Nguyên Lập Giang hung hăng trừng Nguyên Dương, cao giọng nói: "Mọi người ăn trước đi, tôi còn có chuyện cần nói với nó."

Ngô Cảnh Lan do dự một chút, vẫn là xoay người xuống lầu.

Nắm tay của Nguyên Lập Giang đặt trên bàn, gắt gao xiết chặt. Giận dữ qua đi, giờ cần ngẫm lại xem phải thu dọn tàn cuộc như thế nào, ông vạn lần không ngờ tới, một vụ tố tụng kinh tế, có thể mang tới nhiều rắc rối như vậy.

Hiện tại điều khiến ông đau đầu nhất, sớm đã không còn là vấn đề tòa án, mà là đống ảnh chụp bẩn thỉu đáng xấu hổ này của Nguyên Dương! Nguyên Dương cầm lấy tờ giấy trên bàn, rất nhanh nhìn lướt qua, ánh mắt âm lãnh, "Ba, để tự tôi đi xử lý." Nói xong liền muốn đem tờ giấy nhét vào trong túi áo.

Nguyên Lập Giang một phen đoạt lại, âm ngoan nói: "Mày muốn làm gì? Mày có thể giết chết hắn sao? Nhiều người như vậy còn không bắt được hắn, mày cho rằng bản thân có nhiều năng lực hơn sao? Mày mẹ nó nếu có thể nhẫn nại, thì đã không để cho người ta nắm được cái nhược điểm đáng xấu hổ này!" Nguyên Lập Giang càng nói càng kích động, hung hăng đập bàn.

Nguyên Dương âm thầm cắn răng, "Ba, ba không cần phải xen vào, tự tôi sẽ nghĩ biện pháp."

"Mày nghĩ cái rắm, loại ảnh chụp này nếu bị tuồn ra ngoài, thể diện Nguyên gia chúng ta sẽ bị mày làm cho mất sạch." Nguyên Lập Giang vò tờ giấy thành một đống, "Chuyện này tao sẽ xử lý, mày đi gọi điện cho Cố Thanh Bùi, bảo cậu ta ngày mai trở về gặp tao."

Nguyên Dương thoáng trầm mặc, cứng rắn nói: "Ba, không được."

"Mày nói cái gì?"

"Chuyện này ba không thể nói cho ông ấy biết."

"Tao không nói cho cậu ta, để hai người chúng mày tiếp tục ở công ty ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy......" Nguyên Lập Giang đột nhiên sửng sốt, thình lình ngẩng đầu, "Mày bắt đầu từ lúc nào lại bảo vệ cậu ta như vậy? Hai người không phải vẫn luôn bất hòa sao? Mày nói thật coi, máy tính của mày đến tột cùng sao lại ở nhà cậu ta."

Mặt Nguyên Dương không chút thay đổi nhìn Nguyên Lập Giang, "Ba, tôi ở nhà của ông ấy."

Chuyện này, sớm muộn gì cũng không giấu diếm nổi, y cũng không muốn giấu diếm nữa, dứt khoát một lần bất chấp nói hết ra, sau này cũng khỏi phải nơm nớp lo sợ nữa.

Nguyên Lập Giang nheo mắt lại, lông mày khẽ run run, "Mày lặp lại coi."

Nguyên Dương cắn răng, "Chúng tôi sống cùng với nhau."

Nguyên Lập Giang giận đến cùng cực, ngược lại cười lạnh, "Nguyên Dương, tao sinh hạ mày, chính là sinh ra một món nợ, mà tao lại là chủ nợ của mày!" Nguyên Lập Giang đứng dậy, "Cút ra, chuyện này để tao xử lý."

Hai tay Nguyên Dương chống lên mặt bàn, nôn nóng nói: "Ba, ba đừng nói với Cố Thanh Bùi."

"Vậy mày muốn thế nào?"

"Đừng nói cho ông ấy, ông ấy không biết đến đoạn vid này."

Nguyên Lập Giang cười lạnh, "Mày sợ cậu ta trách mày ư?"

Nguyên Dương do dự một chút, gật gật đầu.

Nguyên Lập Giang nhìn y nửa giây, "Mày thích hắn?"

Nguyên Dương lần này do dự càng lâu.

Ánh mắt Nguyên Lập Giang trở nên âm u phức tạp, "Đi ra ngoài, tao xử lý như thế nào, mày đừng có xen vào, cút đi."

Nguyên Dương nghiêm túc nhìn Nguyên Lập Giang, "Ba, ba trước đáp ứng tôi, tuyệt đối không nói cho ông ấy."

"Tao nói cút xéo."

Nguyên Dương một bước cũng không lùi, "Ba trước đáp ứng tôi đã. Chuyện này lỗi không phải tại ông ấy, ba không thể nói cho ông ấy."

Nguyên Lập Giang tức giận đến sắc mặt tái mét, "Mày còn dám nhắc đến nữa à!"

Nguyên Dương nửa tin nửa ngờ nhìn phụ thân mình.

"Cút, tao hiện tại không muốn nhìn thấy mày nữa."

Nguyên Dương cầm phong thư lớn đựng ảnh chụp lên, gắt gao giữ trong ngực, xoay người đi ra ngoài.

Nguyên Lập Giang lẳng lặng ngồi trước bàn, suy xét cách giải quyết toàn thể sự việc, không chỉ Lưu Cường, mà còn có Cố Thanh Bùi.

Ông vuốt mở tờ giấy trong tay, từ ngăn kéo gắn khóa lấy ra một chiếc di động tối đen nhỏ nhắn, kiểu dáng đặc biệt cũ kỹ, không có màn hình, chỉ có phím quay số, dựa theo số điện thoại trên giấy ấn phím gọi......

Cố Thanh Bùi bên kia, đang bận bịu cùng cha mẹ vui vẻ đón xuân, sau khi tiếng chuông 12 giờ gõ vang, tin nhắn chúc tết liên tiếp không ngừng, Cố Thanh Bùi muốn Nguyên Dương là người đầu tiên mình chúc mừng.

Hắn cho rằng Nguyên Dương khẳng định cũng đang cầm điện thoại chờ gọi cho hắn, không nghĩ tới điện thoại vang hồi lâu, bên kia mới tiếp lấy.

Cố Thanh Bùi cười hô: "Chúc mừng năm mới."

Thanh âm Nguyên Dương ở đầu kia lại có chút trầm thấp, nói nói mấy câu Cố Thanh Bùi cũng chưa nghe được, hắn nói lớn: "Ồn quá, cậu lớn tiếng......"

Điện thoại lúc này đột ngột bị cắt đứt, chốc lát sau, một tin nhắn được gửi tới: Ồn quá, chút nữa sẽ gọi lại.

Cố Thanh Bùi có chút thất vọng, bất quá cũng không để trong lòng, mẹ hắn đang gọi kêu ra xem pháo hoa, hắn vội vàng chạy lại.

Một lúc sau, Nguyên Dương quả nhiên gọi điện thoại lại, nhưng thanh âm thực mệt mỏi, Cố Thanh Bùi hỏi y làm sao, y nói ứng phó thân thích quá nhiều, nên mệt mỏi.

Cố Thanh Bùi cũng không để bụng, chính là cười nói: "Qua hai ngày nữa tôi sẽ trở về, cậu cố gắng chống đỡ, bằng không vé máy bay chúng ta mua phí tiền đó."

"Ừm, tôi chờ ông trở về." Nguyên Dương nhìn tư liệu về Lưu Cường đặt trên đùi, còn có dãy số điện thoại y nhìn lướt qua đã ghi nhớ nằm lòng, ánh mắt âm lãnh, khiến người ta không rét mà run.

Cúp điện thoại của Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương gọi cho Bành Phóng, nói muốn có số điện thoại của một người.

Bành Phóng kinh ngạc nói: "Mày không phải rất chướng mắt thằng đó sao, như thế nào đột nhiên lại muốn số điện thoại của hắn vậy? Mày không phải muốn kiếm chuyện đấy chứ, hắn động chạm gì đến mày à?"

"Không có, là tao có việc tìm hắn hỗ trợ." Nguyên Dương bình tĩnh nói.

"Mày á? Mày có việc cần Lý Văn Diệu hỗ trợ sao? Mày nhờ hắn hỗ trợ cái gì?"

"Hỗ trợ tìm một người."

"Sao không tìm Trương cục ấy."

"Tao không thể lại kinh động đến ba tao, hơn nữa Trương cục tốc độ quá chậm. Tao muốn tìm Lý Văn Diệu, hắn khẳng định có biện pháp."

Bành Phóng trầm mặc  một chút, "Mày trước tiên nói sự tình cho tao đã."

"Tao hiện tại không có thời gian nói với mày, thực sự đấy, đưa số điện thoại của hắn cho tao đi."

"Lý Văn Diệu cũng không dễ sai phái đâu."

"Tao biết, đưa đây."

Bành Phóng thoáng phân vân, thở dài, "Để tao gửi."

"Ừ."

"Nguyên Dương, nếu là vì Cố Thanh Bùi, tao đây khuyên mày......"

Nguyên Dương trực tiếp ngắt điện thoại.

Một lát sau, tin nhắn gửi đến, Nguyên Dương liền dựa theo dãy số ấn gọi điện thoại.

"Alo, ai thế." Bên kia truyền đến một thanh âm lười biếng.

"Lý tổng, là tôi, Nguyên Dương."

Lý Văn Diệu "À"  một tiếng thật dài, "Nguyên Dương tiểu lão đệ? Ha ha, như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi thế, thật quá sức bất ngờ nha."

"Anh giúp tôi tìm một người, điều kiện tùy anh đưa ra."

Lý Văn Diệu ha ha cười nói: "Thẳng thắn tiếp cận nha, không tồi, tôi rất thích. Điều kiện ấy à, tôi nhất thời chưa nghĩ ra được, coi như Nguyên Dương cậu thiếu nợ tôi một ân huệ đi, thế nào?"

"OK."

"Gửi tất cả tư liệu cậu có cho tôi đi."

"OK."

"Đúng rồi, sống hay chết đây?"

Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, "Sống."

"Cứ giao cho tôi."

Nguyên Dương lấy ngón tay búng tấm ảnh của Lưu Cường, các loại thủ đoạn âm độc nhộn nhạo trong bụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện