Có thai! Đôi mắt Thẩm Giai Vân đột nhiên mở to, tay càng dùng sức hơn nữa, Cố Thu chỉ có thể liều mạng ngẩng đầu lên, nước mắt theo má chảy xuống.
“Cô lai dám có con với Thời Thiếu Tu!” Biểu hiện của Thẩm Giai Vân vô cùng hung dữ, cô mở to hai mắt nhìn Thẩm Giai Vân, bộ dạng như một ăn thịt cô ấy vậy.
Cố Thu lại run lên, họng cô cứng lại, nhưng lại không thể nói ra bất kỳ lời nào, Thẩm Giai Vân tưởng cô không dám lên tiếng, càng thêm hống hách, lại giơ tay tát vào mặt cô: “Từ lúc Thời Thiếu Tu ra tù cô và anh ấy rốt cuộc đã làm những gì? Cô đừng cho rằng tôi không biết mấy trò lảng lơ của cô, cô là loại người gì tôi còn không biết sao?”
Cố Thu run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng âm thanh lại không kiềm được sự run rẩy: “Cô tưởng cô là đồ tốt lành gì!”
Lời nói chứ kịp nói xong, một tát giáng trời lại vào mặt cô, khóe miệng cô bị đánh đến xước ra, cô lấy tay lau miệng, lau vệt máu khóe môi, nhưng Thẩm Giai Vân lại tát cô thêm một tát.
(***Lời dịch giả: Cố Thu sao mà tội thế, toàn bị đánh, không thể chống lại, chỉ biết run và khóc_Hai li- App inovel)
Chiếc nhẫn trên tay của Thẩm Giai Vân cào xước mặt Cố Thu, khiến cô đau rát, đôi giày cao gót của ả ta, nắm đấm của ả ta, đều đánh lên người Cố Thu, khiến cô đau đến nổi không hét nên lời.
Nhưng bất luận hai người đó đánh nhau mạnh tay thế nào, Thời Phong Thụy vẫn cứ hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng bàng quang, vồn không thấy Thẩm Giai Vân đánh vợ của mình có gì đó không thỏa đáng.
Trong lòng Cố Thu càng nhìn càng nguội lạnh, nhưng giờ cô mắt mờ đầu quay cuồng lại thêm buồn nôn, vốn không có sức để đánh trả.
Thẩm Giai Vân xả tức đủ rồi, cuối cùng cũng ngồi dậy, giọng nói không có chút tình cảm gì: “Tốt nhất canh chừng kĩ con đàn bà của anh, đừng để cô ta cắn người lung tung, anh biết sẽ có kết cục gì rồi chứ.”
Thời Phong Thụy cười lạnh, nắm tóc của Cố Thu, kéo cô từ cửa bệnh viện lên trước cửa xe, ném vào đó, Cố Thu giờ bất lực, vốn đã không còn nhìn rõ đường trước mặt, cảm thấy tóc mình cứ bị kéo về phía trước, trái tim đau buốt.
Chỉnh lại quần áo, Thời Phong Thụy cúi đầu nhìn Cố Thu, giống như nhìn một con chó đã chết vậy, không có chút tình cảm nào: “Tôi khuyên cô nên yên phận một chút, nếu không không phải chỉ là đánh cô, không đơn giản thế đâu.”
Sau khi ném cô lên xe, đóng cánh cửa lại, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Thẩm Giai Vân nhìn thấy bóng xe hai người đã rời khỏi, trong mắt chứa đầy sát khí.
Về đến biệt thự, Cố Thu nhìn giống một đống rác bẩn ở đâu kéo về, bị Thời Phong Thụy ném xuống đất, đầu bị ném mạnh xuống, lại quay cuồng.
Thời Phong Thụy đóng cánh cửa biệt thự lại, bảo mẫu đã về hết, biệt thự chẳng còn ai, anh hít một hơi sâu, rồi đặt mông ngồi lên ghế sofa, lộ ra đã không thể nhịn được nữa.
Móc thuốc ra hút một hơi sâu, Thời Phong Thụy đã không thể nhịn nổi, hắn cúi thấp đầu nhìn Cố Thu đang nằm dưới đất hấp hối, lạnh lùng nói: “Sao? Cô đã biết kết cục của việc chống đối tôi chưa?”
Tai Cố Thu ù ù, vốn không nghe thấy gì hết, cô nhắm mắt, nước mắt tuông rơi.
“Đừng hòng thách thức giới hạn chịu đựng của tôi.” Thời Phong Thụy lạnh lùng cười nói: “Cô rõ ràng biết tôi sẽ không ly hôn với cô, cho dù tôi thật sự ghét cô, nhưng vì công ty và sự nghiệp, cô vốn không thể rời xa tôi.”
“Những ngày tháng như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ cực khổ sao?” Cố Thu nằm đó, nước mắt rơi như suối.
“Cô lai dám có con với Thời Thiếu Tu!” Biểu hiện của Thẩm Giai Vân vô cùng hung dữ, cô mở to hai mắt nhìn Thẩm Giai Vân, bộ dạng như một ăn thịt cô ấy vậy.
Cố Thu lại run lên, họng cô cứng lại, nhưng lại không thể nói ra bất kỳ lời nào, Thẩm Giai Vân tưởng cô không dám lên tiếng, càng thêm hống hách, lại giơ tay tát vào mặt cô: “Từ lúc Thời Thiếu Tu ra tù cô và anh ấy rốt cuộc đã làm những gì? Cô đừng cho rằng tôi không biết mấy trò lảng lơ của cô, cô là loại người gì tôi còn không biết sao?”
Cố Thu run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng mở miệng nói, nhưng âm thanh lại không kiềm được sự run rẩy: “Cô tưởng cô là đồ tốt lành gì!”
Lời nói chứ kịp nói xong, một tát giáng trời lại vào mặt cô, khóe miệng cô bị đánh đến xước ra, cô lấy tay lau miệng, lau vệt máu khóe môi, nhưng Thẩm Giai Vân lại tát cô thêm một tát.
(***Lời dịch giả: Cố Thu sao mà tội thế, toàn bị đánh, không thể chống lại, chỉ biết run và khóc_Hai li- App inovel)
Chiếc nhẫn trên tay của Thẩm Giai Vân cào xước mặt Cố Thu, khiến cô đau rát, đôi giày cao gót của ả ta, nắm đấm của ả ta, đều đánh lên người Cố Thu, khiến cô đau đến nổi không hét nên lời.
Nhưng bất luận hai người đó đánh nhau mạnh tay thế nào, Thời Phong Thụy vẫn cứ hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng bàng quang, vồn không thấy Thẩm Giai Vân đánh vợ của mình có gì đó không thỏa đáng.
Trong lòng Cố Thu càng nhìn càng nguội lạnh, nhưng giờ cô mắt mờ đầu quay cuồng lại thêm buồn nôn, vốn không có sức để đánh trả.
Thẩm Giai Vân xả tức đủ rồi, cuối cùng cũng ngồi dậy, giọng nói không có chút tình cảm gì: “Tốt nhất canh chừng kĩ con đàn bà của anh, đừng để cô ta cắn người lung tung, anh biết sẽ có kết cục gì rồi chứ.”
Thời Phong Thụy cười lạnh, nắm tóc của Cố Thu, kéo cô từ cửa bệnh viện lên trước cửa xe, ném vào đó, Cố Thu giờ bất lực, vốn đã không còn nhìn rõ đường trước mặt, cảm thấy tóc mình cứ bị kéo về phía trước, trái tim đau buốt.
Chỉnh lại quần áo, Thời Phong Thụy cúi đầu nhìn Cố Thu, giống như nhìn một con chó đã chết vậy, không có chút tình cảm nào: “Tôi khuyên cô nên yên phận một chút, nếu không không phải chỉ là đánh cô, không đơn giản thế đâu.”
Sau khi ném cô lên xe, đóng cánh cửa lại, lái xe rời khỏi bệnh viện.
Thẩm Giai Vân nhìn thấy bóng xe hai người đã rời khỏi, trong mắt chứa đầy sát khí.
Về đến biệt thự, Cố Thu nhìn giống một đống rác bẩn ở đâu kéo về, bị Thời Phong Thụy ném xuống đất, đầu bị ném mạnh xuống, lại quay cuồng.
Thời Phong Thụy đóng cánh cửa biệt thự lại, bảo mẫu đã về hết, biệt thự chẳng còn ai, anh hít một hơi sâu, rồi đặt mông ngồi lên ghế sofa, lộ ra đã không thể nhịn được nữa.
Móc thuốc ra hút một hơi sâu, Thời Phong Thụy đã không thể nhịn nổi, hắn cúi thấp đầu nhìn Cố Thu đang nằm dưới đất hấp hối, lạnh lùng nói: “Sao? Cô đã biết kết cục của việc chống đối tôi chưa?”
Tai Cố Thu ù ù, vốn không nghe thấy gì hết, cô nhắm mắt, nước mắt tuông rơi.
“Đừng hòng thách thức giới hạn chịu đựng của tôi.” Thời Phong Thụy lạnh lùng cười nói: “Cô rõ ràng biết tôi sẽ không ly hôn với cô, cho dù tôi thật sự ghét cô, nhưng vì công ty và sự nghiệp, cô vốn không thể rời xa tôi.”
“Những ngày tháng như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ cực khổ sao?” Cố Thu nằm đó, nước mắt rơi như suối.
Danh sách chương