Dịch: Tiểu Băng
Keng!
Keng!
Keng!
Sau ba tiếng chuông ngân vang.
Đại hội kiếm đạo chính thức bắt đầu.
Tiếng ồn ào của tu sĩ vây xem ngoài sân đấu cũng ngừng lại, yên lặng xem trận đấu.
Trên các lôi đài, đã có người bắt đầu đánh nhau.
Nhưng ở lôi đài số bảy mươi tám.
Diệp Bình nắm chặt Thanh Nguyệt phi kiếm, nhìn Lý Trường Dạ vô cùng chăm chú, tạm thời chưa ra chiêu.
Lý Trường Dạ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn chẳng buồn nhìn Diệp Bình.
Hắn định nhường cho Diệp Bình ba chiêu.
Ừ, đúng vậy, đây là kẻ địch đầu tiên trong cuộc đời của Lý Trường Dạ, hắn định nhường cho Diệp Bình ba chiêu, coi như là đền bù cho Diệp Bình.
Thế là đủ cho Diệp Bình khoác lác cả đời rồi nhỉ? Ha ha, nghĩ tới nhiều năm sau, Diệp Bình khoác lác với con cháu rằng, đối thủ đấu trận đầu tiên của kiếm tiên đệ nhất thiên hạ Lý Trường Dạ chính là ta, ta đã giao thủ với hắn ba chiêu mới thua, trong khi kiếm tu trong thiên hạ còn chẳng đỡ nổi một chiêu của hắn.
Thú vị biết bao nhiêu.
Đúng lúc này, bỗng Lý Trường Dạ cảm nhận được một luồng kiếm thế.
Hắn hơi kinh ngạc.
Thật không ngờ, chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng một lại lĩnh ngộ được một đạo kiếm thế?
A? Hình như là Tứ Lôi kiếm thế, không ngờ được không ngờ được nha, chỉ là Luyện Khí tầng một ngưng tụ được Xuân… Hạ… Thu… Đông…
Bốn đạo kiếm thế?
Lý Trường Dạ lập tức tỉnh khỏi thế giới tưởng tượng.
Hắn nhìn Diệp Bình chăm chú, nét mặt kinh ngạc.
Bởi vì hắn đã nhận ra bốn đạo kiếm thế, hơn nữa bốn kiếm thế này còn cực kỳ quen thuộc, chính là Tứ Lôi kiếm thế, bốn đạo kiếm thế.
Không thể nào!
Một tu sĩ Luyện Khí tầng một nho nhỏ, sao có thể ngưng tụ đủ cả Tứ Lôi kiếm thế?
Thật là ngoài dự kiến.
Cũng may, mình đã chuẩn bị hoàn hảo, không cần phải lo, cũng chẳng hề có áp lực, chỉ là rất kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, vì theo hắn nghĩ, Diệp Bình có thể ngưng tụ ra một đạo kiếm thế, cũng đã coi là rất tốt rồi.
Ngưng tụ đủ cả Tứ Lôi kiếm thế, đúng là có hơi bất ngờ.
"Là một thiên tài, chỉ tiếc… lại gặp phải ta..."
Lý Trường Dạ lại cảm thấy tiếc hận cho Diệp Bình lần nữa.
Đối diện với hắn, trong đầu Diệp Bình lúc này chỉ tràn ngập một câu.
Dồn hết toàn lực, không được giấu giếm!
Đúng vậy, dồn hết toàn lực, không được giấu giếm.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Diệp Bình vung kiếm chém tới, Tứ Lôi kiếm thế thi nhau nổ vang như sấm sét.
Như đất bằng nổi cơn sấm sét, khiến mọi người đều đinh tai nhức óc.
Tất cả tu sĩ trong đại hội kiếm đạo đều bối rối, ngay cả những tu sĩ đang tỉ thí cũng ngây người.
Kiếm thế khủng bố ngập trời rào rạt ùa ra, đè áp tất cả mọi người.
Trong ghế trọng tài, tiền bối từ các châu lớn đều đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc nhìn lôi đài số bảy mươi tám.
"Tứ Lôi kiếm thế?"
"Đủ bộ Tứ Lôi kiếm thế hoàn chỉnh."
"Không, không chỉ có Tứ Lôi kiếm thế, hình như còn ẩn chứa kiếm thế gì đó mạnh hơn nữa."
"Ahhh, bây giờ mới đấu vòng loại, đã có người mạnh tới vậy sao?"
Sấm sét khủng bố nổ vang trời, kinh động tất cả mọi người.
Có một số người đã biết Diệp Bình rất mạnh, nhưng vẫn không ngờ Diệp Bình lại mạnh tới mức này. Hôm đó, Diệp Bình lĩnh ngộ kiếm ý ở ngoài thành, cuối cùng vẫn còn chưa thành công, nhưng thực lực Diệp Bình bày ra hôm nay, khiến không ít người đều nhìn thấy cả.
Những tu sĩ chỉ nghe cái tới tên Diệp Bình, chứ chưa hề nhìn thấy tận mắt, lúc này cũng đều chấn động.
Oanh oanh oanh oanh.
Tiếng sấm sét nổ vang, song kiếm thế của Diệp Bình quả thực là không chỉ có Tứ Lôi kiếm thế, kiếm thế của hắn mở ra rồi hợp lại, như một con sông lớn, hung mãnh ngập trời.
Đây là bản dung hợp của Tứ Lôi kiếm pháp và Thiên Hà kiếm pháp.
Diệp Bình đặt tên nó là Thiên Lôi kiếm pháp.
Sấm sét hóa thành sông, dữ dội đầy trời, uy lực cực mạnh, một kiếm này nhanh tới không tưởng nổi, một kiếm này mạnh đến không tưởng nổi, một kiếm này làm cho tất cả tu sĩ trên diễn võ trường của đại hội kiếm đạo đều sởn hết cả gai ốc.
Khi Diệp Bình thi triển ra Tứ Lôi kiếm thế, Lý Trường Dạ đã thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chưa coi ra gì, bởi vì hắn không hề sợ Tứ Lôi kiếm thế.
Nhưng khi Diệp Bình kết hợp thêm Thiên Hà kiếm thế vào, thì Lý Trường Dạ bắt đầu bối rối, bởi vì sau khi kết hợp với loại kiếm thế thứ hai, uy lực của kiếm thế ban đầu đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Lý Trường Dạ đã chuyển từ vô cùng tự tin sang ngơ ngác không tin nổi chỉ chưa tới một giây.
Hắn bối rối, thật sự là bối rối.
"Còn có loại kiếm thế thứ hai nữa?"
"Có cần không hợp thói thường tới mức như vậy hay không?"
"Đây là Luyện Khí tầng một?"
"Đây là Đại hội kiếm đạo Thanh Châu? Chứ không phải là đại hội kiếm đạo mười nước?"
"Có ai không? Ta muốn tố cáo hắn ‘cắn thuốc’!" =))
Lý Trường Dạ bối rối, không ngờ Diệp Bình mạnh thật, kiếm thế của hắn dữ dằn như thế, cơ bản là không ai cản nổi.
Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lý Trường Dạ mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, hắn vẫn còn sự tự tin, bởi vì kiếm pháp hắn học là kiếm pháp bất bại, nên hắn vẫn rất tự tin vào mình.
BOANG...
Lý Trường Dạ không ra tay còn đỡ, vừa ra tay là Diệp Bình thi triển luôn con át chủ bài của mình.
Phá Kiếm Thức.
Đúng vậy, là Phá Kiếm Thức.
Một luồng kiếm thế không gì sánh kịp xuất hiện, kiếm thế này không thuộc bất kì một loại kiếm thế nào đã biết, nhưng nó có thể phá tan bất kì kiếm pháp nào trong thiên hạ.
Đây là Phá Kiếm Thức, chiêu kiếm mạnh nhất của Diệp Bình.
Bá!
Một luồng sáng trắng lóe lên, theo tiếng sấm sét nổ vang, một bóng người bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Phụt.
Máu tươi vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, đây còn nhờ Lý Trường Dạ là người rất khỏe rồi đấy, hơn nữa do quy củ của đại hội kiếm đạo, Diệp Bình chỉ dám dùng một phần nhỏ pháp lực, là pháp lực của Luyện Khí Cảnh thôi, vì nếu dùng mạnh hơn sẽ bị mất tư cách thi đấu.
Nên Diệp Bình đã áp chế pháp lực xuống tới mức Luyện Khí Cảnh bình thường, chứ nếu hắn dùng hết hỏa lực, e là Lý Trường Dạ không chết cũng không được.
Toàn trường im phăng phắc.
Tất cả những tu sĩ thi đấu còn lại cũng im bặt.
Từ trưởng lão đoàn, cho tới tu sĩ vây xem, đều nhìn Diệp Bình.
Trong mắt họ ngoài sự chấn động, thì chính là sự không thể tưởng tượng nổi, và cả một chút... sợ hãi.
Đại ca, thi đấu thôi mà, ngươi có cần hung tàn tới vậy không?
Có không ít tu sĩ vô thức nuốt nước miếng, bọn họ rất tò mò, nếu người đối chiến với Diệp Bình là mình, vậy mình nên làm gì?
Đây không phải là chết cũng ngáp ngáp hay sao?
Cả tràng diện im phăng phắc.
Còn Lý Trường Dạ thì bối rối.
Hắn bị thương, bị thương rất nặng, nhưng may không ảnh hưởng tới căn cơ, vì dù gì Diệp Bình cũng không có ý muốn giết hắn, hơn nữa vốn dĩ hắn cũng khỏe hơn tu sĩ bình thường, nên mới không bị thương tới căn cơ, nhưng muốn đấu tiếp thì hơi khó.
Nhưng Lý Trường Dạ không thể nào tin được sự thật đang xảy ra.
Mình bại?
Mình đã thất bại?
Mình lại thất bại?
Đây là chuyện không có khả năng!
Không thể nào!
Tuyệt đối là không thể!
Lý Trường Dạ ta nhất định sẽ đi lên con đường vô địch, sao có thể thất bại được?
Ta không bao giờ thất bại.
A, ta biết rồi, là vì ta khinh địch quá, dẫn tới chưa kịp xuất kiếm ra thôi.
Là ta sơ sót, là ta sơ sót thôi!
Trọng tài, ta yêu cầu thi đấu lại!
Lý Trường Dạ tỉnh táo lại ngay tức khắc, hắn cho rằng không phải mình đã thua, vừa rồi chỉ là vì mình khinh địch quá, cho nên sơ suất, mới bị Diệp Bình đánh trúng.
Hắn không hề nghĩ thực lực của mình kém, hắn chỉ là vì khinh địch thôi.
Ở trên lôi đài.
Diệp Bình nhìn Lý Trường Dạ bị hất văng xuống lôi đài, cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Bởi vì hắn không ngờ, trận chiến đầu tiên của mình lại nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng rất nhanh, Diệp Bình chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của Lý Trường Dạ, kết hợp với tình huống hiện tại, hắn liền hiểu ra vấn đề.
A, vừa rồi Lý Trường Dạ nói mình gặp phải hắn, là mình gặp may, thì ra là vì hắn rất yếu.
Đã hiểu, đã hiểu.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi nhìn Lý Trường Dạ, sau đó hành lễ nói.
"Đa tạ đạo hữu, Diệp mỗ đã hiểu rồi."
Diệp Bình hành lễ với Lý Trường Dạ, trong mắt mang theo vẻ áy náy, dù sao kiểu gì đánh người ta hộc máu, thì cũng không tốt lắm, nhưng đành chịu thôi, ủng hộ dịch giả tại reader của B ạch Ng ọc S ách, Chưởng môn với sư huynh đã dặn mình rồi, ra tay là phải dùng toàn lực, để sau này khỏi tiếc nuối.
Nhưng Diệp Bình vẫn chưa hề dùng hết toàn lực, hắn vẫn còn chừa lại, vì hắn sợ lỡ gặp phải đối thủ không mạnh lắm, dùng nhiều lực quá lỡ đánh chết người ta, thì sẽ rất phiền.
Nhưng Lý Trường Dạ đang nằm trên đất nghe Diệp Bình nói thế thì tỉnh táo lại ngay.
Ánh mắt đang mê mang cũng trở nên tỉnh táo.
Diệp Bình nói mình đã hiểu, làm Lý Trường Dạ sửng sốt.
Hiểu cái gì?
Không phải ngươi nghĩ ta là một phế vật đó chứ?
Ta chỉ là sơ suất thôi mà.
Trưởng lão, ta yêu cầu thi đấu lại.
"Không phải, ta... Phốc."
Lý Trường Dạ cố nén sự khó chịu trong người, đứng dậy yêu cầu thi đấu lại.
Nhưng kiếm thế vẫn còn trong cơ thể đã khiến hắn lại phải phun máu tươi.
Từ trên lôi đài, Diệp Bình vội vàng đi xuống, đi tới trước mặt Lý Trường Dạ, vội vã thu pháp lực của mình về, chữa thương cho Lý Trường Dạ.
Vừa làm, hắn vừa vô cùng xin lỗi người ta.
"Lý đạo hữu, ngươi đừng nói nữa, ta đã biết mình lỗ mãng rồi, ta thật không biết tu vi của ngươi kém như vậy, xin ngươi hãy tin ta, lúc đầu ta nghe không hiểu được ý tứ của ngươi, nếu ta biết trước là tu vi của ngươi kém, nhất định ta sẽ không ra tay nặng như vậy đâu, Lý đạo hữu, ngươi cố chịu chút nhé."
Diệp Bình hơi lo lắng, an ủi Lý Trường Dạ.
Lý Trường Dạ nghe Diệp Bình nói thế.
Hắn càng khó chịu hơn.
"Không phải như vậy... Ta."
Lý Trường Dạ còn muốn giải thích.
Nhưng Diệp Bình đã cắt ngang lời hắn.
"Lý đạo hữu, ta hiểu, ta hiểu mà, ngươi không cần giải thích đâu, ta hiểu, ta hiểu."
Diệp Bình an ủi Lý Trường Dạ.
Lý Trường Dạ thật sự muốn khóc.
Ngươi biết cái gì?
Ngươi hiểu cái gì hả?
Không có phải như ngươi nghĩ!!!
Ta... Ta... Phốc.
Cuối cùng, Lý Trường Dạ lại phun một búng máu.
Tầm mắt hắn tối sầm.
Ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Lý đạo hữu, Lý đạo hữu... Ngươi đừng có chết, ta quả thật không biết tu vi của ngươi kém vậy mà, Lý đạo hữu?"
Diệp Bình vội vàng kêu to, nhưng Lý Trường Dạ đã ngất xỉu mất rồi.
Keng!
Keng!
Keng!
Sau ba tiếng chuông ngân vang.
Đại hội kiếm đạo chính thức bắt đầu.
Tiếng ồn ào của tu sĩ vây xem ngoài sân đấu cũng ngừng lại, yên lặng xem trận đấu.
Trên các lôi đài, đã có người bắt đầu đánh nhau.
Nhưng ở lôi đài số bảy mươi tám.
Diệp Bình nắm chặt Thanh Nguyệt phi kiếm, nhìn Lý Trường Dạ vô cùng chăm chú, tạm thời chưa ra chiêu.
Lý Trường Dạ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn chẳng buồn nhìn Diệp Bình.
Hắn định nhường cho Diệp Bình ba chiêu.
Ừ, đúng vậy, đây là kẻ địch đầu tiên trong cuộc đời của Lý Trường Dạ, hắn định nhường cho Diệp Bình ba chiêu, coi như là đền bù cho Diệp Bình.
Thế là đủ cho Diệp Bình khoác lác cả đời rồi nhỉ? Ha ha, nghĩ tới nhiều năm sau, Diệp Bình khoác lác với con cháu rằng, đối thủ đấu trận đầu tiên của kiếm tiên đệ nhất thiên hạ Lý Trường Dạ chính là ta, ta đã giao thủ với hắn ba chiêu mới thua, trong khi kiếm tu trong thiên hạ còn chẳng đỡ nổi một chiêu của hắn.
Thú vị biết bao nhiêu.
Đúng lúc này, bỗng Lý Trường Dạ cảm nhận được một luồng kiếm thế.
Hắn hơi kinh ngạc.
Thật không ngờ, chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng một lại lĩnh ngộ được một đạo kiếm thế?
A? Hình như là Tứ Lôi kiếm thế, không ngờ được không ngờ được nha, chỉ là Luyện Khí tầng một ngưng tụ được Xuân… Hạ… Thu… Đông…
Bốn đạo kiếm thế?
Lý Trường Dạ lập tức tỉnh khỏi thế giới tưởng tượng.
Hắn nhìn Diệp Bình chăm chú, nét mặt kinh ngạc.
Bởi vì hắn đã nhận ra bốn đạo kiếm thế, hơn nữa bốn kiếm thế này còn cực kỳ quen thuộc, chính là Tứ Lôi kiếm thế, bốn đạo kiếm thế.
Không thể nào!
Một tu sĩ Luyện Khí tầng một nho nhỏ, sao có thể ngưng tụ đủ cả Tứ Lôi kiếm thế?
Thật là ngoài dự kiến.
Cũng may, mình đã chuẩn bị hoàn hảo, không cần phải lo, cũng chẳng hề có áp lực, chỉ là rất kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, vì theo hắn nghĩ, Diệp Bình có thể ngưng tụ ra một đạo kiếm thế, cũng đã coi là rất tốt rồi.
Ngưng tụ đủ cả Tứ Lôi kiếm thế, đúng là có hơi bất ngờ.
"Là một thiên tài, chỉ tiếc… lại gặp phải ta..."
Lý Trường Dạ lại cảm thấy tiếc hận cho Diệp Bình lần nữa.
Đối diện với hắn, trong đầu Diệp Bình lúc này chỉ tràn ngập một câu.
Dồn hết toàn lực, không được giấu giếm!
Đúng vậy, dồn hết toàn lực, không được giấu giếm.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Diệp Bình vung kiếm chém tới, Tứ Lôi kiếm thế thi nhau nổ vang như sấm sét.
Như đất bằng nổi cơn sấm sét, khiến mọi người đều đinh tai nhức óc.
Tất cả tu sĩ trong đại hội kiếm đạo đều bối rối, ngay cả những tu sĩ đang tỉ thí cũng ngây người.
Kiếm thế khủng bố ngập trời rào rạt ùa ra, đè áp tất cả mọi người.
Trong ghế trọng tài, tiền bối từ các châu lớn đều đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc nhìn lôi đài số bảy mươi tám.
"Tứ Lôi kiếm thế?"
"Đủ bộ Tứ Lôi kiếm thế hoàn chỉnh."
"Không, không chỉ có Tứ Lôi kiếm thế, hình như còn ẩn chứa kiếm thế gì đó mạnh hơn nữa."
"Ahhh, bây giờ mới đấu vòng loại, đã có người mạnh tới vậy sao?"
Sấm sét khủng bố nổ vang trời, kinh động tất cả mọi người.
Có một số người đã biết Diệp Bình rất mạnh, nhưng vẫn không ngờ Diệp Bình lại mạnh tới mức này. Hôm đó, Diệp Bình lĩnh ngộ kiếm ý ở ngoài thành, cuối cùng vẫn còn chưa thành công, nhưng thực lực Diệp Bình bày ra hôm nay, khiến không ít người đều nhìn thấy cả.
Những tu sĩ chỉ nghe cái tới tên Diệp Bình, chứ chưa hề nhìn thấy tận mắt, lúc này cũng đều chấn động.
Oanh oanh oanh oanh.
Tiếng sấm sét nổ vang, song kiếm thế của Diệp Bình quả thực là không chỉ có Tứ Lôi kiếm thế, kiếm thế của hắn mở ra rồi hợp lại, như một con sông lớn, hung mãnh ngập trời.
Đây là bản dung hợp của Tứ Lôi kiếm pháp và Thiên Hà kiếm pháp.
Diệp Bình đặt tên nó là Thiên Lôi kiếm pháp.
Sấm sét hóa thành sông, dữ dội đầy trời, uy lực cực mạnh, một kiếm này nhanh tới không tưởng nổi, một kiếm này mạnh đến không tưởng nổi, một kiếm này làm cho tất cả tu sĩ trên diễn võ trường của đại hội kiếm đạo đều sởn hết cả gai ốc.
Khi Diệp Bình thi triển ra Tứ Lôi kiếm thế, Lý Trường Dạ đã thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chưa coi ra gì, bởi vì hắn không hề sợ Tứ Lôi kiếm thế.
Nhưng khi Diệp Bình kết hợp thêm Thiên Hà kiếm thế vào, thì Lý Trường Dạ bắt đầu bối rối, bởi vì sau khi kết hợp với loại kiếm thế thứ hai, uy lực của kiếm thế ban đầu đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Lý Trường Dạ đã chuyển từ vô cùng tự tin sang ngơ ngác không tin nổi chỉ chưa tới một giây.
Hắn bối rối, thật sự là bối rối.
"Còn có loại kiếm thế thứ hai nữa?"
"Có cần không hợp thói thường tới mức như vậy hay không?"
"Đây là Luyện Khí tầng một?"
"Đây là Đại hội kiếm đạo Thanh Châu? Chứ không phải là đại hội kiếm đạo mười nước?"
"Có ai không? Ta muốn tố cáo hắn ‘cắn thuốc’!" =))
Lý Trường Dạ bối rối, không ngờ Diệp Bình mạnh thật, kiếm thế của hắn dữ dằn như thế, cơ bản là không ai cản nổi.
Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lý Trường Dạ mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, hắn vẫn còn sự tự tin, bởi vì kiếm pháp hắn học là kiếm pháp bất bại, nên hắn vẫn rất tự tin vào mình.
BOANG...
Lý Trường Dạ không ra tay còn đỡ, vừa ra tay là Diệp Bình thi triển luôn con át chủ bài của mình.
Phá Kiếm Thức.
Đúng vậy, là Phá Kiếm Thức.
Một luồng kiếm thế không gì sánh kịp xuất hiện, kiếm thế này không thuộc bất kì một loại kiếm thế nào đã biết, nhưng nó có thể phá tan bất kì kiếm pháp nào trong thiên hạ.
Đây là Phá Kiếm Thức, chiêu kiếm mạnh nhất của Diệp Bình.
Bá!
Một luồng sáng trắng lóe lên, theo tiếng sấm sét nổ vang, một bóng người bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Phụt.
Máu tươi vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, đây còn nhờ Lý Trường Dạ là người rất khỏe rồi đấy, hơn nữa do quy củ của đại hội kiếm đạo, Diệp Bình chỉ dám dùng một phần nhỏ pháp lực, là pháp lực của Luyện Khí Cảnh thôi, vì nếu dùng mạnh hơn sẽ bị mất tư cách thi đấu.
Nên Diệp Bình đã áp chế pháp lực xuống tới mức Luyện Khí Cảnh bình thường, chứ nếu hắn dùng hết hỏa lực, e là Lý Trường Dạ không chết cũng không được.
Toàn trường im phăng phắc.
Tất cả những tu sĩ thi đấu còn lại cũng im bặt.
Từ trưởng lão đoàn, cho tới tu sĩ vây xem, đều nhìn Diệp Bình.
Trong mắt họ ngoài sự chấn động, thì chính là sự không thể tưởng tượng nổi, và cả một chút... sợ hãi.
Đại ca, thi đấu thôi mà, ngươi có cần hung tàn tới vậy không?
Có không ít tu sĩ vô thức nuốt nước miếng, bọn họ rất tò mò, nếu người đối chiến với Diệp Bình là mình, vậy mình nên làm gì?
Đây không phải là chết cũng ngáp ngáp hay sao?
Cả tràng diện im phăng phắc.
Còn Lý Trường Dạ thì bối rối.
Hắn bị thương, bị thương rất nặng, nhưng may không ảnh hưởng tới căn cơ, vì dù gì Diệp Bình cũng không có ý muốn giết hắn, hơn nữa vốn dĩ hắn cũng khỏe hơn tu sĩ bình thường, nên mới không bị thương tới căn cơ, nhưng muốn đấu tiếp thì hơi khó.
Nhưng Lý Trường Dạ không thể nào tin được sự thật đang xảy ra.
Mình bại?
Mình đã thất bại?
Mình lại thất bại?
Đây là chuyện không có khả năng!
Không thể nào!
Tuyệt đối là không thể!
Lý Trường Dạ ta nhất định sẽ đi lên con đường vô địch, sao có thể thất bại được?
Ta không bao giờ thất bại.
A, ta biết rồi, là vì ta khinh địch quá, dẫn tới chưa kịp xuất kiếm ra thôi.
Là ta sơ sót, là ta sơ sót thôi!
Trọng tài, ta yêu cầu thi đấu lại!
Lý Trường Dạ tỉnh táo lại ngay tức khắc, hắn cho rằng không phải mình đã thua, vừa rồi chỉ là vì mình khinh địch quá, cho nên sơ suất, mới bị Diệp Bình đánh trúng.
Hắn không hề nghĩ thực lực của mình kém, hắn chỉ là vì khinh địch thôi.
Ở trên lôi đài.
Diệp Bình nhìn Lý Trường Dạ bị hất văng xuống lôi đài, cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Bởi vì hắn không ngờ, trận chiến đầu tiên của mình lại nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng rất nhanh, Diệp Bình chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của Lý Trường Dạ, kết hợp với tình huống hiện tại, hắn liền hiểu ra vấn đề.
A, vừa rồi Lý Trường Dạ nói mình gặp phải hắn, là mình gặp may, thì ra là vì hắn rất yếu.
Đã hiểu, đã hiểu.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi nhìn Lý Trường Dạ, sau đó hành lễ nói.
"Đa tạ đạo hữu, Diệp mỗ đã hiểu rồi."
Diệp Bình hành lễ với Lý Trường Dạ, trong mắt mang theo vẻ áy náy, dù sao kiểu gì đánh người ta hộc máu, thì cũng không tốt lắm, nhưng đành chịu thôi, ủng hộ dịch giả tại reader của B ạch Ng ọc S ách, Chưởng môn với sư huynh đã dặn mình rồi, ra tay là phải dùng toàn lực, để sau này khỏi tiếc nuối.
Nhưng Diệp Bình vẫn chưa hề dùng hết toàn lực, hắn vẫn còn chừa lại, vì hắn sợ lỡ gặp phải đối thủ không mạnh lắm, dùng nhiều lực quá lỡ đánh chết người ta, thì sẽ rất phiền.
Nhưng Lý Trường Dạ đang nằm trên đất nghe Diệp Bình nói thế thì tỉnh táo lại ngay.
Ánh mắt đang mê mang cũng trở nên tỉnh táo.
Diệp Bình nói mình đã hiểu, làm Lý Trường Dạ sửng sốt.
Hiểu cái gì?
Không phải ngươi nghĩ ta là một phế vật đó chứ?
Ta chỉ là sơ suất thôi mà.
Trưởng lão, ta yêu cầu thi đấu lại.
"Không phải, ta... Phốc."
Lý Trường Dạ cố nén sự khó chịu trong người, đứng dậy yêu cầu thi đấu lại.
Nhưng kiếm thế vẫn còn trong cơ thể đã khiến hắn lại phải phun máu tươi.
Từ trên lôi đài, Diệp Bình vội vàng đi xuống, đi tới trước mặt Lý Trường Dạ, vội vã thu pháp lực của mình về, chữa thương cho Lý Trường Dạ.
Vừa làm, hắn vừa vô cùng xin lỗi người ta.
"Lý đạo hữu, ngươi đừng nói nữa, ta đã biết mình lỗ mãng rồi, ta thật không biết tu vi của ngươi kém như vậy, xin ngươi hãy tin ta, lúc đầu ta nghe không hiểu được ý tứ của ngươi, nếu ta biết trước là tu vi của ngươi kém, nhất định ta sẽ không ra tay nặng như vậy đâu, Lý đạo hữu, ngươi cố chịu chút nhé."
Diệp Bình hơi lo lắng, an ủi Lý Trường Dạ.
Lý Trường Dạ nghe Diệp Bình nói thế.
Hắn càng khó chịu hơn.
"Không phải như vậy... Ta."
Lý Trường Dạ còn muốn giải thích.
Nhưng Diệp Bình đã cắt ngang lời hắn.
"Lý đạo hữu, ta hiểu, ta hiểu mà, ngươi không cần giải thích đâu, ta hiểu, ta hiểu."
Diệp Bình an ủi Lý Trường Dạ.
Lý Trường Dạ thật sự muốn khóc.
Ngươi biết cái gì?
Ngươi hiểu cái gì hả?
Không có phải như ngươi nghĩ!!!
Ta... Ta... Phốc.
Cuối cùng, Lý Trường Dạ lại phun một búng máu.
Tầm mắt hắn tối sầm.
Ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Lý đạo hữu, Lý đạo hữu... Ngươi đừng có chết, ta quả thật không biết tu vi của ngươi kém vậy mà, Lý đạo hữu?"
Diệp Bình vội vàng kêu to, nhưng Lý Trường Dạ đã ngất xỉu mất rồi.
Danh sách chương