Phủ chủ điện.

Lý Mạc Trình nhìn Từ Thường, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Và một chút hiếu kỳ.

"Phủ chủ, ngươi không đoán sai, đúng là không độc đan trong truyền thuyết."

Cho tới lúc này, khi nói ra ba chữ không độc đan, giọng Từ Thường vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Bụp.

Lý Mạc Trình túm lấy viên thuốc, bức ra một đạo đan hỏa.

Tuy tạo nghệ đan đạo của ông không giỏi lắm, nhưng nhất pháp thông chục ngàn pháp thông, là cường giả Nguyên Anh, đương nhiên Lý Mạc Trình hiểu được đan đạo.

Ông biết, không độc đan mang ý nghĩa gì.

Không độc đan, có nghĩa là, không có một chút tác dụng phụ nào cả.

Nói một cách đơn giản hơn nữa, tu sĩ tu tiên, phải hấp thu linh khí trời đất, phải đốn ngộ, phải thông suốt, phải qua thiên chuy bách luyện, mới có thể từng bước một trở nên mạnh mẽ.

Trăm năm Trúc Cơ, ngàn năm Kim Đan, chục ngàn năm Nguyên Anh.

Đối với một tông môn, có thể ngàn năm ra được một tu sĩ Kim Đan, đã là vô cùng tốt.

Nhưng đối với một vương triều, Kim Đan cũng vậy, Nguyên Anh cũng vậy, lên chiến trường đều chỉ là hạt bụi.

Năm đại Vương Triều trấn áp thiên hạ, không có nghĩa là thiên hạ thái bình, ở biên cảnh, hoang thú, yêu ma ngang dọc, trong năm Đại Vương Triều đều có Ma Giáo qua lại, và đủ loại vấn đề trong trong ngoài ngoài.

Những chuyện này đều cần phải có người để giải quyết.

Ví dụ ở Đại Hạ vương triều phương Bắc, man nhân phương bắc nhiều lần xâm phạm biên giới, lần nào giao phong ít nhất cũng mất mấy trăm ngàn người mới dẹp được một cuộc chiến loại bình thường.

Mà hàng chục ngàn tu sĩ này, đều là tu sĩ Luyện Khí tầng tám tầng chín Đại viên mãn, cứ mỗi một trăm người lại có một tu sĩ Trúc Cơ.

Nếu thảm thiết hơn chút, một trăm ngàn tu sĩ táng thân nơi biên cảnh, không phải là chuyện nhỏ đối với Đại Hạ vương triều.

Nên trong mười nước, nộp thuế trưng binh, chính là để chuẩn bị cho những loại chiến tranh như vậy.

Nhưng mà vấn đề là, trong tình hình vương triều không xảy ra chiến tranh, có mấy ai mà muốn đi tòng quân? Đa phần trưng quân đều là tuyển từ trong bình dân bách tính, dạy bọn họ phương pháp tu luyện, nhưng đương nhiên loại dân chúng này thì chỉ có tư chất bình thường, vì nếu có tư chất tốt thì đã sớm bái nhập tiên môn.

Chính nên, muốn đám người kia nhanh chóng đột phá, chỉ có một cách duy nhất, chính là dùng đan dược, trong các quân doanh, hôm nào cũng phải dùng đan dược, chính là để bọn họ trở nên mạnh mẽ sớm một chút, đột phá sớm một chút.

Như thế, lên chiến trường mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Nhưng hậu viên của việc làm này, là bị độc đan rất mạnh, đoạn tuyệt tương lai, nên tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn thì nhìn thấy khắp nơi, nhưng tu sĩ Trúc Cơ thì trong trăm chỉ có một.

Tu sĩ Kim Đan thì khỏi bàn, chẳng khác gì lông phượng sừng lân. Đa phần tu sĩ Kim Đan cảnh đều là người do triều đình phái tới, chứ trong quân doanh căn bản là không thể xuất hiện nổi một người dùng đan dược mà có tu vi Kim Đan nào.

Độc đan, là một phiền toái cực lớn.

Nên dù là năm Đại Vương Triều, hay là Ma Giáo, ai cũng nghiên cứu không độc đan, mà chưa cần nói tới đan dược không có độc, chỉ cần độc tính trong đan dược ít đi một chút thôi, là bọn họ đã vui lắm rồi.

Trong tăm Đại Vương Triều, Đại Càn Vương Triều có một cái Càn Khôn Tạo Hóa Đỉnh, dùng đỉnh này luyện đan, độc tính sẽ ít hơn đan dược bình thường chừng tám phần, nhờ vậy, Đại Càn Vương Triều mới mạnh như vậy.

Không chỉ thế, Đại Càn Vương Triều chỉ bán ra loại đan dược có bốn thành độc tính, mà kiếm lời tới đầy bồn đầy bát.

Nên cả năm Đại Vương Triều, và tất cả thế lực trong thiên hạ đều không ngừng nghiên cứu không độc đan, nếu ai nghiên cứu ra được, người đó sẽ trở thành người nổi tiếng cả trăm ngàn năm.

Đan hỏa cháy bừng, Trúc Cơ Đan cực phẩm lại trở nên sáng chói.

Một nén nhang.

Hai nén nhang.

Ba nén nhang.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Lý Mạc Trình chẳng những gia tăng đan hỏa, mà còn tăng thời gian đốt, đủ cả hai canh giờ.

Cuối cùng đan dược vẫn sáng ngời như cũ, chẳng những là không có độc tính, mà càng bị đốt nó càng sáng hơn.

"Không độc đan!"

"Không độc đan!"

"Thật sự là không độc đan, cái này... Ta! Từ trưởng lão!... Cái này!"

Đầu óc Lý Mạc Trình trống rỗng.

Ông không ngờ, cái này lại thật sự là không độc đan, làm ông không biết nên nói gì.

đối với người bình thường, không độc đan chỉ là một loại đan dược không có tác dụng phụ mà thôi.

Nhưng nếu loại đan dược này được sản xuất với số lượng lớn, chẳng cần luyện ra loại đan dược phức tạp trân quý gì, chỉ cần luyện những loại đan dược cơ bản như "Luyện Khí đan " "Khí Huyết Đan’ "Thể Phách Đan’ "Trúc Cơ Đan".

Đối với cả Tấn quốc, và cả Đại Hạ vương triều, đều là bảo vật vô giá.

Chưa nói tới Đại Hạ vương triều, chỉ cần lấy ví dụ với Tấn quốc, Tấn quốc đứng trong mười thứ hạng đầu, quốc lực không tầm thường, tài lực càng không tầm thường, chỉ cần Tấn quốc đồng ý, dược liệu để làm Khí Huyết Đan, Thể Phách Đan vân vân có thể trồng với diện tích lớn.

Chỉ cần ngươi luyện được, bảo một ngày cung cấp dược liệu để luyện cả triệu viên đan dược cũng cung cấp nổi.

Một tu sĩ bình thường, ba ngày dùng một viên, còn tu sĩ trong quân doanh một ngày một viên đã gần như là cực hạn.

Cả Tấn quốc có tứ đại quân doanh, nhân số cộng lại hơn tám trăm vạn người, nếu dùng không độc đan này, trong vòng một hai năm có lẽ vẫn chưa nhìn thấy rõ.

Nhưng chừng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, hiệu quả sẽ xuất hiện, trong một trăm tu sĩ Luyện Khí, sẽ có chừng hai, ba thậm chí bốn, năm người đột phá lên Trúc Cơ Cảnh.

Đây là khái niệm gì? Quân đội của Đại Hạ vương triều, cứ trăm người lại có một tu sĩ Trúc Cơ.

Đây chính là chỗ đáng sợ của không độc đan.

Nếu cứ thế tiếp tục kéo dài, năm mươi năm, một trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm nữa thì sao?

Cứ đi theo xu thế này, có lẽ không cần một ngàn năm, chỉ cần năm trăm năm, Tấn quốc sẽ có thực lực không thua gì Đại Hạ vương triều.

Đây chính là chỗ đáng sợ của không độc đan.

Dưới tình huống bình thường, Tấn quốc muốn phát triển thành Đại Hạ vương triều, đừng nói năm trăm năm, mà năm ngàn năm, năm chục ngàn năm, năm trăm ngàn năm cũng còn không làm được.

Nhưng không độc đan lại có thể giúp Tấn quốc có thực lực không kém gì Đại Hạ vương triều chỉ trong vòng năm trăm năm.

Nghĩ vậy, Lý Mạc Trình đã thật sự ý thức được sự khủng bố của viên không độc đan này.

"Ngoài ngươi ra, còn ai biết viên không độc đan này không?"

Lý Mạc Trình hồi thần, vô cùng nghiêm túc hỏi.

"Đệ tử Ngũ Đại, một phần đệ tử Tứ Đại và đệ tử Tam Đại, tổng cộng 475 người."

Từ Thường đáp. Hồi nãy ông quay trở lại, chính là để tính số người.

"Đây không phải là chuyện tốt, không độc đan liên quan quá lớn, có thể ảnh hưởng tới cả Tấn quốc, thậm chí cả thiên hạ."

"Đây là một bảo vật, là một thứ có thể làm thiên hạ sinh ra đại chiến, tuy ta không biết làm sao Diệp Bình luyện ra được nó, nhưng hẳn là không dễ gì làm ra được."

"Nhất định phải phong tỏa chuyện này, phong tỏa hoàn toàn triệt để. Tất cả những ai biết chuyện này, đều phải phái người canh chừng thật kĩ, không cho phép bọn họ rời khỏi Học Phủ nửa bước dù với lý do gì."

"Không thể để tin tức truyền ra ngoài Học Phủ, nếu lỡ truyền ra khỏi Học Phủ, thì tuyệt đối không thể để truyền ra Tấn quốc, bằng không, sẽ là mầm tai vạ to lớn, Từ trưởng lão hiểu chứ?"

Nghe thấy tới hơn bốn trăm người biết chuyện không độc đan, sắc mặt Lý Mạc Trình khó coi.

Loại vật này, có giá trị liên thành, cực kỳ khủng bố, nếu lỡ bị truyền ra ngoài, sẽ là mầm vạ lớn.

Hỏi thử, nếu bốn Đại Vương Triều còn lại hoặc Ma Giáo biết được không độc đan này, là do ngươi luyện chế ra, họ sẽ phản ứng gì?

Đại Càn Vương Triều nhờ có tiên khí vô thượng Càn Khôn Tạo Hóa Đỉnh, mới cường thịnh như vậy, hầu như đứng đầu cả năm Đại Vương Triều, bọn họ sẽ cho phép vương triều khác luyện chế ra không độc đan sao?

"Đương nhiên lão hủ minh bạch, cho nên mới tới báo tin cho Phủ chủ trước tiên."

Từ Thường đương nhiên là hiểu, nếu không ông đã không cấp bách như vậy, còn nhờ phủ chủ phong tỏa Học Phủ, vì nếu không phong tỏa Học Phủ, để tin tức lộ ra ngoài, sẽ không còn là việc nhỏ nữa.

Vương triều chi tranh, vận mệnh quốc gia chi tranh không phải là chuyện nhỏ, chỉ khẽ động một cái, chính là máu chảy thành sông, bá tánh kêu rên, chuyện này không hay chút nào cả.

"Hiện giờ có ba việc, Từ trưởng lão nhất định phải làm cho tốt."

Lý Mạc Trình mở miệng, đồng thời đánh ra một đạo pháp lực vào viên Trúc Cơ Đan cực phẩm, vừa làm vừa nói.

"Thứ nhất, Từ trưởng lão lập tức luyện lại viên thuốc này, bỏ thêm dược liệu khác vào, để cho nó có độc, sau đó trở lại Đan Các, bảo mọi người rằng viên thuốc này là do chính ta luyện chế, có độc tố, dù bọn họ tin hay không, cũng mặc kệ."

"Thứ hai, hỏi Diệp Bình, thuật luyện đan này có thể cho chúng ta biết được không. Dù với bất kỳ giá nào, chúng ta cũng không tiếc. Phải biết rằng, nếu có thể sản xuất thứ này hàng loạt, thì dù là đối với Tấn quốc, hay với Đại Hạ vương triều, cũng đều là một chuyện vô cùng to tát."

"Thứ ba, trấn thủ Học Phủ, trước khi ta trở về, tất cả mọi việc trong học phủ đều sẽ do người định đoạt, không cho phép bất kì ai rời đi, ngay cả chuyện của Đại Hạ công chúa cũng phải bỏ sang một bên, chuyện đó lúc này không quan trọng bằng."

"Từ trưởng lão, làm phiền người đi một chuyến, ta không thể ra mặt, chỉ có thể ở đây chờ ngươi."

Lý Mạc Trình nói ra ba việc.

Việc thứ nhất là, chuyện này không thể để truyền ra ngoài, không ai được truyền nó ra. Thứ hai là phải biết, không độc đan có thể luyện chế hàng loạt hay không, nếu có thể, thì sẽ thật sự làm rung động cả thiên hạ.

Nhưng nếu không thể, thì cũng không sao. Dù chỉ luyện ra được một ít, thì dù đối với Đại Hạ vương triều hay Tấn quốc, vẫn là một chuyện tốt, nếu không luyện ra được hàng loạt, thì luyện một ít đan dược khá trân quý mà thôi.

Những loại như Trúc Cơ Đan, phá cảnh đan, Nguyên Anh đan gì đó, chẳng những trợ giúp tu sĩ đột phá thẳng lên cảnh giới tiếp theo, mà còn không tác dụng phụ, vô cùng có ích.

Hắn nhất định phải biết chuyện này, mới có thể đi tìm Tấn quốc quốc quân, nếu không cứ mạo muội đi tìm Tấn quốc quốc quân, thì không ổn.

"Thỉnh Phủ chủ yên tâm, bây giờ ta đi ngay."

Từ Thường trưởng lão gật đầu, xong quay người rời đi ngay tức khắc, bay về phía Đan Các.

Từ Thường trưởng lão đi rồi.

Lý Mạc Trình thở hắt ra, chỉ trong có một ngày, mà đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà chuyện sau còn lớn hơn chuyện trước, làm Lý Mạc Trình thật không biết nên cười hay khóc.

Bên ngoài điện.

Từ Thường trưởng lão bay về Đan Các.

Trên đường đi, ông tùy tiện luyện chế lại viên đan dược, viên Trúc Cơ Đan liền hiện đầy vết rạn, và những sợi hắc khí.

Xung quanh đan dược có hắc khí quấn quanh.

Đã trở thành một viên độc đan.

Lúc này.

Bên ngoài Đan Các.

Hơn bốn trăm đệ tử đã bị nhốt ở đây hơn hai canh giờ.

Nhưng khác với lúc Từ Thường trưởng lão rời đi, lúc đó mọi người còn ngơ ngác như ở trong mộng, còn lúc này, hầu như tất cả đều vây quanh Diệp Bình.

Ngay cả đệ tử Tứ Đại và Tam Đại cũng dẹp hết dáng vẻ sư huynh, chủ động gọi Diệp Bình là Diệp sư huynh.

Không gọi như vậy không được.

Về tu vi, Diệp Bình là Trúc Cơ sơ kỳ, tuy không phải mạnh lắm, nhưng cũng không hề kém.

Về thực lực, Diệp Bình một mình quét ngang cả Tứ Đại lẫn Tam Đại, còn chưa đủ mạnh hay sao?

Luận kiếm pháp, chỉ điểm cho cường giả kiếm đạo đệ nhất Tấn quốc, đã đáng tôn kính hay chưa?

Về đan đạo, còn luyện ra được không độc đan.

Nói thật, tuy bọn họ không thể sánh bằng Lý Mạc Trình, từ không độc đan nghĩ ra được nhiều chuyện liên quan tới cấp độ quốc gia vương triều như vậy, nhưng ít nhất bọn họ cũng có đầu óc.

Diệp Bình luyện ra được không độc đan, hiện nay tạo mối quan hệ với hắn, sau này lỡ bị kẹt cảnh giới, tìm tài liệu nhờ hắn luyện đan cho, chả phải lợi hay không?

Nên bên ngoài Đan Các, ai nấy bàn tán xôn xao, khen Diệp Bình tới tận mây xanh.

"Diệp sư huynh, ta thật không phải khen ngươi đâu, không phải Nam quốc xuất hiện yêu nghiệt hay sao? Ta cảm thấy nếu yêu nghiệt Nam quốc đó dám tới Tấn quốc Học Phủ chúng ta, chắc chỉ có nước mất hết mặt mũi."

"Đúng vậy, đúng vậy, hiện nay mười nước đều đang bàn tán về tên yêu nghiệt Nam quốc kia, nhưng nói khó nghe chút, chả phải chỉ là hắn có thể chất thân thể mạnh mẽ thôi sao, kiếm pháp của hắn bằng được ngài chắc? Đan đạo của hắn bằng được ngài chắc?"

"Diệp sư huynh, không nói những chuyện khác, sau này ngài chính là Đại sư huynh đứng đầu trong lòng ta, ta sẽ chỉ đi theo ngài lăn lộn."

Ai nấy thi nhau mà nói, thi nhau tán dương Diệp Bình.

Giữa đám người, Diệp Bình lại không hề có một cảm giác hư vinh nào, mà trái lại còn thấy hơi lúng túng.

Hắn không thích được người ta khen cho lắm. Phải khen lẫn nhau mới là vương đạo, chỉ khen có một mình mình, không khỏi rất lúng túng.

Vào lúc này.

Từ Thường trưởng lão xuất hiện.

Thân ảnh ông xuất hiện trước mặt mọi người.

Ai nấy im bặt, đều quay qua nhìn ông.

Ánh mắt của họ nhanh chóng dời xuống viên Trúc Cơ Đan trong tay ông.

Trúc Cơ Đan vốn sáng chói như trân châu, lúc nầy lại đầy hắc khí quấn quanh, nứt rạn đáng sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một viên linh đan chút nào, ngược lại vô cùng giống như một trong mười loại độc đan hàng đầu.

"Diệp Bình, ta mới thỉnh Phủ chủ tự tay luyện hóa viên thuốc này của ngươi, có một tin tức tốt và một tin tức xấu."

"Tin tức xấu là, viên thuốc này của ngươi không phải là không độc đan."

"Nhưng tin tức tốt là, viên thuốc này, có độc tính cực ít, chỉ có hai thành độc tính so với đan dược cùng loại, cực kỳ tốt, nhưng không phải là không độc đan."

Từ Thường trưởng lão mở miệng, bác bỏ thẳng thừng viên thuốc của Diệp Bình không phải là không độc đan, sau còn bảo viên thuốc này của Diệp Bình chỉ chứa có hai thành độc tính, cho nên khi bị luyện mới không xuất ra độc tố.

Nhưng nói ra ngoài là vậy, bên trong Từ Thường lại âm thầm dùng thần thức truyền âm, bảo Diệp Bình đừng nói gì cả.

Ông lo Diệp Bình còn tâm tính thiếu niên, sẽ vội cãi lại mình.

Nhưng trên thực tế, ngay khi Từ Thường trưởng lão xuất hiện, Diệp Bình đã nhận ra viên thuốc có vấn đề, nhưng hắn không nói gì cả.

Giờ nghe thấy Từ Thường trưởng lão bảo mình đừng vội nói gì, hắn liền hành lễ.

"Xem ra là đệ tử đã hơi tự đại, đa tạ trưởng lão chỉ điểm sai lầm."

Diệp Bình hành lễ, vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.

Các đệ tử còn lại nghe thấy không phải là không độc đan, thì đều lộ ra thất vọng.

Nếu Diệp Bình luyện ra không độc đan, bọn họ có thể ăn theo dính chút ánh sáng của người ta, nhưng mà nghĩ kĩ lại, dù không phải là không độc đan, nhưng chỉ có hai thành độc tính so với những đan dược khác, vậy cũng vô cùng tốt.

"Được rồi, dạo này xảy ra một ít chuyện, Tấn quốc không yên ổn, thêm việc Diệp Bình luyện ra đan dược như này, là may mắn của Học Phủ ta, là may mắn của Tấn quốc, các ngươi đừng có truyền tin này ra ngoài, chờ tới khi mười nước thi đấu, để Diệp Bình mang lại chút hãnh diện cho Tấn quốc chúng ta, hiểu không?"

Từ Thường trưởng lão nói tiếp.

"Tuân mệnh."

Chúng đệ tử đều hiểu, đây chính là đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội.

Diệp Bình là một thiên tài tuyệt thế, kiếm đạo luyện đan trận pháp cái gì cũng tinh thông, loại thiên tài này, nếu bị người ngoài biết được, hẳn sẽ tìm đủ mọi cách đào hắn đi.

Chẳng bằng ít tiếng tăm một chút, dùng đòn sát thủ, đợi sau này bỗng nhiên nổi tiếng, vậy thì tốt hơn.

"Được rồi, bài giảng đan đạo hôm nay chấm dứt ở đây, các ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ, bỏ nhiều công sức chút, học hỏi Diệp Bình."

Từ Thường trưởng lão mở miệng, bảo mọi người đi về, bản thân ông cũng dần dần biến mất.

Lập tức, cấm chế được giải trừ, một phần đệ tử liền rời đi, nhưng đa phần vẫn còn ở lại, tiếp tục nịnh bợ Diệp Bình.

Một lúc lâu sau.

Diệp Bình trở lại chỗ ở.

Hắn bị chừng mấy trăm người vây quanh nịnh nọt cả một canh giờ.

Nói thật, da đầu đều run hết cả lên, hắn không ngờ, người ở Tấn quốc Học Phủ, lại lợi hại như vậy, khen người mà có thể khen cả một canh giờ.

Thậm chí còn có người làm thơ khen tặng hắn, làm Diệp Bình xác thực dở khóc dở cười.

Nếu không viện cớ cần tĩnh tu, chắc là không về nổi.

Sau khi Diệp Bình về chỗ ở.

Hắn không đi tu hành, mà đi tới gian phòng của mình.

Quả nhiên, vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Từ Thường trưởng lão ở trong phòng.

"Bái kiến Từ trưởng lão."

Diệp Bình hành lễ, hắn biết Từ trưởng lão sẽ tới tìm mình, nhưng không muốn để người ta biết.

"Diệp Bình, không cần đa lễ."

Từ Thường trưởng lão không đáp, mà dùng thần thức trả lời.

"Diệp Bình, đan dược ngươi luyện chế, đích thực là không độc đan, nhưng có lẽ ngươi không hiểu ý nghĩa của nó."

"Nhất thời nửa khắc, ta không thể nói cho ngươi rõ sự phi phàm của viên không độc đan này, chỉ có thể nói rằng, cấp độ của nó rất cao, sẽ đưa tới mầm tai vạ to lớn."

"Bây giờ ta chỉ muốn hỏi mấy vấn đề, mong đạo hữu có thể cho biết."

Từ Thường trưởng lão không nói chuyện dài dòng, cũng chẳng khen ngợi cái gì, mà đi thẳng vào vấn đề.

Còn dùng tới cả hai chữ đạo hữu.

"Thỉnh trưởng lão nói thẳng."

Trên thực tế, nhìn hành động của Từ Thường trưởng lão, Diệp Bình đã ngờ ngợ, không độc đan này hẳn có ý nghĩa rất lớn, nên hắn không dám nói lung tung.

Thậm chí hắn còn hơi hối hận, sao mình lại luyện ra không độc đan trước mặt mọi người.

Luyện đan xong rồi, Diệp Bình liền ngờ một việc.

Chính là chuyện Giang Bằng đã kể, cuộc chiến diệt vận của Đại Hạ vương triều năm đó, đã tiêu diệt rất nhiều tông môn ẩn thế.

Diệp Bình nghi ngờ rằng, Thanh Vân Đạo tông chính là một trong số đó, và không độc đan này rất có thể là đan pháp của tông môn.

Nếu để lộ ra, chẳng phải là hại tông môn của mình hay sao.

Cho nên, hắn không dám nói gì nhiều, còn hơi lo lắng.

Tiếng Từ Thường trưởng lão nhanh chóng vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện