Ngày công bố thông tin với giới báo chí, cả hội trường đều toàn là phóng viên, ngoài hội trường còn có những fans hâm mộ trung thành của Thẩm Giai Vân, đối với sự việc này cũng vô cùng quan tâm.
Thẩm Giai Vân và ông bầu của mình đã sớm có mặt tại hội trường, nhưng có một chiếc xe cứ đậu mãi ở một góc khuất, không chịu xuống xe.
Thẩm Giai Vân mang kính râm, lặng lẽ nhìn người đó qua cửa sổ, trong mắt đầy sự lo lắng: “Tĩnh, tôi nên làm sao đây? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nhiều người như thế, tôi sợ lắm.”
Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vai cô, cười đáp lại: “ Yên tâm, có Thời Thiếu Tu ở đây, cô không cần sợ gì hết, nếu như anh ta đẩy hết mọi trách nhiệm lên người cô...” Tĩnh hằng giọng rồi nói: “Thì người này chả còn là người nữa.”
Bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng buông lỏng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cùng Tĩnh đi vào hội trường của buổi họp báo, toàn bộ người trong hội trường nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của họ, tất cả các ống kính đều hướng về hai người đó.
Thẩm Giai Vân giống như lâu ngày ngủ không yên giấc, mắt thì thâm đen, làn da thì tiều tụy biến vàng, nhìn vào cả người như không có tin thần vậy, vô cùng xuống sắc.
Còn chứ đến bục phát biểu, những phóng viên đã bắt đầu lớn tiếng hét lên: “Cô Thẩm Giai Vân! Xin hỏi hôm nay cuộc họp báo trí này để công khai bạn trai cô hả?”
“Quan hệ giữa hai người có thật như lời đồn không?”
Đám ký giả cứ đua nhau để vây quanh bục phát biểu, dường như sắp kéo sập cả bục phát biểu.
Thẩm Giai Vân hốt hoảng lùi sau một bước, đôi tay khẽ run nhẹ.
Trên con đường sự nghiệp của mình, do có sự chống lưng của Tập đoàn giải trí Thời Phong, nên cô luôn vô cùng thuận lợi, chưa từng gặp qua bất cứ rắc rối lớn nào hết.
Tĩnh vội đưa tay ra bảo vệ Thẩm Giai Vân, kéo cô về phía sau, sắc mặt lạnh lùng cản đám phóng viên lại: “Các vị, đây là cuộc họp báo của chúng tôi, rất nhiều vấn đề có thể hỏi trong khi cuộc họp diễn ra, không cần thiết phải hỏi bây giờ, mong các vị giữ sự im lặng.”
Thẩm Giai Vân ngồi vào vị trí ghế ngồi của mình, cúi đầu không dám nhìn vào đám phóng viên dưới kia.
Ánh sáng ban ngày từ cửa sổ chiếu vào, những tia sáng trông vô cùng chướng mắt.
Xe của Thời Thiếu Tu hung hăng ngừng trước cửa, anh đưa đôi chân dài ra, hướng về phía trước.
“Xin hỏi, sao bạn trai tin đồn của cô vẫn còn chưa xuất hiện?”
“Có phải anh ta không dám ra mặt không? Không dám chịu trách nhiệm với cô?”
Đám ký giả bên dưới càng hỏi càng hung hăng, trong lòng Thẩm Giai Vân càng thêm lo sợ, nhưng, cô cũng chỉ cúi thấp đầu, không nói câu nào hết.
Do trong lòng cô cũng không dám xác định chắc chắn, Thời Thiếu Tu rốt cuộc có xuất hiện không.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau lưng của đám phóng viên bị ai đó mở ra.
Một tiếng động lớn, hấp dẫn sự chú ý của tất cả các phóng viên tại đó, bọn họ đều im lặng hết, rồi đồng loạt quay đầu lại.
Chỉ thấy sau lưng mình, một người mặt bộ đồ tây màu đen, cứ lặng lẽ đi từ bên ngoài vào, ánh sáng mặt trời sau lưng chiếu vào, trong mắt của Thẩm Giai Vân, anh giống như một đấng cứu thế.
Cô kích động đến đứng lên.
Thời Thiếu Tu không quay đầu nhìn mọi người xung quanh, cứ lặng lẽ nhìn Thẩm Giai Vân.
Lúc Thẩm Giai Vân nhìn thấy ánh nhìn của Thời Thiếu Tu, nước mắt đột nhiên ứa ra.
Thời Thiếu Tu từ từ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh của Thẩm Giai Vân.
Thẩm Giai Vân đã không khống chế được sự xúc động của mình, đột nhiên đứng trước mặt đám phóng viên, ôm chầm lấy anh, nước mắt không ngừng rơi.
Tất cả ống kính của bọn phóng viên đều hướng về Thẩm Giai Vân và Thời Thiếu Tu, ánh đèn chớp liên tục, gần như hai người trở thành tâm điểm của tất cả người dân cả nước.
Thẩm Giai Vân và ông bầu của mình đã sớm có mặt tại hội trường, nhưng có một chiếc xe cứ đậu mãi ở một góc khuất, không chịu xuống xe.
Thẩm Giai Vân mang kính râm, lặng lẽ nhìn người đó qua cửa sổ, trong mắt đầy sự lo lắng: “Tĩnh, tôi nên làm sao đây? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nhiều người như thế, tôi sợ lắm.”
Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vai cô, cười đáp lại: “ Yên tâm, có Thời Thiếu Tu ở đây, cô không cần sợ gì hết, nếu như anh ta đẩy hết mọi trách nhiệm lên người cô...” Tĩnh hằng giọng rồi nói: “Thì người này chả còn là người nữa.”
Bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng buông lỏng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cùng Tĩnh đi vào hội trường của buổi họp báo, toàn bộ người trong hội trường nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của họ, tất cả các ống kính đều hướng về hai người đó.
Thẩm Giai Vân giống như lâu ngày ngủ không yên giấc, mắt thì thâm đen, làn da thì tiều tụy biến vàng, nhìn vào cả người như không có tin thần vậy, vô cùng xuống sắc.
Còn chứ đến bục phát biểu, những phóng viên đã bắt đầu lớn tiếng hét lên: “Cô Thẩm Giai Vân! Xin hỏi hôm nay cuộc họp báo trí này để công khai bạn trai cô hả?”
“Quan hệ giữa hai người có thật như lời đồn không?”
Đám ký giả cứ đua nhau để vây quanh bục phát biểu, dường như sắp kéo sập cả bục phát biểu.
Thẩm Giai Vân hốt hoảng lùi sau một bước, đôi tay khẽ run nhẹ.
Trên con đường sự nghiệp của mình, do có sự chống lưng của Tập đoàn giải trí Thời Phong, nên cô luôn vô cùng thuận lợi, chưa từng gặp qua bất cứ rắc rối lớn nào hết.
Tĩnh vội đưa tay ra bảo vệ Thẩm Giai Vân, kéo cô về phía sau, sắc mặt lạnh lùng cản đám phóng viên lại: “Các vị, đây là cuộc họp báo của chúng tôi, rất nhiều vấn đề có thể hỏi trong khi cuộc họp diễn ra, không cần thiết phải hỏi bây giờ, mong các vị giữ sự im lặng.”
Thẩm Giai Vân ngồi vào vị trí ghế ngồi của mình, cúi đầu không dám nhìn vào đám phóng viên dưới kia.
Ánh sáng ban ngày từ cửa sổ chiếu vào, những tia sáng trông vô cùng chướng mắt.
Xe của Thời Thiếu Tu hung hăng ngừng trước cửa, anh đưa đôi chân dài ra, hướng về phía trước.
“Xin hỏi, sao bạn trai tin đồn của cô vẫn còn chưa xuất hiện?”
“Có phải anh ta không dám ra mặt không? Không dám chịu trách nhiệm với cô?”
Đám ký giả bên dưới càng hỏi càng hung hăng, trong lòng Thẩm Giai Vân càng thêm lo sợ, nhưng, cô cũng chỉ cúi thấp đầu, không nói câu nào hết.
Do trong lòng cô cũng không dám xác định chắc chắn, Thời Thiếu Tu rốt cuộc có xuất hiện không.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau lưng của đám phóng viên bị ai đó mở ra.
Một tiếng động lớn, hấp dẫn sự chú ý của tất cả các phóng viên tại đó, bọn họ đều im lặng hết, rồi đồng loạt quay đầu lại.
Chỉ thấy sau lưng mình, một người mặt bộ đồ tây màu đen, cứ lặng lẽ đi từ bên ngoài vào, ánh sáng mặt trời sau lưng chiếu vào, trong mắt của Thẩm Giai Vân, anh giống như một đấng cứu thế.
Cô kích động đến đứng lên.
Thời Thiếu Tu không quay đầu nhìn mọi người xung quanh, cứ lặng lẽ nhìn Thẩm Giai Vân.
Lúc Thẩm Giai Vân nhìn thấy ánh nhìn của Thời Thiếu Tu, nước mắt đột nhiên ứa ra.
Thời Thiếu Tu từ từ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh của Thẩm Giai Vân.
Thẩm Giai Vân đã không khống chế được sự xúc động của mình, đột nhiên đứng trước mặt đám phóng viên, ôm chầm lấy anh, nước mắt không ngừng rơi.
Tất cả ống kính của bọn phóng viên đều hướng về Thẩm Giai Vân và Thời Thiếu Tu, ánh đèn chớp liên tục, gần như hai người trở thành tâm điểm của tất cả người dân cả nước.
Danh sách chương