CHƯƠNG 82
Bốn năm sau
“Chúng ta nhận được một đơn đặt hàng rất thú vị.” Houshar lắc lắc tư liệu trong tay.
Al cười nói: “Cũng lâu rồi chúng ta không tiếp nhận đơn đặt hàng đến từ châu Á nhỉ.”
Pearl hỏi: “Không phải là từ Trung Quốc đấy chứ?”
“Không, không phải Trung Quốc, là Nhật Bản.”
“Nhật Bản!” Hai mắt Jobert tỏa sáng, “Tôi phải đi, tôi nhất định đi, chỉ cần có đủ tiền là có thể mua được em gái trong AV làm bạn rồi.”
Cali cũng xoa tay, “Đúng vậy, phải đi, tôi muốn mang một xe tải truyện tranh trở về.”
Houshar gõ bàn, “Đứng đắn chút coi. Lần này sẽ không nhiều người đi lắm, hơn nữa nhất định các cậu sẽ không phải là nhân vật chính.” Hắn chuyển ánh mắt về phía Thiện Minh.
Jobert không phục nói, “Chẳng lẽ Thiện mới là nhân vật chính? Dựa vào cái gì? Vì nó đẹp trai sao?”
“Đương nhiên vì tôi là người châu Á, ngu ngốc.” Thiện Minh trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Đúng vậy, xem tư liệu cho cẩn thận đi.” Houshar ném tư liệu tới mặt Jobert.
Mấy người đều xúm vào lật qua lật lại.
Dino vừa lật vừa nói: “Ồ, đánh cược của yakuza Nhật Bản, muốn tiến hành thượng đài ở bãi đỗ xe dưới lòng đất? Rất có ý tứ, tôi cũng muốn thử xem.”
Jobert nói, “Chú mày á? Chú mày chỉ có thể đi làm vệ sĩ da đen thôi.” Nói xong cười ha ha.
Dino đạp hắn mấy chân.
Al vỗ vỗ bàn, “Im lặng. Tôi sẽ nói đơn giản về tình huống. Mấy ngày hôm trước Neo tìm được tôi, nói một người bạn Nhật Bản của hắn ủy thác hắn tìm một đấu sĩ lợi hại. Cuối tháng này, hai thế lực yakuza lớn của Nhật Bản, bang Mochigatsu và bang Aohi, sau suốt mấy tháng ròng sống mái với nhau rốt cuộc lại một lần nữa quay lại bàn đàm phán, cuối cùng quyết định lấy thượng đài công bằng để quyết định khu vực thuộc quyền sở hữu của mình ở Kyoto. Đây có vẻ là một truyền thống của địa phương họ, nếu hai phương không ngừng phân tranh thì sẽ tiến hành quyết đấu lôi đài ở một gara ngầm dưới một siêu thị ở Kyoto vào lúc nửa đêm, đánh chết hay bị thương nặng cũng không phải chịu trách nhiệm, nhưng từ nay về sau ân oán xóa bỏ, không thể tiếp tục khiêu khích trả thù.”
“Oa, gara ngầm, rất khốc liệt.”
“Đúng vậy. Hơn nữa bọn họ đã thỏa thuận là không cầu viện bên ngoài, phải để người của bang mình tiến hành trận đấu, mỗi bên phái ra một người. Aohi có một tay đặc biệt lợi hại, gần đây mới xuất hiện. Gara ngầm này là của chủ một câu lạc bộ đấu vật, phải nộp phí hội viên rất cao, một tháng ít nhất có bốn trận đấu. Từ sau khi cái đứa tên là ‘Mặt nạ tử vong’ kia xuất hiện thì cho tới nay chưa từng thua, thậm chí chỉ một chiêu đã giết chết đấu sĩ số 1 của bang Mochigatsu. Bang Mochigatsu tìm được Neo thông qua tổ chức buôn bán thông tin lớn nhất châu Á, Neo lại tìm chúng ta. Bọn họ đang cần một người có gương mặt phương Đông giúp bọn họ đánh thắng trận đấu này. Nếu Thiện thua thì sẽ đến phiên chúng ta lên sân khấu, giết bang chủ bang Aohi.”
Thiện Minh hừ lạnh nói: “Tôi thật là muốn biết hắn lợi hại tới mức nào.”
“Tóm lại, nhiệm vụ lần này có thù lao dày, nếu giết được bang chủ bang Aohi thì còn có thêm tiền thưởng, cho nên mục tiêu cuối cùng của chúng ta sẽ là giết bang chủ bang Aohi. Hiện tại sẽ quyết định để Thiện lên sàn đấu, chúng ta đảm đương vai trò vệ sĩ người nước ngoài. Có ý kiến gì không?”
“Không có!”
“Được, ngày mai xuất phát!”
Khi bọn họ đến kinh đô thì đã là đêm khuya, thành phố này vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.
Quản lý của bang Mochigatsu tiếp đãi bọn họ, sắp xếp cho bọn họ ở khách sạn cao cấp, cẩn thận phổ biến nhiệm vụ cho họ.
Bọn họ dặn Thiện Minh tận lực hạn chế nói chuyện, tiếng Nhật của Thiện Minh không tốt lắm, nói nhiều chắc chắn sẽ bại lộ. Sau đó bọn họ cho Thiện Minh một máy tính, bảo hắn xem băng ghi hình trận đấu của “Mặt nạ tử vong”, trước tiên chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn mấy bộ dạng mấy người Nhật Bản như lâm đại địch, Thiện Minh cảm thấy buồn cười.
Chỉ cần cái gã mặt nạ vẫn là con người, hơn nữa không tiêm loại thuốc đáng chết nào vào, hắn liền tuyệt không lo lắng.
Cứ cho là hắn thua thì vẫn còn có những người khác của Du Chuẩn.
Cho nên hắn căn bản chẳng hề xem, trở lại phòng liền thoải mái tắm rửa một trận rồi ngủ.
Tối ngày hôm sau, bọn họ ngồi trên một chiếc Rolls-Royce dài, đi tới chỗ cái siêu thị kia, dưới sự vây quanh của các vệ sĩ mặc Âu phục màu đen, bước vào bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Thứ đầu tiên Thiện Minh nhìn thấy là bãi đỗ xe trống trải được các loại ô tô đủ màu sắc quây một vòng xung quanh, tiếng gào ầm ĩ tràn ngập toàn bộ không gian. Tình cảnh này làm Thiện Minh không khỏi nhớ tới “Cloud Top”, chẳng qua nơi này so với “Cloud Top” thì không giống một sàn đấu chuyên nghiệp mà chỉ là một võ đài được dựng lên nhất thời.
Xe của họ xuyên qua bãi xe để đi vào đường chính, trực tiếp chạy đến trung tâm của gara.
Thiện Minh và bang chủ bang Mochigatsu cùng nhau xuống xe.
Hắn thấy ở chính giữa gara có một vùng đất trũng do dốc thoải hình thành, trên đó đặt sẵn một ***g sắt cực lớn.
Lồng sắt sáu mặt có ba cánh cửa sắt dày nặng màu sắc khác nhau, trong đó một cánh cửa được sơn màu xanh xám, có một bức tượng hình đầu Ác Ma quỷ dị híp mắt, giống như một Ác Ma chân chính vừa mới nhô đầu ra từ địa ngục, nhìn chăm chăm vào cảnh tượng do đám người cuồng nhiệt tạo thành trước mắt.
Hai cánh cửa khác tất cả đều có màu vàng óng ánh, gần như hoàn toàn giống nhau. Nếu cẩn thận quan sát, trên hai cánh cửa lớn màu vàng còn có vài lỗ theo dõi thật nhỏ, có thể để người khác nhìn thấy toàn bộ tình cảnh trong ***g sắt từ phía sau cánh cửa.
Mặc dù vừa mới tiến vào gara, đám người mang mặt nạ này đã bắt đầu điên cuồng gào to, hoặc là liều mạng đập vang loa. Nhưng không người nào trong số họ rời khỏi ô tô của mình, ngẫu nhiên có người mở cửa kính xe ra thì cũng chỉ vươn một tay cầm một xấp tiền mặt hoặc là một tờ chi phiếu dùng sức huơ, chờ nhân lúc đi rất nhanh qua cánh cửa thì dúi vào tay mấy gã to lớn canh cửa, sau đó những tên đó sẽ dựa theo yêu cầu của họ giao cho họ những tấm thẻ có màu sắc khác nhau.
Mười một giờ tối, khi cánh cửa rất nặng kia của bãi đỗ xe được những bảo vệ cường tráng mà hào phóng dùng sức đóng lại, giữa gara đã sớm sôi trào bỗng nhiên vang lên một âm thanh tràn ngập kích động và dụ hoặc: “Các vị muốn xem cái gì? Một tháng các vị phải giao nộp mười vạn đôla Mĩ hội phí, vậy thứ các vị muốn xem là gì?”
Những âm thanh quái dị vang lên từ khắp các cửa sổ xe hơi, nhưng tất cả đều giống nhau: “Chiến đấu ! Chúng tôi muốn xem chiến đấu !”
Giọng nói tràn ngập kích động lại vang lên: “Chiến đấu? Trong TV, ở rạp chiếu phim, hoặc là giữa sân thi đấu thể thao, mấy trăm nghìn là có thể mua được ghế xem chiến đấu tốt nhất, vì sao các vị lại không xem?”
Âm thanh quái dị đột nhiên mạnh mẽ như sóng thần, độ cao tăng vọt: “Chúng tôi muốn xem chiến đấu đẫm máu! Chúng tôi muốn xem chiến đấu giết người! Chúng tôi muốn xem loại chiến đấu kích thích nhất!”
Giọng nói kia cũng lên cao: “Vậy cho các vị xem chiến đấu đẫm máu! Cho các vị xem chiến đấu giết người! Cho các vị xem loại chiến đấu kích thích nhất! Các vị muốn thấy ai đổ máu? Các vị muốn xem ai giết người? Các vị muốn ai gây cho các vị kích thích?”
Vô số cổ họng cùng gào lên một cái tên: “Mặt nạ tử vong! Mặt nạ tử vong!”
Không giống với đám khán giả đang cuồng nhiệt gào thét, phía sau cánh cửa lớn màu xanh xám kia, một người đàn ông cao lớn, trên mặt mang mặt nạ quỷ dữ tợn đang lẳng lặng ngồi trên sô pha cách cửa hai mươi mét. Hai mắt y nhắm nghiền, hai chân dài gác trên hai chiếc ghế mềm phủ sa tanh dày, được bốn thợ mát xa chuyên nghiệp cẩn thận mát xa bả vai, cánh tay và cơ đùi.
Tiếng hô dâng như sóng cuộn sớm đã phá tan cánh cửa màu xanh xám kia, cho dù là những nhân viên công tác đã nhìn quen tình cảnh này cũng khó mà không bị không khí cuồng nhiệt làm ảnh hưởng đến, cử chỉ cũng có chút không bình thường. Nhưng người đàn ông tóc đen ngồi trên sô pha lại như hoàn toàn đắm chìm trong giấc mộng của mình, ngay cả hai thợ mát xa chuyên nghiệp cũng không thể cảm giác được cơ bắp của y có chút rung động nào.
Theo ánh đỏ nhấp nhoáng và âm thanh tích tắc thật nhỏ của chiếc đồng hồ treo tường đặc chế treo trên cánh cửa, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ mở mắt, đôi mắt như đá quý đen nhánh, rực sáng mà thâm thúy, y khẽ hé môi, thấp giọng nói: “Tăng cường độ vị trí cơ thang, ở đầu gối bên phải có một túi thuốc, có thể lấy xuống.”
Không giống với khí thế dọa người của y, âm thanh này cho dù cố ý đè thấp cũng có thể nhận ra y còn rất trẻ.
Trong lời nói là sự không cho phép nghi ngờ, thợ mát xa lập tức dựa theo mệnh lệnh của y mà bắt đầu thao tác, bỗng một người đàn ông Nhật Bản nhỏ gầy không biết chui từ nơi nào ra đã hành động trước một bước, thật cẩn thận lấy một túi thuốc tản ra hương vị thảo dược nồng đậm được bó trong băng gạc từ đầu gối người kia xuống, nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt nói: “Xem ra thuốc ngài tự mình phối chế có hiệu quả rất tốt, hoàn toàn không thể nhận ra đầu gối này đã từng bị sưng ……”
Thoáng chuyển động cổ một cái để khớp với động tác của thợ mát xa, người đeo mặt nạ quỷ dùng ngữ điệu bình tĩnh nói, “Đừng nói lời vô nghĩa, nói cho tôi biết sắp xếp của ngày hôm nay.”
Vẫn cười nịnh nọt như trước, người Nhật Bản nhỏ gầy kia thuận tay lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra xem vài lần, sau đó mới nghiêm trang nói dựa theo những gì ghi trong sổ: “Hôm nay ngài có ba trận đấu, người đầu tiên lên sàn đấu với ngài là hai anh em Băng Tuyết của nước Nga. Dựa theo thực lực của ngài mà suy tính, hai phút sau bọn họ sẽ được đổi tên thành hai thi thể Băng Tuyết. Rồi sau đó sẽ có một tình huống làm người ta bất ngờ, hai cô gái xinh đẹp cầm bảng tên người chiến thắng trong tay sẽ bất ngờ tập kích ngài. Đương nhiên, trong tay các cô ấy chỉ có hai cái găng tay hơi sắc bén một chút, sẽ không tạo thành quá nhiều thương tổn cho ngài.”
Tiếng hừ lạnh nặng nề truyền ra từ phía sau chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn: “Hai chiếc găng tay hơi sắc bén một chút? Hẳn là còn một đôi giày mang lưỡi dao và khoan nhọn mới đúng chứ? Nữ hoàng ong của Nam Mĩ mà các người cũng mời đến đây? Ta có nên giết chết họ không?”
Cười mỉa khép lại cuốn sổ nhỏ trong tay, người đàn ông Nhật Bản cúi đầu khom lưng nói: “Không cần, làm ơn đừng giết các cô ấy, chỉ cần lúc bắt đầu giả vờ thua vì bị họ đầu độc, sau đó ném các cô ấy xuống lôi đài là được. Như vậy họ sẽ được ghi lại là một lần đánh bại ngài, về sau sẽ càng dễ kiếm tiền. Sau đó, ngài cũng biết rồi, bang chủ Aohi đã nói với ngài rồi đấy, việc quan trọng của tối nay là phải đánh bại người mà bang Mochigatsu phái ra. Đây là ảnh của hắn, nhưng vẫn chưa có bất kì hình ảnh chiến đấu nào của hắn.”
“Mặt nạ tử vong” cầm lấy tấm ảnh kia, nhìn người đàn ông phương Đông anh tuấn mà lãnh khốc trong ảnh, ngón tay run nhè nhẹ một chút.
Người Nhật Bản kia tinh mắt phát hiện một tia run run của y, “Làm sao vậy? Ngài có ý tưởng gì sao?”
Một tiếng cười lạnh nghe như truyền từ vực sâu lên làm bốn thợ mát xa không rét mà run, bọn họ không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay: “Hắn? Cái tên lớn lên giống như diễn viên này là đối thủ của tôi? Các người không định biến sàn đấu này thành nhà chứa có khẩu vị đặc biệt đấy chứ?”
Người đàn ông Nhật Bản lộ ra một nụ cười đáng khinh, “Ý của ngài là…… ngài cảm thấy hứng thú sao? Thì ra ngài không tiếp nhận bất cứ phụ nữ nào đến hầu hạ là vì……”
Ánh mắt sắc như chim ưng của người đàn ông tóc đen chậm rãi quét qua hắn một cái, làm người Nhật Bản nhỏ gầy sợ đến mức sém tiểu ra quần.
“Không không không, xin ngài đừng hiểu lầm, tôi không nên đoán bừa, tôi chỉ là…… À, bang chủ Aohi vốn hy vọng ngài giết hắn, nhưng nếu ngài có suy nghĩ khác, bang chủ Aohi cũng sẽ hào phóng đáp ứng .”
“Được, đưa hắn đến giường của ta đi.” “Mặt nạ tử vong” nắm chặt tấm ảnh trong tay thành môt cục, trong mắt phụt ra hàn quang.
Nâng tay ra hiệu cho thợ mát xa rời khỏi, “Mặt nạ tử vong” chậm rãi đứng lên khỏi sô pha mềm mại, bắt đầu tiến hành những khởi động cần thiết trước khi chiến đấu.
Khi nói chuyện, chiếc đồng hồ trên cánh cửa màu xanh xám kia đã sáng lên một vòng đèn đỏ, nhìn qua giống như một vầng trăng máu treo giữa bóng đêm. Các nhân viên bên cạnh cửa lớn đã làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng, thiết bị cấp cứu, nhân viên y tế chuyên nghiệp, cáng cứu thương được trang trí hình chiếc xe địa ngục dùng cho việc mang kẻ chiến bại về để sử dụng khi cần cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đợi những âm thanh gầm gừ như dã thú vang lên từ chiếc loa khi cửa lớn mở ra.
Sau đó, chỉ trong vài phút chiến đấu trên sàn đấu, có một người sẽ sống, hưởng thụ khoái cảm do tiếng hoan hô và sự sát sinh mang đến, vài người khác sẽ chết đi, phải cảm thụ sự tra tấn băng lãnh đáng sợ từ địa ngục.
Ba cánh cửa đồng thời chậm rãi nhấc lên, một đôi chân đi giày quân đội xuất hiện trước tiên trước mặt khán giả, sau đó là hai chân thon dài rắn chắc, tiếp nữa là vòng eo xinh đẹp tràn ngập sức mạnh, cuối cùng, là chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn hoàn toàn châm ngòi nhiệt tình của khán giả! Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người y, có mấy nhân viên công tác tuổi còn trẻ bắt đầu nhẹ nhàng hưởng ứng theo tiếng hô vang từ bên ngoài: “‘Mặt nạ tử vong’! ‘Mặt nạ tử vong’! ‘Mặt nạ tử vong’!”
Thông qua cánh cửa màu xanh xám, “Mặt nạ tử vong” và Thiện Minh lần đầu tiên đối mặt với đối phương.
Danh sách chương