Cố Thu sợ hại, cúi đầu nhìn bụng mình, đột nhiên chống trả quyết liệt: “Không được! Đó là con của tôi, anh không có quyền động vào con tôi!”
Ánh mắt của Thời Phong Thụy từ từ lạnh lùng, hắn tát cho Cố Thu một tát thật mạnh: “Cô là vợ tôi, cô lại dám có con với kẻ khác!”
Bị tát đến hai má đỏ lên, Cố Thu nằm dưới đất bắt lực rơi nước mắt, lại bị Thời Phong Thụy kéo ra khỏi biệt thự.
- ---
Thời Thiếu Tu đổ xe ngừng trước đại sảnh của buổi yến tiệc, sau đó đỡ Thẩm Giai Vân xuống xe.
“Thiếu Tu.” Thẩm Giai Vân khoác cổ anh, cúi thấp đầu, nét mặt đầy sự lo lắng: “Lần này em đến đây có thật không sao không? Em có chút sợ.”
Thời Thiếu Tu quay đầu nhìn cô, nhẹ cười, nắm lấy tay cô: “Không sao, có anh đây.”
Đôi tay vốn đang run đó, sau khi nghe lời này, liền trấn an lại, Thẩm Giai Vân ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười.
Trước hội trường của buổi tiệc từ thiện, đâu đâu cũng là phóng viên, khi nhìn thấy Thời Thiếu Tu và Thẩm Giai Vân đến, tất cả các máy quay đều hướng về hai người.
“Xin hỏi là cơn sóng gió vừa qua đi, cô Thẩm Giai Vân đến tham gia ngay bữa tiệc từ thiện, có phải cô muốn thông qua cách thức này để chứng mình sự trong sạch?”
“Cô Thẩm Giai Vân, hôm nay cô tính quyên bao nhiêu tiền?”
“Cô Thẩm này và quý ngài đây tính bao giờ cử hành hôn lễ.”
Thẩm Giai Vân thấy tình trạng đó, chỉ dám cúi đầu, toàn thân đều run, nắm chặt lấy tay áo của Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu bảo vệ cho Thẩm Giai Vân, ôm cô vào trong lòng mình, đẩy mọi phóng viên xung quanh ra, trực tiếp đi thẳng vào trong đại sảnh của buổi yến tiệc.
Những tiếng ồn áo đằng sau anh, dần dần biến mất, họ đã bị bảo vệ cản lại trước cửa.
Âm thanh trầm bỗng của buổi tiệc vang ra đại sảnh, cuối cùng đã lấn áp được âm thanh của đám người bên ngoài, Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng thở một hơi, sắc mặt vẫn còn khó coi, ngẩng đầu đau khổ nói: “Cảm ơn nhé.”
Thời Thiếu Tu nhẹ cười, không nói chuyện, hai người khoác tay nhau vào trong.
Toàn bộ buổi tiệc từ thiện đêm nay, không chỉ có người trong giới giải trí, mà những người thượng lưu có tiền của xã hội đều có mặt.
Thẩm Giai Vân vừa đi vào đại sảnh, thì đột nhiên phát hiện người trong đại sảnh, ánh nhìn của họ đều dồn vào người của Thẩm Giai Vân.
Sắc mặt Thẩm Giai Vân bỗng tối sầm, khoác tay của Thời Thiếu Tu, tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người đã bắt đầu bàn ra tán vào: “Đây không phải là cái cô Thẩm Giai Vân mà đầy scandan hay sao? Sao cô ta lại đến đây?”
“Loại người này còn dám vác mặt đến đây à.”
“Người bên cạnh cô ta có phải là tổng tài trước kia của tập đoàn Thời Phong không?”
Trong lòng Thẩm Giai Vân cảm thấy bất an, biết là không có chuyện lành, thì đã thấy có người đi đến trước mặt họ, cầm ly rượu, cười nhìn về hướng Thời Thiếu Tu: “Ồ, hân hạnh hân hạnh, đây chả phải tổng tài trước kia của tập đoàn Thời Phong sao?”
Ánh mắt của Thời Thiếu Tu đã trở nên cực kì lạnh lùng, nhưng mặt anh ta vẫn nở một nụ cười xã giao, nâng ly rượu cụm vào ly người kia, uống một ngụm.
“Nghe nói Thời Tổng mới ra tù, những bạn làm ăn với anh trước kia, chắc còn chưa kịp đến chào hỏi anh nhỉ.” Người đàn ông với một vẻ mặt hiền lành, nhưng trong mắt lại không thể che đi sự khinh bỉ: “Không ngờ Thời Tổng bị phán 7 năm, vậy mà mới 3 năm đã ra tù, thật là đáng mừng.”
Thời Thiếu Tu nhếch môi, nhìn anh ta một lượt: “Lưu Tổng, ba năm nay tôi nghe nói anh và anh trai tôi hợp tác khá tốt, hy vọng sau này cũng sẽ tiếp tục duy trì như vậy.”
Ánh mắt của Thời Phong Thụy từ từ lạnh lùng, hắn tát cho Cố Thu một tát thật mạnh: “Cô là vợ tôi, cô lại dám có con với kẻ khác!”
Bị tát đến hai má đỏ lên, Cố Thu nằm dưới đất bắt lực rơi nước mắt, lại bị Thời Phong Thụy kéo ra khỏi biệt thự.
- ---
Thời Thiếu Tu đổ xe ngừng trước đại sảnh của buổi yến tiệc, sau đó đỡ Thẩm Giai Vân xuống xe.
“Thiếu Tu.” Thẩm Giai Vân khoác cổ anh, cúi thấp đầu, nét mặt đầy sự lo lắng: “Lần này em đến đây có thật không sao không? Em có chút sợ.”
Thời Thiếu Tu quay đầu nhìn cô, nhẹ cười, nắm lấy tay cô: “Không sao, có anh đây.”
Đôi tay vốn đang run đó, sau khi nghe lời này, liền trấn an lại, Thẩm Giai Vân ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười.
Trước hội trường của buổi tiệc từ thiện, đâu đâu cũng là phóng viên, khi nhìn thấy Thời Thiếu Tu và Thẩm Giai Vân đến, tất cả các máy quay đều hướng về hai người.
“Xin hỏi là cơn sóng gió vừa qua đi, cô Thẩm Giai Vân đến tham gia ngay bữa tiệc từ thiện, có phải cô muốn thông qua cách thức này để chứng mình sự trong sạch?”
“Cô Thẩm Giai Vân, hôm nay cô tính quyên bao nhiêu tiền?”
“Cô Thẩm này và quý ngài đây tính bao giờ cử hành hôn lễ.”
Thẩm Giai Vân thấy tình trạng đó, chỉ dám cúi đầu, toàn thân đều run, nắm chặt lấy tay áo của Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu bảo vệ cho Thẩm Giai Vân, ôm cô vào trong lòng mình, đẩy mọi phóng viên xung quanh ra, trực tiếp đi thẳng vào trong đại sảnh của buổi yến tiệc.
Những tiếng ồn áo đằng sau anh, dần dần biến mất, họ đã bị bảo vệ cản lại trước cửa.
Âm thanh trầm bỗng của buổi tiệc vang ra đại sảnh, cuối cùng đã lấn áp được âm thanh của đám người bên ngoài, Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng thở một hơi, sắc mặt vẫn còn khó coi, ngẩng đầu đau khổ nói: “Cảm ơn nhé.”
Thời Thiếu Tu nhẹ cười, không nói chuyện, hai người khoác tay nhau vào trong.
Toàn bộ buổi tiệc từ thiện đêm nay, không chỉ có người trong giới giải trí, mà những người thượng lưu có tiền của xã hội đều có mặt.
Thẩm Giai Vân vừa đi vào đại sảnh, thì đột nhiên phát hiện người trong đại sảnh, ánh nhìn của họ đều dồn vào người của Thẩm Giai Vân.
Sắc mặt Thẩm Giai Vân bỗng tối sầm, khoác tay của Thời Thiếu Tu, tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người đã bắt đầu bàn ra tán vào: “Đây không phải là cái cô Thẩm Giai Vân mà đầy scandan hay sao? Sao cô ta lại đến đây?”
“Loại người này còn dám vác mặt đến đây à.”
“Người bên cạnh cô ta có phải là tổng tài trước kia của tập đoàn Thời Phong không?”
Trong lòng Thẩm Giai Vân cảm thấy bất an, biết là không có chuyện lành, thì đã thấy có người đi đến trước mặt họ, cầm ly rượu, cười nhìn về hướng Thời Thiếu Tu: “Ồ, hân hạnh hân hạnh, đây chả phải tổng tài trước kia của tập đoàn Thời Phong sao?”
Ánh mắt của Thời Thiếu Tu đã trở nên cực kì lạnh lùng, nhưng mặt anh ta vẫn nở một nụ cười xã giao, nâng ly rượu cụm vào ly người kia, uống một ngụm.
“Nghe nói Thời Tổng mới ra tù, những bạn làm ăn với anh trước kia, chắc còn chưa kịp đến chào hỏi anh nhỉ.” Người đàn ông với một vẻ mặt hiền lành, nhưng trong mắt lại không thể che đi sự khinh bỉ: “Không ngờ Thời Tổng bị phán 7 năm, vậy mà mới 3 năm đã ra tù, thật là đáng mừng.”
Thời Thiếu Tu nhếch môi, nhìn anh ta một lượt: “Lưu Tổng, ba năm nay tôi nghe nói anh và anh trai tôi hợp tác khá tốt, hy vọng sau này cũng sẽ tiếp tục duy trì như vậy.”
Danh sách chương