Dịch: Tiểu Băng
***
Thanh Vân Đạo Tông.
Ngoài đại điện.
Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang ra.
Tô Trường Ngự đứng ở ngoài cửa, không dám bước vào.
"Đồ thiên sát chết tiệt nhà ngươi! "
"Mi còn dám đề thơ vào nữa? Ai cho mi dũng khí đó hả?"
"Ta đánh chết tên nghiệt đồ nhà mi."
"Đừng đánh, đừng đánh, xin đừng đánh nữa. Sư phụ, rốt cuộc con làm sai cái gì."
"Hu hu hu hu, sư phụ, con thật sắp chịu hết nổi rồi. Người đừng đánh nữa, đánh nữa con chết mất."
"Sư phụ, không phải chỉ là một bức họa thôi sao? Sao hai người làm vậy?"
"Sư phụ, con không phục!!!!!"
"A a a a!"
"Mi còn không phục? Mi còn dám cãi?"
"Cái đồ thiên sát nhà ngươi. Ngươi có biết bức họa này giá trị bao nhiêu hoàng kim không?"
"Ta muốn đánh chết ngươi!!!!!"
Những tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết vang lên.
Tô Trường Ngự đứng ngoài cửa cũng còn thấy hoảng.
Tuy lúc đó hắn đánh Hứa Lạc Trần cũng là như thế, nhưng mà lúc đó hắn không bình tĩnh. Bây giờ hắn tỉnh táo, nghe thấy tiếng kêu gào kia, Tô Trường Ngự quả thật không dám đi vào.
"Hứa Lạc Trần a Hứa Lạc Trần, sư huynh đã dốc hết sức giúp đệ, mà sao đệ cứ tự mình đi tìm đường chết thế! Đệ ơi là đệ! Đúng là đáng đời."
Tô Trường Ngự vô cùng bất đắc dĩ.
Tuy hắn không dám đi vào, nhưng dù sao cũng không thể đứng đây mở to mắt nhìn Hứa Lạc Trần bị đánh chết được!
Con người khi ở trong trạng thái cực kì phẫn nộ, sẽ rất dễ bị mất đi lý trí.
Nên, Tô Trường Ngự cắn răng, đẩy cửa ra.
Hắn lập tức nhìn thấy Hứa Lạc Trần đang nằm dài trên đất.
Trong đại điện.
Hứa Lạc Trần nằm trên đất, thở thoi thóp, như một con chó chết.
Thái Hoa đạo nhân cầm một cây gậy gỗ, đang quất mạnh lên người y.
Ông hành động như đang bị điên, hai mắt đỏ rực.
Thấy vậy, Tô Trường Ngự không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May quá. Sư phụ vẫn còn có chút lý trí, chỉ dùng gậy gỗ quất Hứa Lạc Trần, như vậy quá lắm cũng chỉ bị tổn thương da thịt mà thôi.
"Đại sư huynh, cứu đệ! Sư phụ nổi điên muốn giết người!"
Nhìn thấy có người đi vào, Hứa Lạc Trần như nhìn thấy cứu tinh, khào khào kêu lên.
Hứa Lạc Trần rất khó chịu.
Không, bây giờ không phải chỉ là khó chịu, mà hắn vừa giận vừa khó chịu.
Không phải là một bức họa thôi sao?
Mà đánh mình tới mức độ này?
Vì sao các người đều đố kị tài văn chương của ta?
Nhưng y sợ, sợ Tô Trường Ngự tới đây đánh phụ.
Điều khó chịu nhất là, y thực sự không ngờ, chỉ trong vòng một ngày, mà cả sư phụ mình kính trọng lẫn sư huynh mình kính yêu đều chỉ vì đố kị tài văn chương mà đánh đập y tàn nhẫn.
Đúng là, làm người thì không thể quá ưu tú.
"Sư phụ, đừng đánh, đừng đánh nữa. Ngài đánh nữa, Lạc Trần sư đệ sẽ chết ở đây thật mất."
Thấy tình cảnh Hứa Lạc Trần, Tô Trường Ngự đành cố gắng khuyên can.
"Ngươi tránh ra cho ta. Hôm nay ta phải đánh chết tên nghiệt đồ này."
Thái Hoa đạo nhân cảm thấy một búng máu cuộn lên đầu.
Một bức họa đang yên ổn tuyệt vời, lại bị Hứa Lạc Trần phá tan không còn bộ dáng gì!
Vẽ người, đã bị giảm giá mạnh.
Đề thơ của người khác, bị giảm thêm một mớ.
Độc nhất là lại còn hạ lạc khoản? Đã giảm còn bị giảm, rồi lại giảm thêm!
Nhưng thứ khiến Thái Hoa đạo nhân mất đi lý trí nhất, chính là dấu gạch xóa.
Một bức họa vốn giá trị năm sáu ngàn lượng hoàng kim, chỉ cần một thứ ấy, không chừng cả một trăm lượng hoàng kim cũng còn không bán nổi!
Thái Hoa đạo nhân có thể khoan dung cho việc vẽ người.
Nhưng cái này thì ông thật sự là không nhịn được!
Mấy nghìn lượng hoàng kim mà!
Chỉ vì thế mà thoáng cái không còn nữa!
Lòng ông đau như đao cắt.
Không, cái này còn đau xót hơn là cắt lòng ông nữa.
Tô Trường Ngự lập tức lấy ra một bức tranh.
"Sư phụ, tiểu sư đệ còn vẽ một bức nữa. Bức này hình như không có vấn đề gì cả."
Tô Trường Ngự vội vàng lên tiếng, trải tranh ra, hi vọng có thể làm Thái Hoa đạo nhân bớt giận.
"Còn nữa?"
Nghe thấy còn có bức khác, Thái Hoa đạo nhân sửng sốt.
Ông vội quay qua nhìn.
Là một bức họa vẽ cảnh đêm. Trong tranh không có người, hơn nữa còn có đề thơ, còn có cả con dấu lạc khoản.
Cái này tuyệt.
Cái này tuyệt.
Thái Hoa đạo nhân bỏ ngay cây gậy gỗ trong tay xuống, hết sức chăm chú thưởng thức bức họa.
Hứa Lạc Trần nhìn chung đã tránh được một kiếp.
Y nằm liệt dưới đất, trong mắt đầy sự không phục và phẫn nộ.
Y nghĩ mãi mà không rõ, không phải chỉ là một bức họa hay sao?
Sao các người lại làm thế?
Vì một bức họa, mà đánh mình thành cái dạng này.
Chẳng lẽ trong lòng các người, Hứa Lạc Trần ta còn không quan trọng bằng một bức họa?
Trong mắt Hứa Lạc Trần đầy u oán và bi thương.
Y thật là khó chịu.
Không, y là cực kỳ khó chịu.
Khó chịu muốn chết.
Hồi nãy bị Tô Trường Ngự đánh một trận, thì thôi đi!
Không ngờ lại còn bị sư phụ đánh cho một trận tơi bời nữa.
Thế này thì ai mà chịu nổi!
Quan trọng nhất là, nếu y phạm phải tội lỗi tày trời, bị đánh y cũng phục, cũng không phải là chưa từng bị đánh.
Nhưng mà chỉ vì một bức họa mà đánh y đến thành cái dạng này.
Y thật sự không phục.
"Tuyệt, tuyệt, tuyệt. Thượng phẩm phi kiếm có hi vọng."
Đúng lúc này, Thái Hoa đạo nhân chợt nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng kích động.
Bức họa này, muốn thi có thi, muốn cảnh có cảnh, muốn ý có ý.
Hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ.
Lửa giận vừa rồi nay đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nhưng Hứa Lạc Trần đang nằm dưới đất lại ngơ ra.
Thượng phẩm phi kiếm?
Sư phụ, người điên hay con điên vậy?
Một bức họa với thượng phẩm phi kiếm thì có quan hệ gì với nhau?
Y mờ mịt.
Cảm thấy sư phụ thật bị điên rồi.
Nếu không điên, sao tự nhiên đang êm đẹp lại nói năng mê sảng vậy.
Lại còn thượng phẩm phi kiếm?
Mang cả Thanh Vân Đạo Tông đi bán, cũng không mua nổi một thanh thượng phẩm phi kiếm nữa là!
Giờ này khắc này.
Tô Trường Ngự nhìn ánh mắt ngơ ngác của Hứa Lạc Trần.
Hiểu ngay y đang nghĩ cái gì.
"Lạc Trần, đệ có biết là, đệ đã gây ra đại họa hay không?"
Tô Trường Ngự mở miệng, giọng điệu không tốt chút nào.
Chuyện này đổi thành ai cũng không thể nào nói tốt nổi.
Bức họa rõ ràng ít nhất có thể bán bốn năm nghìn lượng hoàng kim, lại bị hắn phá thành như vậy, bây giờ ngay cả một trăm lượng hoàng kim có khi còn không tới. Nói lời khó nghe thì là, nếu như Hứa Lạc Trần không phải là sư đệ của hắn, thì hắn còn muốn giết y luôn cơ.
Gây ra đại họa?
Lúc này Hứa Lạc Trần khóc thật.
Y nằm liệt dưới đất, tay chân không ngừng cào cào, y như con nít.
"Các người muốn đánh thì đánh, còn bịa đặt ra tội danh cho ta làm gì. Hu hu hu hu, ta biết mà, ta có tài văn chương hơn các người, các người ganh tị với ta chứ gì?"
"Đại sư huynh, thường ngày huynh đã hẹp hòi, lúc nào cũng đố kị với đệ, nhưng không ngờ, chỉ vì để đạp đệ xuống, mà huynh có thể làm chuyện như vậy."
"Cả sư phụ nữa. Con biết thường ngày người yêu chiều đại sư huynh, chính là hi vọng đại sư huynh có thể kế thừa chức vị chưởng môn. Con cũng không có nói gì hết. Nhưng mà sư phụ người lại chỉ vì thiên vị đại sư huynh, mà tận lực chèn ép con như thế này. Con không phục, con không phục, hu hu hu hu!"
Hứa Lạc Trần càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng thì không còn để ý hình tượng gì nữa, gào lên khóc.
Nhìn thấy Hứa Lạc Trần như thế.
Thái Hoa đạo nhân cũng tỉnh táo lại.
Ông nhìn Hứa Lạc Trần, đầy không vui.
"Mi đang nói bậy gì hả? Mi có biết là mi đã tự tay hủy hoại một bức danh họa đáng giá vạn lượng hoàng kim hay không?"
Ánh mắt Thái Hoa đạo nhân nhìn Hứa Lạc Trần cứ như muốn đánh thêm trận nữa.
Hả?
Danh họa giá vạn lượng hoàng kim?
Người xác định là vạn lượng hoàng kim, chứ không phải là vạn đồng tiền?
Người hù con à?
Tranh như này, mà bán được tiền hả?
Hứa Lạc Trần không khóc nữa, nhìn Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự đầy nghi ngờ.
"Trường Ngự, ngươi nói cho nó nghe đi."
Thái Hoa đạo nhân không muốn để ý tới Hứa Lạc Trần nữa, lại quay qua ngắm bức tranh vẽ cảnh đêm.
"Tiểu sư đệ này của chúng ta, được gọi là Thanh Liên Cư Sĩ, là một tài tử nổi danh của Tấn Quốc. Tranh họa của hắn đều có giá cả vạn lượng hoàng kim một bức. Một bức như thế này, ít nhất phải là năm vạn lượng hoàng kim."
Tô Trường Ngự giải thích.
Hứa Lạc Trần lệch miệng ra cười.
Năm vạn lượng hoàng kim.
Huynh đừng hù đệ!
Tưởng Hứa Lạc Trần đệ là đồ ngu hả?
Ngay cả năm vạn đồng tiền y còn chưa bao giờ nhìn thấy nữa là!
Không phải y muốn cười nhạo Tô Trường Ngự.
Ý huynh là năm vạn đồng tiền đúng không?
Hứa Lạc Trần lại nhanh chóng cảm thấy khó chịu.
Y không ngờ, trong lòng Tô Trường Ngự, y lại là một kẻ ngu.
"Đệ không tin?"
Tô Trường Ngự chỉ liếc một cái là nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần không trả lời.
Nhưng ý tứ thì rất rõ.
Nếu bức tranh này mà có giá năm vạn lượng hoàng kim.
Y sẽ tát miệng mình lệch đi luôn!
Năm vạn lượng hoàng kim là khái niệm gì?
Ngay cả năm vạn đồng tiền y cũng còn chưa có bao giờ.
Huống chi năm vạn lượng hoàng kim!
Không cần nói Thanh Vân Đạo Tông.
Dù chỉ là những tiên môn nhị phẩm nghèo kiết xác, thì cũng chưa chắc có thể xuất ra được năm vạn lượng hoàng kim!
Năm vạn lượng hoàng kim, có thể khiến Thanh Vân Đạo Tông tấn thẳng lên cấp tam phẩm, cả tông môn tha hồ ăn uống thỏa thuê.
"Nếu chứng minh được cho mi thấy thì sao?"
Tô Trường Ngự cũng phát bực.
Ngươi hủy hoại một bức họa còn chưa tính, còn dám bày ra cái phong thái như này?
"Đại sư huynh, ta không có ý gì khác. Nếu bức tranh thật có giá năm vạn lượng hoàng kim, ta sẽ tự tát mình lệch miệng đi luôn! "
Hứa Lạc Trần mở miệng, giọng vô cùng kiên định.
Cái này nếu quả thật đáng giá năm vạn lượng hoàng kim, y chấp nhận trận đánh tơi bời này của Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự.
Không, đánh thế vẫn còn chưa đủ, có đánh nữa y cũng chịu.
Tô Trường Ngự còn chưa kịp trả lời.
Tiếng Thái Hoa đạo nhân đã vang lên.
"Ngươi chắc chắn?"
Thái Hoa đạo nhân nhìn Hứa Lạc Trần, thần sắc nghiêm túc.
"Con chắc chắn. Nếu quả thật bán được năm vạn lượng hoàng kim, không cần nói gì khác, sư phụ người và đại sư huynh có đánh con chết, con cũng không kêu một tiếng."
"Nhưng nếu như không được, thì sao?"
Hứa Lạc Trần thật sự không tin.
Nếu là thật, y cam tâm bị hai người cùng đánh.
Nhưng nếu như không thật thì sao?
"Nếu không làm được, ta truyền ngay chức vị chưởng môn cho ngươi."
Thái Hoa đạo nhân nói với giọng không hài lòng.
"Được!"
Nghe thấy cái chức chưởng môn, Hứa Lạc Trần đồng ý ngay tắp lự.
Một lời đồng ý luôn.
"Được. Lạc Trần a Lạc Trần, vi sư thấy mi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trường Ngự, cho nó ít thuốc chữa thương, rồi cùng xuống núi."
Thái Hoa đạo nhân còn muốn đánh y nữa đó, chỉ là chưa tìm được lí do thôi.
Giờ thì hay rồi, Hứa Lạc Trần tự đưa mình tới cửa.
“Vâng.”
Tô Trường Ngự gật đầu, hắn cũng rất là muốn đánh Hứa Lạc Trần, nếu Hứa Lạc Trần đã tự đưa mình tới cửa, vậy thì tốt.
Vậy thì, đừng trách hắn.
"Không cần, con tự có thuốc chữa thương. Sư phụ, người lập cam kết đi, đỡ phải sau này lại chối."
Hứa Lạc Trần từ chối thuốc chữa thương của Tô Trường Ngự, tự lôi ra hai viên Huyết Khí Đan, đồng thời bảo Thái Hoa đạo nhân lập giao kèo.
Để cho khỏi bị nói miệng không bằng chứng.
Câu này của y làm Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân giận sôi lên.
Nhưng hai người không thèm nói gì.
Đợi lát nữa sẽ cho y tha hồ mà nghi ngờ cuộc đời.
Một giờ sau.
Ba bóng người, cùng đi xuống núi.
***
Thanh Vân Đạo Tông.
Ngoài đại điện.
Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang ra.
Tô Trường Ngự đứng ở ngoài cửa, không dám bước vào.
"Đồ thiên sát chết tiệt nhà ngươi! "
"Mi còn dám đề thơ vào nữa? Ai cho mi dũng khí đó hả?"
"Ta đánh chết tên nghiệt đồ nhà mi."
"Đừng đánh, đừng đánh, xin đừng đánh nữa. Sư phụ, rốt cuộc con làm sai cái gì."
"Hu hu hu hu, sư phụ, con thật sắp chịu hết nổi rồi. Người đừng đánh nữa, đánh nữa con chết mất."
"Sư phụ, không phải chỉ là một bức họa thôi sao? Sao hai người làm vậy?"
"Sư phụ, con không phục!!!!!"
"A a a a!"
"Mi còn không phục? Mi còn dám cãi?"
"Cái đồ thiên sát nhà ngươi. Ngươi có biết bức họa này giá trị bao nhiêu hoàng kim không?"
"Ta muốn đánh chết ngươi!!!!!"
Những tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết vang lên.
Tô Trường Ngự đứng ngoài cửa cũng còn thấy hoảng.
Tuy lúc đó hắn đánh Hứa Lạc Trần cũng là như thế, nhưng mà lúc đó hắn không bình tĩnh. Bây giờ hắn tỉnh táo, nghe thấy tiếng kêu gào kia, Tô Trường Ngự quả thật không dám đi vào.
"Hứa Lạc Trần a Hứa Lạc Trần, sư huynh đã dốc hết sức giúp đệ, mà sao đệ cứ tự mình đi tìm đường chết thế! Đệ ơi là đệ! Đúng là đáng đời."
Tô Trường Ngự vô cùng bất đắc dĩ.
Tuy hắn không dám đi vào, nhưng dù sao cũng không thể đứng đây mở to mắt nhìn Hứa Lạc Trần bị đánh chết được!
Con người khi ở trong trạng thái cực kì phẫn nộ, sẽ rất dễ bị mất đi lý trí.
Nên, Tô Trường Ngự cắn răng, đẩy cửa ra.
Hắn lập tức nhìn thấy Hứa Lạc Trần đang nằm dài trên đất.
Trong đại điện.
Hứa Lạc Trần nằm trên đất, thở thoi thóp, như một con chó chết.
Thái Hoa đạo nhân cầm một cây gậy gỗ, đang quất mạnh lên người y.
Ông hành động như đang bị điên, hai mắt đỏ rực.
Thấy vậy, Tô Trường Ngự không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May quá. Sư phụ vẫn còn có chút lý trí, chỉ dùng gậy gỗ quất Hứa Lạc Trần, như vậy quá lắm cũng chỉ bị tổn thương da thịt mà thôi.
"Đại sư huynh, cứu đệ! Sư phụ nổi điên muốn giết người!"
Nhìn thấy có người đi vào, Hứa Lạc Trần như nhìn thấy cứu tinh, khào khào kêu lên.
Hứa Lạc Trần rất khó chịu.
Không, bây giờ không phải chỉ là khó chịu, mà hắn vừa giận vừa khó chịu.
Không phải là một bức họa thôi sao?
Mà đánh mình tới mức độ này?
Vì sao các người đều đố kị tài văn chương của ta?
Nhưng y sợ, sợ Tô Trường Ngự tới đây đánh phụ.
Điều khó chịu nhất là, y thực sự không ngờ, chỉ trong vòng một ngày, mà cả sư phụ mình kính trọng lẫn sư huynh mình kính yêu đều chỉ vì đố kị tài văn chương mà đánh đập y tàn nhẫn.
Đúng là, làm người thì không thể quá ưu tú.
"Sư phụ, đừng đánh, đừng đánh nữa. Ngài đánh nữa, Lạc Trần sư đệ sẽ chết ở đây thật mất."
Thấy tình cảnh Hứa Lạc Trần, Tô Trường Ngự đành cố gắng khuyên can.
"Ngươi tránh ra cho ta. Hôm nay ta phải đánh chết tên nghiệt đồ này."
Thái Hoa đạo nhân cảm thấy một búng máu cuộn lên đầu.
Một bức họa đang yên ổn tuyệt vời, lại bị Hứa Lạc Trần phá tan không còn bộ dáng gì!
Vẽ người, đã bị giảm giá mạnh.
Đề thơ của người khác, bị giảm thêm một mớ.
Độc nhất là lại còn hạ lạc khoản? Đã giảm còn bị giảm, rồi lại giảm thêm!
Nhưng thứ khiến Thái Hoa đạo nhân mất đi lý trí nhất, chính là dấu gạch xóa.
Một bức họa vốn giá trị năm sáu ngàn lượng hoàng kim, chỉ cần một thứ ấy, không chừng cả một trăm lượng hoàng kim cũng còn không bán nổi!
Thái Hoa đạo nhân có thể khoan dung cho việc vẽ người.
Nhưng cái này thì ông thật sự là không nhịn được!
Mấy nghìn lượng hoàng kim mà!
Chỉ vì thế mà thoáng cái không còn nữa!
Lòng ông đau như đao cắt.
Không, cái này còn đau xót hơn là cắt lòng ông nữa.
Tô Trường Ngự lập tức lấy ra một bức tranh.
"Sư phụ, tiểu sư đệ còn vẽ một bức nữa. Bức này hình như không có vấn đề gì cả."
Tô Trường Ngự vội vàng lên tiếng, trải tranh ra, hi vọng có thể làm Thái Hoa đạo nhân bớt giận.
"Còn nữa?"
Nghe thấy còn có bức khác, Thái Hoa đạo nhân sửng sốt.
Ông vội quay qua nhìn.
Là một bức họa vẽ cảnh đêm. Trong tranh không có người, hơn nữa còn có đề thơ, còn có cả con dấu lạc khoản.
Cái này tuyệt.
Cái này tuyệt.
Thái Hoa đạo nhân bỏ ngay cây gậy gỗ trong tay xuống, hết sức chăm chú thưởng thức bức họa.
Hứa Lạc Trần nhìn chung đã tránh được một kiếp.
Y nằm liệt dưới đất, trong mắt đầy sự không phục và phẫn nộ.
Y nghĩ mãi mà không rõ, không phải chỉ là một bức họa hay sao?
Sao các người lại làm thế?
Vì một bức họa, mà đánh mình thành cái dạng này.
Chẳng lẽ trong lòng các người, Hứa Lạc Trần ta còn không quan trọng bằng một bức họa?
Trong mắt Hứa Lạc Trần đầy u oán và bi thương.
Y thật là khó chịu.
Không, y là cực kỳ khó chịu.
Khó chịu muốn chết.
Hồi nãy bị Tô Trường Ngự đánh một trận, thì thôi đi!
Không ngờ lại còn bị sư phụ đánh cho một trận tơi bời nữa.
Thế này thì ai mà chịu nổi!
Quan trọng nhất là, nếu y phạm phải tội lỗi tày trời, bị đánh y cũng phục, cũng không phải là chưa từng bị đánh.
Nhưng mà chỉ vì một bức họa mà đánh y đến thành cái dạng này.
Y thật sự không phục.
"Tuyệt, tuyệt, tuyệt. Thượng phẩm phi kiếm có hi vọng."
Đúng lúc này, Thái Hoa đạo nhân chợt nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng kích động.
Bức họa này, muốn thi có thi, muốn cảnh có cảnh, muốn ý có ý.
Hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ.
Lửa giận vừa rồi nay đã hoàn toàn bị dập tắt.
Nhưng Hứa Lạc Trần đang nằm dưới đất lại ngơ ra.
Thượng phẩm phi kiếm?
Sư phụ, người điên hay con điên vậy?
Một bức họa với thượng phẩm phi kiếm thì có quan hệ gì với nhau?
Y mờ mịt.
Cảm thấy sư phụ thật bị điên rồi.
Nếu không điên, sao tự nhiên đang êm đẹp lại nói năng mê sảng vậy.
Lại còn thượng phẩm phi kiếm?
Mang cả Thanh Vân Đạo Tông đi bán, cũng không mua nổi một thanh thượng phẩm phi kiếm nữa là!
Giờ này khắc này.
Tô Trường Ngự nhìn ánh mắt ngơ ngác của Hứa Lạc Trần.
Hiểu ngay y đang nghĩ cái gì.
"Lạc Trần, đệ có biết là, đệ đã gây ra đại họa hay không?"
Tô Trường Ngự mở miệng, giọng điệu không tốt chút nào.
Chuyện này đổi thành ai cũng không thể nào nói tốt nổi.
Bức họa rõ ràng ít nhất có thể bán bốn năm nghìn lượng hoàng kim, lại bị hắn phá thành như vậy, bây giờ ngay cả một trăm lượng hoàng kim có khi còn không tới. Nói lời khó nghe thì là, nếu như Hứa Lạc Trần không phải là sư đệ của hắn, thì hắn còn muốn giết y luôn cơ.
Gây ra đại họa?
Lúc này Hứa Lạc Trần khóc thật.
Y nằm liệt dưới đất, tay chân không ngừng cào cào, y như con nít.
"Các người muốn đánh thì đánh, còn bịa đặt ra tội danh cho ta làm gì. Hu hu hu hu, ta biết mà, ta có tài văn chương hơn các người, các người ganh tị với ta chứ gì?"
"Đại sư huynh, thường ngày huynh đã hẹp hòi, lúc nào cũng đố kị với đệ, nhưng không ngờ, chỉ vì để đạp đệ xuống, mà huynh có thể làm chuyện như vậy."
"Cả sư phụ nữa. Con biết thường ngày người yêu chiều đại sư huynh, chính là hi vọng đại sư huynh có thể kế thừa chức vị chưởng môn. Con cũng không có nói gì hết. Nhưng mà sư phụ người lại chỉ vì thiên vị đại sư huynh, mà tận lực chèn ép con như thế này. Con không phục, con không phục, hu hu hu hu!"
Hứa Lạc Trần càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng thì không còn để ý hình tượng gì nữa, gào lên khóc.
Nhìn thấy Hứa Lạc Trần như thế.
Thái Hoa đạo nhân cũng tỉnh táo lại.
Ông nhìn Hứa Lạc Trần, đầy không vui.
"Mi đang nói bậy gì hả? Mi có biết là mi đã tự tay hủy hoại một bức danh họa đáng giá vạn lượng hoàng kim hay không?"
Ánh mắt Thái Hoa đạo nhân nhìn Hứa Lạc Trần cứ như muốn đánh thêm trận nữa.
Hả?
Danh họa giá vạn lượng hoàng kim?
Người xác định là vạn lượng hoàng kim, chứ không phải là vạn đồng tiền?
Người hù con à?
Tranh như này, mà bán được tiền hả?
Hứa Lạc Trần không khóc nữa, nhìn Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự đầy nghi ngờ.
"Trường Ngự, ngươi nói cho nó nghe đi."
Thái Hoa đạo nhân không muốn để ý tới Hứa Lạc Trần nữa, lại quay qua ngắm bức tranh vẽ cảnh đêm.
"Tiểu sư đệ này của chúng ta, được gọi là Thanh Liên Cư Sĩ, là một tài tử nổi danh của Tấn Quốc. Tranh họa của hắn đều có giá cả vạn lượng hoàng kim một bức. Một bức như thế này, ít nhất phải là năm vạn lượng hoàng kim."
Tô Trường Ngự giải thích.
Hứa Lạc Trần lệch miệng ra cười.
Năm vạn lượng hoàng kim.
Huynh đừng hù đệ!
Tưởng Hứa Lạc Trần đệ là đồ ngu hả?
Ngay cả năm vạn đồng tiền y còn chưa bao giờ nhìn thấy nữa là!
Không phải y muốn cười nhạo Tô Trường Ngự.
Ý huynh là năm vạn đồng tiền đúng không?
Hứa Lạc Trần lại nhanh chóng cảm thấy khó chịu.
Y không ngờ, trong lòng Tô Trường Ngự, y lại là một kẻ ngu.
"Đệ không tin?"
Tô Trường Ngự chỉ liếc một cái là nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần không trả lời.
Nhưng ý tứ thì rất rõ.
Nếu bức tranh này mà có giá năm vạn lượng hoàng kim.
Y sẽ tát miệng mình lệch đi luôn!
Năm vạn lượng hoàng kim là khái niệm gì?
Ngay cả năm vạn đồng tiền y cũng còn chưa có bao giờ.
Huống chi năm vạn lượng hoàng kim!
Không cần nói Thanh Vân Đạo Tông.
Dù chỉ là những tiên môn nhị phẩm nghèo kiết xác, thì cũng chưa chắc có thể xuất ra được năm vạn lượng hoàng kim!
Năm vạn lượng hoàng kim, có thể khiến Thanh Vân Đạo Tông tấn thẳng lên cấp tam phẩm, cả tông môn tha hồ ăn uống thỏa thuê.
"Nếu chứng minh được cho mi thấy thì sao?"
Tô Trường Ngự cũng phát bực.
Ngươi hủy hoại một bức họa còn chưa tính, còn dám bày ra cái phong thái như này?
"Đại sư huynh, ta không có ý gì khác. Nếu bức tranh thật có giá năm vạn lượng hoàng kim, ta sẽ tự tát mình lệch miệng đi luôn! "
Hứa Lạc Trần mở miệng, giọng vô cùng kiên định.
Cái này nếu quả thật đáng giá năm vạn lượng hoàng kim, y chấp nhận trận đánh tơi bời này của Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự.
Không, đánh thế vẫn còn chưa đủ, có đánh nữa y cũng chịu.
Tô Trường Ngự còn chưa kịp trả lời.
Tiếng Thái Hoa đạo nhân đã vang lên.
"Ngươi chắc chắn?"
Thái Hoa đạo nhân nhìn Hứa Lạc Trần, thần sắc nghiêm túc.
"Con chắc chắn. Nếu quả thật bán được năm vạn lượng hoàng kim, không cần nói gì khác, sư phụ người và đại sư huynh có đánh con chết, con cũng không kêu một tiếng."
"Nhưng nếu như không được, thì sao?"
Hứa Lạc Trần thật sự không tin.
Nếu là thật, y cam tâm bị hai người cùng đánh.
Nhưng nếu như không thật thì sao?
"Nếu không làm được, ta truyền ngay chức vị chưởng môn cho ngươi."
Thái Hoa đạo nhân nói với giọng không hài lòng.
"Được!"
Nghe thấy cái chức chưởng môn, Hứa Lạc Trần đồng ý ngay tắp lự.
Một lời đồng ý luôn.
"Được. Lạc Trần a Lạc Trần, vi sư thấy mi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trường Ngự, cho nó ít thuốc chữa thương, rồi cùng xuống núi."
Thái Hoa đạo nhân còn muốn đánh y nữa đó, chỉ là chưa tìm được lí do thôi.
Giờ thì hay rồi, Hứa Lạc Trần tự đưa mình tới cửa.
“Vâng.”
Tô Trường Ngự gật đầu, hắn cũng rất là muốn đánh Hứa Lạc Trần, nếu Hứa Lạc Trần đã tự đưa mình tới cửa, vậy thì tốt.
Vậy thì, đừng trách hắn.
"Không cần, con tự có thuốc chữa thương. Sư phụ, người lập cam kết đi, đỡ phải sau này lại chối."
Hứa Lạc Trần từ chối thuốc chữa thương của Tô Trường Ngự, tự lôi ra hai viên Huyết Khí Đan, đồng thời bảo Thái Hoa đạo nhân lập giao kèo.
Để cho khỏi bị nói miệng không bằng chứng.
Câu này của y làm Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân giận sôi lên.
Nhưng hai người không thèm nói gì.
Đợi lát nữa sẽ cho y tha hồ mà nghi ngờ cuộc đời.
Một giờ sau.
Ba bóng người, cùng đi xuống núi.
Danh sách chương