy là một cảm giác nhẹ nhàng, khoan thai. Trần Vũ cảm tưởng như mình đã ngủ từ rất lâu rồi, khác với những giấc ngủ dài đêm đông thông thường khác, Trần Vũ cảm thấy bản thân mình như tỉnh dậy sau một giấc thiên thu ngàn năm, và hết thảy mọi thứ đều đã thay đổi lúc Trần Vũ ngủ.

Trần Vũ tỉnh dậy trên lưng ngựa, đôi mắt của nó nhiu nhíu nhìn vào bầu trời trong xanh nhưng lại mang nét ảm đạm trước mắt, trong phút chốc Trần Vũ cảm giác mình như vừa nhìn thấu trời xanh. Đôi mắt này, quả là kỳ dị.

Tiếng chân ngựa lộc cộc nền vào nền đất khô làm cho Trần Vũ bừng tỉnh hắn, nó hơi nhướn người ngồi dậy. Cảm giác lưng của nó dường như chưa quen với việc này, mọi đốt sống trên cơ thể đều phát ra âm thanh lách cách như thể đang vươn vai tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.

“Con tinh rồi sao? Thần y nói đúng, con sẽ tỉnh đúng ngay ngày thứ sáu khi trời bắt đầu đổ đông. Không sai một giây” Vẫn là giọng nói quen thuộc của Vương Chột, thật may mắn là Vương Chột vẫn còn ở đây. Thật may mắn là sau khi tỉnh lại Trần Vũ không phải đối mặt với sự cô đơn một lần nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy chú Vương” Trần Vũ hỏi, nó chợt nhận ra chất giọng của mình ngay bây giờ trở nên trong trẻo tới kỳ lạ, giọng nói của nó như một tiếng chuông đánh vào trong không gian im lặng.

“Hôm đó con đã bất tỉnh, Sở Thần Y không nói cho ta biết là con đã đi đâu. Lúc ta về tới nơi, thì vợ của Sở Thần Y đã chết rồi. Ông ta giúp ta trị hết mọi vết thương cũ rồi không lời từ biệt mà đi mất” Vương Chột chậc lưỡi, ông biết Sở Thần Y không phải là người bình thường nhưng không hiểu sao ông không thể thẳng thắn mà nói hết mọi chuyện với Trần Vũ được.

Ngày hôm đó ông đã thấy rất nhiều thứ quái lạ, còn kỳ diệu hơn cả những thuật tu tiện mà ông từng gặp. Bệnh tình mà Vương Chột nghĩ rằng cả đời không có ai có thể chữa được cho mình, phút chốc được Sở Thần Y chữa dứt, thậm chí chả cần tốn bất kỳ một loại nguyên liệu nào đặc biệt cả.

Điều đó làm cho Vương Chột nghi ngờ, phải chăng tất cả mọi chuyện diễn ra đều nằm trong dự tính của gã thần y kỳ bí kia không. Rằng gã đã biết rõ Vương Chột sẽ đi tới đây và biết trước rằng vợ của gã sẽ chết. Cứ như gã thần y thần bí ấy đã nắm thóp được mọi nước đi của ông trời.

Đã nửa năm trôi qua, tuy nói là dài thì không dài nhưng nói là ngắn thì tuyệt cũng không ngắn. Chỉ trong nửa năm ngủ quên của Trần Vũ, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Binh biến đã diễn ra với tốc độ chóng mặt, thậm chí còn nhanh hơn những gì Vương Chột dự tính, quốc sư Nguyễn Minh Không cũng không biết vì lý do gì mà từ bỏ Phật giáo, trở thành một gã thậm chí còn cuồng sát hơn cả Hoàng Đế khi xưa.

Hàng loạt vị anh hùng áo vải đã dấy cờ lên khởi nghĩa. Mỗi người chiếm cho mình một vùng đất mà xưng tên. Riêng vùng đất Thánh Tây Định là Trần Vũ cùng Vương Chột đang đi tới là nơi đóng quân của một trong những cuộc khởi nghĩa lớn nhất, quân Thuận Thiên của Lê Long, Vương Chột cũng ngấm ngầm ý định tham gia đoàn quân khởi nghĩa này để bắt đầu sự nghiệp binh tướng của mình.

“Ra là vậy” Trần Vũ chỉ biết thở dài buồn bã, mặt nó xịu xuống không nói thêm một lời nào nữa. Trần Vũ cảm thấy hơi buồn bã trong lòng, trên đời nó có không nhiều người quen thân thiết mà thoáng chốc cũng chẳng còn lại bao nhiêu người. Chỉ là không biết bây giờ Sở Nhu đã đi đâu.

Nhắc tới con bé kỳ lạ ấy, Trần Vũ lại rùng mình nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm đó. Chỉ gói gọn trong vòng một đêm ngắn ngủi nhưng những gì mà nó thấy có lẽ sẽ theo nó cả cuộc đời này mất.

“Sở Thần Y có gửi con cái này” Vương Chột thấy sự buồn bã của Trần Vũ thì như chợt nhớ ra gì đó, ông lấy trong ngực ra một miếng lệnh bài màu trắng. Lệnh bài màu trắng ấy như được làm bằng một loại ngọc gì đó rất quý giá, dù không cầm vào nhưng Trần Vũ vẫn cảm giác được có một thật mát mẻ phát ra từ nó, ở mặt trên của lệnh bài có chạm khắc một chữ Sở rất đẹp.

Trần Vũ hai tay tiếp nhận lệnh bài, trong đầu nó thoáng nghĩ đến những gì Sở Nhu từng nhắc về quê hương của con bé, ở một nơi được gọi là Đông Hải Nhân Tổ, phải chăng cái lệnh bài này sẽ dẫn nó tới nơi đó.

Trần Vũ cất vội lệnh bài vô trong ngực áo. Tuy nó không biết lệnh bài này có giá trị như thế nào nhưng nó rất thích cảm giác mát mát phát ra từ nó.

“Chúng ta có khách ghé chơi rồi” Vương Chột bỗng dưng lên tiếng. Trần Vũ đang thở mạnh của im bặt bởi vì nó cũng cảm nhận được có cái gì đó đang tiến tới đây.

Vương Chột cho dừng ngựa, bản thân hắn đã chán việc phải đùa vui với lũ yếu đuối này nhưng nếu không có ai để luyện tập thì võ công đang tinh tiến ngày một nhanh của hắn sẽ mai một mất. Cái vấn đề duy nhất của Vương Chột là hắn sợ Trần Vũ sẽ bị tổn thương, lúc thường vì thằng bé đã ngủ say rồi cho nên hắn mới có thể tự do chiến đấu.

Nhưng Vương Chột sợ rằng khi đối mặt với những lưỡi đao trước mặt Trần Vũ sẽ sợ hãi rồi chạy loạn, lúc đó sẽ rất nguy hiểm cho Trần Vũ.

Tất nhiên kẻ địch cũng không để cho Vương Chột suy nghĩ quá lâu. Một tiếng huýt sáo thật vang phát ra từ trên một cành cây cao. Lập tức xung quanh xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen và trùm kín mặt. Vương Chột bễu môi cười, không biết chừng nào bọn hắn mới nhận ra được sự chênh lệch của hai bên.

“Lại tới rồi các huynh đệ” Vương Chột lấy vò rượu treo bên hông ra cười hào sảng mời, không ai trong đám thích khách dám di chuyển một bước nào cả, bởi vì tất cả đều biết được sự nguy hiểm của người đàn ông trước mặt.

“Đại vương muốn mời ngươi về làm việc, chúng ta có tiền, có mỹ nữ cũng chả thiếu rượu ngon. Hà cớ gì không tham gia, lại đi lưu lạc không mục tiêu” Tên đầu lĩnh lên tiếng trước, cá nhân hắn cũng không biết vì sao đại vương lại muốn chiêu mộ tên này cho bằng được, đồng ý rằng võ công của hắn rất cao nhưng người có võ công trên đời nhất định là không thiếu.

“Không có ai đi mời người khác mà lúc nào cũng đao kiếm như các ngươi hết” Vương Chột cười to chế giễu, tay hắn mở bầu rượu ra đưa lên trên miệng nốc một hơi thật no nê, tay còn lại rút thanh đao dài được treo trên yên ngựa ra. Vương Chột xoay qua nói với Trần Vũ.

“Con hãy nhắm mặt lại đi, để ta giải quyết hết đống phiền phức này” Vương Chột vừa nói xong thì lập tức xoay về phía đám thích khách gầm to.

“Chết hết cho ta” Vương Chột chém mạnh đao về phía trước. Một tiếng gió mạnh vang lên tức thì đã có vài tên thích khách không tránh được mà té xuống đất. Bọn còn lại lập tức lao về phía trước, chúng phóng trong tay ra những sợi dây thừng nhằm trói Vương Chột lại.

“Cương Nhu Chân Khí” Vương Chột gầm nhẹ một tiếng, đao trong tay gã lập tức vỡ thành nhiều mảnh bay về phía đám thích khách. Nói về kỹ năng khống chế của mình Vương Chột vẫn tin rằng mình có thể dễ dàng điều khiển những mảnh vỡ khiến cho nó không bay về phía Trần Vũ.

Võ công của hắn đã tiến bộ với tốc độ phi mã kể từ khi được Sở Thần Y chữa trị, có rất nhiều chuyện mà nửa năm trước gã không thể làm nhưng bây giờ chỉ cần nhấc tay nhấc chân là có thể dễ dàng làm được. Cương Nhu Chân Khí là một môn nội công đặc biệt, nó không chỉ có thể làm gia tang sức mạnh của người dùng lên nhiều lần mà nó có còn có thể tạo ra một lực đạo vô hình khiến cho người sử dụng có thể khống chế được đồ vật.

Những tên thích khách tất nhiên là không hề dễ đánh bại như vậy. Bọn chúng lập tức tránh để những mảnh vỡ làm bị thương những chỗ yếu hại. Vương Chột chỉ chờ có thể mà đưa tay ra phía trước vận công thật mạnh. Những tên thích khách lập tức bị kéo về phía Vương Chột. Vương Chột vặn nhẹ lòng bàn tay lập tức những tên thích khách đều bị đẩy lùi ra phía sau.

Trên ngực của chúng còn lưu lại một vết thương hình xoắn ốc cứ như giữa lồng ngực của chúng vừa bị một cái vòi rồng tấn công vào. Vương Chột thở hắt, những tên này biết bao lâu theo đuổi vẫn không cử đến ai khác mạnh mẽ, lúc nào cũng đưa đi những tên yếu đuối như vậy thật là mất thời gian của hắn quá.

Tên đầu lĩnh dù bị thương rất nặng nhưng vẫn không bỏ cuộc. Hắn lấy ra một thanh đoản đao rồi lao về phía trước, lần này hắn cầm theo một đồng đội đã chết của mình làm lá chắn, phòng khi Vương Chột muốn tấn công như ban nãy thì hắn sẽ lập tức có đối sách.

Vương Chột cau mày, hắn nhảy xuống ngựa lao vào cùng tên kia đối chiêu. Tên thích khách thấy đối phương đã rời vị trí thì mở miệng cười đắc ý, thanh đoản đao đang cầm trên tay ngay lập tức phóng về phía Trần Vũ.

Vương Chột thất thần, trong phút chốc hắn đã tự trách mình quá tự mãn.

“Đi chết đi” Vương Chột giận dữ gầm thật to, hắn đánh một chưởng thật mạnh vào cái xác chắn trước mặt tên thích khách, kình lực mạnh tới mức đẩy cả tên thích khách lẫn cái xác bay thật mạnh vào gốc cây phía sau. Tên thích khách tuy bị thương nặng nhưng vẫn nở nụ cười đắc ý.

Tuy nhiên hắn đắc ý cũng không được quá lâu. Đoản đao găm hắn vừa rồi đã dùng hết sức bình sinh để phóng nó. Đừng nói là một đứa trẻ, cho dù là một cao thủ cũng phải né đi mà không dám trực tiếp đối đầu.

Nhưng hắn lại thấy Trần Vũ chả bị thương gì hết.

Chính xác hơn con dao găm ấy không thể đâm vào da thịt Trần Vũ. Chỉ thấy đứa bé tưởng chừng như vô hại ấy đã dùng hai ngón tay của mình kẹp đoản đao lại. Đừng nói là tên thích khách, tới cả Vương Chột cũng không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Riêng Trần Vũ, hắn thấy việc này thật dễ dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện