Trong khe nứt.
Đoan Mộc Vân cực kì bình tĩnh.
Nàng không biết Phủ chủ có phải mang vào một con Nguyên Ma vương thật hay không.
Nhưng mà là thật cũng không sao.
Nguyên Ma cũng được, Nguyên Ma vương cũng được.
Trong mắt Đoan Mộc Vân nàng, đều chỉ là con sâu cái kiến.
Nàng là một nữ tử. Tuy trong thế giới tu tiên, nam nữ ngang hàng, nhưng trong tu hành, nữ tử thường đều yếu hơn nam tử.
Không phải là về vấn đề thiên phú, mà là trong mắt nữ tu, nhan sắc quan trọng hơn tu hành. Đối với đa số nữ tu, chỉ cần mình đủ đẹp, thì có là thiên tài cường giả, cũng đều phải quỳ dưới váy của mình.
Nên trong giới tu tiên có lưu truyền một câu nói thế này, nam nhân nắm được tu vi, mới nắm được thiên hạ, còn nữ nhân chỉ cần nắm được nam nhân, là nắm được thiên hạ.
Nhưng Đoan Mộc Vân không ủng hộ quan điểm đó.
Trái lại, nàng cho rằng dựa vào nam nhân, cuối cùng cũng chỉ là công chúa, chỉ có dựa vào bản thân, mới là Nữ Vương.
Cũng chính vì vậy, từ nhỏ Đoan Mộc Vân đã quyết chí tự cường, nỗ lực tu hành.
Nam nhân làm được, nàng cũng phải làm được.
Nam nhân làm không được, nàng cũng phải làm được.
Cho nên khi nhìn thấy mấy người Phương Lỗi, Mạc Tiếu Bình đều không qua được, nàng rất vui vẻ.
Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới chứng minh được thực lực của mình, là mạnh như thế nào.
Lúc này, khe nứt dần dần biến mất.
Nhưng ngay trong nháy mắt đó, một giọng nói vô cùng vang dội đột nhiên nổ vang bên tai nàng.
"Tại hạ Diệp Kình Phu, nữ thí chủ, xem quyền."
Giọng nói rất vang.
Đoan Mộc Vân còn chưa kịp phản ứng, một quyền kinh khủng đã xuất hiện ở trước mặt.
Phanh!
Sau một tiếng nổ mạnh, Đoan Mộc Vân bay lên, rồi nặng nề rơi xuống đất.
"Phốc!"
Đoan Mộc Vân nhổ ra ngụm máu tươi, nàng có chút bối rối.
Vừa mới vào tới mà đã trúng một quyền? Có cần phải tốc hành như vậy không?
Còn nữa, Diệp Kình Phu là ai?
Đoan Mộc Vân thật sự là bối rối, cơ bản là nàng chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, mới xuất hiện trong Nguyên Ma Bí Cảnh, mà đã trúng một quyền tàn nhẫn rồi.
Nhưng mà Đoan Mộc Vân quả thực là rất mạnh, trúng một quyền dùng ba thành sức mạnh của Diệp Bình mà không bị trọng thương, thật sự là mạnh hơn mấy người Phương Lỗi.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Vân biến mất ngay tại chỗ, nàng bắt pháp quyết, trong nháy mắt, một vầng hào quang màu lam nhạt bao phủ quanh người nàng, tạo thành một vòng bảo hộ.
BOANG....
Đồng thời, Đoan Mộc Vân rút phi kiếm, trong chốc lát, mấy ngàn đạo kiếm khí tung hoành, mỗi một đạo kiếm khí đều vô cùng hung mãnh, đủ sức chém cả Trúc Cơ Đại viên mãn.
Mấy ngàn đạo kiếm khí ào ạt đánh về phía Diệp Bình như mưa to.
Trong Nguyên Ma Bí Cảnh, Diệp Bình hóa thân Thần Ma, hắn không sợ những kiếm khí này, năm ngón tay khép lại, lại một quyền đánh tới.
"Sao mạnh quá vậy!"
"Chẳng lẽ thật sự là Nguyên Ma vương?"
Thấy như vậy, Đoan Mộc Vân kinh ngạc.
Quỳ Thủy kiếm khí của nàng, dù là tu sĩ Kim Đan cũng không dám dùng thân mình ngăn cản, mà Diệp Bình ở cách đó không xa, lại chỉ dùng thân thể, vô cùng ngang ngược lao tới.
Quỳ Thủy kiếm khí đâm vào người Diệp Bình, liền như mấy ngàn cây kim sắt đâm vào tảng đá, không tạo ra được một chút tác dụng nào.
"Nữ thí chủ, xem quyền."
Diệp Bình lại lên tiếng, vẫn là không chờ Đoan Mộc Vân kịp phản ứng, thiết quyền khủng bố đã bay thẳng tới, đánh thẳng vào má trái của Đoan Mộc Vân.
Rặc rặc!
Tiếng xương mặt vỡ nát vang lên, Đoan Mộc Vân còn chưa kịp kêu đau, Diệp Bình đã lại đánh ra một quyền nữa.
Phanh phanh phanh phanh!
Trong Nguyên Ma Bí Cảnh, Đoan Mộc Vân như một túi cát, bị Diệp Bình điên cuồng chà đạp.
Lúc này, Diệp Bình đã xác định rằng mình đã đi nhầm vào cấm địa của một Ma Môn.
Nếu không, làm sao mà ai vào đây cũng đều tìm cách giết chết hắn?
Dưới gầm trời này, có mấy danh môn chính phái hung dữ thích giết người như vậy đâu!
Bây giờ lại còn phái tới một nữ ma đầu, muốn dùng mỹ nhân kế dụ dỗ hắn. Hừ, đây còn không phải là thủ đoạn của người trong ma đạo hay sao?
Nghĩ ra điều này, đương nhiên Diệp Bình sẽ không bỏ qua.
Ngươi phái cao thủ đánh ta.
Ngươi phái cao thủ giết ta.
Nhưng ngươi không thể phái nữ nhân chơi chiêu mỹ nhân kế với ta, bởi vì trong đời Diệp mỗ, ta ghét nhất chính là đánh nữ nhân.
Nghĩ vậy, nắm đấm của Diệp Bình lại mạnh hơn một chút.
Diệp Bình sinh hận nhất là ăn hiếp nhỏ yếu, ăn hiếp nữ nhân, nhưng trong giới tu tiên này, nếu mình không tự ra tay, thì người chết sẽ chính là mình.
Nên Diệp Bình nghiến răng, để có thể sinh tồn trong giới tu tiên tàn khốc này, hắn buộc phải đánh nữ nhân này.
"A!!!!!!"
Diệp Bình tiếp tục tăng thêm lực đánh. Hắn như một Thần Ma, quyền pháp điên cuồng thi triển, khủng bố vô cùng.
Sau khi đánh một bộ quyền.
Đã hoàn toàn đánh cho Đoan Mộc Vân không còn biết gì nữa.
Có cần phải tới mức như vậy hay không?
Có cần phải bất thường tới như vậy hay không?
Ta là nữ nhân mà.
Khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi không thể đánh nhẹ chút hay sao?
Giữa chúng ta có thù oán gì hả?
Đoan Mộc Vân òa khóc, nàng khóc rất thương tâm, vốn trong lòng tự tin mười phần, không ngờ con Nguyên Ma này, lại đúng là Nguyên Ma vương, chẳng những là Nguyên Ma vương, lại còn có thân thể vô cùng mạnh mẽ.
Mạnh mẽ tới mức không hợp thói thường, cơ thể nó Quỳ Thủy kiếm khí đâm mà không thủng, thế này còn đánh cái cọng lông.
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Vân liền muốn bóp vỡ Bí Cảnh Cổ Lệnh của mình.
Nhưng Diệp Bình tay mắt lanh lẹ, đá một phát vào tay Đoan Mộc Vân, đá bay Cổ Lệnh ra ngoài, sau đó nhanh như thiểm điện chộp Cổ Lệnh vào trong tay.
"Muốn chạy? Không có cửa!"
Diệp Bình quát to, ánh mắt lạnh băng.
Hắn là tu sĩ chính đạo, hôm nay cần phải thay trời hành đạo, nhưng niệm trời xanh có đức hiếu sinh, Diệp Bình không muốn giết người, nhưng hắn sẽ phải độ hóa nữ ma đầu trước mắt.
Độ hóa Kim Luân không độ hóa được nữ ma đầu này, vậy thì dùng pháp môn độ hóa vật lý, đánh tới chừng nào nữ ma đầu này chịu thay đổi hoàn toàn thì thôi.
"Tiêu rồi!"
Cổ Lệnh bay ra khỏi tay, trong lòng Đoan Mộc Vân lạnh toát.
Có Cổ Lệnh, ít nhất còn chạy đi được, nhưng mất rồi thì rất phiền.
Chắc thật sự sẽ chết ở đây mất.
Đoan Mộc Vân lập tức lấy ra một viên đan dược màu tím, nuốt vào bụng. Thương tích của nàng liền khôi phục trong nháy mắt. Nàng rút phi kiếm, xông tới công kích Diệp Bình.
Bang bang bang bang!
Quỳ Thủy kiếm khí lại xuất ra, lần này mạnh hơn rất nhiều so với lần trước.
Kiếm Khí như mưa, ào ạt đánh tới Diệp Bình.
Những tiếng nổ mạnh thi nhau vang lên, mỗi một đạo kiếm khí, đều tạc nổ ra một cái hố sâu.
Chỉ tiếc, tốc độ Diệp Bình nhanh quá, như một đạo thiểm điện, chẳng những tốc độ cực nhanh, mà nhục thể của hắn cũng rất mạnh, bay thẳng tới Đoan Mộc Vân đánh tới.
Kiếm khí dày đặc đánh lên người Diệp Bình, vọng ra âm thanh va chạm như mưa rào.
"Nữ thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, chớ để sa đọa vào Ma Đạo."
Diệp Bình lên tiếng, ánh mắt thanh tịnh và bình tĩnh.
Nhưng quả đấm của hắn, không bình tĩnh chút nào.
Đoan Mộc Vân lại như con diều đứt dây, bay vọt qua Giác Đấu Tràng.
Ầm!
Một tiếng va chạm cực mạnh, Đoan Mộc Vân nặng nề rơi xuống đất, mặt đất vài trăm thước chung quanh hóa thành phế tích, Giác Đấu Tràng này vốn đã không lớn, giờ còn bị Diệp Bình lăn qua lăn lại như vậy, nên càng thêm tơi tả.
"Khục khục!"
Không thể không nói, Đoan Mộc Vân có thực lực rất mạnh, bị Diệp Bình tấn công mạnh như vậy, mà vẫn chưa bị ngất xỉu.
Nhưng Diệp Bình không đánh mạnh nữa.
Hắn không có ý muốn giết người, nhưng càng không muốn bị giết. Nữ nhân trước mắt này có thực lực mạnh hơn mấy người trước, nên hắn mới bị ép phải ra tay mạnh mà thôi.
Bây giờ Đoan Mộc Vân đã bị mình đánh cho gần ngất, Diệp Bình cũng thấy an tâm hơn.
"Thí chủ, có câu biển khổ vô biên quay đầu lại là bờ, tuy ta xông nhầm vào cấm địa của các ngươi, mặc dù các ngươi là người trong ma đạo, nhưng cũng phải nói chút lý lẽ chứ?"
Diệp Bình cầm Bí Cảnh cổ lệnh, đi tới trước mặt Đoan Mộc Vân, nói.
Mắt Đoan Mộc Vân đỏ bừng. Nàng nhìn Diệp Bình, thật sự là không biết nên nói cái gì.
Cái gì gọi là người trong ma đạo?
Ngươi mới là người trong ma đạo á.
Cả nhà ngươi đều là người trong ma đạo á.
Nàng nói không ra lời, bởi vì thương thế quá nghiêm trọng, thật sự là không còn khí lực để nói chuyện.
Mà Diệp Bình tiếp tục nói.
"Thí chủ, ta không muốn hại tính mạng của ngươi, nhưng cũng hy vọng thí chủ hiểu một đạo lý, từ xưa tới nay, tà bất thắng chính, ta thấy tuy ngươi rơi vào ma đạo, nhưng mà không có ma khí, hiển nhiên nhập đạo chưa lâu, nên hãy nghe một câu khuyên của tại hạ."
Dù Đoan Mộc Vân là người trong ma đạo, nhưng Diệp Bình cũng nhìn ra được, Đoan Mộc Vân không có ma khí.
Hẳn là nhất thời ngộ nhập lạc lối, mới đi nhầm vào con đường không chốn về này.
Nếu mình tốt bụng khuyên can, giúp Đoan Mộc Vân cải tà quy chính, bỏ gian tà theo chính nghĩa, có lẽ cũng là một việc công đức.
"Ta... Không phải là người trong ma đạo."
Đoan Mộc Vân từ từ lên tiếng. Nàng dùng hết toàn lực, cố gắng giải thích.
Tuy nàng không biết vì sao mình lại phải giải thích điều này với một con Nguyên Ma, nhưng nàng vẫn muốn phải nói rõ, mình không phải là Ma Đạo đệ tử.
Nhưng nàng vừa nói xong, ánh mắt của Diệp Bình liền lạnh hơn. Hắn nói: "A, xem ra thí chủ vẫn còn chưa phục."
Diệp Bình lạnh mặt, siết chặt nắm đấm.
Đoan Mộc Vân sợ tới mức run lên một cái, nàng dụng hết toàn lực, cố gắng phun ra một chữ.
"Phải."
Đoan Mộc Vân cảm thấy uất ức vô cùng. Không ngờ mình lại bị một con Nguyên Ma dồn ép tới mức phải nhận là người trong ma đạo.
Vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Điều này vô cùng nhục nhã!
Nghe thấy Đoan Mộc Vân thừa nhận mình là người trong ma đạo, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bình liền trở nên dịu hẳn, thậm chí hắn còn nở nụ cười.
"Thí chủ, từ xưa tới nay chánh tà bất lưỡng lập, hôm nay coi như ngươi gặp may, gặp phải Diệp mỗ ta, chứ nếu gặp phải tu sĩ chính đạo không nói tình cảm khác, không chừng đã sớm thân vẫn đạo tiêu."
"Nhưng, Diệp mỗ vẫn cho rằng, dưới gầm trời này không ai mới sinh ra đã tốt, cũng không ai mới sinh ra đã xấu, có đôi khi chỉ là vì thân bất do kỷ mà thôi."
"Ta xem ra, thí chủ cũng không phải là người hiếu sát, có lẽ chỉ là bởi vì nhất thời mê mang, do đó bước nhầm vào ma đạo, nhưng thí chủ ngươi nhất định phải tin tưởng, sau mưa gió chính là cầu vồng."
"Thí chủ, tại sao ngươi khóc?"
"Xem ra thí chủ đã hiểu, đã như vậy, mong thí chủ nhớ kỹ lời này của Diệp mỗ, sớm ngày cải tà quy chính."
Lời nói của Diệp Bình quả thực là cảm động lòng người.
Mà Đoan Mộc Vân cũng phối hợp mười phần, lặng lẽ rơi lệ.
Nhưng không phải vì nàng cảm động, mà là uất ức.
Đường đường là ngàn vàng của Đoan Mộc thế gia, đường đường là nữ tu hàng đầu của Tấn quốc Học Phủ, đường đường là nửa bước Kim Đan, vậy mà không ngờ có một ngày lại bị một con Nguyên Ma cưỡng ép cảm hóa.
Nàng rất uất ức.
Nàng muốn giải thích, nhưng một là nàng không còn sức lực, hơn nữa với biểu cảm đáng sợ mới vừa rồi của Diệp Bình, khiến nàng càng không dám giải thích.
"Thí chủ, ta phải đi đây. Nếu có duyên, lần sau lúc gặp lại, hy vọng ngươi đã cải tà quy chính, làm người tốt."
Đúng lúc này.
Diệp Bình chợt phát hiện dưới chân mình tỏa hào quang, đây là dấu hiệu trận pháp chấm dứt, nên hắn lưu lại câu nói sau cùng, rồi bị hào quang nuốt mất.
Bí Cảnh cổ lệnh, cũng rơi vào tay Đoan Mộc Vân.
Đoan Mộc Vân không khỏi ngẩn người.
Nguyên Ma đi như thế à?
Điều này không có khả năng.
Nguyên Ma không thể chạy thoát khỏi Bí Cảnh này được!
Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, nếu nó chạy trốn được khỏi Bí Cảnh, thì đã chạy đi từ lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ?
"Hắn không phải Nguyên Ma?"
Trong nháy mắt, một ý niệm xuất hiện trong đầu Đoan Mộc Vân.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Đoan Mộc Vân không thể tin được.
Phải biết rằng, Nguyên Ma Bí Cảnh này, là do cao tầng Tấn quốc liên thủ bố trí, là một không gian nhỏ, đọc bản dịch sớm nhất tại Bạch Ngọc Sách, muốn đi vào không gian nhỏ này, thì phải dùng Bí Cảnh cổ lệnh, hơn nữa còn phải là Bí Cảnh Cổ Lệnh tương ứng.
Không có cổ lệnh, dù có là Phủ chủ cũng đừng hòng vào được, trừ phi là... Trận Pháp Sư tuyệt thế bày trận.
Đương nhiên còn có một khả năng nữa, là có người trong lúc đang dùng Không Gian Truyền Tống, không cẩn thận xâm nhập vào Bí Cảnh.
Loại chuyện này cũng đã từng xảy ra, chỉ là vô cùng hiếm thấy.
Nhưng mặc kệ tới cùng là nguyên nhân gì, Đoan Mộc Vân chỉ biết, mình đã tránh được một kiếp.
Nếu Diệp Bình thật sự có sát tâm, thì nàng nhất định phải chết.
Đoan Mộc Vân không khỏi trở nên u oán.
Không phải Nguyên Ma, vì sao không giải thích cho người ta.
Nàng không nhịn được, lại bật khóc.
Sớm biết như vậy, chỉ cần giải thích rõ ràng, mình đâu cần phải khổ sở bị đánh.
Một lát sau, cuối cùng Đoan Mộc Vân cũng khôi phục một ít pháp lực, nàng đứng dậy lau khô nước mắt.
Nắm chặt Bí Cảnh cổ lệnh, định rời đi.
Nhưng ngay khi Đoan Mộc Vân sắp bóp nát Cổ Lệnh, nàng chợt ngừng lại.
Cứ thế này đi ra ngoài, nhìn mình mất mặt lắm.
Có nên kéo dài thêm nửa canh giờ nữa rồi hẵng ra không?
Đoan Mộc Vân im lặng suy nghĩ.
Tính toán thời gian, mình đã ở trong Bí Cảnh một nén nhang, nếu bây giờ đi ra ngoài, chẳng phải sẽ giống mấy tên phế vật Phương Lỗi hay sao?
Đúng thế!
Kéo dài thêm nửa canh giờ nữa rồi ra.
Mặc dù cũng thua, tuy bại nhưng vinh.
Đoan Mộc Vân nghĩ như vậy.
Nửa canh giờ sau.
Trong đầu Đoan Mộc Vân không khỏi nghĩ tới một khả năng.
Diệp Bình không phải Nguyên Ma!
Nhưng trừ mình ra, ở ngoài kia có lẽ không ai biết Diệp Bình không phải Nguyên Ma.
Nếu mình đi ra, rồi tuyên bố mình đã đánh bại Nguyên Ma, có phải là hay hơn không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền làm Đoan Mộc Vân ngẩn người.
Đúng thế, mình có thể nói rằng mình đã đánh bại Nguyên Ma.
Nhưng làm như vậy, hình như mình có hơi hèn hạ?
Lỡ sau này bị người ta biết, mình sẽ rất lúng túng.
Không đúng, không đúng, chuyện đó làm sao xảy ra được? Ta ở trong Tấn quốc Học Phủ, sau này có lẽ sẽ phải đi học phủ mười nước, trời đất bao la, làm sao gặp phải.
Còn nữa, chờ sau khi ra ngoài, ta không cần nói ta đánh bại Nguyên Ma, bọn họ cũng sẽ tự động nghĩ rằng ta đánh bại Nguyên Ma, ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, vậy cũng được đúng không?
Đúng đúng đúng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, rất tuyệt, vô cùng tuyệt.
Cái này gọi là có trí tuệ nhỉ?
Đoan Mộc Vân ơi Đoan Mộc Vân, ngươi thật là một đứa nhỏ lanh lợi.
Hắc!
Khục khục!
Lăn lộn nghịch ngợm trong lòng một hồi, Đoan Mộc Vân đã quyết định xong kế tiếp mình sẽ làm thế nào, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng, không ngờ lại làm ảnh hưởng tới vết thương, ngực nhói lên đau đớn khiến Đoan Mộc Vân nhíu mày.
Diệp Bình quá dữ dằn, trận đánh này, Đoan Mộc Vân khắc cốt minh tâm.
Nhưng nghĩ tới sự vinh quang sắp có, sự oán giận trong lòng Đoan Mộc Vân cũng dần dần tiêu tán.
Nàng bóp mạnh Bí Cảnh Cổ Lệnh trong tay.
Trong tích tắc, vết nứt không gian xuất hiện.
Đoan Mộc Vân biến mất khỏi Bí Cảnh.
Bên ngoài.
Trên tế đàn.
Tất cả học sinh Tấn quốc đều căng thẳng hồi hộp nhìn lên tế đàn.
Liên tục mấy nhân vật phong vân của Tấn quốc Học Phủ đều bị Nguyên Ma trong Bí Cảnh đánh bại, làm sao mà không tạo thành chủ đề bàn tán.
Mà đây mới chỉ là Nguyên Ma Bí Cảnh, nếu thật là Chân Ma Bí Cảnh, thì chắc là đều chết sạch.
Đừng nói đám đệ tử này, ngay cả những trưởng lão của Tấn quốc học phủ cũng bồn chồn lo lắng.
Nếu những đệ tử này, ngay cả Nguyên Ma Bí Cảnh cũng không đánh nổi, thì cuộc thi đấu mười nước lần này coi như kết thúc sớm cho rồi.
Còn muốn gia nhập học phủ mười nước, nằm mơ đi.
Trong lúc mọi người đều đang vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, vết nứt cũng xuất hiện.
"Mau nhìn kìa."
"Đoan Mộc sư tỷ thắng hả?"
"Ta đoán chắc tèo rồi."
"Đoan Mộc sư tỷ có Quỳ Thủy kiếm pháp vô địch, nếu tỷ ấy cũng thất bại, thì mệt rồi đó."
"Ta nghĩ hẳn là sẽ thắng."
"Khó nói lắm, đợi tí nữa là biết thôi."
Mọi người bàn tán.
Trên tế đàn.
Một bóng người xuất hiện.
Là Đoan Mộc Vân.
Nàng chống kiếm đứng đó, trên áo toàn là máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng không bị ngất xỉu.
Bá!
Phủ chủ là người đầu tiên đi tới, đánh ra một đạo linh khí, trị hết thương thế cho Đoan Mộc Vân.
"Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Mạc Trình cau mày, hỏi Đoan Mộc Vân.
Quả tình ông ta rất ngạc nhiên, tại sao chỉ là một con Nguyên Ma, lại có thể đánh các thiên tài Học Phủ thành thảm trạng thế này?
"Phủ chủ, trong đó quả thật là một con Nguyên Ma vương."
Đoan Mộc Vân cố đứng cho vững, nói.
Lập tức, toàn trường xôn xao.
Lý Mạc Trình bối rối.
Thật đúng là một con Nguyên Ma vương?
"Kết quả ra sao?"
Lý Mạc Trình tiếp tục hỏi.
"Đã không còn."
Đoan Mộc Vân hít sâu, từ từ đáp.
Nói một cái, mọi người hiểu ngay.
"Không còn? Thế nào gọi là không còn?"
Nhưng Lý Mạc Trình lại vẫn tiếp tục hỏi tới.
Làm Đoan Mộc Vân có chút buồn bực.
Nói tới vậy rồi, còn không hiểu hở?
Phủ chủ, ngươi đây là cố ý làm khó dễ Đoan Mộc Vân ta?
Nói thật, Đoan Mộc Vân đúng là không có mặt mũi nói mình đánh bại Nguyên Ma vương, tối đa chỉ dám nói dối mọi người một chút thôi.
Diệp Bình không phải Nguyên Ma vương, nhưng còn mạnh hơn cả Nguyên Ma vương, hơn nữa Diệp Bình cũng quả thật là đã biến mất.
Nếu đã biến mất, vậy chả phải là không còn hay sao?
Đã nói rõ ràng như vậy, sao ngươi còn hỏi nữa?
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Vân đành cố gắng tiếp tục nói.
"Phủ chủ, không còn nghĩa là… phụt!"
Nói được một nửa, Đoan Mộc Vân phun một cái, phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất.
Đành chịu thôi, không thể giải thích rõ ràng được, chỉ còn cách giả chết. =))
"Đoan Mộc Vân, ngươi nói chuyện rõ ràng cho ta. Này, chưa nói xong mà? Đừng giả bộ chết! Đoan Mộc, A Đoan."
Thấy Đoan Mộc Vân ngã xuống, Lý Mạc Trình có chút bối rối.
Sao mới nói có một nửa mà gục, nói xong câu cuối rồi hẵng ngất chứ.
Ông ta lay gọi Đoan Mộc Vân.
Nhưng một nữ tử trung niên đã đi thẳng lên tế đàn, giọng hơi tức giận.
"Phủ chủ, ngươi muốn tôi luyện những đệ tử này là ý tốt, nhưng không nên quá đáng, mang về một con Nguyên Ma vương, ngươi không sợ làm bọn chúng chết trong đó hay sao."
Nữ tử đi tới, ôm Đoan Mộc Vân lên.
"Không phải vậy đâu sư muội, muội nghe ta giải thích."
Lý Mạc Trình bối rối.
Ông nhớ rất rõ, mình chỉ bắt một con Nguyên Ma bình thường mà thôi.
"Phủ chủ, lần này quả thật ngươi đã hơi quá đáng."
"Hừ, ta đã nói làm sao đồ nhi ta lại đánh không lại một con Nguyên Ma, không ngờ là một con Nguyên Ma vương, Phủ chủ, ngươi quá đáng."
Trong chốc lát, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, các trưởng lão Học Phủ cũng thi nhau hừ lạnh, sau đó bỏ đi.
Để lại một mình Lý Mạc Trình rầu rĩ.
Đoan Mộc Vân cực kì bình tĩnh.
Nàng không biết Phủ chủ có phải mang vào một con Nguyên Ma vương thật hay không.
Nhưng mà là thật cũng không sao.
Nguyên Ma cũng được, Nguyên Ma vương cũng được.
Trong mắt Đoan Mộc Vân nàng, đều chỉ là con sâu cái kiến.
Nàng là một nữ tử. Tuy trong thế giới tu tiên, nam nữ ngang hàng, nhưng trong tu hành, nữ tử thường đều yếu hơn nam tử.
Không phải là về vấn đề thiên phú, mà là trong mắt nữ tu, nhan sắc quan trọng hơn tu hành. Đối với đa số nữ tu, chỉ cần mình đủ đẹp, thì có là thiên tài cường giả, cũng đều phải quỳ dưới váy của mình.
Nên trong giới tu tiên có lưu truyền một câu nói thế này, nam nhân nắm được tu vi, mới nắm được thiên hạ, còn nữ nhân chỉ cần nắm được nam nhân, là nắm được thiên hạ.
Nhưng Đoan Mộc Vân không ủng hộ quan điểm đó.
Trái lại, nàng cho rằng dựa vào nam nhân, cuối cùng cũng chỉ là công chúa, chỉ có dựa vào bản thân, mới là Nữ Vương.
Cũng chính vì vậy, từ nhỏ Đoan Mộc Vân đã quyết chí tự cường, nỗ lực tu hành.
Nam nhân làm được, nàng cũng phải làm được.
Nam nhân làm không được, nàng cũng phải làm được.
Cho nên khi nhìn thấy mấy người Phương Lỗi, Mạc Tiếu Bình đều không qua được, nàng rất vui vẻ.
Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới chứng minh được thực lực của mình, là mạnh như thế nào.
Lúc này, khe nứt dần dần biến mất.
Nhưng ngay trong nháy mắt đó, một giọng nói vô cùng vang dội đột nhiên nổ vang bên tai nàng.
"Tại hạ Diệp Kình Phu, nữ thí chủ, xem quyền."
Giọng nói rất vang.
Đoan Mộc Vân còn chưa kịp phản ứng, một quyền kinh khủng đã xuất hiện ở trước mặt.
Phanh!
Sau một tiếng nổ mạnh, Đoan Mộc Vân bay lên, rồi nặng nề rơi xuống đất.
"Phốc!"
Đoan Mộc Vân nhổ ra ngụm máu tươi, nàng có chút bối rối.
Vừa mới vào tới mà đã trúng một quyền? Có cần phải tốc hành như vậy không?
Còn nữa, Diệp Kình Phu là ai?
Đoan Mộc Vân thật sự là bối rối, cơ bản là nàng chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, mới xuất hiện trong Nguyên Ma Bí Cảnh, mà đã trúng một quyền tàn nhẫn rồi.
Nhưng mà Đoan Mộc Vân quả thực là rất mạnh, trúng một quyền dùng ba thành sức mạnh của Diệp Bình mà không bị trọng thương, thật sự là mạnh hơn mấy người Phương Lỗi.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Vân biến mất ngay tại chỗ, nàng bắt pháp quyết, trong nháy mắt, một vầng hào quang màu lam nhạt bao phủ quanh người nàng, tạo thành một vòng bảo hộ.
BOANG....
Đồng thời, Đoan Mộc Vân rút phi kiếm, trong chốc lát, mấy ngàn đạo kiếm khí tung hoành, mỗi một đạo kiếm khí đều vô cùng hung mãnh, đủ sức chém cả Trúc Cơ Đại viên mãn.
Mấy ngàn đạo kiếm khí ào ạt đánh về phía Diệp Bình như mưa to.
Trong Nguyên Ma Bí Cảnh, Diệp Bình hóa thân Thần Ma, hắn không sợ những kiếm khí này, năm ngón tay khép lại, lại một quyền đánh tới.
"Sao mạnh quá vậy!"
"Chẳng lẽ thật sự là Nguyên Ma vương?"
Thấy như vậy, Đoan Mộc Vân kinh ngạc.
Quỳ Thủy kiếm khí của nàng, dù là tu sĩ Kim Đan cũng không dám dùng thân mình ngăn cản, mà Diệp Bình ở cách đó không xa, lại chỉ dùng thân thể, vô cùng ngang ngược lao tới.
Quỳ Thủy kiếm khí đâm vào người Diệp Bình, liền như mấy ngàn cây kim sắt đâm vào tảng đá, không tạo ra được một chút tác dụng nào.
"Nữ thí chủ, xem quyền."
Diệp Bình lại lên tiếng, vẫn là không chờ Đoan Mộc Vân kịp phản ứng, thiết quyền khủng bố đã bay thẳng tới, đánh thẳng vào má trái của Đoan Mộc Vân.
Rặc rặc!
Tiếng xương mặt vỡ nát vang lên, Đoan Mộc Vân còn chưa kịp kêu đau, Diệp Bình đã lại đánh ra một quyền nữa.
Phanh phanh phanh phanh!
Trong Nguyên Ma Bí Cảnh, Đoan Mộc Vân như một túi cát, bị Diệp Bình điên cuồng chà đạp.
Lúc này, Diệp Bình đã xác định rằng mình đã đi nhầm vào cấm địa của một Ma Môn.
Nếu không, làm sao mà ai vào đây cũng đều tìm cách giết chết hắn?
Dưới gầm trời này, có mấy danh môn chính phái hung dữ thích giết người như vậy đâu!
Bây giờ lại còn phái tới một nữ ma đầu, muốn dùng mỹ nhân kế dụ dỗ hắn. Hừ, đây còn không phải là thủ đoạn của người trong ma đạo hay sao?
Nghĩ ra điều này, đương nhiên Diệp Bình sẽ không bỏ qua.
Ngươi phái cao thủ đánh ta.
Ngươi phái cao thủ giết ta.
Nhưng ngươi không thể phái nữ nhân chơi chiêu mỹ nhân kế với ta, bởi vì trong đời Diệp mỗ, ta ghét nhất chính là đánh nữ nhân.
Nghĩ vậy, nắm đấm của Diệp Bình lại mạnh hơn một chút.
Diệp Bình sinh hận nhất là ăn hiếp nhỏ yếu, ăn hiếp nữ nhân, nhưng trong giới tu tiên này, nếu mình không tự ra tay, thì người chết sẽ chính là mình.
Nên Diệp Bình nghiến răng, để có thể sinh tồn trong giới tu tiên tàn khốc này, hắn buộc phải đánh nữ nhân này.
"A!!!!!!"
Diệp Bình tiếp tục tăng thêm lực đánh. Hắn như một Thần Ma, quyền pháp điên cuồng thi triển, khủng bố vô cùng.
Sau khi đánh một bộ quyền.
Đã hoàn toàn đánh cho Đoan Mộc Vân không còn biết gì nữa.
Có cần phải tới mức như vậy hay không?
Có cần phải bất thường tới như vậy hay không?
Ta là nữ nhân mà.
Khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi không thể đánh nhẹ chút hay sao?
Giữa chúng ta có thù oán gì hả?
Đoan Mộc Vân òa khóc, nàng khóc rất thương tâm, vốn trong lòng tự tin mười phần, không ngờ con Nguyên Ma này, lại đúng là Nguyên Ma vương, chẳng những là Nguyên Ma vương, lại còn có thân thể vô cùng mạnh mẽ.
Mạnh mẽ tới mức không hợp thói thường, cơ thể nó Quỳ Thủy kiếm khí đâm mà không thủng, thế này còn đánh cái cọng lông.
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Vân liền muốn bóp vỡ Bí Cảnh Cổ Lệnh của mình.
Nhưng Diệp Bình tay mắt lanh lẹ, đá một phát vào tay Đoan Mộc Vân, đá bay Cổ Lệnh ra ngoài, sau đó nhanh như thiểm điện chộp Cổ Lệnh vào trong tay.
"Muốn chạy? Không có cửa!"
Diệp Bình quát to, ánh mắt lạnh băng.
Hắn là tu sĩ chính đạo, hôm nay cần phải thay trời hành đạo, nhưng niệm trời xanh có đức hiếu sinh, Diệp Bình không muốn giết người, nhưng hắn sẽ phải độ hóa nữ ma đầu trước mắt.
Độ hóa Kim Luân không độ hóa được nữ ma đầu này, vậy thì dùng pháp môn độ hóa vật lý, đánh tới chừng nào nữ ma đầu này chịu thay đổi hoàn toàn thì thôi.
"Tiêu rồi!"
Cổ Lệnh bay ra khỏi tay, trong lòng Đoan Mộc Vân lạnh toát.
Có Cổ Lệnh, ít nhất còn chạy đi được, nhưng mất rồi thì rất phiền.
Chắc thật sự sẽ chết ở đây mất.
Đoan Mộc Vân lập tức lấy ra một viên đan dược màu tím, nuốt vào bụng. Thương tích của nàng liền khôi phục trong nháy mắt. Nàng rút phi kiếm, xông tới công kích Diệp Bình.
Bang bang bang bang!
Quỳ Thủy kiếm khí lại xuất ra, lần này mạnh hơn rất nhiều so với lần trước.
Kiếm Khí như mưa, ào ạt đánh tới Diệp Bình.
Những tiếng nổ mạnh thi nhau vang lên, mỗi một đạo kiếm khí, đều tạc nổ ra một cái hố sâu.
Chỉ tiếc, tốc độ Diệp Bình nhanh quá, như một đạo thiểm điện, chẳng những tốc độ cực nhanh, mà nhục thể của hắn cũng rất mạnh, bay thẳng tới Đoan Mộc Vân đánh tới.
Kiếm khí dày đặc đánh lên người Diệp Bình, vọng ra âm thanh va chạm như mưa rào.
"Nữ thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, chớ để sa đọa vào Ma Đạo."
Diệp Bình lên tiếng, ánh mắt thanh tịnh và bình tĩnh.
Nhưng quả đấm của hắn, không bình tĩnh chút nào.
Đoan Mộc Vân lại như con diều đứt dây, bay vọt qua Giác Đấu Tràng.
Ầm!
Một tiếng va chạm cực mạnh, Đoan Mộc Vân nặng nề rơi xuống đất, mặt đất vài trăm thước chung quanh hóa thành phế tích, Giác Đấu Tràng này vốn đã không lớn, giờ còn bị Diệp Bình lăn qua lăn lại như vậy, nên càng thêm tơi tả.
"Khục khục!"
Không thể không nói, Đoan Mộc Vân có thực lực rất mạnh, bị Diệp Bình tấn công mạnh như vậy, mà vẫn chưa bị ngất xỉu.
Nhưng Diệp Bình không đánh mạnh nữa.
Hắn không có ý muốn giết người, nhưng càng không muốn bị giết. Nữ nhân trước mắt này có thực lực mạnh hơn mấy người trước, nên hắn mới bị ép phải ra tay mạnh mà thôi.
Bây giờ Đoan Mộc Vân đã bị mình đánh cho gần ngất, Diệp Bình cũng thấy an tâm hơn.
"Thí chủ, có câu biển khổ vô biên quay đầu lại là bờ, tuy ta xông nhầm vào cấm địa của các ngươi, mặc dù các ngươi là người trong ma đạo, nhưng cũng phải nói chút lý lẽ chứ?"
Diệp Bình cầm Bí Cảnh cổ lệnh, đi tới trước mặt Đoan Mộc Vân, nói.
Mắt Đoan Mộc Vân đỏ bừng. Nàng nhìn Diệp Bình, thật sự là không biết nên nói cái gì.
Cái gì gọi là người trong ma đạo?
Ngươi mới là người trong ma đạo á.
Cả nhà ngươi đều là người trong ma đạo á.
Nàng nói không ra lời, bởi vì thương thế quá nghiêm trọng, thật sự là không còn khí lực để nói chuyện.
Mà Diệp Bình tiếp tục nói.
"Thí chủ, ta không muốn hại tính mạng của ngươi, nhưng cũng hy vọng thí chủ hiểu một đạo lý, từ xưa tới nay, tà bất thắng chính, ta thấy tuy ngươi rơi vào ma đạo, nhưng mà không có ma khí, hiển nhiên nhập đạo chưa lâu, nên hãy nghe một câu khuyên của tại hạ."
Dù Đoan Mộc Vân là người trong ma đạo, nhưng Diệp Bình cũng nhìn ra được, Đoan Mộc Vân không có ma khí.
Hẳn là nhất thời ngộ nhập lạc lối, mới đi nhầm vào con đường không chốn về này.
Nếu mình tốt bụng khuyên can, giúp Đoan Mộc Vân cải tà quy chính, bỏ gian tà theo chính nghĩa, có lẽ cũng là một việc công đức.
"Ta... Không phải là người trong ma đạo."
Đoan Mộc Vân từ từ lên tiếng. Nàng dùng hết toàn lực, cố gắng giải thích.
Tuy nàng không biết vì sao mình lại phải giải thích điều này với một con Nguyên Ma, nhưng nàng vẫn muốn phải nói rõ, mình không phải là Ma Đạo đệ tử.
Nhưng nàng vừa nói xong, ánh mắt của Diệp Bình liền lạnh hơn. Hắn nói: "A, xem ra thí chủ vẫn còn chưa phục."
Diệp Bình lạnh mặt, siết chặt nắm đấm.
Đoan Mộc Vân sợ tới mức run lên một cái, nàng dụng hết toàn lực, cố gắng phun ra một chữ.
"Phải."
Đoan Mộc Vân cảm thấy uất ức vô cùng. Không ngờ mình lại bị một con Nguyên Ma dồn ép tới mức phải nhận là người trong ma đạo.
Vô cùng nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Điều này vô cùng nhục nhã!
Nghe thấy Đoan Mộc Vân thừa nhận mình là người trong ma đạo, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Bình liền trở nên dịu hẳn, thậm chí hắn còn nở nụ cười.
"Thí chủ, từ xưa tới nay chánh tà bất lưỡng lập, hôm nay coi như ngươi gặp may, gặp phải Diệp mỗ ta, chứ nếu gặp phải tu sĩ chính đạo không nói tình cảm khác, không chừng đã sớm thân vẫn đạo tiêu."
"Nhưng, Diệp mỗ vẫn cho rằng, dưới gầm trời này không ai mới sinh ra đã tốt, cũng không ai mới sinh ra đã xấu, có đôi khi chỉ là vì thân bất do kỷ mà thôi."
"Ta xem ra, thí chủ cũng không phải là người hiếu sát, có lẽ chỉ là bởi vì nhất thời mê mang, do đó bước nhầm vào ma đạo, nhưng thí chủ ngươi nhất định phải tin tưởng, sau mưa gió chính là cầu vồng."
"Thí chủ, tại sao ngươi khóc?"
"Xem ra thí chủ đã hiểu, đã như vậy, mong thí chủ nhớ kỹ lời này của Diệp mỗ, sớm ngày cải tà quy chính."
Lời nói của Diệp Bình quả thực là cảm động lòng người.
Mà Đoan Mộc Vân cũng phối hợp mười phần, lặng lẽ rơi lệ.
Nhưng không phải vì nàng cảm động, mà là uất ức.
Đường đường là ngàn vàng của Đoan Mộc thế gia, đường đường là nữ tu hàng đầu của Tấn quốc Học Phủ, đường đường là nửa bước Kim Đan, vậy mà không ngờ có một ngày lại bị một con Nguyên Ma cưỡng ép cảm hóa.
Nàng rất uất ức.
Nàng muốn giải thích, nhưng một là nàng không còn sức lực, hơn nữa với biểu cảm đáng sợ mới vừa rồi của Diệp Bình, khiến nàng càng không dám giải thích.
"Thí chủ, ta phải đi đây. Nếu có duyên, lần sau lúc gặp lại, hy vọng ngươi đã cải tà quy chính, làm người tốt."
Đúng lúc này.
Diệp Bình chợt phát hiện dưới chân mình tỏa hào quang, đây là dấu hiệu trận pháp chấm dứt, nên hắn lưu lại câu nói sau cùng, rồi bị hào quang nuốt mất.
Bí Cảnh cổ lệnh, cũng rơi vào tay Đoan Mộc Vân.
Đoan Mộc Vân không khỏi ngẩn người.
Nguyên Ma đi như thế à?
Điều này không có khả năng.
Nguyên Ma không thể chạy thoát khỏi Bí Cảnh này được!
Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, nếu nó chạy trốn được khỏi Bí Cảnh, thì đã chạy đi từ lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ?
"Hắn không phải Nguyên Ma?"
Trong nháy mắt, một ý niệm xuất hiện trong đầu Đoan Mộc Vân.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Đoan Mộc Vân không thể tin được.
Phải biết rằng, Nguyên Ma Bí Cảnh này, là do cao tầng Tấn quốc liên thủ bố trí, là một không gian nhỏ, đọc bản dịch sớm nhất tại Bạch Ngọc Sách, muốn đi vào không gian nhỏ này, thì phải dùng Bí Cảnh cổ lệnh, hơn nữa còn phải là Bí Cảnh Cổ Lệnh tương ứng.
Không có cổ lệnh, dù có là Phủ chủ cũng đừng hòng vào được, trừ phi là... Trận Pháp Sư tuyệt thế bày trận.
Đương nhiên còn có một khả năng nữa, là có người trong lúc đang dùng Không Gian Truyền Tống, không cẩn thận xâm nhập vào Bí Cảnh.
Loại chuyện này cũng đã từng xảy ra, chỉ là vô cùng hiếm thấy.
Nhưng mặc kệ tới cùng là nguyên nhân gì, Đoan Mộc Vân chỉ biết, mình đã tránh được một kiếp.
Nếu Diệp Bình thật sự có sát tâm, thì nàng nhất định phải chết.
Đoan Mộc Vân không khỏi trở nên u oán.
Không phải Nguyên Ma, vì sao không giải thích cho người ta.
Nàng không nhịn được, lại bật khóc.
Sớm biết như vậy, chỉ cần giải thích rõ ràng, mình đâu cần phải khổ sở bị đánh.
Một lát sau, cuối cùng Đoan Mộc Vân cũng khôi phục một ít pháp lực, nàng đứng dậy lau khô nước mắt.
Nắm chặt Bí Cảnh cổ lệnh, định rời đi.
Nhưng ngay khi Đoan Mộc Vân sắp bóp nát Cổ Lệnh, nàng chợt ngừng lại.
Cứ thế này đi ra ngoài, nhìn mình mất mặt lắm.
Có nên kéo dài thêm nửa canh giờ nữa rồi hẵng ra không?
Đoan Mộc Vân im lặng suy nghĩ.
Tính toán thời gian, mình đã ở trong Bí Cảnh một nén nhang, nếu bây giờ đi ra ngoài, chẳng phải sẽ giống mấy tên phế vật Phương Lỗi hay sao?
Đúng thế!
Kéo dài thêm nửa canh giờ nữa rồi ra.
Mặc dù cũng thua, tuy bại nhưng vinh.
Đoan Mộc Vân nghĩ như vậy.
Nửa canh giờ sau.
Trong đầu Đoan Mộc Vân không khỏi nghĩ tới một khả năng.
Diệp Bình không phải Nguyên Ma!
Nhưng trừ mình ra, ở ngoài kia có lẽ không ai biết Diệp Bình không phải Nguyên Ma.
Nếu mình đi ra, rồi tuyên bố mình đã đánh bại Nguyên Ma, có phải là hay hơn không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền làm Đoan Mộc Vân ngẩn người.
Đúng thế, mình có thể nói rằng mình đã đánh bại Nguyên Ma.
Nhưng làm như vậy, hình như mình có hơi hèn hạ?
Lỡ sau này bị người ta biết, mình sẽ rất lúng túng.
Không đúng, không đúng, chuyện đó làm sao xảy ra được? Ta ở trong Tấn quốc Học Phủ, sau này có lẽ sẽ phải đi học phủ mười nước, trời đất bao la, làm sao gặp phải.
Còn nữa, chờ sau khi ra ngoài, ta không cần nói ta đánh bại Nguyên Ma, bọn họ cũng sẽ tự động nghĩ rằng ta đánh bại Nguyên Ma, ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, vậy cũng được đúng không?
Đúng đúng đúng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, rất tuyệt, vô cùng tuyệt.
Cái này gọi là có trí tuệ nhỉ?
Đoan Mộc Vân ơi Đoan Mộc Vân, ngươi thật là một đứa nhỏ lanh lợi.
Hắc!
Khục khục!
Lăn lộn nghịch ngợm trong lòng một hồi, Đoan Mộc Vân đã quyết định xong kế tiếp mình sẽ làm thế nào, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng, không ngờ lại làm ảnh hưởng tới vết thương, ngực nhói lên đau đớn khiến Đoan Mộc Vân nhíu mày.
Diệp Bình quá dữ dằn, trận đánh này, Đoan Mộc Vân khắc cốt minh tâm.
Nhưng nghĩ tới sự vinh quang sắp có, sự oán giận trong lòng Đoan Mộc Vân cũng dần dần tiêu tán.
Nàng bóp mạnh Bí Cảnh Cổ Lệnh trong tay.
Trong tích tắc, vết nứt không gian xuất hiện.
Đoan Mộc Vân biến mất khỏi Bí Cảnh.
Bên ngoài.
Trên tế đàn.
Tất cả học sinh Tấn quốc đều căng thẳng hồi hộp nhìn lên tế đàn.
Liên tục mấy nhân vật phong vân của Tấn quốc Học Phủ đều bị Nguyên Ma trong Bí Cảnh đánh bại, làm sao mà không tạo thành chủ đề bàn tán.
Mà đây mới chỉ là Nguyên Ma Bí Cảnh, nếu thật là Chân Ma Bí Cảnh, thì chắc là đều chết sạch.
Đừng nói đám đệ tử này, ngay cả những trưởng lão của Tấn quốc học phủ cũng bồn chồn lo lắng.
Nếu những đệ tử này, ngay cả Nguyên Ma Bí Cảnh cũng không đánh nổi, thì cuộc thi đấu mười nước lần này coi như kết thúc sớm cho rồi.
Còn muốn gia nhập học phủ mười nước, nằm mơ đi.
Trong lúc mọi người đều đang vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, vết nứt cũng xuất hiện.
"Mau nhìn kìa."
"Đoan Mộc sư tỷ thắng hả?"
"Ta đoán chắc tèo rồi."
"Đoan Mộc sư tỷ có Quỳ Thủy kiếm pháp vô địch, nếu tỷ ấy cũng thất bại, thì mệt rồi đó."
"Ta nghĩ hẳn là sẽ thắng."
"Khó nói lắm, đợi tí nữa là biết thôi."
Mọi người bàn tán.
Trên tế đàn.
Một bóng người xuất hiện.
Là Đoan Mộc Vân.
Nàng chống kiếm đứng đó, trên áo toàn là máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng không bị ngất xỉu.
Bá!
Phủ chủ là người đầu tiên đi tới, đánh ra một đạo linh khí, trị hết thương thế cho Đoan Mộc Vân.
"Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Mạc Trình cau mày, hỏi Đoan Mộc Vân.
Quả tình ông ta rất ngạc nhiên, tại sao chỉ là một con Nguyên Ma, lại có thể đánh các thiên tài Học Phủ thành thảm trạng thế này?
"Phủ chủ, trong đó quả thật là một con Nguyên Ma vương."
Đoan Mộc Vân cố đứng cho vững, nói.
Lập tức, toàn trường xôn xao.
Lý Mạc Trình bối rối.
Thật đúng là một con Nguyên Ma vương?
"Kết quả ra sao?"
Lý Mạc Trình tiếp tục hỏi.
"Đã không còn."
Đoan Mộc Vân hít sâu, từ từ đáp.
Nói một cái, mọi người hiểu ngay.
"Không còn? Thế nào gọi là không còn?"
Nhưng Lý Mạc Trình lại vẫn tiếp tục hỏi tới.
Làm Đoan Mộc Vân có chút buồn bực.
Nói tới vậy rồi, còn không hiểu hở?
Phủ chủ, ngươi đây là cố ý làm khó dễ Đoan Mộc Vân ta?
Nói thật, Đoan Mộc Vân đúng là không có mặt mũi nói mình đánh bại Nguyên Ma vương, tối đa chỉ dám nói dối mọi người một chút thôi.
Diệp Bình không phải Nguyên Ma vương, nhưng còn mạnh hơn cả Nguyên Ma vương, hơn nữa Diệp Bình cũng quả thật là đã biến mất.
Nếu đã biến mất, vậy chả phải là không còn hay sao?
Đã nói rõ ràng như vậy, sao ngươi còn hỏi nữa?
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Vân đành cố gắng tiếp tục nói.
"Phủ chủ, không còn nghĩa là… phụt!"
Nói được một nửa, Đoan Mộc Vân phun một cái, phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất.
Đành chịu thôi, không thể giải thích rõ ràng được, chỉ còn cách giả chết. =))
"Đoan Mộc Vân, ngươi nói chuyện rõ ràng cho ta. Này, chưa nói xong mà? Đừng giả bộ chết! Đoan Mộc, A Đoan."
Thấy Đoan Mộc Vân ngã xuống, Lý Mạc Trình có chút bối rối.
Sao mới nói có một nửa mà gục, nói xong câu cuối rồi hẵng ngất chứ.
Ông ta lay gọi Đoan Mộc Vân.
Nhưng một nữ tử trung niên đã đi thẳng lên tế đàn, giọng hơi tức giận.
"Phủ chủ, ngươi muốn tôi luyện những đệ tử này là ý tốt, nhưng không nên quá đáng, mang về một con Nguyên Ma vương, ngươi không sợ làm bọn chúng chết trong đó hay sao."
Nữ tử đi tới, ôm Đoan Mộc Vân lên.
"Không phải vậy đâu sư muội, muội nghe ta giải thích."
Lý Mạc Trình bối rối.
Ông nhớ rất rõ, mình chỉ bắt một con Nguyên Ma bình thường mà thôi.
"Phủ chủ, lần này quả thật ngươi đã hơi quá đáng."
"Hừ, ta đã nói làm sao đồ nhi ta lại đánh không lại một con Nguyên Ma, không ngờ là một con Nguyên Ma vương, Phủ chủ, ngươi quá đáng."
Trong chốc lát, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, các trưởng lão Học Phủ cũng thi nhau hừ lạnh, sau đó bỏ đi.
Để lại một mình Lý Mạc Trình rầu rĩ.
Danh sách chương