Hai ngày tiếp theo, nhóm Cổ Tước cũng không có đi đâu, lúc không ngắm hoa ngẫm đạo thì là vui cười đùa giỡn, chơi trò bịt mắt bắt mỹ nữ, sau đó ai lại về chỗ người nấy suy tư.
Dạ Tuyết lúc này đã quen thuộc, bớt ngượng rất nhiều so với ngày đầu. Hiện tại mỗi lúc suy nghĩ Âm Dương Song Hoa, nàng vẫn là ngồi trong lòng Cổ Tước, nhưng hai người lại không có mặc áo, nửa thân trên hoàn toàn lõa thể, thỉnh thoảng sờ soạng nhau một chút, sau đó sôi nổi thảo luận.
- Huyền công song tu này thật kỳ lạ...
Dạ Tuyết áp đôi bồng đào trắng trẻo vào ngực Cổ Tước, thở dài nói ra.
- Quả thật là kỳ lạ, giống như chúng ta bỏ sót chỗ nào vậy...
Cổ Tước cũng thấy kỳ quái, gãi đầu nói ra.
- Chúng ta không hái Âm Dương Song Hoa về nghiên cứu được sao? Dạ Tuyết hỏi.
- Quy định của hoa viên Nam Thiên không cho phép hái hoa, nếu không sẽ dẫn ra hộ hoa giả đuổi giết. Nếu ai cũng được tùy ý hái hoa, vậy sau bao nhiêu năm nơi đây đã không còn một đóa hoa nào.
Cổ Tước lắc đầu đáp.
Đúng lúc hai người đang bế tắc, Âm Dương Song Hoa bỗng dưng run lên, hai đóa hoa cong lại, quấn lấy nhau thành một thể, hai đóa hoa phía trên nép vào nhau như thể hòa làm một, biến thành một đóa hoa duy nhất nửa trắng nửa đen, nhưng hai mảng màu này liên tục xoay tròn, lúc trái lúc phải, không ngừng di chuyển vị trí một cách hài hòa. Một lúc sau, cả đóa Âm Dương Song Hoa đột nhiên vụt một cái biến mất.
- A! Chạy mất rồi!
Dạ Tuyết xem chỉ mới hiểu một nửa, không khỏi hô lên.
- Không phải! Chúng vẫn còn ở đó...!
Cổ Tước thì khác, hắn nhìn đã hiểu ra tám phần, hai phần cuối cùng có thể mờ mờ suy đoán.
- Vẫn còn?
Dạ Tuyết nheo mắt nhìn kỹ nhưng vẫn không thấy đâu.
- Đây... đây có thể là vĩnh hằng pháp tắc...
Cổ Tước cau mày suy đoán.
- Vĩnh hằng pháp tắc?
Dạ Tuyết nhìn hắn hỏi.
- Khi âm, dương hoàn mỹ hòa hợp, có thể sinh ra lực lượng pháp tắc thuộc về vĩnh hằng chi đạo. Nói cách khác, Âm Dương Song Hoa không có biến mất, chúng đã quy về Vĩnh Hằng.
Cổ Tước không chắc chắn lắm nói ra.
- Nói vậy đệ đã ngộ ra Âm Dương Hợp Công của chúng ta rồi?
Dạ Tuyết có chút mong đợi hỏi.
- Một câu chân quyết ta cũng chưa ngộ ra được.
Cổ Tước cười khổ đáp:
- Ta chưa từng song tu, cũng không có nghiên cứu qua công pháp giao hợp, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, lĩnh vực này hiện tại có chút vượt ngoài khả năng của ta.
Lúc trước khi hắn nói chuyện với Thanh Ngọc, không phải hắn nói phét, mà là hắn thật sự sở hữu chân quyết vài bộ huyền công song tu. Có điều, có là một chuyện, hiểu lại là chuyện khác. Khai Thế Tiên Vương năm xưa cuồng tu luyện, cuồng nghiên cứu đủ thứ, làm gì có thời gian đi phong lưu tìm hiểu thử nghiệm song tu.
- Chúng ta đi.
Cổ Tước mặc áo cho Dạ Tuyết xong dẫn nàng đến chỗ Thanh Ngọc cùng Bạch lão.
- Bạch lão, lúc trước hình như ngươi cũng được chìa khóa?
Bạch lão gật đầu với Cổ Tước:
- Quả thật là như vậy, có điều chìa khóa của lão nô chỉ là chìa đồng.
- Ngươi đi theo cảm ứng trên chìa khóa sẽ tìm được chỗ cần dùng nó. Thanh Ngọc đã là Huyền Sư, hơn nữa ở đây lại tương đối an toàn, không sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.
Bạch lão nghe Cổ Tước dặn dò, bái chào một cái rồi xoay người rời đi. Mấy ngày nay lão đã ngộ ra được một môn huyền kỹ công kích dạng chưởng, ở lại thêm nữa cũng không nhìn ra được cái gì khác, thiên phú của lão cũng không có hơn Dạ Tuyết.
- Thiếu gia đi bình an.
Thanh Ngọc hiểu rõ giới hạn của mình, nàng thà ở lại đây nghiền ngẫm huyễn ảnh thuật kia đến viên mãn còn có lợi hơn bám đuôi Cổ Tước, làm hai người bọn họ bị nàng kéo chân.
Cổ Tước đưa tay nâng cằm nhỏ, khẽ hôn lên gò má nàng một cái rồi xoay người, dẫn Dạ Tuyết bay đi, không quên để lại một câu văng vẳng bên tai Thanh Ngọc:
- Đợi ta trở về đón nàng.
Thanh Ngọc vuốt má nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút hồi tưởng lại đoạn thời gian bên trong sơn mạch kia, cười hì hì quay lại chỗ đóa hoa màu xanh huyền ảo kia tiếp tục suy nghĩ.
Bên cạnh Cổ Tước, Dạ Tuyết trầm ngâm một lát nói ra:
- Tước, tỷ muốn đi lịch lãm ma luyện một chút.
Nàng tuy là thiên tài hiếm có, nhưng xưa nay vẫn là được gia tộc cùng tông môn bảo bọc, có chút thiếu thốn lịch duyệt, kinh nghiệm thực tế. Sau khi chứng kiến Cổ Tước vì nàng làm ra đủ thứ chuyện nguy hiểm, trong lòng Dạ Tuyết liền khó chấp nhận cảm giác vô dụng này.
Cổ Tước đã sớm rõ ý nàng, không có ngạc nhiên, gật đầu nói ra:
- Vậy chúng ta tạm thời tách ra ở đây, tỷ đi về hướng đông, ở đó có một khu vực kỳ lạ hình thành rất nhiều hồ nước, mỗi hồ lại là một loại khảo nghiệm khác nhau. Hoặc là tỷ có thể tự mình thám hiểm Lam Hà một chút, cố gắng chinh phục nguy hiểm. Có điều, không bao giờ được đến gần những nơi có ký hiệu này...
Cổ Tước đưa ngón tay vẽ một cái biểu tượng trên không trung, nghiêm mặt dặn dò.
- Tỷ minh bạch, bây giờ tỷ đi nơi có hồ nước trước.
Dạ Tuyết gật đầu nói ra.
- Lam Hà lúc đóng lại sẽ tự truyền tống mọi người ra bên ngoài, nên tỷ không cần lo lắng chuyện hội hợp, cứ yên tâm xông pha một lần, chỉ cần có cố gắng, thu nhập sẽ rất không tệ.
Cổ Tước cười động viên nàng xong liền xoay người bay đi, thuộc tính Lôi rót vào Huyễn Vân Thân Pháp, trong một nháy mắt thân ảnh của hắn đã ở phía xa nơi chân trời.
Dạ Tuyết nuốt toàn bộ lưu luyến xuống, dứt khoát quay lưng, gọi ra huyền băng phi hành, bay vọt về phía đông, trong lòng nàng nhớ rõ lời Cổ Tước nói: “Đường tương lai hai ta không bằng phẳng, nàng đừng để ta trở thành điểm yếu trí mạng của mình.”
Cổ Tước nay đã không còn là siêu cấp phế vật, cũng không cần nàng mỗi một chút đều lo lắng cho hắn. Hiện tại, tình thế có chút đảo ngược, nàng cần phải tăng lên thực lực bản thân để hắn không phải vì nàng mà liều mạng vô ích.
Cổ Tước mở hết tốc lực, vèo một tiếng xuyên qua bầu trời xanh, làm đám mây trắng bị đánh tan. Không bao lâu sau, hắn đáp xuống bên cạnh một con sông nhỏ, bên kia bờ sông có một ngôi nhà tranh rách nát, hai bên nhà có vườn rau nho nhỏ tươi tốt, phía sau nhà còn có khỏi bếp bốc lên, cảnh tượng rất mộc mạc gần gũi.
Cổ Tước nhún gót nhảy qua sông, đứng trước nhà tranh mà không khỏi chần chờ, thở dài một tiếng. Cuối cùng hắn cũng không có trốn tránh, hít một hơi thật sâu, giữa trán hiện ra một đạo tinh thần lực đan xen tạo hình một cái ấn ký cổ xưa.
Ấn ký vừa rời vào không trung thì cảnh vật xung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo, ong ong mấy tiếng rồi hoàn toàn biến đổi. Nhà tranh nhỏ nát trước kia đã không còn, trước mặt hắn bấy giờ là một tòa lầu các nguy nga lộng lẫy, trên mỗi cái cột trụ đều có điêu khắc tinh xảo bắt mắt.
Cổ Tước đưa tay gõ cửa, cốc cốc cốc, nhịp điệu của hắn rất kỳ lạ, tuy chỉ có mấy tiếng gõ, nhưng lại làm người nghe có cảm giác như tự thành một khúc nhạc du dương êm tai.
- Mời vào.
Từ trên tầng cao nhất của lầu các có một giọng nói trong trẻo, thánh thoát phát ra.
Cổ Tước vừa bước vào trong lầu các liền bị người nọ truyền tống đến tầng cao nhất, quanh cảnh xung quanh biến thành một căn phòng ngăn nắp, tràn ngập mùi thơm của nữ giới.
- Công tử là ai?
Nữ tử ngồi bên khung cửa sổ vẻ mặt tò mò pha lẫn khó hiểu, hỏi Cổ Tước.
- Ta là người thiếu nợ nàng, mà cũng không phải là người thiếu nợ nàng.
Cổ Tước cười khổ sở, gãi đầu đáp.
- Tiên Vương đại nhân đã làm gì công tử?
Nữ tử hiếu kỳ hỏi.
Lúc này Cổ Tước mới lấy hết dũng khí ra nhìn thẳng mặt nàng, muốn giải thích hết thảy mọi chuyện. Nhờ vậy hắn mới nhìn rõ dung nhan tuyệt sắc của nàng. Đôi mắt to tròn mang theo vô hạn nhu tình, mũi cao môi đỏ, mày liễu tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Tóc nàng chỉ dài ngang cổ, nhưng như vậy lại tôn lên nét linh hoạt, có chút tinh nghịch của nàng.
Vấn đề nằm ở chỗ, nàng hoàn toàn có thể được xem là một siêu cấp đại thiên kim của tông môn thượng phẩm, nhưng nàng cuối cùng lại là mặc trang phục của một nha hoàn.
- Ta... Thật ra...
Cổ Tước đem chuyện hắn cầm ngọc bội cũ nát kia chết đi gặp được linh hồn Khai Thế Tiên Vương kể hết cho nàng nghe, giọng điệu ngượng nghịu khó xử vô cùng, dù gì đây cũng là nữ tử năm xưa bị lão đầu Khai Thế phụ tình a, bây giờ hắn phải đứng ra hòa giải, đúng là khó nuốt.
Nữ tử ngồi nghe hắn kể mà không làm ra biểu hiện gì, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh đảo chúng sinh của nàng cứ như từ tượng đá đúc thành, y nguyên một nét cười nhạt, không thèm đếm xỉa đến chuyện đời bên ngoài. Nàng như vậy khiến Cổ Tước càng là nơm nớp lo sợ hơn, nữ tử này nhìn hờ hững như vậy nhưng thật ra đã là tu vi Huyền Tôn, một ngón tay có thể đem hắn chấn nát a...
- Vì vậy nên hôm nay ta chỉ đến giao lại lời nhắn của lão đầu Khai Thế, lão ta đã hối hận lắm rồi, đến chết vẫn còn để lại chấp niệm muốn ta đi thỉnh tội với cô nương. Tất nhiên, lão còn muốn đi tạ tội với mấy người khác nữa, nhưng lão không nói rõ được là họ có còn tại thế hay không. Ta có thể đảm bảo là lão ta nói thật lòng, dù gì thì linh hồn của lão đều đã bị ta nuốt hết rồi, ta có thể cảm nhận được chấp niệm cùng đau đớn trong lòng lão, cho nên...
Cổ Tước còn chưa kịp nói hết thì đã bị một nụ cười của nữ tử kia cắt ngang.
- Thiếu gia, bây giờ ngài mới hối hận thì hơi muộn rồi a...
Nàng ôn nhu nói, trong giọng nói mang trăm ngàn vạn uất ức buồn tủi.
Trái tim Cổ Tước suýt chút nữa chui lên cổ họng, nhảy ra ngoài bỏ chạy mất dạng, nhưng hắn mạnh mẽ nuốt xuống, cố gắng lắm mới không thở hổn hển. Cảm giác trên người bị mang theo tội lỗi của lão đầu Khai Thế cũng thật là khó nhai nha, ngay cả Cổ Tước cũng sắp lớn tiếng chửi lão già kia rồi. Một câu ai oán kia của nữ tử khiến hắn không dám nhìn thẳng mặt nàng.
Cổ Tước còn đang lúng túng chưa biết nói sao cho phải thì nàng bỗng đứng dậy, tiến đến gần hắn. Cổ Tước theo phản xạ cũng đứng dậy theo, nếu nàng bỏ đi hắn sẽ cố sức theo sau.
- Công tử, đắc tội rồi.
Câu này là hướng về phía Cổ Tước mà không phải Khai Thế Tiên Vương. Nàng nói xong liền nhướn gót, đặt môi lên miệng hắn, khẽ mút nhẹ một cái, hương thơm xử nữ chui vào mũi, xông thẳng lên não hắn, khiến hắn không khỏi choáng váng một chút. Cảm giác này gợi cho hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn hôn Dạ Tuyết cũng có mấy phần tương tự.
Nhưng lần này khác ở chỗ, hắn cảm nhận được linh hồn lực của nàng thông qua nụ hôn chui vào người hắn khám xét khắp nơi. Hắn cũng không có ngăn cản, chỉ để nàng nhìn tình huống còn sót lại của Khai Thế Tiên Vương năm xưa một chút, sẵn tiện chứng thực lời hắn nói.
Nữ tử xem xét linh hồn lực của hắn xong, không có buông ra mà càng hôn càng thích thú, cái lưỡi nhỏ không ngờ lại mạnh dạn xông vào miệng hắn, hết liếm môi hắn lại quấn lấy lưỡi hắn.
Tiếng thở gấp bắt đầu truyền ra khoang mũi của nàng, nữ tử lại càng ấn tới, tay kéo áo hắn, miệng hôn mút môi lưỡi của hắn chùn chụt, trong bất giác, hai hàng lệ lăn dài trên má hồng.
Dạ Tuyết lúc này đã quen thuộc, bớt ngượng rất nhiều so với ngày đầu. Hiện tại mỗi lúc suy nghĩ Âm Dương Song Hoa, nàng vẫn là ngồi trong lòng Cổ Tước, nhưng hai người lại không có mặc áo, nửa thân trên hoàn toàn lõa thể, thỉnh thoảng sờ soạng nhau một chút, sau đó sôi nổi thảo luận.
- Huyền công song tu này thật kỳ lạ...
Dạ Tuyết áp đôi bồng đào trắng trẻo vào ngực Cổ Tước, thở dài nói ra.
- Quả thật là kỳ lạ, giống như chúng ta bỏ sót chỗ nào vậy...
Cổ Tước cũng thấy kỳ quái, gãi đầu nói ra.
- Chúng ta không hái Âm Dương Song Hoa về nghiên cứu được sao? Dạ Tuyết hỏi.
- Quy định của hoa viên Nam Thiên không cho phép hái hoa, nếu không sẽ dẫn ra hộ hoa giả đuổi giết. Nếu ai cũng được tùy ý hái hoa, vậy sau bao nhiêu năm nơi đây đã không còn một đóa hoa nào.
Cổ Tước lắc đầu đáp.
Đúng lúc hai người đang bế tắc, Âm Dương Song Hoa bỗng dưng run lên, hai đóa hoa cong lại, quấn lấy nhau thành một thể, hai đóa hoa phía trên nép vào nhau như thể hòa làm một, biến thành một đóa hoa duy nhất nửa trắng nửa đen, nhưng hai mảng màu này liên tục xoay tròn, lúc trái lúc phải, không ngừng di chuyển vị trí một cách hài hòa. Một lúc sau, cả đóa Âm Dương Song Hoa đột nhiên vụt một cái biến mất.
- A! Chạy mất rồi!
Dạ Tuyết xem chỉ mới hiểu một nửa, không khỏi hô lên.
- Không phải! Chúng vẫn còn ở đó...!
Cổ Tước thì khác, hắn nhìn đã hiểu ra tám phần, hai phần cuối cùng có thể mờ mờ suy đoán.
- Vẫn còn?
Dạ Tuyết nheo mắt nhìn kỹ nhưng vẫn không thấy đâu.
- Đây... đây có thể là vĩnh hằng pháp tắc...
Cổ Tước cau mày suy đoán.
- Vĩnh hằng pháp tắc?
Dạ Tuyết nhìn hắn hỏi.
- Khi âm, dương hoàn mỹ hòa hợp, có thể sinh ra lực lượng pháp tắc thuộc về vĩnh hằng chi đạo. Nói cách khác, Âm Dương Song Hoa không có biến mất, chúng đã quy về Vĩnh Hằng.
Cổ Tước không chắc chắn lắm nói ra.
- Nói vậy đệ đã ngộ ra Âm Dương Hợp Công của chúng ta rồi?
Dạ Tuyết có chút mong đợi hỏi.
- Một câu chân quyết ta cũng chưa ngộ ra được.
Cổ Tước cười khổ đáp:
- Ta chưa từng song tu, cũng không có nghiên cứu qua công pháp giao hợp, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, lĩnh vực này hiện tại có chút vượt ngoài khả năng của ta.
Lúc trước khi hắn nói chuyện với Thanh Ngọc, không phải hắn nói phét, mà là hắn thật sự sở hữu chân quyết vài bộ huyền công song tu. Có điều, có là một chuyện, hiểu lại là chuyện khác. Khai Thế Tiên Vương năm xưa cuồng tu luyện, cuồng nghiên cứu đủ thứ, làm gì có thời gian đi phong lưu tìm hiểu thử nghiệm song tu.
- Chúng ta đi.
Cổ Tước mặc áo cho Dạ Tuyết xong dẫn nàng đến chỗ Thanh Ngọc cùng Bạch lão.
- Bạch lão, lúc trước hình như ngươi cũng được chìa khóa?
Bạch lão gật đầu với Cổ Tước:
- Quả thật là như vậy, có điều chìa khóa của lão nô chỉ là chìa đồng.
- Ngươi đi theo cảm ứng trên chìa khóa sẽ tìm được chỗ cần dùng nó. Thanh Ngọc đã là Huyền Sư, hơn nữa ở đây lại tương đối an toàn, không sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.
Bạch lão nghe Cổ Tước dặn dò, bái chào một cái rồi xoay người rời đi. Mấy ngày nay lão đã ngộ ra được một môn huyền kỹ công kích dạng chưởng, ở lại thêm nữa cũng không nhìn ra được cái gì khác, thiên phú của lão cũng không có hơn Dạ Tuyết.
- Thiếu gia đi bình an.
Thanh Ngọc hiểu rõ giới hạn của mình, nàng thà ở lại đây nghiền ngẫm huyễn ảnh thuật kia đến viên mãn còn có lợi hơn bám đuôi Cổ Tước, làm hai người bọn họ bị nàng kéo chân.
Cổ Tước đưa tay nâng cằm nhỏ, khẽ hôn lên gò má nàng một cái rồi xoay người, dẫn Dạ Tuyết bay đi, không quên để lại một câu văng vẳng bên tai Thanh Ngọc:
- Đợi ta trở về đón nàng.
Thanh Ngọc vuốt má nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút hồi tưởng lại đoạn thời gian bên trong sơn mạch kia, cười hì hì quay lại chỗ đóa hoa màu xanh huyền ảo kia tiếp tục suy nghĩ.
Bên cạnh Cổ Tước, Dạ Tuyết trầm ngâm một lát nói ra:
- Tước, tỷ muốn đi lịch lãm ma luyện một chút.
Nàng tuy là thiên tài hiếm có, nhưng xưa nay vẫn là được gia tộc cùng tông môn bảo bọc, có chút thiếu thốn lịch duyệt, kinh nghiệm thực tế. Sau khi chứng kiến Cổ Tước vì nàng làm ra đủ thứ chuyện nguy hiểm, trong lòng Dạ Tuyết liền khó chấp nhận cảm giác vô dụng này.
Cổ Tước đã sớm rõ ý nàng, không có ngạc nhiên, gật đầu nói ra:
- Vậy chúng ta tạm thời tách ra ở đây, tỷ đi về hướng đông, ở đó có một khu vực kỳ lạ hình thành rất nhiều hồ nước, mỗi hồ lại là một loại khảo nghiệm khác nhau. Hoặc là tỷ có thể tự mình thám hiểm Lam Hà một chút, cố gắng chinh phục nguy hiểm. Có điều, không bao giờ được đến gần những nơi có ký hiệu này...
Cổ Tước đưa ngón tay vẽ một cái biểu tượng trên không trung, nghiêm mặt dặn dò.
- Tỷ minh bạch, bây giờ tỷ đi nơi có hồ nước trước.
Dạ Tuyết gật đầu nói ra.
- Lam Hà lúc đóng lại sẽ tự truyền tống mọi người ra bên ngoài, nên tỷ không cần lo lắng chuyện hội hợp, cứ yên tâm xông pha một lần, chỉ cần có cố gắng, thu nhập sẽ rất không tệ.
Cổ Tước cười động viên nàng xong liền xoay người bay đi, thuộc tính Lôi rót vào Huyễn Vân Thân Pháp, trong một nháy mắt thân ảnh của hắn đã ở phía xa nơi chân trời.
Dạ Tuyết nuốt toàn bộ lưu luyến xuống, dứt khoát quay lưng, gọi ra huyền băng phi hành, bay vọt về phía đông, trong lòng nàng nhớ rõ lời Cổ Tước nói: “Đường tương lai hai ta không bằng phẳng, nàng đừng để ta trở thành điểm yếu trí mạng của mình.”
Cổ Tước nay đã không còn là siêu cấp phế vật, cũng không cần nàng mỗi một chút đều lo lắng cho hắn. Hiện tại, tình thế có chút đảo ngược, nàng cần phải tăng lên thực lực bản thân để hắn không phải vì nàng mà liều mạng vô ích.
Cổ Tước mở hết tốc lực, vèo một tiếng xuyên qua bầu trời xanh, làm đám mây trắng bị đánh tan. Không bao lâu sau, hắn đáp xuống bên cạnh một con sông nhỏ, bên kia bờ sông có một ngôi nhà tranh rách nát, hai bên nhà có vườn rau nho nhỏ tươi tốt, phía sau nhà còn có khỏi bếp bốc lên, cảnh tượng rất mộc mạc gần gũi.
Cổ Tước nhún gót nhảy qua sông, đứng trước nhà tranh mà không khỏi chần chờ, thở dài một tiếng. Cuối cùng hắn cũng không có trốn tránh, hít một hơi thật sâu, giữa trán hiện ra một đạo tinh thần lực đan xen tạo hình một cái ấn ký cổ xưa.
Ấn ký vừa rời vào không trung thì cảnh vật xung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo, ong ong mấy tiếng rồi hoàn toàn biến đổi. Nhà tranh nhỏ nát trước kia đã không còn, trước mặt hắn bấy giờ là một tòa lầu các nguy nga lộng lẫy, trên mỗi cái cột trụ đều có điêu khắc tinh xảo bắt mắt.
Cổ Tước đưa tay gõ cửa, cốc cốc cốc, nhịp điệu của hắn rất kỳ lạ, tuy chỉ có mấy tiếng gõ, nhưng lại làm người nghe có cảm giác như tự thành một khúc nhạc du dương êm tai.
- Mời vào.
Từ trên tầng cao nhất của lầu các có một giọng nói trong trẻo, thánh thoát phát ra.
Cổ Tước vừa bước vào trong lầu các liền bị người nọ truyền tống đến tầng cao nhất, quanh cảnh xung quanh biến thành một căn phòng ngăn nắp, tràn ngập mùi thơm của nữ giới.
- Công tử là ai?
Nữ tử ngồi bên khung cửa sổ vẻ mặt tò mò pha lẫn khó hiểu, hỏi Cổ Tước.
- Ta là người thiếu nợ nàng, mà cũng không phải là người thiếu nợ nàng.
Cổ Tước cười khổ sở, gãi đầu đáp.
- Tiên Vương đại nhân đã làm gì công tử?
Nữ tử hiếu kỳ hỏi.
Lúc này Cổ Tước mới lấy hết dũng khí ra nhìn thẳng mặt nàng, muốn giải thích hết thảy mọi chuyện. Nhờ vậy hắn mới nhìn rõ dung nhan tuyệt sắc của nàng. Đôi mắt to tròn mang theo vô hạn nhu tình, mũi cao môi đỏ, mày liễu tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Tóc nàng chỉ dài ngang cổ, nhưng như vậy lại tôn lên nét linh hoạt, có chút tinh nghịch của nàng.
Vấn đề nằm ở chỗ, nàng hoàn toàn có thể được xem là một siêu cấp đại thiên kim của tông môn thượng phẩm, nhưng nàng cuối cùng lại là mặc trang phục của một nha hoàn.
- Ta... Thật ra...
Cổ Tước đem chuyện hắn cầm ngọc bội cũ nát kia chết đi gặp được linh hồn Khai Thế Tiên Vương kể hết cho nàng nghe, giọng điệu ngượng nghịu khó xử vô cùng, dù gì đây cũng là nữ tử năm xưa bị lão đầu Khai Thế phụ tình a, bây giờ hắn phải đứng ra hòa giải, đúng là khó nuốt.
Nữ tử ngồi nghe hắn kể mà không làm ra biểu hiện gì, khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh đảo chúng sinh của nàng cứ như từ tượng đá đúc thành, y nguyên một nét cười nhạt, không thèm đếm xỉa đến chuyện đời bên ngoài. Nàng như vậy khiến Cổ Tước càng là nơm nớp lo sợ hơn, nữ tử này nhìn hờ hững như vậy nhưng thật ra đã là tu vi Huyền Tôn, một ngón tay có thể đem hắn chấn nát a...
- Vì vậy nên hôm nay ta chỉ đến giao lại lời nhắn của lão đầu Khai Thế, lão ta đã hối hận lắm rồi, đến chết vẫn còn để lại chấp niệm muốn ta đi thỉnh tội với cô nương. Tất nhiên, lão còn muốn đi tạ tội với mấy người khác nữa, nhưng lão không nói rõ được là họ có còn tại thế hay không. Ta có thể đảm bảo là lão ta nói thật lòng, dù gì thì linh hồn của lão đều đã bị ta nuốt hết rồi, ta có thể cảm nhận được chấp niệm cùng đau đớn trong lòng lão, cho nên...
Cổ Tước còn chưa kịp nói hết thì đã bị một nụ cười của nữ tử kia cắt ngang.
- Thiếu gia, bây giờ ngài mới hối hận thì hơi muộn rồi a...
Nàng ôn nhu nói, trong giọng nói mang trăm ngàn vạn uất ức buồn tủi.
Trái tim Cổ Tước suýt chút nữa chui lên cổ họng, nhảy ra ngoài bỏ chạy mất dạng, nhưng hắn mạnh mẽ nuốt xuống, cố gắng lắm mới không thở hổn hển. Cảm giác trên người bị mang theo tội lỗi của lão đầu Khai Thế cũng thật là khó nhai nha, ngay cả Cổ Tước cũng sắp lớn tiếng chửi lão già kia rồi. Một câu ai oán kia của nữ tử khiến hắn không dám nhìn thẳng mặt nàng.
Cổ Tước còn đang lúng túng chưa biết nói sao cho phải thì nàng bỗng đứng dậy, tiến đến gần hắn. Cổ Tước theo phản xạ cũng đứng dậy theo, nếu nàng bỏ đi hắn sẽ cố sức theo sau.
- Công tử, đắc tội rồi.
Câu này là hướng về phía Cổ Tước mà không phải Khai Thế Tiên Vương. Nàng nói xong liền nhướn gót, đặt môi lên miệng hắn, khẽ mút nhẹ một cái, hương thơm xử nữ chui vào mũi, xông thẳng lên não hắn, khiến hắn không khỏi choáng váng một chút. Cảm giác này gợi cho hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn hôn Dạ Tuyết cũng có mấy phần tương tự.
Nhưng lần này khác ở chỗ, hắn cảm nhận được linh hồn lực của nàng thông qua nụ hôn chui vào người hắn khám xét khắp nơi. Hắn cũng không có ngăn cản, chỉ để nàng nhìn tình huống còn sót lại của Khai Thế Tiên Vương năm xưa một chút, sẵn tiện chứng thực lời hắn nói.
Nữ tử xem xét linh hồn lực của hắn xong, không có buông ra mà càng hôn càng thích thú, cái lưỡi nhỏ không ngờ lại mạnh dạn xông vào miệng hắn, hết liếm môi hắn lại quấn lấy lưỡi hắn.
Tiếng thở gấp bắt đầu truyền ra khoang mũi của nàng, nữ tử lại càng ấn tới, tay kéo áo hắn, miệng hôn mút môi lưỡi của hắn chùn chụt, trong bất giác, hai hàng lệ lăn dài trên má hồng.
Danh sách chương