"Bọn chúng ở kia, mau đuổi theo."
"Thập công chúa ở ngay phía trước, mau đuổi theo."
"Giết!"
Giữa núi non, những bóng người thi nhau xuất hiện, đông đảo phải tới mấy ngàn người, xuyên qua giữa rừng.
Diệp Bình bình tĩnh, kéo Hạ Thanh Mặc chạy như điên.
"Ân công, sao ngươi không ngự kiếm phi hành?"
Hạ Thanh Mặc bị kéo chạy nhanh thì hơi vất vả, nàng là công chúa cao quý, làm sao chịu nổi chuyện chạy như điên thế này.
Hạ Thanh Mặc rất tò mòm, vì sao Diệp Bình cứ chạy bằng chân, ngự kiếm phi hành không tốt hơn à? Nàng thấy bụng mình nôn nao muốn ói.
"Ta không biết ngự kiếm phi hành."
Diệp Bình lúng túng, hắn không biết ngự kiếm phi hành, vì Đại sư huynh chưa dạy hắn.
Sau này đi Tấn quốc Học Phủ, Diệp Bình cũng chưa học được Ngự Kiếm Thuật, không phải Tấn quốc Học Phủ không dạy Ngự Kiếm Thuật, cũng không phải là Diệp Bình lười, mà cái chính là không phải Đại sư huynh dạy, thì Diệp Bình không muốn học.
"????"
Hạ Thanh Mặc bối rối.
Một người Trúc Cơ sơ kỳ, khí huyết hoả lò, trong nháy mắt bố trí xong trận pháp, mà ngươi nói ngươi không biết ngự kiếm thuật?
Giống như một tài tử siêu đẳng đầy bụng kinh luân nói mình không biết viết chữ vậy.
Hạ Thanh Mặc lập tức lấy lại tinh thần, nói với Diệp Bình.
"Ân công, hay để ta dạy Ngự Kiếm Thuật cho ngươi nhé?"
Hạ Thanh Mặc nói, nàng thật sự không chịu nổi sự lắc lư này.
"Thanh Mặc công chúa, ta không có ý gì đâu, nhưng đại sư huynh của ta là tuyệt thế Kiếm Tiên, ta muốn chờ đợi đại sư huynh truyền thuật ngự kiếm cho ta thôi, cảm ơn ý tốt của ngươi."
Diệp Bình vừa chạy như điên, vừa đáp.
"Không phải, ân công, ngươi chạy thế này, ta… ta không chịu được."
Hạ Thanh Mặc dở khóc dở cười, chủ yếu là nàng thật sự không chịu nổi, tốc độ của Diệp Bình nhanh quá, ngự kiếm phi hành còn có thể dùng cương khí hộ thể, Diệp Bình thuần túy chạy như điên thế này, nếu không có thân thể cường hãn, thì không thể nào chịu nổi.
Nàng thật sự là không chịu nổi.
"Vậy..."
Diệp Bình lúng túng, hắn nhìn ra, Hạ Thanh Mặc thật sự là khó chịu, nhịp hít thở không còn đều đặn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Nhưng nếu giảm tốc độ, nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Mà không giảm tốc độ, Hạ Thanh Mặc sẽ gặp chuyện không may.
Ài, nữ nhân thật là phiền phức.
Diệp Bình buồn bực.
"Ân công, ngươi yên tâm, tuy ta truyền thụ Ngự Kiếm Thuật cho ngươi, không thể bằng Đại sư huynh của ngươi, nhưng nhất định là không tệ đâu, nó là thuật ngự kiếm đứng đầu trong Tàng Kinh Các của Đại Hạ vương triều đó."
"Nếu sau này người không cần tới, lại nhờ đại sư huynh của người dạy cho cũng được mà."
"Trong những lúc đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt, ta nghĩ Đại sư huynh của người sẽ không trách tội người đâu."
Hạ Thanh Mặc tận tình khuyên.
Quả nhiên, nàng nói như vậy.
Diệp Bình bị dao động.
"Được rồi, đã như vậy, chỉ đành như thế thôi, ài."
Diệp Bình đầy bất đắc dĩ.
Hạ Thanh Mặc thấy hơi khó chịu.
Ở Đại Hạ vương triều nàng có một ngoại hiệu, là Tàng Kinh Các di động, trên cơ bản đừng nói các loại bí tịch tâm pháp của Đại Hạ vương triều, ngay cả bí tịch tâm pháp của bốn Đại Vương Triều còn lại nàng cũng biết chút ít.
Tùy tiện nói ra vài bí tịch tâm pháp cao cấp, cả Đại Hạ vương triều ai mà không muốn?
Vậy mà hôm nay nàng đã chủ động đòi truyền thụ bí pháp cho người ta, người ta lại còn không muốn.
Hạ Thanh Mặc thật rất muốn biết, Đại sư huynh trong miệng Diệp Bình là ai.
Nhưng hiện giờ, phải tranh thủ thời gian truyền thụ bí pháp trước đã.
"Ân công, bí pháp này, tên là Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, là ngự kiếm chi thuật vô cùng lừng danh của Đại Hạ vương triều, ta đọc khẩu quyết cho người, người ghi nhớ nhé."
Hạ Thanh Mặc nói.
"Tâm ta như nước, ý ta như gió, thân ta tiêu dao, Thần ta tự tại..."
Hạ Thanh Mặc bắt đầu truyền khẩu quyết của "Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật" cho Diệp Bình.
Khẩu quyết không dài, chỉ trong nháy mắt Diệp Bình đã nhớ xong.
Sau đó bắt đầu lĩnh ngộ.
"Ân công, nếu ngươi thấy bí pháp này hơi khó, để ta đổi cái khác cho ngươi."
Đọc khẩu quyết xong, Hạ Thanh Mặc dè dặt nói.
Nàng thấy hơi hối hận.
Chắc vì thấy Diệp Bình có vẻ coi thường mình, nên nàng đã lấy ngay thuật ngự kiếm mạnh nhất trong Tàng Kinh Các của Đại Hạ vương triều để truyền cho hắn.
Ngự Kiếm Thuật là kiếm thuật cơ bản nhất, nhưng cái Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật này không hề dễ học chút nào.
Dù là thiên tài kiếm đạo, cũng phải mất mấy tháng mới lĩnh ngộ được.
Nàng không biết truyền thụ cho Diệp Bình thế này, Diệp Bình có nắm nổi hay sao.
Nếu không thì phiền lắm.
Nhưng Hạ Thanh Mặc vừa nói xong, trong tích tắc một thanh phi kiếm đã xuất hiện trong tay Diệp Bình.
Là phi kiếm Tô Trường Ngự đưa cho hắn.
Diệp Bình vẫn luôn cất nó ở trong đan điền, nay đã học xong Ngự Kiếm Thuật, Diệp Bình định thử một phen.
"Tâm ta như nước, ý ta như gió, thân ta tiêu dao, thần ta tự tại."
Diệp Bình nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ngộ.
Đúng lúc này.
Một cơn gió mát thổi qua.
Phi kiếm trong tay Diệp Bình, như có linh trí, to ra gấp mấy lần, xuất hiện ở dưới chân hắn.
Viuuuuu.
Tốc độ Diệp Bình tăng vọt cả chục lần, như hóa thành một làn gió, vượt qua trăm sông ngàn núi.
"Ý như gió!"
Trong nháy mắt, Hạ Thanh Mặc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ trong mười lần hô hấp, Diệp Bình không những lĩnh ngộ ra Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, mà còn lĩnh ngộ tới tận cảnh giới thứ hai của Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật.
Tâm ta như nước, đây là cảnh giới tầng thứ nhất, kiếm pháp như nước, ngự kiếm nhu hòa.
Ý ta như gió, đây là cảnh giới tầng thứ hai, tâm ý như gió, ngự kiếm cực nhanh.
Thân ta tiêu dao, đây là cảnh giới tầng thứ ba, tiêu dao thế gian, ngự kiếm tùy thân.
Thân ta tự tại, đây là cảnh giới tầng thứ tư, trời tự tại, ngự kiếm theo tinh thần.
Bình thường dù là thiên tài kiếm đạo, cũng phải mất mấy tháng, mới có thể miễn cưỡng với tới cảnh giới tầng thứ nhất.
Nhưng Diệp Bình vẻn vẹn chỉ tốn mười hơi thở, đã xông thẳng tới cảnh giới tầng thứ hai.
Ngự kiếm như gió, tùy tâm sở dục.
Tư chất này... Quả thực là yêu nghiệt.
Hạ Thanh Mặc cảm thấy, tư chất của Diệp Bình, không hề thua kém những ca ca kia của mình.
Nàng không thể tưởng tượng, chỉ một Thanh Châu nho nhỏ, lại có được một thiên tài như hắn!
Ý Diệp Bình như gió, rong chơi vô cùng vui vẻ trên bầu trời.
Hắn cảm nhận được khoái cảm khi ngự kiếm, hắn mở to mắt, dù trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng khả năng khống chế này làm hắn rất khoan khoái dễ chịu.
Chớp mắt một cái, Diệp Bình đã vọt đi hơn ngàn mét.
Chớp thêm cái nữa, hắn đã trở về chỗ cũ.
Tốc độ này quả thực là kinh khủng.
Trước đây nhờ sức mạnh thân thể, tốc độ tối đa của Diệp Bình chính là đi ba ngàn dặm một ngày.
Nhưng bây giờ có Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, Diệp Bình cảm thấy một ngày đi ba mươi ngàn dặm là chuyện nhỏ, hắn còn có thể đi được nhiều hơn.
"Sao tốc độ tên này đột nhiên nhanh vậy."
"Mau mau đuổi theo, đừng nói nhảm nữa."
"Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo, mau đuổi theo."
"Dùng bạo huyết đan đuổi theo hắn, không được để hắn chạy thoát."
Những bóng người phóng lên trời, nãy giờ bọn họ chỉ chạy trong rừng, là vì sợ bị Diệp Bình phát hiện, bây giờ Diệp Bình đã ngự kiếm phi hành, bọn họ không cần ẩn núp nữa.
Lấy pháp khí ra, đuổi theo Diệp Bình.
"Ân công chạy mau."
Hạ Thanh Mặc thấy nhiều người đuổi tới, vội kêu Diệp Bình.
Diệp Bình chẳng chút chần chừ, liếc qua một cái, sau hóa thành một trận gió biến mất tại chỗ.
Tốc độ nhanh tới mức làm người ta tức lộn ruột.
Trên bầu trời, đông đảo đệ tử Ma Thần Giáo bối rối tập thể.
Tốc độ Diệp Bình nhanh quá, nhanh tới mức bọn họ không nhìn theo kịp bằng mắt thường.
Nếu đuổi theo được, đương nhiên bọn họ sẽ đuổi theo, nhưng vấn đề là tốc độ này ai mà đuổi theo cho kịp?
Bọn họ còn chưa kịp hồi thần.
Diệp Bình chợt quay trở lại.
Làm đệ tử Ma Thần Giáo lại bối rối.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, sao Diệp Bình lại quay lại?
"Ân công, người làm gì vậy?"
Đừng nói bọn họ, ngay cả Hạ Thanh Mặc cũng thấy tò mò.
Đã chạy thoát rồi, sao lại quay trở về?
Tư duy người này khó hiểu quá.
Trên phi kiếm, Diệp Bình kinh ngạc.
Lúc đầu, đúng là hắn muốn bỏ chạy, nhưng trước khi đi, nhìn thoáng qua đám người kia, phát hiện đám người này đều là đệ tử Ma Thần Giáo.
Đệ tử Ma Thần Giáo!
Nếu đổi lại là tu sĩ khác, hắn sẽ thật sự bỏ chạy ngay, dù đối phương có tu vi không bằng hắn, cũng có thể kiến nhiều cắn chết voi.
Nhưng đệ tử Ma Thần Giáo thì khác.
Đây không phải tặng công đức cho mình miễn phí à?
Ở trong mắt Diệp Bình, đệ tử Ma Thần Giáo chính là công đức! =))
Nên sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Bình liền quay trở lại.
"Thanh Mặc công chúa, người đuổi theo giết ngươi, đều là đệ tử Ma Thần Giáo đúng không?"
Diệp Bình hỏi.
"Đúng, trong cảnh nội Tấn quốc, chỉ có một mình Ma Thần Giáo là dám đối kháng với Đại Hạ vương triều."
Hạ Thanh Mặc không hiểu, nàng không rõ ý của Diệp Bình là gì.
"Thanh Mặc công chúa, sau này những chuyện như vậy nên nói ra sớm nhé."
Lấy được đáp án, Diệp Bình liền thở phào, trong mắt đầy vẻ chờ mong, nhìn chăm chú vào đám đệ tử Ma Thần Giáo.
Chúng đệ tử bối rối.
Bọn họ không hiểu Diệp Bình rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Đệ tử Ma Thần Giáo thì sao?
Đệ tử Ma Thần Giáo thì không mạnh hả? Đại ca, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Có thể nghiêm túc chút được hay không?
"Không cần nói nhảm, giết."
"Bắt sống công chúa."
"Giết."
Nhưng dù Diệp Bình có giở trò gì, bọn họ cũng mặc kệ. Ai nấy nhào tới công kích hắn, chỉ trong tích tắc, đủ loại pháp bảo phi kiếm, bắn thẳng về phía Diệp Bình.
Nói tóm lại, nhiệm vụ của bọn họ là bắt sống công chúa, những chuyện khác, mặc kệ.
Mấy ngàn bóng người vọt tới, trên bầu trời, như một đám kiến hôi, tạo thành một cái hình tròn, vây Diệp Bình vào giữa.
"Ân công, chạy mau, tuy thực lực ngươi mạnh, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, đừng có cậy mạnh."
Hạ Thanh Mặc vội mở miệng, bảo Diệp Bình tranh thủ thời gian chạy mau, dù nàng biết thực lực Diệp Bình rất mạnh, nhưng cũng không thể làm như vậy.
Nhiều người cả đánh tới như vậy, dù có là tu sĩ Kim Đan cũng phải chết ở chỗ này.
Huống hồ khá đông trong số bọn đệ tử này Ma Thần Giáo đều là Tu sĩ Trúc Cơ, kiến nhiều cắn chết voi không phải nói giỡn đâu.
Nhưng Diệp Bình đã vỗ nhẹ lên vai nàng. Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt đầy tự tin, khiến Hạ Thanh Mặc không nói được gì nữa.
Viuuuuu.
Trong nháy mắt, khi tất cả đệ tử Ma Thần Giáo đều đã vây quanh Diệp Bình.
Ánh sáng vàng từ trong người Diệp Bình bừng ra.
Lúc này, Diệp Bình chẳng khác gì một vầng mặt trời, sau đầu hắn, xuất hiện ra kim luân độ hóa tầng thứ nhất, sáng tới mức chói mắt.
"A!!!"
"Kim luân độ hóa?"
"Là kim luân độ hóa?"
"Chạy mau, tên nhóc này có kim luân độ hóa!"
"Đây là cao nhân tuyệt thế của Đại Hạ vương triều, hắn đang giả heo ăn thịt hổ."
"Chạy mau!"
"Thì ra lời đồn là thật, hắn thật sự có kim luân độ hóa!"
"Không thể nào, không thể nào, hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa, ta không tin, ta không tin!"
"Mau, mau, mau đi báo cho các đại nhân biết, dù có chết cũng phải báo được tin này về, nếu không sau này sẽ có thêm người chết ở trong tay hắn."
"Diệp Bình, ngươi thật âm hiểm hèn hạ, ngươi là đồ tiểu nhân."
"Ngươi còn không bằng cả đệ tử Ma Giáo ta, ngươi hèn hạ."
Mấy ngàn đệ tử Ma Thần Giáo chỉ trong nháy mắt đã bị kim luân độ hóa quét trúng, không kịp kêu lên tiếng nào, cả người đã tiêu tán giữa trời xanh.
Đám đệ tử Ma Thần Giáo ở phía sau chưa bị quét tới, đều vô cùng khủng hoảng, hét vang chửi rủa Diệp Bình, trong mắt đầy hận ý.
Nhưng dù bọn họ có chửi rủa thế nào, kết quả là mấy ngàn đạo công đức chi lực, vẫn cuồn cuộn chui vào trong thân thể Diệp Bình.
Lúc này.
Đệ tử Ma Thần Giáo hoàn toàn bối rối.
Hạ Thanh Mặc cũng hoàn toàn bối rối.
Thân thể vô địch, khí huyết hoả lò, trong nháy mắt bày trận pháp, tư chất kiếm đạo nghịch thiên, giờ lại còn có cả kim luân độ hóa.
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì đây?
Đại Hạ vương triều có yêu nghiệt, nhưng không tài nào yêu nghiệt bằng hắn!
Chỉ hơn hai mươi tuổi đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, tiện tay ném linh thạch lên trời, trận khí trận đồ cũng chả cần, đã bố trí xong trận pháp truyền tống, Ngự Kiếm Thuật đệ nhất của Đại Hạ vương triều, chỉ trong vòng mười hơi thở liền học được, chẳng những học được, còn bay thẳng vào tới tầng cảnh giới thứ hai.
Giờ còn siêu hơn nữa, có cả kim luân độ hóa luôn!!!
Hạ Thanh Mặc hoàn toàn không biết nói gì.
Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Diệp Bình lại quay trở về.
Loại tà ma ngoại đạo này, sợ nhất là cái gì? Chính là những thứ như độ hóa Kim Quang, huống chi còn là kim luân độ hóa.
Là một người có kiến thức, Hạ Thanh Mặc biết rõ hơn ai hết, kim luân độ hóa ghê gớm như thế nào.
Cả Tấn quốc, chỉ có một người có được kim luân độ hóa.
Mạnh mẽ như Trần quốc, đứng đầu mười nước, cũng chỉ có ba người có được kim luân độ hóa mà thôi.
Còn cả Đại Hạ vương triều, cường giả có được kim luân độ hóa, không quá một trăm người.
Tuy Phật môn ở Đại Hạ vương triều không cường đại lắm, nhưng nhiêu đó cũng đủ để chứng minh muốn ngưng tụ kim luân độ hóa là rất rất khó khăn.
Dưới tình huống bình thường, muốn có kim quang độ hóa, cao nhân đắc đạo phải tích góp công đức từng tí một cả ngàn năm, nhưng muốn ngưng tụ ra kim luân độ hóa, thì quả thực là người si nói mộng.
Dựa theo khí huyết của Diệp Bình, Hạ Thanh Mặc có thể xác định, tuổi của hắn tuyệt đối không quá hai mươi lăm tuổi.
Quá lắm chỉ lớn hơn mình một hai tuổi mà thôi.
Vậy mà, ở độ tuổi này, đã ngưng tụ được kim luân độ hóa.
Thật đúng là quá không hợp thói thường đấy.
Lúc này, Hạ Thanh Mặc đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Đây quả thực rất không hợp thói thường.
Tất cả đệ tử Ma Thần Giáo, thi nhau tan tác. Một giây trước còn hò hét nhau vây giết Diệp Bình, dáng vẻ đầy càn rỡ, một khắc sau đã như chọc phải tổ ong vò vẽ, chạy tán loạn khắp nơi, ai nấy chỉ ước mình có thêm hai cái chân nữa để chạy cho nhanh.
"Độ Hóa Kim Quang Kiếm."
Tiếc thay, trước mặt nhiều công đức như vậy, Diệp Bình không có thứ gọi là lưu tình.
Mấy ngàn tia kiếm khí màu vàng chém ra, sau khi nắm giữ Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, kiếm khí của Diệp Bình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, tốc độ tăng chóng mặt.
Chỉ trong tích tắc, lại là mấy ngàn đệ tử Ma Thần Giáo đã mất mạng dưới Độ Hóa Kim Quang Kiếm.
Diệp Bình như một thiên thần.
Tới lúc cuối, cơ thể hắn tỏa ra kim quang rực rỡ, độ hóa toàn bộ đệ tử của Ma Thần Giáo.
Trước sau tổng cộng gần cả mấy mươi ngàn đệ tử Ma Thần Giáo đã táng thân dưới kim luân độ hóa của Diệp Bình.
Mấy chục ngàn đạo công đức, mỗi một đạo công đức đều không hề nhỏ, tuy không bằng cả triệu oan hồn khi trước, nhưng cũng không phải là ít.
Nhưng, ngay lúc này, Diệp Bình chợt có một cảm giác khó tả. Hắn nheo mắt, khống chế phi kiếm biến mất ngay tại chỗ.
Oanh!
Ngay lúc Diệp Bình biến mất, một tiếng nổ kinh khủng vang lên, một thanh phi kiếm chém vỡ hư không nơi này.
Vụ nổ hất Diệp Bình bay đi, làm khí huyết của hắn quay cuồng, tóc tai dựng đứng.
Có người đánh lén mình.
Diệp Bình hắng giọng, cố dằn khí huyết trở xuống, nhìn quanh với vẻ đề phòng.
Viuuu.
Thêm một đạo kiếm khí chém tới.
Diệp Bình lại biến mất ngay tại chỗ, may mà tu luyện Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, nếu không có thứ này, e là không sao né kịp.
"Ân công, chúng ta bay về phía nam. Ly Châu ở phía nam, bay chưa tới ba canh giờ là sẽ đến, chờ tới Ly Châu, chúng ta sẽ được an toàn."
Hạ Thanh Mặc nói…
"Được."
Diệp Bình không nhiều lời, khống chế phi kiếm hóa thành một trận gió, biến mất ngay tại chỗ, bay về phía nam.
"Ngươi không trốn thoát đâu."
Ngay lúc này, tiếng Hàn Mặc vọng tới.
Ông ta đi theo đệ tử Ma Thần Giáo lần tới đây. Lúc đầu, ông ta không định động thủ, cường giả Tấn quốc đã tới rồi, ông ta không muốn bại lộ thân phận của mình, nên chỉ âm thầm quan sát, nghĩ rằng đệ tử Ma Thần Giáo đông như vậy, thế nào cũng bắt sống được Thập công chúa.
Chỉ cần bắt được Thập công chúa, vậy mọi việc đều dễ nói.
Không ngờ, Diệp Bình lại có kim luân độ hóa, quả thật đã làm Hàn Mặc chấn động.
Lúc này, Hàn Mặc không chỉ còn muốn bắt sống Thập công chúa, ông ta còn muốn bắt cả Diệp Bình.
Diệp Bình còn trẻ tuổi mà đã không tưởng tượng nổi như vậy, nhất định có truyền thừa bất thế.
Ông ta muốn có truyền thừa của Diệp Bình.
"Tiền bối, Vương đạo hữu sao rồi? Đã chết chưa? Chờ hắn tỉnh dậy, chuyển lời cho hắn giúp ta, ta thật sự không biết hắn yếu, nên mới ra tay nặng như thế."
"Còn nữa, tiền bối, ngươi là sư phụ hắn, ngươi phải dạy hắn học nghệ chưa tinh thì đừng tìm người khác làm phiền chứ? Lần này may là gặp ta, chứ nếu gặp phải người khác, coi chừng chết thật rồi đó."
Diệp Bình vừa chạy vừa nói. Hắn đây là đang cố ý chọc giận Hàn Mặc, để làm ông ta mất kiểm soát.
Nhưng Hàn Mặc không thèm để ý tới lời nói của Diệp Bình.
Sống mấy trăm năm, nếu còn để mình mắc lừa trò này, thì quả là ngu xuẩn.
"Đừng cố gắng nữa, ngươi không trốn thoát bàn tay của ta đâu."
Hàn Mặc lạnh lùng mở miệng.
Ông ta thò bàn tay ra, bóp một cái, một kiếm trận mạnh mẽ xuất hiện ngay phía trước Diệp Bình, xoắn giết mọi thứ.
Viuuuu.
Diệp Bình xoay người né kiếm trận, đồng thời, quay lại lo lắng nhìn Hạ Thanh Mặc.
"Trên người ngươi có linh thạch không?"
Diệp Bình hỏi.
"Không..."
Hạ Thanh Mặc lúng túng.
Linh thạch trên người nàng đều đã xài hết rồi.
"Phiền quá."
Diệp Bình cau mày, vừa mới bố trí trận pháp truyền tống hồi nãy, linh thạch xài cả rồi.
Hắn thấy hơi hối hận vì đã không hỏi Lý Nguyệt nhiều linh thạch hơn.
Nhưng đâu ai ngờ được, truyền tống về nhà thôi, mà cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Bình hơi bực bội, chỉ có thể chạy lung tung né tránh.
Hàn Mặc đạo nhân muốn bắt sống cả hai, một là cố kỵ Thập công chúa, hai là không muốn giết Diệp Bình nữa, nên ra tay rất cẩn thận, không ra tay quá độc, nếu không tình hình đã không được như thế này.
Một nén nhang sau.
Diệp Bình chạy tán loạn, như con ruồi không đầu.
Đúng lúc này, Hạ Thanh Mặc ở đằng sau lại nói.
"Ân công, phía trước là mộ quỷ Lâm Hà, chỗ nào cũng có mê trận, hơn nữa oán khí rất nặng, phải cẩn thận."
Hạ Thanh Mặc lên tiếng nhắc Diệp Bình.
"Mộ quỷ Lâm Hà?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại đi tới mộ quỷ Lâm Hà!
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng dũng cảm.
Phanh!
Nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ, kiếm khí của Hàn Mặc đã lại chém tới, lực nổ cực mạnh hất hắn bay văng cả mấy ngàn thước.
Phụt.
Diệp Bình phun máu tươi, trong người chấn động, khí huyết cuộn ngược, may mà hắn có khí lực như rồng, chứ nếu đổi thành người khác thì đã chết rồi.
"Khí lực như rồng, quả là ghê gớm."
Trên bầu trời, Hàn Mặc không khỏi thán phục.
Nhưng thán phục thì thán phục, Hàn Mặc hóa thành một tia chớp, phóng tới định bắt sống Diệp Bình.
Đúng lúc này.
Diệp Bình mở ra ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu, thi triển Chúc Long Tiên Ấn, khí huyết trong người quay cuồng thiêu đốt, khống chế phi kiếm bay thẳng về phía mộ quỷ Lâm Hà.
Chỉ trong nháy mắt, tốc độ Diệp Bình tăng vọt, đạt tới cực hạn.
Chưa tới ba hơi thở, hắn đã vượt qua khoảng cách trăm dặm, xông vào mộ quỷ Lâm Hà.
Đây là tốc độ cực hạn của hắn.
"Muốn dùng độ hóa oan hồn để tăng thực lực?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?"
Thân ảnh Hàn Mặc xuất hiện ở mộ quỷ Lâm Hà.
Ông ta đã đoán ra suy nghĩ của Diệp Bình, nhưng không hề sợ hãi, trái lại còn cảm thấy Diệp Bình quá ngu.
Ông ta không biết, kế hoạch thật sự của Diệp Bình.
Không phải là như thế.
"Thập công chúa ở ngay phía trước, mau đuổi theo."
"Giết!"
Giữa núi non, những bóng người thi nhau xuất hiện, đông đảo phải tới mấy ngàn người, xuyên qua giữa rừng.
Diệp Bình bình tĩnh, kéo Hạ Thanh Mặc chạy như điên.
"Ân công, sao ngươi không ngự kiếm phi hành?"
Hạ Thanh Mặc bị kéo chạy nhanh thì hơi vất vả, nàng là công chúa cao quý, làm sao chịu nổi chuyện chạy như điên thế này.
Hạ Thanh Mặc rất tò mòm, vì sao Diệp Bình cứ chạy bằng chân, ngự kiếm phi hành không tốt hơn à? Nàng thấy bụng mình nôn nao muốn ói.
"Ta không biết ngự kiếm phi hành."
Diệp Bình lúng túng, hắn không biết ngự kiếm phi hành, vì Đại sư huynh chưa dạy hắn.
Sau này đi Tấn quốc Học Phủ, Diệp Bình cũng chưa học được Ngự Kiếm Thuật, không phải Tấn quốc Học Phủ không dạy Ngự Kiếm Thuật, cũng không phải là Diệp Bình lười, mà cái chính là không phải Đại sư huynh dạy, thì Diệp Bình không muốn học.
"????"
Hạ Thanh Mặc bối rối.
Một người Trúc Cơ sơ kỳ, khí huyết hoả lò, trong nháy mắt bố trí xong trận pháp, mà ngươi nói ngươi không biết ngự kiếm thuật?
Giống như một tài tử siêu đẳng đầy bụng kinh luân nói mình không biết viết chữ vậy.
Hạ Thanh Mặc lập tức lấy lại tinh thần, nói với Diệp Bình.
"Ân công, hay để ta dạy Ngự Kiếm Thuật cho ngươi nhé?"
Hạ Thanh Mặc nói, nàng thật sự không chịu nổi sự lắc lư này.
"Thanh Mặc công chúa, ta không có ý gì đâu, nhưng đại sư huynh của ta là tuyệt thế Kiếm Tiên, ta muốn chờ đợi đại sư huynh truyền thuật ngự kiếm cho ta thôi, cảm ơn ý tốt của ngươi."
Diệp Bình vừa chạy như điên, vừa đáp.
"Không phải, ân công, ngươi chạy thế này, ta… ta không chịu được."
Hạ Thanh Mặc dở khóc dở cười, chủ yếu là nàng thật sự không chịu nổi, tốc độ của Diệp Bình nhanh quá, ngự kiếm phi hành còn có thể dùng cương khí hộ thể, Diệp Bình thuần túy chạy như điên thế này, nếu không có thân thể cường hãn, thì không thể nào chịu nổi.
Nàng thật sự là không chịu nổi.
"Vậy..."
Diệp Bình lúng túng, hắn nhìn ra, Hạ Thanh Mặc thật sự là khó chịu, nhịp hít thở không còn đều đặn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Nhưng nếu giảm tốc độ, nhất định sẽ bị đuổi kịp.
Mà không giảm tốc độ, Hạ Thanh Mặc sẽ gặp chuyện không may.
Ài, nữ nhân thật là phiền phức.
Diệp Bình buồn bực.
"Ân công, ngươi yên tâm, tuy ta truyền thụ Ngự Kiếm Thuật cho ngươi, không thể bằng Đại sư huynh của ngươi, nhưng nhất định là không tệ đâu, nó là thuật ngự kiếm đứng đầu trong Tàng Kinh Các của Đại Hạ vương triều đó."
"Nếu sau này người không cần tới, lại nhờ đại sư huynh của người dạy cho cũng được mà."
"Trong những lúc đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt, ta nghĩ Đại sư huynh của người sẽ không trách tội người đâu."
Hạ Thanh Mặc tận tình khuyên.
Quả nhiên, nàng nói như vậy.
Diệp Bình bị dao động.
"Được rồi, đã như vậy, chỉ đành như thế thôi, ài."
Diệp Bình đầy bất đắc dĩ.
Hạ Thanh Mặc thấy hơi khó chịu.
Ở Đại Hạ vương triều nàng có một ngoại hiệu, là Tàng Kinh Các di động, trên cơ bản đừng nói các loại bí tịch tâm pháp của Đại Hạ vương triều, ngay cả bí tịch tâm pháp của bốn Đại Vương Triều còn lại nàng cũng biết chút ít.
Tùy tiện nói ra vài bí tịch tâm pháp cao cấp, cả Đại Hạ vương triều ai mà không muốn?
Vậy mà hôm nay nàng đã chủ động đòi truyền thụ bí pháp cho người ta, người ta lại còn không muốn.
Hạ Thanh Mặc thật rất muốn biết, Đại sư huynh trong miệng Diệp Bình là ai.
Nhưng hiện giờ, phải tranh thủ thời gian truyền thụ bí pháp trước đã.
"Ân công, bí pháp này, tên là Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, là ngự kiếm chi thuật vô cùng lừng danh của Đại Hạ vương triều, ta đọc khẩu quyết cho người, người ghi nhớ nhé."
Hạ Thanh Mặc nói.
"Tâm ta như nước, ý ta như gió, thân ta tiêu dao, Thần ta tự tại..."
Hạ Thanh Mặc bắt đầu truyền khẩu quyết của "Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật" cho Diệp Bình.
Khẩu quyết không dài, chỉ trong nháy mắt Diệp Bình đã nhớ xong.
Sau đó bắt đầu lĩnh ngộ.
"Ân công, nếu ngươi thấy bí pháp này hơi khó, để ta đổi cái khác cho ngươi."
Đọc khẩu quyết xong, Hạ Thanh Mặc dè dặt nói.
Nàng thấy hơi hối hận.
Chắc vì thấy Diệp Bình có vẻ coi thường mình, nên nàng đã lấy ngay thuật ngự kiếm mạnh nhất trong Tàng Kinh Các của Đại Hạ vương triều để truyền cho hắn.
Ngự Kiếm Thuật là kiếm thuật cơ bản nhất, nhưng cái Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật này không hề dễ học chút nào.
Dù là thiên tài kiếm đạo, cũng phải mất mấy tháng mới lĩnh ngộ được.
Nàng không biết truyền thụ cho Diệp Bình thế này, Diệp Bình có nắm nổi hay sao.
Nếu không thì phiền lắm.
Nhưng Hạ Thanh Mặc vừa nói xong, trong tích tắc một thanh phi kiếm đã xuất hiện trong tay Diệp Bình.
Là phi kiếm Tô Trường Ngự đưa cho hắn.
Diệp Bình vẫn luôn cất nó ở trong đan điền, nay đã học xong Ngự Kiếm Thuật, Diệp Bình định thử một phen.
"Tâm ta như nước, ý ta như gió, thân ta tiêu dao, thần ta tự tại."
Diệp Bình nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ngộ.
Đúng lúc này.
Một cơn gió mát thổi qua.
Phi kiếm trong tay Diệp Bình, như có linh trí, to ra gấp mấy lần, xuất hiện ở dưới chân hắn.
Viuuuuu.
Tốc độ Diệp Bình tăng vọt cả chục lần, như hóa thành một làn gió, vượt qua trăm sông ngàn núi.
"Ý như gió!"
Trong nháy mắt, Hạ Thanh Mặc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ trong mười lần hô hấp, Diệp Bình không những lĩnh ngộ ra Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, mà còn lĩnh ngộ tới tận cảnh giới thứ hai của Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật.
Tâm ta như nước, đây là cảnh giới tầng thứ nhất, kiếm pháp như nước, ngự kiếm nhu hòa.
Ý ta như gió, đây là cảnh giới tầng thứ hai, tâm ý như gió, ngự kiếm cực nhanh.
Thân ta tiêu dao, đây là cảnh giới tầng thứ ba, tiêu dao thế gian, ngự kiếm tùy thân.
Thân ta tự tại, đây là cảnh giới tầng thứ tư, trời tự tại, ngự kiếm theo tinh thần.
Bình thường dù là thiên tài kiếm đạo, cũng phải mất mấy tháng, mới có thể miễn cưỡng với tới cảnh giới tầng thứ nhất.
Nhưng Diệp Bình vẻn vẹn chỉ tốn mười hơi thở, đã xông thẳng tới cảnh giới tầng thứ hai.
Ngự kiếm như gió, tùy tâm sở dục.
Tư chất này... Quả thực là yêu nghiệt.
Hạ Thanh Mặc cảm thấy, tư chất của Diệp Bình, không hề thua kém những ca ca kia của mình.
Nàng không thể tưởng tượng, chỉ một Thanh Châu nho nhỏ, lại có được một thiên tài như hắn!
Ý Diệp Bình như gió, rong chơi vô cùng vui vẻ trên bầu trời.
Hắn cảm nhận được khoái cảm khi ngự kiếm, hắn mở to mắt, dù trong lòng có hơi sợ hãi, nhưng khả năng khống chế này làm hắn rất khoan khoái dễ chịu.
Chớp mắt một cái, Diệp Bình đã vọt đi hơn ngàn mét.
Chớp thêm cái nữa, hắn đã trở về chỗ cũ.
Tốc độ này quả thực là kinh khủng.
Trước đây nhờ sức mạnh thân thể, tốc độ tối đa của Diệp Bình chính là đi ba ngàn dặm một ngày.
Nhưng bây giờ có Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, Diệp Bình cảm thấy một ngày đi ba mươi ngàn dặm là chuyện nhỏ, hắn còn có thể đi được nhiều hơn.
"Sao tốc độ tên này đột nhiên nhanh vậy."
"Mau mau đuổi theo, đừng nói nhảm nữa."
"Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo, mau đuổi theo."
"Dùng bạo huyết đan đuổi theo hắn, không được để hắn chạy thoát."
Những bóng người phóng lên trời, nãy giờ bọn họ chỉ chạy trong rừng, là vì sợ bị Diệp Bình phát hiện, bây giờ Diệp Bình đã ngự kiếm phi hành, bọn họ không cần ẩn núp nữa.
Lấy pháp khí ra, đuổi theo Diệp Bình.
"Ân công chạy mau."
Hạ Thanh Mặc thấy nhiều người đuổi tới, vội kêu Diệp Bình.
Diệp Bình chẳng chút chần chừ, liếc qua một cái, sau hóa thành một trận gió biến mất tại chỗ.
Tốc độ nhanh tới mức làm người ta tức lộn ruột.
Trên bầu trời, đông đảo đệ tử Ma Thần Giáo bối rối tập thể.
Tốc độ Diệp Bình nhanh quá, nhanh tới mức bọn họ không nhìn theo kịp bằng mắt thường.
Nếu đuổi theo được, đương nhiên bọn họ sẽ đuổi theo, nhưng vấn đề là tốc độ này ai mà đuổi theo cho kịp?
Bọn họ còn chưa kịp hồi thần.
Diệp Bình chợt quay trở lại.
Làm đệ tử Ma Thần Giáo lại bối rối.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, sao Diệp Bình lại quay lại?
"Ân công, người làm gì vậy?"
Đừng nói bọn họ, ngay cả Hạ Thanh Mặc cũng thấy tò mò.
Đã chạy thoát rồi, sao lại quay trở về?
Tư duy người này khó hiểu quá.
Trên phi kiếm, Diệp Bình kinh ngạc.
Lúc đầu, đúng là hắn muốn bỏ chạy, nhưng trước khi đi, nhìn thoáng qua đám người kia, phát hiện đám người này đều là đệ tử Ma Thần Giáo.
Đệ tử Ma Thần Giáo!
Nếu đổi lại là tu sĩ khác, hắn sẽ thật sự bỏ chạy ngay, dù đối phương có tu vi không bằng hắn, cũng có thể kiến nhiều cắn chết voi.
Nhưng đệ tử Ma Thần Giáo thì khác.
Đây không phải tặng công đức cho mình miễn phí à?
Ở trong mắt Diệp Bình, đệ tử Ma Thần Giáo chính là công đức! =))
Nên sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Bình liền quay trở lại.
"Thanh Mặc công chúa, người đuổi theo giết ngươi, đều là đệ tử Ma Thần Giáo đúng không?"
Diệp Bình hỏi.
"Đúng, trong cảnh nội Tấn quốc, chỉ có một mình Ma Thần Giáo là dám đối kháng với Đại Hạ vương triều."
Hạ Thanh Mặc không hiểu, nàng không rõ ý của Diệp Bình là gì.
"Thanh Mặc công chúa, sau này những chuyện như vậy nên nói ra sớm nhé."
Lấy được đáp án, Diệp Bình liền thở phào, trong mắt đầy vẻ chờ mong, nhìn chăm chú vào đám đệ tử Ma Thần Giáo.
Chúng đệ tử bối rối.
Bọn họ không hiểu Diệp Bình rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Đệ tử Ma Thần Giáo thì sao?
Đệ tử Ma Thần Giáo thì không mạnh hả? Đại ca, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Có thể nghiêm túc chút được hay không?
"Không cần nói nhảm, giết."
"Bắt sống công chúa."
"Giết."
Nhưng dù Diệp Bình có giở trò gì, bọn họ cũng mặc kệ. Ai nấy nhào tới công kích hắn, chỉ trong tích tắc, đủ loại pháp bảo phi kiếm, bắn thẳng về phía Diệp Bình.
Nói tóm lại, nhiệm vụ của bọn họ là bắt sống công chúa, những chuyện khác, mặc kệ.
Mấy ngàn bóng người vọt tới, trên bầu trời, như một đám kiến hôi, tạo thành một cái hình tròn, vây Diệp Bình vào giữa.
"Ân công, chạy mau, tuy thực lực ngươi mạnh, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, đừng có cậy mạnh."
Hạ Thanh Mặc vội mở miệng, bảo Diệp Bình tranh thủ thời gian chạy mau, dù nàng biết thực lực Diệp Bình rất mạnh, nhưng cũng không thể làm như vậy.
Nhiều người cả đánh tới như vậy, dù có là tu sĩ Kim Đan cũng phải chết ở chỗ này.
Huống hồ khá đông trong số bọn đệ tử này Ma Thần Giáo đều là Tu sĩ Trúc Cơ, kiến nhiều cắn chết voi không phải nói giỡn đâu.
Nhưng Diệp Bình đã vỗ nhẹ lên vai nàng. Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt đầy tự tin, khiến Hạ Thanh Mặc không nói được gì nữa.
Viuuuuu.
Trong nháy mắt, khi tất cả đệ tử Ma Thần Giáo đều đã vây quanh Diệp Bình.
Ánh sáng vàng từ trong người Diệp Bình bừng ra.
Lúc này, Diệp Bình chẳng khác gì một vầng mặt trời, sau đầu hắn, xuất hiện ra kim luân độ hóa tầng thứ nhất, sáng tới mức chói mắt.
"A!!!"
"Kim luân độ hóa?"
"Là kim luân độ hóa?"
"Chạy mau, tên nhóc này có kim luân độ hóa!"
"Đây là cao nhân tuyệt thế của Đại Hạ vương triều, hắn đang giả heo ăn thịt hổ."
"Chạy mau!"
"Thì ra lời đồn là thật, hắn thật sự có kim luân độ hóa!"
"Không thể nào, không thể nào, hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa, ta không tin, ta không tin!"
"Mau, mau, mau đi báo cho các đại nhân biết, dù có chết cũng phải báo được tin này về, nếu không sau này sẽ có thêm người chết ở trong tay hắn."
"Diệp Bình, ngươi thật âm hiểm hèn hạ, ngươi là đồ tiểu nhân."
"Ngươi còn không bằng cả đệ tử Ma Giáo ta, ngươi hèn hạ."
Mấy ngàn đệ tử Ma Thần Giáo chỉ trong nháy mắt đã bị kim luân độ hóa quét trúng, không kịp kêu lên tiếng nào, cả người đã tiêu tán giữa trời xanh.
Đám đệ tử Ma Thần Giáo ở phía sau chưa bị quét tới, đều vô cùng khủng hoảng, hét vang chửi rủa Diệp Bình, trong mắt đầy hận ý.
Nhưng dù bọn họ có chửi rủa thế nào, kết quả là mấy ngàn đạo công đức chi lực, vẫn cuồn cuộn chui vào trong thân thể Diệp Bình.
Lúc này.
Đệ tử Ma Thần Giáo hoàn toàn bối rối.
Hạ Thanh Mặc cũng hoàn toàn bối rối.
Thân thể vô địch, khí huyết hoả lò, trong nháy mắt bày trận pháp, tư chất kiếm đạo nghịch thiên, giờ lại còn có cả kim luân độ hóa.
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì đây?
Đại Hạ vương triều có yêu nghiệt, nhưng không tài nào yêu nghiệt bằng hắn!
Chỉ hơn hai mươi tuổi đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, tiện tay ném linh thạch lên trời, trận khí trận đồ cũng chả cần, đã bố trí xong trận pháp truyền tống, Ngự Kiếm Thuật đệ nhất của Đại Hạ vương triều, chỉ trong vòng mười hơi thở liền học được, chẳng những học được, còn bay thẳng vào tới tầng cảnh giới thứ hai.
Giờ còn siêu hơn nữa, có cả kim luân độ hóa luôn!!!
Hạ Thanh Mặc hoàn toàn không biết nói gì.
Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Diệp Bình lại quay trở về.
Loại tà ma ngoại đạo này, sợ nhất là cái gì? Chính là những thứ như độ hóa Kim Quang, huống chi còn là kim luân độ hóa.
Là một người có kiến thức, Hạ Thanh Mặc biết rõ hơn ai hết, kim luân độ hóa ghê gớm như thế nào.
Cả Tấn quốc, chỉ có một người có được kim luân độ hóa.
Mạnh mẽ như Trần quốc, đứng đầu mười nước, cũng chỉ có ba người có được kim luân độ hóa mà thôi.
Còn cả Đại Hạ vương triều, cường giả có được kim luân độ hóa, không quá một trăm người.
Tuy Phật môn ở Đại Hạ vương triều không cường đại lắm, nhưng nhiêu đó cũng đủ để chứng minh muốn ngưng tụ kim luân độ hóa là rất rất khó khăn.
Dưới tình huống bình thường, muốn có kim quang độ hóa, cao nhân đắc đạo phải tích góp công đức từng tí một cả ngàn năm, nhưng muốn ngưng tụ ra kim luân độ hóa, thì quả thực là người si nói mộng.
Dựa theo khí huyết của Diệp Bình, Hạ Thanh Mặc có thể xác định, tuổi của hắn tuyệt đối không quá hai mươi lăm tuổi.
Quá lắm chỉ lớn hơn mình một hai tuổi mà thôi.
Vậy mà, ở độ tuổi này, đã ngưng tụ được kim luân độ hóa.
Thật đúng là quá không hợp thói thường đấy.
Lúc này, Hạ Thanh Mặc đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Đây quả thực rất không hợp thói thường.
Tất cả đệ tử Ma Thần Giáo, thi nhau tan tác. Một giây trước còn hò hét nhau vây giết Diệp Bình, dáng vẻ đầy càn rỡ, một khắc sau đã như chọc phải tổ ong vò vẽ, chạy tán loạn khắp nơi, ai nấy chỉ ước mình có thêm hai cái chân nữa để chạy cho nhanh.
"Độ Hóa Kim Quang Kiếm."
Tiếc thay, trước mặt nhiều công đức như vậy, Diệp Bình không có thứ gọi là lưu tình.
Mấy ngàn tia kiếm khí màu vàng chém ra, sau khi nắm giữ Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, kiếm khí của Diệp Bình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, tốc độ tăng chóng mặt.
Chỉ trong tích tắc, lại là mấy ngàn đệ tử Ma Thần Giáo đã mất mạng dưới Độ Hóa Kim Quang Kiếm.
Diệp Bình như một thiên thần.
Tới lúc cuối, cơ thể hắn tỏa ra kim quang rực rỡ, độ hóa toàn bộ đệ tử của Ma Thần Giáo.
Trước sau tổng cộng gần cả mấy mươi ngàn đệ tử Ma Thần Giáo đã táng thân dưới kim luân độ hóa của Diệp Bình.
Mấy chục ngàn đạo công đức, mỗi một đạo công đức đều không hề nhỏ, tuy không bằng cả triệu oan hồn khi trước, nhưng cũng không phải là ít.
Nhưng, ngay lúc này, Diệp Bình chợt có một cảm giác khó tả. Hắn nheo mắt, khống chế phi kiếm biến mất ngay tại chỗ.
Oanh!
Ngay lúc Diệp Bình biến mất, một tiếng nổ kinh khủng vang lên, một thanh phi kiếm chém vỡ hư không nơi này.
Vụ nổ hất Diệp Bình bay đi, làm khí huyết của hắn quay cuồng, tóc tai dựng đứng.
Có người đánh lén mình.
Diệp Bình hắng giọng, cố dằn khí huyết trở xuống, nhìn quanh với vẻ đề phòng.
Viuuu.
Thêm một đạo kiếm khí chém tới.
Diệp Bình lại biến mất ngay tại chỗ, may mà tu luyện Đại Tự Tại Ngự Kiếm Thuật, nếu không có thứ này, e là không sao né kịp.
"Ân công, chúng ta bay về phía nam. Ly Châu ở phía nam, bay chưa tới ba canh giờ là sẽ đến, chờ tới Ly Châu, chúng ta sẽ được an toàn."
Hạ Thanh Mặc nói…
"Được."
Diệp Bình không nhiều lời, khống chế phi kiếm hóa thành một trận gió, biến mất ngay tại chỗ, bay về phía nam.
"Ngươi không trốn thoát đâu."
Ngay lúc này, tiếng Hàn Mặc vọng tới.
Ông ta đi theo đệ tử Ma Thần Giáo lần tới đây. Lúc đầu, ông ta không định động thủ, cường giả Tấn quốc đã tới rồi, ông ta không muốn bại lộ thân phận của mình, nên chỉ âm thầm quan sát, nghĩ rằng đệ tử Ma Thần Giáo đông như vậy, thế nào cũng bắt sống được Thập công chúa.
Chỉ cần bắt được Thập công chúa, vậy mọi việc đều dễ nói.
Không ngờ, Diệp Bình lại có kim luân độ hóa, quả thật đã làm Hàn Mặc chấn động.
Lúc này, Hàn Mặc không chỉ còn muốn bắt sống Thập công chúa, ông ta còn muốn bắt cả Diệp Bình.
Diệp Bình còn trẻ tuổi mà đã không tưởng tượng nổi như vậy, nhất định có truyền thừa bất thế.
Ông ta muốn có truyền thừa của Diệp Bình.
"Tiền bối, Vương đạo hữu sao rồi? Đã chết chưa? Chờ hắn tỉnh dậy, chuyển lời cho hắn giúp ta, ta thật sự không biết hắn yếu, nên mới ra tay nặng như thế."
"Còn nữa, tiền bối, ngươi là sư phụ hắn, ngươi phải dạy hắn học nghệ chưa tinh thì đừng tìm người khác làm phiền chứ? Lần này may là gặp ta, chứ nếu gặp phải người khác, coi chừng chết thật rồi đó."
Diệp Bình vừa chạy vừa nói. Hắn đây là đang cố ý chọc giận Hàn Mặc, để làm ông ta mất kiểm soát.
Nhưng Hàn Mặc không thèm để ý tới lời nói của Diệp Bình.
Sống mấy trăm năm, nếu còn để mình mắc lừa trò này, thì quả là ngu xuẩn.
"Đừng cố gắng nữa, ngươi không trốn thoát bàn tay của ta đâu."
Hàn Mặc lạnh lùng mở miệng.
Ông ta thò bàn tay ra, bóp một cái, một kiếm trận mạnh mẽ xuất hiện ngay phía trước Diệp Bình, xoắn giết mọi thứ.
Viuuuu.
Diệp Bình xoay người né kiếm trận, đồng thời, quay lại lo lắng nhìn Hạ Thanh Mặc.
"Trên người ngươi có linh thạch không?"
Diệp Bình hỏi.
"Không..."
Hạ Thanh Mặc lúng túng.
Linh thạch trên người nàng đều đã xài hết rồi.
"Phiền quá."
Diệp Bình cau mày, vừa mới bố trí trận pháp truyền tống hồi nãy, linh thạch xài cả rồi.
Hắn thấy hơi hối hận vì đã không hỏi Lý Nguyệt nhiều linh thạch hơn.
Nhưng đâu ai ngờ được, truyền tống về nhà thôi, mà cũng có thể xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Bình hơi bực bội, chỉ có thể chạy lung tung né tránh.
Hàn Mặc đạo nhân muốn bắt sống cả hai, một là cố kỵ Thập công chúa, hai là không muốn giết Diệp Bình nữa, nên ra tay rất cẩn thận, không ra tay quá độc, nếu không tình hình đã không được như thế này.
Một nén nhang sau.
Diệp Bình chạy tán loạn, như con ruồi không đầu.
Đúng lúc này, Hạ Thanh Mặc ở đằng sau lại nói.
"Ân công, phía trước là mộ quỷ Lâm Hà, chỗ nào cũng có mê trận, hơn nữa oán khí rất nặng, phải cẩn thận."
Hạ Thanh Mặc lên tiếng nhắc Diệp Bình.
"Mộ quỷ Lâm Hà?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại đi tới mộ quỷ Lâm Hà!
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý tưởng dũng cảm.
Phanh!
Nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ, kiếm khí của Hàn Mặc đã lại chém tới, lực nổ cực mạnh hất hắn bay văng cả mấy ngàn thước.
Phụt.
Diệp Bình phun máu tươi, trong người chấn động, khí huyết cuộn ngược, may mà hắn có khí lực như rồng, chứ nếu đổi thành người khác thì đã chết rồi.
"Khí lực như rồng, quả là ghê gớm."
Trên bầu trời, Hàn Mặc không khỏi thán phục.
Nhưng thán phục thì thán phục, Hàn Mặc hóa thành một tia chớp, phóng tới định bắt sống Diệp Bình.
Đúng lúc này.
Diệp Bình mở ra ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu, thi triển Chúc Long Tiên Ấn, khí huyết trong người quay cuồng thiêu đốt, khống chế phi kiếm bay thẳng về phía mộ quỷ Lâm Hà.
Chỉ trong nháy mắt, tốc độ Diệp Bình tăng vọt, đạt tới cực hạn.
Chưa tới ba hơi thở, hắn đã vượt qua khoảng cách trăm dặm, xông vào mộ quỷ Lâm Hà.
Đây là tốc độ cực hạn của hắn.
"Muốn dùng độ hóa oan hồn để tăng thực lực?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?"
Thân ảnh Hàn Mặc xuất hiện ở mộ quỷ Lâm Hà.
Ông ta đã đoán ra suy nghĩ của Diệp Bình, nhưng không hề sợ hãi, trái lại còn cảm thấy Diệp Bình quá ngu.
Ông ta không biết, kế hoạch thật sự của Diệp Bình.
Không phải là như thế.
Danh sách chương