CHƯƠNG 88
Thẩm Trường Trạch xử lý tốt vết thương trên chân Thiện Minh sau đó đỡ hắn đi xuống lầu, đón một chiếc xe taxi bên đường. Hai người một đường không nói chuyện, nhưng Thẩm Trường Trạch vẫn bá đạo ôm eo Thiện Minh.
Sau khi xe đi được hơn hai mươi km thì dừng trước cửa một khu biệt thự. Hai người xuống xe, Thẩm Trường Trạch đỡ hắn đi vào phía trong.
“Đây là đang đi đâu?”
“Đến rồi ông sẽ biết.”
“Đừng đưa ta đi loạn, ta còn có nhiệm vụ.”
“Hiện tại tôi chính là đưa ông đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ của mi thì liên quan gì ta, ta muốn lập tức liên hệ với Al.”
“Ông sẽ nhìn thấy Al ngay thôi.”
Thiện Minh nhíu mày nói: “Có ý gì? Nhiệm vụ của bọn mi sao lại liên lụy đến chúng ta.”
Thẩm Trường Trạch bị cách gọi “bọn mi”, “chúng ta” phân rõ giới hạn của Thiện Minh làm cho có chút phiền táo, y lạnh lùng nói: “Đường Đinh Chi đang đàm phán điều kiện thuê với Al, hiện tại không chừng cũng đã đàm xong, Du Chuẩn được chúng tôi thuê.”
Thiện Minh ngẩn người, “Vì cái gì?”
“Bởi vì Du Chuẩn là đội ngũ duy nhất có kinh nghiệm chiến đấu với long huyết nhân, hơn nữa không e ngại bọn họ. Lấy thân phận của chúng tôi thì hành động ở đâu cũng không tiện, hơn nữa ở Nhật Bản Du Chuẩn lại có thể tự do làm việc dưới sự che chở của xã hội đen. Dã tâm của Đường Tịnh Chi rất lớn, bố trí trên toàn thế giới, đã tạo thành tổn thất rất lớn cho chúng tôi, lần này phải hành động một lần tiêu diệt hắn ngay.”
Thiện Minh tự hỏi trong chốc lát, trong tình huống chính phủ không tiện đưa ra lực lượng vũ trang của mình, tìm lính đánh thuê là phương thức thông thường mà cũng rất hợp lý. Hơn nữa bọn họ quả thật từng đối kháng với long huyết nhân, đã biết bí mật này, thuê Du Chuẩn, còn tránh việc mạo hiểm lộ bí mật cho bên thứ hai, cho nên toàn bộ vụ làm ăn này là hợp tình hợp lý, nhưng Thiện Minh vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Tuy nói Du Chuẩn chưa bao giờ vì nhiệm vụ gian nan mà cự tuyệt đơn đặt hàng tới cửa, nhưng về tư tâm Thiện Minh vẫn không hy vọng Du Chuẩn có bất cứ quan hệ gì với long huyết nhân và “Kế hoạch vũ khí quốc gia” của họ. Biết chuyện cơ mật trọng yếu của một quốc gia cũng không phải việc tốt đẹp gì, có khả năng sẽ mang đến những tai hoạ không thể biết trước cho họ.
Nhưng cho dù hắn dùng đầu gối nghĩ cũng hiểu được mình không thể ngăn cản quan hệ làm ăn hình thành. Ngoài tiền thù lao dày cộp không nói, riêng sinh vật như long huyết nhân đã đủ gây cho họ thù hận và khiêu chiến thật lớn, khiến cho những con người lưu vong quốc tế dũng mãnh này xoa tay thật muốn đè long huyết nhân ra mà bạt vảy rút gân. Chính Thiện Minh còn phải không ngừng khắc chế ý niệm muốn chiến đấu với long huyết nhân trong đầu.
Thẩm Trường Trạch cúi đầu, dùng chóp mũi đỉnh vào tóc Thiện Minh, “Nhiệm vụ lần này chấm dứt, ông về Trung Quốc với tôi đi.”
Thiện Minh nghiêng đầu qua một bên, “Ta sẽ không về Trung Quốc với mi, nhưng mi có thể đem thi thể của ta trở về.”
Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Cho dù phải trói tôi cũng sẽ trói ông mang về, đây là ông nợ tôi.”
Thiện Minh hừ một tiếng, “Ta chưa bao giờ nợ mi cái gì, nếu bốn năm này mi sống không tốt, đó là bởi vì ba mẹ mi đã sai lầm khi sinh mi, đó là vận mệnh vốn thuộc về mi. Ngược lại là vì ta, mi mới tránh được mười năm, cho nên thu hồi thứ oán khí nhàm chán của mi lại đi.”
Thẩm Trường Trạch nhấc cằm hắn lên, con ngươi đen bừng lên lửa giận trong bóng đêm, sâu không thấy đáy, “Ông căn bản không rõ vì cái gì tôi lại oán ông, đúng không?”
Thiện Minh nắm lấy tay y, năm ngón tay siết chặt, đến mức cổ tay Thẩm Trường Trạch rung lên kèn kẹt, hắn gầm nhẹ: “Ta đương nhiên biết, bởi vì thằng vô liêm sỉ như mi cư nhiên dám có chủ ý với ta!”
“Ông biết cái rắm! Ông biết khi tôi tỉnh lại đã không nhìn thấy ông nữa thì tâm tình tôi như thế nào không! Tôi hôn ông khi mất khống chế, đến khi tôi ý thức được mình không còn cớ gì để biện giải, tôi nói với ông tôi thích ông, kết quả thì sao?” Mắt Thẩm Trường Trạch lộ ra hung quang, “Ông không chỉ cho tôi đáp án, còn làm tôi tuyệt vọng. Ông nói ông biết? Ông biết cái gì? Ông nghĩ rằng tôi hận vì ông cự tuyệt tôi? Mẹ nó, tôi hận ông vì chỉ một cú ông liền đá văng tôi! Hận ông đến một chút ý niệm trong đầu cho tôi ở lại bên ông cũng một đao chặt đứt!”
Thiện Minh nhìn oán giận và giãy dụa trong mắt đứa nhỏ, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, hắn thấp giọng nói: “Ta để mi đi không phải vì vậy, ta chỉ là bận tâm đến an nguy của Du Chuẩn.”
Thẩm Trường Trạch giận dữ cười, “Vậy vì sao ông không đi cùng tôi? Ông lựa chọn Du Chuẩn, lại bỏ rơi tôi, an nguy của tôi trong mắt ông đáng cái rắm gì? Du Chuẩn có ông hay không cũng vẫn là quân đoàn lính đánh thuê số một số hai, nhưng mà tôi…… Tôi mới càng cần ông!” Thẩm Trường Trạch run giọng nói: “Tôi mới càng cần ông hơn, vì sao ông không thể ở cùng một chỗ với tôi!”
Thiện Minh không thể trả lời vấn đề này.
Hắn đã quen kiếp sống lưu lạc của một lính đánh thuê, hắn có lòng trung thành cường liệt với Du Chuẩn, hắn muốn cả đời sống ở chiến trường, đến tận khi chết trên chiến trường. Cho tới nay hắn không hề nghĩ tới mình có thể có cuộc sống khác, ngoài chiến đấu cái gì hắn cũng không làm được. Cho nên đến nay hắn cũng không hề nghĩ tới vì bất cứ người nào mà rời khỏi Du Chuẩn.
Hắn không nợ Thẩm Trường Trạch, cũng không có nghĩa vụ đi cùng y, càng không thể tưởng tượng trong đầu đứa con trai mình một tay nuôi lớn lại sinh ra ý niệm *** với hắn, nhưng khi nhìn vào mắt Thẩm Trường Trạch, hắn lại ngây ngốc nói không nên lời.
Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh trầm mặc, trái tim khó chịu không thở nổi, cho dù y bị các thế lực khắp nơi tranh đoạt như thế nào cũng không bằng việc có một người vừa nghĩ không cần y là đã không cần y luôn, vứt bỏ y thậm chí không một câu giải thích, không một lời từ biệt. Cả đời y đều không thể quên tâm tình mình khi tỉnh lại trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo, biết mình đã bị Thiện Minh vứt bỏ.
Y có ngờ vực vô căn cứ, có phẫn nộ, thậm chí muốn chạy trốn, muốn nghe chính miệng Thiện Minh nói không cần y, nhưng khi y vô tình phát hiện huy hiệu chiến binh có khắc tên “Shan” trên cổ mình, y mới hiểu được, Thiện Minh thật sự giao y cho Đường Đinh Chi.
Y đã đi tới từ khoảng thời gian tăm tối nhất, sau khi y có được quyền tự do hành động, việc đầu tiên y làm chính là trở về tìm Thiện Minh, y muốn tìm tất cả những gì y đã mất đi, y muốn có được tất cả! Ngay khi hai người lâm vào cục diện bế tắc, bộ đàm trên người Thẩm Trường Trạch vang lên, y ngây ngốc lấy ra, giọng Đường Đinh Chi trong đêm im lặng trở nên đặc biệt rõ ràng, “Đã nhìn thấy hai người rồi, sao lại dừng lại ở đó? Lập tức vào ngay.”
Thẩm Trường Trạch nhét bộ đàm vào trong áo, lạnh mặt, nửa tha nửa ôm Thiện Minh vào một căn biệt thự bên trong cùng.
Biệt thự được mở ra từ bên trong, mở cửa là một anh bạn trẻ tuổi trông có vẻ liều lĩnh, hành quân lễ với Thẩm Trường Trạch, “Thiếu tá!”
Thẩm Trường Trạch cũng trả hắn một quân lễ, sau đó đi vào biệt thự, Đường Đinh Chi và tất cả mọi người của Du Chuẩn ngồi trong phòng khách nhìn bọn họ, ngoài ra còn có hai gương mặt Thiện Minh chưa thấy qua, bao gồm cả người mở cửa cho họ, xem khí chất hẳn đều là quân nhân.
Các lính đánh thuê của Du Chuẩn đều dồn ánh mắt vào Thẩm Trường Trạch, nhìn thanh niên vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Jush đi tới bên cạnh y, “Nhóc con, mày cũng không cao được thêm bao nhiêu nhỉ.”
Thẩm Trường Trạch nhìn những người đã dõi theo y lớn lên từ nhỏ, trong lòng cũng có vài phần cảm khái, y phảng phất nhớ tới thuở ban đầu cùng sống cùng kề vai chiến đấu với họ. Mỗi người ở đây đều đã từng trả giá vì sự trưởng thành của y. Nghĩ đến đây, sự ghen tị dâng lên vì Thiện Minh lựa chọn Du Chuẩn cũng phai nhạt vài phần, biểu cảm đóng băng cũng hòa tan.
Y cụng vào bả vai Jush, “Tôi mới mười chín tuổi, còn có thể cao nữa.”
Jush cười ha ha, ôm bả vai Thẩm Trường Trạch, “Cuối cùng thằng nhóc mày cũng trưởng thành, cuối cùng cũng trưởng thành.”
Bailey và Jobert đều xán lại gần, cao hứng vây quanh Thẩm Trường Trạch hết véo lại sờ, đến tận khi Thẩm Trường Trạch gỡ tay bọn họ ra.
Khi Thẩm Trường Trạch bị một đám người lôi kéo ôn chuyện, Đường Đinh Chi dời ánh mắt tới Thiện Minh, y hơi gật đầu với Thiện Minh, “Anh Thiện, đã lâu không gặp.”
Thiện Minh chịu sự oán giận của Thẩm Trường Trạch cả ngày, sắc mặt với y cũng không có gì hay. Hắn trắng mắt liếc Đường Đinh Chi một cái, bước đến bên cạnh Houshar, “Nhiệm vụ thế nào rồi?”
Houshar liếc nhìn hắn, “Mày bảo nhiệm vụ nào?”
Thiện Minh hỏi ngược lại: “Chú cảm thấy tôi đang chỉ nhiệm vụ nào?”
Ngón tay thon dài của Al gõ lạch cạch trên bàn phím máy tính, vừa gõ vừa tiếp lời: “Nhiệm vụ với bang Mochigatsu đã hoàn thành, thanh toán hoàn tất, y thuê chúng ta nhiệm vụ mới,” Cái cằm cong cong duyên dáng nâng hướng về phía Đường Đinh Chi, “Anh vừa mới thu được tiền đặt cọc.” Al búng tay giòn tan, “Chính phủ Trung Quốc thật hào phóng.”
Thiện Minh nghĩ rằng quả nhiên là vậy, cho dù bắt bọn họ lên trời trộm mặt trăng, chỉ cần cấp đủ tiền thì Al sẽ không cự tuyệt. Nhưng hắn vẫn không thoải mái hỏi một câu, “Các người cứ khinh địch như vậy mà đáp ứng luôn?”
Pearl đang cẩn thận dũa móng tay, buồn bực nói: “Ai nói chúng tôi dễ dàng đáp ứng, Al đã nói chuyện với y cả nửa giờ.”
Al biện hộ: “Anh cũng chưa đàm xong với y, anh chỉ đang liệt danh sách tiền phải thu.”
Hai quân nhân phía sau Đường Đinh Chi vẫn không có sắc mặt tốt, phỏng chừng bị công phu sư tử ngoạm của Al dọa rồi.
Đường Đinh Chi thì biểu hiện thật sự lạnh nhạt, “Tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các vị, nhưng ngoài nhiệm vụ kể trên các vị còn phải bảo vệ tôi an toàn.”
Al nhíu mày, lộ ra một nụ cười tà khí, “Cái này…… phải tính vào phí khác.” Nói xong còn cố ý làm càn mà đánh giá y.
Đường Đinh Chi quả thật không hề hay biết, gật đầu: “Không thành vấn đề, nhưng cũng xin anh Maurell nhớ kỹ, nếu các vị không thể hoàn thành nhiệm vụ, hoặc trong lần hành động này đầu óc tôi bị phá hỏng, như vậy chúng tôi có quyền không thanh toán khoản còn lại.”
Al thấy pha trò không thú vị, lắc đầu, “Ý của anh là nếu anh gãy tay gãy chân cũng không sao, chỉ cần cái đầu đáng giá kia của anh an toàn là được?”
“Trên lý thuyết là như thế, tôi cũng không hy vọng mình bị thương, đau đớn sẽ làm chậm khả năng hành động và suy nghĩ của tôi, nhưng xét thấy nhiệm vụ lần này phiêu lưu rất lớn, đầu óc của tôi……”
Al không kiên nhẫn khoát tay, “Được rồi, đừng nói phét, anh biến thành thằng ngốc là tốt nhất, đúng là đồ thần kinh.”
Đường Đinh Chi nghiêm túc lắc đầu, “Tôi không thể biến thành thằng ngốc, hơn nữa thí nghiệm biểu hiện tôi cũng không có mặt thần kinh……”
Al hung hăng trừng mắt nhìn y, “Câm miệng!”
Đường Đinh Chi ngậm miệng, y đảo con ngươi, dường như đang suy nghĩ nguyên nhân làm Al nổi khùng.
Danh sách chương