CHƯƠNG 99
Máy bay vận tải quân dụng trong đêm khuya đáp xuống một căn cứ của quân tự do Algerie.
Quân tự do Algerie từng được Du Chuẩn trợ giúp cướp lấy một kho vũ khí của quân chính phủ, nhân cơ hội đó chiếm lĩnh được một căn cứ lớn, vì bọn họ tiến công Pella Mond và thiết kế một cơ sở kiên cố, bởi vậy quân tự do cực kì cảm kích Du Chuẩn, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, cũng hứa hẹn nhất định đưa bọn họ vào cảnh nội Sierra Leone an toàn.
Tư lệnh căn cứ này còn tặng bọn họ một ít trang bị có ích cho sa mạc, mặc dù có vài thứ nguyên lý rất lạc hậu nhưng đều căn cứ vào kinh nghiệm sinh tồn của dân bản xứ, dần dần thay đổi, đào thải và bảo tồn, vô cùng thực dụng.
Ví dụ như cái túi chứa nước nhờ chênh lệch nhiệt độ trong ngày kia, chôn nó vào trong cát, lợi dụng chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm để thu thập hơi nước bề mặt, chôn cả đêm có thể thu thập đại khái 500cc nước, cũng đủ một người uống một ngày. Còn có một ít túi thuốc để đối phó độc trùng rắn rết, có thể đeo ở trên người, tuy nhiên thứ này có mùi vị quá mạnh, ngược lại có thể toả ra đến vài dặm, gây bất lợi cho bọn họ ẩn núp, cho nên sẽ không lấy.
Bọn họ ở căn cứ nghỉ ngơi hồi phục một đêm, tối ngày hôm sau, bọn họ được quân tự do hộ tống nhẹ nhàng vượt qua biên giới, tiến vào cảnh nội Sierra Leone, sau đó lái xe đi thẳng tới núi Sư Tử.
Vì tránh né quân đội có khả năng xuất hiện, bọn họ đi dọc đường không hề thoải mái, thỉnh thoảng còn phải điều chính tuyến đường. May mắn là núi Sư Tử cách Algerie và biên giới Sierra Leone không xa, cuối cùng bọn họ cũng đến núi Sư Tử vào ban đêm, hơn nữa thành công hội họp với chín thành viên quân tiếp viện do chính phủ Trung Quốc phái tới.
Mấy người này nhìn qua người nào cũng tinh tráng lợi hại, vừa nhìn đã biết không phải tay vừa, chẳng qua chỉ nhìn bề ngoài thì thực sự không nhận ra người nào là long huyết nhân, người nào là con người bình thường.
Bọn họ vừa thấy Đường Đinh Chi đến liền đồng loạt hành quân lễ, “Báo cáo đại tá, trước mắt hết thảy thuận lợi.”
Đường Đinh Chi đứng thẳng người trả bọn họ một quân lễ, sau đó khoác áo choàng bác sĩ màu trắng trên người, hỏi: “Trung uý Dương Quan, cho tôi xem đồ đạc các anh mang đến đi.”
Buổi tối nhiệt độ ở núi Sư Tử thấp tới -3 độ, nhóm bọn họ đều còn mặc áo đơn mùa hè, chỉ có Đường Đinh Chi giống như không sợ nóng mà luôn mặc quân trang, bên ngoài còn khoác áo choàng trắng. Nhưng đến buổi tối, ưu thế của mặc nhiều liền hiện ra rõ ràng, tuy rằng mặc thêm một bộ quần áo cũng không làm Đường Đinh Chi cảm thấy ấm áp hơn bao nhiêu.
May mắn bọn họ sớm có chuẩn bị, khi Dương Quan chỉ huy người hắn mang đến dỡ xuống trang bị, bên Du Chuẩn đã bắt đầu dựng lều trại, hơn nữa mang toàn bộ dụng cụ giữ ấm từ trên xe xuống dưới, bắt đầu phân phát.
Dương Quan cầm lấy một bao đồ, đặt vào tay Đường Đinh Chi, “Đại tá, đây là trang phục quang phổ nguỵ trang mà phòng thí nghiệm nghiên cứu được, đặc biệt được ưu hoá để thích ứng hoàn cảnh sa mạc. Mặc thứ này ở bên ngoài hẳn là có thể hoàn toàn ẩn nấp.”
“Oa, trang phục quang phổ nguỵ trang, đồ tốt đấy chứ!” Jorhor mở bao đồ ra nhìn, bề ngoài nhìn qua không quá khác với trang phục nguỵ trang bình thường, nhưng tác dụng của trang phục quang phổ nguỵ trang chính là có thể cảm quang, hơn nữa căn cứ vào nguyên lý quang phổ mà có thể thay đổi màu sắc theo hoàn cảnh, giống như tắc kè hoa có thể thích ứng bất cứ hoàn cảnh nào, là thứ tuyệt hảo để mai phục và ẩn nấp.
Jobert cũng nhấc bộ đồ lên xem, hắn khẽ nhíu mày, “Nặng quá.”
Dương Quan giải thích: “Vì để da các vị khỏi bị long huyết có axit thương tổn, trang phục quang phổ nguỵ trang này này đặc biệt dung hợp công năng chống axit giống như quần áo mà các vị đang mặc, hơn nữa bộ đồ này có trang bị thiết bị điều tiết nhiệt độ, tuy rằng nặng một chút nhưng có thể chống đỡ nhiệt độ từ dưới -10 độ đến 40 độ, tránh cho thân thể bị tổn thương do giá rét và mất nước.”
Dino bĩu môi, “Vào mùa này nhiệt độ thấp nhất ở đây sẽ không vượt qua dưới -10 độ, nhưng mà ban ngày thì khó nói, nhiệt độ bề mặt sa mạc đạt tới 70 độ cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa, thứ này nặng như vậy, bên trong còn phải mặc áo chống đạn, khi không mang theo vũ khí thân thể cũng đã tăng thêm gần mười lăm kg. Các người không thể nghiên cứu ra nhẹ một chút sao?”
Ngốc Ưng châm chọc: “Ngại này ngại kia, tốt nhất anh đừng mặc gì, mông trần là nhẹ nhất.”
Dino trừng mắt nhìn hắn một cái, Ngốc Ưng cũng không hề yếu thế trừng lại.
Gã Ngốc Ưng này bởi vì rất ngạo mạn, hơn nữa tính tình táo bạo, cực kì không thích hợp ở chung với người khác, chiến hữu của hắn cơ bản đã quen nghe hắn xấu miệng, nhưng đối với dã tính cách của các lính đánh thuê mà nói, Ngốc Ưng giống như lúc nào cũng đang khiêu khích họ, bởi vậy ấn tượng của bọn họ với Ngốc Ưng cực kì kém cỏi.
Dương Quan là một người rất đúng mực, vội vàng kéo Ngốc Ưng, “Được rồi, chuyện này không có gì hay để tranh cãi. Sức nặng của bộ đồ quả thật là một vấn đề, tuy nhiên thời gian hữu hạn, áp lực của nhân viên nghiên cứu cũng đã rất lớn, đây đã là kết quả tốt nhất có thể làm ra trong thời gian ngắn, các anh bạn lính đánh thuê vẫn nên mặc vào đi.”
Houshar cũng kéo Dino trở về, cứng rắn nói, “Nghe chủ thuê sắp xếp đi.”
Mọi người cũng không nói nhiều nữa, đều mặc trang phục quang phổ nguỵ trang bọn họ mang đến lên người, vừa mặc vào quả nhiên không còn lạnh, tuy rằng hơi nặng một chút, nhưng có thể giảm tình thế xấu của họ đến mức thấp nhất.
Dương Quan nói: “Pin của thiết bị điều tiết chênh lệch nhiệt độ trong bộ đồ chỉ đủ liên tục sử dụng tám giờ, trong túi đầu tiên bên trái có hai quả pin đã sạc đầy. Mặt khác hành động thân thể của các vị sẽ sinh ra động năng, có thể cung cấp năng lượng cho thiết bị điều tiết nhiệt độ, nếu pin đều dùng hết lại không có thời gian nạp điện thì phải dựa vào chính mình thôi.”
Lều trại nhanh chóng được dựng xong, nơi này tuy rằng ở bên cạnh sa mạc, điều kiện hoàn cảnh đã tốt hơn sâu trong sa mạc rất nhiều, nhưng bão cát vẫn không hề nhỏ, lều trại bị thổi bay phất phới, giống như có thể bị lật tung bất cứ lúc nào.
Bọn họ phân phối người gác đêm xong liền bốn người một lều trại đi nghỉ ngơi.
Bởi vì trong lều Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh còn có hai người khác, Thẩm Trường Trạch cũng không có động tác càn quấy, chỉ trong một mảnh tối đen hôn Thiện Minh một cái, sau đó khi ngủ vẫn nắm tay hắn.
Rạp chiếu phim bỏ hoang kia ở ngay chân núi Sư Tử. Núi Sư Tử là mỏ khai thác kim cương lớn nhất khu vực này, hàm lượng kim cương phong phú, luôn là ngọn núi mà các nhóm quân đội tranh đoạt của cải, nhưng “núi kim cương” cũng không mang đến cho dân địa phương một tia lợi ích nào, ngược lại làm mọi người lần lượt bị bóc lột như nô lệ. Cách duy nhất để họ có cơm ăn chính là càng không ngừng khai thác kim cương cho những đội quân tham lam kia, ngay cả trẻ con mấy tuổi đã phải vất vả lao động.
Nơi này không có hòa bình, không có ấm no, càng không có hi vọng và tương lai.
Houshar đứng nấp sau một gò đá, dùng kính viễn vọng nhìn rạp chiếu phim ở xa. Đại bộ phận kiến trúc đều bị bão cát phong hoá, nhìn qua có chút tàn phá, nhưng những binh lính mang súng qua lại tuần tra trong rạp nói cho bọn họ nơi này chẳng những có người ở, hơn nữa còn có khả năng đóng cả một đội quân.
Xem ra tin tức Đường Tịnh Chi hợp tác với quân địa phương là thật, tình hình này làm cho bọn họ phải định ra kế hoạch tác chiến một lần nữa. Dù sao nếu trực tiếp xung đột với quân địa phương nghĩa là có khả năng phải đối mặt với mấy nghìn thậm chí đến vạn quân địch. Mục tiêu của bọn họ chỉ là đám Đường Tịnh Chi, cũng không định trêu chọc bất cứ thế lực nào ở địa phương.
Dương Quan nói: “Tình huống rất bất lợi cho chúng ta. Đường Tịnh Chi được thế lực địa phương bảo hộ, chúng ta không thể tùy tiện tiến công.”
Houshar gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta không thể lấy cứng đối cứng với quân đội, phải có biện pháp phân hoá lực lượng của bọn họ.”
Đường Đinh Chi nghĩ nghĩ, “Đêm nay Thẩm Trường Trạch hãy lẻn vào rạp chiếu phim, bố trí cẩn thận camera theo dõi, bây giờ chúng ta không nên tùy tiện hành động, trước hết hãy tận khả năng thu thập tin tức đối phương.”
Luôn luôn gõ bàn phím, lúc này Al đặt laptop từ trên đầu gối xuống để cho bọn họ xem màn hình, “Tôi đưa hình ảnh của phù hiệu trên tay áo bọn tuần tra lên mạng tìm. Đám người này tên là ‘Quân Đồng minh núi Sư Tử’, là một con rắn lớn trong đám buôn lậu kim cương ở núi Sư Tử. Đồng thời còn có hai đội quân là ‘Kẻ cầu nguyện‘ và ‘Chiến sĩ sương đỏ’ cũng khai thác kim cương ở núi Sư Tử, bọn họ chia nhau chiếm lấy ba điểm quặng lớn ở đông, tây, bắc. Giữa bọn họ có hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau cực kì yếu ớt, nhưng gần như mỗi ngày đều có xung đột lớn nhỏ. Tình thế chân vạc ba bên làm cho bọn chúng không thể thôn tính bất cứ bên nào, nhưng không có nghĩa là chúng không có dã tâm này. Cho nên, chúng ta có thể lợi dụng điểm ấy.”
Tất cả mọi người đều lộ ra một nụ cười âm u.
Danh sách chương